Chương 3: 3: Xào Ốc Đồng
Nhìn thấy mẹ kế, Lư Hủ bỗng nhiên có chút xấu hổ.Đặc biệt là nhìn thấy nàng cõng theo một đứa trẻ làm việc buổi sáng trở về.Hắn nghẹn một lát, có chút ngượng ngùng chào hỏi:- Trở về rồi.Đây không phải là vô nghĩa à?Nguyên Mạn Nương lại không có chút ý nghĩ như vậy, thấy nhi tử không quá thân cận với nàng không hề buồn bực không vui, rốt cuộc có chút tức giận, đôi mắt và mũi đều chua:- Hủ nhi, hôm nay có khá hơn không? Còn đau đầu không?Lư Hủ lắc đầu, có chút luống cuống chân tay.- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi! Nguyên Mạn Nương ngơ ngẩn nhìn phương hướng phòng bếp, trong mắt nhìn hai đứa nhỏ một lớn ba tuổi, nghe phòng bếp từng trận bay ra hương thơm, lúc này mới cảm thấy nhà bọn họ rốt cuộc là đã vượt qua.Nàng cười cười với Lư Hủ, lại gạt nước mắt trong mắt ra.Lư Hủ cắn răng, thật sự không biết phải ứng đối với tình huống này như thế nào.Vốn dĩ nhà hắn không ăn cơm trưa, nhưng ốc đồng làm đều làm, có thể hạ màn thầu, Nguyên Mạn Nương lại vào phòng bếp làm màn thầu, nấu cháo.Nàng đi vào, Lư Hủ liền từ trong phòng bếp đi ra, Nguyên Mạn Nương đã sớm quen với việc Lư Hủ coi thường nàng, sớm đã thành thói quen, lần này nàng hiểu lầm, thay đổi tâm trạng nên nàng hoàn toàn không biết đối mặt với mẹ kế như từ trên trời giáng xuống như thế nào.Hắn còn chưa bò đủ để đi đường, Lư Tử đã lấy ghế ngồi ở bên cạnh nhìn hắn, thấy hắn muốn bò ra ngoài thì lập tức trở về túm lấy.Lúc này hắn đang chơi với hắn, nhưng hắn lại càng bò hăng hơn, miệng cười như chém gió.Nguyên Mạn Nương thỉnh thoảng từ trong phòng bếp thăm dò nhìn qua, không nhịn được lộ ra một nụ cười.nấu cơm xong, đã qua buổi tối, nhà người khác đều nên đi làm ruộng rồi, Nguyên Mạn Nương không thúc giục bọn họ đi đưa ốc đồng xào cho hai thúc thúc gia, dứt khoát để lại một nửa ở trong nồi, vớt ra một nửa nhà mình trước ăn thử.Giữa trưa vẫn là dáng vẻ già đời, màn thầu lên men, rau dại phát khổ, cháo còn trong vắt hơn cả con sông bên cạnh thôn.Có ốc đồng, so ra thì thảm liệt hơn.Nguyên Mạn Nương ăn hai quả ốc đồng xào, mắt hạnh đều ăn sáng, làm cho Lư Hủ không nhịn được hoài nghi nàng có phải hay không thật ra cũng là một đồ ăn tham lam.Một mồm lớn của Lư Chu và Tịch Nguyệt là màn thầu một viên ốc, ăn không hết, tiểu đệ của hắn là Lư Duệ thì hai bước ba oai mà đi vòng quanh cái bàn, ê ê a a mà đập cái bàn phát giận, hắn cũng muốn ăn, không có ai cho!Nguyên Mạn Nương vừa gắp thịt lớn, vừa gắp thịt nhỏ, vừa ăn vừa cười không ngừng, toàn bộ quá trình chỉ có Lư Hủ ăn mà không biết ăn gì.Hắn cảm thấy món ăn xào ốc đồng này giống nhau, nhiều lắm chỉ là một món ăn bình thường ở quán Chợ Đen, ăn một chút còn ngon, không coi là món ăn đứng đắn, nhưng như vậy bọn họ lại giống như ăn món ăn trân quý Hải Vị gì đó, trong lòng Lư Hủ có chút khó chịu, cảm thấy ngày này không nên là như thế này.Một bữa cơm, cả nhà ăn đến thỏa mãn, một cái nhà nhỏ, ngoại trừ để dành ra phải đưa cho hai thúc thúc gia còn ở trong nồi, mặt khác toàn bộ ăn sạch.Chờ đến khi bọn họ đều ăn không động, Nguyên Mạn Nương mới vừa thu thập vừa kết thúc.Lư Chu mang Tịch Nguyệt đi đưa ốc đồng xào cho thúc thúc gia, Lư Hủ ngồi ở bên cạnh bàn, nhìn Nguyên Mạn Nương lấy màn thầu chấm nước canh ăn.Hắn theo bản năng nhìn về phía vị trí không chủ.Theo trí nhớ, nếu như cha hắn còn ở đây thì nhất định là cha hắn ôm Tịch Nguyệt chọn thịt cho bọn hắn, tự mình chấm màn thầu nấu canh ăn.Nhìn thấy Lư Hủ nhìn chằm chằm chủ vị đến phát ngốc, Nguyên Mạn Nương nuốt màn thầu, có chút thấp thỏm mở miệng:- Hủ nhi à, nương có một số việc muốn thương lượng với ngươi.Lư Hủ:- Ngươi nói.Nguyên Mạn Nương nói rất khó khăn, rối rắm nhéo ngón tay:- Vậy thì nương nói với ngươi một chút, Hủ nhi à, cái kia, là chuẩn bị ăn mừng lễ mừng năm mới phải dùng đến dầu thắp...Lư Hủ khụ khụ, giọng nói cũng có chút rạn nứt:- Không phải là dùng đồ ăn à? Không thể ăn à?Nguyên Mạn Nương chưa từng nghe qua cách nói ăn chay này, giật mình nói:- Đương nhiên có thể ăn, nếu ngươi muốn ăn thì ngẫu nhiên chưng chút váng dầu cũng được.Nàng rối rắm, nhưng Lô Hủ nghe hiểu.Nhà bọn họ không ăn nổi du.Hắn chuẩn bị dùng đến lễ mừng năm mới.Mặt Lư Hủ đỏ lên.- Ốc đồng này ăn ngon thì ăn ngon, nhưng không thể ăn nhiều được.Nguyên Mạn Nương nhéo đầu ngón tay cúi đầu, nhỏ giọng nói:- Ngươi biết, cha ngươi hạ táng, nhà chúng ta bán hơn phân nửa điền...Lư Hủ không nói gì.Hắn biết chuyện này.Cha của hắn chết ở bên ngoài, hoặc là hạ táng ngay tại chỗ, hoặc là nhờ người vận chuyển trở về.Có quan trở về, nhân lực, lộ phí tiêu hao không ít, tình huống của cha hắn lại xem như là đột tử, theo tập tục bản địa của bọn họ, đột tử không cát, không thể lập bia không thể vào phần mộ tổ tiên, Lư Hủ và Nguyên Mạn Nương ở điểm này rất nhất trí, bán ruộng vay nợ cũng phải làm cho cha hắn an táng thật tốt.Hai thúc thúc và một cô cô của Lư Hủ đều cầm tiền ra, nhờ người làm đủ chuyện lễ pháp trừ hối, mở tiệc chiêu đãi toàn tộc xem lễ, mới đưa cha hắn táng vào phần mộ tổ tiên.Như vậy, nhà bọn họ tích tụ, còn có tiền bán điền, chẳng những xài hết, còn thiếu nợ của thúc thúc cô cô gia.Nguyên Mạn Nương tiếp tục đếm:- Sau này ngươi bệnh nặng, nương thật sự là không có cách nào, cho nên mới bán cho ngươi xem bệnh...Lư Hủ:- ...Nàng nhanh chóng liếc mắt nhìn Lư Hủ, như trút được gánh nặng, cảm thán nói:- Cũng may là bệnh của ngươi rất tốt.Lông mày Lư Hủ run run, nghĩ thầm, không tốt, vốn Lư Hủ cũng chưa...Bình tĩnh xem xét, mẹ kế của Lư Hủ này đối với hắn thật ra không tệ, mỗi ngày lông mày không phải lông mày đôi mắt không phải đôi mắt, cũng không bị hắn làm lạnh, thổi gió bên gối cho cha hắn, thổi cha hắn thành cha kế, đối với Lư Chu càng giống như là thân sinh.Ngay cả hai ngày hắn đau đầu giả bộ bất tỉnh, nàng cũng thường xuyên đến mép giường cho hắn cái chăn lau mặt, chuyện nhỏ hắn không nhớ rõ, hắn ký sự tới, trừ mẹ hắn ra thì không ai chiếu cố hắn như vậy, hắn thân ba mẹ, đều là vội vàng cuốn sự nghiệp, cuốn đến không cần con trai không cần gia Ngưu nhân.Tuy nàng ngồi ở mép giường, một mình thút tha thút thít khóc tương lai nhà bọn họ, nhưng làm sao bây giờ? Hắn cũng rất xấu hổ.Lư Hủ lấy lại bình tĩnh, trầm giọng hỏi:- Còn thừa đất không?Nguyên Mạn Nương giống như muỗi hừ hừ:- Hai mẫu ruộng tốt còn lại.Trước mắt Lư Hủ tối sầm, tuy hắn không trồng nhiều nhưng đại khái cũng biết hai mẫu đất không nuôi sống được năm người.Hắn hỏi:- Tiền còn dư không?Nguyên Mạn Nương vội gật đầu, giọng lại lớn hơn chút:- Một hai ba đồng.Trước hết trả tiền cho gia đình của tứ thúc cô cô của ngươi, hay là...Lư Hủ:- Trước ở lại đi.Dù sao cũng không đủ trả.Nếu như trả tiền, đừng nói là Du, chỉ sợ ngay cả màn thầu cũng không ăn được.Lư Hủ nhìn chằm chằm vào cái bàn, phát sầu, vừa rồi còn khó có thể nuốt rau dại dưa muối, hình như cũng...!Không phải không thể ăn...Nguyên Mạn Nương thấy hắn lại nhìn chằm chằm vào bàn ăn, vội hỏi:- Hủ nhi, có phải ngươi không ăn no hay không, trong nồi còn có màn thầu.Lư Hủ vội vàng lắc đầu: Có thể ăn thì có thể ăn, không đến lúc sơn cùng thuỷ tận, hắn cũng không phải là rất muốn ăn màn thầu.Nguyên Mạn Nương an ủi hắn:- Thật ra cũng không phải là không thể tiếp tục, mẹ cũng nghĩ kỹ rồi, Chu nhi, Tịch Nguyệt, Duệ nhi còn nhỏ, không ăn được bao nhiêu đồ vật, nhà chúng ta ngay cả hai mẫu đất ta cũng vội đến đây, ta lại dệt thêm chút vải, nuôi thêm hai ổ gà, vịt, Chu nhi và Tịch Nguyệt đều có thể hỗ trợ cắt cỏ, ngày bình thường ta may quần áo cho người ta, nếu ngươi còn muốn trở về làm học đồ trong huyện thì tiếp tục đi, nếu muốn ở nhà, chúng ta sẽ khai mở chút đất hoang, tiết kiệm chút ít, cuối cùng cũng có thể qua được.Mặt Lư Hủ càng đỏ hơn.Nhìn vẻ mặt không cần lo lắng của nàng trong nhà, lại nhìn tiểu đệ đệ đang nằm trong lòng ngực của nàng, tâm tình của Lư Hủ cực kỳ phức tạp, cũng là 25 tuổi, nghiên cứu sinh tốt nghiệp đại đường tỷ đã nghỉ ngơi ở nhà hơn một năm, mỗi ngày không phải chơi điện thoại thì là làm tổng nghệ, mà Nguyên Mạn Nương muốn nuôi dưỡng bốn hài tử khiêng lên tận nhà.Lư Hủ lau mặt:- Ta đã biết..