Chương 5: Thói quen mới
Đúng như lời hẹn, buổi chiều tan trường, Tương Kiều vội vội vàng vàng chạy đến siêu thị mua một ít đồ như rau cải thịt bò và một số đồ ăn tươi sống khác. Tuy nàng sinh ra và lớn lên trong một gia đình có điều kiện nhưng nàng vẫn là tự thân vận động, tự học nấu ăn, tự làm tất cả mọi thứ mà không cần có người giúp việc trong nhà. Là một gia đình gia giáo nghiêm khắc nên cho dù sống trong nhung lụa giàu sang cũng phải học bản tính tự lập, tự lo cho bản thân mình. Đó là điều mà mẹ của Tương Kiều luôn dạy ba anh em nhà Tương Kiều, nên khi trưởng thành tất cả ba anh em nhà nàng đều có bản tính sống tự lập khá tốt. Nhờ vậy mà ba mẹ nàng mới yên tâm cho nàng ra ở riêng một mình ở phố thị phồn hoa.
Đúng sáu giờ chiều, chuông cửa nhà Hoàng Chiêu lại tiếp tục được reo vang, Hoàng Chiêu cũng biết người trước cửa là ai. Nhìn một mớ đồ hỗn độn trên đôi tay của Tương Kiều, Hoàng Chiêu mở lời như không tin vào người trước mắt này sẽ y như lời nàng hứa lúc sáng, lại càng không nghĩ một người mang dáng vẻ thanh tao như Tương Kiều lại thật sự có thể xuống bếp ư, Hoàng Chiêu tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi:
- Lại là cô sao? Cô thật sự sẽ nấu ăn?
Tương Kiều nhìn vẻ mặt Hoàng Chiêu, nàng nhẹ nở nụ cười, ánh mắt như mang trách móc rồi vội vàng lên tiếng.
- Em không định phụ giúp Tôi sao? Đồ nặng quá đây này.
Hoàng Chiêu nghe cô nói vậy cũng nhanh lấy tay còn lại đi qua lấy phụ Tương Kiều, lúc này Tương Kiều thấy vẻ khẩn trương của Hoàng Chiêu nàng mới nhớ tới cánh tay đang bị thương của Hoàng Chiêu mới vội nói:
- Tôi đùa em thôi, tay còn đang băng bó thế kia mà không sợ ảnh hưởng sao?
Hoàng Chiêu nghe vậy nên tránh qua một bên cho cô bước vào. Đồ đạc bày biện khắp nơi trên bếp. Hoàng Chiêu mở lời:
- Có nhất thiết phải như vậy không? Em có thể tự chăm sóc bản thân? Sao cô lại muốn hành hạ chính mình vậy?
Tương Kiều: - Cũng không có gì đâu? Dù sao tôi cũng phải mua đồ về nhà nấu ăn mỗi tối, thay vì vậy thì nấu ở nhà em cũng như nhau thôi mà. Hôm nay tay của em như thế nào rồi? Còn đau nhiều không?
Hoàng Chiêu cũng hết cách, ngồi trên ghế sofa nhìn Tương Kiều một lúc lâu. Nàng trả lời:
- Tay em đã tốt hơn nhiều rồi, uống thuốc thêm vài ngày sẽ ổn lại thôi. Cô cũng không cần phải làm nhiều như vậy.
Tương Kiều đến gần ghế sofa ngồi xuống nắm lấy tay Hoàng Chiêu:
- Em đừng khách sáo như vậy, Tôi là giáo viên của em, với lại tôi còn có trách nhiệm phải chăm lo cho ân nhân của mình mà phải không? Em cũng là học trò của tôi, sao có thể để em một mình như vậy. Thôi tôi đi nấu ăn cho em, ăn tối xong tôi sẽ về.
Hoàng Chiêu nghe những lời nói của Tương Kiều mà trong lòng dâng lên một cỗ cảm xúc lạ lẵm thoáng qua. Đã lâu nàng không ăn cơm buổi tối được nấu tại nhà, từ ngày ba mẹ bỏ đi, mỗi ngày sinh hoạt của nàng đều ăn ngoài. Chỉ khi nào nàng rất siêng mới tự nấu cho chính mình một bữa cơm, nhưng ăn một mình thì rất vô vị, cảm giác trống trãi khi nghĩ về gia đình trước kia càng nhiều hơn nên nàng cũng không muốn nấu ăn nữa. Tương Kiều rất xoắn xuýt vào việc, rất nhanh sau đó bữa tối được chuẩn bị tươm tất. Hai người ngồi đối diện nhau, ánh mắt Hoàng Chiêu có phần kinh ngạc, thật là nhiều món a, hai người sao có thể ăn hết chỗ này chứ. Hoàng Chiêu mở lời:
- Đây là đem cả siêu thị lên bàn ăn sao?
Tương Kiều chỉ cười khẽ rồi nói:
- Là bồi bổ cho em mau khoẻ lại.
Nàng rất hào hứng gấp một miếng bỏ vào chén cho Hoàng Chiêu rồi nở nụ cười thật tươi nhìn cô bé:
- Ăn đi nào, xem tay nghề của tôi thế nào? Có hợp khẩu vị với em không?
Hoàng Chiêu ngớ người, vốn tâm đã nhạt như nước, giờ lại có người đột nhiên xuất hiện trong nhà, rồi còn chăm sóc nàng như vậy, làm nàng có phần hoang mang, không biết làm sao với sự ân cần nhiệt tình đột ngột này. Nàng rất sợ, vì bao giờ trước cơn giông tố cũng là sự bình yên đến nhẹ nhàng như thế, nàng sợ sự quan tâm này làm nàng dễ dàng ghi khắc trong lòng. Vốn trước kia, nàng cũng từng trãi qua một giai đoạn được một người bạn rất thân yêu thương và quan tâm chân thành, nhưng từ khi biết gia đình nàng sa cơ lỡ vận, mọi sự thay đổi thì tình cảm đó cũng vội vàng nhạt phai, một dòng tin nhắn hay một cuộc gọi hỏi thăm cũng không còn xuất hiện. Nên nàng sợ, nàng sợ những sự quan tâm quá mức ân cần rồi lại vụt tan, sợ cảm giác bỏ rơi đó lại làm tổn thương mình sau này. Hoàng Chiêu suy nghĩ đâm chiêu một lúc rồi quay về với hiện tại.
- Được rồi, cô cũng ăn đi rồi còn về sớm nghỉ ngơi. Lát để em sẽ tự dọn dẹp chỗ này.
Hoàng Chiêu ngừng một lúc rồi lại nói tiếp:
- Cô cũng không cần phải đến hàng ngày như vậy, thật ra em rất cảm kích sự quan tâm của cô.
Tương Kiều nghe nàng nói xong cũng không vội lên tiếng, nàng lẳng lặng dùng cơm. Hoàng Chiêu cũng không tiếp tục, cũng lặng lẽ dùng cơm. Sau buổi cơm tối, Tương Kiều cũng không nói gì chỉ nhẹ nhàng nhắc nàng uống thuốc nghỉ ngơi rồi chào tạm biệt ra về. Hoàng Chiêu nhìn theo bóng lưng của Tương Kiều cũng nhẹ thở dài rồi tự nói với bản thân: "Là mình nói gì quá đáng sao, hầy.. thôi bỏ đi..".
Màn đêm nhẹ dần buông theo ánh đèn vàng le lói, men theo những con hẻm nhỏ, có ai đó lẳng lặng khép hờ mi mắt, những vì sao trên cao dần sáng dần mờ rồi nhạt dần trong bóng đêm tịch liêu.
Bonus thơ tặng đọc giả:
Lối mộng hoang ưu
Sáng tác: Bàng Tiêu Diêu
* * *
Đêm tàn chứa ánh vàng hoe
Lòng ai đang ngóng mắt nhòe hơi sương
Tận tường một chút tình vương
Nào đâu hay biết là thương vạn ngàn
Gió lay làm ánh trăng tàn
Nửa hồn ghi khắc bạt ngàn bóng ai
Tìm người trong nắng sương mai
Hư hư ảo ảo mờ phai mất rồi.
Đúng sáu giờ chiều, chuông cửa nhà Hoàng Chiêu lại tiếp tục được reo vang, Hoàng Chiêu cũng biết người trước cửa là ai. Nhìn một mớ đồ hỗn độn trên đôi tay của Tương Kiều, Hoàng Chiêu mở lời như không tin vào người trước mắt này sẽ y như lời nàng hứa lúc sáng, lại càng không nghĩ một người mang dáng vẻ thanh tao như Tương Kiều lại thật sự có thể xuống bếp ư, Hoàng Chiêu tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi:
- Lại là cô sao? Cô thật sự sẽ nấu ăn?
Tương Kiều nhìn vẻ mặt Hoàng Chiêu, nàng nhẹ nở nụ cười, ánh mắt như mang trách móc rồi vội vàng lên tiếng.
- Em không định phụ giúp Tôi sao? Đồ nặng quá đây này.
Hoàng Chiêu nghe cô nói vậy cũng nhanh lấy tay còn lại đi qua lấy phụ Tương Kiều, lúc này Tương Kiều thấy vẻ khẩn trương của Hoàng Chiêu nàng mới nhớ tới cánh tay đang bị thương của Hoàng Chiêu mới vội nói:
- Tôi đùa em thôi, tay còn đang băng bó thế kia mà không sợ ảnh hưởng sao?
Hoàng Chiêu nghe vậy nên tránh qua một bên cho cô bước vào. Đồ đạc bày biện khắp nơi trên bếp. Hoàng Chiêu mở lời:
- Có nhất thiết phải như vậy không? Em có thể tự chăm sóc bản thân? Sao cô lại muốn hành hạ chính mình vậy?
Tương Kiều: - Cũng không có gì đâu? Dù sao tôi cũng phải mua đồ về nhà nấu ăn mỗi tối, thay vì vậy thì nấu ở nhà em cũng như nhau thôi mà. Hôm nay tay của em như thế nào rồi? Còn đau nhiều không?
Hoàng Chiêu cũng hết cách, ngồi trên ghế sofa nhìn Tương Kiều một lúc lâu. Nàng trả lời:
- Tay em đã tốt hơn nhiều rồi, uống thuốc thêm vài ngày sẽ ổn lại thôi. Cô cũng không cần phải làm nhiều như vậy.
Tương Kiều đến gần ghế sofa ngồi xuống nắm lấy tay Hoàng Chiêu:
- Em đừng khách sáo như vậy, Tôi là giáo viên của em, với lại tôi còn có trách nhiệm phải chăm lo cho ân nhân của mình mà phải không? Em cũng là học trò của tôi, sao có thể để em một mình như vậy. Thôi tôi đi nấu ăn cho em, ăn tối xong tôi sẽ về.
Hoàng Chiêu nghe những lời nói của Tương Kiều mà trong lòng dâng lên một cỗ cảm xúc lạ lẵm thoáng qua. Đã lâu nàng không ăn cơm buổi tối được nấu tại nhà, từ ngày ba mẹ bỏ đi, mỗi ngày sinh hoạt của nàng đều ăn ngoài. Chỉ khi nào nàng rất siêng mới tự nấu cho chính mình một bữa cơm, nhưng ăn một mình thì rất vô vị, cảm giác trống trãi khi nghĩ về gia đình trước kia càng nhiều hơn nên nàng cũng không muốn nấu ăn nữa. Tương Kiều rất xoắn xuýt vào việc, rất nhanh sau đó bữa tối được chuẩn bị tươm tất. Hai người ngồi đối diện nhau, ánh mắt Hoàng Chiêu có phần kinh ngạc, thật là nhiều món a, hai người sao có thể ăn hết chỗ này chứ. Hoàng Chiêu mở lời:
- Đây là đem cả siêu thị lên bàn ăn sao?
Tương Kiều chỉ cười khẽ rồi nói:
- Là bồi bổ cho em mau khoẻ lại.
Nàng rất hào hứng gấp một miếng bỏ vào chén cho Hoàng Chiêu rồi nở nụ cười thật tươi nhìn cô bé:
- Ăn đi nào, xem tay nghề của tôi thế nào? Có hợp khẩu vị với em không?
Hoàng Chiêu ngớ người, vốn tâm đã nhạt như nước, giờ lại có người đột nhiên xuất hiện trong nhà, rồi còn chăm sóc nàng như vậy, làm nàng có phần hoang mang, không biết làm sao với sự ân cần nhiệt tình đột ngột này. Nàng rất sợ, vì bao giờ trước cơn giông tố cũng là sự bình yên đến nhẹ nhàng như thế, nàng sợ sự quan tâm này làm nàng dễ dàng ghi khắc trong lòng. Vốn trước kia, nàng cũng từng trãi qua một giai đoạn được một người bạn rất thân yêu thương và quan tâm chân thành, nhưng từ khi biết gia đình nàng sa cơ lỡ vận, mọi sự thay đổi thì tình cảm đó cũng vội vàng nhạt phai, một dòng tin nhắn hay một cuộc gọi hỏi thăm cũng không còn xuất hiện. Nên nàng sợ, nàng sợ những sự quan tâm quá mức ân cần rồi lại vụt tan, sợ cảm giác bỏ rơi đó lại làm tổn thương mình sau này. Hoàng Chiêu suy nghĩ đâm chiêu một lúc rồi quay về với hiện tại.
- Được rồi, cô cũng ăn đi rồi còn về sớm nghỉ ngơi. Lát để em sẽ tự dọn dẹp chỗ này.
Hoàng Chiêu ngừng một lúc rồi lại nói tiếp:
- Cô cũng không cần phải đến hàng ngày như vậy, thật ra em rất cảm kích sự quan tâm của cô.
Tương Kiều nghe nàng nói xong cũng không vội lên tiếng, nàng lẳng lặng dùng cơm. Hoàng Chiêu cũng không tiếp tục, cũng lặng lẽ dùng cơm. Sau buổi cơm tối, Tương Kiều cũng không nói gì chỉ nhẹ nhàng nhắc nàng uống thuốc nghỉ ngơi rồi chào tạm biệt ra về. Hoàng Chiêu nhìn theo bóng lưng của Tương Kiều cũng nhẹ thở dài rồi tự nói với bản thân: "Là mình nói gì quá đáng sao, hầy.. thôi bỏ đi..".
Màn đêm nhẹ dần buông theo ánh đèn vàng le lói, men theo những con hẻm nhỏ, có ai đó lẳng lặng khép hờ mi mắt, những vì sao trên cao dần sáng dần mờ rồi nhạt dần trong bóng đêm tịch liêu.
Bonus thơ tặng đọc giả:
Lối mộng hoang ưu
Sáng tác: Bàng Tiêu Diêu
* * *
Đêm tàn chứa ánh vàng hoe
Lòng ai đang ngóng mắt nhòe hơi sương
Tận tường một chút tình vương
Nào đâu hay biết là thương vạn ngàn
Gió lay làm ánh trăng tàn
Nửa hồn ghi khắc bạt ngàn bóng ai
Tìm người trong nắng sương mai
Hư hư ảo ảo mờ phai mất rồi.