Chương 4
Tôi run run nhìn hai tờ giấy vừa được người đàn ông đặt trên bàn. Chữ ký mực tươi hoành tráng bên phần người nam kia là… của Phạm Hoàng Bách sao? Anh ta chấp nhận việc này?
– Phạm Hoàng Bách chấp nhận ký sao?
– Đúng vậy. Giờ chỉ cần cô ký nữa là được.
– Tôi… tôi không tin. Mà không quan trọng, tôi sẽ không ký đâu.
Tôi thản nhiên nói một câu. Đôi mày trước mắt tôi chau lại, ông ta lạnh giọng:
– Chuyện này xảy ra… chúng tôi đã không trách cô, mong cô hợp tác!
– Tôi không hợp tác đấy. Mắc gì tôi phải ký?
Ông ta vỗ tay, phía sau, một người đàn ông bước lên trước mở một hộp giấy… trong đó là tiền! Rất nhiều tiền! Tôi mở to mắt kinh ngạc không kém gì đôi mắt của bố mẹ tôi.
– Việc này không đơn giản là ký. Cô và cậu Bách cần thể hiện là vợ chồng một thời gian để tránh báo giới soi mói. Chuyện này liên quan đến danh tiếng của Kim Thành, chút tiền này không đáng gì cả. Thế nào?
So sánh giữa tiền với thêm một đời chồng thì… tôi chọn tự do. Tôi không phải kẻ đói ăn, có nhiều ăn nhiều có ít ăn ít, ăn tiền thế này cũng chẳng thoải mái, không phải mình làm ra. Thế nên, tôi bặm môi hít một hơi, kiên quyết lắc đầu:
– Tôi không đồng ý. Trên hết, tôi không thích Phạm Hoàng Bách, ở gần hắn tôi cảm thấy khó chịu, thế nên chẳng có lý do gì tôi phải đóng vai vợ hắn cả. Mời các ông về cho!
– Cô Kiều Anh, chuyện xảy ra không phải lỗi của chúng tôi, đằng sau nhóm người tung tin có thế lực, chuyện hoàn toàn không đơn giản. Nếu cô vẫn không chịu hợp tác thì… chúng tôi rất tiếc phải đe dọa các người.
Bố mẹ tôi xanh mặt, hai người vô thức co rúm lại. Tôi điên mất trước hoàn cảnh này! Ấm ức đến muốn khóc, tôi cố gắng cứng giọng hỏi:
– Các người muốn gì? Còn có pháp luật, không phải các người muốn làm gì thì làm!
– Cô nghe này, có những việc… chỉ cần tiền là được. Công việc của ông Lộc… ở công ty điện lực thành phố phải không nhỉ? Còn bà Mai… bà là giáo viên trường mầm non Ánh Hồng phải không?
Ông ta thờ ơ nói mấy câu, âm thanh ôn tồn nhưng sắc lạnh. Tôi quay sang bố mẹ, cảm nhận họ cũng đang sợ hãi. Đụng đến một thế lực lớn như Kim Thành, dân đen như chúng tôi… quả thực quá khó đối phó. Tôi nhắm mắt lại, chuyện đã đến nước này chẳng ai muốn, cả tôi và Phạm Hoàng Bách đều không, tôi không nên khiến bố mẹ phải phiền lòng thêm. Cùng lắm là thêm một đời chồng chứ gì? Hít một hơi, tôi lên tiếng:
– Được, tôi ký!
– Kiều Anh… con nghĩ cho kỹ đi! Đừng vì sợ mà làm liều, bố mẹ không sợ họ đâu!
Bố tôi cất tiếng ngăn cản. Nhưng bố càng nói tôi lại càng quyết tâm, giật lấy hai tờ giấy.
– Cô Kiều Anh, còn bản cam kết này nữa, cô đọc đi rồi ký một thể!
Tôi cầm tờ giấy in từ tay ông ta. Cam kết không liên quan tài chính, không đòi chia tài sản, sau khi ly hôn tôi sẽ phải ra đi tay trắng. Tôi hừ nhạt một tiếng, không nghĩ gì ký xoẹt cả ba tờ giấy.
Bố mẹ tôi im lặng, hai người đều hiểu hoàn cảnh khó xử mà chúng tôi gặp phải. Chuyện này không một ai muốn, nhưng đã rơi vào rồi tôi buộc phải theo.
Người đàn ông có vẻ hài lòng, khóe miệng ông ta cong nhẹ cất hai tờ giấy vào cặp, tờ còn lại ông ta đưa cho tôi, không quên dặn dò:
– Chuyện này mong không ai trong gia đình tiết lộ ra bên ngoài, việc chúng tôi đến đây hoàn toàn bí mật. Mọi chuyện xung quanh chúng tôi sẽ xử lý, cô chỉ cần nghe theo là đủ. Rất cảm ơn cô đã hợp tác, chúng tôi có chút quà coi như bù đắp thiệt thòi cho cô.
Ông ta vỗ tay thêm một lần, hộp tiền như một hộp quà khi nãy được đặt lên bàn. Tim đập thình thình trước số tiền lớn, tôi không việc gì phải tỏ ra thanh cao mà không nhận. Một đời chồng của tôi đấy. Đền bù thế này còn chưa đáng đâu.
– Được, coi như là các người đền bù tổn thất cho tôi. Tôi nhận. Các người đi về đi.
– Cảm ơn cô đã hợp tác. Sáng mai tám giờ chúng tôi sẽ cho người sang đón cô về biệt thự nhà họ Phạm. Mọi công việc của cô… ở quán bún kia, đề nghị cô dừng lại.
Tôi biết mình chấp nhận ký vào tờ giấy kia là đã chịu làm vợ Phạm Hoàng Bách trên danh nghĩa, mà vợ tổng giám đốc Kim Thành không thể đi bán bún đậu mắm tôm được. Tôi gật đầu, không đứng dậy tiễn khách, để mặc bọn họ tự rời đi.
– Phạm Hoàng Bách chấp nhận ký sao?
– Đúng vậy. Giờ chỉ cần cô ký nữa là được.
– Tôi… tôi không tin. Mà không quan trọng, tôi sẽ không ký đâu.
Tôi thản nhiên nói một câu. Đôi mày trước mắt tôi chau lại, ông ta lạnh giọng:
– Chuyện này xảy ra… chúng tôi đã không trách cô, mong cô hợp tác!
– Tôi không hợp tác đấy. Mắc gì tôi phải ký?
Ông ta vỗ tay, phía sau, một người đàn ông bước lên trước mở một hộp giấy… trong đó là tiền! Rất nhiều tiền! Tôi mở to mắt kinh ngạc không kém gì đôi mắt của bố mẹ tôi.
– Việc này không đơn giản là ký. Cô và cậu Bách cần thể hiện là vợ chồng một thời gian để tránh báo giới soi mói. Chuyện này liên quan đến danh tiếng của Kim Thành, chút tiền này không đáng gì cả. Thế nào?
So sánh giữa tiền với thêm một đời chồng thì… tôi chọn tự do. Tôi không phải kẻ đói ăn, có nhiều ăn nhiều có ít ăn ít, ăn tiền thế này cũng chẳng thoải mái, không phải mình làm ra. Thế nên, tôi bặm môi hít một hơi, kiên quyết lắc đầu:
– Tôi không đồng ý. Trên hết, tôi không thích Phạm Hoàng Bách, ở gần hắn tôi cảm thấy khó chịu, thế nên chẳng có lý do gì tôi phải đóng vai vợ hắn cả. Mời các ông về cho!
– Cô Kiều Anh, chuyện xảy ra không phải lỗi của chúng tôi, đằng sau nhóm người tung tin có thế lực, chuyện hoàn toàn không đơn giản. Nếu cô vẫn không chịu hợp tác thì… chúng tôi rất tiếc phải đe dọa các người.
Bố mẹ tôi xanh mặt, hai người vô thức co rúm lại. Tôi điên mất trước hoàn cảnh này! Ấm ức đến muốn khóc, tôi cố gắng cứng giọng hỏi:
– Các người muốn gì? Còn có pháp luật, không phải các người muốn làm gì thì làm!
– Cô nghe này, có những việc… chỉ cần tiền là được. Công việc của ông Lộc… ở công ty điện lực thành phố phải không nhỉ? Còn bà Mai… bà là giáo viên trường mầm non Ánh Hồng phải không?
Ông ta thờ ơ nói mấy câu, âm thanh ôn tồn nhưng sắc lạnh. Tôi quay sang bố mẹ, cảm nhận họ cũng đang sợ hãi. Đụng đến một thế lực lớn như Kim Thành, dân đen như chúng tôi… quả thực quá khó đối phó. Tôi nhắm mắt lại, chuyện đã đến nước này chẳng ai muốn, cả tôi và Phạm Hoàng Bách đều không, tôi không nên khiến bố mẹ phải phiền lòng thêm. Cùng lắm là thêm một đời chồng chứ gì? Hít một hơi, tôi lên tiếng:
– Được, tôi ký!
– Kiều Anh… con nghĩ cho kỹ đi! Đừng vì sợ mà làm liều, bố mẹ không sợ họ đâu!
Bố tôi cất tiếng ngăn cản. Nhưng bố càng nói tôi lại càng quyết tâm, giật lấy hai tờ giấy.
– Cô Kiều Anh, còn bản cam kết này nữa, cô đọc đi rồi ký một thể!
Tôi cầm tờ giấy in từ tay ông ta. Cam kết không liên quan tài chính, không đòi chia tài sản, sau khi ly hôn tôi sẽ phải ra đi tay trắng. Tôi hừ nhạt một tiếng, không nghĩ gì ký xoẹt cả ba tờ giấy.
Bố mẹ tôi im lặng, hai người đều hiểu hoàn cảnh khó xử mà chúng tôi gặp phải. Chuyện này không một ai muốn, nhưng đã rơi vào rồi tôi buộc phải theo.
Người đàn ông có vẻ hài lòng, khóe miệng ông ta cong nhẹ cất hai tờ giấy vào cặp, tờ còn lại ông ta đưa cho tôi, không quên dặn dò:
– Chuyện này mong không ai trong gia đình tiết lộ ra bên ngoài, việc chúng tôi đến đây hoàn toàn bí mật. Mọi chuyện xung quanh chúng tôi sẽ xử lý, cô chỉ cần nghe theo là đủ. Rất cảm ơn cô đã hợp tác, chúng tôi có chút quà coi như bù đắp thiệt thòi cho cô.
Ông ta vỗ tay thêm một lần, hộp tiền như một hộp quà khi nãy được đặt lên bàn. Tim đập thình thình trước số tiền lớn, tôi không việc gì phải tỏ ra thanh cao mà không nhận. Một đời chồng của tôi đấy. Đền bù thế này còn chưa đáng đâu.
– Được, coi như là các người đền bù tổn thất cho tôi. Tôi nhận. Các người đi về đi.
– Cảm ơn cô đã hợp tác. Sáng mai tám giờ chúng tôi sẽ cho người sang đón cô về biệt thự nhà họ Phạm. Mọi công việc của cô… ở quán bún kia, đề nghị cô dừng lại.
Tôi biết mình chấp nhận ký vào tờ giấy kia là đã chịu làm vợ Phạm Hoàng Bách trên danh nghĩa, mà vợ tổng giám đốc Kim Thành không thể đi bán bún đậu mắm tôm được. Tôi gật đầu, không đứng dậy tiễn khách, để mặc bọn họ tự rời đi.