Chương 7
Cay… cay như ăn một tấn ớt chỉ thiên nguyên hạt!
Mặt mũi nóng ran lên, tôi muốn lao vào Phạm Hoàng Bách mà vít tóc lên gối, giã hắn một trận cho thỏa, có điều hiểu tình thế ép buộc cả tôi và hắn phải đâm lao, cũng thông cảm cho hắn tự dưng phải dính líu đến tôi, tôi chỉ cắn chặt răng vào môi ấm ức, bước theo hắn vào trong biệt thự.
Phạm Hoàng Bách mở cánh cửa gỗ nâu bóng, phía trong là phòng khách sang trọng. Một người đàn ông trung niên độ tuổi lục tuần vẫn còn phong độ đeo kính đang ngồi bên cạnh một người phụ nữ trung niên cùng tầm tuổi có vẻ đẹp quý phái, thấy hai chúng tôi, hai người họ đứng dậy chào đón.
Bách đẩy lưng tôi lên trước, nhàn nhạt cất lời:
– Ba, mẹ, con đưa vợ con về nhà đây.
Người phụ nữ nở một nụ cười, dù đẹp nhưng chưa gì tôi đã cảm thấy không ưa con người này, cứ giả tạo thế nào ấy.
– Sao bây giờ mới dẫn về hả Bách, con thật là… làm báo chí chiều qua loạn hết cả lên, tổng công ty cũng nháo nhác! Con dâu, con tên là gì nhỉ? Mẹ đọc báo rồi mà trí nhớ kém quá!
– Bà chỉ nhớ mấy thứ linh tinh, tên con dâu cũng không nhớ! Kiều Anh, con lại đây ngồi đi!
Ông Nam khéo léo lên tiếng. Phong cách ông ta vừa lịch thiệp lại vừa khôn khéo, thảo nào mà ông ta thành công lớn như vậy trong đời. Tôi nghe nói trước khi ông ta lên nắm quyền cách đây hai mươi năm, Kim Thành chỉ là một công ty điện tử bình thường không có gì nổi bật.
Phạm Hoàng Bách bước theo tôi về sofa. Tôi hồi hộp ngồi xuống đối diện hai vị phụ huynh của Bách. Người phụ nữ này là mẹ cả của anh ta, nhìn qua cũng thấy không có gì giống, Phạm Hoàng Bách giống bố gần như tạc, phần còn lại có lẽ là giống bà mẹ diễn viên điện ảnh của anh ta. Hẳn là bà ấy đẹp hơn người phụ nữ này mấy bậc.
Chẳng hiểu sao tôi không cảm thấy sợ hãi trước cảnh “ra mắt” nhà chồng này, có lẽ vì trọng lượng cuộc hôn nhân này với tôi không lớn, nếu không muốn nói là tôi muốn thoát ra ngay lập tức. Có điều, tôi cần làm tròn vai diễn cho đến khi xong việc.
– Con dâu, con với thằng Bách nhà ta quen nhau thế nào? Ba suốt ngày chỉ lo nó đam mê công việc quá mà quên đi yêu đương, hóa ra cũng biết tranh thủ. Hà hà!
Tôi nhớ lời dặn của Bách, hơn nữa cũng chẳng biết bịa ra thế nào nên để yên cho anh ta tự trả lời.
– Chuyện yêu đương của con ba mẹ không cần quan tâm làm gì, con có lỗi vì không thông báo đến cả nhà, thành ra bị hiểu lầm. Dù sao mọi chuyện cũng đã được giải quyết ổn thỏa, như vậy coi như là may mắn.
– May cái gì mà may, cổ phiếu vẫn chưa lên lại như lúc trước đâu con ạ. Lại còn con dâu nữa, sao lại tổ chức đám cưới gì thế, con không coi hôn nhân với thằng Bách nhà chúng ta ra gì à?
Giọng điệu mẹ cả của Bách dường như phải cố gắng trấn tĩnh lắm bà ấy mới không chửi tôi một bài, có điều bà ta hiểu quyền quyết định nằm ở Bách, hơn nữa bà ta cũng chẳng phải mẹ đẻ anh ta mà có quyền hạch sách.
Phạm Hoàng Bách bình tĩnh trả lời:
– Chúng con có chút cãi vã, muốn dừng lại một thời gian để suy nghĩ, ai cũng có quyền đó phải không mẹ? Gia đình Kiều Anh không biết, còn cô ấy lại muốn chọc con ghen tuông nên mới có đám cưới đó. Trong lòng cô ấy chỉ có con thôi. Hiểu ra mọi chuyện chúng con đã về với nhau từ chiều qua đấy ạ.
Tôi ngạc nhiên về sự chuẩn bị chu đáo của Phạm Hoàng Bách, nhất thời thầm khâm phục anh ta diễn đạt. Gen di truyền đã phát huy tác dụng với anh ta rồi đấy!
– Có đúng không con dâu?
Ông Nam nghiêm giọng hỏi, tôi áy náy gật đầu:
– Dạ… chuyện đúng là thế ạ. Con có lỗi vì đã giận dỗi vô cớ rồi còn bày trò chọc tức anh ấy, không ngờ lại đẩy mọi chuyện đi xa như thế!
Hùa theo lời bịa đặt của Phạm Hoàng Bách, tim tôi đập thình thịch. Tôi tin bất cứ người làm cha làm mẹ nào cũng không chấp nhận được một đứa con dâu như tôi trong hoàn cảnh này, chỉ là mẹ cả của Bách thì không phải mẹ đẻ, còn ba anh ta thì có vẻ chẳng coi chuyện này ra gì, nguyên nhân vì sao thì tôi cũng không hiểu được. Có phải vì… vốn dĩ bọn họ không coi Phạm Hoàng Bách là con không? Hay vì… ba anh ta sợ anh ta mải công việc mà quên đi hạnh phúc nên chiều theo tất cả?
– Được rồi… chuyện này đã được báo chí đồn thổi theo hướng có lợi cho Kim Thành, những bài báo ca ngợi sự bao dung vị tha của thằng Bách nhan nhản, xem ra giá cổ phiếu của chúng ta sẽ sớm quay trở lại thôi, nếu thuận lợi có khi còn tiến thêm một bậc. Không có vấn đề gì hết. Giờ quan trọng là hạnh phúc của hai đứa! Cứ hạnh phúc là được.
– Chúng con cảm ơn ba. Giờ chúng con đi được chưa ạ?
– Từ từ đã, còn đám cưới nữa chứ, chẳng lẽ cứ thế mà ở với nhau sao, đâu có được?
– Việc này tùy ba mẹ sắp xếp. Con với Kiều Anh đều không quan trọng. Chúng con xin phép!
Không để hai người kia kịp phản ứng, Phạm Hoàng Bách đã bước đi trước. Tôi cúi đầu chào ba mẹ anh ta, bước nhanh theo anh ta. Có thể vì ba mẹ anh ta mà diễn nốt bài được không, đi gì mà nhanh thế, cứ như ma đuổi!
Mặt mũi nóng ran lên, tôi muốn lao vào Phạm Hoàng Bách mà vít tóc lên gối, giã hắn một trận cho thỏa, có điều hiểu tình thế ép buộc cả tôi và hắn phải đâm lao, cũng thông cảm cho hắn tự dưng phải dính líu đến tôi, tôi chỉ cắn chặt răng vào môi ấm ức, bước theo hắn vào trong biệt thự.
Phạm Hoàng Bách mở cánh cửa gỗ nâu bóng, phía trong là phòng khách sang trọng. Một người đàn ông trung niên độ tuổi lục tuần vẫn còn phong độ đeo kính đang ngồi bên cạnh một người phụ nữ trung niên cùng tầm tuổi có vẻ đẹp quý phái, thấy hai chúng tôi, hai người họ đứng dậy chào đón.
Bách đẩy lưng tôi lên trước, nhàn nhạt cất lời:
– Ba, mẹ, con đưa vợ con về nhà đây.
Người phụ nữ nở một nụ cười, dù đẹp nhưng chưa gì tôi đã cảm thấy không ưa con người này, cứ giả tạo thế nào ấy.
– Sao bây giờ mới dẫn về hả Bách, con thật là… làm báo chí chiều qua loạn hết cả lên, tổng công ty cũng nháo nhác! Con dâu, con tên là gì nhỉ? Mẹ đọc báo rồi mà trí nhớ kém quá!
– Bà chỉ nhớ mấy thứ linh tinh, tên con dâu cũng không nhớ! Kiều Anh, con lại đây ngồi đi!
Ông Nam khéo léo lên tiếng. Phong cách ông ta vừa lịch thiệp lại vừa khôn khéo, thảo nào mà ông ta thành công lớn như vậy trong đời. Tôi nghe nói trước khi ông ta lên nắm quyền cách đây hai mươi năm, Kim Thành chỉ là một công ty điện tử bình thường không có gì nổi bật.
Phạm Hoàng Bách bước theo tôi về sofa. Tôi hồi hộp ngồi xuống đối diện hai vị phụ huynh của Bách. Người phụ nữ này là mẹ cả của anh ta, nhìn qua cũng thấy không có gì giống, Phạm Hoàng Bách giống bố gần như tạc, phần còn lại có lẽ là giống bà mẹ diễn viên điện ảnh của anh ta. Hẳn là bà ấy đẹp hơn người phụ nữ này mấy bậc.
Chẳng hiểu sao tôi không cảm thấy sợ hãi trước cảnh “ra mắt” nhà chồng này, có lẽ vì trọng lượng cuộc hôn nhân này với tôi không lớn, nếu không muốn nói là tôi muốn thoát ra ngay lập tức. Có điều, tôi cần làm tròn vai diễn cho đến khi xong việc.
– Con dâu, con với thằng Bách nhà ta quen nhau thế nào? Ba suốt ngày chỉ lo nó đam mê công việc quá mà quên đi yêu đương, hóa ra cũng biết tranh thủ. Hà hà!
Tôi nhớ lời dặn của Bách, hơn nữa cũng chẳng biết bịa ra thế nào nên để yên cho anh ta tự trả lời.
– Chuyện yêu đương của con ba mẹ không cần quan tâm làm gì, con có lỗi vì không thông báo đến cả nhà, thành ra bị hiểu lầm. Dù sao mọi chuyện cũng đã được giải quyết ổn thỏa, như vậy coi như là may mắn.
– May cái gì mà may, cổ phiếu vẫn chưa lên lại như lúc trước đâu con ạ. Lại còn con dâu nữa, sao lại tổ chức đám cưới gì thế, con không coi hôn nhân với thằng Bách nhà chúng ta ra gì à?
Giọng điệu mẹ cả của Bách dường như phải cố gắng trấn tĩnh lắm bà ấy mới không chửi tôi một bài, có điều bà ta hiểu quyền quyết định nằm ở Bách, hơn nữa bà ta cũng chẳng phải mẹ đẻ anh ta mà có quyền hạch sách.
Phạm Hoàng Bách bình tĩnh trả lời:
– Chúng con có chút cãi vã, muốn dừng lại một thời gian để suy nghĩ, ai cũng có quyền đó phải không mẹ? Gia đình Kiều Anh không biết, còn cô ấy lại muốn chọc con ghen tuông nên mới có đám cưới đó. Trong lòng cô ấy chỉ có con thôi. Hiểu ra mọi chuyện chúng con đã về với nhau từ chiều qua đấy ạ.
Tôi ngạc nhiên về sự chuẩn bị chu đáo của Phạm Hoàng Bách, nhất thời thầm khâm phục anh ta diễn đạt. Gen di truyền đã phát huy tác dụng với anh ta rồi đấy!
– Có đúng không con dâu?
Ông Nam nghiêm giọng hỏi, tôi áy náy gật đầu:
– Dạ… chuyện đúng là thế ạ. Con có lỗi vì đã giận dỗi vô cớ rồi còn bày trò chọc tức anh ấy, không ngờ lại đẩy mọi chuyện đi xa như thế!
Hùa theo lời bịa đặt của Phạm Hoàng Bách, tim tôi đập thình thịch. Tôi tin bất cứ người làm cha làm mẹ nào cũng không chấp nhận được một đứa con dâu như tôi trong hoàn cảnh này, chỉ là mẹ cả của Bách thì không phải mẹ đẻ, còn ba anh ta thì có vẻ chẳng coi chuyện này ra gì, nguyên nhân vì sao thì tôi cũng không hiểu được. Có phải vì… vốn dĩ bọn họ không coi Phạm Hoàng Bách là con không? Hay vì… ba anh ta sợ anh ta mải công việc mà quên đi hạnh phúc nên chiều theo tất cả?
– Được rồi… chuyện này đã được báo chí đồn thổi theo hướng có lợi cho Kim Thành, những bài báo ca ngợi sự bao dung vị tha của thằng Bách nhan nhản, xem ra giá cổ phiếu của chúng ta sẽ sớm quay trở lại thôi, nếu thuận lợi có khi còn tiến thêm một bậc. Không có vấn đề gì hết. Giờ quan trọng là hạnh phúc của hai đứa! Cứ hạnh phúc là được.
– Chúng con cảm ơn ba. Giờ chúng con đi được chưa ạ?
– Từ từ đã, còn đám cưới nữa chứ, chẳng lẽ cứ thế mà ở với nhau sao, đâu có được?
– Việc này tùy ba mẹ sắp xếp. Con với Kiều Anh đều không quan trọng. Chúng con xin phép!
Không để hai người kia kịp phản ứng, Phạm Hoàng Bách đã bước đi trước. Tôi cúi đầu chào ba mẹ anh ta, bước nhanh theo anh ta. Có thể vì ba mẹ anh ta mà diễn nốt bài được không, đi gì mà nhanh thế, cứ như ma đuổi!