Chương 6
Đỗ Kinh Mặc nhận thấy được sắc mặt Triệu Thanh Đại cứng đờ, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Triệu Thanh Đại nhấc cằm chỉ chỉ đối diện.
Lúc này Đỗ Kinh Mặc mới phát hiện đối diện có người.
Cố Thừa rõ ràng là đi về phía Đỗ Kinh Mặc, đi qua bên này hai bước rồi mới nhìn đến Triệu Thanh Đại, bước chân hắn tạm dừng lại, lấy ra di động gửi một tin nhắn.
Di động Đỗ Kinh Mặc vang lên một tiếng tinh tinh.
Bọn họ thêm phương thức liên hệ của nhau.
Trong lúc Triệu Thanh Đại không biết.
Sau khi Đỗ Kinh Mặc rõ ràng đã đồng ý nàng.
"Xe đang đợi rồi, đi ra ngoài trước rồi nói." Đỗ Kinh Mặc không nhìn di động.
Nhưng cũng không có ý muốn giải thích.
Hai người các nàng đi phía trước, Cố Thừa liền không nhanh không chậm theo sau, giống như ung nhọt ở trong xương.
Triệu Thanh Đại chỉ là liếc thấy bóng dáng hắn, đều cảm thấy khó có thể chịu được.
Đỗ Kinh Mặc một đường đỡ nàng lên xe, giao phó nói: "Em chờ tôi một lát, tôi đi xử lý chút chuyện, sẽ quay lại ngay."
Triệu Thanh Đại vươn tay, muốn kéo cô, cuối cùng lại chỉ cầm đai an toàn. Nàng gật gật đầu: "Dạ."
Đỗ Kinh Mặc vốn tưởng rằng nàng sẽ nói gì đó, rốt cuộc thì lúc trước nàng bài xích Cố Thừa khá rõ ràng.
Nhưng cuối cùng nàng chỉ nói một câu dạ.
Di động lúc này lại vang lên một tiếng, Đỗ Kinh Mặc khẽ nhíu mày, có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn xoay người đi tìm Cố Thừa đang đứng ở cổng bệnh viện chờ cô.
Nam nữ chủ đứng gần nhau, không cần làm cái gì cũng đã đủ làm người chú ý. Chỉ một lúc như vậy, Triệu Thanh Đại đã nhìn thấy có người lấy di động ra chụp ảnh.
Nàng hạ cửa sổ xuống, lạnh lùng nói: "Không ai nói cho mấy người chụp lén là phạm pháp sao?"
Người qua đường bị kinh ngạc một chút, đang muốn giải thích, Triệu Thanh Đại quát một tiếng chói tai: "Xoá đi!"
Nàng trầm mặt xuống, tròng mắt đen nhánh vẫn không nhúc nhích, mím chặt môi lộ rõ nàng không kiên nhẫn.
Rõ ràng nàng chỉ là một thiếu nữ gầy yếu, người qua đường nhìn lại có chút e ngại, vội vã xoá ảnh chụp rồi đi mất.
Hệ thống cảm thán: "Đây là áp chế của vai ác với người qua đường sao?"
Triệu Thanh Đại không có tâm tư cãi cọ với nó, lực chú ý của nàng đều ở trên đôi nam nữ nơi xa.
Đây là duyên trời tác hợp, trai tài gái sắc trong miệng hệ thống. Chẳng sợ nàng quấy rầy đến cốt truyện, chẳng sợ nàng hao tổn tâm cơ có được một lời hứa hẹn của Đỗ Kinh Mặc, hai người này vẫn như cũ sinh ra liên hệ dưới sự thúc đẩy của cốt truyện.
Nàng tâm phiền ý loạn, ngón tay vô thức siết chặt, ánh mắt động tác nhìn qua thậm chí có chút dấu hiệu tâm thần.
Hai người ven đường kia chỉ nói mấy câu, nhưng nàng cảm giác giống như đã qua thật lâu.
Chờ Đỗ Kinh Mặc trở về, nàng đè nén biểu tình, trên mặt chỉ còn lại đáng thương, nhẹ giọng hỏi: "Tỷ tỷ, hai người....."
Nàng dừng đúng điểm, lời chưa hỏi xong liền im lặng, mặt mày hạ thấp mang theo uỷ khuất vô cùng.
Lúc Cố Thừa xuất hiện Đỗ Kinh Mặc liền biết có chuyện, nhìn đến Triệu Thanh Đại như thế này cô thậm chí cảm thấy có chút tội lỗi.
Cô giải thích: "Tôi không cố ý lừa em, hay là nói chuyện không tính toán gì hết, tôi cũng là sau khi đồng ý với em rồi mới biết được, Cố gia với ba tôi có làm ăn chung."
"Lần trước Cố Thừa cùng với ba hắn cùng nhau tới Đỗ gia thăm hỏi, tôi không tiện từ chối, liền thêm cái Wechat, chỉ thế mà thôi."
Tính cách như Đỗ Kinh Mặc có thể giải thích nhiều như vậy đã là không dễ.
Triệu Thanh Đại nghe đến đó càng xác định đây là cốt truyện đang thúc đẩy, nàng nhẹ nhàng gật đầu một cái, cười: "Em đã biết, tỷ tỷ có thể vì em mà giải thích nhiều như vậy, em cũng đã rất thoả mãn, sẽ không làm tỷ tỷ khó xử."
"Nhưng mà tỷ tỷ, em thật tình cảm thấy vì Cố tiên sinh này không phải người tốt gì, chị lui tới với hắn cần phải cẩn thận chút."
Thấy nàng dễ dỗ như vậy, Đỗ Kinh Mặc lặng lẽ nhẹ nhàng thở phào: "Đã biết, yên tâm."
Các nàng ai cũng đều không có ý muốn nói thêm về Cố Thừa, đề tài liền kết thúc như vậy.
"Cố Thừa." Triệu Thanh Đại dưới đáy lòng nhẩm cái tên này, âm thầm cắn chặt răng, "Hay cho một cái nam chủ."
Vì sao hắn có thể dễ dàng tiếp cận Đỗ Kinh Mặc như vậy? Chỉ bởi vì hắn là cái gọi là nam chủ sao?
Trên đời này người được Chúa sáng thế thiên vị có một mình Đỗ Kinh Mặc là đủ rồi, vì sao lại muốn thêm cả hắn?
Vì làm loại cỏ rác như nàng có tự nhận thức rõ ràng hơn sao?
"Giá trị hắc hoá sao lại tăng nữa?" Hệ thống kinh ngạc, "Tôi làm một chút dự phòng trước, đừng trách tôi nha."
Tiếng nói của nó rơi xuống, Triệu Thanh Đại còn chưa phục hồi tinh thần lại, một trận điện giật nháy mắt chạy khắp toàn thân. Đau nhức làm nàng kêu một tiếng sợ hãi, cuộn tròn thân mình ngã về phía trước.
Đỗ Kinh Mặc hoảng sợ, cô vội vàng đỡ người, chỉ thấy Triệu Thanh Đại vừa nãy còn có thể thuận lợi xuất viện lúc này sắc mặt xanh trắng, cắn chặt hàm răng, thậm chí còn không thể khống chế mà co rút run rẩy.
"Quay xe lại nhanh, lập tức về bệnh viện!"
Hệ thống trừng phạt tác dụng chậm còn chưa qua, Triệu Thanh Đại liền nghe được một câu như vậy, nàng nỗ lực vươn tay, cầm ngón tay Đỗ Kinh Mặc, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Em không sao, đừng lo lắng, em chỉ là có chút..... tụt huyết áp, vừa nãy phát tác thôi."
"Tụt huyết áp?" Đỗ Kinh Mặc không tin, "Nào có ai tụt huyết áp giống như em vậy?"
"Là thật, em lừa tỷ tỷ làm gì?" Triệu Thanh Đại còn chưa có hoàn toàn ổn, thanh âm vô lực rất nhiều còn mang theo chút run rẩy.
Nàng nhẹ nhàng nắm Đỗ Kinh Mặc, nếu không phải sắc mặt nàng quá mức khó coi, giờ phút này vô luận là ngữ khí hay là tư thái, đều cực kỳ giống đang làm nũng.
"Em thật sự không sao, em muốn nhanh chóng đi tới nhà tỷ tỷ, em mệt mỏi quá a, muốn nghỉ ngơi, được không?"
Nàng bộ dạng như này, trực tiếp làm tất cả lời từ chối của Đỗ Kinh Mặc đều nói không nên lời.
"Tiếp tục đi đi, về nhà trước rồi tính." Nàng nói với tài xế.
Dù sao trong nhà cũng có bác sĩ.
Đỗ Kinh Mặc ở ngoài trường thuê một cái biệt thự nhỏ độc lập, có ba tầng, chỉ có một phòng cho khách là trống không, các phòng khác đều để dụng cụ vẽ tranh nhạc cụ sách vở các thứ.
Giờ phút này Đỗ Kinh Mặc may mắn phòng mình để lại dự phòng ở ngay cách vách phòng ngủ của cô, nếu không nửa đêm Triệu Thanh Đại có động tĩnh gì cô đều không phát hiện được.
Cô với dì bảo mẫu cùng nhau đỡ Triệu Thanh Đại đi lên, lại liên hệ bác sĩ gia đình kiểm tra sức khoẻ đơn giản cho nàng một lần.
Kết quả kiểm tra là: Triệu Thanh Đại đặc biệt khoẻ mạnh, không bệnh không hoạn, vừa nãy đột nhiên choáng váng, có khả năng thật là tụt huyết áp.
Đỗ Kinh Mặc: "......"
Không biết vì sao, không quá muốn tiếp nhận lời giải thích này.
Nhưng ngoại trừ lý do bác sĩ thoái thác, cô cũng không nghĩ ra lý do khác.
"Hình như gần đây chuyện liên quan với Triệu Thanh Đại, đều có chút kỳ quái."
"Tỷ tỷ."
Đỗ Kinh Mặc nghe tiếng quay đầu lại, Triệu Thanh Đại từ trong phòng khác ló ra nửa cái đầu, một đôi tay bám lên khung cửa, nhìn qua vô cùng nỗ lực.
"Sao tỷ tỷ nửa ngày rồi còn chưa quay lại a? Sẽ không phải là em bị bệnh nan y gì đó, chị đang suy nghĩ phải nói cho em như thế nào đi?"
Đỗ Kinh Mặc: "...... Đừng nói hươu nói vượn trù chính mình. Bác sĩ nói em không sao, nghỉ ngơi thật tốt là được, trước khi vết thương khỏi hoàn toàn, cái gì em cũng không cần nghĩ."
Triệu Thanh Đại dùng sức gật đầu một cái, nở rộ ra một khuôn mặt cười thật tươi: "Dạ! Biết rồi!"
Vui sướng nàng thể hiện ra ngoài này phảng phất sẽ lây lan, Đỗ Kinh Mặc bình thường không có quá nhiều biểu tình dao động trên mặt cũng nhiều phần ý cười: "Chân còn gãy mà vui vẻ như vậy sao?"
"Có thể chung sống cũng tỷ tỷ dưới một mái hiên, chính là một chuyện làm người vô cùng vui vẻ nha." Triệu Thanh Đại mày đẹp mắt cong cong, ý cười như là không cần tiền chảy ra bên ngoài, "Hai ngày trước em còn đang suy nghĩ, nếu em chưa từng làm sai chuyện, còn có thể ở chung với tỷ tỷ giống như khi còn nhỏ thì tốt rồi, hôm nay mộng tưởng đã trở thành sự thật."
Ngày tháng sống ở Đỗ gia năm mười ba tuổi ấy, là thời gian vui sướng hiếm hoi trong nửa đời trước của nàng.
Nàng thường xuyên nhắc tới quá khứ như vậy, Đỗ Kinh Mặc biết là nàng đang chơi một chút tâm tư nhỏ không ảnh hưởng quá nhiều. Bất quá cô cũng không định phối hợp, xoay người muốn đi.
"Kỳ thật em có một câu hỏi, muốn hỏi tỷ tỷ đã lâu." Triệu Thanh Đại chuẩn xác bắt được thời cơ mở miệng, "Đoạn thời gian em làm sai chuyện kia, tỷ tỷ có hối hận năm đó đã đưa em về Đỗ gia không?"
"Không có." Đỗ Kinh Mặc trả lời dứt khoát.
Cô thấy Triệu Thanh Đại ngây ngẩn cả người, sợ nàng không tin, lại nhấn mạnh một lần: "Chưa từng có."
Cô nhiều nhất cũng là có chút thất vọng với Triệu Thanh Đại sau này thôi.
Nếu cô lại quay về hẻm nhỏ kia, cô vẫn là sẽ đưa con mèo con đang liếm láp miệng vết thương Triệu Thanh Đại về nhà.
"Em biết rồi." Triệu Thanh Đại cắn chặt môi dưới, hốc mắt phiếm đỏ một chút, "Em biết rồi."
Mười ba tuổi năm ấy nàng đã nghĩ, trên đời này sao lại có người tốt như Đỗ Kinh Mặc đây?
Bây giờ nàng vẫn là nghĩ như vậy.
Bản thân Đỗ Kinh Mặc tồn tại, cũng đã xứng với tất cả ca ngợi trên thế giới này.
Hệ thống: "Cô cư nhiên cảm động mà khóc, tôi thấy cô cũng không giống là người vô lương tâm như vậy a."
Trên mặt cười của nó có thắc mắc thật to.
Triệu Thanh Đại còn đang ghi hận chuyện nó đột nhiên giật điện nàng, vậy nên không phản ứng.
Rất mau nàng khiến cho hệ thống ý thức được, nàng không chỉ có lương tâm, nàng còn thực kiên cường.
Ngày hôm sau khi ở nhà Đỗ Kinh Mặc, năm giờ rưỡi nàng liền bò dậy, lê chân què, chuẩn bị bữa sáng cho Đỗ Kinh Mặc.
Cả hệ thống nhìn đều phải cảm thán khiếp sợ, năm nay làm trà xanh phải nỗ lực như vậy sao?
Khẩu vị của Đỗ Kinh Mặc, những ngày ở Đỗ gia Triệu Thanh Đại cũng đã thăm dò. Làm một bàn đồ ăn Đỗ Kinh Mặc sẽ thích với nàng mà nói không tính là khó, khó chính là nàng đã muốn thân tàn nhưng ý chí kiên định, lại còn muốn bảo trì đẹp đẽ, lưu lại cho Đỗ Kinh Mặc một cái ấn tượng tốt.
May mà cuối cùng nàng dựa vào tu dưỡng nhiều năm làm trà xanh làm được.
"Sao lại là em làm? Dì đâu?" Đỗ Kinh Mặc vừa mới rửa mặt xong, tóc đen còn hơi ẩm, tất cả vén ra sau, lộ ra một khuôn mặt không son phấn.
"Trước khi dì tới em đã làm, dì không có cơ hội ngăn cản em." Triệu Thanh Đại lấy cháo thịt nạc trứng bắc thảo để lên khay, "Gừng băm đều đã vớt ra hết, chị nếm thử."
Lời ngăn cản tới bên miệng Đỗ Kinh Mặc rồi, bởi vì một chén cháo này mà tạm dừng.
Năm đó khi Triệu Thanh Đại mới đi vào Đỗ gia, cũng giống như hôm nay, dậy sớm chuẩn bị bữa sáng.
Khi đó cô còn quá nhỏ, nói chuyện hay nghĩ một đằng nói một nẻo, rõ ràng là không muốn để Triệu Thanh Đại làm những chuyện của bảo mẫu như thế, lời vừa ra khỏi miệng liền biến thành: "Tôi không thích gừng, lần sau đừng làm."
Ngày hôm sau, cô có được một chén cháo cá đã được lựa toàn bộ gừng ra.
"Tỷ tỷ, vẫn là khẩu vị chị thích sao?" Triệu Thanh Đại mắt trông mong, nửa ngày cũng chưa nghe được câu trả lời, nghiêng đầu, "Tỷ tỷ suy nghĩ gì vậy?"
Đỗ Kinh Mặc nuốt xuống cháo nóng trong miệng: "Tôi nghĩ, em đang dùng tính toán với tôi."
Tính toán rất hữu dụng.
Làm người không từ chối được.
————————————————
Năm mới zui zẻ ?
Triệu Thanh Đại nhấc cằm chỉ chỉ đối diện.
Lúc này Đỗ Kinh Mặc mới phát hiện đối diện có người.
Cố Thừa rõ ràng là đi về phía Đỗ Kinh Mặc, đi qua bên này hai bước rồi mới nhìn đến Triệu Thanh Đại, bước chân hắn tạm dừng lại, lấy ra di động gửi một tin nhắn.
Di động Đỗ Kinh Mặc vang lên một tiếng tinh tinh.
Bọn họ thêm phương thức liên hệ của nhau.
Trong lúc Triệu Thanh Đại không biết.
Sau khi Đỗ Kinh Mặc rõ ràng đã đồng ý nàng.
"Xe đang đợi rồi, đi ra ngoài trước rồi nói." Đỗ Kinh Mặc không nhìn di động.
Nhưng cũng không có ý muốn giải thích.
Hai người các nàng đi phía trước, Cố Thừa liền không nhanh không chậm theo sau, giống như ung nhọt ở trong xương.
Triệu Thanh Đại chỉ là liếc thấy bóng dáng hắn, đều cảm thấy khó có thể chịu được.
Đỗ Kinh Mặc một đường đỡ nàng lên xe, giao phó nói: "Em chờ tôi một lát, tôi đi xử lý chút chuyện, sẽ quay lại ngay."
Triệu Thanh Đại vươn tay, muốn kéo cô, cuối cùng lại chỉ cầm đai an toàn. Nàng gật gật đầu: "Dạ."
Đỗ Kinh Mặc vốn tưởng rằng nàng sẽ nói gì đó, rốt cuộc thì lúc trước nàng bài xích Cố Thừa khá rõ ràng.
Nhưng cuối cùng nàng chỉ nói một câu dạ.
Di động lúc này lại vang lên một tiếng, Đỗ Kinh Mặc khẽ nhíu mày, có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn xoay người đi tìm Cố Thừa đang đứng ở cổng bệnh viện chờ cô.
Nam nữ chủ đứng gần nhau, không cần làm cái gì cũng đã đủ làm người chú ý. Chỉ một lúc như vậy, Triệu Thanh Đại đã nhìn thấy có người lấy di động ra chụp ảnh.
Nàng hạ cửa sổ xuống, lạnh lùng nói: "Không ai nói cho mấy người chụp lén là phạm pháp sao?"
Người qua đường bị kinh ngạc một chút, đang muốn giải thích, Triệu Thanh Đại quát một tiếng chói tai: "Xoá đi!"
Nàng trầm mặt xuống, tròng mắt đen nhánh vẫn không nhúc nhích, mím chặt môi lộ rõ nàng không kiên nhẫn.
Rõ ràng nàng chỉ là một thiếu nữ gầy yếu, người qua đường nhìn lại có chút e ngại, vội vã xoá ảnh chụp rồi đi mất.
Hệ thống cảm thán: "Đây là áp chế của vai ác với người qua đường sao?"
Triệu Thanh Đại không có tâm tư cãi cọ với nó, lực chú ý của nàng đều ở trên đôi nam nữ nơi xa.
Đây là duyên trời tác hợp, trai tài gái sắc trong miệng hệ thống. Chẳng sợ nàng quấy rầy đến cốt truyện, chẳng sợ nàng hao tổn tâm cơ có được một lời hứa hẹn của Đỗ Kinh Mặc, hai người này vẫn như cũ sinh ra liên hệ dưới sự thúc đẩy của cốt truyện.
Nàng tâm phiền ý loạn, ngón tay vô thức siết chặt, ánh mắt động tác nhìn qua thậm chí có chút dấu hiệu tâm thần.
Hai người ven đường kia chỉ nói mấy câu, nhưng nàng cảm giác giống như đã qua thật lâu.
Chờ Đỗ Kinh Mặc trở về, nàng đè nén biểu tình, trên mặt chỉ còn lại đáng thương, nhẹ giọng hỏi: "Tỷ tỷ, hai người....."
Nàng dừng đúng điểm, lời chưa hỏi xong liền im lặng, mặt mày hạ thấp mang theo uỷ khuất vô cùng.
Lúc Cố Thừa xuất hiện Đỗ Kinh Mặc liền biết có chuyện, nhìn đến Triệu Thanh Đại như thế này cô thậm chí cảm thấy có chút tội lỗi.
Cô giải thích: "Tôi không cố ý lừa em, hay là nói chuyện không tính toán gì hết, tôi cũng là sau khi đồng ý với em rồi mới biết được, Cố gia với ba tôi có làm ăn chung."
"Lần trước Cố Thừa cùng với ba hắn cùng nhau tới Đỗ gia thăm hỏi, tôi không tiện từ chối, liền thêm cái Wechat, chỉ thế mà thôi."
Tính cách như Đỗ Kinh Mặc có thể giải thích nhiều như vậy đã là không dễ.
Triệu Thanh Đại nghe đến đó càng xác định đây là cốt truyện đang thúc đẩy, nàng nhẹ nhàng gật đầu một cái, cười: "Em đã biết, tỷ tỷ có thể vì em mà giải thích nhiều như vậy, em cũng đã rất thoả mãn, sẽ không làm tỷ tỷ khó xử."
"Nhưng mà tỷ tỷ, em thật tình cảm thấy vì Cố tiên sinh này không phải người tốt gì, chị lui tới với hắn cần phải cẩn thận chút."
Thấy nàng dễ dỗ như vậy, Đỗ Kinh Mặc lặng lẽ nhẹ nhàng thở phào: "Đã biết, yên tâm."
Các nàng ai cũng đều không có ý muốn nói thêm về Cố Thừa, đề tài liền kết thúc như vậy.
"Cố Thừa." Triệu Thanh Đại dưới đáy lòng nhẩm cái tên này, âm thầm cắn chặt răng, "Hay cho một cái nam chủ."
Vì sao hắn có thể dễ dàng tiếp cận Đỗ Kinh Mặc như vậy? Chỉ bởi vì hắn là cái gọi là nam chủ sao?
Trên đời này người được Chúa sáng thế thiên vị có một mình Đỗ Kinh Mặc là đủ rồi, vì sao lại muốn thêm cả hắn?
Vì làm loại cỏ rác như nàng có tự nhận thức rõ ràng hơn sao?
"Giá trị hắc hoá sao lại tăng nữa?" Hệ thống kinh ngạc, "Tôi làm một chút dự phòng trước, đừng trách tôi nha."
Tiếng nói của nó rơi xuống, Triệu Thanh Đại còn chưa phục hồi tinh thần lại, một trận điện giật nháy mắt chạy khắp toàn thân. Đau nhức làm nàng kêu một tiếng sợ hãi, cuộn tròn thân mình ngã về phía trước.
Đỗ Kinh Mặc hoảng sợ, cô vội vàng đỡ người, chỉ thấy Triệu Thanh Đại vừa nãy còn có thể thuận lợi xuất viện lúc này sắc mặt xanh trắng, cắn chặt hàm răng, thậm chí còn không thể khống chế mà co rút run rẩy.
"Quay xe lại nhanh, lập tức về bệnh viện!"
Hệ thống trừng phạt tác dụng chậm còn chưa qua, Triệu Thanh Đại liền nghe được một câu như vậy, nàng nỗ lực vươn tay, cầm ngón tay Đỗ Kinh Mặc, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Em không sao, đừng lo lắng, em chỉ là có chút..... tụt huyết áp, vừa nãy phát tác thôi."
"Tụt huyết áp?" Đỗ Kinh Mặc không tin, "Nào có ai tụt huyết áp giống như em vậy?"
"Là thật, em lừa tỷ tỷ làm gì?" Triệu Thanh Đại còn chưa có hoàn toàn ổn, thanh âm vô lực rất nhiều còn mang theo chút run rẩy.
Nàng nhẹ nhàng nắm Đỗ Kinh Mặc, nếu không phải sắc mặt nàng quá mức khó coi, giờ phút này vô luận là ngữ khí hay là tư thái, đều cực kỳ giống đang làm nũng.
"Em thật sự không sao, em muốn nhanh chóng đi tới nhà tỷ tỷ, em mệt mỏi quá a, muốn nghỉ ngơi, được không?"
Nàng bộ dạng như này, trực tiếp làm tất cả lời từ chối của Đỗ Kinh Mặc đều nói không nên lời.
"Tiếp tục đi đi, về nhà trước rồi tính." Nàng nói với tài xế.
Dù sao trong nhà cũng có bác sĩ.
Đỗ Kinh Mặc ở ngoài trường thuê một cái biệt thự nhỏ độc lập, có ba tầng, chỉ có một phòng cho khách là trống không, các phòng khác đều để dụng cụ vẽ tranh nhạc cụ sách vở các thứ.
Giờ phút này Đỗ Kinh Mặc may mắn phòng mình để lại dự phòng ở ngay cách vách phòng ngủ của cô, nếu không nửa đêm Triệu Thanh Đại có động tĩnh gì cô đều không phát hiện được.
Cô với dì bảo mẫu cùng nhau đỡ Triệu Thanh Đại đi lên, lại liên hệ bác sĩ gia đình kiểm tra sức khoẻ đơn giản cho nàng một lần.
Kết quả kiểm tra là: Triệu Thanh Đại đặc biệt khoẻ mạnh, không bệnh không hoạn, vừa nãy đột nhiên choáng váng, có khả năng thật là tụt huyết áp.
Đỗ Kinh Mặc: "......"
Không biết vì sao, không quá muốn tiếp nhận lời giải thích này.
Nhưng ngoại trừ lý do bác sĩ thoái thác, cô cũng không nghĩ ra lý do khác.
"Hình như gần đây chuyện liên quan với Triệu Thanh Đại, đều có chút kỳ quái."
"Tỷ tỷ."
Đỗ Kinh Mặc nghe tiếng quay đầu lại, Triệu Thanh Đại từ trong phòng khác ló ra nửa cái đầu, một đôi tay bám lên khung cửa, nhìn qua vô cùng nỗ lực.
"Sao tỷ tỷ nửa ngày rồi còn chưa quay lại a? Sẽ không phải là em bị bệnh nan y gì đó, chị đang suy nghĩ phải nói cho em như thế nào đi?"
Đỗ Kinh Mặc: "...... Đừng nói hươu nói vượn trù chính mình. Bác sĩ nói em không sao, nghỉ ngơi thật tốt là được, trước khi vết thương khỏi hoàn toàn, cái gì em cũng không cần nghĩ."
Triệu Thanh Đại dùng sức gật đầu một cái, nở rộ ra một khuôn mặt cười thật tươi: "Dạ! Biết rồi!"
Vui sướng nàng thể hiện ra ngoài này phảng phất sẽ lây lan, Đỗ Kinh Mặc bình thường không có quá nhiều biểu tình dao động trên mặt cũng nhiều phần ý cười: "Chân còn gãy mà vui vẻ như vậy sao?"
"Có thể chung sống cũng tỷ tỷ dưới một mái hiên, chính là một chuyện làm người vô cùng vui vẻ nha." Triệu Thanh Đại mày đẹp mắt cong cong, ý cười như là không cần tiền chảy ra bên ngoài, "Hai ngày trước em còn đang suy nghĩ, nếu em chưa từng làm sai chuyện, còn có thể ở chung với tỷ tỷ giống như khi còn nhỏ thì tốt rồi, hôm nay mộng tưởng đã trở thành sự thật."
Ngày tháng sống ở Đỗ gia năm mười ba tuổi ấy, là thời gian vui sướng hiếm hoi trong nửa đời trước của nàng.
Nàng thường xuyên nhắc tới quá khứ như vậy, Đỗ Kinh Mặc biết là nàng đang chơi một chút tâm tư nhỏ không ảnh hưởng quá nhiều. Bất quá cô cũng không định phối hợp, xoay người muốn đi.
"Kỳ thật em có một câu hỏi, muốn hỏi tỷ tỷ đã lâu." Triệu Thanh Đại chuẩn xác bắt được thời cơ mở miệng, "Đoạn thời gian em làm sai chuyện kia, tỷ tỷ có hối hận năm đó đã đưa em về Đỗ gia không?"
"Không có." Đỗ Kinh Mặc trả lời dứt khoát.
Cô thấy Triệu Thanh Đại ngây ngẩn cả người, sợ nàng không tin, lại nhấn mạnh một lần: "Chưa từng có."
Cô nhiều nhất cũng là có chút thất vọng với Triệu Thanh Đại sau này thôi.
Nếu cô lại quay về hẻm nhỏ kia, cô vẫn là sẽ đưa con mèo con đang liếm láp miệng vết thương Triệu Thanh Đại về nhà.
"Em biết rồi." Triệu Thanh Đại cắn chặt môi dưới, hốc mắt phiếm đỏ một chút, "Em biết rồi."
Mười ba tuổi năm ấy nàng đã nghĩ, trên đời này sao lại có người tốt như Đỗ Kinh Mặc đây?
Bây giờ nàng vẫn là nghĩ như vậy.
Bản thân Đỗ Kinh Mặc tồn tại, cũng đã xứng với tất cả ca ngợi trên thế giới này.
Hệ thống: "Cô cư nhiên cảm động mà khóc, tôi thấy cô cũng không giống là người vô lương tâm như vậy a."
Trên mặt cười của nó có thắc mắc thật to.
Triệu Thanh Đại còn đang ghi hận chuyện nó đột nhiên giật điện nàng, vậy nên không phản ứng.
Rất mau nàng khiến cho hệ thống ý thức được, nàng không chỉ có lương tâm, nàng còn thực kiên cường.
Ngày hôm sau khi ở nhà Đỗ Kinh Mặc, năm giờ rưỡi nàng liền bò dậy, lê chân què, chuẩn bị bữa sáng cho Đỗ Kinh Mặc.
Cả hệ thống nhìn đều phải cảm thán khiếp sợ, năm nay làm trà xanh phải nỗ lực như vậy sao?
Khẩu vị của Đỗ Kinh Mặc, những ngày ở Đỗ gia Triệu Thanh Đại cũng đã thăm dò. Làm một bàn đồ ăn Đỗ Kinh Mặc sẽ thích với nàng mà nói không tính là khó, khó chính là nàng đã muốn thân tàn nhưng ý chí kiên định, lại còn muốn bảo trì đẹp đẽ, lưu lại cho Đỗ Kinh Mặc một cái ấn tượng tốt.
May mà cuối cùng nàng dựa vào tu dưỡng nhiều năm làm trà xanh làm được.
"Sao lại là em làm? Dì đâu?" Đỗ Kinh Mặc vừa mới rửa mặt xong, tóc đen còn hơi ẩm, tất cả vén ra sau, lộ ra một khuôn mặt không son phấn.
"Trước khi dì tới em đã làm, dì không có cơ hội ngăn cản em." Triệu Thanh Đại lấy cháo thịt nạc trứng bắc thảo để lên khay, "Gừng băm đều đã vớt ra hết, chị nếm thử."
Lời ngăn cản tới bên miệng Đỗ Kinh Mặc rồi, bởi vì một chén cháo này mà tạm dừng.
Năm đó khi Triệu Thanh Đại mới đi vào Đỗ gia, cũng giống như hôm nay, dậy sớm chuẩn bị bữa sáng.
Khi đó cô còn quá nhỏ, nói chuyện hay nghĩ một đằng nói một nẻo, rõ ràng là không muốn để Triệu Thanh Đại làm những chuyện của bảo mẫu như thế, lời vừa ra khỏi miệng liền biến thành: "Tôi không thích gừng, lần sau đừng làm."
Ngày hôm sau, cô có được một chén cháo cá đã được lựa toàn bộ gừng ra.
"Tỷ tỷ, vẫn là khẩu vị chị thích sao?" Triệu Thanh Đại mắt trông mong, nửa ngày cũng chưa nghe được câu trả lời, nghiêng đầu, "Tỷ tỷ suy nghĩ gì vậy?"
Đỗ Kinh Mặc nuốt xuống cháo nóng trong miệng: "Tôi nghĩ, em đang dùng tính toán với tôi."
Tính toán rất hữu dụng.
Làm người không từ chối được.
————————————————
Năm mới zui zẻ ?