Chương 11: Sao lại gặp người quen cũ rồi
Buổi sáng trên chiếc giường nhỏ, một cục bông tròn nhỏ đang ngọ nguậy từ từ chui ra khỏi chăn bông ấm áp
Mèo con lười biếng thức dậy xỏ đôi dép lê vào nhà tắm, khuôn mặt lờ đờ say ngủ cùng với mái tóc bù xù
Cậu nhanh chóng vệ sinh xong mặc đồ đi học.
Đến lớp, mèo con lười biếng gục mặt xuống bàn say sưa ngủ, một lúc sau chuông trường vang lên mọi người tập trung vào lớp ồn ào khiến mèo con bị đánh thức.
Giáo viến bước vào lớp và nói rất nhiều, nhưng chẳng có chữ nào vào đầu được con mèo lười bỗng có hai thiếu niên bước vào khiến Thiên Ý phải hoàn hồn tỉnh giấc.
Đ..ó...đó là... Lý Phong và Lý Duật sao chúng nó ở đây vậy. Không phải một tháng sao nó mới về nước à.
Cậu trợn tròn mắt nhìn hai thanh niên đang đứng trên bục bảng cùng với dòng chữ:
'CHÀO ĐÓN HỌC SINH MỚI!!'
Hai thiếu niên trên bảng đều có một vóc dáng rất cao và đô người, nhưng hai người họ đều có nét đẹp riêng
Lý Phong có một gương mặt thanh tao, cao quý nhìn rất hoà đồng với mọi người. Làn da cậu trắng như tuyết, mái tóc đen dài được buộc lên cao cùng với đôi mắt cáo màu đỏ rượu dài và hẹp. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi tay dài màu trắng, chính giữa là một chiếc cà vạt đỏ cùng với quần jean đen làm tôn lên vẻ đẹp của cơ thể của cậu.
Còn Lý Duật thì lại có một gương mặt của một thiếu niên thể thao, trái ngược với anh cậu thì cậu lại rất năng động và tràn đầy năng lượng. Làn da màu bánh mật cùng với đôi mắt hổ vàng kim. Chiếc áo sơ mi không cài cài cúc đầu và cà vạt buộc lỏng,quần jean cùng giày thể thao.
Dung mạo của hai thiếu niên đã làm cho mọi nữ sinh phải hoa cả mắt hò hét.
Không tìm được chỗ trống nên giáo viên bèn cho hai đại thiếu gia ngồi gần Thiên Ý
Cậu sợ tái mặt nghĩ:
Nếu mà phát hiện ra không biết phải giải thích thế nào nữa.
Lướt qua đám đông, hai đại thiếu gia đi đến chỗ ngồi và bắt gặp được Thiên Ý
Một chàng trai nhỏ với mắt tóc dài đen huyền, đôi mắt long lanh màu hồng nhạt như những viên đá quý cùng với đôi môi nhỏ đỏ hồng hoà với làn da trắng như tuyết khiến cậu càng thêm mỹ lệ,
Nhìn cậu rất thanh tao, yêu kiều nhưng lại có một chút đáng yêu và dễ thương làm hai vị thiếu niên rất ấn tượng trước vẻ đẹp này
Mùi rượu Viognier của thiếu niên cứ thoang thoảng trong không khí khiến hai người cảm thấy rất thơm.
Lý Phong mang sự lịch lãm của một quý ông chào hỏi và mỉm cười với cậu, Thiên Ý ngoài mặt thì cười nhưng bên trong lại nghĩ rằng:
Không ngờ hai thằng nhóc quỷ hồi xưa hay đu theo mình bây giờ đã lớn vậy rồi, mà còn phát triển hơn mình nữa chứ
Thiên Ý thầm tự hào về cách nuôi dạy chăm trẻ của mình nên đã lỡ kêu lên:
"Lâu rồi không gặp, hai Tiểu quỷ nhỏ lớn nhanh quá a!"
Nụ cười thân thiện toả nắng khiến mọi người xung quanh cảm thấy ấm lòng nhưng hai anh em Lý Phong và Lý Duật bỗng đen mặt im lặng khiến không khí trở nên nghiêm trọng.
Hình như mình mới nói điều gì sai sai thì phải
Cả lớp bàn tán xôn xao, giáo viên cũng im lặng theo không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì một giọng trầm của Lý Duật cất lên:
"Tại sao cậu lại biết cái tên đó??"
Mặt Lý Duật rất trầm và lạnh băng, Lý Phong thì không nói gì mà siết chặt nắm đấm
Thiên Ý biết mình đã lỡ mồm thốt lên một chuyện tày trời nên hơi khó xử.
Chưa kịp giải thích thì giáo viên đang cắt ngang cuộc trò chuyện và bắt đầu tiết học, nghe thế nên hai người bèn về chỗ ngồi và chú tâm học hành, còn Thiên Ý thì rất bình tĩnh nhưng trong lòng thì thở phào nhẹ nhõm:
Ôi may quá, trời cứu mình rồi
Tiết học vẫn diễn ra bình thường, ai cũng chú tâm học hành còn Lý Phong và Lý Duật lại để mắt nhìn Thiên Ý.
Giờ ra chơi đến, ai náy cũng ùa ạt ra sân, Hoàng Linh tự tin chỉnh chu đầu tóc để chuẩn bị đi bắt chuyện với hai thiếu gia mới chuyển vào lớp, vì tiếng tâm của hai người họ không hề bình thường.
Lý Phong và Lý Duật là con trai của Lý Phong, chủ tịch tương lai của tập đoàn bất động sản đứng đầu và cũng là một trong những
và ba của cậu cũng là một trong 6 ông hoàng giàu nhất thế giới
Và hai anh em này cũng rất tài giỏi và nổi tiếng ở anh quốc nên con mồi ngon như vậy sao cô có thể bỏ qua như vậy được.
Cô đến gần hai vị thiếu gia cười thân thiện chưa kịp chào hỏi thì hai vị thiếu gia đã đứng dậy, hùng hổ đến chỗ Thiên Ý, xách cậu như xách mèo đi ra khỏi lớp.
Vì Thiên Ý nhẹ như mây nên chỉ cần nhấc nhẹ bằng một tay, một cái là đã lên
Thiên Ý hoang mang vùng vẫy, cậu đá chân lung tung để thoát khỏi vòng tay của Lý Duật,
mùi phenomenon của cậu rất gần khoang mũi của Lý Duật nên các cơ bắp của cánh tay căng cứng lên những đường gân xanh hiện rất rõ ở tay, vị thiếu gia cảm thấy rất kích thích nhưng nó không ảnh hưởng được lý của cậu được.
Vào được nhà vệ sinh, hai thiếu niên khoá cửa nhà vệ sinh lại thả Thiên Ý xuống và kabedon cậu vào tường, Lý Phong điềm tĩnh nhưng ánh mắt lại rất lạnh lùng đến sởn cảm sống lưng, cậu gằn giọng hỏi:
" Tôi hỏi cậu tại sao cậu lại biết được cái tên này, không ai bên ngoài có thể biết đến nó ngoại trừ người nhà của tôi và... "
Cậu bỗng nhỏ giọng nói thầm:
"Người đó"
Thiên Ý rất bình tĩnh và không hề lo sợ, ánh nhìn trở nên rất chân thành và trung thực nhưng đây chưa phải là lúc để cậu có thể nói ra bí mật đó đành phải lừa dối hai đứa nhóc của mình:
"Do tôi có hai đứa hàng xóm lúc nhỏ cũng rất giống các cậu và rất quậy nên tôi chỉ nhìn lộn thôi"
"Với lại cái tên đó cũng rất phổ thông mà, nên nhầm lẫn cũng có sao đâu"
Hai đại thiếu gia nghe cũng thấy có lý nhưng lại có cảm giác không tin tưởng cho lắm, mà nhìn thiếu niên nhỏ này rất ngây thơ trong sáng nên hai đại thiếu gia tin rằng cậu không nói dối mình.
Lý Phong và Lý Duật bèn phải thả Thiên Ý ra, nhưng ai ngờ bỗng có một thiếu niên xông cửa đi vào cùng lúc bắt gặp được cảnh tượng Lý Duật kabedon Thiên Ý.
Mèo con lười biếng thức dậy xỏ đôi dép lê vào nhà tắm, khuôn mặt lờ đờ say ngủ cùng với mái tóc bù xù
Cậu nhanh chóng vệ sinh xong mặc đồ đi học.
Đến lớp, mèo con lười biếng gục mặt xuống bàn say sưa ngủ, một lúc sau chuông trường vang lên mọi người tập trung vào lớp ồn ào khiến mèo con bị đánh thức.
Giáo viến bước vào lớp và nói rất nhiều, nhưng chẳng có chữ nào vào đầu được con mèo lười bỗng có hai thiếu niên bước vào khiến Thiên Ý phải hoàn hồn tỉnh giấc.
Đ..ó...đó là... Lý Phong và Lý Duật sao chúng nó ở đây vậy. Không phải một tháng sao nó mới về nước à.
Cậu trợn tròn mắt nhìn hai thanh niên đang đứng trên bục bảng cùng với dòng chữ:
'CHÀO ĐÓN HỌC SINH MỚI!!'
Hai thiếu niên trên bảng đều có một vóc dáng rất cao và đô người, nhưng hai người họ đều có nét đẹp riêng
Lý Phong có một gương mặt thanh tao, cao quý nhìn rất hoà đồng với mọi người. Làn da cậu trắng như tuyết, mái tóc đen dài được buộc lên cao cùng với đôi mắt cáo màu đỏ rượu dài và hẹp. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi tay dài màu trắng, chính giữa là một chiếc cà vạt đỏ cùng với quần jean đen làm tôn lên vẻ đẹp của cơ thể của cậu.
Còn Lý Duật thì lại có một gương mặt của một thiếu niên thể thao, trái ngược với anh cậu thì cậu lại rất năng động và tràn đầy năng lượng. Làn da màu bánh mật cùng với đôi mắt hổ vàng kim. Chiếc áo sơ mi không cài cài cúc đầu và cà vạt buộc lỏng,quần jean cùng giày thể thao.
Dung mạo của hai thiếu niên đã làm cho mọi nữ sinh phải hoa cả mắt hò hét.
Không tìm được chỗ trống nên giáo viên bèn cho hai đại thiếu gia ngồi gần Thiên Ý
Cậu sợ tái mặt nghĩ:
Nếu mà phát hiện ra không biết phải giải thích thế nào nữa.
Lướt qua đám đông, hai đại thiếu gia đi đến chỗ ngồi và bắt gặp được Thiên Ý
Một chàng trai nhỏ với mắt tóc dài đen huyền, đôi mắt long lanh màu hồng nhạt như những viên đá quý cùng với đôi môi nhỏ đỏ hồng hoà với làn da trắng như tuyết khiến cậu càng thêm mỹ lệ,
Nhìn cậu rất thanh tao, yêu kiều nhưng lại có một chút đáng yêu và dễ thương làm hai vị thiếu niên rất ấn tượng trước vẻ đẹp này
Mùi rượu Viognier của thiếu niên cứ thoang thoảng trong không khí khiến hai người cảm thấy rất thơm.
Lý Phong mang sự lịch lãm của một quý ông chào hỏi và mỉm cười với cậu, Thiên Ý ngoài mặt thì cười nhưng bên trong lại nghĩ rằng:
Không ngờ hai thằng nhóc quỷ hồi xưa hay đu theo mình bây giờ đã lớn vậy rồi, mà còn phát triển hơn mình nữa chứ
Thiên Ý thầm tự hào về cách nuôi dạy chăm trẻ của mình nên đã lỡ kêu lên:
"Lâu rồi không gặp, hai Tiểu quỷ nhỏ lớn nhanh quá a!"
Nụ cười thân thiện toả nắng khiến mọi người xung quanh cảm thấy ấm lòng nhưng hai anh em Lý Phong và Lý Duật bỗng đen mặt im lặng khiến không khí trở nên nghiêm trọng.
Hình như mình mới nói điều gì sai sai thì phải
Cả lớp bàn tán xôn xao, giáo viên cũng im lặng theo không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì một giọng trầm của Lý Duật cất lên:
"Tại sao cậu lại biết cái tên đó??"
Mặt Lý Duật rất trầm và lạnh băng, Lý Phong thì không nói gì mà siết chặt nắm đấm
Thiên Ý biết mình đã lỡ mồm thốt lên một chuyện tày trời nên hơi khó xử.
Chưa kịp giải thích thì giáo viên đang cắt ngang cuộc trò chuyện và bắt đầu tiết học, nghe thế nên hai người bèn về chỗ ngồi và chú tâm học hành, còn Thiên Ý thì rất bình tĩnh nhưng trong lòng thì thở phào nhẹ nhõm:
Ôi may quá, trời cứu mình rồi
Tiết học vẫn diễn ra bình thường, ai cũng chú tâm học hành còn Lý Phong và Lý Duật lại để mắt nhìn Thiên Ý.
Giờ ra chơi đến, ai náy cũng ùa ạt ra sân, Hoàng Linh tự tin chỉnh chu đầu tóc để chuẩn bị đi bắt chuyện với hai thiếu gia mới chuyển vào lớp, vì tiếng tâm của hai người họ không hề bình thường.
Lý Phong và Lý Duật là con trai của Lý Phong, chủ tịch tương lai của tập đoàn bất động sản đứng đầu và cũng là một trong những
và ba của cậu cũng là một trong 6 ông hoàng giàu nhất thế giới
Và hai anh em này cũng rất tài giỏi và nổi tiếng ở anh quốc nên con mồi ngon như vậy sao cô có thể bỏ qua như vậy được.
Cô đến gần hai vị thiếu gia cười thân thiện chưa kịp chào hỏi thì hai vị thiếu gia đã đứng dậy, hùng hổ đến chỗ Thiên Ý, xách cậu như xách mèo đi ra khỏi lớp.
Vì Thiên Ý nhẹ như mây nên chỉ cần nhấc nhẹ bằng một tay, một cái là đã lên
Thiên Ý hoang mang vùng vẫy, cậu đá chân lung tung để thoát khỏi vòng tay của Lý Duật,
mùi phenomenon của cậu rất gần khoang mũi của Lý Duật nên các cơ bắp của cánh tay căng cứng lên những đường gân xanh hiện rất rõ ở tay, vị thiếu gia cảm thấy rất kích thích nhưng nó không ảnh hưởng được lý của cậu được.
Vào được nhà vệ sinh, hai thiếu niên khoá cửa nhà vệ sinh lại thả Thiên Ý xuống và kabedon cậu vào tường, Lý Phong điềm tĩnh nhưng ánh mắt lại rất lạnh lùng đến sởn cảm sống lưng, cậu gằn giọng hỏi:
" Tôi hỏi cậu tại sao cậu lại biết được cái tên này, không ai bên ngoài có thể biết đến nó ngoại trừ người nhà của tôi và... "
Cậu bỗng nhỏ giọng nói thầm:
"Người đó"
Thiên Ý rất bình tĩnh và không hề lo sợ, ánh nhìn trở nên rất chân thành và trung thực nhưng đây chưa phải là lúc để cậu có thể nói ra bí mật đó đành phải lừa dối hai đứa nhóc của mình:
"Do tôi có hai đứa hàng xóm lúc nhỏ cũng rất giống các cậu và rất quậy nên tôi chỉ nhìn lộn thôi"
"Với lại cái tên đó cũng rất phổ thông mà, nên nhầm lẫn cũng có sao đâu"
Hai đại thiếu gia nghe cũng thấy có lý nhưng lại có cảm giác không tin tưởng cho lắm, mà nhìn thiếu niên nhỏ này rất ngây thơ trong sáng nên hai đại thiếu gia tin rằng cậu không nói dối mình.
Lý Phong và Lý Duật bèn phải thả Thiên Ý ra, nhưng ai ngờ bỗng có một thiếu niên xông cửa đi vào cùng lúc bắt gặp được cảnh tượng Lý Duật kabedon Thiên Ý.