Chương 12: Hồng Hồ
Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
Biên: Cún Con
***
Trong lòng Kế Duyên đang hỏi thăm tổ tông mười tám đời của bọn Trương Sĩ Lâm. Mặc dù bọn họ vì lo cho tính mạng của bản thân, nhưng dù sao mình cũng đã cứu bọn họ. Vậy mà không mang mình theo, cũng không thèm chào hỏi một tiếng.
Đáng giận hơn là bây giờ Kế Duyên muốn mắng cũng không dám mắng thành tiếng, chỉ có thể nhịn xuống, khiến cho cả mặt đều đỏ lên.
Hơn nửa ngày, tâm tình Kế Duyên mới ổn định lại.
"Hô... Hô..."
Chờ cho mình bớt giận, Kế Duyên chán nản ngồi bên cạnh tượng Sơn Thần.
“Mẹ kiếp! Ta phải làm sao bây giờ? Nên mạo hiểm xuống núi không?”
Kế Duyên nhìn đồ ăn nước uống bên cạnh tượng Sơn Thần. Cuối cùng đám người này còn có chút lương tâm, để lại cho mình chút đồ ăn.
Đợi tỉnh táo lại một chút, Kế Duyên nhớ tới lúc vừa mới ngủ hình như có nghe thấy Trương Sĩ Lâm gọi hắn. Chẳng qua lúc ấy mình đang ngủ ngon, có lẽ đã không phản ứng.
“Dù gì ta cũng là ân nhân cứu mạng, các ngươi không thể chờ ta tỉnh, nói cám ơn trước mặt ta một tiếng rồi mới đi chứ, không làm vậy thì lay tỉnh ta cũng được mà…”
Kế Duyên vẫn nhịn không được mà than thở. Đám lái buôn này đi như vậy, làm rối loạn toàn bộ kế hoạch của hắn.
Dù sao đi tới một thế giới xa lạ, vốn dĩ Kế Duyên có ý định cùng xuống núi với đám lái buôn. Tốt nhất dựa vào thân phận ân nhân cứu mạng, để bọn họ giúp hắn tìm một chỗ ở, sau đó lại tính tiếp.
Thế giới này có cọp tinh, như vậy khẳng định sẽ có cao nhân thực sự, nói không chừng còn có Tu Tiên giả, thậm chí Tiên Nhân. Ánh mắt của mình chưa hẳn chữa không được. Nếu vận khí tốt, biết đâu được Kế Duyên có thể bước vào con đường tu hành.
Xuyên việt đều có thể xảy ra, hơn nữa vừa đến liền chạm mặt cọp tinh.
Kể từ đó, Kế Duyên cũng có thể được coi là tiếp xúc liên tục với các sự kiện xác suất nhỏ. Theo xác suất học trên giảng đường, cũng coi là vận khí cực tốt.
Tưởng tượng như vậy khiến Kế Duyên rõ ràng cảm thấy có chút cảm giác hưng phấn.
Kế Duyên nhặt túi đựng đồ ăn trên mặt đất, nhân tiện lấy ra một cái bánh màn thầu bỏ vào miệng, lại lấy dây thừng cột ống trúc treo lên trên người.
Hắn liền dò dẫm rất cẩn thận phía ngoài miếu Sơn Thần.
Với điểm thị lực ấy, Kế Duyên cũng không thấy được chi tiết nhưng miễn cưỡng có thể dùng. Ít nhất hắn có thể nhìn thấy hình dáng của cảnh vật xung quanh, chỉ là chỗ đặt chân phải đặc biệt coi chừng.
“Rống ngao~~~”
Mới đến cửa miếu, ở sâu trong núi, tiếng hổ gầm từ xa xa tuyền đến.
Kế Duyên run lên, cảm giác hưng phấn lập tức bị sợ hãi làm cho biến mất, phản xạ có điều kiện là lui về đằng sau. Sau đó, đột nhiên dưới chân hắn giẫm lên một cái gì đó tròn tròn. Trong nháy mắt, thân thể mất đi trọng tâm.
"Wow..."
"Bình bịch~ "
“Bịch…”
"Ai ôi!!!..."
Chân Kế Duyên giẫm vào một cây nến, ngã ngửa ra sau, đụng phải cái bàn trong miếu Sơn Thần, rồi té ngã, ngã cái hôn thiên ám địa.
"Hí...iiiiii... Ôi... Mẹ kiếp... Người xui xẻo, uống nước lạnh cũng tê răng!"
Kế Duyên giãy giụa ngồi dậy, cẩn thận sờ sờ sau gáy để tìm chỗ bị đau. Hắn phát hiện mình bị dập đầu một mảng lớn, sờ một cái liền đau nhức. May mà cảm giác đau này chỉ là đau ngoài da, đại não có lẽ không có vấn đề gì.
Nghỉ ngơi một lát, Kế Duyên thấy dễ chịu hơn một chút. Hắn sững sờ nhìn qua túi nhỏ và ống trúc.
Chuyện này khiến cho thôi thúc muốn xuống núi của Kế Duyên giảm bớt. Ngươi nói xem nếu như lúc đi xuống núi cũng không chú ý như vậy thì chẳng phải là Kế mỗ trực tiếp tiêu đời rồi sao?
Từ trước đến nay Kế Duyên vẫn rất sợ chết, thậm chí có thể nói là một người sợ đau. Sinh mệnh kiếp trước đã mất, tuy kiếp này bắt đầu chẳng ra làm sao nhưng dù sao vẫn có hi vọng.
“Ầm ầm...”
Tiếng sấm vang lên. Một lần nữa, chân trời lại như có từng con rắn điện đang khiêu vũ. Lần này Kế Duyên không bị giật mình, nhưng nhìn thấy mưa gió sắp đến, một kẻ nửa mù như hắn xuống núi lại càng không ổn.
Tục ngữ có nói “lên núi thì dễ, xuống núi mới khó”, thật là đúng với tình hình của hắn.
“Nếu không... Ta lại nghỉ ngơi một chút?”
"Tí tách... Tí tách"
Cũng không lâu sau, cơn mưa nặng hạt rơi xuống. Ở trong núi, khí trời đúng là thay đổi thất thường.
Lần này Kế Duyên không cần xoắn xuýt nữa, hiện tại hắn chắc chắn không thể đi ra ngoài rồi.
May mà Kế Duyên đã ngồi yên ở trước bàn tượng thần, nhắm mắt sắp xếp lại tâm trạng, để cho mình yên ổn tĩnh lặng lại.
Quả nhiên, khi suy nghĩ ổn định, những bức họa không màu sắc, xinh đẹp kia liền chậm rãi hiện ra theo từng tiếng mưa rơi. Cảnh rừng núi tắm mưa sinh động đẹp đẽ dần dần bày ra.
Trong cơn mưa, Kế Duyên thích nghe tiếng động vật chạy tới chạy lui nhất. Hình ảnh như vậy rất có sức sống, thậm chí khiến Kế Duyên liên tưởng đến mùi vị đồ nướng.
Bỗng nhiên, Kế Duyên nghe được tiếng một con vật nhỏ đang hoảng hốt chạy loạn trong mưa, tựa như nó đang chạy tới miếu Sơn Thần. Một hồi sau, nó liền chui vào dưới mái hiên.
Trên thân con vật nhỏ vẫn còn giọt nước nhỏ xuống. Vào lúc Kế Duyên đang cẩn thận nghe ngóng, nó đi vào bên trong miếu Sơn Thần. Nhưng vừa mới bước vào cửa miếu, nó dừng chân lại, hình như nó phát hiện ra Kế Duyên ngồi ở trước bàn tượng thần.
Kế Duyên mở mắt, trước mắt là một mảnh ánh sáng mơ hồ. Bóng dáng con vật nhỏ này rất mơ hồ, so với chó con thì nó còn nhỏ hơn một chút.
Vừa rồi, nhờ quan sát qua cơn mưa, Kế Duyên biết rõ đây là một con hồ ly.
Loài động vật này tương đối nhát gan, sẽ không tấn công con người. Vì vậy, Kế Duyên cũng khá an tâm.
Nghiêm túc mà nói thì phần lớn thời gian ở miếu Sơn Thần bỏ hoang này thuộc về động vật, có thể nhìn ra từ một ít phân và nước tiểu của động vật trong miếu. Kế Duyên cùng với đám lái buôn cũng chỉ là khách qua đường.
Đều muốn tránh mưa, Kế Duyên cũng không nghĩ tới việc đuổi con hồ ly này đi, một người cũng thấy nhàm chán.
Đây là một con Hồng Hồ có màu lông khá đẹp. Đột nhiên nó đứng ở cửa miếu nhìn chằm chằm Kế Duyên, gặp người bên trong không phản ứng gì, nó mới buông lỏng một chút, do dự một chút rồi đi vào cửa.
Sau đó nó lại gần một bức tường rồi bắt đầu vung vẩy thân thể.
"Lạc cạch lạch cạch lạch cạch lạch cạch..."
Thân thể đong đưa khiến nước mưa trên lông Hồng Hồ nhanh chóng bay đi, rất nhiều nước cũng bay xa vài mét bắn cả lên người Kế Duyên, khiến hắn phải lấy tay che mặt lại.
Chẳng qua, lúc hồ ly đang vung vẩy nước, Kế Duyên có thể nghe được chi tiết của hồ ly rõ ràng hơn. Bộ lông nhung cũng rõ ràng rành mạch, rất dễ nhận ra đây là một con vật nhỏ rất xinh đẹp.
Con hồ ly này cũng nhu thuận, vẩy nước xong thì dựa vào bức tường cạnh cửa miếu nằm nghỉ ngơi, thỉnh thoảng cảnh giác nhìn phản ứng của Kế Duyên một chút.
Một người một hồ ly, một bên tạm thời không thể đi, một bên vào miếu tránh mưa, đều không nói chuyện với nhau.
Lúc này, rốt cuộc Kế Duyên cảm thấy hơi đói bụng. Hắn nghĩ muốn ăn đồ ngon tự nhiên là không có, nhưng dù sao cũng có một túi nhỏ đựng lương khô, có thể nhét đầy bụng.
Hắn mò mẫm mở túi, lấy tay nhéo nhéo. Lương khô cứng như hòn đá, còn màn thầu không tính là mềm nhưng vẫn tốt hơn lương khô nhiều. Vì vậy, hắn lấy ra một cái màn thầu.
Hắn xé một nửa cái rồi đưa lên mũi ngửi, không có mùi nấm mốc mùi thối. Thế là hắn liền bỏ vào miệng bắt đầu ăn. Càng ăn lại càng thấy đói, một cái màn thầu không giữ được tới mười mấy giây đã bị ăn sạch sẽ.
Kế Duyên nhịn không được lại cầm lấy một cái màn thầu, nhai ngấu nghiến một trận. Sau đó hắn cứng rắn dừng lại thôi thúc muốn ăn thêm một cái nữa.
Cái túi này cũng không lớn. Vừa ăn hết hai cái màn thầu, hắn liền sờ phía dưới túi, đưa tay lục lọi, tính toán kỹ càng, cũng chỉ còn dư hai cái màn thầu và ba miếng lương khô.
Làm một thanh niên tốt đẹp sống ở thế kỷ hai mươi mốt, có công ăn việc làm, tuy mọi người đều nói là vì kiếm sống mà khổ sở nhưng chưa bao giờ hắn quan tâm tới chuyện có bị chết đói hay không. Vì vậy ở phương diện này, phản ứng của hắn chậm chạp một chút. Lúc này Kế Duyên mới đột nhiên giật mình, lương thực để bản thân sống sót rất ít nha!
Hơn nữa, nếu có xuống núi, hắn cũng không có người thân bạn bè để dựa vào, kiếm sống bằng cách nào đây? Mình có thể làm gì bây giờ, đi ăn xin?
“Lo lắng quá aaa!!!”
Kế Duyên nhịn không được than thở một câu.
Hồ ly bên cạnh bị hù đến nỗi phải cảnh giác đứng dậy.
Thế mà lại hấp dẫn sự chú ý của Kế Duyên.
“Hắc hắc, tiểu hồ ly à, kẻ mù như ta cũng không mang cái gì có thể cho ngươi ăn. Ngược lại bánh màn thầu với bánh bột ngô có một chút. Nhưng mà một là ngươi không ăn, hai là ta không cho. Nếu ngươi có thể ăn thịt ta thì ta cũng ít phiền não đi một ít rồi.”
"Hí...iiiiii..."
Bộ lông của hồ ly hơi dựng lên, tứ chi căng cứng, nhe răng về phía Kế Duyên.
“Nói đùa, nói đùa đấy! Ngươi bắt một con chuột đồng hay một con thỏ cũng được…” Kế Duyên ôn hòa nhã nhặn nói.
Hắn cảm thấy vừa rồi thanh âm cùng với cử động của mình nhất định là đã kích thích con hồ ly kia. Con thỏ lúc gấp gáp còn cắn người, đừng nghĩ hồ ly là dã thú mà không lo lắng nha!
Thật lâu sau, một người một hồ ly lại không có động tĩnh gì. Con hồ ly kia lại cẩn thận nằm xuống góc tường. Kế Duyên cũng thở ra rồi dựa vào bàn tượng thần tiếp tục ngẩn người.
Biên: Cún Con
***
Trong lòng Kế Duyên đang hỏi thăm tổ tông mười tám đời của bọn Trương Sĩ Lâm. Mặc dù bọn họ vì lo cho tính mạng của bản thân, nhưng dù sao mình cũng đã cứu bọn họ. Vậy mà không mang mình theo, cũng không thèm chào hỏi một tiếng.
Đáng giận hơn là bây giờ Kế Duyên muốn mắng cũng không dám mắng thành tiếng, chỉ có thể nhịn xuống, khiến cho cả mặt đều đỏ lên.
Hơn nửa ngày, tâm tình Kế Duyên mới ổn định lại.
"Hô... Hô..."
Chờ cho mình bớt giận, Kế Duyên chán nản ngồi bên cạnh tượng Sơn Thần.
“Mẹ kiếp! Ta phải làm sao bây giờ? Nên mạo hiểm xuống núi không?”
Kế Duyên nhìn đồ ăn nước uống bên cạnh tượng Sơn Thần. Cuối cùng đám người này còn có chút lương tâm, để lại cho mình chút đồ ăn.
Đợi tỉnh táo lại một chút, Kế Duyên nhớ tới lúc vừa mới ngủ hình như có nghe thấy Trương Sĩ Lâm gọi hắn. Chẳng qua lúc ấy mình đang ngủ ngon, có lẽ đã không phản ứng.
“Dù gì ta cũng là ân nhân cứu mạng, các ngươi không thể chờ ta tỉnh, nói cám ơn trước mặt ta một tiếng rồi mới đi chứ, không làm vậy thì lay tỉnh ta cũng được mà…”
Kế Duyên vẫn nhịn không được mà than thở. Đám lái buôn này đi như vậy, làm rối loạn toàn bộ kế hoạch của hắn.
Dù sao đi tới một thế giới xa lạ, vốn dĩ Kế Duyên có ý định cùng xuống núi với đám lái buôn. Tốt nhất dựa vào thân phận ân nhân cứu mạng, để bọn họ giúp hắn tìm một chỗ ở, sau đó lại tính tiếp.
Thế giới này có cọp tinh, như vậy khẳng định sẽ có cao nhân thực sự, nói không chừng còn có Tu Tiên giả, thậm chí Tiên Nhân. Ánh mắt của mình chưa hẳn chữa không được. Nếu vận khí tốt, biết đâu được Kế Duyên có thể bước vào con đường tu hành.
Xuyên việt đều có thể xảy ra, hơn nữa vừa đến liền chạm mặt cọp tinh.
Kể từ đó, Kế Duyên cũng có thể được coi là tiếp xúc liên tục với các sự kiện xác suất nhỏ. Theo xác suất học trên giảng đường, cũng coi là vận khí cực tốt.
Tưởng tượng như vậy khiến Kế Duyên rõ ràng cảm thấy có chút cảm giác hưng phấn.
Kế Duyên nhặt túi đựng đồ ăn trên mặt đất, nhân tiện lấy ra một cái bánh màn thầu bỏ vào miệng, lại lấy dây thừng cột ống trúc treo lên trên người.
Hắn liền dò dẫm rất cẩn thận phía ngoài miếu Sơn Thần.
Với điểm thị lực ấy, Kế Duyên cũng không thấy được chi tiết nhưng miễn cưỡng có thể dùng. Ít nhất hắn có thể nhìn thấy hình dáng của cảnh vật xung quanh, chỉ là chỗ đặt chân phải đặc biệt coi chừng.
“Rống ngao~~~”
Mới đến cửa miếu, ở sâu trong núi, tiếng hổ gầm từ xa xa tuyền đến.
Kế Duyên run lên, cảm giác hưng phấn lập tức bị sợ hãi làm cho biến mất, phản xạ có điều kiện là lui về đằng sau. Sau đó, đột nhiên dưới chân hắn giẫm lên một cái gì đó tròn tròn. Trong nháy mắt, thân thể mất đi trọng tâm.
"Wow..."
"Bình bịch~ "
“Bịch…”
"Ai ôi!!!..."
Chân Kế Duyên giẫm vào một cây nến, ngã ngửa ra sau, đụng phải cái bàn trong miếu Sơn Thần, rồi té ngã, ngã cái hôn thiên ám địa.
"Hí...iiiiii... Ôi... Mẹ kiếp... Người xui xẻo, uống nước lạnh cũng tê răng!"
Kế Duyên giãy giụa ngồi dậy, cẩn thận sờ sờ sau gáy để tìm chỗ bị đau. Hắn phát hiện mình bị dập đầu một mảng lớn, sờ một cái liền đau nhức. May mà cảm giác đau này chỉ là đau ngoài da, đại não có lẽ không có vấn đề gì.
Nghỉ ngơi một lát, Kế Duyên thấy dễ chịu hơn một chút. Hắn sững sờ nhìn qua túi nhỏ và ống trúc.
Chuyện này khiến cho thôi thúc muốn xuống núi của Kế Duyên giảm bớt. Ngươi nói xem nếu như lúc đi xuống núi cũng không chú ý như vậy thì chẳng phải là Kế mỗ trực tiếp tiêu đời rồi sao?
Từ trước đến nay Kế Duyên vẫn rất sợ chết, thậm chí có thể nói là một người sợ đau. Sinh mệnh kiếp trước đã mất, tuy kiếp này bắt đầu chẳng ra làm sao nhưng dù sao vẫn có hi vọng.
“Ầm ầm...”
Tiếng sấm vang lên. Một lần nữa, chân trời lại như có từng con rắn điện đang khiêu vũ. Lần này Kế Duyên không bị giật mình, nhưng nhìn thấy mưa gió sắp đến, một kẻ nửa mù như hắn xuống núi lại càng không ổn.
Tục ngữ có nói “lên núi thì dễ, xuống núi mới khó”, thật là đúng với tình hình của hắn.
“Nếu không... Ta lại nghỉ ngơi một chút?”
"Tí tách... Tí tách"
Cũng không lâu sau, cơn mưa nặng hạt rơi xuống. Ở trong núi, khí trời đúng là thay đổi thất thường.
Lần này Kế Duyên không cần xoắn xuýt nữa, hiện tại hắn chắc chắn không thể đi ra ngoài rồi.
May mà Kế Duyên đã ngồi yên ở trước bàn tượng thần, nhắm mắt sắp xếp lại tâm trạng, để cho mình yên ổn tĩnh lặng lại.
Quả nhiên, khi suy nghĩ ổn định, những bức họa không màu sắc, xinh đẹp kia liền chậm rãi hiện ra theo từng tiếng mưa rơi. Cảnh rừng núi tắm mưa sinh động đẹp đẽ dần dần bày ra.
Trong cơn mưa, Kế Duyên thích nghe tiếng động vật chạy tới chạy lui nhất. Hình ảnh như vậy rất có sức sống, thậm chí khiến Kế Duyên liên tưởng đến mùi vị đồ nướng.
Bỗng nhiên, Kế Duyên nghe được tiếng một con vật nhỏ đang hoảng hốt chạy loạn trong mưa, tựa như nó đang chạy tới miếu Sơn Thần. Một hồi sau, nó liền chui vào dưới mái hiên.
Trên thân con vật nhỏ vẫn còn giọt nước nhỏ xuống. Vào lúc Kế Duyên đang cẩn thận nghe ngóng, nó đi vào bên trong miếu Sơn Thần. Nhưng vừa mới bước vào cửa miếu, nó dừng chân lại, hình như nó phát hiện ra Kế Duyên ngồi ở trước bàn tượng thần.
Kế Duyên mở mắt, trước mắt là một mảnh ánh sáng mơ hồ. Bóng dáng con vật nhỏ này rất mơ hồ, so với chó con thì nó còn nhỏ hơn một chút.
Vừa rồi, nhờ quan sát qua cơn mưa, Kế Duyên biết rõ đây là một con hồ ly.
Loài động vật này tương đối nhát gan, sẽ không tấn công con người. Vì vậy, Kế Duyên cũng khá an tâm.
Nghiêm túc mà nói thì phần lớn thời gian ở miếu Sơn Thần bỏ hoang này thuộc về động vật, có thể nhìn ra từ một ít phân và nước tiểu của động vật trong miếu. Kế Duyên cùng với đám lái buôn cũng chỉ là khách qua đường.
Đều muốn tránh mưa, Kế Duyên cũng không nghĩ tới việc đuổi con hồ ly này đi, một người cũng thấy nhàm chán.
Đây là một con Hồng Hồ có màu lông khá đẹp. Đột nhiên nó đứng ở cửa miếu nhìn chằm chằm Kế Duyên, gặp người bên trong không phản ứng gì, nó mới buông lỏng một chút, do dự một chút rồi đi vào cửa.
Sau đó nó lại gần một bức tường rồi bắt đầu vung vẩy thân thể.
"Lạc cạch lạch cạch lạch cạch lạch cạch..."
Thân thể đong đưa khiến nước mưa trên lông Hồng Hồ nhanh chóng bay đi, rất nhiều nước cũng bay xa vài mét bắn cả lên người Kế Duyên, khiến hắn phải lấy tay che mặt lại.
Chẳng qua, lúc hồ ly đang vung vẩy nước, Kế Duyên có thể nghe được chi tiết của hồ ly rõ ràng hơn. Bộ lông nhung cũng rõ ràng rành mạch, rất dễ nhận ra đây là một con vật nhỏ rất xinh đẹp.
Con hồ ly này cũng nhu thuận, vẩy nước xong thì dựa vào bức tường cạnh cửa miếu nằm nghỉ ngơi, thỉnh thoảng cảnh giác nhìn phản ứng của Kế Duyên một chút.
Một người một hồ ly, một bên tạm thời không thể đi, một bên vào miếu tránh mưa, đều không nói chuyện với nhau.
Lúc này, rốt cuộc Kế Duyên cảm thấy hơi đói bụng. Hắn nghĩ muốn ăn đồ ngon tự nhiên là không có, nhưng dù sao cũng có một túi nhỏ đựng lương khô, có thể nhét đầy bụng.
Hắn mò mẫm mở túi, lấy tay nhéo nhéo. Lương khô cứng như hòn đá, còn màn thầu không tính là mềm nhưng vẫn tốt hơn lương khô nhiều. Vì vậy, hắn lấy ra một cái màn thầu.
Hắn xé một nửa cái rồi đưa lên mũi ngửi, không có mùi nấm mốc mùi thối. Thế là hắn liền bỏ vào miệng bắt đầu ăn. Càng ăn lại càng thấy đói, một cái màn thầu không giữ được tới mười mấy giây đã bị ăn sạch sẽ.
Kế Duyên nhịn không được lại cầm lấy một cái màn thầu, nhai ngấu nghiến một trận. Sau đó hắn cứng rắn dừng lại thôi thúc muốn ăn thêm một cái nữa.
Cái túi này cũng không lớn. Vừa ăn hết hai cái màn thầu, hắn liền sờ phía dưới túi, đưa tay lục lọi, tính toán kỹ càng, cũng chỉ còn dư hai cái màn thầu và ba miếng lương khô.
Làm một thanh niên tốt đẹp sống ở thế kỷ hai mươi mốt, có công ăn việc làm, tuy mọi người đều nói là vì kiếm sống mà khổ sở nhưng chưa bao giờ hắn quan tâm tới chuyện có bị chết đói hay không. Vì vậy ở phương diện này, phản ứng của hắn chậm chạp một chút. Lúc này Kế Duyên mới đột nhiên giật mình, lương thực để bản thân sống sót rất ít nha!
Hơn nữa, nếu có xuống núi, hắn cũng không có người thân bạn bè để dựa vào, kiếm sống bằng cách nào đây? Mình có thể làm gì bây giờ, đi ăn xin?
“Lo lắng quá aaa!!!”
Kế Duyên nhịn không được than thở một câu.
Hồ ly bên cạnh bị hù đến nỗi phải cảnh giác đứng dậy.
Thế mà lại hấp dẫn sự chú ý của Kế Duyên.
“Hắc hắc, tiểu hồ ly à, kẻ mù như ta cũng không mang cái gì có thể cho ngươi ăn. Ngược lại bánh màn thầu với bánh bột ngô có một chút. Nhưng mà một là ngươi không ăn, hai là ta không cho. Nếu ngươi có thể ăn thịt ta thì ta cũng ít phiền não đi một ít rồi.”
"Hí...iiiiii..."
Bộ lông của hồ ly hơi dựng lên, tứ chi căng cứng, nhe răng về phía Kế Duyên.
“Nói đùa, nói đùa đấy! Ngươi bắt một con chuột đồng hay một con thỏ cũng được…” Kế Duyên ôn hòa nhã nhặn nói.
Hắn cảm thấy vừa rồi thanh âm cùng với cử động của mình nhất định là đã kích thích con hồ ly kia. Con thỏ lúc gấp gáp còn cắn người, đừng nghĩ hồ ly là dã thú mà không lo lắng nha!
Thật lâu sau, một người một hồ ly lại không có động tĩnh gì. Con hồ ly kia lại cẩn thận nằm xuống góc tường. Kế Duyên cũng thở ra rồi dựa vào bàn tượng thần tiếp tục ngẩn người.