Chương : 26
Hướng Thiển Ngôn dự tính, trong vòng năm năm nhất định sẽ hợp tác với đạo diễn Trần Quảng Phát một lần, bây giờ lại nhờ có quan hệ của Khương Trì mà vượt chỉ tiêu.
- Tiểu Khương à, có một số việc cậu không cần phải gạt tôi đâu. – Trần Quảng Phát tất nhiên đã nhận ra Hướng Thiển Ngôn, ông nhấp một ngụm trà cười cười. – Không ngờ cô giáo Hướng còn có đam mê viết kịch bản nữa.
Nghiêm túc mà nói, Trần Quảng Phát cũng là một trong những đối tượng mà cô ngưỡng mộ, bị ông nhìn với ánh mắt sâu xa đầy ẩn ý như vậy lòng Hướng Thiển Ngôn quýnh cả lên, tay cầm kịch bản dưới bàn túm chặt.
- Đạo diễn Trần đừng có trách em nữa, hôm nay em tìm anh để nói chuyện công việc. – Khương Trì nói rồi nắm chặt lấy tay cô, ngón tay hơi dùng lực ra hiệu cho cô.
- Đạo diễn Trần, đây là kịch bản tôi viết, phiền ngài xem qua ạ. – Hai tay cung kính đưa lên, Trần Quảng Phát cũng không làm khó cô, đón lấy kịch bản đọc lướt qua một lượt.
Nếu đạo diễn cưỡi ngựa xem hoa mà nắm hết được nội dung kịch bản, vậy thì kịch bản này đại khái trình độ cũng không cao, Hướng Thiển Ngôn lo âu nhìn Trần Quảng Phát, lại thấy ông giở lại những trang đầu và chậm rãi đọc. Trà trong chén cứ nguội dần, Khương Trì gọi người phục vụ liên tục, đến lần thay trà thứ ba mới thấy đạo diễn Trần ngẩng đầu lên.
- Tiểu Hướng, cô viết kịch bản này trong bao lâu?
- Hai năm ạ.
- Thực sự là lần đầu viết kịch bản sao? Ai là người hướng dẫn cô vậy? – Không giống phong cách kịch bản của bất kỳ biên kịch nào, Trần Quảng Phát đã xem qua vô số kịch bản, sao lại không thể nhận ra được phong cách của Hướng Thiển Ngôn chịu ảnh hưởng từ ai.
- Tôi chưa từng tham ra khóa học chính thống nào, năm năm trước chỉ mới nghe giảng một lần, cùng thời gian ấy tôi đi nghiên cứu kịch bản của những vị có tên tuổi, chuẩn bị ba năm trời mới bắt tay vào viết. Đạo diễn Trần, kịch bản có vấn đề gì ạ?
Lắc đầu, Trần Quảng Phát để ý tới chén trà mới đổi thì nở nụ cười:
- Tiểu Khương, cậu có con mắt khá lắm. – Cả trà và người đều vậy, Hướng Thiển Ngôn đã khơi gợi hứng thú của anh. – Em có thể kể tôi nghe trước đây đã chuẩn bị thế nào không?
Nói qua một số kiến thức cơ bản đã chuẩn bị từ trước, Hướng Thiển Ngôn nói rồi thấy nụ cười trên mặt đạo diễn Trần càng thêm rạng rỡ thì càng thêm vững tin, cảm thấy trái tim muốn nhảy tưng lên, chỉ biết nắm thật chặt tay Khương Trì để bày tỏ tâm tình của mình.
- Đạo diễn Trần, anh xem bộ phim này khi nào thì quay được nhỉ?
- Qua Tết âm lịch nhé, giờ tôi cũng bận. – Đạo diễn Trần nói rồi dựa lưng vào ghế. – Trong năm nay có thể xác định xong danh sách diễn viên.
- Vậy phiền đạo diễn Trần tiến cử rồi.
- Tôi muốn nghe ý kiến của Tiểu Hướng, công ty của cậu nhiều diễn viên như vậy, cô ấy chọn lựa thoải mái rồi còn gì?
Hướng Thiển Ngôn kinh ngạc, cô chưa bao giờ nghĩ tới bộ phim đầu tay có thể cho cô tự mình chọn diễn viên, sợ không theo kịp ý tưởng của đạo diễn Trần, Hướng Thiển Ngôn thăm dò ý tứ của ông trước:
- Đạo diễn Trần có thấy được ai phù hợp không ạ?
- Để tôi lựa chọn, thì Tiểu Khương là người thích hợp nhất diễn nam chính.
Khương Trì cho là đạo diễn nói giỡn, mà Hướng Thiển Ngôn cũng giật mình trong lòng. Phản ứng của họ đều lọt vào mắt đạo diễn Trần, ông giở kịch bản ra tùy ý chọn vài cảnh:
- Nhân vật nam chính này sao mà cứ như đo ni đóng giày cho cậu thế, Tiểu Hướng hẳn là đã thầm mến Tiểu Khương của chúng ta lâu lắm rồi nhỉ?
Con mắt của đạo diễn rất tinh tường, Hướng Thiển Ngôn cố gắng che dấu sự ngượng ngùng, nhẹ nhàng cười với ông:
- Đạo diễn Trần lại trêu tôi rồi.
- Tôi nói sai gì sao?
Ngón tay khẽ vuốt ve mu bàn tay cô, nụ cười trên khóe môi Khương Trì càng đậm hơn:
- Vậy là nam chính em không diễn không được ư?
- Em phải diễn mới không phụ tấm lòng của người ta.
Ông càng nói càng khiến Hướng Thiển Ngôn cảm thấy chột, thấy câu chuyện càng lúc càng đi xa, vội vàng nói đến việc chọn các diễn viên khác nữa. Đến tận lúc ra khỏi phòng trà, cô mới tỉnh ra mà kéo tay Khương Trì xác nhận lại:
- Kịch bản của em sắp thành phim rồi à? Đạo diễn Trần đồng ý dựng phim từ kịch bản của em à?
- Ừ, kịch bản em viết sắp được mọi người biết đến rồi, em chính thức đã là một biên kịch rồi. – Khương Trì nói rồi nghiêng người thắt dây an toàn cho cô, khi lướt qua cô vẫn không quên “trộm một chút hương” – Xin hỏi biên kịch Hướng, bạn có bằng lòng gia nhập công ty của chúng tôi không?
- Ơ?!
- Để có thể giữ chặt lấy tiềm năng ở bạn, tôi vô cùng chân thành mời bạn tới công ty chúng tôi.
Một buổi chiều mà trên trời rơi xuống hai miếng bánh to đùng nóng hôi hổi, Hướng Thiển Ngôn lấy điện thoại muốn báo tin mừng với Hà Vãn thì điện thoại lại không kết nối được. Khương Trì lái xe tới công ty rồi thì cô mới từ từ tỉnh táo lại:
- Chú Khương ơi, sau này em sẽ là biên kịch giỏi nhất, làm “kim ốc tàng Kiều” danh chính ngôn thuận.
Bị cô chọc cười, Khương Trì xuống xe đi vòng sang bên phía cô mở cửa:
- Anh chờ mong vô cùng.
Lần đầu bước vào công ty của Khương Trì, gặp được biết bao gương mặt đã từng thấy trên TV, được dắt thẳng đến phòng nhân sự, Hướng Thiển Ngôn cứ thế đi xuyên qua những lời xì xào bàn tán.
- Chú Khương, anh xem có khi nào họ nghĩ là em đi cửa sau không?
- … – Hơi sững người, anh vội ôm Hướng Thiển Ngôn vào lòng, cúi xuống thầm thì bên tai cô. – Em có bằng lòng để anh… đi cửa sau không?
Rùng cả mình, Hướng Thiển Ngôn vội vàng ho khan ngắt lời anh:
- Chú già đứng đắn chút đi.
Cười khẽ, Khương Trì nắm tay cô đẩy cửa vào.
Trao đổi một chút về việc ký hợp đồng xong, Hướng Thiển Ngôn bị anh kéo ra ngoài, bàn tay bị anh nắm chặt lấy, cô cố ý kéo dài khoảng cách, nhìn bóng lưng anh gọi:
- Chú ơi.
Quay đầu lại dừng bước chờ cô, Khương Trì cười cười không nói câu nào.
Kiêng chân, cô áp vào môi anh một chút rồi buông tay chạy xa:
- Chúng ta mau về thôi, Bánh Bao Nhỏ còn đang ở nhà một mình kìa.
Thất thần xoa xoa đôi môi mình, Khương Trì thấy cô chạy xa mới vội bước đuổi theo. Trên đường về nhà, anh thoáng nhìn vẻ mặt vui vẻ của Hướng Thiển Ngôn bèn mở miệng:
- Em có từng nghĩ tự mình đảm nhận vai nữ chính không?
- Á?
- Kịch bản đầu tay của mình, em không muốn thử diễn một chút à?
Hướng Thiển Ngôn cười lắc đầu:
- Cũng bởi vì là tâm huyết của mình cho nên mới không thể bừa bãi, em lại không có kỹ năng diễn xuất gì hết, rõ ràng phải tìm diễn viên giỏi tới diễn. Hơn nữa, em cũng không hứng thú với việc làm diễn viên.
Anh nhếch môi xem như đồng ý với quan điểm của cô:
- Bối cảnh câu chuyện là tranh đấu trong gia tộc à?
- Vâng ạ.
- Nam chính nữ chính có cảnh tiếp xúc thân mật không?
- …
Thoáng nhìn Hướng Thiển Ngôn trầm mặc trong gương chiếu hậu, nụ cười trên khóe môi Khương Trì càng đậm hơn:
- Không ghen à?
- Không đâu.
Rõ ràng, cô nghĩ một đằng trả lời một nẻo.
Buổi tối ngồi bên Khương Trì cùng anh xem kịch bản, cô bỗng bị anh kéo vào lòng hôn siết lấy, trằn trọc một lúc lâu, tay anh còn vuốt ve cần cổ của cô, Hướng Thiển Ngôn mất hết cả hồn vía.
- Vậy anh làm thế này với người khác… em cũng không ghen sao?
Tròn xoe mắt nhìn đôi mắt cười của Khương Trì, Hướng Thiển Ngôn nghĩ một lát rồi lắc lắc đầu, lại bị cướp lời. Đến tận khi cô cảm thấy hít thở khó khăn, anh mới chịu buông tha.
- Không khó chịu sao?
- … Có. – Trước đây cứ mỗi lần nhìn thấy Khương Trì thân mật với diễn viên nữ nào đó trên TV, cô đều nhịn không được muốn cào cào màn hình, bây giờ thực sự nghĩ đến cảnh tượng trong kịch bản mình viết, cô chỉ cảm thấy lúc ấy bị cào không chỉ có màn hình, mà còn cả trái tim cô nữa.
Cười nhẹ buông cô ra, Khương Trì đưa mắt nhìn lên tường, với tay lấy điều khiển bật TV lên:
- Thiển Ngôn, khi quay phim em đừng đến studio.
- Em muốn đến. – Hướng Thiển Ngôn ôm chặt lấy anh, gục đầu vào ngực anh cự tuyệt. – Em còn rất nhiều điều muốn học, em sẽ cố gắng không ghen.
- Ghen cũng không sao.
Hướng Thiển Ngôn còn chưa kịp đáp lời, bỗng nghe thấy tiếng Khương Trì từ trong TV truyền tới. Cô bỗng nhớ ra sáng nay bố con Khương Trì đi phỏng vấn, bây giờ mở TV cho cô xem, không khỏi cười nhạo anh:
- Thì ra chú Khương cũng tự kỷ ghê nhỉ?
Nằm phía dưới cô, tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô, Khương Trì chỉ cười không nói.
Ngay sau đó, Hướng Thiển Ngôn mới hiểu thì ra Khương Trì bật TV lên cũng không phải vì tự kỷ.
- “Hiện nay đúng là tôi đang có đối tượng yêu đương, có thể coi là tôi theo đuổi. Cô ấy vốn không muốn tôi công khai, bây giờ tôi nói thế này cũng chỉ sợ về nhà lại phải quỳ giặt quần áo. Cho nên, nếu mọi người không muốn tôi bị phạt, cảm phiền hãy chúc phúc cho chúng tôi. Chuyện như trên weibo lần trước hy vọng đừng xảy ra nữa, dọa cô ấy chạy mất thì tôi chẳng biết tìm đâu ra người phù hợp để làm vợ của mỗ Khương tôi đây cũng như làm mẹ của Tiểu Triết.”
Dẫn chương trình lẫn khán giả đều bật cười, Hướng Thiển Ngôn ngơ ngác nhìn, ánh mắt Khương Trì trên TV lúc này cũng khóa chặt màn ảnh, cho cô cảm giác như khi mình đang nhìn thẳng vào anh vậy.
- Thiển Ngôn, những lời này đều chỉ nói cho em nghe mà thôi.
Như thể bị bỏ bùa, hai mắt Hướng Thiển Ngôn mịt mờ, ngẩng đầu hôn lên đôi môi Khương Trì. Đây là nụ hôn đầu tiên cô chủ động, nước mắt chảy dài hai bên má, có một ít lọt vào miệng, vị mằn mặn bỗng hóa ngọt ngào trên đầu lưỡi hai người.
- Chú già, em rất rất yêu anh.
- Anh cũng yêu em.
- Tiểu Khương à, có một số việc cậu không cần phải gạt tôi đâu. – Trần Quảng Phát tất nhiên đã nhận ra Hướng Thiển Ngôn, ông nhấp một ngụm trà cười cười. – Không ngờ cô giáo Hướng còn có đam mê viết kịch bản nữa.
Nghiêm túc mà nói, Trần Quảng Phát cũng là một trong những đối tượng mà cô ngưỡng mộ, bị ông nhìn với ánh mắt sâu xa đầy ẩn ý như vậy lòng Hướng Thiển Ngôn quýnh cả lên, tay cầm kịch bản dưới bàn túm chặt.
- Đạo diễn Trần đừng có trách em nữa, hôm nay em tìm anh để nói chuyện công việc. – Khương Trì nói rồi nắm chặt lấy tay cô, ngón tay hơi dùng lực ra hiệu cho cô.
- Đạo diễn Trần, đây là kịch bản tôi viết, phiền ngài xem qua ạ. – Hai tay cung kính đưa lên, Trần Quảng Phát cũng không làm khó cô, đón lấy kịch bản đọc lướt qua một lượt.
Nếu đạo diễn cưỡi ngựa xem hoa mà nắm hết được nội dung kịch bản, vậy thì kịch bản này đại khái trình độ cũng không cao, Hướng Thiển Ngôn lo âu nhìn Trần Quảng Phát, lại thấy ông giở lại những trang đầu và chậm rãi đọc. Trà trong chén cứ nguội dần, Khương Trì gọi người phục vụ liên tục, đến lần thay trà thứ ba mới thấy đạo diễn Trần ngẩng đầu lên.
- Tiểu Hướng, cô viết kịch bản này trong bao lâu?
- Hai năm ạ.
- Thực sự là lần đầu viết kịch bản sao? Ai là người hướng dẫn cô vậy? – Không giống phong cách kịch bản của bất kỳ biên kịch nào, Trần Quảng Phát đã xem qua vô số kịch bản, sao lại không thể nhận ra được phong cách của Hướng Thiển Ngôn chịu ảnh hưởng từ ai.
- Tôi chưa từng tham ra khóa học chính thống nào, năm năm trước chỉ mới nghe giảng một lần, cùng thời gian ấy tôi đi nghiên cứu kịch bản của những vị có tên tuổi, chuẩn bị ba năm trời mới bắt tay vào viết. Đạo diễn Trần, kịch bản có vấn đề gì ạ?
Lắc đầu, Trần Quảng Phát để ý tới chén trà mới đổi thì nở nụ cười:
- Tiểu Khương, cậu có con mắt khá lắm. – Cả trà và người đều vậy, Hướng Thiển Ngôn đã khơi gợi hứng thú của anh. – Em có thể kể tôi nghe trước đây đã chuẩn bị thế nào không?
Nói qua một số kiến thức cơ bản đã chuẩn bị từ trước, Hướng Thiển Ngôn nói rồi thấy nụ cười trên mặt đạo diễn Trần càng thêm rạng rỡ thì càng thêm vững tin, cảm thấy trái tim muốn nhảy tưng lên, chỉ biết nắm thật chặt tay Khương Trì để bày tỏ tâm tình của mình.
- Đạo diễn Trần, anh xem bộ phim này khi nào thì quay được nhỉ?
- Qua Tết âm lịch nhé, giờ tôi cũng bận. – Đạo diễn Trần nói rồi dựa lưng vào ghế. – Trong năm nay có thể xác định xong danh sách diễn viên.
- Vậy phiền đạo diễn Trần tiến cử rồi.
- Tôi muốn nghe ý kiến của Tiểu Hướng, công ty của cậu nhiều diễn viên như vậy, cô ấy chọn lựa thoải mái rồi còn gì?
Hướng Thiển Ngôn kinh ngạc, cô chưa bao giờ nghĩ tới bộ phim đầu tay có thể cho cô tự mình chọn diễn viên, sợ không theo kịp ý tưởng của đạo diễn Trần, Hướng Thiển Ngôn thăm dò ý tứ của ông trước:
- Đạo diễn Trần có thấy được ai phù hợp không ạ?
- Để tôi lựa chọn, thì Tiểu Khương là người thích hợp nhất diễn nam chính.
Khương Trì cho là đạo diễn nói giỡn, mà Hướng Thiển Ngôn cũng giật mình trong lòng. Phản ứng của họ đều lọt vào mắt đạo diễn Trần, ông giở kịch bản ra tùy ý chọn vài cảnh:
- Nhân vật nam chính này sao mà cứ như đo ni đóng giày cho cậu thế, Tiểu Hướng hẳn là đã thầm mến Tiểu Khương của chúng ta lâu lắm rồi nhỉ?
Con mắt của đạo diễn rất tinh tường, Hướng Thiển Ngôn cố gắng che dấu sự ngượng ngùng, nhẹ nhàng cười với ông:
- Đạo diễn Trần lại trêu tôi rồi.
- Tôi nói sai gì sao?
Ngón tay khẽ vuốt ve mu bàn tay cô, nụ cười trên khóe môi Khương Trì càng đậm hơn:
- Vậy là nam chính em không diễn không được ư?
- Em phải diễn mới không phụ tấm lòng của người ta.
Ông càng nói càng khiến Hướng Thiển Ngôn cảm thấy chột, thấy câu chuyện càng lúc càng đi xa, vội vàng nói đến việc chọn các diễn viên khác nữa. Đến tận lúc ra khỏi phòng trà, cô mới tỉnh ra mà kéo tay Khương Trì xác nhận lại:
- Kịch bản của em sắp thành phim rồi à? Đạo diễn Trần đồng ý dựng phim từ kịch bản của em à?
- Ừ, kịch bản em viết sắp được mọi người biết đến rồi, em chính thức đã là một biên kịch rồi. – Khương Trì nói rồi nghiêng người thắt dây an toàn cho cô, khi lướt qua cô vẫn không quên “trộm một chút hương” – Xin hỏi biên kịch Hướng, bạn có bằng lòng gia nhập công ty của chúng tôi không?
- Ơ?!
- Để có thể giữ chặt lấy tiềm năng ở bạn, tôi vô cùng chân thành mời bạn tới công ty chúng tôi.
Một buổi chiều mà trên trời rơi xuống hai miếng bánh to đùng nóng hôi hổi, Hướng Thiển Ngôn lấy điện thoại muốn báo tin mừng với Hà Vãn thì điện thoại lại không kết nối được. Khương Trì lái xe tới công ty rồi thì cô mới từ từ tỉnh táo lại:
- Chú Khương ơi, sau này em sẽ là biên kịch giỏi nhất, làm “kim ốc tàng Kiều” danh chính ngôn thuận.
Bị cô chọc cười, Khương Trì xuống xe đi vòng sang bên phía cô mở cửa:
- Anh chờ mong vô cùng.
Lần đầu bước vào công ty của Khương Trì, gặp được biết bao gương mặt đã từng thấy trên TV, được dắt thẳng đến phòng nhân sự, Hướng Thiển Ngôn cứ thế đi xuyên qua những lời xì xào bàn tán.
- Chú Khương, anh xem có khi nào họ nghĩ là em đi cửa sau không?
- … – Hơi sững người, anh vội ôm Hướng Thiển Ngôn vào lòng, cúi xuống thầm thì bên tai cô. – Em có bằng lòng để anh… đi cửa sau không?
Rùng cả mình, Hướng Thiển Ngôn vội vàng ho khan ngắt lời anh:
- Chú già đứng đắn chút đi.
Cười khẽ, Khương Trì nắm tay cô đẩy cửa vào.
Trao đổi một chút về việc ký hợp đồng xong, Hướng Thiển Ngôn bị anh kéo ra ngoài, bàn tay bị anh nắm chặt lấy, cô cố ý kéo dài khoảng cách, nhìn bóng lưng anh gọi:
- Chú ơi.
Quay đầu lại dừng bước chờ cô, Khương Trì cười cười không nói câu nào.
Kiêng chân, cô áp vào môi anh một chút rồi buông tay chạy xa:
- Chúng ta mau về thôi, Bánh Bao Nhỏ còn đang ở nhà một mình kìa.
Thất thần xoa xoa đôi môi mình, Khương Trì thấy cô chạy xa mới vội bước đuổi theo. Trên đường về nhà, anh thoáng nhìn vẻ mặt vui vẻ của Hướng Thiển Ngôn bèn mở miệng:
- Em có từng nghĩ tự mình đảm nhận vai nữ chính không?
- Á?
- Kịch bản đầu tay của mình, em không muốn thử diễn một chút à?
Hướng Thiển Ngôn cười lắc đầu:
- Cũng bởi vì là tâm huyết của mình cho nên mới không thể bừa bãi, em lại không có kỹ năng diễn xuất gì hết, rõ ràng phải tìm diễn viên giỏi tới diễn. Hơn nữa, em cũng không hứng thú với việc làm diễn viên.
Anh nhếch môi xem như đồng ý với quan điểm của cô:
- Bối cảnh câu chuyện là tranh đấu trong gia tộc à?
- Vâng ạ.
- Nam chính nữ chính có cảnh tiếp xúc thân mật không?
- …
Thoáng nhìn Hướng Thiển Ngôn trầm mặc trong gương chiếu hậu, nụ cười trên khóe môi Khương Trì càng đậm hơn:
- Không ghen à?
- Không đâu.
Rõ ràng, cô nghĩ một đằng trả lời một nẻo.
Buổi tối ngồi bên Khương Trì cùng anh xem kịch bản, cô bỗng bị anh kéo vào lòng hôn siết lấy, trằn trọc một lúc lâu, tay anh còn vuốt ve cần cổ của cô, Hướng Thiển Ngôn mất hết cả hồn vía.
- Vậy anh làm thế này với người khác… em cũng không ghen sao?
Tròn xoe mắt nhìn đôi mắt cười của Khương Trì, Hướng Thiển Ngôn nghĩ một lát rồi lắc lắc đầu, lại bị cướp lời. Đến tận khi cô cảm thấy hít thở khó khăn, anh mới chịu buông tha.
- Không khó chịu sao?
- … Có. – Trước đây cứ mỗi lần nhìn thấy Khương Trì thân mật với diễn viên nữ nào đó trên TV, cô đều nhịn không được muốn cào cào màn hình, bây giờ thực sự nghĩ đến cảnh tượng trong kịch bản mình viết, cô chỉ cảm thấy lúc ấy bị cào không chỉ có màn hình, mà còn cả trái tim cô nữa.
Cười nhẹ buông cô ra, Khương Trì đưa mắt nhìn lên tường, với tay lấy điều khiển bật TV lên:
- Thiển Ngôn, khi quay phim em đừng đến studio.
- Em muốn đến. – Hướng Thiển Ngôn ôm chặt lấy anh, gục đầu vào ngực anh cự tuyệt. – Em còn rất nhiều điều muốn học, em sẽ cố gắng không ghen.
- Ghen cũng không sao.
Hướng Thiển Ngôn còn chưa kịp đáp lời, bỗng nghe thấy tiếng Khương Trì từ trong TV truyền tới. Cô bỗng nhớ ra sáng nay bố con Khương Trì đi phỏng vấn, bây giờ mở TV cho cô xem, không khỏi cười nhạo anh:
- Thì ra chú Khương cũng tự kỷ ghê nhỉ?
Nằm phía dưới cô, tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô, Khương Trì chỉ cười không nói.
Ngay sau đó, Hướng Thiển Ngôn mới hiểu thì ra Khương Trì bật TV lên cũng không phải vì tự kỷ.
- “Hiện nay đúng là tôi đang có đối tượng yêu đương, có thể coi là tôi theo đuổi. Cô ấy vốn không muốn tôi công khai, bây giờ tôi nói thế này cũng chỉ sợ về nhà lại phải quỳ giặt quần áo. Cho nên, nếu mọi người không muốn tôi bị phạt, cảm phiền hãy chúc phúc cho chúng tôi. Chuyện như trên weibo lần trước hy vọng đừng xảy ra nữa, dọa cô ấy chạy mất thì tôi chẳng biết tìm đâu ra người phù hợp để làm vợ của mỗ Khương tôi đây cũng như làm mẹ của Tiểu Triết.”
Dẫn chương trình lẫn khán giả đều bật cười, Hướng Thiển Ngôn ngơ ngác nhìn, ánh mắt Khương Trì trên TV lúc này cũng khóa chặt màn ảnh, cho cô cảm giác như khi mình đang nhìn thẳng vào anh vậy.
- Thiển Ngôn, những lời này đều chỉ nói cho em nghe mà thôi.
Như thể bị bỏ bùa, hai mắt Hướng Thiển Ngôn mịt mờ, ngẩng đầu hôn lên đôi môi Khương Trì. Đây là nụ hôn đầu tiên cô chủ động, nước mắt chảy dài hai bên má, có một ít lọt vào miệng, vị mằn mặn bỗng hóa ngọt ngào trên đầu lưỡi hai người.
- Chú già, em rất rất yêu anh.
- Anh cũng yêu em.