Chương 43: 43: Lư Hủ Là Ai
Cẩu tử sẽ không không biết bọn họ nghĩ như thế nào.Đơn giản là muốn tức giận, lại sợ chọc giận cừu hận, Tam gia trở về quở trách bọn họ.Cổ động Lục gia bọn họ ra mặt trước, Tam gia trở về mắng cũng là mắng Lục gia.Cẩu tử trả lời lung tung hai tiếng, tay đẩy xe lăn trở về sòng bạc.Kho hàng của sòng bạc còn có một nửa thương lương thực, ngoại trừ bọn họ ra thì còn bán giá cao cho khách đánh bạc.Cẩu tử vừa vào cửa sau của sòng bạc, đã nghe thấy bên trong có người đang cáo trạng với Tống Lục.- Chính là tiểu tử bán cá của Cừu gia kia!- Thật sao?- Thật sự, ta chính mắt nhìn thấy!Cẩu tử không cần lo lắng, Tống Lục đã biết Lư Hủ và Cừu gia đến với nhau.Tiểu nhị cáo trạng thấy Cẩu Tử vội vàng phất tay:- Cẩu tử cũng nhìn thấy! Hắn đang ở bên cạnh sông! Cẩu tử, ngươi nói có phải ngươi nhìn thấy tiểu tử làm bánh quẩy kia lên thuyền của Cừu gia hay không?Cẩu tử gật đầu:- Đúng vậy.Tống Lục đập bàn một cái rồi đứng lên:- Mẹ nó, một hai người cũng không để lão tử vào mắt!Cẩu tử vội nói:- Lục gia, bọn họ đã đi rồi, lúc này ta không theo kịp.Tống Lục nghĩ đến cũng đúng.Từ sòng bạc đến bến tàu cũng rất xa, còn phải ra khỏi cửa thành.Hắn lại ngồi trở lại, càng hành càng tức, túm bí đỏ tử ném cẩu tử lên trên bàn:- Các ngươi cũng không biết ngăn cản à?Cẩu tử vẻ mặt đau khổ đứng dậy, vô tội nói:- Một mình ta ở đây cũng không dám động thủ với cừu gia, một mình ta...Tống Lục lại muốn lấy bình trà đập hắn, nhìn kìa, bình trà là quan sứ mới đổi thành sứ màu xanh, Tống Thập Nhị mới từ phủ thành mang về tặng cho hắn, không nỡ ném đi.Hắn ném mạnh bình trà lên trên bàn, cầm lấy cây quạt mạnh mẽ quạt gió:- Sáng mai, các ngươi đều mang theo gia hỏa này đến bến tàu với ta đi!Bên kia, Lục Dũng đưa Lư Hủ từ bến tàu đến, từ xa nhìn thấy cha hắn tự cho mạn thuyền lương thực, hơn hai trăm cân lương thực đặt ở trên vai cha hắn, chân bùn của cha hắn đều bị giẫm ra hố.Lục Dũng muốn đi hỗ trợ, cha của hắn âm thầm lắc đầu với hắn.Lục Dũng đứng ở trước giường, đôi mắt có chút đỏ lên.Đàm Thạch Đầu không biết hắn đang nhìn cái gì, theo tầm mắt của hắn thấy là mạn thuyền hàng, liền hừ một tiếng, mắng:- Kiếm đoạn tử tuyệt tôn muội lương tâm tiền!Mắng xong hắn lại hỏi:- Ngươi có phải là mua lương thực hay không? Trong viện chúng ta còn có hạt kê và gạo lức, ngươi muốn ăn thì ta đi lấy cho ngươi một túi.Lục Dũng lắc đầu:- Hủ ca giúp ta mua lương thực từ trong thôn bọn họ.Đàm Thạch Đầu à một tiếng:- Được, đều là bằng hữu, dùng đến ngươi nói chuyện, không cần khách khí.Đối với đôi mắt to trong suốt của hắn, tâm tình của Lục Dũng không đề cập đến nhiều điều phức tạp.Rõ ràng là hắn quen biết với Lư Hủ càng lâu thì một ngày mới làm sao thật sự giống như mối quan hệ giữa Đàm Thạch Đầu và Lư Hủ được chứ?Đàm Thạch Đầu thấy Lục Dũng cũng là người có tính cách như vậy, nhìn cách ăn mặc của hắn cũng biết hắn chính là người bình thường, tự mình làm chủ lấy mấy con cá nhỏ được bao bọc trong lá sen:- Đừng nhìn cá chết, đều là mới bắt buổi sáng, hoá đơn đã chết rồi, còn mới tinh mà, ngươi lấy đi.Lục Dũng:- Không cần.Đàm Thạch Đầu đẩy hắn:- Lấy đi, những tiểu tạp ngư này bán không được không phải tặng không phải là ném đi, lấy về đi nấu một nồi rồi ăn.Lục Dũng vẫn không cần, Đàm Thạch Đầu hỏi:- Có phải ngươi khinh thường ta hay không?Lục Dũng không nói nữa, gãi đầu, nhận lấy Đàm Thạch Đầu Cá:- Ngày mai ta sẽ mang đậu hủ đến cho ngươi.Đàm Thạch Đầu:- Hành nha! Ngươi lấy sạp trên đó ra, ta dùng rau trộn hành lá ăn!Lục Dũng:- ...Đó là sạp của Lư Hủ, không phải là đầu của Đàm Thạch!Hắn yên lặng chửi thầm một trận, nói với Đàm Thạch Đầu là cảm ơn đã mang cá về nhà.Cha của Lục Dũng hỏi hắn:- Ngươi sao lại chạy khỏi Ngư Quán của Cừu gia đi?Lục Dũng mỗi ngày đều bán đậu hủ ở chợ sáng, dù sao cũng là một đứa trẻ, lại không thích hỏi lung tung rối loạn, đối với mấy đại gia tộc Quan Dương thì đó hoàn toàn là một thế giới không liên quan.Mặc dù cha của hắn làm cu li cho mạn thuyền, nhưng hắn cũng không cảm thấy nhà bọn họ có liên quan gì đến mạn thuyền.Nghe thấy cha của hắn hỏi như vậy, Lục Dũng còn mê hoặc trong chốc lát:- Vậy gia tộc cá quán kia họ là gì?Cha của Lục Dũng cười lớn:- Ta biết gia hỏa kia bán cá họ Đàm, bọn họ đều là làm việc cho Thù Hổ.Lục Dũng lấy lại tinh thần, chợt nhớ tới lúc ban ngày, Lư Hủ còn nói cái gì mà "Cúc đại gia", thì ra là nói Thù Hổ?Nhưng sao Lư Hủ lại quen biết với Cửu Hổ?Cha của Lục Dũng thấy hắn mơ hồ, biết tính cách của hắn không phải là ái gây chuyện thị phi, cũng không nhiều lời:- Ngươi coi như không biết là được.Lục Dũng gật đầu, hỏi hắn:- Cha, ta đi đến quán cá của Cừu gia có thể gây phiền phức cho ngươi hay không?Cha của Lục Dũng lắc đầu:- Không đến mức cùng nhà ta, đều là bán cu li thúc bá giống cha ta, quản sự không quen biết ngươi.Lại nói, trước đó một thời gian, cũng có không ít người dỡ hàng mạn thuyền cho cừu gia.Lục Dũng:- À...Hắn tò mò:- Cha, mạn thuyền lợi hại hay là cừu gia lợi hại?Cha của Lục Dũng:- Đương nhiên là mạn thuyền lợi hại, nhưng mà...Hắn nhìn một chậu cá trên bàn.Sau khi hắn làm mạn thuyền mười năm, ngoại trừ Tống Đại còn ở Quan Dương, lễ mừng năm mới đã phát cho bọn họ mười văn tiền thưởng thì cũng không đến quá gần.Nhưng thật ra trong nhà họ Thù nghe nói Hổ và huynh đệ kia của hắn cùng ăn cùng ở, đối thủ thuộc hạ vô cùng dày rộng.Hắn vốn không tin, nhưng một tiểu hài tử của nhà họ Gia lại dám tiện tay đưa Lục Dũng nhiều cá như vậy, nói vậy thì tính khí của Cừu Hổ là rất rộng.mạn thuyền nhưng không ai dám làm như vậy, làm Tống Tam biết, không thể không nhận lấy một bài học.Hắn tiếp tục nói:- ...!Nhưng mạn thuyền có lợi hại thế nào cũng không liên quan gì đến chúng ta.Lục Dũng:- Ta biết rồi.Sáng sớm hôm sau, cửa thành vừa mới mở ra, Tống Lục đã mang theo một đội nhân mã châm đuốc đi ra khỏi thành.Đám người xếp hàng mua lương thực ở cửa thành nhận ra hắn tới, không biết hắn đang muốn tìm ai gây khó dễ.- Chẳng lẽ là Tống Tam gia đã trở về, Lục gia đi đón rồi?- Ta thấy không giống, giống như là tìm kiếm thông tin hơn.Tìm kiếm?Ở mạn thuyền khống chế, ai dám chọc vào Tống Lục?- Chẳng lẽ là huynh đệ của bọn họ phản bội?Đừng nói người khác không rõ, mạn thuyền người một nhà cũng không rõ.Nhìn tiểu nhị trong quán tới đây hỏi, Tống Lục sai người nâng cái ghế đặt ở trước chính của quán cá Trĩ gia, hắn kéo vạt áo, khí phách nghiêm túc ngồi xuống:- Ngươi đừng động!Tiểu nhị ở bên cạnh hắn, giơ cây đuốc, xếp thành một đội thật dài.Một đám vênh váo tự đắc.Cẩu tử và Sấu Hầu đứng ở phía sau, mơ hồ nghe thấy tiếng Tống Lục hỏi tiểu đệ bên cạnh:- Thế nào, có uy phong hay không?Tiểu đệ chân chó nói:- Đương nhiên là uy phong! Tám phần là Cừu gia bị tiểu tử kia lừa bịp, không biết hắn đã đắc tội Lục gia, cừu gia thứ gì mà dựa vào Tam gia đáng thương mới để cho bọn họ ở Quan Dương ăn cơm, chờ bọn họ nhìn thấy tư thế của nhà ta, chỉ định khẩn cấp tới thỉnh an xin lỗi ngài.Tống Lục hừ cười một tiếng, bắt chéo hai chân:- Lượng thì bọn họ cũng không dám.Hắn không tin cừu Hổ biết rõ Lư Hủ trêu chọc Tống Lục hắn, còn dám ngồi thuyền cho Lư Hủ.Tống Lục cao giọng nói:- Đều đứng thẳng cho ta, mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào thuyền!Một đám tiểu nhị của sòng bạc ngẩng đầu lên, lỗ mũi hướng lên trời.Huynh đệ nhà họ Địch dọn dẹp quán cá, một người không nhịn được đâm sầm vào người kia:- Tống Lục muốn làm gì, không nhìn bọn họ chằm chằm vào quán cá, vẫn luôn nhìn về phía chúng ta làm gì?- Đoạt địa bàn?Bọn họ liếc nhau.Lão Thành hơi vỗ vỗ người trẻ tuổi kia, thấp giọng nói:- Ngươi đi nói với Đại Hổ ca một tiếng.- Ai!Nhân tài của cừu gia chạy vào thị trấn, bảo vệ cửa thị trấn cũng bị kinh động.- Vừa rồi người đi vào chính là thủ hạ của Hổ Vô Lang đúng không?- Đúng vậy.- mạn thuyền và Cừu Hổ muốn sống mái với nhau à?- Tống Tam không ở đây, sao Tống Lục có lá gan này?Bọn họ nhìn về phía bến tàu, Tống Lục thật đúng là đã đặt người vào sạp của Cừu gia.- Hôm nay ai làm việc vậy?- Đầu la...- Ngươi canh gác, ta đi thông báo một tiếng.Trên thuyền, Lư Hủ và Đàm Thạch Đầu nói một đường đi như thế nào làm một viên thịt kho tàu, không biết hắn còn chưa tới, khán giả đã sắp đủ.Vừa tới gần Quan Dương, trước tiên Đàm Thạch Đầu chú ý tới một cây đuốc trên bờ, buồn bực nói:- Thúc, đó không phải là sạp của nhà ta sao? Làm sao châm lửa lên vậy?Mặt trời còn chưa lên cao, sắc trời đã lên cao.Con cá trắng bụng đỏ vẫn còn rất bắt mắt.L Lư Nữu không hiểu sao lại dâng lên một dự cảm không lành.Hắn híp mắt lại, mơ hồ nhìn ra người ngồi ở vị trí trung tâm trong ánh lửa, 258 ngàn.Lư Hủ:- Hình như không phải người nhà của ngươi.Đàm Thạch Đầu:- Khẳng định không phải, buổi tối nhà ta ăn cơm đều không muốn đốt đèn, sao lại nhiều đuốc, tốn nhiều du như vậy.Lư Hủ:- ...Hắn sờ sờ chóp mũi:- Có thể là đến tìm ta.Bọn họ không nhìn thấy rõ mặt trên bờ, ánh sáng ngược lại càng không nhìn thấy rõ bọn họ.Tống Lục hỏi:- Nhìn kỹ một chút, là tiểu tử của Lư Hủ kia sao?Hắn híp mắt nhìn xung quanh, đôi mắt như nhìn thấy hoa, mơ hồ có thể nhìn thấy rõ ràng bản đồ núi Hắc Đế Lục trên thuyền.- Hình như là...Tống Lục vỗ ghế:- Giống?Tiểu nhị nhấc chân đá tiểu đệ bên cạnh:- Ngươi đến bên bờ xem một chút đi!Ai đá tiểu đệ vẻ mặt đau khổ cũng không dám không đi.Nhưng hắn căn bản không quen biết Lư Hủ, mỗi bước đi Lưu Liên đi về phía bờ sông đều không nhận ra người đến hỗ trợ.Hắn không dám đến giường của Cừu gia, đi thôi, đi đến bên cạnh lương thực mạn thuyền, gần nhất, nơi này đều là người một nhà, thứ hai, nơi này còn có một cục đá lớn.- Các ngươi thấy đó là Lư Hủ sao?Người làm thuê ở Mạn thuyền bán lương thực, tất cả dân chúng trong huyện Quan Dương xếp hàng mua lương thực đều sửng sốt.Lư Hủ?Ai vậy?Bị hỏi người không mặt mũi nói không quen biết, quay đầu hỏi phía sau:- Đó là Lư Hủ sao?- Cái nào?- Ai là Lư Hủ?- Chưa từng nghe nói qua.- Ai, ngươi có biết Lư Hủ hay không?- Lư Hủ?- Tống Lục gia là cố ý tới đón Lư Hủ?- Ai da, trận trượng lớn như vậy à?- Không biết, ra ngoài đi.Chuyện càng truyền càng thái quá, những người nhận thức Chợ Đen bán bánh quẩy kia cũng không dám xác định.Bọn họ nhận thức Lư Hủ, cũng không phải là đại nhân vật từ châu phủ nào tới.Xếp hàng buồn tẻ, có sẵn náo nhiệt đưa tới cửa, không nhìn cũng không nhìn.Hai đội người thật dài làm ồn ào, tất cả đều giơ mũi chân duỗi dài cổ nhìn lên mặt sông, nhất định phải nhìn một cái nhân vật khi lên mạn thuyền Tống Lục gia thiên không lượng tự mình giơ cây đuốc nghênh đón nhìn như thế nào.Bọn họ chờ à chờ đi, thuyền của Lư Hủ lại gần bờ, hắn nhẹ nhàng nhảy xuống thuyền, bước lên Ngư Quán của cừu gia, cuối cùng bên cạnh Tống Lục cũng có người chỉ vào hắn hô to lên:- Lục gia, là Lư Hủ!Người dân ở Quan Dương nghe vậy dựng thẳng lỗ tai lên, trừng lớn mắt nhìn về phương hướng hắn chỉ.Di, đó không phải là cá quán của Cừu gia sao?Ồ, đó không phải là Tiểu Lô bán bánh quẩy sao?- Tiểu Lô là đại nhân vật?- Không nghe nói à!Tác giả có lời muốn nói:Tiểu đệ: Lục gia, chúng ta giống như làm tuyên truyền miễn phí cho tiểu tử kia!Tống Lục: Hả?!!!.