Chương 3: Mua mua mua
***
Nhà ăn của Phong Lôi được xây xa hoa lạ thường, có thể tìm thấy tất cả món ăn đến từ đủ loại tinh vực tại đây. Việc này có liên quan mật thiết đến quan niệm của Hewitt: Tận hưởng cuộc sống, dốc sức chiến đấu. Lúc này cũng không phải giờ ăn, toàn thể thành viên của Tiểu đội chiến đấu số 3 lại tụ tập trong một góc nhà ăn. Ở giữa đám người là Carlo đang lặng lẽ rơi nước mắt.
"Cuối cùng là có chuyện gì, em cứ nói ra đi xem nào." Một Alpha tóc vàng thấy dáng vẻ đau lòng của đối tượng mà mình rất có thiện cảm thì sốt ruột đến độ vò đầu bứt tai.
Carlo ngẩng đầu nhìn hắn một cái, vừa phun ra một chữ lại bịt kín miệng mình, nhẹ nhàng lắc đầu.
Alpha tóc vàng vẫn muốn nói gì đó thì lại bị người khác ấn vai xuống: "Ở cửa nhà ăn đã nghe thấy cái giọng oang oang của cậu rồi. Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Đội trưởng, có kẻ bắt nạt em Carlo của chúng ta."
Người tới đúng là Đội trưởng Andrew của Tiểu đội chiến đấu số 3, anh ta nở nụ cười ôn hòa. Ngoại hình Andrew nhã nhặn lại tuấn tú, khi cười lên làm người ta có cảm giác như gió xuân ùa qua mặt, vô thức thả lỏng tâm lý phòng bị.
Anh ta ngồi xuống đối diện Carlo, nhẹ giọng nói: "Carlo, đừng lo. Tiểu đội số 3 chúng ta mãi mãi là hậu thuẫn vững vàng nhất của em."
Dường như được lời nói mềm mỏng của anh ta an ủi, Carlo bắt đầu kẻ lại chuyện vừa diễn ra trong Phòng Chỉ huy tác chiến một cách đứt quãng. Cuối cùng, y lại khụt khịt mũi: "Có phải vì em mắc lỗi gì chọc giận Phụ tá Reiner nên anh ta mới không thích em như vậy hay không?"
"Nói linh tinh, Carlo đáng yêu thế này sao lại có người không thích em được chứ. Sĩ quan phụ tá Reiner ấy mà, đối xử với ai cũng nghiêm khắc vậy hết. Lần trước anh......"
Biết rõ đức hạnh của cấp dưới, Andrew dùng ánh mắt ngăn Alpha tóc vàng có vẻ sắp lạc đề thao thao bất tuyệt lại, rồi tiếp tục nhẹ giọng an ủi Carlo: "Carlo, em xuất sắc như vậy, chỉ cần cố gắng thì chắc chắn sẽ được tán thành. "
"Vậy sao, nhưng nếu Phụ tá Reiner cứ mãi không chấp nhận em thì phải làm sao đây?"
"Người có quyền quyết định trên tàu vũ trụ là Sĩ quan chỉ huy, không phải Sĩ quan phụ tá Reiner." Alpha tóc vàng lại không nhịn được mở miệng, "Sĩ quan chỉ huy đối xử với em rất đặc biệt, từ khi gia nhập Phong Lôi, anh chưa từng thấy Sĩ quan chỉ huy tự mình dẫn người mới nào đi làm nhiệm vụ cả!"
"Không, không phải vậy đâu. Có lẽ Hewitt thấy em vụng về không nhìn nổi thôi." Carlo ngượng ngùng cúi đầu, vành tai trắng nõn dần chuyển hồng nhạt.
Andrew mỉm cười vỗ vai Carlo: "Để không cô phụ sự chờ mong của Sĩ quan chỉ huy với mình, em cũng phải cố lên đó."
Mắt Carlo bừng sáng, trong lòng âm thầm ra một quyết định.
Fure cũng không phải một tinh cầu thích hợp để sinh sống, vì quá gần hằng tinh số hiệu ZR-21 nên khí hậu quanh năm nóng bức, cả hành tinh cơ bản là một vùng hoang mạc, trên đó đến một khoáng sản có giá trị cũng chẳng thấy đâu, thậm chí thi thoảng còn bùng nổ bão điện từ. Với một tinh cầu như vậy, bất kì quốc gia nào trong Liên Minh cũng chẳng hứng thú, thế là nó lập tức biến thành khu vực biên giới —— thiên đường cho kẻ phạm tội.
Nabia lại là một sự tồn tại khác hẳn ở nơi hoang vắng này, trong hoang mạc chợt xuất hiện một tòa thành sa đọa ngợp trong vàng son. Nền công nghiệp chủ yếu ở Nabia là giúp phi tang vật phẩm, những thứ có lai lịch không rõ hoặc bị Liên Minh loài người nghiêm cấm đều có thể được tìm thấy ở đây.
Một con mắt của pho tượng Locke Reed hơi nhìn xuống phía dưới, nơi tầm nhìn chiếu đến là nóc nhà bằng thủy tinh trong suốt, rực rỡ sắc màu của Phòng Đấu giá Trung tâm. Tên cướp vũ trụ khét tiếng nhất lịch sử này chính là người sáng lập Phòng Đấu giá. Hôm nay, Phòng Đấu giá Trung tâm lại chào mừng một khách sộp vung tiền như rác. Các vị khách lẻ đều đang ghé đầu bàn luận.
"Món thứ 15, có ai tính thử ghế lô số 18 này đã tiêu bao nhiêu Tinh Tệ không?"
"Đây là nhà giàu mới nổi từ đâu chui ra vậy, vừa phát hiện quặng vũ trụ hả?"
"Đây rõ là cướp vũ trụ vừa kiếm được một khoản lớn, không thấy gã toàn ra tay với hàng đấu giá loại vũ khí và tài nguyên hả?"
"Vậy không xem trò hay được rồi, món áp trục chính là Nước Mắt Trời Sao - tác phẩm được công khai của bậc thầy Oakdo, xem ra số 18 sẽ không ra tay đâu. Nghe bảo hôm nay bồ mới của Chó Rừng muốn dốc hết vốn liếng để giành được cây dương cầm cổ điển này......"
"Xí, con ả kia làm sao hiểu được nghệ thuật uyên thâm như vậy, học đòi văn vẻ dát vàng lên người mình mà thôi. Nếu để ả giành được á, tôi thấy khéo ngài Oakdo phải tức đến mức sống lại ấy chứ."
Trong bầu không khí sôi nổi, món đấu giá áp trục xuất hiện trên đài. MC không dài dòng thêm, trực tiếp ấn một cái nút. Đương khi hộp ngoài tuyệt đẹp chậm rãi mở ra, một cây dương cầm đẹp đến khó thở hiện lên trước mắt mọi người. Dưới ánh đèn chiếu xuống, màu xanh đen sâu thẳm tựa trời đêm trên thân dương cầm phản xạ ánh sáng lộng lẫy hệt ngân hà. Nghe nói đó là nhờ trộn bột phấn được mài từ lượng lớn Đá Tinh Vân vào nước sơn lớp ngoài mới có được dáng vẻ rực rỡ, xa hoa đến vậy, chính như cái tên của nó - Nước Mắt Trời Sao. Cây dương cầm này quá đẹp, thế nên sau khi ra đời vẫn chưa từng được ai đánh, đồn rằng khi thấy nó, ai cũng cảm thấy kỹ thuật chơi piano của mình không xứng với cây đàn này.
Song, cũng không phải tất cả mọi người đều cảm tính như những nhạc sĩ đó. Một cô gái gợi cảm, xinh đẹp động lòng người nghe tiếng bắt đầu đấu giá món hàng áp trục thì có phần kích động ngồi thẳng dậy. Sau đó lại õng ẹo như không xương dán sát người đàn ông vạm vỡ, cường tráng bên cạnh, giọng nói ngân dài nũng nịu: "Anh yêu à ~"
Gã đàn ông duỗi tay ôm thân thể mềm mại, uyển chuyển áp vào mình: "Tiểu yêu tinh, đồng ý mua cho em rồi còn sợ ông đây đổi ý sao. Ông đã chuẩn bị hẳn 8 triệu Tinh Tệ, đủ để mua tất cả mọi thứ trong đây rồi!"
Nhưng vả mặt luôn tới rất nhanh, Chó Rừng vừa dứt lời, từ phía ghế lô số 18 lập tức truyền đến âm thanh đã qua xử lý điện tử: "10 triệu Tinh Tệ."
Giờ phút này, trong ghế lô số 18, một người đàn ông có vóc dáng thon gầy, mặc sơ mi đen và quần dài với gương mặt bình thường đang đứng trước cửa kính, chính là Lục Hằng sau khi cải trang.
Cậu ngoảnh đầu nói: "Sĩ quan chỉ huy, thương phẩm ngài giành lấy này không phù hợp quy định, chúng ta chỉ có thể mua vật phẩm loại vũ khí và tài nguyên."
"Cậu cứ thích bận tâm thừa thãi." Hewitt dựng ngón trỏ lắc lắc, "Đây là đồ tôi mua riêng."
Nếu do Hewitt mua bằng tiền túi, vậy thì Lục Hằng cũng không nói thêm gì nữa. Dù cậu không rõ Hewitt mua một cây piano về để làm gì, có điều từ trước đến nay hành động của Hewitt luôn kiểu thích gì làm nấy, chỉ cần không ảnh hưởng đến nhiệm vụ thì cậu cũng không cần phải xen vào việc của người khác. Chẳng qua Lục Hằng không quan tâm không có nghĩa người khác cũng không thèm để ý.
"Hewitt, anh mua một cây dương cầm về làm gì vậy, lẽ nào anh biết chơi đàn? Siêu thật đấy." Đôi mắt Carlo sáng lấp lánh, vẻ mặt sùng bái nhìn Hewitt.
"Anh làm gì có xíu tế bào nghệ thuật nào, cây piano này có tác dụng ở chỗ khác." Hewitt ra vẻ bí ẩn cười cười.
Không biết Carlo nghĩ đến điều gì mà khuôn mặt trắng nõn lại nổi lên rặng hồng. Lục Hằng quan sát tương tác của hai người, nhớ tới trên tư liệu về Carlo có ghi trước khi học ở Học viện quân sự số 1 thì y từng học tại trường nghệ thuật một khoảng thời gian, chuyên ngành vừa vặn chính là Piano. Xem ra tình cảm giữa bọn họ đã manh nha nảy sinh từ rất sớm trước đó.
"Lại nói, nhóc Reiner, hôm nay tôi quả thật thất vọng vô cùng, cậu mặc toàn cái thứ gì thế này." Có vẻ Hewitt cũng không muốn nói tiếp chủ đề này, bỗng hắn bắt đầu phàn nàn về Lục Hằng, còn làm vẻ khoa trương che hai mắt mình.
Hôm nay Hewitt mặc cực kì hoang dại và phóng khoáng, thân trên là áo da đính đầy trang sức kim loại, phía dưới là jean rách, trên mặt còn vẽ cả một tảng hình xăm quái lạ bằng thuốc nhuộm màu đỏ sậm. Carlo ở bên cạnh lại mặc lễ phục phong cách gothic hơi hướm retro, áo sơ mi viền hoa phức tạp càng tôn lên nét tinh xảo trên khuôn mặt y.
"Hôm nay tôi cải trang rất khác với bản thân mình, cũng sẽ không ảnh hưởng đến nhiệm vụ." Lục Hằng nói.
"Không không không, cái này không phải vì nhiệm vụ mà là sự thú vị trong cuộc sống. Cuộc đời mà ngày nào cũng hệt nhau như cậu nhàm chán lắm luôn ấy!" Hewitt cường điệu thở dài, tay cũng không lơ đễnh, ấn xuống nút đấu giá.
Nhiệm vụ hiện nay của bọn họ là cực lực rải tiền trong các hội đấu giá lớn lớn bé bé của Phòng Đấu giá Trung tâm Nabia, vậy mới có thể có được vé mời đến hội đấu giá Bạch Kim. Trước khi Phòng Đấu giá rung chuông cảnh báo, mục tiêu nhiệm vụ này của họ chính là thương phẩm lên sàn của hội đấu giá Bạch Kim này.
Sau khi giành được Nước Mắt Trời Sao, cửa ghế lô được gõ vang, một cô gái xinh đẹp mặc váy ngắn màu đen đi vào, trong tay cô nâng một chiếc hộp tinh xảo, trên hộp còn đặt một phong thư.
"Thưa khách quý, tôi đại diện cho Phòng Đấu giá Trung tâm, chân thành mời ngài tham dự hội đấu giá Bạch Kim sẽ được tổ chức vào 3 ngày sau." Cô gái khom lưng, để lộ cần cổ thon dài, trong không khí ẩn chứa pheromone mê người, đây thế mà là một Omega quý báu.
"Không hổ là Phòng Đấu giá Trung tâm, thế mà để Omega quý báu làm người hầu." Hewitt nhận hộp, thuận tay nâng cằm cô gái đánh giá "Quả là một vị tiểu thư xinh đẹp."
Cô gái lập tức nương theo định nhào vào lòng Hewitt. Đối với khách quý ra tay hào phóng, một tấm vé vào hội đấu giá Bạch Kim tất nhiên không đủ, rõ ràng Omega xinh đẹp này cũng là một phần của món quà. Về người, Hewitt không thể chạm vào, cơ mà không chạm cô ta thì lại không phù hợp với hành vi chung của cướp vũ trụ.
Trên mặt Hewitt giữ nguyên biểu cảm trác táng, một tay lại ôm chầm Carlo: "Bé cưng à, có muốn thử 3P không?"
Mặt Carlo nghẹn đến đỏ bừng, sợ tới nỗi nói cũng lắp bắp: "Cái, cái này......"
Hewitt tỏ vẻ nuối tiếc đẩy người hầu ra: "Ai chà, bé cưng của anh dễ ngại lắm. Người đẹp, lần sau lại một mình đến tìm em nhé."
Người hầu khom lưng cúi chào, cung kính rời phòng. Cửa vừa đóng lại, Hewitt lập tức thả Carlo ra: "Xin lỗi nhé, nhiệm vụ yêu cầu."
Carlo ấp úng nói không sao, không khí giữa hai người thoạt trông có phần xấu hổ.
Lục Hằng mở miệng phá tan bầu không khí kì lạ này: "Xem ra việc tham gia hội đấu giá Bạch Kim không có vấn đề gì, chúng ta có thể quay về rồi."
Nhà ăn của Phong Lôi được xây xa hoa lạ thường, có thể tìm thấy tất cả món ăn đến từ đủ loại tinh vực tại đây. Việc này có liên quan mật thiết đến quan niệm của Hewitt: Tận hưởng cuộc sống, dốc sức chiến đấu. Lúc này cũng không phải giờ ăn, toàn thể thành viên của Tiểu đội chiến đấu số 3 lại tụ tập trong một góc nhà ăn. Ở giữa đám người là Carlo đang lặng lẽ rơi nước mắt.
"Cuối cùng là có chuyện gì, em cứ nói ra đi xem nào." Một Alpha tóc vàng thấy dáng vẻ đau lòng của đối tượng mà mình rất có thiện cảm thì sốt ruột đến độ vò đầu bứt tai.
Carlo ngẩng đầu nhìn hắn một cái, vừa phun ra một chữ lại bịt kín miệng mình, nhẹ nhàng lắc đầu.
Alpha tóc vàng vẫn muốn nói gì đó thì lại bị người khác ấn vai xuống: "Ở cửa nhà ăn đã nghe thấy cái giọng oang oang của cậu rồi. Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Đội trưởng, có kẻ bắt nạt em Carlo của chúng ta."
Người tới đúng là Đội trưởng Andrew của Tiểu đội chiến đấu số 3, anh ta nở nụ cười ôn hòa. Ngoại hình Andrew nhã nhặn lại tuấn tú, khi cười lên làm người ta có cảm giác như gió xuân ùa qua mặt, vô thức thả lỏng tâm lý phòng bị.
Anh ta ngồi xuống đối diện Carlo, nhẹ giọng nói: "Carlo, đừng lo. Tiểu đội số 3 chúng ta mãi mãi là hậu thuẫn vững vàng nhất của em."
Dường như được lời nói mềm mỏng của anh ta an ủi, Carlo bắt đầu kẻ lại chuyện vừa diễn ra trong Phòng Chỉ huy tác chiến một cách đứt quãng. Cuối cùng, y lại khụt khịt mũi: "Có phải vì em mắc lỗi gì chọc giận Phụ tá Reiner nên anh ta mới không thích em như vậy hay không?"
"Nói linh tinh, Carlo đáng yêu thế này sao lại có người không thích em được chứ. Sĩ quan phụ tá Reiner ấy mà, đối xử với ai cũng nghiêm khắc vậy hết. Lần trước anh......"
Biết rõ đức hạnh của cấp dưới, Andrew dùng ánh mắt ngăn Alpha tóc vàng có vẻ sắp lạc đề thao thao bất tuyệt lại, rồi tiếp tục nhẹ giọng an ủi Carlo: "Carlo, em xuất sắc như vậy, chỉ cần cố gắng thì chắc chắn sẽ được tán thành. "
"Vậy sao, nhưng nếu Phụ tá Reiner cứ mãi không chấp nhận em thì phải làm sao đây?"
"Người có quyền quyết định trên tàu vũ trụ là Sĩ quan chỉ huy, không phải Sĩ quan phụ tá Reiner." Alpha tóc vàng lại không nhịn được mở miệng, "Sĩ quan chỉ huy đối xử với em rất đặc biệt, từ khi gia nhập Phong Lôi, anh chưa từng thấy Sĩ quan chỉ huy tự mình dẫn người mới nào đi làm nhiệm vụ cả!"
"Không, không phải vậy đâu. Có lẽ Hewitt thấy em vụng về không nhìn nổi thôi." Carlo ngượng ngùng cúi đầu, vành tai trắng nõn dần chuyển hồng nhạt.
Andrew mỉm cười vỗ vai Carlo: "Để không cô phụ sự chờ mong của Sĩ quan chỉ huy với mình, em cũng phải cố lên đó."
Mắt Carlo bừng sáng, trong lòng âm thầm ra một quyết định.
Fure cũng không phải một tinh cầu thích hợp để sinh sống, vì quá gần hằng tinh số hiệu ZR-21 nên khí hậu quanh năm nóng bức, cả hành tinh cơ bản là một vùng hoang mạc, trên đó đến một khoáng sản có giá trị cũng chẳng thấy đâu, thậm chí thi thoảng còn bùng nổ bão điện từ. Với một tinh cầu như vậy, bất kì quốc gia nào trong Liên Minh cũng chẳng hứng thú, thế là nó lập tức biến thành khu vực biên giới —— thiên đường cho kẻ phạm tội.
Nabia lại là một sự tồn tại khác hẳn ở nơi hoang vắng này, trong hoang mạc chợt xuất hiện một tòa thành sa đọa ngợp trong vàng son. Nền công nghiệp chủ yếu ở Nabia là giúp phi tang vật phẩm, những thứ có lai lịch không rõ hoặc bị Liên Minh loài người nghiêm cấm đều có thể được tìm thấy ở đây.
Một con mắt của pho tượng Locke Reed hơi nhìn xuống phía dưới, nơi tầm nhìn chiếu đến là nóc nhà bằng thủy tinh trong suốt, rực rỡ sắc màu của Phòng Đấu giá Trung tâm. Tên cướp vũ trụ khét tiếng nhất lịch sử này chính là người sáng lập Phòng Đấu giá. Hôm nay, Phòng Đấu giá Trung tâm lại chào mừng một khách sộp vung tiền như rác. Các vị khách lẻ đều đang ghé đầu bàn luận.
"Món thứ 15, có ai tính thử ghế lô số 18 này đã tiêu bao nhiêu Tinh Tệ không?"
"Đây là nhà giàu mới nổi từ đâu chui ra vậy, vừa phát hiện quặng vũ trụ hả?"
"Đây rõ là cướp vũ trụ vừa kiếm được một khoản lớn, không thấy gã toàn ra tay với hàng đấu giá loại vũ khí và tài nguyên hả?"
"Vậy không xem trò hay được rồi, món áp trục chính là Nước Mắt Trời Sao - tác phẩm được công khai của bậc thầy Oakdo, xem ra số 18 sẽ không ra tay đâu. Nghe bảo hôm nay bồ mới của Chó Rừng muốn dốc hết vốn liếng để giành được cây dương cầm cổ điển này......"
"Xí, con ả kia làm sao hiểu được nghệ thuật uyên thâm như vậy, học đòi văn vẻ dát vàng lên người mình mà thôi. Nếu để ả giành được á, tôi thấy khéo ngài Oakdo phải tức đến mức sống lại ấy chứ."
Trong bầu không khí sôi nổi, món đấu giá áp trục xuất hiện trên đài. MC không dài dòng thêm, trực tiếp ấn một cái nút. Đương khi hộp ngoài tuyệt đẹp chậm rãi mở ra, một cây dương cầm đẹp đến khó thở hiện lên trước mắt mọi người. Dưới ánh đèn chiếu xuống, màu xanh đen sâu thẳm tựa trời đêm trên thân dương cầm phản xạ ánh sáng lộng lẫy hệt ngân hà. Nghe nói đó là nhờ trộn bột phấn được mài từ lượng lớn Đá Tinh Vân vào nước sơn lớp ngoài mới có được dáng vẻ rực rỡ, xa hoa đến vậy, chính như cái tên của nó - Nước Mắt Trời Sao. Cây dương cầm này quá đẹp, thế nên sau khi ra đời vẫn chưa từng được ai đánh, đồn rằng khi thấy nó, ai cũng cảm thấy kỹ thuật chơi piano của mình không xứng với cây đàn này.
Song, cũng không phải tất cả mọi người đều cảm tính như những nhạc sĩ đó. Một cô gái gợi cảm, xinh đẹp động lòng người nghe tiếng bắt đầu đấu giá món hàng áp trục thì có phần kích động ngồi thẳng dậy. Sau đó lại õng ẹo như không xương dán sát người đàn ông vạm vỡ, cường tráng bên cạnh, giọng nói ngân dài nũng nịu: "Anh yêu à ~"
Gã đàn ông duỗi tay ôm thân thể mềm mại, uyển chuyển áp vào mình: "Tiểu yêu tinh, đồng ý mua cho em rồi còn sợ ông đây đổi ý sao. Ông đã chuẩn bị hẳn 8 triệu Tinh Tệ, đủ để mua tất cả mọi thứ trong đây rồi!"
Nhưng vả mặt luôn tới rất nhanh, Chó Rừng vừa dứt lời, từ phía ghế lô số 18 lập tức truyền đến âm thanh đã qua xử lý điện tử: "10 triệu Tinh Tệ."
Giờ phút này, trong ghế lô số 18, một người đàn ông có vóc dáng thon gầy, mặc sơ mi đen và quần dài với gương mặt bình thường đang đứng trước cửa kính, chính là Lục Hằng sau khi cải trang.
Cậu ngoảnh đầu nói: "Sĩ quan chỉ huy, thương phẩm ngài giành lấy này không phù hợp quy định, chúng ta chỉ có thể mua vật phẩm loại vũ khí và tài nguyên."
"Cậu cứ thích bận tâm thừa thãi." Hewitt dựng ngón trỏ lắc lắc, "Đây là đồ tôi mua riêng."
Nếu do Hewitt mua bằng tiền túi, vậy thì Lục Hằng cũng không nói thêm gì nữa. Dù cậu không rõ Hewitt mua một cây piano về để làm gì, có điều từ trước đến nay hành động của Hewitt luôn kiểu thích gì làm nấy, chỉ cần không ảnh hưởng đến nhiệm vụ thì cậu cũng không cần phải xen vào việc của người khác. Chẳng qua Lục Hằng không quan tâm không có nghĩa người khác cũng không thèm để ý.
"Hewitt, anh mua một cây dương cầm về làm gì vậy, lẽ nào anh biết chơi đàn? Siêu thật đấy." Đôi mắt Carlo sáng lấp lánh, vẻ mặt sùng bái nhìn Hewitt.
"Anh làm gì có xíu tế bào nghệ thuật nào, cây piano này có tác dụng ở chỗ khác." Hewitt ra vẻ bí ẩn cười cười.
Không biết Carlo nghĩ đến điều gì mà khuôn mặt trắng nõn lại nổi lên rặng hồng. Lục Hằng quan sát tương tác của hai người, nhớ tới trên tư liệu về Carlo có ghi trước khi học ở Học viện quân sự số 1 thì y từng học tại trường nghệ thuật một khoảng thời gian, chuyên ngành vừa vặn chính là Piano. Xem ra tình cảm giữa bọn họ đã manh nha nảy sinh từ rất sớm trước đó.
"Lại nói, nhóc Reiner, hôm nay tôi quả thật thất vọng vô cùng, cậu mặc toàn cái thứ gì thế này." Có vẻ Hewitt cũng không muốn nói tiếp chủ đề này, bỗng hắn bắt đầu phàn nàn về Lục Hằng, còn làm vẻ khoa trương che hai mắt mình.
Hôm nay Hewitt mặc cực kì hoang dại và phóng khoáng, thân trên là áo da đính đầy trang sức kim loại, phía dưới là jean rách, trên mặt còn vẽ cả một tảng hình xăm quái lạ bằng thuốc nhuộm màu đỏ sậm. Carlo ở bên cạnh lại mặc lễ phục phong cách gothic hơi hướm retro, áo sơ mi viền hoa phức tạp càng tôn lên nét tinh xảo trên khuôn mặt y.
"Hôm nay tôi cải trang rất khác với bản thân mình, cũng sẽ không ảnh hưởng đến nhiệm vụ." Lục Hằng nói.
"Không không không, cái này không phải vì nhiệm vụ mà là sự thú vị trong cuộc sống. Cuộc đời mà ngày nào cũng hệt nhau như cậu nhàm chán lắm luôn ấy!" Hewitt cường điệu thở dài, tay cũng không lơ đễnh, ấn xuống nút đấu giá.
Nhiệm vụ hiện nay của bọn họ là cực lực rải tiền trong các hội đấu giá lớn lớn bé bé của Phòng Đấu giá Trung tâm Nabia, vậy mới có thể có được vé mời đến hội đấu giá Bạch Kim. Trước khi Phòng Đấu giá rung chuông cảnh báo, mục tiêu nhiệm vụ này của họ chính là thương phẩm lên sàn của hội đấu giá Bạch Kim này.
Sau khi giành được Nước Mắt Trời Sao, cửa ghế lô được gõ vang, một cô gái xinh đẹp mặc váy ngắn màu đen đi vào, trong tay cô nâng một chiếc hộp tinh xảo, trên hộp còn đặt một phong thư.
"Thưa khách quý, tôi đại diện cho Phòng Đấu giá Trung tâm, chân thành mời ngài tham dự hội đấu giá Bạch Kim sẽ được tổ chức vào 3 ngày sau." Cô gái khom lưng, để lộ cần cổ thon dài, trong không khí ẩn chứa pheromone mê người, đây thế mà là một Omega quý báu.
"Không hổ là Phòng Đấu giá Trung tâm, thế mà để Omega quý báu làm người hầu." Hewitt nhận hộp, thuận tay nâng cằm cô gái đánh giá "Quả là một vị tiểu thư xinh đẹp."
Cô gái lập tức nương theo định nhào vào lòng Hewitt. Đối với khách quý ra tay hào phóng, một tấm vé vào hội đấu giá Bạch Kim tất nhiên không đủ, rõ ràng Omega xinh đẹp này cũng là một phần của món quà. Về người, Hewitt không thể chạm vào, cơ mà không chạm cô ta thì lại không phù hợp với hành vi chung của cướp vũ trụ.
Trên mặt Hewitt giữ nguyên biểu cảm trác táng, một tay lại ôm chầm Carlo: "Bé cưng à, có muốn thử 3P không?"
Mặt Carlo nghẹn đến đỏ bừng, sợ tới nỗi nói cũng lắp bắp: "Cái, cái này......"
Hewitt tỏ vẻ nuối tiếc đẩy người hầu ra: "Ai chà, bé cưng của anh dễ ngại lắm. Người đẹp, lần sau lại một mình đến tìm em nhé."
Người hầu khom lưng cúi chào, cung kính rời phòng. Cửa vừa đóng lại, Hewitt lập tức thả Carlo ra: "Xin lỗi nhé, nhiệm vụ yêu cầu."
Carlo ấp úng nói không sao, không khí giữa hai người thoạt trông có phần xấu hổ.
Lục Hằng mở miệng phá tan bầu không khí kì lạ này: "Xem ra việc tham gia hội đấu giá Bạch Kim không có vấn đề gì, chúng ta có thể quay về rồi."