Chương : 24
Vẫn luôn nhớ tới những câu chuyện Hướng Thiển Ngôn kể mỗi tối, Bánh Bao Nhỏ sớm đã đánh răng rửa mặt rồi chui vào ổ chăn chờ cô. - Hôm nay Tiểu Triết muốn nghe chuyện gì nào?
- Gì cũng được ạ!
Không ai yêu thích những câu chuyện mà Hướng Thiển Ngôn kể bằng Bánh Bao Nhỏ. Cô xoa đầu Khương Triết ngẫm nghĩ một chút:
- Có muốn nghe câu chuyện về cô bé Nham Thạch và Sư Tử không nào?
- Có ạ! – Gật đầu lia lịa, Bánh Bao Nhỏ chui khỏi ổ chăn nhào vào lòng Hướng Thiển Ngôn, ngửa đầu cười hì hì. – Dì Hướng, dì có biết tại sao con cứ thích gọi dì là dì không?
- Vì sao vậy?
- Nếu con mà gọi dì là chị, sau này bố sẽ không cưới dì được, cô bảo mẫu nói đó là kém vai vế!
Bị lời giải thích nghiêm túc của bé chọc cho buồn cười, Hướng Thiển Ngôn nhéo nhéo cái mũi nhỏ:
- Làm sao con biết bố con sẽ lấy dì?
- Con biết mà, con mà thích thì chắc chắn bố cũng sẽ thích. Trên đời này có bao nhiêu là người, con cảm thấy dì là người thích hợp nhất để làm mẹ của Triết Học Gia con đây, có điều, bố còn ngốc hơn con nữa, bây giờ mới nhận ra được.
- Hahaha, có tin là bố con mà nghe được kiểu gì cũng sẽ nhéo tai con không?
- Chẳng phải còn có dì bảo kê cho con sao?
Xoa nhẹ đầu cậu bé, Hướng Thiển Ngôn nhẹ nhàng ôm lấy bé bắt đầu kể chuyện:
- “Trong một khu rừng rất rộng lớn, có một con Sư Tử rất ghê gớm cai quản tất cả chim muông, tất cả các con vật nhỏ đều phải kính sợ nó. Sư Tử sống trong một hang đá, bên cạnh đó có một cô bé Nham Thạch, hàng ngày cô thấy Sư Tử ra ra vào vào hang, cũng vô cùng sùng bái Sư Tử như những động vật nhỏ kia. Cây Cỏ Nhỏ bên cạnh cô bé Nham Thạch thấy cô say mê Sư Tử như vậy, cứ cười nhạo cô là hòn đá thì biết thế nào là sùng bái. Cô bé Nham Thạch đâu thể nghĩ được nhiều đến thế, cô chỉ biết cứ đi đi về về cùng Sư Tử đã vui vẻ lắm rồi, dù sao cô cũng bất lão bất tử, cứ ở bên dõi theo Sư Tử cũng được mà phải không?
- Dì Hướng ơi, Cô bé Nham Thạch là ai vậy?
- Chính là một loại đá, nhân vật của câu chuyện mà. – Hướng Thiển Ngôn vỗ vỗ lưng bé rồi tiếp tục kể. – Bỗng có một ngày kia, Sư Tử về nhà trong tình trạng mệt mỏi, nó chưa kịp vào hang đã nằm dựa vào cô bé Nham Thạch mà ngủ thiếp đi. Cô bé Nham Thạch rất muốn ngồi thật thẳng để Sư Tử nghỉ ngơi cho tốt, nhưng cô quên mất rằng mình chỉ là tảng đá…
Tiếng hít thở đều đều của Bánh Bao Nhỏ truyền tới, Hướng Thiển Ngôn cúi xuống in lên trán bé một nụ hôn chúc ngủ ngon, nói nốt đoạn kết của câu chuyện:
- Sau đó, Sư Tử mệt mỏi dựa vào cô bé Nham Thạch mà thỉnh cầu cô ở bên nó cả đời, trong lòng cô bé Nham Thạch mừng như nở hoa, nhưng cô không cách nào nói cho Sư Tử nghe được, bèn cố gắng ngăn cản gió mưa xói mòn, để còn có thể ở bên Sư Tử cả đời.
Câu chuyện kết thúc, Hướng Thiển Ngôn nhớ tới những lời Khương Trì vừa nói thì lại nở một nụ cười nhẹ nhàng. Cửa phòng bị đẩy ra, Khương Trì đi đến bên cạnh cô cúi xuống hỏi nhỏ:
- Tiểu Triết ngủ rồi à?
Cười gật đầu, nhìn anh lướt qua mình cúi xuống hôn lên má Bánh Bao Nhỏ, cảm giác ấm áp trong lòng lại trào dâng.
- Em cũng về phòng nghỉ ngơi đi.
- Vâng ạ.
Bước xuống giường, Hướng Thiển Ngôn rời phòng đi về phòng mình, vừa mở cửa toan bước vào mới nhận ra Khương Trì vẫn đứng sau lưng mình:
- Chú à, chúc chú ngủ ngon nhé!
Khóe miệng cong cong lên, cánh tay Khương Trì vây lấy cô kéo vào lòng mình ôm chặt lấy:
- Hình như lúc nãy anh nói còn chưa đủ rõ ràng, Thiển Ngôn, làm bạn gái anh có được không?
- Vâng. – Thấy anh còn chưa buông mình ra, Hướng Thiển Ngôn cười quay lại ôm lấy anh. – Tự dưng có cảm giác sắp lên top weibo rồi…
Buông cô ra một chút, Khương Trì tựa vào trán cô cười đến là mê hoặc:
- Hãy tin anh, anh sẽ không để cho bất kỳ ai ở bên anh chịu một chút thương tổn nào.
- Em tin anh. – Khi cô thổ lộ ước mơ của mình, Khương Trì cũng dùng lời nói tương tự để cổ vũ cô, Hướng Thiển Ngôn nhớ tới lại rút tay ra nhón chân lên xoa xoa đầu Khương Trì. – Chú Khương nói được phải làm được đấy nhé.
Bật cười thành tiếng, Khương Trì gật đầu buông tay thả cô ra:
- Chúc ngủ ngon.
- Chúc ngủ ngon!
Hướng Thiển Ngôn quay lưng, tay vừa chạm tới cái nắm cửa thì lại bị Khương Trì kéo lại:
- Lại thiếu rồi.
Nụ hôn chúc ngủ ngon.
Khương Trì cẩn thận mút lấy bờ môi cô, nếm trọn hương vị rồi mới tách hàm răng mau chóng tiến quân vào. Hai tay vô lực vòng qua người anh, Hướng Thiển Ngôn chỉ cảm thấy ý thức của mình đang bị ăn mòn từng chút một, cô không ngờ Khương Trì lại là người bá đạo như vậy, lúc này đây đang chiếm đoạt hết thảy suy nghĩ và cảm giác của cô.
Đến khi trên môi bỗng cảm thấy nhói đau, cô mới giật mình hoàn hồn lại.
- Bé ngốc ạ. – Nói rồi lại dán lên môi cô chà xát một trận nữa, mãi sau Khương Trì mới hổn hển đặt lên trán cô một nụ hôn nữa. – Cám ơn em.
Đến khi Hướng Thiển Ngôn thực tự tỉnh táo lại thì đã thấy mình đang nằm trên giường rồi. Khương Trì đã ôm cô vào phòng, gài chăn gọn gàng cho cô rồi còn nói chúc ngủ ngon, trước khi rời đi lại hôn chúc ngủ ngon thêm lần nữa. Kéo chăn lên che miệng, Hướng Thiển Ngôn cười không ngậm miệng lại được, cố lắm mới không phát ra tiếng.
Ngón tay cẩn thận xoa xoa môi, dường như vẫn còn vương hơi ấm của anh, Hướng Thiển Ngôn nhìn trân trân lên trần nhà cười ngốc nghếch hồi lâu rồi bỗng bật dậy nhìn chung quanh tìm điện thoại.
- Tiểu Vãn! Tiểu Vãn! Tiểu Vãn…
Hà Vãn ở đầu bên kia rõ ràng không chịu nổi cái kiểu gọi đó của Hướng Thiển Ngôn, vừa mở miệng đã phát cáu:
- Con bé này, đêm hôm hứng tình cũng đừng có gọi cho tớ được không? Giờ chung một mái nhà với thầy Khương yêu quý của cậu rồi, sang đó giải quyết luôn không được à?
Cái câu “sang đó giải quyết” thật khiến cô choáng váng, Hướng Thiển Ngôn nhớ đến cảnh “giải quyết” vừa rồi thì mặt lại đỏ bừng bừng, cả người chôn sâu vào trong chăn mà tâm tình kích động vẫn không tài nào kiềm chế được:
- Chúng mình nói một chút chuyện lớn đời người đi!
- Chẳng phải là ở cùng với thầy Khương nhà cậu rồi sao? Làm mẹ kế người ta vui biết bao nhiêu? Bạn Hướng Thiển Ngôn thử nghĩ xem, đến lúc đi họp lớp, chúng mình đứa nào cũng ôm theo chồng hoặc con, cậu còn xịn hơn, mang theo Bánh Bao Nhỏ đến trước cả đám mà khoe: “Chào cả nhà, đây là con trai tớ.” Làm bạn với cậu thật là hạ thấp đẳng cấp của tớ quá.
Nghe cô bạn chỉ trích đã thành quen, Hướng Thiển Ngôn ôm chăn cười tít:
- Cậu bớt bớt đi, giờ tớ là bạn gái của thần tượng rồi đấy! Đến tớ cũng phải ghen tị với chính mình đây này!
- Ối ối ối, cô gái Hướng Thiển Ngôn ơi, đừng có kể lể chuyện yêu đương trai gái với tớ được không? Tớ nổi da gà rụng đầy đất cậu có rửa sạch được không? Mà tớ hỏi thật nhé, Khương Trì có nói rõ khi nào sẽ công khai quan hệ của hai người không?
- Ơ… không.
- WTF! Bây giờ thân phận của cậu là người tình bí ẩn à? Uổng cho tớ còn nghĩ Khương Trì kia là đàn ông đích thực!
– … Tiểu Vãn, mấy chuyện to tát ấy cậu đừng quan tâm nhiều quá, không tốt cho trí thông minh đâu.
- Hướng! Thiển! Ngôn! Chúng ta kết thúc ở đây! – Một hồi lâu sau không thấy cô đáp lại, Hà Vãn lại nói. – Trước khi kết thúc, mai cậu đi cùng tớ tới chỗ này cái đã.
- Chỗ nào?
- Cậu hỏi lắm thế, dù sao mai tớ cũng sẽ đến đón cậu, cho tớ địa chỉ nhà ông Khương gì đó đi.
- … Khương Trì mà.
- Không nhiều lời với cậu, tạm biệt!
Cô nàng không thèm chúc ngủ ngon mà cúp máy luôn, Hướng Thiển Ngôn nhìn màn hình di động lại cười một cách ngây ngô. Bấm tìm số điện thoại của Khương Trì, nhìn mãi vào hai chữ “thân yêu” đằng sau từ “nam thần”, đang định gửi cho anh một tin nhắn trêu chọc một chút thì đã thấy điện thoại rung lên.
Giật mình, Hướng Thiển Ngôn bấm mở tin, đúng là người mà cô đang nhớ đến…
“Có nhớ anh không?”
Run bắn cả tay, điện thoại rơi bịch xuống chăn, Hướng Thiển Ngôn mãi mới bình tâm lại nhặt điện thoại lên nhắn tin trả lời:
“Chú già Khương, thấy anh coi trọng em như vậy, em đành phải nhắn lại cho anh. Không cần trả lời nữa đâu, em ngủ đây, chúc ngủ ngon.”
Khương Trì nghe lời không nhắn tin lại nữa, Hướng Thiển Ngôn ôm điện thoại một lúc lâu sau mới ngủ được. Màn hình điện thoại vừa tắt lại bị cô bật lên, tin nhắn ngắn ngủn bị cô xem đi xem lại bao nhiêu lần, cuối cùng nhớ đến chuyện ngày hôm sau mới cố ép mình ngủ. Cứ tưởng rằng sẽ mơ thấy Khương Trì, hóa ra lại chẳng mộng mị gì.
Bị tiếng đập cửa đánh thức, Hướng Thiển Ngôn đáp lại mà vẫn còn chưa tỉnh ngủ, chỉ cảm thấy một vật thể to lớn lao về phía mình.
- Tiểu Ngôn Tử nhà ngươi chán sống rồi à, ta đứng đợi ngoài cửa bao lâu mà ngươi vẫn nằm ỳ trên giường ngủ ngon lành! – Hà Vãn nghiến răng nghiến lợi, đôi bàn tay lạnh buốt vần vò khuôn mặt cô. – Không dậy nổi thì tớ giật tung chăn của cậu ra đấy! Cho nam thần xem áo ngủ dễ thương của cậu luôn!
Vội vàng đầu hàng, Hướng Thiển Ngôn thoáng thấy Khương Trì đang đứng ở cửa nhìn mình cười thì cuống cuồng lấy chăn lên che đầu tóc rối bù:
- Tớ dậy rồi đây!
- Được rồi, được rồi, đàn ông lui đi, tớ đi chọn quần áo giúp cậu.
Biết chắc là Khương Trì đã đi khỏi, Hướng Thiển Ngôn mới nhảy xuống giường, bị Hà Vãn thúc giục nên đánh răng rửa mặt nhanh vèo vèo. Sau đó bị kéo lên ấn xuống giường, cô nhìn sang đã thấy trên mặt tủ cạnh giường đã bày biện ngay ngắn bao nhiêu đồ trang điểm:
- Cậu muốn làm gì thế?
- Bớt lời, thay quần áo đi.
Mặc một chiếc váy liền khoác thêm một áo khoác lông, Hướng Thiển Ngôn thay đồ xong bỗng thấy hình ảnh mình từ lâu lắm rồi.
- Tiểu Vãn, chúng mình đi đâu đây?
- Tớ đem cậu đi bán được chắc? – Thay váy áo xong còn trang điểm cho mình, Hướng Thiển Ngôn thực sự có cảm giác mình đang bị đem bán. Sửa sửa sang sang mới bán được giá tốt, đó là lời thoại kinh điển trên phim truyền hình mà.
Hướng Thiển Ngôn hóa trang xong thì bụng cô cũng bắt đầu biểu tình, đi theo Hà Vãn xuống lầu, thấy hai cha con ngồi bên bàn ăn vừa dùng bữa xong thì lên tiếng chào hỏi.
Vừa ngước mắt lên nhìn cô, Khương Trì vô cùng sửng sốt, vội cười cười mời cô cùng ăn sáng.
- Không được, chúng ta còn có việc. – Hà Vãn nói rồi kéo tay Hướng Thiển Ngôn đi ra ngoài.
Nhìn qua cửa sổ thấy xe Hà Vãn nghênh ngang phóng đi, Bánh Bao Nhỏ ghé vào người Khương Trì thắc mắc:
- Sáng ngày ra dì Hướng đi đâu vậy ạ?
- Bố cũng không biết.
Rõ ràng là cả Hướng Thiển Ngôn cũng không biết mình bị mang đi đâu, xế chiều, Khương Trì lại nhận được tin nhắn của Hà Vãn…
“Nếu anh không công khai quan hệ của hai người, tôi sẽ không giao cô gái này cho anh. Khương Trì tiên sinh, trong tay tôi có rất nhiều hội viên ưu tú.”
Không có cả kiên nhẫn nhắn tin lại, anh gọi trực tiếp luôn:
- Hai người hiện giờ đang ở đâu?
- Gì cũng được ạ!
Không ai yêu thích những câu chuyện mà Hướng Thiển Ngôn kể bằng Bánh Bao Nhỏ. Cô xoa đầu Khương Triết ngẫm nghĩ một chút:
- Có muốn nghe câu chuyện về cô bé Nham Thạch và Sư Tử không nào?
- Có ạ! – Gật đầu lia lịa, Bánh Bao Nhỏ chui khỏi ổ chăn nhào vào lòng Hướng Thiển Ngôn, ngửa đầu cười hì hì. – Dì Hướng, dì có biết tại sao con cứ thích gọi dì là dì không?
- Vì sao vậy?
- Nếu con mà gọi dì là chị, sau này bố sẽ không cưới dì được, cô bảo mẫu nói đó là kém vai vế!
Bị lời giải thích nghiêm túc của bé chọc cho buồn cười, Hướng Thiển Ngôn nhéo nhéo cái mũi nhỏ:
- Làm sao con biết bố con sẽ lấy dì?
- Con biết mà, con mà thích thì chắc chắn bố cũng sẽ thích. Trên đời này có bao nhiêu là người, con cảm thấy dì là người thích hợp nhất để làm mẹ của Triết Học Gia con đây, có điều, bố còn ngốc hơn con nữa, bây giờ mới nhận ra được.
- Hahaha, có tin là bố con mà nghe được kiểu gì cũng sẽ nhéo tai con không?
- Chẳng phải còn có dì bảo kê cho con sao?
Xoa nhẹ đầu cậu bé, Hướng Thiển Ngôn nhẹ nhàng ôm lấy bé bắt đầu kể chuyện:
- “Trong một khu rừng rất rộng lớn, có một con Sư Tử rất ghê gớm cai quản tất cả chim muông, tất cả các con vật nhỏ đều phải kính sợ nó. Sư Tử sống trong một hang đá, bên cạnh đó có một cô bé Nham Thạch, hàng ngày cô thấy Sư Tử ra ra vào vào hang, cũng vô cùng sùng bái Sư Tử như những động vật nhỏ kia. Cây Cỏ Nhỏ bên cạnh cô bé Nham Thạch thấy cô say mê Sư Tử như vậy, cứ cười nhạo cô là hòn đá thì biết thế nào là sùng bái. Cô bé Nham Thạch đâu thể nghĩ được nhiều đến thế, cô chỉ biết cứ đi đi về về cùng Sư Tử đã vui vẻ lắm rồi, dù sao cô cũng bất lão bất tử, cứ ở bên dõi theo Sư Tử cũng được mà phải không?
- Dì Hướng ơi, Cô bé Nham Thạch là ai vậy?
- Chính là một loại đá, nhân vật của câu chuyện mà. – Hướng Thiển Ngôn vỗ vỗ lưng bé rồi tiếp tục kể. – Bỗng có một ngày kia, Sư Tử về nhà trong tình trạng mệt mỏi, nó chưa kịp vào hang đã nằm dựa vào cô bé Nham Thạch mà ngủ thiếp đi. Cô bé Nham Thạch rất muốn ngồi thật thẳng để Sư Tử nghỉ ngơi cho tốt, nhưng cô quên mất rằng mình chỉ là tảng đá…
Tiếng hít thở đều đều của Bánh Bao Nhỏ truyền tới, Hướng Thiển Ngôn cúi xuống in lên trán bé một nụ hôn chúc ngủ ngon, nói nốt đoạn kết của câu chuyện:
- Sau đó, Sư Tử mệt mỏi dựa vào cô bé Nham Thạch mà thỉnh cầu cô ở bên nó cả đời, trong lòng cô bé Nham Thạch mừng như nở hoa, nhưng cô không cách nào nói cho Sư Tử nghe được, bèn cố gắng ngăn cản gió mưa xói mòn, để còn có thể ở bên Sư Tử cả đời.
Câu chuyện kết thúc, Hướng Thiển Ngôn nhớ tới những lời Khương Trì vừa nói thì lại nở một nụ cười nhẹ nhàng. Cửa phòng bị đẩy ra, Khương Trì đi đến bên cạnh cô cúi xuống hỏi nhỏ:
- Tiểu Triết ngủ rồi à?
Cười gật đầu, nhìn anh lướt qua mình cúi xuống hôn lên má Bánh Bao Nhỏ, cảm giác ấm áp trong lòng lại trào dâng.
- Em cũng về phòng nghỉ ngơi đi.
- Vâng ạ.
Bước xuống giường, Hướng Thiển Ngôn rời phòng đi về phòng mình, vừa mở cửa toan bước vào mới nhận ra Khương Trì vẫn đứng sau lưng mình:
- Chú à, chúc chú ngủ ngon nhé!
Khóe miệng cong cong lên, cánh tay Khương Trì vây lấy cô kéo vào lòng mình ôm chặt lấy:
- Hình như lúc nãy anh nói còn chưa đủ rõ ràng, Thiển Ngôn, làm bạn gái anh có được không?
- Vâng. – Thấy anh còn chưa buông mình ra, Hướng Thiển Ngôn cười quay lại ôm lấy anh. – Tự dưng có cảm giác sắp lên top weibo rồi…
Buông cô ra một chút, Khương Trì tựa vào trán cô cười đến là mê hoặc:
- Hãy tin anh, anh sẽ không để cho bất kỳ ai ở bên anh chịu một chút thương tổn nào.
- Em tin anh. – Khi cô thổ lộ ước mơ của mình, Khương Trì cũng dùng lời nói tương tự để cổ vũ cô, Hướng Thiển Ngôn nhớ tới lại rút tay ra nhón chân lên xoa xoa đầu Khương Trì. – Chú Khương nói được phải làm được đấy nhé.
Bật cười thành tiếng, Khương Trì gật đầu buông tay thả cô ra:
- Chúc ngủ ngon.
- Chúc ngủ ngon!
Hướng Thiển Ngôn quay lưng, tay vừa chạm tới cái nắm cửa thì lại bị Khương Trì kéo lại:
- Lại thiếu rồi.
Nụ hôn chúc ngủ ngon.
Khương Trì cẩn thận mút lấy bờ môi cô, nếm trọn hương vị rồi mới tách hàm răng mau chóng tiến quân vào. Hai tay vô lực vòng qua người anh, Hướng Thiển Ngôn chỉ cảm thấy ý thức của mình đang bị ăn mòn từng chút một, cô không ngờ Khương Trì lại là người bá đạo như vậy, lúc này đây đang chiếm đoạt hết thảy suy nghĩ và cảm giác của cô.
Đến khi trên môi bỗng cảm thấy nhói đau, cô mới giật mình hoàn hồn lại.
- Bé ngốc ạ. – Nói rồi lại dán lên môi cô chà xát một trận nữa, mãi sau Khương Trì mới hổn hển đặt lên trán cô một nụ hôn nữa. – Cám ơn em.
Đến khi Hướng Thiển Ngôn thực tự tỉnh táo lại thì đã thấy mình đang nằm trên giường rồi. Khương Trì đã ôm cô vào phòng, gài chăn gọn gàng cho cô rồi còn nói chúc ngủ ngon, trước khi rời đi lại hôn chúc ngủ ngon thêm lần nữa. Kéo chăn lên che miệng, Hướng Thiển Ngôn cười không ngậm miệng lại được, cố lắm mới không phát ra tiếng.
Ngón tay cẩn thận xoa xoa môi, dường như vẫn còn vương hơi ấm của anh, Hướng Thiển Ngôn nhìn trân trân lên trần nhà cười ngốc nghếch hồi lâu rồi bỗng bật dậy nhìn chung quanh tìm điện thoại.
- Tiểu Vãn! Tiểu Vãn! Tiểu Vãn…
Hà Vãn ở đầu bên kia rõ ràng không chịu nổi cái kiểu gọi đó của Hướng Thiển Ngôn, vừa mở miệng đã phát cáu:
- Con bé này, đêm hôm hứng tình cũng đừng có gọi cho tớ được không? Giờ chung một mái nhà với thầy Khương yêu quý của cậu rồi, sang đó giải quyết luôn không được à?
Cái câu “sang đó giải quyết” thật khiến cô choáng váng, Hướng Thiển Ngôn nhớ đến cảnh “giải quyết” vừa rồi thì mặt lại đỏ bừng bừng, cả người chôn sâu vào trong chăn mà tâm tình kích động vẫn không tài nào kiềm chế được:
- Chúng mình nói một chút chuyện lớn đời người đi!
- Chẳng phải là ở cùng với thầy Khương nhà cậu rồi sao? Làm mẹ kế người ta vui biết bao nhiêu? Bạn Hướng Thiển Ngôn thử nghĩ xem, đến lúc đi họp lớp, chúng mình đứa nào cũng ôm theo chồng hoặc con, cậu còn xịn hơn, mang theo Bánh Bao Nhỏ đến trước cả đám mà khoe: “Chào cả nhà, đây là con trai tớ.” Làm bạn với cậu thật là hạ thấp đẳng cấp của tớ quá.
Nghe cô bạn chỉ trích đã thành quen, Hướng Thiển Ngôn ôm chăn cười tít:
- Cậu bớt bớt đi, giờ tớ là bạn gái của thần tượng rồi đấy! Đến tớ cũng phải ghen tị với chính mình đây này!
- Ối ối ối, cô gái Hướng Thiển Ngôn ơi, đừng có kể lể chuyện yêu đương trai gái với tớ được không? Tớ nổi da gà rụng đầy đất cậu có rửa sạch được không? Mà tớ hỏi thật nhé, Khương Trì có nói rõ khi nào sẽ công khai quan hệ của hai người không?
- Ơ… không.
- WTF! Bây giờ thân phận của cậu là người tình bí ẩn à? Uổng cho tớ còn nghĩ Khương Trì kia là đàn ông đích thực!
– … Tiểu Vãn, mấy chuyện to tát ấy cậu đừng quan tâm nhiều quá, không tốt cho trí thông minh đâu.
- Hướng! Thiển! Ngôn! Chúng ta kết thúc ở đây! – Một hồi lâu sau không thấy cô đáp lại, Hà Vãn lại nói. – Trước khi kết thúc, mai cậu đi cùng tớ tới chỗ này cái đã.
- Chỗ nào?
- Cậu hỏi lắm thế, dù sao mai tớ cũng sẽ đến đón cậu, cho tớ địa chỉ nhà ông Khương gì đó đi.
- … Khương Trì mà.
- Không nhiều lời với cậu, tạm biệt!
Cô nàng không thèm chúc ngủ ngon mà cúp máy luôn, Hướng Thiển Ngôn nhìn màn hình di động lại cười một cách ngây ngô. Bấm tìm số điện thoại của Khương Trì, nhìn mãi vào hai chữ “thân yêu” đằng sau từ “nam thần”, đang định gửi cho anh một tin nhắn trêu chọc một chút thì đã thấy điện thoại rung lên.
Giật mình, Hướng Thiển Ngôn bấm mở tin, đúng là người mà cô đang nhớ đến…
“Có nhớ anh không?”
Run bắn cả tay, điện thoại rơi bịch xuống chăn, Hướng Thiển Ngôn mãi mới bình tâm lại nhặt điện thoại lên nhắn tin trả lời:
“Chú già Khương, thấy anh coi trọng em như vậy, em đành phải nhắn lại cho anh. Không cần trả lời nữa đâu, em ngủ đây, chúc ngủ ngon.”
Khương Trì nghe lời không nhắn tin lại nữa, Hướng Thiển Ngôn ôm điện thoại một lúc lâu sau mới ngủ được. Màn hình điện thoại vừa tắt lại bị cô bật lên, tin nhắn ngắn ngủn bị cô xem đi xem lại bao nhiêu lần, cuối cùng nhớ đến chuyện ngày hôm sau mới cố ép mình ngủ. Cứ tưởng rằng sẽ mơ thấy Khương Trì, hóa ra lại chẳng mộng mị gì.
Bị tiếng đập cửa đánh thức, Hướng Thiển Ngôn đáp lại mà vẫn còn chưa tỉnh ngủ, chỉ cảm thấy một vật thể to lớn lao về phía mình.
- Tiểu Ngôn Tử nhà ngươi chán sống rồi à, ta đứng đợi ngoài cửa bao lâu mà ngươi vẫn nằm ỳ trên giường ngủ ngon lành! – Hà Vãn nghiến răng nghiến lợi, đôi bàn tay lạnh buốt vần vò khuôn mặt cô. – Không dậy nổi thì tớ giật tung chăn của cậu ra đấy! Cho nam thần xem áo ngủ dễ thương của cậu luôn!
Vội vàng đầu hàng, Hướng Thiển Ngôn thoáng thấy Khương Trì đang đứng ở cửa nhìn mình cười thì cuống cuồng lấy chăn lên che đầu tóc rối bù:
- Tớ dậy rồi đây!
- Được rồi, được rồi, đàn ông lui đi, tớ đi chọn quần áo giúp cậu.
Biết chắc là Khương Trì đã đi khỏi, Hướng Thiển Ngôn mới nhảy xuống giường, bị Hà Vãn thúc giục nên đánh răng rửa mặt nhanh vèo vèo. Sau đó bị kéo lên ấn xuống giường, cô nhìn sang đã thấy trên mặt tủ cạnh giường đã bày biện ngay ngắn bao nhiêu đồ trang điểm:
- Cậu muốn làm gì thế?
- Bớt lời, thay quần áo đi.
Mặc một chiếc váy liền khoác thêm một áo khoác lông, Hướng Thiển Ngôn thay đồ xong bỗng thấy hình ảnh mình từ lâu lắm rồi.
- Tiểu Vãn, chúng mình đi đâu đây?
- Tớ đem cậu đi bán được chắc? – Thay váy áo xong còn trang điểm cho mình, Hướng Thiển Ngôn thực sự có cảm giác mình đang bị đem bán. Sửa sửa sang sang mới bán được giá tốt, đó là lời thoại kinh điển trên phim truyền hình mà.
Hướng Thiển Ngôn hóa trang xong thì bụng cô cũng bắt đầu biểu tình, đi theo Hà Vãn xuống lầu, thấy hai cha con ngồi bên bàn ăn vừa dùng bữa xong thì lên tiếng chào hỏi.
Vừa ngước mắt lên nhìn cô, Khương Trì vô cùng sửng sốt, vội cười cười mời cô cùng ăn sáng.
- Không được, chúng ta còn có việc. – Hà Vãn nói rồi kéo tay Hướng Thiển Ngôn đi ra ngoài.
Nhìn qua cửa sổ thấy xe Hà Vãn nghênh ngang phóng đi, Bánh Bao Nhỏ ghé vào người Khương Trì thắc mắc:
- Sáng ngày ra dì Hướng đi đâu vậy ạ?
- Bố cũng không biết.
Rõ ràng là cả Hướng Thiển Ngôn cũng không biết mình bị mang đi đâu, xế chiều, Khương Trì lại nhận được tin nhắn của Hà Vãn…
“Nếu anh không công khai quan hệ của hai người, tôi sẽ không giao cô gái này cho anh. Khương Trì tiên sinh, trong tay tôi có rất nhiều hội viên ưu tú.”
Không có cả kiên nhẫn nhắn tin lại, anh gọi trực tiếp luôn:
- Hai người hiện giờ đang ở đâu?