Chương : 8
“Mấy hôm trước anh từng bảo thế rồi.”
“Trước anh hiểu nhầm, giờ biết rồi.”
Cố Diệc Minh dùng một tay điều khiển vô lăng, tay kia nới lỏng cà vạt. Ngón tay anh xương xương, thon dài song không hề thiếu đi sự mạnh mẽ, nới cà vạt mà tao nhã hệt như đánh piano.
Ôi, sự quyến rũ chết tiệt này.
Mình lén mlem mlem chắc chẳng ai thấy đâu nhỉ?
“Em có nghe anh nói không đấy?”
“Hả?” Dư Bắc gật gù: “Có, có!”
Cố Diệc Minh nói tiếp: “Anh tưởng em tránh mặt anh, nhưng giờ phát hiện ra rồi, em muốn ra ngoài chơi bời lêu lổng.”
Chơi bời?
Muốn chơi một người thì gọi là chơi bời được à?
Chung thủy chỉ muốn chơi một người duy nhất thì không phải chơi bời, là si tình.
“Trước kia anh về nhà, em lúc nào cũng rất vui vẻ. Lần này chẳng những nhốt anh dưới hầm gửi xe, còn toàn kiếm chuyện, kêu gào đòi đi. Em bị quạt trần rơi vào đầu hả? Muốn gạt anh sang một bên để ra ngoài buông thả thế cơ à? Sao? Cái nhà này không mang tới cho em sự ấm áp nữa rồi?”
Trai thẳng đúng là quân đê tiện.
Luôn luôn cho rằng cả thế giới phải quay quanh mình? Tôi đéo đấy!
“Em đâu bắt anh đến.”
“Thái độ gì đây?” Cố Diệc Minh nổi cáu.
“Không chịu được thì anh có thể không tới nhà em.”
Tôi cũng có giá lắm chứ.
Hừ.
“Tiền thuê nhà là anh trả.”
“…”
Dư Bắc từng nói gì nào?
Nhất định phải gây dựng sự nghiệp! Nếu không sẽ bị người ta nắm trong lòng bàn tay, như cá nằm trêи thớt, muốn giãy cũng chẳng giãy nổi.
Họ đến địa điểm ghi hình “Tôi Là Diễn Viên”, buổi phát sóng trực tiếp vẫn chưa bắt đầu, rất nhiều fan cầm banner đã tụ tập ở bên ngoài, Cố Diệc Minh lái xe vào theo đường khác.
“Được rồi, để em tự vào.”
“Anh đi cùng em.”
Cố Diệc Minh tháo dây an toàn cực nhanh, như thể chỉ chậm một chút thôi Dư Bắc sẽ chạy mất.
“Giờ anh xuất hiện không tiện lắm nhỉ?”
Cố Diệc Minh đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, Dư Bắc sợ anh vừa ló mặt ra đã bị phóng viên và fan bao vây.
“Không sao, trong trường quay ít người hơn.”
Sao anh ấy theo dõi mình chặt vậy?
Dư Bắc muốn trốn cũng chẳng được.
Cậu không rõ anh suy tính gì.
Diễn viên nho nhỏ như Dư Bắc, vốn chỉ một nhân viên bất kỳ dẫn đường là đủ, song đạo diễn trường quay tinh mắt, nhìn thấy Cố Diệc Minh, sau đó người ta ùn ùn kéo tới dẫn Cố Diệc Minh và Dư Bắc đến phòng nghỉ.
Lúc bắt gặp một người, Dư Bắc chợt hiểu ra.
Uông Gia Thụy!
Gã đang trò chuyện với đạo diễn, liếc mắt là thấy Cố Diệc Minh cùng Dư Bắc, bèn đi tới chào hỏi.
“Diệc Minh, lâu rồi chưa gặp, không ngờ cậu lại đến đây. Làm khách mời hả?”
“Khán giả.”
Chẳng biết Cố Diệc Minh nghĩ gì mà khoác vai Dư Bắc, nói tiếp:
“Cổ vũ cho bạn nhỏ này.”
Bạn nhỏ?
Hello?!
Hai chúng ta không phải học cùng khóa à?
Đùa gì vậy cha?
“À, Dư Bắc.”
Uông Gia Thụy cười rất tươi, vươn tay ra.
“Tôi là giám khảo khách mời cho tập ‘Diễn Viên’ này, mong ‘bạn nhỏ’ giúp đỡ nhiều nhé.”
Quào.
Nổi hết da gà.
Cố Diệc Minh gọi Dư Bắc là bạn nhỏ, cậu chỉ thấy thái độ của anh kỳ quặc, còn trong lòng kɧօáϊ muốn chết, song Uông Gia Thụy gọi thế, cậu lại dựng tóc gáy.
Dư Bắc cũng giơ tay theo phép lịch sự, nhưng bị một bàn tay khác nhanh như chớp ngăn cản.
“Mong giúp đỡ nhiều.”
Khuôn mặt rạng rỡ của Uông Gia Thụy hơi đứng hình một chút, tuy nhiên gã hoàn toàn chẳng bất ngờ, như đã đoán trước được.
“Diệc Minh, lâu lắm rồi hai chúng ta chưa trò chuyện, tôi có việc cần nói với cậu.”
“Ok.”
Hai người khoác vai nhau đi.
Giống một con cáo ôm một con sói ̶H̶̶u̶̶s̶̶k̶̶y̶ đuôi xù.
Sói ̶H̶̶u̶̶s̶̶k̶̶y̶ đuôi xù quay đầu lại, dặn dò: “Út Cưng, em trang điểm đi, buổi chiều là tổng duyệt rồi.”
Vốn Dư Bắc phải dùng chung phòng trang điểm với các diễn viên trợ diễn, nhưng Cố Diệc Minh xuất hiện, đạo diễn nào dám lơ là, bèn sắp xếp cho cậu phòng riêng, đưa trang phục, đạo cụ đến tận nơi.
“Anh Tiểu Bắc!”
“Anh Bắc”
Thợ trang điểm và trợ lý đều do Cố Diệc Minh gọi từ công ty sang, là người quen.
Dư Bắc được các em trai, em gái luôn miệng gọi anh thì sướиɠ lắm. Trong số đó có một cậu nhóc họ Bạch, da dẻ trắng bóc, giọng nói pha chút đặc trưng của dân Hải Thành, cực kỳ đáng yêu, khiến người ta vừa nghe đã muốn bắt nạt.
Đây chính là đãi ngộ dành cho bậc vua chúa.
Muốn sủng hạnh mấy đứa này quá.
Trang điểm xong, Dư Bắc trả lời phỏng vấn, sau đó tập thử với bạn diễn. Bạn diễn của cậu tên Kiều Hàn, hơn cậu vài tuổi, trước kia từng thuộc lớp nghệ sĩ sở hữu lượng fan đông đảo, đáng tiếc khi nhiều tuổi không được thị trường đón nhận nữa, bản thân anh ta cũng chẳng chịu mài giũa khả năng diễn xuất nên đã hết thời rồi.
Kiều Hàn tham gia “Tôi Là Diễn Viên” chắc vì muốn xuất hiện nhiều hơn để nhận được một vài lời mời đóng phim.
“Chào anh.”
“Chào cậu.”
Kiều Hàn trông rất khiêm tốn, hai người đều chẳng nổi bật trong showbiz nên không có lùm xùm gì, vào cùng nhóm thì nghiêm túc diễn tập.
Sau khi đọc hết một lượt lời thoại, Dư Bắc được phân vai cậu em trai.
Khả năng diễn xuất của Kiều Hàn đúng là kém thật, tuy thuộc vanh vách lời thoại song không có hồn.
Có lẽ do ở nhà Dư Bắc nghe Cố Diệc Minh đọc nhiều…
Cậu cứ cảm thấy không đúng.
Tai Dư Bắc bắt đầu kén cá chọn canh.
Nhưng cậu chê người ta được sao? Tính ra tuổi nghề Kiều Hàn còn hơn cậu mấy năm lận.
“Thầy Dư Bắc có ý kiến gì không?” Kiều Hàn chủ động trao đổi với cậu.
“Ặc, anh không cần gọi em là thầy, gọi Tiểu Bắc thôi ạ.”
Tôi chỉ là motcauhocsinhdamdang.
“Ừ, Tiểu Bắc, chúng ta phải trao đổi nhiều một chút thì mới diễn tốt được.” Kiều Hàn rất nghiêm túc.
Dư Bắc thấy Kiều Hàn đã qua độ tuổi thanh niên hăng hái, sự chán nản toát ra từ anh ta. Nửa đầu kịch bản anh ta diễn còn tạm ổn, song nửa cuối là mười năm sau khi người anh vào tù, tất cả những phân đoạn cao trào cảm xúc cần mãnh liệt hơn.
Nhưng Kiều Hàn vẫn giữ vẻ mặt ủ dột, ôm xác em trai khóc sướt mướt.
Dư Bắc nín thinh.
Sợ bị đấm.
“Em không có ý kiến gì, anh diễn rất tốt. Anh hãy chỉ bảo em nhiều hơn ạ.”
Kiều Hàn được khen, tự tin hẳn lên.
“Anh nghĩ cậu diễn khép nép quá. Trêи sân khấu và trong phim điện ảnh khác nhau, cậu không bộc lộ cảm xúc, khán giả sẽ chẳng cảm nhận nổi đâu…”
Kiều Hàn thao thao bất tuyệt, khác hoàn toàn cách mà Cố Diệc Minh hướng dẫn cho cậu ở nhà.
Câu “Lòng tốt đặt nhầm chỗ” chính là nói về Kiều Hàn.
Đến lượt họ tổng duyệt, Kiều Hàn ở trêи sân khấu cứ động tí lại nước mắt nước mũi đầm đìa, khiến Dư Bắc ngớ người ra, ngay cả lời thoại cũng không đọc trôi chảy được.
Đạo diễn không nhận xét gì, chỉ hơi ngập ngừng muốn nói rồi thôi.
Xuống sân khấu, Kiều Hàn tự đánh giá: “Anh mới thể hiện bảy phần thôi, đợi lúc diễn chính thức sẽ bung hết sức, làm khán giả phải trầm trồ! Tiểu Bắc, cậu thiếu tập trung đấy nhé!”
“Em… Em biết ạ…”
Kiều Hàn thấy bị Dư Bắc liên lụy, thở dài sườn sượt.
“Tổng cộng có năm nhóm diễn viên, cậu biết tại sao chúng ta được xếp vào nhóm thứ tư không?”
“Tại sao?”
“Vì xem tới nhóm thứ tư, khán giả đã ngán tận cổ rồi, lại còn làm nền để so sánh với nhóm cuối cùng nữa. Chúng ta là viên đá lót đường, thế nên chúng ta càng không thể chịu thua, phải cố gắng chứng minh khả năng của bản thân!”
Anh trai u buồn đột nhiên hăng máu.
Dư Bắc thấy không quen.
Trong đầu cậu nhảy ra một câu:
“Tiểu Kiều, phải thật nỗ lực để trở nên mạnh hơn nha~”
Tạo dáng co một chân lên.
“Trước anh hiểu nhầm, giờ biết rồi.”
Cố Diệc Minh dùng một tay điều khiển vô lăng, tay kia nới lỏng cà vạt. Ngón tay anh xương xương, thon dài song không hề thiếu đi sự mạnh mẽ, nới cà vạt mà tao nhã hệt như đánh piano.
Ôi, sự quyến rũ chết tiệt này.
Mình lén mlem mlem chắc chẳng ai thấy đâu nhỉ?
“Em có nghe anh nói không đấy?”
“Hả?” Dư Bắc gật gù: “Có, có!”
Cố Diệc Minh nói tiếp: “Anh tưởng em tránh mặt anh, nhưng giờ phát hiện ra rồi, em muốn ra ngoài chơi bời lêu lổng.”
Chơi bời?
Muốn chơi một người thì gọi là chơi bời được à?
Chung thủy chỉ muốn chơi một người duy nhất thì không phải chơi bời, là si tình.
“Trước kia anh về nhà, em lúc nào cũng rất vui vẻ. Lần này chẳng những nhốt anh dưới hầm gửi xe, còn toàn kiếm chuyện, kêu gào đòi đi. Em bị quạt trần rơi vào đầu hả? Muốn gạt anh sang một bên để ra ngoài buông thả thế cơ à? Sao? Cái nhà này không mang tới cho em sự ấm áp nữa rồi?”
Trai thẳng đúng là quân đê tiện.
Luôn luôn cho rằng cả thế giới phải quay quanh mình? Tôi đéo đấy!
“Em đâu bắt anh đến.”
“Thái độ gì đây?” Cố Diệc Minh nổi cáu.
“Không chịu được thì anh có thể không tới nhà em.”
Tôi cũng có giá lắm chứ.
Hừ.
“Tiền thuê nhà là anh trả.”
“…”
Dư Bắc từng nói gì nào?
Nhất định phải gây dựng sự nghiệp! Nếu không sẽ bị người ta nắm trong lòng bàn tay, như cá nằm trêи thớt, muốn giãy cũng chẳng giãy nổi.
Họ đến địa điểm ghi hình “Tôi Là Diễn Viên”, buổi phát sóng trực tiếp vẫn chưa bắt đầu, rất nhiều fan cầm banner đã tụ tập ở bên ngoài, Cố Diệc Minh lái xe vào theo đường khác.
“Được rồi, để em tự vào.”
“Anh đi cùng em.”
Cố Diệc Minh tháo dây an toàn cực nhanh, như thể chỉ chậm một chút thôi Dư Bắc sẽ chạy mất.
“Giờ anh xuất hiện không tiện lắm nhỉ?”
Cố Diệc Minh đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, Dư Bắc sợ anh vừa ló mặt ra đã bị phóng viên và fan bao vây.
“Không sao, trong trường quay ít người hơn.”
Sao anh ấy theo dõi mình chặt vậy?
Dư Bắc muốn trốn cũng chẳng được.
Cậu không rõ anh suy tính gì.
Diễn viên nho nhỏ như Dư Bắc, vốn chỉ một nhân viên bất kỳ dẫn đường là đủ, song đạo diễn trường quay tinh mắt, nhìn thấy Cố Diệc Minh, sau đó người ta ùn ùn kéo tới dẫn Cố Diệc Minh và Dư Bắc đến phòng nghỉ.
Lúc bắt gặp một người, Dư Bắc chợt hiểu ra.
Uông Gia Thụy!
Gã đang trò chuyện với đạo diễn, liếc mắt là thấy Cố Diệc Minh cùng Dư Bắc, bèn đi tới chào hỏi.
“Diệc Minh, lâu rồi chưa gặp, không ngờ cậu lại đến đây. Làm khách mời hả?”
“Khán giả.”
Chẳng biết Cố Diệc Minh nghĩ gì mà khoác vai Dư Bắc, nói tiếp:
“Cổ vũ cho bạn nhỏ này.”
Bạn nhỏ?
Hello?!
Hai chúng ta không phải học cùng khóa à?
Đùa gì vậy cha?
“À, Dư Bắc.”
Uông Gia Thụy cười rất tươi, vươn tay ra.
“Tôi là giám khảo khách mời cho tập ‘Diễn Viên’ này, mong ‘bạn nhỏ’ giúp đỡ nhiều nhé.”
Quào.
Nổi hết da gà.
Cố Diệc Minh gọi Dư Bắc là bạn nhỏ, cậu chỉ thấy thái độ của anh kỳ quặc, còn trong lòng kɧօáϊ muốn chết, song Uông Gia Thụy gọi thế, cậu lại dựng tóc gáy.
Dư Bắc cũng giơ tay theo phép lịch sự, nhưng bị một bàn tay khác nhanh như chớp ngăn cản.
“Mong giúp đỡ nhiều.”
Khuôn mặt rạng rỡ của Uông Gia Thụy hơi đứng hình một chút, tuy nhiên gã hoàn toàn chẳng bất ngờ, như đã đoán trước được.
“Diệc Minh, lâu lắm rồi hai chúng ta chưa trò chuyện, tôi có việc cần nói với cậu.”
“Ok.”
Hai người khoác vai nhau đi.
Giống một con cáo ôm một con sói ̶H̶̶u̶̶s̶̶k̶̶y̶ đuôi xù.
Sói ̶H̶̶u̶̶s̶̶k̶̶y̶ đuôi xù quay đầu lại, dặn dò: “Út Cưng, em trang điểm đi, buổi chiều là tổng duyệt rồi.”
Vốn Dư Bắc phải dùng chung phòng trang điểm với các diễn viên trợ diễn, nhưng Cố Diệc Minh xuất hiện, đạo diễn nào dám lơ là, bèn sắp xếp cho cậu phòng riêng, đưa trang phục, đạo cụ đến tận nơi.
“Anh Tiểu Bắc!”
“Anh Bắc”
Thợ trang điểm và trợ lý đều do Cố Diệc Minh gọi từ công ty sang, là người quen.
Dư Bắc được các em trai, em gái luôn miệng gọi anh thì sướиɠ lắm. Trong số đó có một cậu nhóc họ Bạch, da dẻ trắng bóc, giọng nói pha chút đặc trưng của dân Hải Thành, cực kỳ đáng yêu, khiến người ta vừa nghe đã muốn bắt nạt.
Đây chính là đãi ngộ dành cho bậc vua chúa.
Muốn sủng hạnh mấy đứa này quá.
Trang điểm xong, Dư Bắc trả lời phỏng vấn, sau đó tập thử với bạn diễn. Bạn diễn của cậu tên Kiều Hàn, hơn cậu vài tuổi, trước kia từng thuộc lớp nghệ sĩ sở hữu lượng fan đông đảo, đáng tiếc khi nhiều tuổi không được thị trường đón nhận nữa, bản thân anh ta cũng chẳng chịu mài giũa khả năng diễn xuất nên đã hết thời rồi.
Kiều Hàn tham gia “Tôi Là Diễn Viên” chắc vì muốn xuất hiện nhiều hơn để nhận được một vài lời mời đóng phim.
“Chào anh.”
“Chào cậu.”
Kiều Hàn trông rất khiêm tốn, hai người đều chẳng nổi bật trong showbiz nên không có lùm xùm gì, vào cùng nhóm thì nghiêm túc diễn tập.
Sau khi đọc hết một lượt lời thoại, Dư Bắc được phân vai cậu em trai.
Khả năng diễn xuất của Kiều Hàn đúng là kém thật, tuy thuộc vanh vách lời thoại song không có hồn.
Có lẽ do ở nhà Dư Bắc nghe Cố Diệc Minh đọc nhiều…
Cậu cứ cảm thấy không đúng.
Tai Dư Bắc bắt đầu kén cá chọn canh.
Nhưng cậu chê người ta được sao? Tính ra tuổi nghề Kiều Hàn còn hơn cậu mấy năm lận.
“Thầy Dư Bắc có ý kiến gì không?” Kiều Hàn chủ động trao đổi với cậu.
“Ặc, anh không cần gọi em là thầy, gọi Tiểu Bắc thôi ạ.”
Tôi chỉ là motcauhocsinhdamdang.
“Ừ, Tiểu Bắc, chúng ta phải trao đổi nhiều một chút thì mới diễn tốt được.” Kiều Hàn rất nghiêm túc.
Dư Bắc thấy Kiều Hàn đã qua độ tuổi thanh niên hăng hái, sự chán nản toát ra từ anh ta. Nửa đầu kịch bản anh ta diễn còn tạm ổn, song nửa cuối là mười năm sau khi người anh vào tù, tất cả những phân đoạn cao trào cảm xúc cần mãnh liệt hơn.
Nhưng Kiều Hàn vẫn giữ vẻ mặt ủ dột, ôm xác em trai khóc sướt mướt.
Dư Bắc nín thinh.
Sợ bị đấm.
“Em không có ý kiến gì, anh diễn rất tốt. Anh hãy chỉ bảo em nhiều hơn ạ.”
Kiều Hàn được khen, tự tin hẳn lên.
“Anh nghĩ cậu diễn khép nép quá. Trêи sân khấu và trong phim điện ảnh khác nhau, cậu không bộc lộ cảm xúc, khán giả sẽ chẳng cảm nhận nổi đâu…”
Kiều Hàn thao thao bất tuyệt, khác hoàn toàn cách mà Cố Diệc Minh hướng dẫn cho cậu ở nhà.
Câu “Lòng tốt đặt nhầm chỗ” chính là nói về Kiều Hàn.
Đến lượt họ tổng duyệt, Kiều Hàn ở trêи sân khấu cứ động tí lại nước mắt nước mũi đầm đìa, khiến Dư Bắc ngớ người ra, ngay cả lời thoại cũng không đọc trôi chảy được.
Đạo diễn không nhận xét gì, chỉ hơi ngập ngừng muốn nói rồi thôi.
Xuống sân khấu, Kiều Hàn tự đánh giá: “Anh mới thể hiện bảy phần thôi, đợi lúc diễn chính thức sẽ bung hết sức, làm khán giả phải trầm trồ! Tiểu Bắc, cậu thiếu tập trung đấy nhé!”
“Em… Em biết ạ…”
Kiều Hàn thấy bị Dư Bắc liên lụy, thở dài sườn sượt.
“Tổng cộng có năm nhóm diễn viên, cậu biết tại sao chúng ta được xếp vào nhóm thứ tư không?”
“Tại sao?”
“Vì xem tới nhóm thứ tư, khán giả đã ngán tận cổ rồi, lại còn làm nền để so sánh với nhóm cuối cùng nữa. Chúng ta là viên đá lót đường, thế nên chúng ta càng không thể chịu thua, phải cố gắng chứng minh khả năng của bản thân!”
Anh trai u buồn đột nhiên hăng máu.
Dư Bắc thấy không quen.
Trong đầu cậu nhảy ra một câu:
“Tiểu Kiều, phải thật nỗ lực để trở nên mạnh hơn nha~”
Tạo dáng co một chân lên.