Chương 8
Triệu Thanh Đại cảm thấy mình lúc mười chín tuổi thật sự là quá ngu ngốc.
Không, hẳn là trước khi nàng thức tỉnh ý thức của mình gặp gỡ hệ thống, đầu óc đều không tính là sáng suốt.
Bằng không sao có thể đơn phương xa cách Đỗ Kinh Mặc, lại giống như biến thái chú ý cuộc sống của cô từng phút, sau khi phát hiện có nam nhân ý đồ tiếp cận cô, lại đổi đủ mọi cách câu tên nam nhân đó về bên người mình.
Khi nhìn thấy cốt truyện hệ thống đưa, bên ngoài Triệu Thanh Đại nhìn như vững vàng, trên thực tế là vô cùng hoảng sợ.
Bởi vì nhìn qua, thật đúng là chuyện nàng có thể làm được.
À, ngoại trừ cầm axit đi tạt Đỗ Kinh Mặc.
Lại cầm lấy bút vẽ lần nữa, nàng đã học được làm sao để khống chế tình cảm đang cấp bách muốn được phát tiết kia, mỗi một bút vẽ đều tinh tế ổn trọng. Không cần đối chiếu ảnh chụp, thậm chí không cần vẽ nháp, bức tranh này của nàng bây giờ chỉ mới bắt đầu vẽ, nhưng trong đầu nàng đã vẽ quá quá nhiều lần.
Hệ thống vẫn luôn chờ nàng vẽ xong rồi mới dám lên tiếng: "Xem bức tranh này, thật đúng là đường nét uyển chuyển, rồng bay phượng múa. Chỉ là thân phận nữ phụ tiểu thuyết hạn chế cô, bằng không cô khẳng định là Da Vinci đương đại a."
Câu nịnh nọt này thật là quá cứng nhắc, lập tức làm Triệu Thanh Đại mắc cười.
Nàng thu dọn dụng cụ vẽ tranh, chờ thuốc màu hong gió tự nhiên, chắp tay trước ngực vẻ mặt thành khẩn nói: "Cô bình thường chút đi, tôi rất sợ hãi, coi như tôi cầu xin."
Hệ thống: "......" Nó muốn rút lại áy náy của mình.
Vì hoàn thành bức tranh này, Triệu Thanh Đại ở trong phòng từ sáng sớm tới tối, cả cơm trưa cũng không ra ăn. Vẽ xong nàng cầm một quả táo, ngồi ở cửa nhà, chỉ chờ Đỗ Kinh Mặc trở về thì dẫn cô vào phòng.
Vì thế Đỗ Kinh Mặc vừa mới vào cửa liền nghe được tiếng rộp rộp nhai nuốt.
Triệu Thanh Đại cho tới bây giờ mới cảm thấy đói, nghiêm túc gặm táo xong, lại móc ra khăn ướt lau khô tay, gói hạt táo lại, sau khi cực kỳ chuẩn xác ném vào thùng rác, ngồi lại thẳng thắn định tiếp tục chờ người.
Một loạt động tác này thành công chọc cười Đỗ Kinh Mặc.
Nhiều năm trôi qua, cô lại một lần nữa cảm nhận được vui sướng lúc nuôi Triệu Thanh Đại khi trước.
"Tỷ tỷ chị đã về rồi!" Triệu Thanh Đại nhanh chóng chắp tay ra phía sau, bật dậy.
Giống như bạn nhỏ bị lão sư đột ngột gọi tên.
Đỗ Kinh Mặc: "Sao lại ngồi ở đây? Chờ chị sao?"
Triệu Thanh Đại dùng sức gật đầu: "Em có cái phải cho chị xem!"
Nàng vừa nói vừa chủ động đi kéo tay Đỗ Kinh Mặc, trong chớp mắt ngón tay nắm chặt kia, nàng rõ ràng cảm giác được nhiệt độ cơ thể mình đang tăng lên.
Nàng nỗ lực hít sâu, bước chân đi nhẹ nhàng chậm chạp lại vững vàng, dùng để khống chế phần tim đập loạn.
"Bình tĩnh, mình phải bình tĩnh." Nàng ở trong lòng nói với bản thân như vậy, "Mình là một trà xanh lâu như vậy, không thể không có tiền đồ như này."
"Cổ với tai em sao lại đỏ như vậy?" Đỗ Kinh Mặc dùng tay trống vén tóc nàng ra bên tai xem, "Em ra lúc mấy giờ? Có bôi kem chống nắng không?"
"Mới ra chưa bao lâu, mặt trời sắp xuống núi nên cũng không bôi kem chống nắng." Triệu Thanh Đại cũng chạm chạm vành tai, vẻ mặt bình tĩnh, hỏi ngược lại, "Rất đỏ sao?"
Hệ thống: "Hay cho một người bên ngoài vững vàng, kỳ thật hoảng loạn thành một cục."
Triệu Thanh Đại thành công che giấu, vừa nói chuyện vừa đi cùng Đỗ Kinh Mặc tới cửa phòng cho khách.
Vừa mở cửa ra, bức tranh Đỗ Kinh Mặc xuất hiện ở trước mắt hai người.
Giờ phút này ông trời cũng tốt bụng, ánh hoàng hôn chiều tà dừng ở trên khung ảnh lồng kính, như là mạ một vầng sáng, Triệu Thanh Đại vẽ màu lót chính là cam và đỏ, giờ phút này ánh sáng vừa lúc, lại nhiều một phần liền có vẻ ầm ĩ; bức màn cũng theo gió nhẹ mà động, chút có chút không mà phất phơ, sượt qua một góc bàn vẽ.
Cho dù bức tranh có kết cấu tinh mỹ hơn nữa, đều so ra kém ý cảnh lúc này.
"Tỷ tỷ chị cảm thấy bức tranh này thế nào?" Triệu Thanh Đại buông tay ra, lặng lẽ lau mồ hôi tràn ra trong lòng bàn tay, hỏi ra câu hỏi mà mình thật sự để ý, "Chị thích không?"
Đỗ Kinh Mặc ôm cánh tay, đi vào tinh tế quan sát.
Lần trước nàng xem tác phẩm của Triệu Thanh Đại, vẫn là lúc nàng thi đại học kia. Cô bé ôm tác phẩm của mình tới tìm cô, nhút nhát sợ sệt hỏi: "Tỷ tỷ chị cảm thấy em có thiên phú không? Có thể thi vào cùng một đại học với chị được không?"
Loại chuyện như học nghệ thuật này, không có thiên phú thì nỗ lực hơn nữa cũng không có tác dụng. Đáp án lúc ấy Đỗ Kinh Mặc đưa ra là: "Thiên phú là có, nhưng bắt đầu quá muộn, em cần phải nỗ lực hơn người khác mới được."
Triệu Thanh Đại liền thật sự nỗ lực hơn người khác rất nhiều, năm sau vào cùng một trường đại học với cô.
Khi đó cô không nói ra miệng, nhưng trong lòng kỳ thật rất vui vẻ, tự mình đưa Triệu Thanh Đại đi nhập học, còn lén lút nói với người ta đây là em gái cô, chăm sóc nhiều một chút.
Kết quả mới khai giảng hơn một tháng, Triệu Thanh Đại liền đơn phương xa cách cô.
"Cũng không tệ lắm, tiến bộ rất rõ ràng. Ánh sáng, sắc thái, kết cấu tỉ lệ đều khống chế không tồi. Từ hai cái bộ phận trên dưới của bức tranh này, đều có thể nhìn ra được tiến bộ của em." Đỗ Kinh Mặc nghiêm túc bình luận.
Lời nói của cô hoàn toàn không coi bức tranh này như một món quà, căn bản chính là đang bình luận một tác phẩm. Tư thái của cô nghiêm túc đến mức, làm mồi lửa nhỏ bốc lên trong lòng Triệu Thanh Đại kia dập tắt.
Hệ thống không tiếng động mà cười nhạo.
Khó trách Đỗ Kinh Mặc đặc biệt ăn mấy chiêu kiểu trà xanh này, đây là một nữ chủ có được tính cách của một thẳng nam.
Triệu Thanh Đại không cam lòng, hỏi thêm: "Còn gì nữa không? Tỷ tỷ không có cái khác muốn nói sao?"
"Còn nữa, đó là bức tranh này rõ ràng là chia ra hai phân đoạn mới hoàn thành, khoảng cách thời gian còn rất lớn. Em vẽ còn tính là không tồi, nhưng vẫn có thể nhìn ra được đường ranh giới giữa các sắc thái." Đỗ Kinh Mặc nói cũng cảm thấy thái độ của mình thật sự là quá lạnh lẽo cứng nhắc một chút, nên nói thêm, "Nhưng cũng có thể nhìn ra được kỹ thuật của em so với lúc trước càng thêm thành thục, không ngừng cố gắng."
Không ngừng cố gắng.
Triệu Thanh Đại còn định giãy giụa, nhưng nàng lại sợ bị hỏi vì sao khoảng cách thời gian của bức tranh này lớn như vậy.
Nàng nói với chính mình, bản thân bức tranh này ẩn chứa tâm tư không thể nói cho ai, có thể được Đỗ Kinh Mặc nhận lấy cũng đã là vui mừng ngoài ý muốn.
Nhưng nghe hệ thống cười nhạo không che giấu chút nào, nàng không cam lòng, lại hỏi thêm một câu: "Vậy tỷ tỷ, chị thích bức tranh này không?"
Lần này Đỗ Kinh Mặc không có nửa phần do dự, trả lời gọn gàng dứt khoát: "rất thích."
Hai chữ này vào trong lỗ tai Triệu Thanh Đại, không khác gì một chùm pháo hoa nổ vang.
Đôi mắt nàng nháy mắt sáng lên: "Thật không?!"
"Chị lừa em làm gì?" Đỗ Kinh Mặc hỏi lại, "Người vẽ tranh cho chị có rất nhiều, nhưng người dùng đỏ cam làm màu lót chỉ có một mình em."
Đa số đều dùng màu sắc lạnh.
Cô biết bản thân là đoá hoa cao quý trong mắt người khác, rất khó ở chung, tính cách chân thật của cô lại rất để ý nhỏ nhặt, người ngoài không chú ý sẽ đụng vào kiêng kị của cô, liền dứt khoát không qua lại với người không cần thiết.
Căn cứ vào ấn tượng như vậy, mọi người vẽ cô đều dùng màu lạnh cũng là hợp lí.
Người dùng màu sắc nhiệt liệt như vậy để miêu tả, chỉ có một mình Triệu Thanh Đại.
Đỗ Kinh Mặc cảm thấy rất đặc biệt, hỏi: "Sao em lại nghĩ đến dùng hai màu này vẽ chị?"
"Thì, cứ tự nhiên mà dùng vậy, không nghĩ quá nhiều." Triệu Thanh Đại châm chước tìm từ, "Đại khái bởi vì, tỷ tỷ ở trong lòng em, vốn dĩ chính là như vậy."
Đỗ Kinh Mặc ở trong mắt người khác là trăng sáng treo trên bầu trời.
Nhưng Đỗ Kinh Mặc ở trong mắt nàng, lại lộng lẫy hơn tất cả mọi thứ trên thế gian này.
Chỉ có màu sắc của nắng mới có thể xứng đôi với cô.
Đỗ Kinh Mặc hôm nay mới phát hiện thì ra mình là một người nông cạn như vậy, là loại người nghe lời nịnh nọt thì tâm tình sẽ vô cùng sung sướng.
Dì bảo mẫu vào lúc này đi gọi hai nàng ăn cơm, hôm này dì rốt cuộc có một cơ hội phát huy, làm nguyên một bàn lớn, long trọng khiến Đỗ Kinh Mặc thiếu chút nữa cho rằng hôm nay là một ngày đặc biệt gì đó.
Chỉ có ba người cùng nhau ăn, cuối cùng phần lớn đồ ăn này đều dư lại, Đỗ Kinh Mặc nhìn lượng cơm thừa, khẽ cau mày.
Cô lại quay về nhìn nhìn bức tranh kia.
Tuy rằng Triệu Thanh Đại rõ ràng là đang xem nhẹ bối cảnh bức tranh, nhưng vẫn có thể nhìn ra được nơi nàng vẽ là ở đầu hẻm nhỏ.
Nét bút của Triệu Thanh Đại điểm tô đẹp đẽ mọi thứ ở đây, cũng bao gôm Đỗ Kinh Mặc ở đầu ngõ. Trình độ dụng tâm của bức tranh này, trong những bức tranh Đỗ Kinh Mặc từng thấy qua, tuyệt đối là một trong số đứng đầu tiên, không ai có thể bỏ qua tâm ý như vậy.
Vốn dĩ cô định chờ vết thương của Triệu Thanh Đại khỏi hẳn, để cho nàng về trường học, thế nhưng bây giờ lại có chút không đành lòng.
"Thôi." Đỗ Kinh Mặc đưa ra một cái lý do chính bản thân mình đều không tin lắm, "Em ấy có lẽ chỉ là tuổi nhỏ không hiểu chuyện, về sau không tái phạm nữa là được rồi."
Cô nghĩ như vậy, cất kĩ bức tranh, đi xuống lầu rót một ly sữa bò, gõ cửa phòng Triệu Thanh Đại.
"Em tới đây!" Phản ứng của Triệu Thanh Đại khá là mau, hoàn toàn nhìn không ra chân cẳng của nàng không linh hoạt, "Có chuyện gì a? Tỷ tỷ."
Đỗ Kinh Mặc: "Tâm tình của em không tốt phải không?"
Triệu Thanh Đại sửng sốt một chút: "..... Làm sao chị biết được?"
Đỗ Kinh Mặc vẻ mặt nghiêm túc: "Vừa nãy em ăn quá ít, đó không phải là lượng cơm em hay ăn."
Đây chính là một người nằm ở bệnh viện dưỡng thương, cái gì cũng không làm, còn có thể một ngày ăn hết hai phần đồ ăn sáng.
Triệu Thanh Đại: "....."
Tuy rằng xác thật hôm nay nàng bởi vì tâm tình ảnh hưởng ăn uống, nhưng bị Đỗ Kinh Mặc dùng thái độ nghiêm túc nói ra, không khỏi cũng cảm thấy thẹn.
"Kỳ thật em ăn cũng không tính nhiều, em chỉ đơn thuần là không muốn lãng phí lương thực mà thôi." Nàng có ý vì bản thân vãn hồi một chút.
Đỗ Kinh Mặc không nghĩ tới trọng điểm của nàng là ở lượng cơm ăn, cười: "Uống sữa bò trước đi."
Cô vừa nói, Triệu Thanh Đại vừa nãy còn ăn uống không tốt lắm ngoan ngoãn uống hết sữa, một bên uống một bên nghiêng nửa thân mình qua, để Đỗ Kinh Mặc đi vào trước.
"Có thể nói cho chị, vì sao tâm tình không tốt không?" Đỗ Kinh Mặc hỏi.
Mười ngón tay Triệu Thanh Đại đều quấn lấy nhau, nhìn qua cực kỳ thấp thỏm.
Nàng dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn lấy lười, nói với chính mình ngàn vạn không được cười ra tiếng ở thời điểm này.
Đỗ Kinh Mặc là người chưa bao giờ lo chuyện bao đồng, giống như cô tuy rằng vẫn luôn không rõ vì sao Triệu Thanh Đại lại xa cách mình, nhưng cho đến hôm nay cũng chưa từng hỏi qua.
Nhưng bây giờ đã khác.
Triệu Thanh Đại căng chặt khoé miệng, ngẩng đầu lên lần nữa khoé mắt đỏ bừng, nước mắt đọng trong mắt, lông mi mảnh dài run nhè nhẹ, phảng phất ngay sau đó sẽ có nước mắt theo lông mi rơi xuống.
"Tỷ tỷ, thực xin lỗi. Em không muốn nói, được không?"
Đỗ Kinh Mặc có chút hoảng hốt.
Nước mắt Triệu Thanh Đại làm cô không biết nói cái gì cho phải, trong nháy mắt, ngoại trừ một câu "Được" cái gì cũng không nói nên lời, vội vàng đi rút khăn giấy giúp nàng lau nước mắt.
Hệ thống nhìn thấu tất cả: "....."
Moá, lại để trà xanh này thực hiện được!
Không, hẳn là trước khi nàng thức tỉnh ý thức của mình gặp gỡ hệ thống, đầu óc đều không tính là sáng suốt.
Bằng không sao có thể đơn phương xa cách Đỗ Kinh Mặc, lại giống như biến thái chú ý cuộc sống của cô từng phút, sau khi phát hiện có nam nhân ý đồ tiếp cận cô, lại đổi đủ mọi cách câu tên nam nhân đó về bên người mình.
Khi nhìn thấy cốt truyện hệ thống đưa, bên ngoài Triệu Thanh Đại nhìn như vững vàng, trên thực tế là vô cùng hoảng sợ.
Bởi vì nhìn qua, thật đúng là chuyện nàng có thể làm được.
À, ngoại trừ cầm axit đi tạt Đỗ Kinh Mặc.
Lại cầm lấy bút vẽ lần nữa, nàng đã học được làm sao để khống chế tình cảm đang cấp bách muốn được phát tiết kia, mỗi một bút vẽ đều tinh tế ổn trọng. Không cần đối chiếu ảnh chụp, thậm chí không cần vẽ nháp, bức tranh này của nàng bây giờ chỉ mới bắt đầu vẽ, nhưng trong đầu nàng đã vẽ quá quá nhiều lần.
Hệ thống vẫn luôn chờ nàng vẽ xong rồi mới dám lên tiếng: "Xem bức tranh này, thật đúng là đường nét uyển chuyển, rồng bay phượng múa. Chỉ là thân phận nữ phụ tiểu thuyết hạn chế cô, bằng không cô khẳng định là Da Vinci đương đại a."
Câu nịnh nọt này thật là quá cứng nhắc, lập tức làm Triệu Thanh Đại mắc cười.
Nàng thu dọn dụng cụ vẽ tranh, chờ thuốc màu hong gió tự nhiên, chắp tay trước ngực vẻ mặt thành khẩn nói: "Cô bình thường chút đi, tôi rất sợ hãi, coi như tôi cầu xin."
Hệ thống: "......" Nó muốn rút lại áy náy của mình.
Vì hoàn thành bức tranh này, Triệu Thanh Đại ở trong phòng từ sáng sớm tới tối, cả cơm trưa cũng không ra ăn. Vẽ xong nàng cầm một quả táo, ngồi ở cửa nhà, chỉ chờ Đỗ Kinh Mặc trở về thì dẫn cô vào phòng.
Vì thế Đỗ Kinh Mặc vừa mới vào cửa liền nghe được tiếng rộp rộp nhai nuốt.
Triệu Thanh Đại cho tới bây giờ mới cảm thấy đói, nghiêm túc gặm táo xong, lại móc ra khăn ướt lau khô tay, gói hạt táo lại, sau khi cực kỳ chuẩn xác ném vào thùng rác, ngồi lại thẳng thắn định tiếp tục chờ người.
Một loạt động tác này thành công chọc cười Đỗ Kinh Mặc.
Nhiều năm trôi qua, cô lại một lần nữa cảm nhận được vui sướng lúc nuôi Triệu Thanh Đại khi trước.
"Tỷ tỷ chị đã về rồi!" Triệu Thanh Đại nhanh chóng chắp tay ra phía sau, bật dậy.
Giống như bạn nhỏ bị lão sư đột ngột gọi tên.
Đỗ Kinh Mặc: "Sao lại ngồi ở đây? Chờ chị sao?"
Triệu Thanh Đại dùng sức gật đầu: "Em có cái phải cho chị xem!"
Nàng vừa nói vừa chủ động đi kéo tay Đỗ Kinh Mặc, trong chớp mắt ngón tay nắm chặt kia, nàng rõ ràng cảm giác được nhiệt độ cơ thể mình đang tăng lên.
Nàng nỗ lực hít sâu, bước chân đi nhẹ nhàng chậm chạp lại vững vàng, dùng để khống chế phần tim đập loạn.
"Bình tĩnh, mình phải bình tĩnh." Nàng ở trong lòng nói với bản thân như vậy, "Mình là một trà xanh lâu như vậy, không thể không có tiền đồ như này."
"Cổ với tai em sao lại đỏ như vậy?" Đỗ Kinh Mặc dùng tay trống vén tóc nàng ra bên tai xem, "Em ra lúc mấy giờ? Có bôi kem chống nắng không?"
"Mới ra chưa bao lâu, mặt trời sắp xuống núi nên cũng không bôi kem chống nắng." Triệu Thanh Đại cũng chạm chạm vành tai, vẻ mặt bình tĩnh, hỏi ngược lại, "Rất đỏ sao?"
Hệ thống: "Hay cho một người bên ngoài vững vàng, kỳ thật hoảng loạn thành một cục."
Triệu Thanh Đại thành công che giấu, vừa nói chuyện vừa đi cùng Đỗ Kinh Mặc tới cửa phòng cho khách.
Vừa mở cửa ra, bức tranh Đỗ Kinh Mặc xuất hiện ở trước mắt hai người.
Giờ phút này ông trời cũng tốt bụng, ánh hoàng hôn chiều tà dừng ở trên khung ảnh lồng kính, như là mạ một vầng sáng, Triệu Thanh Đại vẽ màu lót chính là cam và đỏ, giờ phút này ánh sáng vừa lúc, lại nhiều một phần liền có vẻ ầm ĩ; bức màn cũng theo gió nhẹ mà động, chút có chút không mà phất phơ, sượt qua một góc bàn vẽ.
Cho dù bức tranh có kết cấu tinh mỹ hơn nữa, đều so ra kém ý cảnh lúc này.
"Tỷ tỷ chị cảm thấy bức tranh này thế nào?" Triệu Thanh Đại buông tay ra, lặng lẽ lau mồ hôi tràn ra trong lòng bàn tay, hỏi ra câu hỏi mà mình thật sự để ý, "Chị thích không?"
Đỗ Kinh Mặc ôm cánh tay, đi vào tinh tế quan sát.
Lần trước nàng xem tác phẩm của Triệu Thanh Đại, vẫn là lúc nàng thi đại học kia. Cô bé ôm tác phẩm của mình tới tìm cô, nhút nhát sợ sệt hỏi: "Tỷ tỷ chị cảm thấy em có thiên phú không? Có thể thi vào cùng một đại học với chị được không?"
Loại chuyện như học nghệ thuật này, không có thiên phú thì nỗ lực hơn nữa cũng không có tác dụng. Đáp án lúc ấy Đỗ Kinh Mặc đưa ra là: "Thiên phú là có, nhưng bắt đầu quá muộn, em cần phải nỗ lực hơn người khác mới được."
Triệu Thanh Đại liền thật sự nỗ lực hơn người khác rất nhiều, năm sau vào cùng một trường đại học với cô.
Khi đó cô không nói ra miệng, nhưng trong lòng kỳ thật rất vui vẻ, tự mình đưa Triệu Thanh Đại đi nhập học, còn lén lút nói với người ta đây là em gái cô, chăm sóc nhiều một chút.
Kết quả mới khai giảng hơn một tháng, Triệu Thanh Đại liền đơn phương xa cách cô.
"Cũng không tệ lắm, tiến bộ rất rõ ràng. Ánh sáng, sắc thái, kết cấu tỉ lệ đều khống chế không tồi. Từ hai cái bộ phận trên dưới của bức tranh này, đều có thể nhìn ra được tiến bộ của em." Đỗ Kinh Mặc nghiêm túc bình luận.
Lời nói của cô hoàn toàn không coi bức tranh này như một món quà, căn bản chính là đang bình luận một tác phẩm. Tư thái của cô nghiêm túc đến mức, làm mồi lửa nhỏ bốc lên trong lòng Triệu Thanh Đại kia dập tắt.
Hệ thống không tiếng động mà cười nhạo.
Khó trách Đỗ Kinh Mặc đặc biệt ăn mấy chiêu kiểu trà xanh này, đây là một nữ chủ có được tính cách của một thẳng nam.
Triệu Thanh Đại không cam lòng, hỏi thêm: "Còn gì nữa không? Tỷ tỷ không có cái khác muốn nói sao?"
"Còn nữa, đó là bức tranh này rõ ràng là chia ra hai phân đoạn mới hoàn thành, khoảng cách thời gian còn rất lớn. Em vẽ còn tính là không tồi, nhưng vẫn có thể nhìn ra được đường ranh giới giữa các sắc thái." Đỗ Kinh Mặc nói cũng cảm thấy thái độ của mình thật sự là quá lạnh lẽo cứng nhắc một chút, nên nói thêm, "Nhưng cũng có thể nhìn ra được kỹ thuật của em so với lúc trước càng thêm thành thục, không ngừng cố gắng."
Không ngừng cố gắng.
Triệu Thanh Đại còn định giãy giụa, nhưng nàng lại sợ bị hỏi vì sao khoảng cách thời gian của bức tranh này lớn như vậy.
Nàng nói với chính mình, bản thân bức tranh này ẩn chứa tâm tư không thể nói cho ai, có thể được Đỗ Kinh Mặc nhận lấy cũng đã là vui mừng ngoài ý muốn.
Nhưng nghe hệ thống cười nhạo không che giấu chút nào, nàng không cam lòng, lại hỏi thêm một câu: "Vậy tỷ tỷ, chị thích bức tranh này không?"
Lần này Đỗ Kinh Mặc không có nửa phần do dự, trả lời gọn gàng dứt khoát: "rất thích."
Hai chữ này vào trong lỗ tai Triệu Thanh Đại, không khác gì một chùm pháo hoa nổ vang.
Đôi mắt nàng nháy mắt sáng lên: "Thật không?!"
"Chị lừa em làm gì?" Đỗ Kinh Mặc hỏi lại, "Người vẽ tranh cho chị có rất nhiều, nhưng người dùng đỏ cam làm màu lót chỉ có một mình em."
Đa số đều dùng màu sắc lạnh.
Cô biết bản thân là đoá hoa cao quý trong mắt người khác, rất khó ở chung, tính cách chân thật của cô lại rất để ý nhỏ nhặt, người ngoài không chú ý sẽ đụng vào kiêng kị của cô, liền dứt khoát không qua lại với người không cần thiết.
Căn cứ vào ấn tượng như vậy, mọi người vẽ cô đều dùng màu lạnh cũng là hợp lí.
Người dùng màu sắc nhiệt liệt như vậy để miêu tả, chỉ có một mình Triệu Thanh Đại.
Đỗ Kinh Mặc cảm thấy rất đặc biệt, hỏi: "Sao em lại nghĩ đến dùng hai màu này vẽ chị?"
"Thì, cứ tự nhiên mà dùng vậy, không nghĩ quá nhiều." Triệu Thanh Đại châm chước tìm từ, "Đại khái bởi vì, tỷ tỷ ở trong lòng em, vốn dĩ chính là như vậy."
Đỗ Kinh Mặc ở trong mắt người khác là trăng sáng treo trên bầu trời.
Nhưng Đỗ Kinh Mặc ở trong mắt nàng, lại lộng lẫy hơn tất cả mọi thứ trên thế gian này.
Chỉ có màu sắc của nắng mới có thể xứng đôi với cô.
Đỗ Kinh Mặc hôm nay mới phát hiện thì ra mình là một người nông cạn như vậy, là loại người nghe lời nịnh nọt thì tâm tình sẽ vô cùng sung sướng.
Dì bảo mẫu vào lúc này đi gọi hai nàng ăn cơm, hôm này dì rốt cuộc có một cơ hội phát huy, làm nguyên một bàn lớn, long trọng khiến Đỗ Kinh Mặc thiếu chút nữa cho rằng hôm nay là một ngày đặc biệt gì đó.
Chỉ có ba người cùng nhau ăn, cuối cùng phần lớn đồ ăn này đều dư lại, Đỗ Kinh Mặc nhìn lượng cơm thừa, khẽ cau mày.
Cô lại quay về nhìn nhìn bức tranh kia.
Tuy rằng Triệu Thanh Đại rõ ràng là đang xem nhẹ bối cảnh bức tranh, nhưng vẫn có thể nhìn ra được nơi nàng vẽ là ở đầu hẻm nhỏ.
Nét bút của Triệu Thanh Đại điểm tô đẹp đẽ mọi thứ ở đây, cũng bao gôm Đỗ Kinh Mặc ở đầu ngõ. Trình độ dụng tâm của bức tranh này, trong những bức tranh Đỗ Kinh Mặc từng thấy qua, tuyệt đối là một trong số đứng đầu tiên, không ai có thể bỏ qua tâm ý như vậy.
Vốn dĩ cô định chờ vết thương của Triệu Thanh Đại khỏi hẳn, để cho nàng về trường học, thế nhưng bây giờ lại có chút không đành lòng.
"Thôi." Đỗ Kinh Mặc đưa ra một cái lý do chính bản thân mình đều không tin lắm, "Em ấy có lẽ chỉ là tuổi nhỏ không hiểu chuyện, về sau không tái phạm nữa là được rồi."
Cô nghĩ như vậy, cất kĩ bức tranh, đi xuống lầu rót một ly sữa bò, gõ cửa phòng Triệu Thanh Đại.
"Em tới đây!" Phản ứng của Triệu Thanh Đại khá là mau, hoàn toàn nhìn không ra chân cẳng của nàng không linh hoạt, "Có chuyện gì a? Tỷ tỷ."
Đỗ Kinh Mặc: "Tâm tình của em không tốt phải không?"
Triệu Thanh Đại sửng sốt một chút: "..... Làm sao chị biết được?"
Đỗ Kinh Mặc vẻ mặt nghiêm túc: "Vừa nãy em ăn quá ít, đó không phải là lượng cơm em hay ăn."
Đây chính là một người nằm ở bệnh viện dưỡng thương, cái gì cũng không làm, còn có thể một ngày ăn hết hai phần đồ ăn sáng.
Triệu Thanh Đại: "....."
Tuy rằng xác thật hôm nay nàng bởi vì tâm tình ảnh hưởng ăn uống, nhưng bị Đỗ Kinh Mặc dùng thái độ nghiêm túc nói ra, không khỏi cũng cảm thấy thẹn.
"Kỳ thật em ăn cũng không tính nhiều, em chỉ đơn thuần là không muốn lãng phí lương thực mà thôi." Nàng có ý vì bản thân vãn hồi một chút.
Đỗ Kinh Mặc không nghĩ tới trọng điểm của nàng là ở lượng cơm ăn, cười: "Uống sữa bò trước đi."
Cô vừa nói, Triệu Thanh Đại vừa nãy còn ăn uống không tốt lắm ngoan ngoãn uống hết sữa, một bên uống một bên nghiêng nửa thân mình qua, để Đỗ Kinh Mặc đi vào trước.
"Có thể nói cho chị, vì sao tâm tình không tốt không?" Đỗ Kinh Mặc hỏi.
Mười ngón tay Triệu Thanh Đại đều quấn lấy nhau, nhìn qua cực kỳ thấp thỏm.
Nàng dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn lấy lười, nói với chính mình ngàn vạn không được cười ra tiếng ở thời điểm này.
Đỗ Kinh Mặc là người chưa bao giờ lo chuyện bao đồng, giống như cô tuy rằng vẫn luôn không rõ vì sao Triệu Thanh Đại lại xa cách mình, nhưng cho đến hôm nay cũng chưa từng hỏi qua.
Nhưng bây giờ đã khác.
Triệu Thanh Đại căng chặt khoé miệng, ngẩng đầu lên lần nữa khoé mắt đỏ bừng, nước mắt đọng trong mắt, lông mi mảnh dài run nhè nhẹ, phảng phất ngay sau đó sẽ có nước mắt theo lông mi rơi xuống.
"Tỷ tỷ, thực xin lỗi. Em không muốn nói, được không?"
Đỗ Kinh Mặc có chút hoảng hốt.
Nước mắt Triệu Thanh Đại làm cô không biết nói cái gì cho phải, trong nháy mắt, ngoại trừ một câu "Được" cái gì cũng không nói nên lời, vội vàng đi rút khăn giấy giúp nàng lau nước mắt.
Hệ thống nhìn thấu tất cả: "....."
Moá, lại để trà xanh này thực hiện được!