Chương : 18
Hứng lên hôm nay 2 chap luôn nhá!
___
Lương Vỹ còn tưởng mình nghe nhầm, ngơ ngác nhìn Tiêu Thần:
- Anh nói cái gì cơ?
- Tôi nói cậu theo tôi, làm tình nhân của tôi. Tôi bao dưỡng cậu, đảm bảo cho cậu sống không phải lo nghĩ. Ok?
Chuyện tốt ở đâu rơi xuống đây trời? Lương Vỹ trong lòng như đang bắn pháo hoa ầm ầm. Bao dưỡng, sống không lo nghĩ, cậu có bao giờ dám nghĩ đến mấy thứ như thế.
Vốn trước kia cậu mồ côi cha mẹ, phải sống nhờ nhà cậu mợ. Hai người đó lại đối xử với cậu chẳng lấy gì làm tử tế. Khi phát hiện cậu là gay liền đuổi cậu ra khỏi nhà, một chút tiền cũng không cho luôn. Kết quả hại cậu phải đi làm cái nghề này. Thực ra không phải không còn nghề gì để làm, nhưng hãy thông cảm cho cậu đi. Lương Vỹ cậu từ nhỏ không được học hành, không có bằng cấp. Sức khỏe cũng không tốt, thân hình gầy nhỏ da trắng bóc nhìn như kiểu gió thổi cái bay như cậu ai dám cho làm việc nặng chứ. Cái ngoại hình này của cậu, không dùng kiếm tiền thì cũng phí đi. Chẳng kể cậu căn bản đã là gay, bận tâm gì mấy chuyện trong sạch hay không, cậu cũng chẳng phải phụ nữ.
Nhưng sự đời lắm éo le, mới ngày thứ hai đi làm cậu đã gặp tên khách biến thái. Cho cậu tuy nhiều tiền xong lại bắt cậu làm đủ trò tởm lợm. Cậu chịu không nổi trốn đi thì bị bọn chúng đuổi theo đánh. Chính là đám đàn ông khi nãy đó. Cũng may lại gặp Tiêu Thần. Và giờ thì sao? Hắn nói bao dưỡng cậu, tức là từ nay về sau cậu chỉ cần phục vụ mình hắn là đủ ăn đủ mặc, thậm chí dư thừa. Hô hô, có ngu mới không đồng ý. Lại nói, cậu vốn rất thông minh.
Lương Vỹ cười đến xán lạn:
- Được thôi, tôi đồng ý với anh. Nhưng mà... anh không sợ tôi lừa tiền anh sao? Dù gì anh cũng mới gặp tôi thôi mà. - Cậu thầm nghĩ, người này cũng quá dễ dãi đi.
Đấy là cậu chưa biết, đối với những kẻ muốn lừa tiền Tiêu Thần, chỉ sợ tiền thì lấy được nhưng không còn mạng để tiêu.
- Phải xem cậu có gan lừa tôi hay không đã. Thôi, đừng nhiều lời, lên xe đi. Về nhà tôi.
Hắn kéo cậu vào xe, không thèm quan tâm cậu phản ứng thế nào. Này này, cậu cũng phải về thu dọn đồ đạc đấy nhé. Còn nữa, cậu còn chưa xin nghỉ việc mà, cái tên khách biến thái kia liệu có tới quậy phá quán gây phiền phức cho ông chủ không cậu còn không biết mà.
Dường như đọc được suy nghĩ của cậu, Tiêu Thần nhếch mép cười:
- Mấy chuyện vặt đó khỏi lo, tôi sẽ thu xếp. Còn đồ đạc của cậu, tha về nhà tôi thêm bẩn. Tôi sẽ mua mới cho cậu.
Ở nhà lúc này, Trần Viên Viên đang lo lắng đi đi lại lại trong bếp. Từ lúc thấy Tiêu Thần ôm Tư Vũ mê man bất tỉnh về nhà chị đã nghi ngờ có chuyện rồi. Nhưng Tiêu Thần không cho chị lên phòng Tư Vũ, chị chỉ có thể ở đây sốt ruột. Bữa tối nấu xong lâu rồi, Tiêu Thần thì không ăn đã hầm hầm bỏ ra ngoài, Tư Vũ thì từ lúc về vẫn ở trong phòng. Chị cũng chẳng biết làm thế nào nữa. Cầu trời phật phù hộ, đừng để cậu xảy ra chuyện gì.
Tiếc là, lúc chị cầu trời khấn phật thì cũng muộn rồi, mọi chuyện đã xong cả. Tiêu Thần dẫn Lương Vỹ về nhà, cũng không ngó qua Chu Tư Vũ nữa, đưa chìa khóa còng tay cho Trần Viên Viên, bảo:
- Chị lên lo chăm sóc cho Tiểu Vũ. Nhớ, nếu để nó có chuyện chị đừng trách tôi. Nhớ đấy!
Hắn bỏ về phòng cùng Lương Vỹ. Trần Viên Viên không bận tâm nhà có thêm người, chỉ lo cho Tư Vũ, vội vã sốt sắng chạy lên. Thấy cậu thê thảm nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng còn vết máu đọng lại, trên ga giường trắng cũng loang vài vệt máu. Chị hoảng sợ lại gần lay lay cậu:
- Tiểu Vũ! Tiểu Vũ à cậu làm sao thế này? Tiểu Vũ!
Tư Vũ vốn đang nhắm mắt, nghe chị gọi liền mở hé mắt, gượng cười:
- Em không sao. Chị Trần, đừng lo lắng.
Trần Viên Viên bật khóc nức nở. Chị yêu thương cậu như vậy, nhìn cậu thành ra bộ dạng này, không đau lòng sao được. Chị đã sớm hiểu, để cậu ở chung với Tiêu Thần là không tốt mà.
- Không sao cái gì chứ? Cậu chủ à rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cậu sao lại bị thương thế này? Ông chủ sao không quan tâm cậu chứ?
Tư Vũ cười nhạt, môi dưới bị cắn rách lại chảy máu:
- Quan tâm hắn làm gì, hắn không quản em sống chết thế nào đâu. Chị Trần, Tiêu Thần cho chị mở còng cho em không? Em muốn đi tắm.
Trần Viên Viên bấy giờ mới nhớ ra chiếc chìa khóa Tiêu Thần đưa, nhanh nhẹn lấy ra mở còng cho cậu. Hai cổ tay cậu đều đỏ hằn như sắp ứa máu, nhìn vô cùng đáng thương. Trần Viên Viên nhịn không được xót xa:
- Sao ông chủ ác như vậy chứ? Cậu đã làm gì sai?
Sai? Hỏi cậu làm gì sai sao? Cái gì cậu cũng sai. Ở bên hắn là sai, yêu hắn càng sai, đến tận bây giờ bị hắn ngược đãi vẫn yêu hắn lại càng sai nữa. Cuộc đời cậu, gặp hắn chính là sai.
Lương Vỹ sau khi trở về phòng liền tắm rửa sạch sẽ, một thân nhẹ nhàng khoan khoái nằm trên giường lớn. Thật thoải mái nha! Cậu chừng này tuổi, lần đầu nằm trên chiếc giường êm ái thế này, cảm giác thật tuyệt.
Tiêu Thần cũng vừa thay xong quần áo, hỏi cậu:
- Đói không? Ăn tối!
- Ăn tối? Tôi ăn từ chiều rồi. Anh có ăn thì đi ăn đi.
Tiêu Thần cười tà mị:
- Giờ tôi ăn đây. Ăn thịt cậu!
Tiêu Thần quả thực không đói. Nhưng lúc đó làm Tư Vũ còn chưa đến nơi đã phải bỏ dở, bây giờ hắn bức thiết cái này hơn.
Lương Vỹ cũng không phản đối. Cậu quen rồi. Thậm chí còn có phần nhiệt tình chờ mong.
Biểu hiện của cậu trên giường không tệ, nếu không muốn nói là rất quyến rũ, rất dâm đãng câu hồn. Nhưng đó không phải là điều Tiêu Thần muốn. Dung mạo của cậu tương tự Lưu Vũ, nhưng Lưu Vũ không dâm đãng như cậu, cho nên hắn không vừa lòng. Hoặc cũng có thể vì lí do khác.
Tiêu Thần buồn bực càng mãnh liệt hơn, khiến Lương Vỹ một trận sướng đến mê người. Nhưng khi lên đến cao trào, cái tên mà Tiêu Thần gọi ra miệng lại khiến cả cậu và hắn giật mình:
- Tư Vũ!
Khi nãy trên xe Tiêu Thần có nói về chuyện thế thân, nhưng cậu nhớ người hắn nói tên Lưu Vũ cơ mà. Tư Vũ là người nào chứ?
Tiêu Thần so với cậu càng bất ngờ, thoáng chốc đen mặt. Sao hắn lại gọi Tư Vũ chứ? Tại sao? Lẽ nào do hắn quen? Khi nãy, trong đầu hắn cũng chỉ có bóng dáng cậu. Tại sao? Hắn đáng lý ra phải gọi Lưu Vũ chứ! Tại sao hả? Hắn điên rồi! Điên thật mất rồi!
___
Lương Vỹ còn tưởng mình nghe nhầm, ngơ ngác nhìn Tiêu Thần:
- Anh nói cái gì cơ?
- Tôi nói cậu theo tôi, làm tình nhân của tôi. Tôi bao dưỡng cậu, đảm bảo cho cậu sống không phải lo nghĩ. Ok?
Chuyện tốt ở đâu rơi xuống đây trời? Lương Vỹ trong lòng như đang bắn pháo hoa ầm ầm. Bao dưỡng, sống không lo nghĩ, cậu có bao giờ dám nghĩ đến mấy thứ như thế.
Vốn trước kia cậu mồ côi cha mẹ, phải sống nhờ nhà cậu mợ. Hai người đó lại đối xử với cậu chẳng lấy gì làm tử tế. Khi phát hiện cậu là gay liền đuổi cậu ra khỏi nhà, một chút tiền cũng không cho luôn. Kết quả hại cậu phải đi làm cái nghề này. Thực ra không phải không còn nghề gì để làm, nhưng hãy thông cảm cho cậu đi. Lương Vỹ cậu từ nhỏ không được học hành, không có bằng cấp. Sức khỏe cũng không tốt, thân hình gầy nhỏ da trắng bóc nhìn như kiểu gió thổi cái bay như cậu ai dám cho làm việc nặng chứ. Cái ngoại hình này của cậu, không dùng kiếm tiền thì cũng phí đi. Chẳng kể cậu căn bản đã là gay, bận tâm gì mấy chuyện trong sạch hay không, cậu cũng chẳng phải phụ nữ.
Nhưng sự đời lắm éo le, mới ngày thứ hai đi làm cậu đã gặp tên khách biến thái. Cho cậu tuy nhiều tiền xong lại bắt cậu làm đủ trò tởm lợm. Cậu chịu không nổi trốn đi thì bị bọn chúng đuổi theo đánh. Chính là đám đàn ông khi nãy đó. Cũng may lại gặp Tiêu Thần. Và giờ thì sao? Hắn nói bao dưỡng cậu, tức là từ nay về sau cậu chỉ cần phục vụ mình hắn là đủ ăn đủ mặc, thậm chí dư thừa. Hô hô, có ngu mới không đồng ý. Lại nói, cậu vốn rất thông minh.
Lương Vỹ cười đến xán lạn:
- Được thôi, tôi đồng ý với anh. Nhưng mà... anh không sợ tôi lừa tiền anh sao? Dù gì anh cũng mới gặp tôi thôi mà. - Cậu thầm nghĩ, người này cũng quá dễ dãi đi.
Đấy là cậu chưa biết, đối với những kẻ muốn lừa tiền Tiêu Thần, chỉ sợ tiền thì lấy được nhưng không còn mạng để tiêu.
- Phải xem cậu có gan lừa tôi hay không đã. Thôi, đừng nhiều lời, lên xe đi. Về nhà tôi.
Hắn kéo cậu vào xe, không thèm quan tâm cậu phản ứng thế nào. Này này, cậu cũng phải về thu dọn đồ đạc đấy nhé. Còn nữa, cậu còn chưa xin nghỉ việc mà, cái tên khách biến thái kia liệu có tới quậy phá quán gây phiền phức cho ông chủ không cậu còn không biết mà.
Dường như đọc được suy nghĩ của cậu, Tiêu Thần nhếch mép cười:
- Mấy chuyện vặt đó khỏi lo, tôi sẽ thu xếp. Còn đồ đạc của cậu, tha về nhà tôi thêm bẩn. Tôi sẽ mua mới cho cậu.
Ở nhà lúc này, Trần Viên Viên đang lo lắng đi đi lại lại trong bếp. Từ lúc thấy Tiêu Thần ôm Tư Vũ mê man bất tỉnh về nhà chị đã nghi ngờ có chuyện rồi. Nhưng Tiêu Thần không cho chị lên phòng Tư Vũ, chị chỉ có thể ở đây sốt ruột. Bữa tối nấu xong lâu rồi, Tiêu Thần thì không ăn đã hầm hầm bỏ ra ngoài, Tư Vũ thì từ lúc về vẫn ở trong phòng. Chị cũng chẳng biết làm thế nào nữa. Cầu trời phật phù hộ, đừng để cậu xảy ra chuyện gì.
Tiếc là, lúc chị cầu trời khấn phật thì cũng muộn rồi, mọi chuyện đã xong cả. Tiêu Thần dẫn Lương Vỹ về nhà, cũng không ngó qua Chu Tư Vũ nữa, đưa chìa khóa còng tay cho Trần Viên Viên, bảo:
- Chị lên lo chăm sóc cho Tiểu Vũ. Nhớ, nếu để nó có chuyện chị đừng trách tôi. Nhớ đấy!
Hắn bỏ về phòng cùng Lương Vỹ. Trần Viên Viên không bận tâm nhà có thêm người, chỉ lo cho Tư Vũ, vội vã sốt sắng chạy lên. Thấy cậu thê thảm nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng còn vết máu đọng lại, trên ga giường trắng cũng loang vài vệt máu. Chị hoảng sợ lại gần lay lay cậu:
- Tiểu Vũ! Tiểu Vũ à cậu làm sao thế này? Tiểu Vũ!
Tư Vũ vốn đang nhắm mắt, nghe chị gọi liền mở hé mắt, gượng cười:
- Em không sao. Chị Trần, đừng lo lắng.
Trần Viên Viên bật khóc nức nở. Chị yêu thương cậu như vậy, nhìn cậu thành ra bộ dạng này, không đau lòng sao được. Chị đã sớm hiểu, để cậu ở chung với Tiêu Thần là không tốt mà.
- Không sao cái gì chứ? Cậu chủ à rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cậu sao lại bị thương thế này? Ông chủ sao không quan tâm cậu chứ?
Tư Vũ cười nhạt, môi dưới bị cắn rách lại chảy máu:
- Quan tâm hắn làm gì, hắn không quản em sống chết thế nào đâu. Chị Trần, Tiêu Thần cho chị mở còng cho em không? Em muốn đi tắm.
Trần Viên Viên bấy giờ mới nhớ ra chiếc chìa khóa Tiêu Thần đưa, nhanh nhẹn lấy ra mở còng cho cậu. Hai cổ tay cậu đều đỏ hằn như sắp ứa máu, nhìn vô cùng đáng thương. Trần Viên Viên nhịn không được xót xa:
- Sao ông chủ ác như vậy chứ? Cậu đã làm gì sai?
Sai? Hỏi cậu làm gì sai sao? Cái gì cậu cũng sai. Ở bên hắn là sai, yêu hắn càng sai, đến tận bây giờ bị hắn ngược đãi vẫn yêu hắn lại càng sai nữa. Cuộc đời cậu, gặp hắn chính là sai.
Lương Vỹ sau khi trở về phòng liền tắm rửa sạch sẽ, một thân nhẹ nhàng khoan khoái nằm trên giường lớn. Thật thoải mái nha! Cậu chừng này tuổi, lần đầu nằm trên chiếc giường êm ái thế này, cảm giác thật tuyệt.
Tiêu Thần cũng vừa thay xong quần áo, hỏi cậu:
- Đói không? Ăn tối!
- Ăn tối? Tôi ăn từ chiều rồi. Anh có ăn thì đi ăn đi.
Tiêu Thần cười tà mị:
- Giờ tôi ăn đây. Ăn thịt cậu!
Tiêu Thần quả thực không đói. Nhưng lúc đó làm Tư Vũ còn chưa đến nơi đã phải bỏ dở, bây giờ hắn bức thiết cái này hơn.
Lương Vỹ cũng không phản đối. Cậu quen rồi. Thậm chí còn có phần nhiệt tình chờ mong.
Biểu hiện của cậu trên giường không tệ, nếu không muốn nói là rất quyến rũ, rất dâm đãng câu hồn. Nhưng đó không phải là điều Tiêu Thần muốn. Dung mạo của cậu tương tự Lưu Vũ, nhưng Lưu Vũ không dâm đãng như cậu, cho nên hắn không vừa lòng. Hoặc cũng có thể vì lí do khác.
Tiêu Thần buồn bực càng mãnh liệt hơn, khiến Lương Vỹ một trận sướng đến mê người. Nhưng khi lên đến cao trào, cái tên mà Tiêu Thần gọi ra miệng lại khiến cả cậu và hắn giật mình:
- Tư Vũ!
Khi nãy trên xe Tiêu Thần có nói về chuyện thế thân, nhưng cậu nhớ người hắn nói tên Lưu Vũ cơ mà. Tư Vũ là người nào chứ?
Tiêu Thần so với cậu càng bất ngờ, thoáng chốc đen mặt. Sao hắn lại gọi Tư Vũ chứ? Tại sao? Lẽ nào do hắn quen? Khi nãy, trong đầu hắn cũng chỉ có bóng dáng cậu. Tại sao? Hắn đáng lý ra phải gọi Lưu Vũ chứ! Tại sao hả? Hắn điên rồi! Điên thật mất rồi!