Chương 5: Đã ghi nhận phản hồi
Vừa xuống lầu, Hướng San thấy người kia an tĩnh đọc báo uống cà phê... trên mặt còn đeo cặp kính, cô bất tri bất giác nhìn anh không rời mắt... dáng vẻ hôm nay hình như... có chút khác hôm qua... lúc quát cô về nhà.
Chính là... trông đặc biệt thư sinh.
Lục Cảnh Quân biết cô đã xuống, ngước lên nhìn cô... thấy thiếu nữ trước mặt mặc quần dài áo phông bình thường, đặc biệt trên mặt cũng không còn tô vẽ hay đeo mấy cái phụ kiện khó hiểu kia khiến người nhìn ngộp thở nữa... anh liền cảm thấy thiếu nữ trước mắt trở nên thuận mắt hơn rất nhiều. Lục Cảnh Quân đẩy phần ăn của Hướng San mà dì Diệp vừa chuẩn bị xong, đẩy tới hướng đối diện:
- Lại đây ăn.
Hướng San ngập ngừng tiến tới trước bàn ăn, kéo ghế nhồi xuống, lưng thẳng tắp, quy củ yên lặng ăn sáng...
Đồ ăn dì Diệp nấu vô cùng phong phú, nhưng Hướng San thật sự ăn không vô, vì hôm qua còn chưa ăn gì đã đi tụ tập với anh em, bụng còn trống rỗng đã uống khá nhiều nước có ga, vì thế sáng nay ngủ dậy, bao tử có hơi khó chịu...
Thấy cô gái trước mặt, miệng nhỏ nhả nhớt nhai cơm, chậm chạp mãi mà phần ăn vẫn chưa vơi bao nhiêu, Lục Cảnh Quân nhíu mày, anh âm thầm đánh giá thiếu nữ trước mặt...
Chính là không những quậy phá, không nghe lời người lớn, lại còn kén ăn nữa...
Thật khó nuôi!
Lục Cảnh Quân liếc nhìn đồng hồ... cũng đã hơn 7 giờ, anh hỏi:. Nha?h ?hấ? ?ại == T?u?T ?U??N﹒v? ==
- Thật sự nghỉ học hôm nay?
Hướng San ngẩng đầu nhìn anh, trước đó cô vì lười dậy nên mới lấy cớ mệt mỏi để nghỉ học, nào ngờ lại bị ai đó kéo dậy bằng được, dù sao cũng đã dậy rồi, nếu ở đây hẳn sẽ có bao nhiêu ngại ngùng...
Chẳng thà vậy, cô vẫn là ở trường ngủ có khi còn thoải mái hơn...
- Không... cháu muốn tới trường.
Lục Cảnh Quân cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, anh gật đầu nói:
- Về sau tạo thói quen dậy sớm một chút, ngủ nướng không tốt.
Hướng San nghe vậy ù ù cạc cạc gật đầu nói:
- Ừm...
Lục Cảnh Quân cực kì ngứa mắt dáng vẻ nói năng không dứt khoát, anh nghiêm giọng:
- Ừm cái gì? Ngẩng đầu nói chuyện rõ ràng!
Hướng San lại một phen giật nảy mình:
- Đã rõ ạ!
- Đã rõ liền thu xếp vật tư tới trường đi, không còn sớm nữa.
Hướng San đứng phắt dậy, bước nhanh gần như chạy lên lầu soạn sách...
Sao cô có cảm giác như bản thân là đang đi nghĩa vụ quân sự thế này?
.....
Đường Kim Sơn hôm nay thật hiếm khi không có tắc đường giờ này, Hướng San thầm cảm thấy may mắn, có trời mới biết không khí trong xe lúc này có bao nhiêu gượng gạo. Cô chỉ mong đến trường thật mau để bản thân được giải thoát...
Khoảng 30 phút sau đã tới trường, Lục Cảnh Quân vừa tới liền nói:
- Trường cấp ba A?
Hướng San vừa thấy tới cổng trường, cô gật gật đầu, tháo dây an toàn chuẩn bị xuống xe thì nghe thấy Lục Cảnh Quân mở miệng hỏi:
- Đưa tôi điện thoại của cháu!
Hướng San ngờ vực đưa tới, Lục Cảnh Quân vừa cầm liền bắt đầu nhập một dãy số, nhấn nút gọi, điện thoại anh vừa kêu anh liền tắt rồi đem trả lại cô..,
- Cảm thấy mệt thì gọi tôi đến đón.
Hướng San chột dạ, thật ra cô không có mệt, đó là lí do cô bịa ra để có thể được ngủ nướng mà thôi. Tuy vậy vẫn cười cười gật đầu rồi xuống xe... Hướng San vừa đi một đoạn liền nhớ ra cái gì đó, quay lại vẫy tay chào tạm biệt với anh từ xa...
Lục Cảnh Quân:...
Trong xe anh không vội lái xe luôn mà mở điện thoại lên để kiểm tra danh bạ rồi lưu lại số cô luôn...
Ngay lúc đó, Lục Cảnh Quân nhận được thông báo từ tài khoản xã hội mà anh sử dụng.
Mạng xã hội anh sử dụng có liên kết với danh bạ trong máy, vì thế liền hiện lên gợi ý kết bạn với tài khoản của Hướng San...
Vừa nhấn vào avatar của cô, anh liền thấy một bài đăng công khai gần đây nhất của cô...
Một bức ảnh toàn cảnh căn phòng màu hồng vô cùng rực rỡ...
Cùng với dòng cap...
# Nửa đêm trở về mà suýt bị doạ bất tỉnh, bản cô nương đau tim quá ( ét o ét) #
Kế đó là rất nhiều lượt tương tác và bình luận dưới bài đăng:
@ Giang Dã vô cùng đẹp mã: Trời má, thiếu nữ quá, vibe này tương phản cực độ với mày đấy ha ha.
@ Uyên An không lan man: Tuyệt vời luôn, phòng thế này mới là phòng con gái nhé Hướng San đại ca!
@ Ta rất giàu: Chu choa mạ ơi! Hường pastel mãi keo, chắc tao sẽ tham khảo sự màu mè này để decor lại phòng chơi game của tao!
...
Bao nhiêu câu bình luận với đủ biểu tượng cảm xúc khác nhau mà Lục Cảnh Quân dường như chỉ chú ý đúng một câu.
@ San San mĩ nữ: Dị ứng luôn.
Lục Cảnh Quân:...
Anh đăm chiêu nhìn ảnh căn phòng màu hồng, lại nhìn bình luận của Hướng San, sau đó lướt xuống lặng lẽ thả một câu dưới bình luận.
@ Canh Quan Luc: Đã ghi nhận phản hồi.
Viết bình luận xong liền xoá tab, trực tiếp gọi điện thoại cho trợ lí.
Bên kia vừa mới nhấc máy liền nhận được một câu mang sát thương cực lớn từ vị trí của Lục Cảnh Quân:
- Cậu bị trừ lương!
Mà bên ai đó vừa được thăng chức liền hí hửng đi du lịch tận nửa bên kia của trái đất, đột nhiên nhận được cuộc gọi này giống như bị sét đánh ngang tai. Anh ta lập tức bỏ cuộc chơi, đặt vé máy bay chuyến sớm nhất để trở về công ty... dỗ dành sếp cho hắn một con đường sống...
Huhuhu... có ai nói cho anh biết tại sao sếp tự dưng đòi trừ lương anh không?
Chính là... trông đặc biệt thư sinh.
Lục Cảnh Quân biết cô đã xuống, ngước lên nhìn cô... thấy thiếu nữ trước mặt mặc quần dài áo phông bình thường, đặc biệt trên mặt cũng không còn tô vẽ hay đeo mấy cái phụ kiện khó hiểu kia khiến người nhìn ngộp thở nữa... anh liền cảm thấy thiếu nữ trước mắt trở nên thuận mắt hơn rất nhiều. Lục Cảnh Quân đẩy phần ăn của Hướng San mà dì Diệp vừa chuẩn bị xong, đẩy tới hướng đối diện:
- Lại đây ăn.
Hướng San ngập ngừng tiến tới trước bàn ăn, kéo ghế nhồi xuống, lưng thẳng tắp, quy củ yên lặng ăn sáng...
Đồ ăn dì Diệp nấu vô cùng phong phú, nhưng Hướng San thật sự ăn không vô, vì hôm qua còn chưa ăn gì đã đi tụ tập với anh em, bụng còn trống rỗng đã uống khá nhiều nước có ga, vì thế sáng nay ngủ dậy, bao tử có hơi khó chịu...
Thấy cô gái trước mặt, miệng nhỏ nhả nhớt nhai cơm, chậm chạp mãi mà phần ăn vẫn chưa vơi bao nhiêu, Lục Cảnh Quân nhíu mày, anh âm thầm đánh giá thiếu nữ trước mặt...
Chính là không những quậy phá, không nghe lời người lớn, lại còn kén ăn nữa...
Thật khó nuôi!
Lục Cảnh Quân liếc nhìn đồng hồ... cũng đã hơn 7 giờ, anh hỏi:. Nha?h ?hấ? ?ại == T?u?T ?U??N﹒v? ==
- Thật sự nghỉ học hôm nay?
Hướng San ngẩng đầu nhìn anh, trước đó cô vì lười dậy nên mới lấy cớ mệt mỏi để nghỉ học, nào ngờ lại bị ai đó kéo dậy bằng được, dù sao cũng đã dậy rồi, nếu ở đây hẳn sẽ có bao nhiêu ngại ngùng...
Chẳng thà vậy, cô vẫn là ở trường ngủ có khi còn thoải mái hơn...
- Không... cháu muốn tới trường.
Lục Cảnh Quân cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, anh gật đầu nói:
- Về sau tạo thói quen dậy sớm một chút, ngủ nướng không tốt.
Hướng San nghe vậy ù ù cạc cạc gật đầu nói:
- Ừm...
Lục Cảnh Quân cực kì ngứa mắt dáng vẻ nói năng không dứt khoát, anh nghiêm giọng:
- Ừm cái gì? Ngẩng đầu nói chuyện rõ ràng!
Hướng San lại một phen giật nảy mình:
- Đã rõ ạ!
- Đã rõ liền thu xếp vật tư tới trường đi, không còn sớm nữa.
Hướng San đứng phắt dậy, bước nhanh gần như chạy lên lầu soạn sách...
Sao cô có cảm giác như bản thân là đang đi nghĩa vụ quân sự thế này?
.....
Đường Kim Sơn hôm nay thật hiếm khi không có tắc đường giờ này, Hướng San thầm cảm thấy may mắn, có trời mới biết không khí trong xe lúc này có bao nhiêu gượng gạo. Cô chỉ mong đến trường thật mau để bản thân được giải thoát...
Khoảng 30 phút sau đã tới trường, Lục Cảnh Quân vừa tới liền nói:
- Trường cấp ba A?
Hướng San vừa thấy tới cổng trường, cô gật gật đầu, tháo dây an toàn chuẩn bị xuống xe thì nghe thấy Lục Cảnh Quân mở miệng hỏi:
- Đưa tôi điện thoại của cháu!
Hướng San ngờ vực đưa tới, Lục Cảnh Quân vừa cầm liền bắt đầu nhập một dãy số, nhấn nút gọi, điện thoại anh vừa kêu anh liền tắt rồi đem trả lại cô..,
- Cảm thấy mệt thì gọi tôi đến đón.
Hướng San chột dạ, thật ra cô không có mệt, đó là lí do cô bịa ra để có thể được ngủ nướng mà thôi. Tuy vậy vẫn cười cười gật đầu rồi xuống xe... Hướng San vừa đi một đoạn liền nhớ ra cái gì đó, quay lại vẫy tay chào tạm biệt với anh từ xa...
Lục Cảnh Quân:...
Trong xe anh không vội lái xe luôn mà mở điện thoại lên để kiểm tra danh bạ rồi lưu lại số cô luôn...
Ngay lúc đó, Lục Cảnh Quân nhận được thông báo từ tài khoản xã hội mà anh sử dụng.
Mạng xã hội anh sử dụng có liên kết với danh bạ trong máy, vì thế liền hiện lên gợi ý kết bạn với tài khoản của Hướng San...
Vừa nhấn vào avatar của cô, anh liền thấy một bài đăng công khai gần đây nhất của cô...
Một bức ảnh toàn cảnh căn phòng màu hồng vô cùng rực rỡ...
Cùng với dòng cap...
# Nửa đêm trở về mà suýt bị doạ bất tỉnh, bản cô nương đau tim quá ( ét o ét) #
Kế đó là rất nhiều lượt tương tác và bình luận dưới bài đăng:
@ Giang Dã vô cùng đẹp mã: Trời má, thiếu nữ quá, vibe này tương phản cực độ với mày đấy ha ha.
@ Uyên An không lan man: Tuyệt vời luôn, phòng thế này mới là phòng con gái nhé Hướng San đại ca!
@ Ta rất giàu: Chu choa mạ ơi! Hường pastel mãi keo, chắc tao sẽ tham khảo sự màu mè này để decor lại phòng chơi game của tao!
...
Bao nhiêu câu bình luận với đủ biểu tượng cảm xúc khác nhau mà Lục Cảnh Quân dường như chỉ chú ý đúng một câu.
@ San San mĩ nữ: Dị ứng luôn.
Lục Cảnh Quân:...
Anh đăm chiêu nhìn ảnh căn phòng màu hồng, lại nhìn bình luận của Hướng San, sau đó lướt xuống lặng lẽ thả một câu dưới bình luận.
@ Canh Quan Luc: Đã ghi nhận phản hồi.
Viết bình luận xong liền xoá tab, trực tiếp gọi điện thoại cho trợ lí.
Bên kia vừa mới nhấc máy liền nhận được một câu mang sát thương cực lớn từ vị trí của Lục Cảnh Quân:
- Cậu bị trừ lương!
Mà bên ai đó vừa được thăng chức liền hí hửng đi du lịch tận nửa bên kia của trái đất, đột nhiên nhận được cuộc gọi này giống như bị sét đánh ngang tai. Anh ta lập tức bỏ cuộc chơi, đặt vé máy bay chuyến sớm nhất để trở về công ty... dỗ dành sếp cho hắn một con đường sống...
Huhuhu... có ai nói cho anh biết tại sao sếp tự dưng đòi trừ lương anh không?