Chương 7: [ Xác chết không đầu ] Đức Lưu Đức Lâm
Quán trà Nhã Văn được xây dựng ở cạnh con sông lớn của thành Ngọc Sơn, cơn gió cuốn theo hương thơm ngát của nước trà trên tay khách nhân đang ngồi nghe truyện.
Hôm nay là cuối tuần, lượng khách nhân đến thưởng trà đông đúc hơn mọi ngày. Tổ đội La Thần tiến dần lên trên lầu ngồi vào một bộ bàn ghế trống, một tiểu nhị nhanh chóng chạy tới tiếp đón. Khi nhận tin hình thám đến, tiểu nhị hiểu đưa tay mời đám người Bích Trà đến một căn phòng ít người lui tới trong góc của quán. Nghe tiếng gõ cửa bên ngoài, chủ quán ngồi phía trong lên tiếng đón khách.
Từ lúc ngồi trên xe ngựa, Bích Trà và Tử Long đã trao đổi thông tin mà họ thu thập được khi ở phủ viện Lâm gia. Họ lúc này đến quán trà Nhã Văn để tìm một người, đó chính là người hay thường xuyên đến lui quán trà và tiếp cận nạn nhân thứ nhất, Đức Lâm.
Thông qua trao đổi của Tử Long và ông chủ quán trà, Đức Lâm là vị khách thường niên của quán trà Nhã Văn, cũng là người hâm mộ thiện chí với Lê Tô Tuệ. Những ngày Lê Tô Tuệ kể truyện trà, Đức Lâm đều sẽ có mặt và tặng hồng bao cho nàng. Từ sau cái chết của nàng, hắn cũng ít lui tới quá trà hơn trước. Mọi người nghĩ rằng hắn đến đây chỉ vì muốn được gặp nàng, không còn nàng thì hắn cũng chẳng cần đến đây làm gì. Thêm lời nói của tiểu nhị, vào buổi sáng ngày rằm tháng tám âm lịch, Lê Tô Tuệ có làm việc ở quán trà, tiểu nhị tình cờ bắt gặp cảnh tượng nàng và Đức Lâm đang nói chuyện riêng. Mặc dù không biết nội dung cuộc hội thoại, nhưng sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Đức Lâm đã rất tức giận và bỏ đi, Lê Tô Tuệ thì lại buồn rầu, sau đó cũng tan việc về nhà.
Bích Trà nghe lời nói của tiểu nhị, càng tò mò hơn về cuộc gặp gỡ của hai người này vào ngày hôm đó. Lúc đầu nàng không hề để ý đến Đức Lâm, vì trong thông tin về nghi phạm không ghi chú nhiều về hắn. Giờ đây, nàng cần tìm hắn để hỏi về nội dung cuộc hội thoại, cũng như củng cố thêm về kết quả vụ án mà nàng đã phác thảo trong đầu. Nhưng trước hết, nàng cần làm một chuyện quan trọng hơn, đó là đột nhập vào phòng của Lâm Mộc để truy tìm chiếc hộp mà Lâm Y Y đã đề cập qua. Tối đến, hai bóng đen vụt ra khỏi cửa sổ khách điếm, biến mất trong màn đêm tĩnh mịnh.
Phủ viện Lâm gia.
Bích Trà và Tử Long núp trên nóc thư phòng của Lâm Mộc, thư phòng tối om, không có người nào bên trong. Tử Long cạy một viên ngói soi mắt kiểm tra, xác định đã an toàn, hai người nhanh chóng phi thân vào trong phòng. Lần cuối Lâm Y Y thấy chiếc hộp là lúc Lâm Mộc mang nó bước vào căn phòng này, chắc hẳn hắn vẫn không chưa nó đi nơi khác. Bích Trà và Tử Long không bỏ sót bất cứ vị trí nào trong căn phòng này. Trong lúc Tử Long tập trung chú ý phía tỏng ngăn kéo bàn và ngăn kéo tủ, Bích Trà lại bị một vật treo trên tường gây sự chú ý. Tiến lại gần nhìn ngắm thật kỹ, một bức tranh rừng đào bắt mắt nổi bật, sắc đỏ của từng cánh hoa như lột tả vẻ đẹp mỹ miều của mùa xuân. Màu đỏ đã hơn cũ kĩ, nhưng vẫn thể hiện được cái hồn của tác phẩm, quả thật là một tác phẩm có giá trị nhất trong số những tác phẩm được treo cùng trên tường. Đẹp thì có đẹp, nhưng đối với Bích Trà, bức tranh này lại quá mức chói mắt, bất cân xứng với phần còn lại. Nàng nhìn một hồi lâu, quyết đoán lôi trong thắt lưng một lọ nước nhỏ mà Hồng Hoa đã đặc chế, có tên là Lộ Chi Huyết, có tác dụng tương tự như Luminol* ở hiện đại.
* Luminol ở dạng bột, khi sử dụng sẽ được trộn cùng với hợp chất dạng lỏng chứa hidro peroxit (oxi già), hidroxit (OH-) và một số hóa chất khác. Phản ứng giữa hidro perexit và luminol có khả năng phát sáng, nhưng để ánh sáng phát ra đủ mạnh để nhìn thấy được bằng mắt thường cần có chất xúc tác, chính là huyết sắc tố hemoglobin trong máu. Mục đích thực sự của phản ứng hidro perexi - luminol là để xác định liệu có tồn tại chất xúc tác hemoglobin hay không.
Trong không gian tối đen của căn phòng, Bích Trà mở nắp bình, lấy một cây cọ nhúng Lộ Chi Huyết phết lên một bông hoa anh đào trên bức tranh, bề mặt bức tranh nhanh chóng phát ra ánh sáng xanh dương rồi ngả xanh lá. Bích Trà tử đồng mở rộng ngạc nhiên, không ngờ bức tranh này lại được vẽ bằng... máu. Lâm Mộc quả thật không hề hiền lành như vẻ bề ngoài của hắn, rốt cuộc hắn còn che dấu điều gì nữa. Tử Long sau thời gian tìm kiếm cũng không tìm được chiếc hộp, chỉ có thể hướng ánh mắt nhìn về phía Bích Trà, vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng phát sáng ban nãy. Hắn vội đứng dậy tiến đến bên bức tranh, rồi nhìn vào lọ nước mà Bích Trà sử dụng:
" Là Lộ Chi Huyết. Xem ra Lâm Mộc là nghi phạm cần theo dõi nhất. Nhưng chỉ thông qua bức tranh cũng không thể chứng minh được điều gì, chúng ta cần quay trở về tìm hiểu kỹ hơn."
" Được, chúng ta về thôi". Bích Trà gật đầu tán thành.
Cả hai sắp xếp lại mọi thứ trở về vị trí bán đầu, rồi thoắt biến mất khỏi thư phòng.
...
Trên con phố tĩnh mịch, Bích Trà và Tửu Long chậm rãi tiến bước trở về. Bích Trà tự dưng nảy ra một suy nghĩ, hướng đến Tử Long trưng cần dân ý:
" Tử Long Ca, sẵn chúng ta đang ở ngoài, muội muốn đến một nơi."
" Tiểu Trà muốn đến đâu?". Tử Long sủng nịnh.
" Muội muốn đi bắt đom đóm." Bích Trà nhõng nhẽo lên tiếng.
Tử Long nghe vậy, cười lớn vuốt mũi Bích Trà:
" Tiểu Trà không biết sao, đom đóm không có xuất hiện vào mùa đông, chúng chỉ xuất hiện vào mùa hè thôi. Bây giờ đang là mùa đông, muội bắt ca ca tìm đâu ra đom đóm cho muội bắt chứ."
Bích Trà bị Tử Long chọc ghẹo, thẹn quá hóa giận xoay mặt đi chỗ khác:
" Ồ... vậy muội muốn đi lên núi chơi, được chứ."
" Đêm khuya, muội muốn lên núi làm gì?"
Nhận thấy Tử Long muốn từ chối, Bích Trà nhanh trí sử dụng tuyệt chiêu mặt mèo đáng yêu dụ dỗ:
" Muội muốn đắp người tuyết, ở trên đó không có người, muội muốn lên đó chơi thỏa thích. Ca ca muốn đi cùng muội không?"
Thấy ánh mắt long lanh mong chờ của Bích Trà, Tử Long chẳng thể từ chối. Cả hai dùng khinh công nhanh chóng tiến rừng núi. Giữa đêm canh ba, rừng núi trắng xóa như khoác lên chiếc áo choàng đặc trưng của mùa đông. Tuyết đọng thành lớp dày trên mặt đất và từng tán cây, Bích Trà thích thú chạy nhảy xung quanh, cúi xuống gom tuyết thành những cục hình cầu rồi ném về phía Tử Long. Tử Long vừa nhanh nhẹn né tránh từng đợt cầu tuyết về phía mình, vừa ân cần dặn dò Bích Trà cẩn thận vết thương ở cánh tay phải. Vì mải mê chạy nhảy, chân trái của Bích Trà va phải thứ gì đó, khiến cả người nàng ngã uống úp mặt vào nền tuyết dưới đất. Tử Long thấy vậy hốt hoảng tiến tới đỡ nàng đứng dậy:
" Tiểu Trà, muội có sao không?"
" Muội không sao". Vừa nói Bích Trà vừa xoay người lại nhìn xuống vật thể đã cản trở mình ban nãy, Một bóng dáng Lam y nam tử đã bất tỉnh tựa lưng ngồi bên gốc cây, trên tay hắn còn cầm chặt thanh kiếm dính đầy máu. Nàng cúi người xuống để nhìn cho rõ người nam nhân trước mặt, hắn có gương mặt lạnh lùng mạnh mẽ, mái tóc cao được bối kiểu đuôi ngựa, nước da ngâm rắn chắc đặc trưng của con nhà võ, đôi môi khô nứt cùng làn da tái nhợt vì lạnh giá và thiếu máu. Bích Trà đưa tay đặt lên mạch tượng trên cổ, nhịp đập của người nam tử này hiện tại rất yếu, nhiệt độ cơ thể lại giảm mạnh, nếu còn để hắn tiếp tục ngồi ở đây một thời gian chắc chắn sẽ mất mạng.
Bích trà xoay người hướng đến Tử Long hỏi: " Chúng ta có nên đưa hắn về khách điếm hay không?"
" Tiểu Trà nghĩ thế nào?". Tử Long không có ý kiến gì về mọi quyết định của Bích Trà.
" Ồ... Tên này lai lịch bất minh, chưa rõ bạn hay thù. Muội cũng không biết sau khi cứu tên này chúng ta sẽ phải gặp rắc rối gì, nhưng gặp người hoạn nạn khó lòng bỏ qua, đây là lẽ phải ở đời mà một bậc chính nhân quân tử cần có". Bích Trà nói ra những suy nghĩ thật trong lòng. Dựa vào tình trạng của nam tử này, chắc chắn hắn đã bị một đám người nào đó truy sát bất thành. Lỡ như đám người này thuộc một thế lực lớn nào đó, nếu nàng nhất quyết muốn mang tên này trở về khách điếm mà cứu sống, chắc chắn các nàng sẽ tự chuốc lấy phiền phức không đáng có. Nàng thật sự muốn cứu người, nhưng lấy đại cuộc làm trọng... Ây da, khiến nàng thật khó để quyết định mà.
Tử Long nghe lời nói của Bích Trà, ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời: " Tạm thời ca ca sẽ cõng hắn về khách điếm, đợi đến khi hắn tỉnh lại rồi hẳn tính tiếp."
Bích Trà gật đầu đồng ý, cả hai mang tên nam tử lai lịch bất minh trở về khách điếm, tạm thời cho hắn nằm ở phòng của Tử Long. Sáng sớm hôm sau, Hồng Hoa và Hoàng Vũ đã đi đến nhà của Đức Lưu Đức Lâm để thu thập thông tin cần thiết. Bích Trà vừa thức dậy liền đi qua phòng Tử Long, vừa vào phòng liền thấy huynh ấy đang bắt mạch kiểm tra cho nam tử kia. Vết thương ngoài da đã được xử lý xong, trang phục trên người hắn cũng đã được đổi thành bộ lam y mà Tử Long mới mua lúc sáng.
Bích Trà tiến tới bên giường nhìn nam tử vẫn đang hôn mê bất tỉnh, hỏi Tử Long: " Huynh ấy thế nào rồi?"
Tử Long bắt mạch xong, đứng dậy vươn tay xoay đầu Bích Trà: " Hắn không sao, vì cơ thể được rèn luyện tốt nên rất nhanh sẽ lấy lại sức khỏe. Ca ca đoán chắc là hắn sẽ tỉnh lại vào hôm nay thôi. Tiểu Trà ăn sáng gì chưa, để ca ca xuống dưới lầu kiếm món gì cho muội ăn nhé".
Bích Trà nghe đến đồ ăn là hai mắt sáng ngời, vui vẻ đáp: " Vâng, cảm ơn Tử Long ca"
Tử Long mỉm cười sủng nịnh tiểu muội muội, rồi hướng bước chân đi ra ngoài cửa phòng.
Hôm nay trời nắng, ánh sáng mặt trời sưởi ấm từng ngõ ngách của con phố. Hồng Hoa cùng Hoàng Vũ đang ngồi bên trong một căn nhà nhỏ cũ kỹ nằm ở cuối con phố nhỏ. Đức Lưu hôm nay đang dạy học ở trường, Đức Lâm thì trống lịch dạy học. Trên bộ bàn ghế gỗ, ba người Hồng Hoa, Hoàng Vũ, Đức Lâm ngồi tạo thế tam giác. Đức Lâm khách sáo chào hỏi: " Không biết hai vị hình thám tìm đến nhà tại hạ, là vì muốn tại hạ nói ra thông tin cần thiết gì chăng."
Hoàng Vũ tươi cười trả lời: " Tiên sinh quá khách sáo rồi, tại hạ chỉ là muốn biết về những chuyện ngoài lề thôi. Chẳng hạn như... mối quan hệ giữa tiên sinh và người kể truyện trà tại quán trà Nhã Văn."
Đức Lâm nghe có người ám chỉ đến Lê Tô Tuệ, sắc mặt vẫn giữ nét cười đáp:
" Tại hạ luôn sống ngay thẳng, theo đức Khổng Tử, không thẹn với lòng. Tại hạ là người hâm mộ Tô Tuệ tiểu thư, hâm mộ tài năng và sự duyên dáng của nàng ấy. Đây là điều mà ai trong quán trà đều biết, tại hạ cũng không cảm thấy xấu hổ hay cần giấu diếm chuyện này làm gì".
Hồng Hoa không vòng vo như Hoàng Vũ, nàng trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:
" Tiên sinh hãy nói cho chúng ta biết cụ thể về cuộc đối thoại của 2 người vào sáng ngày rằm tháng tám âm lịch, vì sao lúc ấy ngài lại tức giận bỏ đi sau khi nói xong cuộc hội thoại ấy. Nội dung của cuộc hội thoại ấy là gì?"
Đức Lâm nghe vị nữ hình thám lên tiếng, cũng nhận ra bản thân đã bị người khác hiểu lầm, vội vàng lên tiếng giải thích:
" Có lẽ hai vị đã hiểu lầm gì đó rồi, tại hạ thật sự không hề liên quan gì đến cái chết của Lê Tô Tuệ. Vào ngày hôm ấy, tại hạ gặp riêng nàng chỉ vì muốn bày tỏ tình cảm ái mộ mà bản thân dành cho nàng. Nhưng khi tại hạ thổ lộ tình cảm, nàng ấy đã thẳng thừng từ chối và bảo rằng đã có ý trung nhân. Tại hạ có xin nàng cho tại hạ một cơ hội, nhưng nàng cũng chối từ mong ước nhỏ nhoi ấy của tại hạ. Đúng là lúc ấy tại hạ có tức giận bỏ đi, đó chỉ là suy nghĩ bồng bột vào thời điểm đó. Từ sau cái chết của nàng, tại hạ đã rất thương tiếc cho một đóa hồng nhan bạc mệnh, nhưng thật sự tại hạ không phải là hung thủ gây ra án mạng đó. Hai vị hãy tin tạ hạ."
Hồng Hoa rất giỏi trong việc nắm bắt hành động và tâm lý của đối phương, nhận thấy Đức Lâm không có biểu hiện dối trá lấp liếm gì, nàng hướng đến Hoàng Vũ gật đầu. Hoàng Vũ nhận được ám hiệu, cũng không muốn đào sâu về chuyện này, hắn nhanh chóng chuyển đề tài:
" Vậy tiên sinh có thể nói cho ta biết, vào đêm xảy ra vụ án mạng thứ 3, án mạng của Liên Lan, khi ấy Đức Lưu đã làm gì hay không?"
Đức Lâm thấy hai vị hình thám chịu tin tưởng mình thì thành tâm cảm kích, hắn cũng chia sẽ thật lòng:
" Đêm hôm ấy, vào giờ Dậu thì Đức Lưu trở về nhà, trên tay đệ ấy cầm theo gói hàng được mua ở tiệm bán đồ thủ công của Liên Lan. Đức Lưu đệ ấy đã thầm yêu Liên Lan từ lâu, nhưng vì tính tình ít nói nên chẳng thể nào tổ lộ được chân tình của mình dành cho nàng. Đệ ấy thương lấy cớ mua đồ mà lui tới tiệm của Liên Lan, ngày hôm ấy cũng vậy. Từ đêm đến lúc phát hiện ra vụ án mạng, đệ ấy không hề đặt chân ra ngoài trong suốt thời gian đó."
Hoàng Vũ ghi lại thông tin cần thiết trên một cuốn sổ nhỏ rồi cất ngay ngắn vào trong ngực, cả hai người trao đổi với Đức Lâm thêm một số thông tin rồi cũng rời khỏi căn nhà nhỏ, tiến bước đến thẳng trường học, nơi mà Đức Lưu đang giảng dạy. Ngôi trường nhỏ giảng dạy cho các tiểu sinh từ năm tuổi đến mười lăm tuổi, có hơn mười người chịu trạch nhiệm giảng dạy ở đây. Đức Lưu và Đức Lâm là người ngoài thành, đến đây sinh sống và giảng dạy cũng được bốn năm. Đức Lâm và Đức Lưu là huynh đệ ruột, vẻ ngoài cũng khá giống nhau, đều có bộ dáng thư sinh nho nhã, hiền lành dễ mến. Đức Lâm giảng dạy cho lớp tiểu sinh từ bảy đến mười tuổi, Đức Lưu giảng dạy cho lớp tiểu sinh từ mười ba đến mười lăm tuổi.
Trên bục giảng, Đức Lưu tay cầm cuộn trúc, bước dọc theo lối đi nhỏ ở giữa lớp học, miệng đọc lớn:
Hán binh dĩ lược địa
Tứ diện Sở ca thanh
Đại vương ý chí tận
Tiện thiếp hà liêu sinh
Bên dưới lớp học, tiếng môn sinh đọc theo từng câu chữ vang vọng trong không gian. Hết tiết học, các tiểu sinh đến giờ giải lao, vui đùa đi ra khỏi lớp học, Đức Lưu thì từ tốn thu dọn đồ đạc trên bàn để chuẩn bị trở về nhà. Bóng dáng Hoàng Vũ và Hồng Hoa đã tiến bước đi vào trong lớp học, Hoàng Vũ đến trước mặt Đức Lưu, đưa tay hành lễ: " Chào Đức tiên sinh, ta là Hoàng Vũ, là hình thám tiếp nhận vụ án mạng gần đây. Ta muốn gặp ngài một lát để hỏi một số chuyện."
...
- ----------------------
Ngồi trong một quán trà gần đó, Đức Lưu nho nhã rót trà mời hai vị hình thám đang ngồi đối diện. Đặt ấm trà vào khay, Đức Lưu lắng nghe câu hỏi của Hoàng Vũ:
" Ta nghe nói tiên sinh là người từng ái mộ Liên Lan tiểu thư, vậy ngài có phiền khi nói rõ hơn về mối quan hệ cũng như thời gian hai người quen biết nhau chứ?"
Đức Lưu cúi mắt nhìn xuống hình bóng bản thân phản chiếu trong ly trà, giọng nói trầm ấm phát ra như đang kể một câu chuyện buồn:
" Lần đầu ta gặp Liên Lan, khi ấy nàng mười ba tuổi. Ta bị nàng hớp hồn vì sự thông minh trong cặp mắt hoa đào ấy, nàng là môn sinh mà ta dạy học, chỉ trong hai năm giảng dạy, ta đã vô thức càng yêu mến nàng hơn. Cho đến lúc nàng tốt nghiệp lớp học và xuất đạo, ta mới cảm nhận được sự trống rỗng trong trái tim. Lúc ấy ta mới nhận ra nàng đã cướp đi trái tim của ta từ khi nào. Vì không còn được gặp nàng, ta tìm lý do khác để quan minh chính đại đến tìm nàng. Nàng mở một tiệm hàng thủ công cách trường học không xa, mỗi khi dạy học xong ta đều sẽ đến quán nàng để mua đồ. Ta biết rằng bản thân yêu nàng, muốn được cưới nàng, nhưng vì ta chỉ là một thầy giáo nghèo nên chẳng dám trèo cao. Ta đợi bản thân trở nên khá khẩm hơn thì sẽ ngỏ ý hỏi nàng, dù ta luôn giữ kín đoạn tình cảm này, ta vẫn tin Liên Lan có thể cảm nhận được thành ý của ta... Nếu đêm hôm ấy ta nhất quyết khăn khăn muốn đưa nàng về Trần gia, nàng cũng sẽ không chết. Giá như thời gian có thể quay trở lại khoảng khắc ấy...".
Mỗi một lời nói như khoét sâu vào trái tim của Đức Lưu, đôi mắt sóng sánh nước như muốn trào ra ngoài. Đức lưu cố gắng kìm nén nuốt lệ vào trong tim, thở nhẹ một hơi đầy tiếc nuối. Tình yêu là vậy, có lúc mạnh mẽ thể hiện, có lúc lại dấu diếm bên trong, có lúc bằng lời nói, có lúc bằng hành động. Nhưng chung quy lại, tất cả những trạng thái ấy đều hướng đến một điều duy nhất, đó là muốn người trải nghiệm tự cảm nhận được rằng bản thân đang yêu một ai đó.
Hôm nay là cuối tuần, lượng khách nhân đến thưởng trà đông đúc hơn mọi ngày. Tổ đội La Thần tiến dần lên trên lầu ngồi vào một bộ bàn ghế trống, một tiểu nhị nhanh chóng chạy tới tiếp đón. Khi nhận tin hình thám đến, tiểu nhị hiểu đưa tay mời đám người Bích Trà đến một căn phòng ít người lui tới trong góc của quán. Nghe tiếng gõ cửa bên ngoài, chủ quán ngồi phía trong lên tiếng đón khách.
Từ lúc ngồi trên xe ngựa, Bích Trà và Tử Long đã trao đổi thông tin mà họ thu thập được khi ở phủ viện Lâm gia. Họ lúc này đến quán trà Nhã Văn để tìm một người, đó chính là người hay thường xuyên đến lui quán trà và tiếp cận nạn nhân thứ nhất, Đức Lâm.
Thông qua trao đổi của Tử Long và ông chủ quán trà, Đức Lâm là vị khách thường niên của quán trà Nhã Văn, cũng là người hâm mộ thiện chí với Lê Tô Tuệ. Những ngày Lê Tô Tuệ kể truyện trà, Đức Lâm đều sẽ có mặt và tặng hồng bao cho nàng. Từ sau cái chết của nàng, hắn cũng ít lui tới quá trà hơn trước. Mọi người nghĩ rằng hắn đến đây chỉ vì muốn được gặp nàng, không còn nàng thì hắn cũng chẳng cần đến đây làm gì. Thêm lời nói của tiểu nhị, vào buổi sáng ngày rằm tháng tám âm lịch, Lê Tô Tuệ có làm việc ở quán trà, tiểu nhị tình cờ bắt gặp cảnh tượng nàng và Đức Lâm đang nói chuyện riêng. Mặc dù không biết nội dung cuộc hội thoại, nhưng sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Đức Lâm đã rất tức giận và bỏ đi, Lê Tô Tuệ thì lại buồn rầu, sau đó cũng tan việc về nhà.
Bích Trà nghe lời nói của tiểu nhị, càng tò mò hơn về cuộc gặp gỡ của hai người này vào ngày hôm đó. Lúc đầu nàng không hề để ý đến Đức Lâm, vì trong thông tin về nghi phạm không ghi chú nhiều về hắn. Giờ đây, nàng cần tìm hắn để hỏi về nội dung cuộc hội thoại, cũng như củng cố thêm về kết quả vụ án mà nàng đã phác thảo trong đầu. Nhưng trước hết, nàng cần làm một chuyện quan trọng hơn, đó là đột nhập vào phòng của Lâm Mộc để truy tìm chiếc hộp mà Lâm Y Y đã đề cập qua. Tối đến, hai bóng đen vụt ra khỏi cửa sổ khách điếm, biến mất trong màn đêm tĩnh mịnh.
Phủ viện Lâm gia.
Bích Trà và Tử Long núp trên nóc thư phòng của Lâm Mộc, thư phòng tối om, không có người nào bên trong. Tử Long cạy một viên ngói soi mắt kiểm tra, xác định đã an toàn, hai người nhanh chóng phi thân vào trong phòng. Lần cuối Lâm Y Y thấy chiếc hộp là lúc Lâm Mộc mang nó bước vào căn phòng này, chắc hẳn hắn vẫn không chưa nó đi nơi khác. Bích Trà và Tử Long không bỏ sót bất cứ vị trí nào trong căn phòng này. Trong lúc Tử Long tập trung chú ý phía tỏng ngăn kéo bàn và ngăn kéo tủ, Bích Trà lại bị một vật treo trên tường gây sự chú ý. Tiến lại gần nhìn ngắm thật kỹ, một bức tranh rừng đào bắt mắt nổi bật, sắc đỏ của từng cánh hoa như lột tả vẻ đẹp mỹ miều của mùa xuân. Màu đỏ đã hơn cũ kĩ, nhưng vẫn thể hiện được cái hồn của tác phẩm, quả thật là một tác phẩm có giá trị nhất trong số những tác phẩm được treo cùng trên tường. Đẹp thì có đẹp, nhưng đối với Bích Trà, bức tranh này lại quá mức chói mắt, bất cân xứng với phần còn lại. Nàng nhìn một hồi lâu, quyết đoán lôi trong thắt lưng một lọ nước nhỏ mà Hồng Hoa đã đặc chế, có tên là Lộ Chi Huyết, có tác dụng tương tự như Luminol* ở hiện đại.
* Luminol ở dạng bột, khi sử dụng sẽ được trộn cùng với hợp chất dạng lỏng chứa hidro peroxit (oxi già), hidroxit (OH-) và một số hóa chất khác. Phản ứng giữa hidro perexit và luminol có khả năng phát sáng, nhưng để ánh sáng phát ra đủ mạnh để nhìn thấy được bằng mắt thường cần có chất xúc tác, chính là huyết sắc tố hemoglobin trong máu. Mục đích thực sự của phản ứng hidro perexi - luminol là để xác định liệu có tồn tại chất xúc tác hemoglobin hay không.
Trong không gian tối đen của căn phòng, Bích Trà mở nắp bình, lấy một cây cọ nhúng Lộ Chi Huyết phết lên một bông hoa anh đào trên bức tranh, bề mặt bức tranh nhanh chóng phát ra ánh sáng xanh dương rồi ngả xanh lá. Bích Trà tử đồng mở rộng ngạc nhiên, không ngờ bức tranh này lại được vẽ bằng... máu. Lâm Mộc quả thật không hề hiền lành như vẻ bề ngoài của hắn, rốt cuộc hắn còn che dấu điều gì nữa. Tử Long sau thời gian tìm kiếm cũng không tìm được chiếc hộp, chỉ có thể hướng ánh mắt nhìn về phía Bích Trà, vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng phát sáng ban nãy. Hắn vội đứng dậy tiến đến bên bức tranh, rồi nhìn vào lọ nước mà Bích Trà sử dụng:
" Là Lộ Chi Huyết. Xem ra Lâm Mộc là nghi phạm cần theo dõi nhất. Nhưng chỉ thông qua bức tranh cũng không thể chứng minh được điều gì, chúng ta cần quay trở về tìm hiểu kỹ hơn."
" Được, chúng ta về thôi". Bích Trà gật đầu tán thành.
Cả hai sắp xếp lại mọi thứ trở về vị trí bán đầu, rồi thoắt biến mất khỏi thư phòng.
...
Trên con phố tĩnh mịch, Bích Trà và Tửu Long chậm rãi tiến bước trở về. Bích Trà tự dưng nảy ra một suy nghĩ, hướng đến Tử Long trưng cần dân ý:
" Tử Long Ca, sẵn chúng ta đang ở ngoài, muội muốn đến một nơi."
" Tiểu Trà muốn đến đâu?". Tử Long sủng nịnh.
" Muội muốn đi bắt đom đóm." Bích Trà nhõng nhẽo lên tiếng.
Tử Long nghe vậy, cười lớn vuốt mũi Bích Trà:
" Tiểu Trà không biết sao, đom đóm không có xuất hiện vào mùa đông, chúng chỉ xuất hiện vào mùa hè thôi. Bây giờ đang là mùa đông, muội bắt ca ca tìm đâu ra đom đóm cho muội bắt chứ."
Bích Trà bị Tử Long chọc ghẹo, thẹn quá hóa giận xoay mặt đi chỗ khác:
" Ồ... vậy muội muốn đi lên núi chơi, được chứ."
" Đêm khuya, muội muốn lên núi làm gì?"
Nhận thấy Tử Long muốn từ chối, Bích Trà nhanh trí sử dụng tuyệt chiêu mặt mèo đáng yêu dụ dỗ:
" Muội muốn đắp người tuyết, ở trên đó không có người, muội muốn lên đó chơi thỏa thích. Ca ca muốn đi cùng muội không?"
Thấy ánh mắt long lanh mong chờ của Bích Trà, Tử Long chẳng thể từ chối. Cả hai dùng khinh công nhanh chóng tiến rừng núi. Giữa đêm canh ba, rừng núi trắng xóa như khoác lên chiếc áo choàng đặc trưng của mùa đông. Tuyết đọng thành lớp dày trên mặt đất và từng tán cây, Bích Trà thích thú chạy nhảy xung quanh, cúi xuống gom tuyết thành những cục hình cầu rồi ném về phía Tử Long. Tử Long vừa nhanh nhẹn né tránh từng đợt cầu tuyết về phía mình, vừa ân cần dặn dò Bích Trà cẩn thận vết thương ở cánh tay phải. Vì mải mê chạy nhảy, chân trái của Bích Trà va phải thứ gì đó, khiến cả người nàng ngã uống úp mặt vào nền tuyết dưới đất. Tử Long thấy vậy hốt hoảng tiến tới đỡ nàng đứng dậy:
" Tiểu Trà, muội có sao không?"
" Muội không sao". Vừa nói Bích Trà vừa xoay người lại nhìn xuống vật thể đã cản trở mình ban nãy, Một bóng dáng Lam y nam tử đã bất tỉnh tựa lưng ngồi bên gốc cây, trên tay hắn còn cầm chặt thanh kiếm dính đầy máu. Nàng cúi người xuống để nhìn cho rõ người nam nhân trước mặt, hắn có gương mặt lạnh lùng mạnh mẽ, mái tóc cao được bối kiểu đuôi ngựa, nước da ngâm rắn chắc đặc trưng của con nhà võ, đôi môi khô nứt cùng làn da tái nhợt vì lạnh giá và thiếu máu. Bích Trà đưa tay đặt lên mạch tượng trên cổ, nhịp đập của người nam tử này hiện tại rất yếu, nhiệt độ cơ thể lại giảm mạnh, nếu còn để hắn tiếp tục ngồi ở đây một thời gian chắc chắn sẽ mất mạng.
Bích trà xoay người hướng đến Tử Long hỏi: " Chúng ta có nên đưa hắn về khách điếm hay không?"
" Tiểu Trà nghĩ thế nào?". Tử Long không có ý kiến gì về mọi quyết định của Bích Trà.
" Ồ... Tên này lai lịch bất minh, chưa rõ bạn hay thù. Muội cũng không biết sau khi cứu tên này chúng ta sẽ phải gặp rắc rối gì, nhưng gặp người hoạn nạn khó lòng bỏ qua, đây là lẽ phải ở đời mà một bậc chính nhân quân tử cần có". Bích Trà nói ra những suy nghĩ thật trong lòng. Dựa vào tình trạng của nam tử này, chắc chắn hắn đã bị một đám người nào đó truy sát bất thành. Lỡ như đám người này thuộc một thế lực lớn nào đó, nếu nàng nhất quyết muốn mang tên này trở về khách điếm mà cứu sống, chắc chắn các nàng sẽ tự chuốc lấy phiền phức không đáng có. Nàng thật sự muốn cứu người, nhưng lấy đại cuộc làm trọng... Ây da, khiến nàng thật khó để quyết định mà.
Tử Long nghe lời nói của Bích Trà, ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời: " Tạm thời ca ca sẽ cõng hắn về khách điếm, đợi đến khi hắn tỉnh lại rồi hẳn tính tiếp."
Bích Trà gật đầu đồng ý, cả hai mang tên nam tử lai lịch bất minh trở về khách điếm, tạm thời cho hắn nằm ở phòng của Tử Long. Sáng sớm hôm sau, Hồng Hoa và Hoàng Vũ đã đi đến nhà của Đức Lưu Đức Lâm để thu thập thông tin cần thiết. Bích Trà vừa thức dậy liền đi qua phòng Tử Long, vừa vào phòng liền thấy huynh ấy đang bắt mạch kiểm tra cho nam tử kia. Vết thương ngoài da đã được xử lý xong, trang phục trên người hắn cũng đã được đổi thành bộ lam y mà Tử Long mới mua lúc sáng.
Bích Trà tiến tới bên giường nhìn nam tử vẫn đang hôn mê bất tỉnh, hỏi Tử Long: " Huynh ấy thế nào rồi?"
Tử Long bắt mạch xong, đứng dậy vươn tay xoay đầu Bích Trà: " Hắn không sao, vì cơ thể được rèn luyện tốt nên rất nhanh sẽ lấy lại sức khỏe. Ca ca đoán chắc là hắn sẽ tỉnh lại vào hôm nay thôi. Tiểu Trà ăn sáng gì chưa, để ca ca xuống dưới lầu kiếm món gì cho muội ăn nhé".
Bích Trà nghe đến đồ ăn là hai mắt sáng ngời, vui vẻ đáp: " Vâng, cảm ơn Tử Long ca"
Tử Long mỉm cười sủng nịnh tiểu muội muội, rồi hướng bước chân đi ra ngoài cửa phòng.
Hôm nay trời nắng, ánh sáng mặt trời sưởi ấm từng ngõ ngách của con phố. Hồng Hoa cùng Hoàng Vũ đang ngồi bên trong một căn nhà nhỏ cũ kỹ nằm ở cuối con phố nhỏ. Đức Lưu hôm nay đang dạy học ở trường, Đức Lâm thì trống lịch dạy học. Trên bộ bàn ghế gỗ, ba người Hồng Hoa, Hoàng Vũ, Đức Lâm ngồi tạo thế tam giác. Đức Lâm khách sáo chào hỏi: " Không biết hai vị hình thám tìm đến nhà tại hạ, là vì muốn tại hạ nói ra thông tin cần thiết gì chăng."
Hoàng Vũ tươi cười trả lời: " Tiên sinh quá khách sáo rồi, tại hạ chỉ là muốn biết về những chuyện ngoài lề thôi. Chẳng hạn như... mối quan hệ giữa tiên sinh và người kể truyện trà tại quán trà Nhã Văn."
Đức Lâm nghe có người ám chỉ đến Lê Tô Tuệ, sắc mặt vẫn giữ nét cười đáp:
" Tại hạ luôn sống ngay thẳng, theo đức Khổng Tử, không thẹn với lòng. Tại hạ là người hâm mộ Tô Tuệ tiểu thư, hâm mộ tài năng và sự duyên dáng của nàng ấy. Đây là điều mà ai trong quán trà đều biết, tại hạ cũng không cảm thấy xấu hổ hay cần giấu diếm chuyện này làm gì".
Hồng Hoa không vòng vo như Hoàng Vũ, nàng trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:
" Tiên sinh hãy nói cho chúng ta biết cụ thể về cuộc đối thoại của 2 người vào sáng ngày rằm tháng tám âm lịch, vì sao lúc ấy ngài lại tức giận bỏ đi sau khi nói xong cuộc hội thoại ấy. Nội dung của cuộc hội thoại ấy là gì?"
Đức Lâm nghe vị nữ hình thám lên tiếng, cũng nhận ra bản thân đã bị người khác hiểu lầm, vội vàng lên tiếng giải thích:
" Có lẽ hai vị đã hiểu lầm gì đó rồi, tại hạ thật sự không hề liên quan gì đến cái chết của Lê Tô Tuệ. Vào ngày hôm ấy, tại hạ gặp riêng nàng chỉ vì muốn bày tỏ tình cảm ái mộ mà bản thân dành cho nàng. Nhưng khi tại hạ thổ lộ tình cảm, nàng ấy đã thẳng thừng từ chối và bảo rằng đã có ý trung nhân. Tại hạ có xin nàng cho tại hạ một cơ hội, nhưng nàng cũng chối từ mong ước nhỏ nhoi ấy của tại hạ. Đúng là lúc ấy tại hạ có tức giận bỏ đi, đó chỉ là suy nghĩ bồng bột vào thời điểm đó. Từ sau cái chết của nàng, tại hạ đã rất thương tiếc cho một đóa hồng nhan bạc mệnh, nhưng thật sự tại hạ không phải là hung thủ gây ra án mạng đó. Hai vị hãy tin tạ hạ."
Hồng Hoa rất giỏi trong việc nắm bắt hành động và tâm lý của đối phương, nhận thấy Đức Lâm không có biểu hiện dối trá lấp liếm gì, nàng hướng đến Hoàng Vũ gật đầu. Hoàng Vũ nhận được ám hiệu, cũng không muốn đào sâu về chuyện này, hắn nhanh chóng chuyển đề tài:
" Vậy tiên sinh có thể nói cho ta biết, vào đêm xảy ra vụ án mạng thứ 3, án mạng của Liên Lan, khi ấy Đức Lưu đã làm gì hay không?"
Đức Lâm thấy hai vị hình thám chịu tin tưởng mình thì thành tâm cảm kích, hắn cũng chia sẽ thật lòng:
" Đêm hôm ấy, vào giờ Dậu thì Đức Lưu trở về nhà, trên tay đệ ấy cầm theo gói hàng được mua ở tiệm bán đồ thủ công của Liên Lan. Đức Lưu đệ ấy đã thầm yêu Liên Lan từ lâu, nhưng vì tính tình ít nói nên chẳng thể nào tổ lộ được chân tình của mình dành cho nàng. Đệ ấy thương lấy cớ mua đồ mà lui tới tiệm của Liên Lan, ngày hôm ấy cũng vậy. Từ đêm đến lúc phát hiện ra vụ án mạng, đệ ấy không hề đặt chân ra ngoài trong suốt thời gian đó."
Hoàng Vũ ghi lại thông tin cần thiết trên một cuốn sổ nhỏ rồi cất ngay ngắn vào trong ngực, cả hai người trao đổi với Đức Lâm thêm một số thông tin rồi cũng rời khỏi căn nhà nhỏ, tiến bước đến thẳng trường học, nơi mà Đức Lưu đang giảng dạy. Ngôi trường nhỏ giảng dạy cho các tiểu sinh từ năm tuổi đến mười lăm tuổi, có hơn mười người chịu trạch nhiệm giảng dạy ở đây. Đức Lưu và Đức Lâm là người ngoài thành, đến đây sinh sống và giảng dạy cũng được bốn năm. Đức Lâm và Đức Lưu là huynh đệ ruột, vẻ ngoài cũng khá giống nhau, đều có bộ dáng thư sinh nho nhã, hiền lành dễ mến. Đức Lâm giảng dạy cho lớp tiểu sinh từ bảy đến mười tuổi, Đức Lưu giảng dạy cho lớp tiểu sinh từ mười ba đến mười lăm tuổi.
Trên bục giảng, Đức Lưu tay cầm cuộn trúc, bước dọc theo lối đi nhỏ ở giữa lớp học, miệng đọc lớn:
Hán binh dĩ lược địa
Tứ diện Sở ca thanh
Đại vương ý chí tận
Tiện thiếp hà liêu sinh
Bên dưới lớp học, tiếng môn sinh đọc theo từng câu chữ vang vọng trong không gian. Hết tiết học, các tiểu sinh đến giờ giải lao, vui đùa đi ra khỏi lớp học, Đức Lưu thì từ tốn thu dọn đồ đạc trên bàn để chuẩn bị trở về nhà. Bóng dáng Hoàng Vũ và Hồng Hoa đã tiến bước đi vào trong lớp học, Hoàng Vũ đến trước mặt Đức Lưu, đưa tay hành lễ: " Chào Đức tiên sinh, ta là Hoàng Vũ, là hình thám tiếp nhận vụ án mạng gần đây. Ta muốn gặp ngài một lát để hỏi một số chuyện."
...
- ----------------------
Ngồi trong một quán trà gần đó, Đức Lưu nho nhã rót trà mời hai vị hình thám đang ngồi đối diện. Đặt ấm trà vào khay, Đức Lưu lắng nghe câu hỏi của Hoàng Vũ:
" Ta nghe nói tiên sinh là người từng ái mộ Liên Lan tiểu thư, vậy ngài có phiền khi nói rõ hơn về mối quan hệ cũng như thời gian hai người quen biết nhau chứ?"
Đức Lưu cúi mắt nhìn xuống hình bóng bản thân phản chiếu trong ly trà, giọng nói trầm ấm phát ra như đang kể một câu chuyện buồn:
" Lần đầu ta gặp Liên Lan, khi ấy nàng mười ba tuổi. Ta bị nàng hớp hồn vì sự thông minh trong cặp mắt hoa đào ấy, nàng là môn sinh mà ta dạy học, chỉ trong hai năm giảng dạy, ta đã vô thức càng yêu mến nàng hơn. Cho đến lúc nàng tốt nghiệp lớp học và xuất đạo, ta mới cảm nhận được sự trống rỗng trong trái tim. Lúc ấy ta mới nhận ra nàng đã cướp đi trái tim của ta từ khi nào. Vì không còn được gặp nàng, ta tìm lý do khác để quan minh chính đại đến tìm nàng. Nàng mở một tiệm hàng thủ công cách trường học không xa, mỗi khi dạy học xong ta đều sẽ đến quán nàng để mua đồ. Ta biết rằng bản thân yêu nàng, muốn được cưới nàng, nhưng vì ta chỉ là một thầy giáo nghèo nên chẳng dám trèo cao. Ta đợi bản thân trở nên khá khẩm hơn thì sẽ ngỏ ý hỏi nàng, dù ta luôn giữ kín đoạn tình cảm này, ta vẫn tin Liên Lan có thể cảm nhận được thành ý của ta... Nếu đêm hôm ấy ta nhất quyết khăn khăn muốn đưa nàng về Trần gia, nàng cũng sẽ không chết. Giá như thời gian có thể quay trở lại khoảng khắc ấy...".
Mỗi một lời nói như khoét sâu vào trái tim của Đức Lưu, đôi mắt sóng sánh nước như muốn trào ra ngoài. Đức lưu cố gắng kìm nén nuốt lệ vào trong tim, thở nhẹ một hơi đầy tiếc nuối. Tình yêu là vậy, có lúc mạnh mẽ thể hiện, có lúc lại dấu diếm bên trong, có lúc bằng lời nói, có lúc bằng hành động. Nhưng chung quy lại, tất cả những trạng thái ấy đều hướng đến một điều duy nhất, đó là muốn người trải nghiệm tự cảm nhận được rằng bản thân đang yêu một ai đó.