Chương 5: [ Xác chết không đầu ] Phân tích
Dứt lời, tên thủ lĩnh vung đại đao lên không trung, đại đao to lớn cứ thế bổ dọc xuống thân ảnh nhỏ bé đang nằm phía dưới. Bích Trà ban đầu còn muốn nhân cơ hội hắn tiến lại gần mà rút phi tiêu ám toán, nhưng bởi vì nguồn nội lực trong người nàng giờ đây đã cạn kiệt, cánh tay trái còn lại cũng chẳng thể nào cử động để bảo vệ chủ nhân của nó. Bích Trà nhắm mắt nở nụ cười tự giễu bản thân, người khác xuyên không thì thành phượng hoàng đứng đầu thiên hạ hô mưa gọi gió, nếu không thì cũng an nhàn hưởng chốn điền viên bình yên... mà nàng ngay tại giờ phút này, chỉ cảm thấy thời gian nàng đến thế giới đây còn quá ngắn, nàng đã hứa với lão nhân gia sẽ truy tìm hung thủ, nàng muốn được đi du xuân cùng Tử Long, muốn được ăn đồ ăn ngon mà Hồng Hoa nấu, muốn được ngồi trên vai của Hoàng Vũ để hái táo ở sân học viện. Nghĩ đến đây, Bích Trà giật mình mở mắt, nàng tự hỏi bản thân từ khi nào đã muốn ở lại nơi này, muốn cùng mọi người chung sống với nhau? Thứ cảm xúc này thật xa lạ nhưng lại cực kỳ ấm áp. Nàng vẫn chưa muốn chết, nàng không thể chết...
Làm ơn, ai đó đến cứu nàng với, làm ơn...
Ngay khi đại đao sắp đưa xuống người nàng, một bóng dáng hoàng y vụt lên đứng che chắn trước nàng, tiếng va chạm binh khí như xé toạc cả không gian. Hoàng Vũ đứng đó, tay tay nắm chặt thanh đao, gương mặt mười phần tức giận quát lớn:
" Ai dám".
Dùng nội lực bức tên thủ lĩnh lùi lại hai bước, Hoàng Vũ lao vào tham chiến. Hắn dùng nội công lấy đà nhảy lên công kích liên tục đến đối phương. Tên thủ lĩnh dùng hai kẻ khác phối hợp vừa phòng thủ vừa tấn công bức ép Hoàng Vũ lùi bước. Nhận thức của Bích Trà bây giờ đã dần mơ hồ, nhưng nàng vẫn là lo lắng Hoàng Vũ liệu có gặp nguy hiểm hay không. Dù sao thế trận đang lấy ba địch một, hiện tại Hoàng Vũ có thể đánh ngang sức, nhưng không thể cứ mãi như vậy.
Đang cố gắng trấn tĩnh chút lý trí cuối cùng của bản thân, nàng phóng thu tiêu cự mắt để nhìn cho rõ cuộc giao đấu phía trước. Đôi tai vểnh lên nghe được tiếng bước chân dồn dập chạy tới từ đằng sau lưng, trong lòng nàng thầm than nguy rồi, nếu người đến là địch thì cả hai sẽ phải chết tại đây. Nàng xoay đầu ra sau nhìn, ông trời cuối cùng cũng đã thương xót nàng, lắng nghe lời khẩn cầu của nàng.
Tử Long và Hồng Hoa sau khi thăm khám bệnh tình của lão phu nhân cũng cáo biệt rời đi. Khi đến huyện nha, cả hai người lại được nhận tin báo là Bích Trà và Hoàng Vũ vẫn chưa đến, họ quay trở về khách điếm cũng không thấy người đâu. Cảm nhận có chuyện chẳng lành, Tử Long và Hồng Hoa dùng hết khả năng, lục tung cả thành Ngọc Sơn để tìm người, cuối cùng lại tìm được hai người trong tình huống nguy cấp này. Tử Long dùng khinh công tung bay trên không trung phóng qua người Bích Trà, một cước đa văng tên đánh lén đang toan tính hạ sát chiêu lên người Hoàng Vũ. Hồng Hoa tiến đến đỡ lấy Bích Trà đang nằm trên đấy, nhìn thấy vũng máu cùng vệt máu còn đọng trên khóe miệng của nàng, giọng nói tràn đầy lo lắng hỏi:
" Bích Trà muội muội, muội không sao chứ?"
" Muội không sao."
Bích Trà khẽ lắc đầu trấn an, cặp mắt vẫn dán chặt vào đám người mũ rơm, cố gắng tìm kiếm những đặc trưng hay kí hiệu tổ chức nào đó trên người chúng. Tử Long và Hoàng Vũ phối hợp ăn ý, rất nhanh lợi thế đã nghiên về hai người họ. Ba kẻ mũ rơm biết được không thể động vào đám người trước mặt, một kẻ lôi từ trong người ra một quả bom khói ném xuống... Bùm... Cả con hẻm chìm trong làn khói trắng, mọi người nhanh chóng dùng vạt áo bịt mũi phòng bị. Khói tan, ba kẻ mũ rơm cùng xác chết của kẻ còn lại đã biến mất như chưa hề tồn tại.
Bích Trà nhìn thấy chuyện đã tạm thời được giải quyết thì an tâm, sức cùng lực kiệt nhắm mắt bất tỉnh nhân sự. Hồng Hoa thấy một cảnh này, cố gắng gọi thêm một vài tiếng lay động người đang ôm trong lòng:
" Bích Trà... Bích Trà..."
Xung quanh tối đen, vươn tay không thấy rõ năm ngón, Bích Trà lặng yên đứng đó. Nàng không biết đây là đâu, vì sao nàng lại ở đây. Đang chìm trong suy nghĩ, một giọng nói nam nhân vang vọng trong không gian tĩnh mịch:
" Ta đã tìm nàng suốt mười ba năm, vì sao nàng lại bỏ chạy. Nàng sợ ta sao?"
Bích Trà nghe thấy tiếng nói, vừa xoay người vòng tròn nhìn xung quanh, vừa lên tiếng chấp vấn:
" Là ai đang nói đó, xuất hiện đi."
Không gian tăm tối lại trở về trạng thái yên tĩnh vốn có của nó. Tưởng chừng sẽ chẳng nghe được gì nữa, thì lại xuất hiện vô số âm thanh hỗn tạp đang xen khiến lòng người rối loạn. Tiếng binh khi chạm nhau, tiếng cung tên xé gió bay vút, tiếng người hô hào bỏ chạy, tiếng đồ đạc cháy, tiếng khóc trẻ em, tiếng các binh sĩ vang to khẩu hiệu thà chết bất phục, tiếng vó ngựa, tiếng trống tiếp trận... Tất cả âm thanh như xuất hiện đồng thời cùng một lúc, Bích Trà như có thể cảm nhận được đó là một khung cảnh tàn khốc của chiến tranh.
Nước mắt nàng bỗng chốc tự rơi mất kiểm soát, nàng khóc nức nở:
" Đây là đâu, ta rốt cuộc là đang ở đâu..."
...
Một lần nữa tỉnh dậy, đập vào mắt nàng là trần nhà của khách điếm. Ánh trăng sáng trên bầu trời xuyên qua ô cửa sổ như đang ngắm nhìn một nữ tử đang rơi lệ trên giường kia. Bích Trà toàn thân đau nhức, nàng dùng sức ngồi dậy tựa lưng vào thành giường nhìn xung quanh căn phòng, trên bàn nhỏ có một bát thuốc đã vơi gần hết, y phục trên người nàng cũng đã được đổi thành bộ xiêm y mới. Nàng vô thức giơ tay trái lên sờ gương mặt, trên gương mặt vẫn còn đọng lại vệt nước. Bích Trà không hiểu vì sao lại mơ thấy giấc mơ kì lạ đó, liệu có đơn thuần chỉ là một giấc mơ, hay là một phần kí ức của nguyên chủ.
Tử Long đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Bích Trà đã tỉnh, hắn từng bước tiếng đến bên giường ngồi ngồi xuống, quan tâm hỏi:
" Tiểu Trà tỉnh dậy lâu chưa, muội thấy trên người thế nào rồi?"
Bích Trà nhìn Tử Long, lại nhớ đến lời nói lúc trước của hắn. Tử Long từng nói là gặp được nàng vào năm hắn bảy tuổi. Bây giờ hắn hai mươi tuổi, nàng mười lăm tuổi, vậy là thời điểm đó nàng chỉ mới có hai tuổi. Trong giấc mơ, nam nhân ấy nói tìm nàng đã mười ba năm, không phải là hắn đã bắt đầu tìm nàng từ khi nàng hai tuổi đến tận bây giờ luôn sao. Vậy thì câu nói hỏi vì sao nàng bỏ chạy, có khi nào...
Bích Trà chìm đắm trong những dòng suy nghĩ mà không trả lời câu hỏi của Tử Long, Tử Long nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của nàng, lại lên tiếng hỏi:
" Tiểu Trà sao vậy, đang suy nghĩ gì sao?"
Nghe được câu nói của Tử Long, Bích Trà chợt thấy bản thân hành xử kì lạ, vội vàng lắc đầu phủ nhận:
" Không có gì, chỉ là muội đang nghĩ xem đám người muốn giết muội lúc sáng là ai thôi."
Tử Long nghe Bích Trà đề cập đến vụ việc sáng nay, hắn cũng muốn biết rõ tường tận câu chuyện rốt cuộc đã diễn ra như thế nào. Tử Long chưa kịp lên tiếng, Hoàng Vũ và Hồng Hoa từ bên ngoài đã đi vào trong phòng. Hoàng Vũ nghe Bích Trà nhắc đến chuyện đó, cũng tò mò muốn được sáng tỏ:
" Trà Trà, huynh cũng muốn biết chuyện đó. Rốt cuộc vì sao bọn họ lại ra tay tàn độc như vậy, chúng ta cũng không gây thù chuốc oán với ai, cớ sao họ lại ra tay với muội cơ chứ?"
Bích Trà đợi hai người họ lấy ghế ngồi xuống, mới từ tốn kể lại đầu đuôi sự việc với giọng điệu bông đùa:
" Sáng nay, sau khi muội và Hoàng Vũ rời khỏi nhà lão nhân gia thì có bị lạc nhau. Muội trong lúc đi tìm huynh ấy, chẳng hiểu thế nào lại đi vào con hẻm nhỏ đó, rồi cũng xui xẻo bắt gặp đám người mũ rơm đang lập kế hoạch giết chết hoàng tử của đất nước nào đó trong nước ta. chúng còn nhấn mạnh rằng đêm nay sẽ là đêm hành động, chỉ cần giết được hoàng tử là sẽ thành công gây nên chiến tranh giữa hai nước. Bọn chúng thấy muội, thế nào muốn giết người bịt miệng thôi.
Chắc chắn bọn họ thuộc tổ chức nào đó, năng lực rất mạnh, cách phối hợp chiến đấu cũng cực kỳ uyển chuyển. Muội còn tưởng phải chết ở đó rồi ấy chứ, có lẽ khi bọn chúng giết muội thành công, sẽ ngụy trang thành vụ án xác chết không đầu thứ tư trong thành đó."
Tử Long nghe tường tận câu chuyện, cũng biết rõ tính chất sự việc lần này nghiêm trọng hơn rất nhiều. Hắn trước tiên cần phải gửi thư về Vô Nguyệt Sơn Trang để báo cáo tin tức.
Tử Long đưa mắt về phía Hồng Hoa ra hiệu, Hông Hoa gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, xoay người đi ra khỏi phòng. Tử Long mỉm cười nhìn Bích Trà, đưa bát cháo đang cầm trên tay, múc một muỗng hướng về phía Bích Trà:
" Tiểu Trà đã ngủ cả ngày hôm nay, chắc là đã đói bụng rồi nhỉ. Để ca ca giúp muội ăn cháo nhé."
Bích Trà thoải mái đón chận sự chăm sóc của Tử Long, Hoàng Vũ ngồi bên trên ghế vỗ tay lên đùi giận dữ:
" Mẹ nó chứ, Tử Long huynh đừng có tin lời của Trà Trà. Huynh không biết đấy thôi, lúc đệ phát hiện ra Trà Trà, đệ còn tận mắt nhìn thấy muội ấy bị cái gã cầm đại đao đó một chưởng đánh bay, còn suýt chém chết muội ấy nữa. Cũng may mà đệ đến kịp đấy. Hừ, đừng để cho đệ gặp được lão ta, lúc ấy đệ sẽ cho hắn biết La Thần chúng ta không phải thứ dễ chọc."
Bích Trà và Tử Long nhìn thấy bộ dáng cún con xù lông của Hoàng vũ mà chọc cười lớn thành tiếng, bầu không khí bên trong căn phòng giờ đây vui vẻ nhộn nhịp, giống như những người thân ruột thịt đang kể cho nhau nghe những câu chuyện vui muôn thuở.
Trái ngược với ánh đèn vàng ấm áp trong căn phòng khách điếm là khung cảnh truy đuổi lạnh lẽo đang diễn ra trước mặt. Đoàn kị binh đang cắm đầu thúc ngựa chạy thẳng phía trước, đuổi theo sau đó là tiếng vó ngựa của đám thích khách. Vượt qua con suối nhỏ, trước mặt là bìa rừng, một nam tử trẻ tuổi ra lệnh:
" Chạy vào rừng, chia làm ba nhóm nhỏ rẽ ba hướng".
" Rõ".
Đoàn kị binh tiến vào rừng, tách làm ba nhóm chạy ba hướng, nam tử dẫn đầu vừa thúc ngựa, vừa tránh né từng đợt cung tiễn rơi xuống như mưa sa. Tiến người ngã ngựa rơi xuống, tiếng binh khí giao nhau vang vọng suốt một đêm.
Sáng hôm sau, đã là ngày thứ ba kể từ khi tổ đội La Thần tiếp nhận vụ án. Tổ đội La Thần đã có mặt hầm băng tử thi của phủ huyện nha. Hầm băng được xây dựng nằm âm dưới đất, bên trong căn hầm, bốn mặt tường đều được đắp băng dày một mét, khiến không khí bên trong căn hầm còn lạnh giá hơn tiết trời bên ngoài. Bích Trà và Tử Long phụ trách khám nghiệm tử thi phía dưới căn hầm, Hoàng Vũ và Hồng Hoa phụ trách tra sổ sách có liên quan ở phòng tư liệu phía trên mặt đất.
Nhìn thi thể của nạn nhân thứ ba, Bích Trà và Tử Long trong trang phục bảo hộ, chấp tay vái lạy một cái để xin phép người đã khuất, sau đó mới tiến hành nghiệm thi.
Phần đầu đứt rời của nạn nhân không hề có bất kì kết thương nào, kiểm tra thi thể cũng không có bất kì một vết thương hay xâm hại gì. Điều này chứng tỏ nạn nhân chết trong trạng thái không chống cự, hay nói cách khác là nạn nhân " Tự nguyện nằm đó để hung thủ chặt đầu". Nghe thật vô lý đúng không, vậy hãy nghĩ một hướng khác nhé, hung thủ đã chuốc mê nạn nhân rồi tiến hành mang nạn nhân đến miếu hoang, sau đó tiến hành chặt đầu nạn nhân. Đây sẽ là lời giải thích hợp lý cho việc có một vũng máu to duy nhất có tại nơi phát hiện ra xác chết, còn việc chặt xác thì sao, chẳng lẽ không ai nhìn thấy hung thủ thực hiện hành vi giết người sao?
Quay trở lại việc thu thập thông tin, vào hôm xảy ra vụ án thời tiết bỗng khắc nghiệt lạ thường, bão tuyết lớn đã ảnh hưởng đến tầm nhìn và đi lại của người dân. Miếu hoang lại được xây dựng ở gần bìa rừng, cách xa khu sinh sống của người dân, chẳng có một nữ tử nào lại một mình đi đến nơi đó vào lúc ấy. Nạn nhân đúng là đã trên đường trở về nhà như thường lệ, nhưng nàng chắc hẳn đã gặp một ai đó rồi bị chuốc mê, lôi đến miếu hoang và thực hiện hành vi ác tính của mình. Ai sẽ là người đủ sức khỏe để lôi nạn nhân đi một quãng đường xa như vậy, chỉ có thể là nam nhân. Nhưng một nam nhân sau khi đã thực hiện hành vi chuốc thuốc mê xong, nạn nhân lại là một cô nương xinh đẹp, hắn chẳng lẽ không muốn làm chuyện ấy hay sao? Hay là đối với vị cô nương này, hắn vẫn có một sự tôn trọng nhất định dành cho nàng.
Bích Trà nhìn Tử Long, đưa ra quan điểm cá nhân:
" Theo muội, hung thủ là nam nhân, có thù hằn nhất định với nạn nhân, cũng có sự tôn trọng nhất định đối với nạn nhân. Hắn có quen biết và từng tiếp xúc với nạn nhân, sức khỏe cũng tốt nên mới có thể lôi nạn nhân đến được miếu hoang."
Tử Long lên tiếng bổ sung lập luận:
" Lão nhân gia có nói rằng Liên Lan chưa có mối quan hệ nam nữ với ai. Người nam nhân mà nàng nói sẽ nằm trong phạm vi bao gồm khách hàng đến tiệm, người có quen biết nhất định và người thân thuộc."
Bích Trà chèn thêm một câu:
" Còn có người thầm ái mộ nàng nữa."
...
Rời khỏi hầm băng tử thi, cả hai tiến đến phòng tư liệu. Ở phía phòng tư liệu, Hoàng Vũ và Hồng Hoa đang nghiêm túc xem hết tất cả hồ sơ của cả ba vụ án mạng. Vụ án mạng đầu tiên xảy ra vào đêm rằm tháng tám âm lịch, nạn nhân là Lê Tô Tuệ mười 16 tuổi, ái nữ của Lê gia, xác chết được phát hiện nằm phía sau một hòn non bộ bên cạnh hồ sen lớn. Trên tảng đá của hòn non bộ có vệt máu, xác chết chỉ tìm được phần thân, không tìm thấy phần đầu. Khi khám nghiệm tử thi, nạn nhân có dấu hiện đã từng quan hệ.
Vụ án thứ hai xảy ra vào đêm thả hoa đăng tháng chín, nạn nhân là Mộng Điệp mười tám tuổi, ái nữ của Mộng gia, xác chết được phát hiện ở dưới mương dẫn nước vào ruộng lúa. Xác chết bị cột trong bao tải, máu thấm ướt ra ngoài nên mới được người dân phát hiện. Tay và chân của nạn nhân có dấu vết trói từ dây thừng, bụng nạn nhân có nhiều vết thương bị đâm bằng chủy thủ, đầu được cắt rời khỏi thi thể.
Vụ án thứ ba chính là vụ án của Liên Lan, ái nữ của Trần gia, cũng là vụ án duy nhất mà họ có thể trực tiếp khám nghiệm tử thi. So với hai vụ án trước, Liên Lan có thể được coi là nạn nhân được hung thủ ưu ái và dành sự tôn trọng nhất.
Hoàng Vũ vì nhìn quá lâu vào những con chữ trên xấp hồ sơ vụ án mà tựa sát người vào kệ tủ, đưa ngón tay hướng lên hai mắt vuốt trái phải. Hồng Hoa thì tỉnh táo hơn nhiều, hai tay linh động phối hợp sắp xếp từng tờ giấy một về đúng vị trí cũ của nó. Sau khi sắp xếp lại giấy tờ trong hồ sơ và cất chúng trở lại vào trong, Hồng Hoa xoay người nhìn về phía cánh cửa căn phòng, hai bóng dáng tử y và lục y quen thuộc xuất hiện. Với những kiến thức đã học tại lớp học trinh thám trên Vô Nguyệt Sơn Trang, kết hợp với các thông tin đã được ghi chép, Hồng Hoa lên tiếng phân tích:
" Theo như ta suy đoán, với mối quan hệ bạn bè lâu năm của ba nạn nhân, chắc hẳn hung thủ cũng sẽ có mối quan hệ tương tự với từng người họ. Nạn nhân số một có mối quan hệ mật thiết với nạn nhân, có lẽ là tình nhân. Nạn nhân thứ hai là người khiến hung thủ căm ghét tột độ, còn nạn nhân thứ ba lại khiến hắn có một sự tôn trọng nhất định."
Những phân tích của Hồng Hoa hoàn toàn khớp với phán đoán ban đầu của Bích Trà và Tử Long, nhưng Bích Trà vẫn muốn biết thêm về những thông tin khác. Tử Long lên tiếng hỏi:
" Hồ sơ thẩm vấn thì thế nào?"
Hoàng Vũ dựa người lười biếng ở kệ tủ, dụi dụi mắt xong thì ngước mặt lên trả lời:
" Huyện nha tiến hành thẩm vấn nhiều người, lọc ra ba người nam nhân có mối quan hệ nhất định với nạn nhân. Người thứ nhất tên là Lâm Mộc, mười bảy tuổi, đệ đệ ruột của Lâm Y Y, cũng là vị tiểu thư bị điên mà lão nhân gia đã nói qua. Lâm Mộc và nạn nhân số một là một cặp tình nhân và được cả hai bên chấp thuận, cho phép cả hai có thể tìm hiểu lẫn nhau.
Người thứ hai tên Đức Lưu, hai mươi hai tuổi, hiện đang là thầy giáo của một trường học nhỏ trong thành. Hắn là người đích thân dạy học cho ba nạn nhân đến khi họ tròn mười lăm tuổi. Người cuối cùng là Đức Lâm, hai mươi lăm tuổi, là huynh trưởng của Đức Lưu, cũng đang làm thầy giáo tại đó."
Hoàng Vũ sắp xếp thông tin trong đầu, tiếp tục kể:
" Vào đêm xảy ra vụ án thứ nhất, Lâm Mộc có hẹn cùng Lê Tô Tuệ đi chơi. Sau khi đi chơi, Lâm Mộc dẫn Lê Tô Tuệ về đến trước cổng nhà Lê gia rồi mới trở về Lâm gia, lời khai đã được kiểm tra và chứng thực. Từ sau cái chết của Lê Tô Tuệ, Lâm Mộc đau khổ dằn vặt bản thân, tự giam mình trong phòng không muốn tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Đức Lưu thì bị thẩm vấn vì đã ra ngoài đường vào đêm xảy ra vụ án thứ ba. Đêm hôm ấy, Đức Lưu đến tiệm bán đồ tủ công của Liên Lan để lấy món hàng đã đặt may tại đây, bởi vì trời bỗng xuất hiện bão tuyết nên hắn có tá túc lại quán một thời gian. Sau khi trời đã bớt tuyết rơi, đêm cũng đã dần khuya, Đức Lưu ngõ ý muốn đưa Liên Lan về nhà nàng nhưng bị nàng lấy cớ sợ phiền người mà từ chối. Vì không muốn Liên Lan khó xử, Đức Lưu đành về nhà trước. Vì đêm ấy không có ai đi lại ngoài đường nên chẳng có ai làm chứng cho Đức Lưu, chỉ có duy nhất Đức Lâm làm chứng. Vì thế, Đức Lâm cũng vô duyên vô cớ nằm trong danh sách thẩm vấn cần theo dõi."
Làm ơn, ai đó đến cứu nàng với, làm ơn...
Ngay khi đại đao sắp đưa xuống người nàng, một bóng dáng hoàng y vụt lên đứng che chắn trước nàng, tiếng va chạm binh khí như xé toạc cả không gian. Hoàng Vũ đứng đó, tay tay nắm chặt thanh đao, gương mặt mười phần tức giận quát lớn:
" Ai dám".
Dùng nội lực bức tên thủ lĩnh lùi lại hai bước, Hoàng Vũ lao vào tham chiến. Hắn dùng nội công lấy đà nhảy lên công kích liên tục đến đối phương. Tên thủ lĩnh dùng hai kẻ khác phối hợp vừa phòng thủ vừa tấn công bức ép Hoàng Vũ lùi bước. Nhận thức của Bích Trà bây giờ đã dần mơ hồ, nhưng nàng vẫn là lo lắng Hoàng Vũ liệu có gặp nguy hiểm hay không. Dù sao thế trận đang lấy ba địch một, hiện tại Hoàng Vũ có thể đánh ngang sức, nhưng không thể cứ mãi như vậy.
Đang cố gắng trấn tĩnh chút lý trí cuối cùng của bản thân, nàng phóng thu tiêu cự mắt để nhìn cho rõ cuộc giao đấu phía trước. Đôi tai vểnh lên nghe được tiếng bước chân dồn dập chạy tới từ đằng sau lưng, trong lòng nàng thầm than nguy rồi, nếu người đến là địch thì cả hai sẽ phải chết tại đây. Nàng xoay đầu ra sau nhìn, ông trời cuối cùng cũng đã thương xót nàng, lắng nghe lời khẩn cầu của nàng.
Tử Long và Hồng Hoa sau khi thăm khám bệnh tình của lão phu nhân cũng cáo biệt rời đi. Khi đến huyện nha, cả hai người lại được nhận tin báo là Bích Trà và Hoàng Vũ vẫn chưa đến, họ quay trở về khách điếm cũng không thấy người đâu. Cảm nhận có chuyện chẳng lành, Tử Long và Hồng Hoa dùng hết khả năng, lục tung cả thành Ngọc Sơn để tìm người, cuối cùng lại tìm được hai người trong tình huống nguy cấp này. Tử Long dùng khinh công tung bay trên không trung phóng qua người Bích Trà, một cước đa văng tên đánh lén đang toan tính hạ sát chiêu lên người Hoàng Vũ. Hồng Hoa tiến đến đỡ lấy Bích Trà đang nằm trên đấy, nhìn thấy vũng máu cùng vệt máu còn đọng trên khóe miệng của nàng, giọng nói tràn đầy lo lắng hỏi:
" Bích Trà muội muội, muội không sao chứ?"
" Muội không sao."
Bích Trà khẽ lắc đầu trấn an, cặp mắt vẫn dán chặt vào đám người mũ rơm, cố gắng tìm kiếm những đặc trưng hay kí hiệu tổ chức nào đó trên người chúng. Tử Long và Hoàng Vũ phối hợp ăn ý, rất nhanh lợi thế đã nghiên về hai người họ. Ba kẻ mũ rơm biết được không thể động vào đám người trước mặt, một kẻ lôi từ trong người ra một quả bom khói ném xuống... Bùm... Cả con hẻm chìm trong làn khói trắng, mọi người nhanh chóng dùng vạt áo bịt mũi phòng bị. Khói tan, ba kẻ mũ rơm cùng xác chết của kẻ còn lại đã biến mất như chưa hề tồn tại.
Bích Trà nhìn thấy chuyện đã tạm thời được giải quyết thì an tâm, sức cùng lực kiệt nhắm mắt bất tỉnh nhân sự. Hồng Hoa thấy một cảnh này, cố gắng gọi thêm một vài tiếng lay động người đang ôm trong lòng:
" Bích Trà... Bích Trà..."
Xung quanh tối đen, vươn tay không thấy rõ năm ngón, Bích Trà lặng yên đứng đó. Nàng không biết đây là đâu, vì sao nàng lại ở đây. Đang chìm trong suy nghĩ, một giọng nói nam nhân vang vọng trong không gian tĩnh mịch:
" Ta đã tìm nàng suốt mười ba năm, vì sao nàng lại bỏ chạy. Nàng sợ ta sao?"
Bích Trà nghe thấy tiếng nói, vừa xoay người vòng tròn nhìn xung quanh, vừa lên tiếng chấp vấn:
" Là ai đang nói đó, xuất hiện đi."
Không gian tăm tối lại trở về trạng thái yên tĩnh vốn có của nó. Tưởng chừng sẽ chẳng nghe được gì nữa, thì lại xuất hiện vô số âm thanh hỗn tạp đang xen khiến lòng người rối loạn. Tiếng binh khi chạm nhau, tiếng cung tên xé gió bay vút, tiếng người hô hào bỏ chạy, tiếng đồ đạc cháy, tiếng khóc trẻ em, tiếng các binh sĩ vang to khẩu hiệu thà chết bất phục, tiếng vó ngựa, tiếng trống tiếp trận... Tất cả âm thanh như xuất hiện đồng thời cùng một lúc, Bích Trà như có thể cảm nhận được đó là một khung cảnh tàn khốc của chiến tranh.
Nước mắt nàng bỗng chốc tự rơi mất kiểm soát, nàng khóc nức nở:
" Đây là đâu, ta rốt cuộc là đang ở đâu..."
...
Một lần nữa tỉnh dậy, đập vào mắt nàng là trần nhà của khách điếm. Ánh trăng sáng trên bầu trời xuyên qua ô cửa sổ như đang ngắm nhìn một nữ tử đang rơi lệ trên giường kia. Bích Trà toàn thân đau nhức, nàng dùng sức ngồi dậy tựa lưng vào thành giường nhìn xung quanh căn phòng, trên bàn nhỏ có một bát thuốc đã vơi gần hết, y phục trên người nàng cũng đã được đổi thành bộ xiêm y mới. Nàng vô thức giơ tay trái lên sờ gương mặt, trên gương mặt vẫn còn đọng lại vệt nước. Bích Trà không hiểu vì sao lại mơ thấy giấc mơ kì lạ đó, liệu có đơn thuần chỉ là một giấc mơ, hay là một phần kí ức của nguyên chủ.
Tử Long đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Bích Trà đã tỉnh, hắn từng bước tiếng đến bên giường ngồi ngồi xuống, quan tâm hỏi:
" Tiểu Trà tỉnh dậy lâu chưa, muội thấy trên người thế nào rồi?"
Bích Trà nhìn Tử Long, lại nhớ đến lời nói lúc trước của hắn. Tử Long từng nói là gặp được nàng vào năm hắn bảy tuổi. Bây giờ hắn hai mươi tuổi, nàng mười lăm tuổi, vậy là thời điểm đó nàng chỉ mới có hai tuổi. Trong giấc mơ, nam nhân ấy nói tìm nàng đã mười ba năm, không phải là hắn đã bắt đầu tìm nàng từ khi nàng hai tuổi đến tận bây giờ luôn sao. Vậy thì câu nói hỏi vì sao nàng bỏ chạy, có khi nào...
Bích Trà chìm đắm trong những dòng suy nghĩ mà không trả lời câu hỏi của Tử Long, Tử Long nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của nàng, lại lên tiếng hỏi:
" Tiểu Trà sao vậy, đang suy nghĩ gì sao?"
Nghe được câu nói của Tử Long, Bích Trà chợt thấy bản thân hành xử kì lạ, vội vàng lắc đầu phủ nhận:
" Không có gì, chỉ là muội đang nghĩ xem đám người muốn giết muội lúc sáng là ai thôi."
Tử Long nghe Bích Trà đề cập đến vụ việc sáng nay, hắn cũng muốn biết rõ tường tận câu chuyện rốt cuộc đã diễn ra như thế nào. Tử Long chưa kịp lên tiếng, Hoàng Vũ và Hồng Hoa từ bên ngoài đã đi vào trong phòng. Hoàng Vũ nghe Bích Trà nhắc đến chuyện đó, cũng tò mò muốn được sáng tỏ:
" Trà Trà, huynh cũng muốn biết chuyện đó. Rốt cuộc vì sao bọn họ lại ra tay tàn độc như vậy, chúng ta cũng không gây thù chuốc oán với ai, cớ sao họ lại ra tay với muội cơ chứ?"
Bích Trà đợi hai người họ lấy ghế ngồi xuống, mới từ tốn kể lại đầu đuôi sự việc với giọng điệu bông đùa:
" Sáng nay, sau khi muội và Hoàng Vũ rời khỏi nhà lão nhân gia thì có bị lạc nhau. Muội trong lúc đi tìm huynh ấy, chẳng hiểu thế nào lại đi vào con hẻm nhỏ đó, rồi cũng xui xẻo bắt gặp đám người mũ rơm đang lập kế hoạch giết chết hoàng tử của đất nước nào đó trong nước ta. chúng còn nhấn mạnh rằng đêm nay sẽ là đêm hành động, chỉ cần giết được hoàng tử là sẽ thành công gây nên chiến tranh giữa hai nước. Bọn chúng thấy muội, thế nào muốn giết người bịt miệng thôi.
Chắc chắn bọn họ thuộc tổ chức nào đó, năng lực rất mạnh, cách phối hợp chiến đấu cũng cực kỳ uyển chuyển. Muội còn tưởng phải chết ở đó rồi ấy chứ, có lẽ khi bọn chúng giết muội thành công, sẽ ngụy trang thành vụ án xác chết không đầu thứ tư trong thành đó."
Tử Long nghe tường tận câu chuyện, cũng biết rõ tính chất sự việc lần này nghiêm trọng hơn rất nhiều. Hắn trước tiên cần phải gửi thư về Vô Nguyệt Sơn Trang để báo cáo tin tức.
Tử Long đưa mắt về phía Hồng Hoa ra hiệu, Hông Hoa gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, xoay người đi ra khỏi phòng. Tử Long mỉm cười nhìn Bích Trà, đưa bát cháo đang cầm trên tay, múc một muỗng hướng về phía Bích Trà:
" Tiểu Trà đã ngủ cả ngày hôm nay, chắc là đã đói bụng rồi nhỉ. Để ca ca giúp muội ăn cháo nhé."
Bích Trà thoải mái đón chận sự chăm sóc của Tử Long, Hoàng Vũ ngồi bên trên ghế vỗ tay lên đùi giận dữ:
" Mẹ nó chứ, Tử Long huynh đừng có tin lời của Trà Trà. Huynh không biết đấy thôi, lúc đệ phát hiện ra Trà Trà, đệ còn tận mắt nhìn thấy muội ấy bị cái gã cầm đại đao đó một chưởng đánh bay, còn suýt chém chết muội ấy nữa. Cũng may mà đệ đến kịp đấy. Hừ, đừng để cho đệ gặp được lão ta, lúc ấy đệ sẽ cho hắn biết La Thần chúng ta không phải thứ dễ chọc."
Bích Trà và Tử Long nhìn thấy bộ dáng cún con xù lông của Hoàng vũ mà chọc cười lớn thành tiếng, bầu không khí bên trong căn phòng giờ đây vui vẻ nhộn nhịp, giống như những người thân ruột thịt đang kể cho nhau nghe những câu chuyện vui muôn thuở.
Trái ngược với ánh đèn vàng ấm áp trong căn phòng khách điếm là khung cảnh truy đuổi lạnh lẽo đang diễn ra trước mặt. Đoàn kị binh đang cắm đầu thúc ngựa chạy thẳng phía trước, đuổi theo sau đó là tiếng vó ngựa của đám thích khách. Vượt qua con suối nhỏ, trước mặt là bìa rừng, một nam tử trẻ tuổi ra lệnh:
" Chạy vào rừng, chia làm ba nhóm nhỏ rẽ ba hướng".
" Rõ".
Đoàn kị binh tiến vào rừng, tách làm ba nhóm chạy ba hướng, nam tử dẫn đầu vừa thúc ngựa, vừa tránh né từng đợt cung tiễn rơi xuống như mưa sa. Tiến người ngã ngựa rơi xuống, tiếng binh khí giao nhau vang vọng suốt một đêm.
Sáng hôm sau, đã là ngày thứ ba kể từ khi tổ đội La Thần tiếp nhận vụ án. Tổ đội La Thần đã có mặt hầm băng tử thi của phủ huyện nha. Hầm băng được xây dựng nằm âm dưới đất, bên trong căn hầm, bốn mặt tường đều được đắp băng dày một mét, khiến không khí bên trong căn hầm còn lạnh giá hơn tiết trời bên ngoài. Bích Trà và Tử Long phụ trách khám nghiệm tử thi phía dưới căn hầm, Hoàng Vũ và Hồng Hoa phụ trách tra sổ sách có liên quan ở phòng tư liệu phía trên mặt đất.
Nhìn thi thể của nạn nhân thứ ba, Bích Trà và Tử Long trong trang phục bảo hộ, chấp tay vái lạy một cái để xin phép người đã khuất, sau đó mới tiến hành nghiệm thi.
Phần đầu đứt rời của nạn nhân không hề có bất kì kết thương nào, kiểm tra thi thể cũng không có bất kì một vết thương hay xâm hại gì. Điều này chứng tỏ nạn nhân chết trong trạng thái không chống cự, hay nói cách khác là nạn nhân " Tự nguyện nằm đó để hung thủ chặt đầu". Nghe thật vô lý đúng không, vậy hãy nghĩ một hướng khác nhé, hung thủ đã chuốc mê nạn nhân rồi tiến hành mang nạn nhân đến miếu hoang, sau đó tiến hành chặt đầu nạn nhân. Đây sẽ là lời giải thích hợp lý cho việc có một vũng máu to duy nhất có tại nơi phát hiện ra xác chết, còn việc chặt xác thì sao, chẳng lẽ không ai nhìn thấy hung thủ thực hiện hành vi giết người sao?
Quay trở lại việc thu thập thông tin, vào hôm xảy ra vụ án thời tiết bỗng khắc nghiệt lạ thường, bão tuyết lớn đã ảnh hưởng đến tầm nhìn và đi lại của người dân. Miếu hoang lại được xây dựng ở gần bìa rừng, cách xa khu sinh sống của người dân, chẳng có một nữ tử nào lại một mình đi đến nơi đó vào lúc ấy. Nạn nhân đúng là đã trên đường trở về nhà như thường lệ, nhưng nàng chắc hẳn đã gặp một ai đó rồi bị chuốc mê, lôi đến miếu hoang và thực hiện hành vi ác tính của mình. Ai sẽ là người đủ sức khỏe để lôi nạn nhân đi một quãng đường xa như vậy, chỉ có thể là nam nhân. Nhưng một nam nhân sau khi đã thực hiện hành vi chuốc thuốc mê xong, nạn nhân lại là một cô nương xinh đẹp, hắn chẳng lẽ không muốn làm chuyện ấy hay sao? Hay là đối với vị cô nương này, hắn vẫn có một sự tôn trọng nhất định dành cho nàng.
Bích Trà nhìn Tử Long, đưa ra quan điểm cá nhân:
" Theo muội, hung thủ là nam nhân, có thù hằn nhất định với nạn nhân, cũng có sự tôn trọng nhất định đối với nạn nhân. Hắn có quen biết và từng tiếp xúc với nạn nhân, sức khỏe cũng tốt nên mới có thể lôi nạn nhân đến được miếu hoang."
Tử Long lên tiếng bổ sung lập luận:
" Lão nhân gia có nói rằng Liên Lan chưa có mối quan hệ nam nữ với ai. Người nam nhân mà nàng nói sẽ nằm trong phạm vi bao gồm khách hàng đến tiệm, người có quen biết nhất định và người thân thuộc."
Bích Trà chèn thêm một câu:
" Còn có người thầm ái mộ nàng nữa."
...
Rời khỏi hầm băng tử thi, cả hai tiến đến phòng tư liệu. Ở phía phòng tư liệu, Hoàng Vũ và Hồng Hoa đang nghiêm túc xem hết tất cả hồ sơ của cả ba vụ án mạng. Vụ án mạng đầu tiên xảy ra vào đêm rằm tháng tám âm lịch, nạn nhân là Lê Tô Tuệ mười 16 tuổi, ái nữ của Lê gia, xác chết được phát hiện nằm phía sau một hòn non bộ bên cạnh hồ sen lớn. Trên tảng đá của hòn non bộ có vệt máu, xác chết chỉ tìm được phần thân, không tìm thấy phần đầu. Khi khám nghiệm tử thi, nạn nhân có dấu hiện đã từng quan hệ.
Vụ án thứ hai xảy ra vào đêm thả hoa đăng tháng chín, nạn nhân là Mộng Điệp mười tám tuổi, ái nữ của Mộng gia, xác chết được phát hiện ở dưới mương dẫn nước vào ruộng lúa. Xác chết bị cột trong bao tải, máu thấm ướt ra ngoài nên mới được người dân phát hiện. Tay và chân của nạn nhân có dấu vết trói từ dây thừng, bụng nạn nhân có nhiều vết thương bị đâm bằng chủy thủ, đầu được cắt rời khỏi thi thể.
Vụ án thứ ba chính là vụ án của Liên Lan, ái nữ của Trần gia, cũng là vụ án duy nhất mà họ có thể trực tiếp khám nghiệm tử thi. So với hai vụ án trước, Liên Lan có thể được coi là nạn nhân được hung thủ ưu ái và dành sự tôn trọng nhất.
Hoàng Vũ vì nhìn quá lâu vào những con chữ trên xấp hồ sơ vụ án mà tựa sát người vào kệ tủ, đưa ngón tay hướng lên hai mắt vuốt trái phải. Hồng Hoa thì tỉnh táo hơn nhiều, hai tay linh động phối hợp sắp xếp từng tờ giấy một về đúng vị trí cũ của nó. Sau khi sắp xếp lại giấy tờ trong hồ sơ và cất chúng trở lại vào trong, Hồng Hoa xoay người nhìn về phía cánh cửa căn phòng, hai bóng dáng tử y và lục y quen thuộc xuất hiện. Với những kiến thức đã học tại lớp học trinh thám trên Vô Nguyệt Sơn Trang, kết hợp với các thông tin đã được ghi chép, Hồng Hoa lên tiếng phân tích:
" Theo như ta suy đoán, với mối quan hệ bạn bè lâu năm của ba nạn nhân, chắc hẳn hung thủ cũng sẽ có mối quan hệ tương tự với từng người họ. Nạn nhân số một có mối quan hệ mật thiết với nạn nhân, có lẽ là tình nhân. Nạn nhân thứ hai là người khiến hung thủ căm ghét tột độ, còn nạn nhân thứ ba lại khiến hắn có một sự tôn trọng nhất định."
Những phân tích của Hồng Hoa hoàn toàn khớp với phán đoán ban đầu của Bích Trà và Tử Long, nhưng Bích Trà vẫn muốn biết thêm về những thông tin khác. Tử Long lên tiếng hỏi:
" Hồ sơ thẩm vấn thì thế nào?"
Hoàng Vũ dựa người lười biếng ở kệ tủ, dụi dụi mắt xong thì ngước mặt lên trả lời:
" Huyện nha tiến hành thẩm vấn nhiều người, lọc ra ba người nam nhân có mối quan hệ nhất định với nạn nhân. Người thứ nhất tên là Lâm Mộc, mười bảy tuổi, đệ đệ ruột của Lâm Y Y, cũng là vị tiểu thư bị điên mà lão nhân gia đã nói qua. Lâm Mộc và nạn nhân số một là một cặp tình nhân và được cả hai bên chấp thuận, cho phép cả hai có thể tìm hiểu lẫn nhau.
Người thứ hai tên Đức Lưu, hai mươi hai tuổi, hiện đang là thầy giáo của một trường học nhỏ trong thành. Hắn là người đích thân dạy học cho ba nạn nhân đến khi họ tròn mười lăm tuổi. Người cuối cùng là Đức Lâm, hai mươi lăm tuổi, là huynh trưởng của Đức Lưu, cũng đang làm thầy giáo tại đó."
Hoàng Vũ sắp xếp thông tin trong đầu, tiếp tục kể:
" Vào đêm xảy ra vụ án thứ nhất, Lâm Mộc có hẹn cùng Lê Tô Tuệ đi chơi. Sau khi đi chơi, Lâm Mộc dẫn Lê Tô Tuệ về đến trước cổng nhà Lê gia rồi mới trở về Lâm gia, lời khai đã được kiểm tra và chứng thực. Từ sau cái chết của Lê Tô Tuệ, Lâm Mộc đau khổ dằn vặt bản thân, tự giam mình trong phòng không muốn tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Đức Lưu thì bị thẩm vấn vì đã ra ngoài đường vào đêm xảy ra vụ án thứ ba. Đêm hôm ấy, Đức Lưu đến tiệm bán đồ tủ công của Liên Lan để lấy món hàng đã đặt may tại đây, bởi vì trời bỗng xuất hiện bão tuyết nên hắn có tá túc lại quán một thời gian. Sau khi trời đã bớt tuyết rơi, đêm cũng đã dần khuya, Đức Lưu ngõ ý muốn đưa Liên Lan về nhà nàng nhưng bị nàng lấy cớ sợ phiền người mà từ chối. Vì không muốn Liên Lan khó xử, Đức Lưu đành về nhà trước. Vì đêm ấy không có ai đi lại ngoài đường nên chẳng có ai làm chứng cho Đức Lưu, chỉ có duy nhất Đức Lâm làm chứng. Vì thế, Đức Lâm cũng vô duyên vô cớ nằm trong danh sách thẩm vấn cần theo dõi."