Chương : 20
Sếp kiên quyết muốn đưa cô về, Hướng Thiển Ngôn đành ngoan ngoãn đọc địa chỉ nhà mình. Đứng dưới tòa nhà nhìn sếp rời đi, Hướng Thiển Ngôn quay vào nhà mới hiểu ra “anh ta” mà Hà Vãn nhắc tới là ai. - Tiểu Ngôn.
Nhìn thấy người đàn ông đứng khuất bóng trong góc tường kia, tay đang cầm chìa khóa của Hướng Thiển Ngôn vội siết chặt lại, răng cưa trên đó đâm vào tay cô đau nhói.
Đây không phải là mơ.
- Tiểu Ngôn.
Làm như không nhìn thấy anh, Hướng Thiển Ngôn quay đi mở cửa, nhưng cái chìa khóa đâm mãi không vào được lỗ khóa. Người đàn ông bên cạnh vẫn gọi tên cô, cô buồn bực quá, cầm cái chìa khóa ném vào anh ta:
- Anh đừng có gọi tôi như vậy!
Cả chùm chìa khóa đập vào bả vai anh, anh nhíu mày nhịn đau nhặt chìa khóa lên rồi ôm cô vào lòng:
- Tiểu Ngôn, anh đã về rồi đây.
Đầu đau nhức vì men say lại thêm giọng nói của người đàn ông cứ khiến cô rối tung lên không nghĩ ngợi được gì:
- Diệp Miễn, anh dựa vào đâu mà nghĩ chỉ cần nói một câu “anh đã về rồi đây” là tôi có thể tha thứ cho anh bao nhiêu năm biệt tăm như thế.
Đôi tay đang giữ lấy cô chợt buông ra, Diệp Miễn chua xót cười:
- Tiểu Ngôn, anh đã về.
Hướng Thiển Ngôn ôm siết lấy Diệp Miễn, nước mắt trào ra:
- A Miễn… A Miễn…
Cuối cùng phải để cho Diệp Miễn mở cửa, ôm Hướng Thiển Ngôn vào phòng ngủ, ngồi xuống bên cạnh cô dịu dàng vỗ về:
- Ngoan nào, đừng khóc, anh sẽ không bao giờ… rời bỏ em nữa đâu.
Cứ ngỡ rằng mấy năm trước đã khóc đủ rồi, thế mà giờ đây nước mắt của cô vẫn cứ tuôn rơi không cầm nổi, tay cũng túm chặt lấy tay áo Diệp Miễn, trân trân nhìn anh.
- Thời gian năm năm, anh sẽ không để em phải đợi chờ vô ích. – Diệp Miễn nói rồi đặt một nụ hôn lên trán cô. – Em còn nhớ lời ước hẹn của chúng ta trước đây không? Anh kiếm tiền nuôi gia đình, để em có thể làm điều mình muốn không còn vướng bận gì.
Gật đầu, Hướng Thiển Ngôn buông lỏng tay đang ôm cánh tay anh ra, chầm chậm bình tâm lại.
- Cảm ơn em đã đợi anh lâu như vậy, năm năm qua anh đã nhiều lần muốn liên lạc với em, nhưng vì muốn bố anh chấp nhận em, anh phải cố nhịn. Tiểu Ngôn, thực ra anh đã viết cho em rất nhiều thư, nhưng vẫn không gửi đi. Chờ đến ngày chúng mình kết hôn, anh sẽ cho em xem hết được không? – Diệp Miễn nói liền một hơi, chờ một lúc lâu cũng không thấy cô đáp lại, anh cúi xuống mới thấy cô đã ngủ say từ bao giờ.
Chỉ để một ngọn đèn nhỏ đầu giường, Diệp Miễn giúp cô cởi giầy và áo khoác:
- Ngủ ngon nhé.
Di động vang lên, tiếng chuông vẫn là ca khúc đặt cùng anh từ hồi còn học đại học, Diệp Miễn nhìn thấy cái tên hiện lên trên màn hình thì mặt liền trầm xuống. Thời hạn năm năm vẫn chưa tới, anh vội về trước cũng chỉ vì đọc được tin tức kia trên weibo. Anh tin tưởng Hướng Thiển Ngôn, nhưng lại không tin tưởng được khoảng cách.
Nhận điện, chỉ nghe thấy tiếng Khương Trì gọi:
- Thiển Ngôn à.
- Cô ấy ngủ rồi, ngài tìm cô ấy có việc gì? – Một lúc lâu không nghe thấy Khương Trì đáp lại, Diệp Miễn liếc nhìn Hướng Thiển Ngôn đang nằm trên giường rồi quay người đi ra ban công. – Thầy Khương?
Khương Trì đã đoán ra được thân phận người đàn ông kia, anh nhíu mày xin lỗi vì đã quấy rầy rồi cúp máy.
- Bố ơi, sao dì Hướng vẫn chưa về ạ? – Bánh Bao Nhỏ chu mỏ ngồi trên giường chờ nghe anh kể chuyện trước khi ngủ, bây giờ đã nôn nóng đến mức thiếu chút nữa bật dậy.
- Bố vừa gọi điện, hôm nay dì ấy về nhà rồi, để bố kể chuyện cho con nghe được không nào?
Bánh Bao Nhỏ buồn buồn gật đầu, tự giác đắp kín chăn lên để chừa chỗ trống cho Khương Trì:
- Bố ơi, bố có thể kể chuyện giống như dì Hướng không ạ?
- Dì Hướng kể chuyện như thế nào con?
- Dì ấy kể toàn những câu chuyện chưa từng có trong sách, dì Hướng nói những câu chuyện này đều chỉ kể cho một mình con nghe thôi. – Bánh Bao Nhỏ nói rồi nhìn Khương Trì bằng ánh mắt chờ mong. – Bố ơi, con ước dì ấy kể chuyện cho con nghe mãi mãi.
Ẩn ý của câu nói ấy Khương Trì tất nhiên là hiểu, nhưng người đàn ông vừa trả lời điện thoại lúc nãy đã đánh vỡ giấc mộng đẹp của Bánh Bao Nhỏ mất rồi, anh lấy lại tinh thần xoa xoa đầu con trai. – Vậy để bố cũng kể cho con nghe một câu chuyện mới lạ nhé.
- Vâng ạ!
- Ngày xửa ngày xưa, có một chú ong mật vô cùng chăm chỉ, ngày ngày cậu đi sớm về muộn để hút mật, nữ hoàng ong rất yêu quý cậu. Bỗng một ngày kia…
***
Lúc tỉnh dậy đầu đau như muốn nứt ra, Hướng Thiển Ngôn nhớ đến chuyện đêm qua thì ngồi thụp xuống, căn phòng vắng vẻ chỉ còn lại mình cô. Đồng hồ báo thức vẫn réo rắt không yên, cô nhìn cửa phòng đóng chặt mà lòng trống trải.
- Chào buổi sáng. – Diệp Miễn đẩy cửa bước vào, thấy Hướng Thiển Ngôn đờ đẫn nhìn thì nhoẻn miệng cười. – Anh vừa làm đồ ăn sáng, đang định đánh thức em dậy…
Giống như một giấc mơ vậy, Hướng Thiển Ngôn véo mạnh tay mình một cái mới tỉnh táo lại. – Anh thực sự đã về rồi ư?
- Ừ, trở về thực hiện giấc mơ là vợ hiền dâu thảo của em đây. – Diệp Miễn nói rồi lại dành cho cô một nụ hôn chào buổi sáng, nhưng lại cảm thấy thân thể cô cứng đờ. Anh cười khổ ôm lấy cô đưa tay vuốt tóc cô. – Tiểu Ngôn, cảm thấy xa lạ với anh à?
- Em… – Không biết.
- Sửa soạn một chút rồi ra ngoài ăn đi, đi ăn hải sản mà em thích nhất. – Diệp Miễn nói rồi buông Hướng Thiển Ngôn ra, đứng dậy rời đi.
- A Miễn, em bị… dị ứng hải sản.
Cửa vừa mở ra lại khép vào, Diệp Miễn bỗng quay đầu lại cười trong chốc lát:
- Anh chỉ có thể nấu mỳ không người lái cho em thôi nhé.
- Cảm ơn anh.
- … À phải rồi, hôm qua thầy Khương gọi điện cho em đấy. – Diệp Miễn mở cửa rồi vội vàng rời đi.
Sửng sốt hồi lâu mới nhớ ra lời Diệp Miễn nói, Hướng Thiển Ngôn lấy điện thoại thấy cuộc điện thoại tối qua trong nhật ký cuộc gọi. Bấm gọi lại chờ một lúc lâu, chỉ nghe thấy lời nhắn trả lời tự động của Khương Trì khiến lòng cô bối rối, do dự một chút rồi cô gọi lại thêm lần nữa, nhưng vẫn chỉ nghe tiếng chuông đổ dồn gấp gáp mà không thấy Khương Trì nghe máy.
Buồn bực gãi gãi đầu, Hướng Thiển Ngôn quăng điện thoại đấy rồi đi vào phòng tắm.
Sửa soạn xong xuôi thì Diệp Miễn cũng đã nấu xong mỳ, cô thấy món mỳ bày biện trước mặt ngon lành đẹp mắt thì không khỏi ngợi khen:
- Hồi trước anh nấu mỳ tôm toàn bị nhũn thôi nhé.
- Không có em ở bên, anh phải tự học thành tài thôi. – Trước kia cô không thể nào nuốt nổi mỳ Diệp Miễn nấu. – Anh nhớ rằng hồi trước em cũng đâu có bị dị ứng.
- Em cũng không biết, lần trước Tiểu Vãn đưa em đi ăn một bữa hải sản thịnh soạn rồi bị dị ứng luôn, cũng may có Khương… thầy Khương đưa em đi bệnh viện.
- … – Anh cúi đầu ăn mỳ, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên cười. – Anh phải cảm ơn anh ấy nhiều lắm.
- Vâng!
– Sao hôm qua em uống nhiều vậy?
- Em nghỉ việc, lúc mời mọi người đi hát bị chuốc khá nhiều, em phát hiện ra tửu lượng của mình ngày càng cao. – Cô nói rồi cười hãnh diện.
Năm năm không gặp, bộ dạng Hướng Thiển Ngôn không thay đổi là bao, nhưng lại khiến cho Diệp Miễn cảm thấy rất khác với ngày xưa:
- Sao lại nghỉ việc?
- Vì ước mơ của em. – Nhiều năm trước, Hướng Thiển Ngôn cũng dùng ánh mắt ngời sáng kia để kể về ước mơ của mình, đó là làm vợ hiền dâu thảo, trở thành hậu phương vững chắc cho Diệp Miễn anh. Nhưng giờ đây, cô lại nói ra một ước mơ khác. – Em muốn làm một biên kịch thật giỏi, chuẩn bị đã năm năm nay rồi, A Miễn, kịch bản đầu tay của em cũng viết sắp xong rồi.
Diệp Miễn nhìn Hướng Thiển Ngôn chỉ biết cười cười:
- Tiểu Ngôn, thừa dịp dạo này em không phải đi làm nữa, chúng mình tổ chức đám cưới đi.
Nụ cười ngưng lại trên môi, lời nói của Diệp Miễn khiến cô thật sự sửng sốt. Cô những tưởng, anh sẽ giống như trước kia xoa đầu động viên cô cố lên, nói với cô rằng “Tiểu Ngôn muốn làm gì thì nhất định sẽ thành công”.
- Sao vậy em?
- Không… Diệp Miễn, chuyện kết hôn có cần phải gấp như vậy không? – Nói rồi mới hối hận, Hướng Thiển Ngôn cười cười. -Ý em là, anh vừa mới trở về, không cần làm quen ổn định cuộc sống rồi mới bàn chuyện cưới xin à?
- Em nói cũng phải. – Nói rồi thấy Hướng Thiển Ngôn thở dài nhẹ nhõm, Diệp Miễn bỗng siết chặt bàn tay đang cầm đũa. – Anh bỗng nhớ ra còn chút việc, lát phiền em rửa bát nhé.
- Không vấn đề! – Đứng dậy tiễn anh đi, Hướng Thiển Ngôn giúp anh sửa sang cổ áo rồi nhìn anh rời đi.
Khương Trì gọi điện tới, cô đóng cửa bắt máy.
- Tiểu Hướng, hôm nay chị Vương sẽ quay lại, bây giờ phiền em trông nom Tiểu Triết nhé.
- … Vâng ạ.
- Đồ của em có cần tôi đưa đến cho em không hay cứ để lại đây?
- Để lát nữa em tới lấy cũng được ạ.
Không nói dông dài, hai người chào nhau rồi cúp máy. Hướng Thiển Ngôn về bàn ăn cảm thấy thức ăn vào miệng thật vô vị, nhắn tin xong ngồi ngẩn ngơ rõ lâu mới đứng dậy cầm hai cái bát đi vào bếp.
Bắt xe tới nhà Khương Trì thì gặp Bánh Bao Nhỏ đang ngồi ở chiếc ghế trước cửa nhà ngóng trông mình, Hướng Thiển Ngôn cười tươi chào đã thấy cậu bé vẫn phụng phịu.
- Ai chọc giận Tiểu Triết nhà ta thế này? – Hướng Thiển Ngôn nhéo nhéo khuôn mặt phúng phính của bé, xốc lại túi xách rồi cúi xuống ôm lấy bé. – Cái mỏ chu ra cong như thế này không khéo treo được cả mấy bình dầu lên ấy chứ!
- Mẹ ơi sau này mẹ không tới thăm con nữa ạ?
- Sao lại thế được?
- Nhưng bố gọi cô bảo mẫu quay về rồi này, có phải mẹ cãi nhau với bố không?
Chào hỏi qua với chị Vương, Hướng Thiển Ngôn ôm Bánh Bao Nhỏ lên lầu:
- Sao dì có lại cãi nhau với thầy Khương được? Dì hứa với con, lúc nào rảnh đều tới thăm con được không nào?
- Thế hôm nay dì có rảnh không ạ?
- Có chứ. – Hướng Thiển Ngôn đặt bé lên giường, quay đi lấy máy tính của mình:
- Hôm nay chúng ta sẽ chơi một trò chơi mới có được không nào?
- Ở đây dì có mấy clip cổ tích, chúng ta sẽ lồng tiếng cho chúng có được không nào?
Nghe có vẻ rất thú vị, Bánh Bao Nhỏ vội vàng gật đầu. Clip là “Công chúa Bạch Tuyết”, Hướng Thiển Ngôn lồng tiếng nhân vật nữ, Bánh Bao Nhỏ lồng tiếng nhân vật nam. Trong lúc chơi gặp mấy cái chữ bé không biết, Bánh Bao Nhỏ dùng luôn từ của mình thay vào, hai người chơi vui quên trời quên đất.
- Gương kia ngự ở trên tường
Nước ta ai đẹp được dường như ta?
- Thưa nữ hoàng, bà là người đẹp nhất trên đời!
Cửa phòng bị đẩy ra, hai người nghĩ là cô bảo mẫu nên mắt vẫn dán vào màn hình. Một lúc lâu sau không thấy người kia nói gì, Hướng Thiển Ngôn quay đầu lại nhìn chỉ thấy Khương Trì đang nhìn họ cười dịu dàng. – Thầy Khương.
- Hai người cứ tiếp tục, đừng để ý đến tôi. – Khương Trì bị câu “thưa nữ hoàng” của con trai chọc cười, bao nhiêu u ám trong lòng bỗng tan thành mây khói hết.
- Bố ơi! Mau lại đây nào! – Bánh Bao Nhỏ vung vẩy cánh tay nhỏ bé kêu gọi anh bước tới, để Khương Trì tới gần mới cầm tay anh trỏ vào màn hình. – Bố diễn hoàng tử nhé.
Tuân lệnh chỉ huy, Khương Trì cũng tham gia vào tiểu đội lồng tiếng, anh nhìn thấy lời thoại của hoàng tử trên màn ảnh thì đọc to lên:
- Cả đời này chỉ chờ đợi nàng, làm tất cả cũng chỉ vì nàng…
- Bố ơi, bố còn chưa hôn dì Hướng!
– …
- Bố ơi, bố phải ôm dì Hướng chứ!
- …
- … Chúng ta đổi phim hoạt hình khác đi.
Cứ thế, Hướng Thiển Ngôn đóng cô bé lọ lem thì Khương Trì đóng hoàng tử, Hướng Thiển Ngôn đóng người đẹp ngủ trong rừng Khương Trì cũng đóng hoàng tử, Hướng Thiển Ngôn đóng Rapunzel(1) Khương Trì cũng lại đóng hoàng tử, cuối cùng Bánh Bao Nhỏ cứ nhắc lại yêu cầu kia thì hai người quyết định chấm dứt cái trò chơi này.
- Nhưng mà con cảm thấy những nhân vật kia rất là hợp với hai người mà…
- Đừng có quậy, bố đưa dì Hướng về, con ở nhà chờ bố.
- Vâng ạ… – Ấm ức cúi đầu xuống rồi lại vội vàng ngẩng lên. – Bố ơi bố cứ đi chậm rãi thôi nhé, con sẽ không giục bố trở về đâu!
- …
Chú thích:
(1) Rapunzel: Công chúa tóc mây, cái cô tóc dài từ đỉnh tháp đến chân tháp hay thả tóc xuống cho giai trèo vào phòng ý mà
Nhìn thấy người đàn ông đứng khuất bóng trong góc tường kia, tay đang cầm chìa khóa của Hướng Thiển Ngôn vội siết chặt lại, răng cưa trên đó đâm vào tay cô đau nhói.
Đây không phải là mơ.
- Tiểu Ngôn.
Làm như không nhìn thấy anh, Hướng Thiển Ngôn quay đi mở cửa, nhưng cái chìa khóa đâm mãi không vào được lỗ khóa. Người đàn ông bên cạnh vẫn gọi tên cô, cô buồn bực quá, cầm cái chìa khóa ném vào anh ta:
- Anh đừng có gọi tôi như vậy!
Cả chùm chìa khóa đập vào bả vai anh, anh nhíu mày nhịn đau nhặt chìa khóa lên rồi ôm cô vào lòng:
- Tiểu Ngôn, anh đã về rồi đây.
Đầu đau nhức vì men say lại thêm giọng nói của người đàn ông cứ khiến cô rối tung lên không nghĩ ngợi được gì:
- Diệp Miễn, anh dựa vào đâu mà nghĩ chỉ cần nói một câu “anh đã về rồi đây” là tôi có thể tha thứ cho anh bao nhiêu năm biệt tăm như thế.
Đôi tay đang giữ lấy cô chợt buông ra, Diệp Miễn chua xót cười:
- Tiểu Ngôn, anh đã về.
Hướng Thiển Ngôn ôm siết lấy Diệp Miễn, nước mắt trào ra:
- A Miễn… A Miễn…
Cuối cùng phải để cho Diệp Miễn mở cửa, ôm Hướng Thiển Ngôn vào phòng ngủ, ngồi xuống bên cạnh cô dịu dàng vỗ về:
- Ngoan nào, đừng khóc, anh sẽ không bao giờ… rời bỏ em nữa đâu.
Cứ ngỡ rằng mấy năm trước đã khóc đủ rồi, thế mà giờ đây nước mắt của cô vẫn cứ tuôn rơi không cầm nổi, tay cũng túm chặt lấy tay áo Diệp Miễn, trân trân nhìn anh.
- Thời gian năm năm, anh sẽ không để em phải đợi chờ vô ích. – Diệp Miễn nói rồi đặt một nụ hôn lên trán cô. – Em còn nhớ lời ước hẹn của chúng ta trước đây không? Anh kiếm tiền nuôi gia đình, để em có thể làm điều mình muốn không còn vướng bận gì.
Gật đầu, Hướng Thiển Ngôn buông lỏng tay đang ôm cánh tay anh ra, chầm chậm bình tâm lại.
- Cảm ơn em đã đợi anh lâu như vậy, năm năm qua anh đã nhiều lần muốn liên lạc với em, nhưng vì muốn bố anh chấp nhận em, anh phải cố nhịn. Tiểu Ngôn, thực ra anh đã viết cho em rất nhiều thư, nhưng vẫn không gửi đi. Chờ đến ngày chúng mình kết hôn, anh sẽ cho em xem hết được không? – Diệp Miễn nói liền một hơi, chờ một lúc lâu cũng không thấy cô đáp lại, anh cúi xuống mới thấy cô đã ngủ say từ bao giờ.
Chỉ để một ngọn đèn nhỏ đầu giường, Diệp Miễn giúp cô cởi giầy và áo khoác:
- Ngủ ngon nhé.
Di động vang lên, tiếng chuông vẫn là ca khúc đặt cùng anh từ hồi còn học đại học, Diệp Miễn nhìn thấy cái tên hiện lên trên màn hình thì mặt liền trầm xuống. Thời hạn năm năm vẫn chưa tới, anh vội về trước cũng chỉ vì đọc được tin tức kia trên weibo. Anh tin tưởng Hướng Thiển Ngôn, nhưng lại không tin tưởng được khoảng cách.
Nhận điện, chỉ nghe thấy tiếng Khương Trì gọi:
- Thiển Ngôn à.
- Cô ấy ngủ rồi, ngài tìm cô ấy có việc gì? – Một lúc lâu không nghe thấy Khương Trì đáp lại, Diệp Miễn liếc nhìn Hướng Thiển Ngôn đang nằm trên giường rồi quay người đi ra ban công. – Thầy Khương?
Khương Trì đã đoán ra được thân phận người đàn ông kia, anh nhíu mày xin lỗi vì đã quấy rầy rồi cúp máy.
- Bố ơi, sao dì Hướng vẫn chưa về ạ? – Bánh Bao Nhỏ chu mỏ ngồi trên giường chờ nghe anh kể chuyện trước khi ngủ, bây giờ đã nôn nóng đến mức thiếu chút nữa bật dậy.
- Bố vừa gọi điện, hôm nay dì ấy về nhà rồi, để bố kể chuyện cho con nghe được không nào?
Bánh Bao Nhỏ buồn buồn gật đầu, tự giác đắp kín chăn lên để chừa chỗ trống cho Khương Trì:
- Bố ơi, bố có thể kể chuyện giống như dì Hướng không ạ?
- Dì Hướng kể chuyện như thế nào con?
- Dì ấy kể toàn những câu chuyện chưa từng có trong sách, dì Hướng nói những câu chuyện này đều chỉ kể cho một mình con nghe thôi. – Bánh Bao Nhỏ nói rồi nhìn Khương Trì bằng ánh mắt chờ mong. – Bố ơi, con ước dì ấy kể chuyện cho con nghe mãi mãi.
Ẩn ý của câu nói ấy Khương Trì tất nhiên là hiểu, nhưng người đàn ông vừa trả lời điện thoại lúc nãy đã đánh vỡ giấc mộng đẹp của Bánh Bao Nhỏ mất rồi, anh lấy lại tinh thần xoa xoa đầu con trai. – Vậy để bố cũng kể cho con nghe một câu chuyện mới lạ nhé.
- Vâng ạ!
- Ngày xửa ngày xưa, có một chú ong mật vô cùng chăm chỉ, ngày ngày cậu đi sớm về muộn để hút mật, nữ hoàng ong rất yêu quý cậu. Bỗng một ngày kia…
***
Lúc tỉnh dậy đầu đau như muốn nứt ra, Hướng Thiển Ngôn nhớ đến chuyện đêm qua thì ngồi thụp xuống, căn phòng vắng vẻ chỉ còn lại mình cô. Đồng hồ báo thức vẫn réo rắt không yên, cô nhìn cửa phòng đóng chặt mà lòng trống trải.
- Chào buổi sáng. – Diệp Miễn đẩy cửa bước vào, thấy Hướng Thiển Ngôn đờ đẫn nhìn thì nhoẻn miệng cười. – Anh vừa làm đồ ăn sáng, đang định đánh thức em dậy…
Giống như một giấc mơ vậy, Hướng Thiển Ngôn véo mạnh tay mình một cái mới tỉnh táo lại. – Anh thực sự đã về rồi ư?
- Ừ, trở về thực hiện giấc mơ là vợ hiền dâu thảo của em đây. – Diệp Miễn nói rồi lại dành cho cô một nụ hôn chào buổi sáng, nhưng lại cảm thấy thân thể cô cứng đờ. Anh cười khổ ôm lấy cô đưa tay vuốt tóc cô. – Tiểu Ngôn, cảm thấy xa lạ với anh à?
- Em… – Không biết.
- Sửa soạn một chút rồi ra ngoài ăn đi, đi ăn hải sản mà em thích nhất. – Diệp Miễn nói rồi buông Hướng Thiển Ngôn ra, đứng dậy rời đi.
- A Miễn, em bị… dị ứng hải sản.
Cửa vừa mở ra lại khép vào, Diệp Miễn bỗng quay đầu lại cười trong chốc lát:
- Anh chỉ có thể nấu mỳ không người lái cho em thôi nhé.
- Cảm ơn anh.
- … À phải rồi, hôm qua thầy Khương gọi điện cho em đấy. – Diệp Miễn mở cửa rồi vội vàng rời đi.
Sửng sốt hồi lâu mới nhớ ra lời Diệp Miễn nói, Hướng Thiển Ngôn lấy điện thoại thấy cuộc điện thoại tối qua trong nhật ký cuộc gọi. Bấm gọi lại chờ một lúc lâu, chỉ nghe thấy lời nhắn trả lời tự động của Khương Trì khiến lòng cô bối rối, do dự một chút rồi cô gọi lại thêm lần nữa, nhưng vẫn chỉ nghe tiếng chuông đổ dồn gấp gáp mà không thấy Khương Trì nghe máy.
Buồn bực gãi gãi đầu, Hướng Thiển Ngôn quăng điện thoại đấy rồi đi vào phòng tắm.
Sửa soạn xong xuôi thì Diệp Miễn cũng đã nấu xong mỳ, cô thấy món mỳ bày biện trước mặt ngon lành đẹp mắt thì không khỏi ngợi khen:
- Hồi trước anh nấu mỳ tôm toàn bị nhũn thôi nhé.
- Không có em ở bên, anh phải tự học thành tài thôi. – Trước kia cô không thể nào nuốt nổi mỳ Diệp Miễn nấu. – Anh nhớ rằng hồi trước em cũng đâu có bị dị ứng.
- Em cũng không biết, lần trước Tiểu Vãn đưa em đi ăn một bữa hải sản thịnh soạn rồi bị dị ứng luôn, cũng may có Khương… thầy Khương đưa em đi bệnh viện.
- … – Anh cúi đầu ăn mỳ, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên cười. – Anh phải cảm ơn anh ấy nhiều lắm.
- Vâng!
– Sao hôm qua em uống nhiều vậy?
- Em nghỉ việc, lúc mời mọi người đi hát bị chuốc khá nhiều, em phát hiện ra tửu lượng của mình ngày càng cao. – Cô nói rồi cười hãnh diện.
Năm năm không gặp, bộ dạng Hướng Thiển Ngôn không thay đổi là bao, nhưng lại khiến cho Diệp Miễn cảm thấy rất khác với ngày xưa:
- Sao lại nghỉ việc?
- Vì ước mơ của em. – Nhiều năm trước, Hướng Thiển Ngôn cũng dùng ánh mắt ngời sáng kia để kể về ước mơ của mình, đó là làm vợ hiền dâu thảo, trở thành hậu phương vững chắc cho Diệp Miễn anh. Nhưng giờ đây, cô lại nói ra một ước mơ khác. – Em muốn làm một biên kịch thật giỏi, chuẩn bị đã năm năm nay rồi, A Miễn, kịch bản đầu tay của em cũng viết sắp xong rồi.
Diệp Miễn nhìn Hướng Thiển Ngôn chỉ biết cười cười:
- Tiểu Ngôn, thừa dịp dạo này em không phải đi làm nữa, chúng mình tổ chức đám cưới đi.
Nụ cười ngưng lại trên môi, lời nói của Diệp Miễn khiến cô thật sự sửng sốt. Cô những tưởng, anh sẽ giống như trước kia xoa đầu động viên cô cố lên, nói với cô rằng “Tiểu Ngôn muốn làm gì thì nhất định sẽ thành công”.
- Sao vậy em?
- Không… Diệp Miễn, chuyện kết hôn có cần phải gấp như vậy không? – Nói rồi mới hối hận, Hướng Thiển Ngôn cười cười. -Ý em là, anh vừa mới trở về, không cần làm quen ổn định cuộc sống rồi mới bàn chuyện cưới xin à?
- Em nói cũng phải. – Nói rồi thấy Hướng Thiển Ngôn thở dài nhẹ nhõm, Diệp Miễn bỗng siết chặt bàn tay đang cầm đũa. – Anh bỗng nhớ ra còn chút việc, lát phiền em rửa bát nhé.
- Không vấn đề! – Đứng dậy tiễn anh đi, Hướng Thiển Ngôn giúp anh sửa sang cổ áo rồi nhìn anh rời đi.
Khương Trì gọi điện tới, cô đóng cửa bắt máy.
- Tiểu Hướng, hôm nay chị Vương sẽ quay lại, bây giờ phiền em trông nom Tiểu Triết nhé.
- … Vâng ạ.
- Đồ của em có cần tôi đưa đến cho em không hay cứ để lại đây?
- Để lát nữa em tới lấy cũng được ạ.
Không nói dông dài, hai người chào nhau rồi cúp máy. Hướng Thiển Ngôn về bàn ăn cảm thấy thức ăn vào miệng thật vô vị, nhắn tin xong ngồi ngẩn ngơ rõ lâu mới đứng dậy cầm hai cái bát đi vào bếp.
Bắt xe tới nhà Khương Trì thì gặp Bánh Bao Nhỏ đang ngồi ở chiếc ghế trước cửa nhà ngóng trông mình, Hướng Thiển Ngôn cười tươi chào đã thấy cậu bé vẫn phụng phịu.
- Ai chọc giận Tiểu Triết nhà ta thế này? – Hướng Thiển Ngôn nhéo nhéo khuôn mặt phúng phính của bé, xốc lại túi xách rồi cúi xuống ôm lấy bé. – Cái mỏ chu ra cong như thế này không khéo treo được cả mấy bình dầu lên ấy chứ!
- Mẹ ơi sau này mẹ không tới thăm con nữa ạ?
- Sao lại thế được?
- Nhưng bố gọi cô bảo mẫu quay về rồi này, có phải mẹ cãi nhau với bố không?
Chào hỏi qua với chị Vương, Hướng Thiển Ngôn ôm Bánh Bao Nhỏ lên lầu:
- Sao dì có lại cãi nhau với thầy Khương được? Dì hứa với con, lúc nào rảnh đều tới thăm con được không nào?
- Thế hôm nay dì có rảnh không ạ?
- Có chứ. – Hướng Thiển Ngôn đặt bé lên giường, quay đi lấy máy tính của mình:
- Hôm nay chúng ta sẽ chơi một trò chơi mới có được không nào?
- Ở đây dì có mấy clip cổ tích, chúng ta sẽ lồng tiếng cho chúng có được không nào?
Nghe có vẻ rất thú vị, Bánh Bao Nhỏ vội vàng gật đầu. Clip là “Công chúa Bạch Tuyết”, Hướng Thiển Ngôn lồng tiếng nhân vật nữ, Bánh Bao Nhỏ lồng tiếng nhân vật nam. Trong lúc chơi gặp mấy cái chữ bé không biết, Bánh Bao Nhỏ dùng luôn từ của mình thay vào, hai người chơi vui quên trời quên đất.
- Gương kia ngự ở trên tường
Nước ta ai đẹp được dường như ta?
- Thưa nữ hoàng, bà là người đẹp nhất trên đời!
Cửa phòng bị đẩy ra, hai người nghĩ là cô bảo mẫu nên mắt vẫn dán vào màn hình. Một lúc lâu sau không thấy người kia nói gì, Hướng Thiển Ngôn quay đầu lại nhìn chỉ thấy Khương Trì đang nhìn họ cười dịu dàng. – Thầy Khương.
- Hai người cứ tiếp tục, đừng để ý đến tôi. – Khương Trì bị câu “thưa nữ hoàng” của con trai chọc cười, bao nhiêu u ám trong lòng bỗng tan thành mây khói hết.
- Bố ơi! Mau lại đây nào! – Bánh Bao Nhỏ vung vẩy cánh tay nhỏ bé kêu gọi anh bước tới, để Khương Trì tới gần mới cầm tay anh trỏ vào màn hình. – Bố diễn hoàng tử nhé.
Tuân lệnh chỉ huy, Khương Trì cũng tham gia vào tiểu đội lồng tiếng, anh nhìn thấy lời thoại của hoàng tử trên màn ảnh thì đọc to lên:
- Cả đời này chỉ chờ đợi nàng, làm tất cả cũng chỉ vì nàng…
- Bố ơi, bố còn chưa hôn dì Hướng!
– …
- Bố ơi, bố phải ôm dì Hướng chứ!
- …
- … Chúng ta đổi phim hoạt hình khác đi.
Cứ thế, Hướng Thiển Ngôn đóng cô bé lọ lem thì Khương Trì đóng hoàng tử, Hướng Thiển Ngôn đóng người đẹp ngủ trong rừng Khương Trì cũng đóng hoàng tử, Hướng Thiển Ngôn đóng Rapunzel(1) Khương Trì cũng lại đóng hoàng tử, cuối cùng Bánh Bao Nhỏ cứ nhắc lại yêu cầu kia thì hai người quyết định chấm dứt cái trò chơi này.
- Nhưng mà con cảm thấy những nhân vật kia rất là hợp với hai người mà…
- Đừng có quậy, bố đưa dì Hướng về, con ở nhà chờ bố.
- Vâng ạ… – Ấm ức cúi đầu xuống rồi lại vội vàng ngẩng lên. – Bố ơi bố cứ đi chậm rãi thôi nhé, con sẽ không giục bố trở về đâu!
- …
Chú thích:
(1) Rapunzel: Công chúa tóc mây, cái cô tóc dài từ đỉnh tháp đến chân tháp hay thả tóc xuống cho giai trèo vào phòng ý mà