Chương 12: Nói chuyện một chút
9h sáng, Tô Điềm rón rén từ trong gara đi ra.
Chiếc váy hai dây màu đen trên người cô trở nên nhăn nhúm vô cùng, gương mặt còn chưa trang điểm, bình thường cô rất ít khí ra ngoài mà không chuẩn bị gì như thế.
Quan trọng nhất là, eo cô đau vô cùng, cô lái được xe về nhà đã là một chuyện không dễ dàng rồi, vừa bước xuống xe là cô lập tức phải vươn tay chống nạnh.
Tô Điềm vừa âm thầm cầu khẩn, vừa chậm rãi đi về phía thang máy.
Cô mới từ London trở về không lâu, chỉ có thể cùng với cha mẹ. Cha mẹ cô ở tầng hai, còn cô ở tầng ba. Chỉ căn thang máy phát ra một tiếng động nhỏ thôi thì bọn họ cũng có thể phát giác ra được.
Mặc dù bản thân cô khá Open, nhưng cha mẹ cô lại là hai người bảo thủ, thế nên loại chuyện như thế này nhất định không được để bọn họ biết.
Thế là, Tô Điềm nhìn chäm chẵm con số trên thang máy, trong lòng khẽ ra dấu chữ Thập, miệng lẩm bẩm "Amen.”
Nhưng có lẽ là bởi vì cô không thành tâm, thế nên cô vừa mới bước từ trong thang máy ra, chuẩn bị chạy vào phòng ngủ thì mẹ cô- Phương Tử Như đã chậm rãi đi lên cầu thang.
Tô Điềm vội vàng đứng thẳng người, giả vờ làm ra vẻ tình thần thư thái.
Quả nhiên, Phương Tử Như là tới hỏi tội cô, vừa nhìn thấy Tô Điềm thì bà đã lập tức trách móc: “Điềm Điềm, tối qua con đã đi đâu thế hả? Khi con sống ở Luân Đôn cũng như thế này à? Cả đêm không về nhà, con thấy như thế có được không?"
Nhìn thấy đôi lông mày thanh tú của mẹ hếch lên thì Tô Điềm thầm kêu không ổn. Cô vội vàng nói dối: "Đâu có! Hôm qua con... Con đi gặp mấy người bạn cấp ba thôi mà, lâu lâu mới về nước, gặp nói chuyện một chút!"
Phương Tử Như hiến nhiên không tin, bà ghé sát về phía cô, níu lấy cô ngửi một vòng, nhíu mày nói “Mùi hương này không đúng lảm, bình thường con dùng loại nước hoa này à?”
Tô Điềm cũng thuận thế giơ cánh tay lên ngửi ngửi.
Xong rồi, cô sắp chết rồi.
Chiếc váy hai dây màu đen trên người cô trở nên nhăn nhúm vô cùng, gương mặt còn chưa trang điểm, bình thường cô rất ít khí ra ngoài mà không chuẩn bị gì như thế.
Quan trọng nhất là, eo cô đau vô cùng, cô lái được xe về nhà đã là một chuyện không dễ dàng rồi, vừa bước xuống xe là cô lập tức phải vươn tay chống nạnh.
Tô Điềm vừa âm thầm cầu khẩn, vừa chậm rãi đi về phía thang máy.
Cô mới từ London trở về không lâu, chỉ có thể cùng với cha mẹ. Cha mẹ cô ở tầng hai, còn cô ở tầng ba. Chỉ căn thang máy phát ra một tiếng động nhỏ thôi thì bọn họ cũng có thể phát giác ra được.
Mặc dù bản thân cô khá Open, nhưng cha mẹ cô lại là hai người bảo thủ, thế nên loại chuyện như thế này nhất định không được để bọn họ biết.
Thế là, Tô Điềm nhìn chäm chẵm con số trên thang máy, trong lòng khẽ ra dấu chữ Thập, miệng lẩm bẩm "Amen.”
Nhưng có lẽ là bởi vì cô không thành tâm, thế nên cô vừa mới bước từ trong thang máy ra, chuẩn bị chạy vào phòng ngủ thì mẹ cô- Phương Tử Như đã chậm rãi đi lên cầu thang.
Tô Điềm vội vàng đứng thẳng người, giả vờ làm ra vẻ tình thần thư thái.
Quả nhiên, Phương Tử Như là tới hỏi tội cô, vừa nhìn thấy Tô Điềm thì bà đã lập tức trách móc: “Điềm Điềm, tối qua con đã đi đâu thế hả? Khi con sống ở Luân Đôn cũng như thế này à? Cả đêm không về nhà, con thấy như thế có được không?"
Nhìn thấy đôi lông mày thanh tú của mẹ hếch lên thì Tô Điềm thầm kêu không ổn. Cô vội vàng nói dối: "Đâu có! Hôm qua con... Con đi gặp mấy người bạn cấp ba thôi mà, lâu lâu mới về nước, gặp nói chuyện một chút!"
Phương Tử Như hiến nhiên không tin, bà ghé sát về phía cô, níu lấy cô ngửi một vòng, nhíu mày nói “Mùi hương này không đúng lảm, bình thường con dùng loại nước hoa này à?”
Tô Điềm cũng thuận thế giơ cánh tay lên ngửi ngửi.
Xong rồi, cô sắp chết rồi.