Chương 9: Muốn Bao Nhiêu?
“Lâm Thiên Sinh?” Nghe đến cái tên này, mấy người Diệp Đình sững sờ tại chỗ. “Hình như tôi đã nghe qua cái tên này ở đâu đó rồi?” Trong lúc đám người Diệp Đình đang ngờ vực thì bóng dáng của Lâm Thiên Sinh đã biến mất trong đám đông. Một người trong số bọn họ giật mình, sau đó chợt nhận ra: “A, tôi nhớ ra rồi!” “Cô chủ, không phải gần đây con gái lớn nhà họ Tô – Tô Nhiên đã phải gả cho một tên ăn mày nhặt được ở ven đường sao?” “Nghe nói, con rể ở rể nhà họ Tô tên là Lâm Thiên Sinh!” Nghe thấy lời này, Diệp Đình cũng nhớ tới. Cô ấy nhìn theo hướng mà Lâm Thiên Sinh vừa biến mất, không khỏi lẩm bẩm nói: “Kẻ ăn mày? Đây chính là tu sĩ có cảnh giới cao hơn cả sư phụ của mình…” “Con rể ở rể nhà họ Tô?” “Xem ra nhà họ Tô vẫn chưa biết được thân phận thật sự của ngài Lâm, có lẽ ngài ấy đi ra ngoài dạo chơi tình cờ bị cuốn vào chuyện của nhà họ Tô và nhà họ Lăng.” Nói chung là những tu sĩ ở cấp độ này thường có sở thích theo đuổi tu vi ở cấp độ cao thâm hơn. Đã không còn cảm thấy hứng thú với những thứ như tiền bạc nữa. Về phần tại sao Lâm Thiên Sinh lại sẵn lòng trở thành con rể ở rể nhà họ Tô thì Diệp Đình lúc này cũng không thể hiểu được. “Mặc kệ là như thế nào thì chuyện xảy ra hôm nay cứ làm theo ý ngài Lâm, nhất định là anh ấy không muốn để cho người khác biết thân phận tu sĩ của anh ấy.” “Cho nên chúng ta không thể để lộ chuyện này ra ngoài, nếu như chọc giận anh ấy, sẽ mang đến tai họa cho nhà họ Diệp chúng ta!” Sau khi Diệp Đình suy nghĩ hồi lâu, cô ấy lên tiếng dặn dò những người đi theo phía sau mình. “Vâng, cô chủ!” Một đám người đồng thanh đáp. Trong lòng bọn họ đương nhiên biết rất rõ, đối mặt với loại tu sĩ như vậy, bóp ch ết bọn họ cũng dễ dàng như bóp ch ết một con kiến. Sau khi trở về nhà họ Tô đã là lúc chạng vạng. “Tôi đã đi đến địa chỉ ban đầu của anh ta, nhưng không gặp được ai cả, anh ta có thể đi đâu chứ?” Tô Nhiên ngồi ở trên ghế sô pha trong phòng khách, khoanh tay, bắt chéo chân, cau mày nói. Cô thật sự không ngờ rằng vậy mà Lâm Thiên Sinh lại có bản lĩnh rời khỏi sự giám sát của chú Thất quản gia. Điều khiến cô càng cảm thấy kỳ lại hơn chính là sau khi chú Thất tỉnh lại vẫn ổn nhưng lại bị mất trí nhớ, không thể nhớ rõ được bất cứ điều gì vào lúc đó. Lâm Thiên Sinh là con rể ở rể nhà họ Tô, nên nếu có kẻ xấu nào đó muốn làm chuyện ác ý với anh thì chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện. Lúc này Tô Nhiên mới nhớ ra, trên người tên kia cũng không có phương tiện liên lạc gì. Dựa trên thông tin của anh mà nói, anh cũng không có bạn bè gì ở thành phố Giang Nam. Nếu cứ mất tích như vậy thì thật sự rất khó tìm. Trong lòng chú Thất tràn ngập áy náy, nói với Tô Nhiên: “Cô chủ, đều do tôi không trông chừng cậu ta kỹ lưỡng, là do tôi thất trách.” “Không biết tại sao tôi lại ngủ quên mất.” Tô Nhiên nặng nề thở dài, sau đó nói: “Không sao đâu chú Thất, chuyện này không thể trách chú được.” “Cô chủ, cậu chủ đã trở lại rồi!” Tô Nhiên vừa nói xong, đã có người hầu vội vàng đi tới báo lại. Ngay sau đó, Lâm Thiên Sinh cũng đi vào phòng khách. Nhìn thấy Tô Nhiên và chú Thất đang dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn mình, trong lòng Lâm Thiên Sinh tự nhiên biết đã có chuyện gì xảy ra. Tô Nhiên không hề đứng dậy, bày ra bộ mặt tức giận hỏi: “Hôm nay anh đã đi đâu?” Lâm Thiên Sinh không nhanh không chậm nói: “Tôi đi ra ngoài đi dạo, không cần phải căng thẳng như vậy chứ?” “Huống chi tôi đi đâu làm gì cũng không cần thiết phải báo cáo từng li từng tí cho cô, phải không?” Tô Nhiên không nói nên lời, vừa rồi cô còn định nói gì đó, nhưng lại không biết phải mở miệng như thế nào. Lâm Thiên Sinh nói quả thật không sai, anh chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi, tại sao cô lại phải quan tâm đ ến anh nhiều như vậy? Thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Tô Nhiên, chú Thất ở bên cạnh vội vàng mở miệng: “Hiện tại cậu là con rể nhà họ Tô, một mình đi ra ngoài, nếu lỡ gặp phải kẻ xấu bắt cậu đi thì phải làm sao?” “Cô chủ đang quan tâm đ ến cậu, đừng không biết tốt xấu như vậy.” Lâm Thiên Sinh cười lạnh nói: “Quan tâm đ ến tôi làm gì?” “Các người tự chăm sóc tốt cho bản thân của mình trước đi, ông đây có thủ đoạn phi thường, có thể trấn áp bất cứ kẻ địch nào.” Tô Nhiên khinh thường cười một tiếng: “Chậc chậc, lại còn trấn áp được hết kẻ địch, anh cũng chỉ có cái miệng thôi.” “Sau này đi ra ngoài, phiền anh nói lại với chú Thất một tiếng, bằng không đến lúc anh chết ở cái xó nào đó bọn tôi cũng không biết.” Tô Nhiên nói xong, lập tức đứng dậy đi lên lầu. Lúc này,quản gia chú Thất cùng bọn người hầu cũng lần lượt rời đi. Lâm Thiên Sinh nói với Tô Nhiên đang đi lên lầu: “Hóa ra còn quan tâm đ ến sự sống chết của tôi, xem ra cô cũng không phải loại vô tình.” “Vì thái độ này của cô, tôi sẽ bảo vệ nhà họ Tô của cô.” Tô Nhiên nghe vậy, lập tức dừng lại, nói với Lâm Thiên Sinh: “Anh đừng mạnh miệng với tôi nữa có được không?” “Nếu anh thật sự có lòng như vậy, thế thì anh đừng không chịu thua kém một chút cho tôi, nghe theo sự sắp xếp của tôi cố gắng làm việc, đừng gây họa cho nhà họ Tô của tôi nữa được không, Lâm đại thần tiên?” Lâm Thiên Sinh nói: “Lúc trước tôi đã nói rồi, tôi không có hứng thú với công việc của các cô.” “À đúng rồi, hôm nay tôi mua một cái điện thoại di động, hết tiền rồi. Cô là vợ trên danh nghĩa của tôi, bây giờ tôi xin cô một ít tiền tiêu vặt cũng không quá đáng, phải không?” Tô Nhiên thực sự không nói nên lời. Chuyện đã đến lúc này, cô cũng không còn hy vọng gì nữa. Chỉ mong Lâm Thiên Sinh có thể thành thật an phận lắng nghe sự sắp xếp của cô. Nhưng tên này lại cố tình không nghe theo lời khuyên! Sau đó cô hỏi: “Muốn bao nhiêu?” Lâm Thiên Sinh nói: “1 triệu 8 cũng không phải nhiều.” Tô Nhiên tức giận: “Cả ngày chơi bời lêu lổng, cũng không có hoài bão gì, vậy mà mở miệng liền đòi 1 triệu 8!” “Anh cho rằng tiền của nhà họ Tôi tôi là do gió lớn thổi tới à?” “Tháng này chỉ cho anh 500 ngàn, có muốn hay không? Không muốn thì dẹp đi!” Sau khi nói xong thì cô vội vàng đi xuống lầu, cầm cái túi trên ghế sô pha lên, lấy một tấm thẻ từ bên trong ra ném cho Lâm Thiên Sinh. Vốn dĩ cô đã chuẩn bị sẵn chuyện này từ trước. Dù thế nào đi nữa, Lâm Thiên Sinh cũng đã cứu nhà họ Tô của cô khỏi tai họa, hơn nữa cô cũng bắt anh phải thủ thân mà sống vì mình, trong lòng Tô Nhiên cảm thấy vẫn nên bồi thường cho anh. Dù sao trước đó cô cũng đã hứa rồi. Vốn dĩ cô muốn cho anh một lần 5 triệu, nhưng lại sợ sau khi Lâm Thiên Sinh có tiền rồi lại trở nên không an phận, ra ngoài làm loạn khắp nơi gây ra rắc rối. Lâm Thiên Sinh nhét thẻ vào trong túi, dùng giọng điệu kỳ quái nói: “Thật không hổ danh là con người có giá trị tiền tỷ, quả nhiên là ra tay hào phóng, không biết phải tốn bao lâu mới tiêu hết 500 ngàn này đây?” Sao Tô Nhiên lại không hiểu được ý trong lời nói của anh, cô hung hăng trợn mắt nhìn anh, đồng thời giơ nắm đấm đập vào ngực Lâm Thiên Sinh. “Im miệng lại cho tôi!” Nói xong, cô lại tức giận đi lên lầu. Nhìn thấy dáng vẻ này của Tô Nhiên, Lâm Thiên Sinh khẽ mỉm cười. Anh thấp giọng nói: “Ha ha, thật đúng là một cô gái thú vị.” “Nhưng cô có tính cách như vậy, thì không thể làm được gì cả.” Những tranh chấp giữa các gia đình giàu có vô cùng tàn khốc. Với tính cách này của Tô Nhiên, nếu như cô thật sự chính thức tiếp quản toàn bộ tài sản của nhà họ Tô, sau này nhà họ Tô sẽ rất khó có được chỗ đứng ở thành phố Giang Nam. Có đôi khi quá tốt bụng cũng không phải là chuyện gì tốt. Đương nhiên, những lời sau đó không lọt được vào tai Tô Nhiên. Ngược lại bị quản gia chú Thất đang nghe lén ở trong góc nghe thấy tất cả một cách rõ ràng. Chuyện xảy ra ban ngày đã khiến ông ta cảm thấy khó hiểu, trong lòng ông ta bắt đầu nghi ngờ Lâm Thiên Sinh không đơn giản chỉ là một kẻ đầu đường xó chợ. Mà những lời này đương nhiên là Lâm Thiên Sinh cố ý nói cho quản gia chú Thất nghe.