Chương : 10
Thời gian như thoi đưa ngày qua ngày tháng qua tháng... gần 5 năm trôi qua. Trong thời gian này tại khu rừng vô danh này xuất hiện một tên bá chủ đó chính là con quái xà ban hoa hai màu xanh đỏ, đặc điểm nhận dạng thì rõ như ban ngày, đầu có mào, dài hơn 5 trượng, lân phiến hai màu xanh đỏ lẫn lộn, quái xà mọc thêm tứ chi. Đặc biệt một phần ba thân trên của quái xà đeo lủng lẳng rất nhiều đồ đạc quái đản.
Phải rồi đây là Lạc Thiên quái xà, giờ đây với tạo hình khác loại của mình bá chủ một khu rừng rậm đang ngửa mặt nhìm trời tê tê zzit zzit. Dã thú xung quanh cuống quýt lo sợ, thầm nghĩ bá vương tạo hình thật uy mãnh. Chúng nào biết rằng giờ đây vương đang chảy dài hai hàng lệ nóng, quái xà đang tâm can phế liệt mà khóc a.
Chuyện kể thì phải nói lại từ cách đây 10 năm, ngày đầu tiên săn mồi quá thuận lợi rồi quái xà tê hống mà khệ nệ mò về hang tối. Tất nhiên nó sẽ không ăn sống thức ăn rồi. Trong khi chế tác tiểu cốt đao thì có một chi tiết nhỏ làm hắn vui vẻ đó là cọ hai mảnh vỏ long đản thì sẽ tóe ra quang hoa. Cái này đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, mặc dù trong cơ thể có linh lực nhưng ngoài điều khiển linh khí đến các bộ phận cơ thể nhằm tăng cường độ công kích thì hắn không có một pháp môn nào khác để sử dụng. Nên việc tạo ra lửa có thể phải dùng phương pháp của người tiền sử Địa cầu đó là đập hai tảng đá lại với nhau. Nghĩ đến đã thấy tê răng, cái phương pháp này quá là hao tổn thần kinh đi, thế nhưng hai mảnh long đản cọ vào nhau là quang hỏa bắn ra tứ phía chỉ cần chuẩn bị ít cỏ khô là tốt rồi.
Vậy là một thân cây cổ thụ chết già héo khô bị chặt bỏ không thương tình mà kéo vào “động phủ”. Bên cạnh linh tuyền quái xà đang dùng tiểu đao mà xẻ gỗ dùng nhóm lửa. Chả mấy chốc hang động bừng sáng không con âm u cảm giác.
Tình cảnh giờ đây là một con quái xà dị hợm đang nướng thịt bên đống lửa. Bên cạnh là một đống đồ vật lỉnh kỉnh quái thai.
Ăn no được cái bụng, quái xà lê cái bụng căng tròn tiến về tảng đá trơn nhẵn quen thuộc bên linh tuyền mà ngủ. Kế đó là một đống lửa bập bùng phía trên dăng đầy từng tảng thịt đang bị “hun khói”.
Ngày kế tiếp mặc dù có đủ thức ăn nhưng quái xà vẫn thức tỉnh mà mò ra ngoài đi săn bắn, nguyên nhân thì có hai. Thứ nhất hắn là người gan bé lo xa, nên tiến hành tích trữ thức ăn. Thứ hai nếu hắn ở lì cả ngày trong động thì linh tuyền cạn khô mất. Thế nên dã thú xung quanh nhận mệnh rồi.
Thời gian trôi qua một tháng thì mười mấy giá thịt hun khói dăng đầy trong động. Dã thú xung quanh đã thưa thớt lắm rồi, thi thoảng lắm mới có vài con tiểu thú đến bên bờ hồ uống nước. Lạc Thiên biết hắn đã khai thác gần cạn kiệt khu vực này rồi. Thông qua một tháng thời gian bổ xung khuyết thực và tẩm bổ linh khí cơ thể của hắn đã dài thêm nửa trượng, to thêm một vòng. Tứ chi mập càng thêm mập, nói chung lại thì nó là một con quái xà mập mạp.
Nhưng thông qua một tháng săn giết các loại kĩ năng của quái xà ngày càng phát triển, từ di chuyển, ẩn núp, bắn ra đớp con mồi đến chiêu xà triền chứ danh đều thuần thục. Một tháng trời giết đến gần 200 tẩu thú cũng biến đổi một trạch nam nhu nhược mười lăm tuổi địa cầu thành một huyết tính quái xà.
Cái võng dài rộng ba trượng được kết bằng dây leo đã được mở rộng đến 5 trượng nhằm bắt những dã thú thể hình lớn hơn. Lúc đầu Lạc Thiên không dám đụng những thú ăn thịt hay thú có thể hình lớn, thế nhưng những ngày cuối trong tháng này thì hắn bất chấp. Dã thú hình sói, hình hổ, hình báo giống địa cầu đều bị hắn tận diệt. Vẫn là chiêu xà triền chứ danh hiệu quả không thể chê, kể cả hung dữ như lão hổ dài gần ba trượng cũng phải tắt thở mà chết.
Gặp con thú nào quá dữ dội thì hắn bồi cho một đao xuyên não ngoáy một phát thì chết sốch thẳng tứ chi. Cứ như vậy mà huyết tinh tẩy lễ trong ba mươi ngày hắn đã vô ý mà thuế biến tâm cảnh, không còn e ngại chiến đấu vật lộn.
Có đi săn cũng không còn con mồi tiếp theo một tháng trời hắn chỉ lởn vởn bên động phủ. Ban ngày bò lên vách đá phơi nắng ban đêm mò vào linh tuyền hấp thu linh khí, chén thịt hun khói. Cũng không thể để ý mỹ vị hay không mà chỉ cần no cái bụng là đủ rồi. Thế nhưng một tháng này hắn buồn bực rằng cơ thể không phát triển nhanh như lúc đầu nữa. Lạc Thiên nghĩ đến truyện tiên hiệp đoán rằng đây là “bình cảnh” trong truyền thuyết. Con hàng này quả thật là kẻ bơ vơ không ai dạy dỗ nên không biết gì là phải. Thật ra trong ba năm liên tiếp ở trong long đản hấp thu linh khí thế nên trong cơ nhục quái xà tích lũy linh khí đủ nhiều, cái này gọi là hậu tích bạc phát. Vậy nên một tháng trước khi được bổ xung huyết thực thì cơ thể quái xà phát triển như tên bắn. Nhưng lúc này đây sau khi tích lũy không còn thì hắn chỉ có thể tiến hành theo kiểu phổ thông, tức là hấp thụ từng tí một linh khí từ linh tuyền sau đó bổ sung huyết thực để phát triển cơ thể mà thôi. Nói chung yêu thú lớn lên sẽ rất chậm tốc độ.
Quanh đi quẩn lại hắn quyết định đánh chủ ý lên vật nằm trong hồ nước, lần đầu gặp mặt Lạc Thiên còn có cảm giác nguy cơ, nhưng giờ thì cảm giác tiêu biến không còn. Huyết quang tẩy lễ đã làm hắn không còn lo ngại vật đang ẩn núp dưới đáy hồ. Cơ mà nếu bảo hắn chui xuống đáy hồ để tìm hiểu thì lá gan không đủ, vì dù sao tác chiến không đúng địa bàn vẫn có nguy cơ.
Tiếp theo một tháng trời Lạc Thiên lúi húi chuẩn bị cho “trận chiến” gian nan của mình mà đối thủ là vật không biết trong đáy hồ. Đầu tiên hắn dùng cân của gần hai trăm con thú bện thành một tấm lưới 5 trượng bền chắc thay cho tấm lưới võng bằng dây leo. Tiếp theo là chọn mấy khúc xương rắn chắc nhất của con Hắc Hổ mà hắn tiêu diệt trước đây rồi dùng tiểu cốt đao đục đẽo thành một lưỡi câu có ngạnh sắc lém. Mọi việc đã thành chỉ thiếu gió đông.
Mấy tháng gần đây quái vật ở hồ nước buồn bực không thôi. Thức ăn của nó giảm một cách không dự tính nổi. Đến ngày hôm nay đã qua nửa tuần trăng mà không có gì nhét bụng. Nó đã đói đến sắp phát cuồng rồi.
Lí do là quái xà điên cuồng săn giết bên bờ hồ. Dã thú mặc dù mu muội nhưng cũng có bản năng sinh tồn mà, xung quanh hồ nước thành cấm khu với chúng, thà rằng liếm sương đêm trên lá đỡ một phần khát còn hơn mò đến hồ uống nước thỏa thuê rồi nạp mạng. Do đó hồ nước thành nơi an tĩnh không một bóng sinh vât.
Nhưng ngày hôm nay bên bờ hồ một con quái xà lén lén lút lút kéo theo xác một Hôi Trư béo mập đi tới. Tìm một bụi cây khuất bóng bên hồ quái xà đẩy hôi trư xuống mặt nước. Nối liền từ bụng hôi trư là một đoạn thừng được bện từ cân thú.
Thời gian nặng nề trôi qua, một đôi mắt xanh lục lặng lẽ tiên đến bên cái xác Hôi Trư đang nổi lềnh bềnh, trong một tán cây có con quái xà ban hoa đang run rẩy kích động. Thần thức xuyên thấu mặt nước hai 1 trượng của nó đã bắt được hình ảnh của “quái vật”. Chính vì khoảng cách từ tán cây đến mặt nước tầm tám trượng nên thần thức của quái xà chỉ xuyên mặt nước một trượng mà thôi.
Vậy cũng đủ rồi, hiện ra trong thần thức Lạc Thiên là một con Lục Ngạc dài 3 trượng hơn. Lục Ngạc có ngoại hình khá giống cá sấu ở Địa cầu, chỉ có một điểm khác biệt là mắt màu lam, trên đầu có một sừng. Quan trọng nhất là Lạc Thiên cảm nhận được một tia linh khí nhàn nhạt tỏa ra từ Lục Ngạc.
Điều này nói lên rất nhiều thông tin, thứ nhất dưới đáy hồ chắc chắn có vật gì đó phát ra linh khí. Thứ hai Lục Ngạc cấp độ kém hơn Quái xà một chút nếu dựa vào linh khí tản mát ra. Cả hai thông tin này đều làm Lạc Thiên hưng phấn đến run run trong miệng thầm hô cắn đi, cắn đi.
Lục Ngạc rất cẩn thận quan sát con mồi, nó cảm thấy một tia nguy cơ khó hiểu, thế nhưng dù sao nó vẫn chưa mở ra linh trí thế nên sau một hồi do dự nó không thể kháng cự lại cơn đói mà mở miệng rộng nuốt lấy con mồi. Đến lúc này thì nó mới phát hiện điểm không đúng ở đâu, con mồi của nó có nối với một sợi dây. Sợi dây bỗng căng ra kéo tuột nó đi một đoạn trên mặt nước. Một cảm giác đau đớn từ cổ họng truyền đến, hóa ra là lưỡi câu xương đã chọc được chiếc ngạnh sắc lém vào cổ họng nó. Hai chi trước quá ngắn không thể với đến miệng để cắt sợi dây đang kéo nó lên bờ, Lục Ngạc chỉ đành cố gắng nhịn đau dãy dụa kịch liệt. Sức của nó quá lớn thế mà đình chỉ được sức kéo của tảng đá một ngàn cân. Phải nói là Lạc Thiên vì đảm bảo hiệu quả nên vận dụng hết sức bình sinh mới di chuyển được cự đại tảng đá này làm bẫy dập. Nếu so sánh ra thì sức mạnh cơ bắp của Lục Ngạc có khi ngang cơ quái xà.
Càng dãy dụa càng đau nên Lục Ngạc không thể dùng hết sức. Thế nhưng sức mạnh của nó cũng làm cho sợi dây bằng cân thú sắp đứt rồi. Ngay lúc tưởng như chuẩn bị thoát khỏi bẫy rập thì một tấm lưới cự đại được quăng về phía Lục Ngạc đã bị kéo lên đáy hồ.
Với những đối tượng chưa hoàn toàn mở ra linh trí mà nói vướng phải lưới võng là tai nạn chết người. Càng dãy dụa càng mắc vướng. Và Lục Ngạc cũng phạm sai lầm tương tự. Đúng lúc này một quái xà ban hoa sặc sỡ dài gần 2 trượng như chớp giật lao về phía Lục Ngạc đang rối tung vì mắc trong lưới võng.
Phải rồi đây là Lạc Thiên quái xà, giờ đây với tạo hình khác loại của mình bá chủ một khu rừng rậm đang ngửa mặt nhìm trời tê tê zzit zzit. Dã thú xung quanh cuống quýt lo sợ, thầm nghĩ bá vương tạo hình thật uy mãnh. Chúng nào biết rằng giờ đây vương đang chảy dài hai hàng lệ nóng, quái xà đang tâm can phế liệt mà khóc a.
Chuyện kể thì phải nói lại từ cách đây 10 năm, ngày đầu tiên săn mồi quá thuận lợi rồi quái xà tê hống mà khệ nệ mò về hang tối. Tất nhiên nó sẽ không ăn sống thức ăn rồi. Trong khi chế tác tiểu cốt đao thì có một chi tiết nhỏ làm hắn vui vẻ đó là cọ hai mảnh vỏ long đản thì sẽ tóe ra quang hoa. Cái này đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, mặc dù trong cơ thể có linh lực nhưng ngoài điều khiển linh khí đến các bộ phận cơ thể nhằm tăng cường độ công kích thì hắn không có một pháp môn nào khác để sử dụng. Nên việc tạo ra lửa có thể phải dùng phương pháp của người tiền sử Địa cầu đó là đập hai tảng đá lại với nhau. Nghĩ đến đã thấy tê răng, cái phương pháp này quá là hao tổn thần kinh đi, thế nhưng hai mảnh long đản cọ vào nhau là quang hỏa bắn ra tứ phía chỉ cần chuẩn bị ít cỏ khô là tốt rồi.
Vậy là một thân cây cổ thụ chết già héo khô bị chặt bỏ không thương tình mà kéo vào “động phủ”. Bên cạnh linh tuyền quái xà đang dùng tiểu đao mà xẻ gỗ dùng nhóm lửa. Chả mấy chốc hang động bừng sáng không con âm u cảm giác.
Tình cảnh giờ đây là một con quái xà dị hợm đang nướng thịt bên đống lửa. Bên cạnh là một đống đồ vật lỉnh kỉnh quái thai.
Ăn no được cái bụng, quái xà lê cái bụng căng tròn tiến về tảng đá trơn nhẵn quen thuộc bên linh tuyền mà ngủ. Kế đó là một đống lửa bập bùng phía trên dăng đầy từng tảng thịt đang bị “hun khói”.
Ngày kế tiếp mặc dù có đủ thức ăn nhưng quái xà vẫn thức tỉnh mà mò ra ngoài đi săn bắn, nguyên nhân thì có hai. Thứ nhất hắn là người gan bé lo xa, nên tiến hành tích trữ thức ăn. Thứ hai nếu hắn ở lì cả ngày trong động thì linh tuyền cạn khô mất. Thế nên dã thú xung quanh nhận mệnh rồi.
Thời gian trôi qua một tháng thì mười mấy giá thịt hun khói dăng đầy trong động. Dã thú xung quanh đã thưa thớt lắm rồi, thi thoảng lắm mới có vài con tiểu thú đến bên bờ hồ uống nước. Lạc Thiên biết hắn đã khai thác gần cạn kiệt khu vực này rồi. Thông qua một tháng thời gian bổ xung khuyết thực và tẩm bổ linh khí cơ thể của hắn đã dài thêm nửa trượng, to thêm một vòng. Tứ chi mập càng thêm mập, nói chung lại thì nó là một con quái xà mập mạp.
Nhưng thông qua một tháng săn giết các loại kĩ năng của quái xà ngày càng phát triển, từ di chuyển, ẩn núp, bắn ra đớp con mồi đến chiêu xà triền chứ danh đều thuần thục. Một tháng trời giết đến gần 200 tẩu thú cũng biến đổi một trạch nam nhu nhược mười lăm tuổi địa cầu thành một huyết tính quái xà.
Cái võng dài rộng ba trượng được kết bằng dây leo đã được mở rộng đến 5 trượng nhằm bắt những dã thú thể hình lớn hơn. Lúc đầu Lạc Thiên không dám đụng những thú ăn thịt hay thú có thể hình lớn, thế nhưng những ngày cuối trong tháng này thì hắn bất chấp. Dã thú hình sói, hình hổ, hình báo giống địa cầu đều bị hắn tận diệt. Vẫn là chiêu xà triền chứ danh hiệu quả không thể chê, kể cả hung dữ như lão hổ dài gần ba trượng cũng phải tắt thở mà chết.
Gặp con thú nào quá dữ dội thì hắn bồi cho một đao xuyên não ngoáy một phát thì chết sốch thẳng tứ chi. Cứ như vậy mà huyết tinh tẩy lễ trong ba mươi ngày hắn đã vô ý mà thuế biến tâm cảnh, không còn e ngại chiến đấu vật lộn.
Có đi săn cũng không còn con mồi tiếp theo một tháng trời hắn chỉ lởn vởn bên động phủ. Ban ngày bò lên vách đá phơi nắng ban đêm mò vào linh tuyền hấp thu linh khí, chén thịt hun khói. Cũng không thể để ý mỹ vị hay không mà chỉ cần no cái bụng là đủ rồi. Thế nhưng một tháng này hắn buồn bực rằng cơ thể không phát triển nhanh như lúc đầu nữa. Lạc Thiên nghĩ đến truyện tiên hiệp đoán rằng đây là “bình cảnh” trong truyền thuyết. Con hàng này quả thật là kẻ bơ vơ không ai dạy dỗ nên không biết gì là phải. Thật ra trong ba năm liên tiếp ở trong long đản hấp thu linh khí thế nên trong cơ nhục quái xà tích lũy linh khí đủ nhiều, cái này gọi là hậu tích bạc phát. Vậy nên một tháng trước khi được bổ xung huyết thực thì cơ thể quái xà phát triển như tên bắn. Nhưng lúc này đây sau khi tích lũy không còn thì hắn chỉ có thể tiến hành theo kiểu phổ thông, tức là hấp thụ từng tí một linh khí từ linh tuyền sau đó bổ sung huyết thực để phát triển cơ thể mà thôi. Nói chung yêu thú lớn lên sẽ rất chậm tốc độ.
Quanh đi quẩn lại hắn quyết định đánh chủ ý lên vật nằm trong hồ nước, lần đầu gặp mặt Lạc Thiên còn có cảm giác nguy cơ, nhưng giờ thì cảm giác tiêu biến không còn. Huyết quang tẩy lễ đã làm hắn không còn lo ngại vật đang ẩn núp dưới đáy hồ. Cơ mà nếu bảo hắn chui xuống đáy hồ để tìm hiểu thì lá gan không đủ, vì dù sao tác chiến không đúng địa bàn vẫn có nguy cơ.
Tiếp theo một tháng trời Lạc Thiên lúi húi chuẩn bị cho “trận chiến” gian nan của mình mà đối thủ là vật không biết trong đáy hồ. Đầu tiên hắn dùng cân của gần hai trăm con thú bện thành một tấm lưới 5 trượng bền chắc thay cho tấm lưới võng bằng dây leo. Tiếp theo là chọn mấy khúc xương rắn chắc nhất của con Hắc Hổ mà hắn tiêu diệt trước đây rồi dùng tiểu cốt đao đục đẽo thành một lưỡi câu có ngạnh sắc lém. Mọi việc đã thành chỉ thiếu gió đông.
Mấy tháng gần đây quái vật ở hồ nước buồn bực không thôi. Thức ăn của nó giảm một cách không dự tính nổi. Đến ngày hôm nay đã qua nửa tuần trăng mà không có gì nhét bụng. Nó đã đói đến sắp phát cuồng rồi.
Lí do là quái xà điên cuồng săn giết bên bờ hồ. Dã thú mặc dù mu muội nhưng cũng có bản năng sinh tồn mà, xung quanh hồ nước thành cấm khu với chúng, thà rằng liếm sương đêm trên lá đỡ một phần khát còn hơn mò đến hồ uống nước thỏa thuê rồi nạp mạng. Do đó hồ nước thành nơi an tĩnh không một bóng sinh vât.
Nhưng ngày hôm nay bên bờ hồ một con quái xà lén lén lút lút kéo theo xác một Hôi Trư béo mập đi tới. Tìm một bụi cây khuất bóng bên hồ quái xà đẩy hôi trư xuống mặt nước. Nối liền từ bụng hôi trư là một đoạn thừng được bện từ cân thú.
Thời gian nặng nề trôi qua, một đôi mắt xanh lục lặng lẽ tiên đến bên cái xác Hôi Trư đang nổi lềnh bềnh, trong một tán cây có con quái xà ban hoa đang run rẩy kích động. Thần thức xuyên thấu mặt nước hai 1 trượng của nó đã bắt được hình ảnh của “quái vật”. Chính vì khoảng cách từ tán cây đến mặt nước tầm tám trượng nên thần thức của quái xà chỉ xuyên mặt nước một trượng mà thôi.
Vậy cũng đủ rồi, hiện ra trong thần thức Lạc Thiên là một con Lục Ngạc dài 3 trượng hơn. Lục Ngạc có ngoại hình khá giống cá sấu ở Địa cầu, chỉ có một điểm khác biệt là mắt màu lam, trên đầu có một sừng. Quan trọng nhất là Lạc Thiên cảm nhận được một tia linh khí nhàn nhạt tỏa ra từ Lục Ngạc.
Điều này nói lên rất nhiều thông tin, thứ nhất dưới đáy hồ chắc chắn có vật gì đó phát ra linh khí. Thứ hai Lục Ngạc cấp độ kém hơn Quái xà một chút nếu dựa vào linh khí tản mát ra. Cả hai thông tin này đều làm Lạc Thiên hưng phấn đến run run trong miệng thầm hô cắn đi, cắn đi.
Lục Ngạc rất cẩn thận quan sát con mồi, nó cảm thấy một tia nguy cơ khó hiểu, thế nhưng dù sao nó vẫn chưa mở ra linh trí thế nên sau một hồi do dự nó không thể kháng cự lại cơn đói mà mở miệng rộng nuốt lấy con mồi. Đến lúc này thì nó mới phát hiện điểm không đúng ở đâu, con mồi của nó có nối với một sợi dây. Sợi dây bỗng căng ra kéo tuột nó đi một đoạn trên mặt nước. Một cảm giác đau đớn từ cổ họng truyền đến, hóa ra là lưỡi câu xương đã chọc được chiếc ngạnh sắc lém vào cổ họng nó. Hai chi trước quá ngắn không thể với đến miệng để cắt sợi dây đang kéo nó lên bờ, Lục Ngạc chỉ đành cố gắng nhịn đau dãy dụa kịch liệt. Sức của nó quá lớn thế mà đình chỉ được sức kéo của tảng đá một ngàn cân. Phải nói là Lạc Thiên vì đảm bảo hiệu quả nên vận dụng hết sức bình sinh mới di chuyển được cự đại tảng đá này làm bẫy dập. Nếu so sánh ra thì sức mạnh cơ bắp của Lục Ngạc có khi ngang cơ quái xà.
Càng dãy dụa càng đau nên Lục Ngạc không thể dùng hết sức. Thế nhưng sức mạnh của nó cũng làm cho sợi dây bằng cân thú sắp đứt rồi. Ngay lúc tưởng như chuẩn bị thoát khỏi bẫy rập thì một tấm lưới cự đại được quăng về phía Lục Ngạc đã bị kéo lên đáy hồ.
Với những đối tượng chưa hoàn toàn mở ra linh trí mà nói vướng phải lưới võng là tai nạn chết người. Càng dãy dụa càng mắc vướng. Và Lục Ngạc cũng phạm sai lầm tương tự. Đúng lúc này một quái xà ban hoa sặc sỡ dài gần 2 trượng như chớp giật lao về phía Lục Ngạc đang rối tung vì mắc trong lưới võng.