Chương : 14
Nhận giao dịch với Thượng Đế sau khi trao đổi nhìn thấy là thuốc hồi sinh cả hàng giao dịch 8 tổ điều là thuốc hồi sinh cũng làm Nạp Lan Mỹ Linh ngớ người ra, có ai nói cho cô biết người chuyên đi giết người khác vì sao lại có nhiều thuốc hồi sinh như vậy, mà vì sao cho cô làm gì có âm mưu gì đây, hay là muốn cô sống lại rồi giết tiếp với số thuốc này có thể cô sẽ bị giết tới mấy ngay ấy chứ chẳng chơi.
Đang do dự nên nhận hay không thì Thượng Đế lại nhắn tới tin mật cho cô, im lặng mở ra tin mật vừa nhìn cô thật muốn mắng chửi to " Khốn Kiếp "
Thượng Đế: " Sống Lại. "
Soái Mỹ: " Đã biết "
Nạp Lan Mỹ Linh hậm hực trả lời một câu rồi kích nhận kết thúc giao dịch, túi đồ của cô lập tức đầy không còn trống một ô nào. Trong giao dịch mỗi ô có thể để đến 999 mà túi mỗi ô chỉ có 99 số lượng, mang theo tâm trạng hậm hực mà sống lại tại chỗ.
Bên đây cô vừa sống lại thì bên kia Thượng Đế lại gửi qua một yêu cầu giao dịch nữa với cô, không hiểu là ý gì với lại trong túi đã đầy nên cô nhấn từ chối giao dịch, chỉ là từ chối cái này thì cái khác lại tới nữa, cứ như vậy từ chối mấy lần Nạp Lan Mỹ Linh cô cũng hết kiên nhẫn quay chuột vào khung chát mật.
Soái Mỹ: " làm gì đây, túi đầy cả rồi không thể thêm được gì nữa đâu, rốt cuộc là đại thần anh muốn làm cái gì hả?."
Nạp Lan Mỹ Linh là thật sự nóng nảy lời lẽ cũng không như thường mà thể hiện khó chịu rất rõ ràng, năm lần bảy lượt cứ mời mời mời không thấy chán sao chứ ngươi không chán thì người ta cũng chán ngán tới cổ luôn rồi.
Thượng Đế không trả lời Nạp Lan Mỹ Linh cũng không biết làm gì chỉ là không gửi giao dịch với cô nữa, Nạp Lan Mỹ Linh nghĩ là anh ta không làm phiền cô nữa nên muốn di chuyển nhân vật của cô rời đi nhưng vừa đi được một chút thì nhận được hộp thư có thư gửi đến, dừng lại nhân vật quay chuột mở thư bên trong hiện người gửi lại là... Thượng Đế....
Trên đầu hiện lên mấy đường hắc tuyến, cô có phải là bị ma ám hay vận xui tới rồi mà muốn tránh lại tránh không khỏi người này thế. Mở thư bên trong chỉ có mấy chữ ngắn gọn mà cùng lúc mở thư trong túi tiền của cô cũng thêm con số không nhỏ, cũng biết tên Thượng Đế này không thích nhiều lời nhưng cũng không cần ngắn ngủi thế này thôi chứ. "Cấm trả, gặp lại sau."
Lay hoay một hồi Nạp Lan Mỹ Linh mới hiểu hai chữ cấm trả này là ý gì, bởi vì cô lùng sục khắp nơi ruốc cuộc cũng tìm thấy trong túi tiền thêm 10 ngàn vạn kim tuệ không khóa. Bánh lớn từ trên trời rơi xuống này Nạp Lan Mỹ Linh cảm thán rằng cô thật sự sẽ nuốt trôi hay không đây và đáp án là không biết, bây giờ cho dù cô muốn ói ra thì cũng không ai nhận người ta vừa thông báo xong rồi cũng offloading luôn chỉ để lại một lời kết bạn gửi cho cô trên đời này sao lại có người như thế chứ, giờ cô không muốn cũng phải nhận phiền chết thôi.
Bên này Nạp Lan Mỹ Linh ảo não bất bình thì ở một nơi khác một người lại có tâm trạng khác hẳn với cô, máy tính trên bàn không ngừng chạy các hình ảnh cùng với bàn tay nhiệp trên bàn như một giai điệu, hình ảnh cũng chỉ có mỗi một người nếu Nạp Lan Mỹ Linh ở đây sẽ kinh ngạc tới rớt cằm vì người trong hình không ai khác mà là Nạp Lan Mỹ Linh cô.
Hình ảnh hàng ngày của cô điều có, cả hình lúc ra ngoài tới nơi nào hay ăn uống hoặc vui chơi đầy đủ các hình ảnh giống như được xem chi tiết tại chỗ.
Lúc này lại vang lên tiếng cười nhẹ rồi hai bàn tay bắt đầu bay múa trên bàn phím hiện lên một loạt ký tự, không bao lâu thì trên máy tính thôi báo đã hoàn thành tiếng cười lại vang lên nhẹ nhàng như có tìm được thú vui.
Người này đóng lại máy tính vẫn ngồi trên ghế ngâm nga một giai điệu nào đó vài phút sau thì ngừng lại tự thì thầm trong miệng "Thật khéo gặp lại nhau, lần sau......."
Bên Nạp Lan Mỹ Linh cũng xuống máy nhìn thời gian cũng đã gần tối rồi thắc mắc vì sao từ chiều tới giờ không ai đem cơm nước gì lên cho cô, bước xuống giường mang dép rồi khoác áo khoác lên mở cửa ra ngoài. Bên ngoài không mở đèn ngôi nhà lúc này nhìn thấy rất tối, Nạp Lan Mỹ Linh nghi ngờ có chuyện gì đó đứng một chút cho mắt thích ứng, cô cẩn thận bước ra ngoài lần mò theo cầu thang bước xuống nhà dưới. Chân chạm tới đất bằng cô thở nhẹ ra một cái tiếp tục tìm kiếm công tắt điện phải mất một lúc lâu sau mới tìm thấy, Nạp Lan Mỹ Linh nhanh chóng mở đèn lên ánh sáng được bật lên cô nheo mắt lại chở thích ứng lần nữa thì cô mở to trừng mắt nhìn cảnh trước mặt.
Vỏ bia, rượu, giấy đầy sàn nhà. Thức ăn nước uống bừa bãi trên bàn trên ghế, có ai cho cô biết đây là nhà cô hay là bãi rác không. Trong nhà một người làm cũng không thấy ai dọn dẹp nhà cửa mà lại thành ra thế này, người làm trong nhà đi đâu hết mà trời vừa tối đã không thấy ai.
Nạp Lan Mỹ Linh đi vào trong bếp kiểm tra vừa vào cô thiếu chút nữa ngã nhào, bên ngoài như bãi rác còn trong bếp phải nói là chiến trường. Lúc nãy cô giẫm lên cái dĩa suýt nữa trượt chân ngã xuống đất may mà cô nhanh chóng giữ thăng bằng trở lại, bên trong bếp các loại nồi miêu xoang chảo hay dao thớt các loại giống như vừa trải qua một trận lửa tẩy rửa, chén đũa và tô dĩa cái thì bể, cái thì dầu mỡ bám vào không tẩy rửa còn không thì cũng nằm trong bồn rửa được chứa đầy nước.
Nhìn thấy cảnh tượng trong ngoài này lòng cô tức giận dâng lên, không phải nói cũng biết là vì sao ngôi nhà của cô lại thành ra như vậy rồi đấy. Nạp Lan Mỹ Linh chạy lên lầu đi ngang qua kệ báo gần cầu thang nhanh tay chụp lấy chìa khóa dự phòng được móc ở đó bước nhanh tới phòng của Kha Ngọc Danh cô không gõ cửa mà lại dùng chìa khóa mở ra luôn, trong phòng hoàn toàn không có một bóng người ngăn nắp gọn gàng chăn mềnh nếp gấp không xê dịch như chưa từng có người đụng vào, nhìn tới đây thì trong lòng cô cũng đã rõ ràng Kha Ngọc Danh không ở nhà đã mấy ngày rồi cũng có thể từ ngày cha cô đi thì Kha Ngọc Danh cũng ra ngoài, vậy thì hôm nay có thể Kha Ngọc Danh về nhà làm cái gì đó rồi cũng nhanh chóng đi mới không có ai cho cô bắt được hung thủ làm ra thảm họa của ngôi nhà này.
Nạp Lan Mỹ Linh nghiến răng tức giận dùng sức đóng cửa lại một mạch về phòng của mình, vào phòng cô chộp lấy cái điện thoại tức tốc gọi điện cho người dọn dẹp nhà cửa cũng gọi luôn cho người làm hỏi nguyên do không ở nhà.
Đang do dự nên nhận hay không thì Thượng Đế lại nhắn tới tin mật cho cô, im lặng mở ra tin mật vừa nhìn cô thật muốn mắng chửi to " Khốn Kiếp "
Thượng Đế: " Sống Lại. "
Soái Mỹ: " Đã biết "
Nạp Lan Mỹ Linh hậm hực trả lời một câu rồi kích nhận kết thúc giao dịch, túi đồ của cô lập tức đầy không còn trống một ô nào. Trong giao dịch mỗi ô có thể để đến 999 mà túi mỗi ô chỉ có 99 số lượng, mang theo tâm trạng hậm hực mà sống lại tại chỗ.
Bên đây cô vừa sống lại thì bên kia Thượng Đế lại gửi qua một yêu cầu giao dịch nữa với cô, không hiểu là ý gì với lại trong túi đã đầy nên cô nhấn từ chối giao dịch, chỉ là từ chối cái này thì cái khác lại tới nữa, cứ như vậy từ chối mấy lần Nạp Lan Mỹ Linh cô cũng hết kiên nhẫn quay chuột vào khung chát mật.
Soái Mỹ: " làm gì đây, túi đầy cả rồi không thể thêm được gì nữa đâu, rốt cuộc là đại thần anh muốn làm cái gì hả?."
Nạp Lan Mỹ Linh là thật sự nóng nảy lời lẽ cũng không như thường mà thể hiện khó chịu rất rõ ràng, năm lần bảy lượt cứ mời mời mời không thấy chán sao chứ ngươi không chán thì người ta cũng chán ngán tới cổ luôn rồi.
Thượng Đế không trả lời Nạp Lan Mỹ Linh cũng không biết làm gì chỉ là không gửi giao dịch với cô nữa, Nạp Lan Mỹ Linh nghĩ là anh ta không làm phiền cô nữa nên muốn di chuyển nhân vật của cô rời đi nhưng vừa đi được một chút thì nhận được hộp thư có thư gửi đến, dừng lại nhân vật quay chuột mở thư bên trong hiện người gửi lại là... Thượng Đế....
Trên đầu hiện lên mấy đường hắc tuyến, cô có phải là bị ma ám hay vận xui tới rồi mà muốn tránh lại tránh không khỏi người này thế. Mở thư bên trong chỉ có mấy chữ ngắn gọn mà cùng lúc mở thư trong túi tiền của cô cũng thêm con số không nhỏ, cũng biết tên Thượng Đế này không thích nhiều lời nhưng cũng không cần ngắn ngủi thế này thôi chứ. "Cấm trả, gặp lại sau."
Lay hoay một hồi Nạp Lan Mỹ Linh mới hiểu hai chữ cấm trả này là ý gì, bởi vì cô lùng sục khắp nơi ruốc cuộc cũng tìm thấy trong túi tiền thêm 10 ngàn vạn kim tuệ không khóa. Bánh lớn từ trên trời rơi xuống này Nạp Lan Mỹ Linh cảm thán rằng cô thật sự sẽ nuốt trôi hay không đây và đáp án là không biết, bây giờ cho dù cô muốn ói ra thì cũng không ai nhận người ta vừa thông báo xong rồi cũng offloading luôn chỉ để lại một lời kết bạn gửi cho cô trên đời này sao lại có người như thế chứ, giờ cô không muốn cũng phải nhận phiền chết thôi.
Bên này Nạp Lan Mỹ Linh ảo não bất bình thì ở một nơi khác một người lại có tâm trạng khác hẳn với cô, máy tính trên bàn không ngừng chạy các hình ảnh cùng với bàn tay nhiệp trên bàn như một giai điệu, hình ảnh cũng chỉ có mỗi một người nếu Nạp Lan Mỹ Linh ở đây sẽ kinh ngạc tới rớt cằm vì người trong hình không ai khác mà là Nạp Lan Mỹ Linh cô.
Hình ảnh hàng ngày của cô điều có, cả hình lúc ra ngoài tới nơi nào hay ăn uống hoặc vui chơi đầy đủ các hình ảnh giống như được xem chi tiết tại chỗ.
Lúc này lại vang lên tiếng cười nhẹ rồi hai bàn tay bắt đầu bay múa trên bàn phím hiện lên một loạt ký tự, không bao lâu thì trên máy tính thôi báo đã hoàn thành tiếng cười lại vang lên nhẹ nhàng như có tìm được thú vui.
Người này đóng lại máy tính vẫn ngồi trên ghế ngâm nga một giai điệu nào đó vài phút sau thì ngừng lại tự thì thầm trong miệng "Thật khéo gặp lại nhau, lần sau......."
Bên Nạp Lan Mỹ Linh cũng xuống máy nhìn thời gian cũng đã gần tối rồi thắc mắc vì sao từ chiều tới giờ không ai đem cơm nước gì lên cho cô, bước xuống giường mang dép rồi khoác áo khoác lên mở cửa ra ngoài. Bên ngoài không mở đèn ngôi nhà lúc này nhìn thấy rất tối, Nạp Lan Mỹ Linh nghi ngờ có chuyện gì đó đứng một chút cho mắt thích ứng, cô cẩn thận bước ra ngoài lần mò theo cầu thang bước xuống nhà dưới. Chân chạm tới đất bằng cô thở nhẹ ra một cái tiếp tục tìm kiếm công tắt điện phải mất một lúc lâu sau mới tìm thấy, Nạp Lan Mỹ Linh nhanh chóng mở đèn lên ánh sáng được bật lên cô nheo mắt lại chở thích ứng lần nữa thì cô mở to trừng mắt nhìn cảnh trước mặt.
Vỏ bia, rượu, giấy đầy sàn nhà. Thức ăn nước uống bừa bãi trên bàn trên ghế, có ai cho cô biết đây là nhà cô hay là bãi rác không. Trong nhà một người làm cũng không thấy ai dọn dẹp nhà cửa mà lại thành ra thế này, người làm trong nhà đi đâu hết mà trời vừa tối đã không thấy ai.
Nạp Lan Mỹ Linh đi vào trong bếp kiểm tra vừa vào cô thiếu chút nữa ngã nhào, bên ngoài như bãi rác còn trong bếp phải nói là chiến trường. Lúc nãy cô giẫm lên cái dĩa suýt nữa trượt chân ngã xuống đất may mà cô nhanh chóng giữ thăng bằng trở lại, bên trong bếp các loại nồi miêu xoang chảo hay dao thớt các loại giống như vừa trải qua một trận lửa tẩy rửa, chén đũa và tô dĩa cái thì bể, cái thì dầu mỡ bám vào không tẩy rửa còn không thì cũng nằm trong bồn rửa được chứa đầy nước.
Nhìn thấy cảnh tượng trong ngoài này lòng cô tức giận dâng lên, không phải nói cũng biết là vì sao ngôi nhà của cô lại thành ra như vậy rồi đấy. Nạp Lan Mỹ Linh chạy lên lầu đi ngang qua kệ báo gần cầu thang nhanh tay chụp lấy chìa khóa dự phòng được móc ở đó bước nhanh tới phòng của Kha Ngọc Danh cô không gõ cửa mà lại dùng chìa khóa mở ra luôn, trong phòng hoàn toàn không có một bóng người ngăn nắp gọn gàng chăn mềnh nếp gấp không xê dịch như chưa từng có người đụng vào, nhìn tới đây thì trong lòng cô cũng đã rõ ràng Kha Ngọc Danh không ở nhà đã mấy ngày rồi cũng có thể từ ngày cha cô đi thì Kha Ngọc Danh cũng ra ngoài, vậy thì hôm nay có thể Kha Ngọc Danh về nhà làm cái gì đó rồi cũng nhanh chóng đi mới không có ai cho cô bắt được hung thủ làm ra thảm họa của ngôi nhà này.
Nạp Lan Mỹ Linh nghiến răng tức giận dùng sức đóng cửa lại một mạch về phòng của mình, vào phòng cô chộp lấy cái điện thoại tức tốc gọi điện cho người dọn dẹp nhà cửa cũng gọi luôn cho người làm hỏi nguyên do không ở nhà.