Chương 33: Tỉnh mộng mà không hay!
Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
Biên: Cún Con
***
Nghe xong Kế Duyên nghĩ mà sợ, nhưng vì mặt mũi nên hắn vẫn nói đùa.
“Vậy! Ta là người xui xẻo cuối cùng ở Cư An Tiểu Các rồi.”
Lão Thành Hoàng cũng nở nụ cười.
“Ha ha ha ha ha. Kế tiên sinh cứ đùa, tà vật kia xui xẻo mới gặp phải tiên sinh!”
Nói xong câu này, lão Thành Hoàng nhìn Kế Duyên đang nhai nuốt bánh nhân đậu, do dự một chút rồi mở miệng hỏi.
“Không biết Kế tiên sinh từ đâu đến, vì sao lại đến huyện Ninh An này?”
Đến rồi, tra hỏi triết học nhân sinh rồi đây.
Kế Duyên đã từng nghĩ đến chuyện này, nhưng hắn hoàn toàn không biết trả lời như thế nào. Chuyện kiếp trước chắc chắn không thể nói ra, còn về quá khứ của kiếp này thì bản thân hắn cũng rất muốn biết á. Về chuyện tại sao lại đến huyện Ninh An, ngoại trừ nơi này thì tạm thời bản thân hắn cũng không có chỗ khác để đi.
Kế Duyên mỉm cười, không biết nói từ đâu. Hơn nữa, chuyện này còn liên quan đến bí mật lớn nhất của hắn, cũng không nên nói ra.
Thành Hoàng thấy Kế Duyên chỉ cười cười không nói gì, lão cũng biết đối phương không muốn nói.
“Không sao, nếu Kế tiên sinh không muốn nói thì thôi. Tiên sinh tiêu sái lại khiêm tốn lễ độ, có ơn với huyện Ninh An chúng ta, như vậy quá đủ rồi.”
Theo Kế Duyên quan sát, vị Thành Hoàng này mời mình đến đây, một mặt là để nói cám ơn, mặt khác hình như muốn thăm dò mình.
“Đúng rồi, Kế tiên sinh dự định ở lại huyện Ninh An chúng ta sao?”
Câu hỏi này thì Kế Duyên có thể trả lời.
“Nếu không có biến cố khác thì trong một thời gian ngắn, tại hạ sẽ tạm thời ở lại huyện Ninh An.”
Suy nghĩ một phen, Kế Duyên cảm thấy mình thẳng thắn cũng tốt. Mặc dù hắn cho rằng loại quỷ thần như lão Thành Hoàng có thể thấy mọi chuyện rõ ràng, nhưng để đề phòng, hắn lại nói thêm một câu.
“Thật ra, tại hạ cũng không phải cao nhân đắc đạo gì, chẳng qua tại hạ may mắn mới đả thương được tà vật kia. Tại hạ cũng có rất nhiều chuyện muốn thỉnh giáo Thành Hoàng đại nhân.”
“Kế tiên sinh có chuyện gì cứ nói, đừng ngại.”
Câu đầu của Kế Duyên trực tiếp bị bỏ qua. Dù ngoại hình có vẻ yếu ớt, cũng không có hiển lộ ra pháp lực gì cả. Hơn nữa còn may mắn đả thương tà vật, chuyện này rất khó xảy ra. Nó do địa sát sinh ra, không phải đám cô hồn dã quỷ nào đó.
“Không biết Thành Hoàng đại nhân có hiểu về phương pháp tu luyện của thế gian không? Cách tu luyện của người thường thôi!”
Kế Duyên rất khẩn trương, hỏi xong còn cố ý nói thêm một câu. Điều gì ở thế giới này hấp dẫn hắn nhất? Còn không phải là những chuyện thần kỳ hiếm có này sao, còn không phải khát khao được phi thiên độn địa, trường sinh bất tử sao?
Lão Thành Hoàng cau mày nghiêm túc suy nghĩ.
“Tống mỗ chỉ là Thành Hoàng ở một huyện thành nhỏ, sở tu hương khói Kim Thân chi đạo. Đây cũng coi như là mượn lực cầu nguyện của chúng sinh. Đối với phương pháp luyện khí tu chân bình thường, ta cũng không có nhu cầu, cho nên không có khả năng có pháp môn chân tu trân quý nào cả. Ngược lại võ học của phàm nhân thì một vài Âm ti dưới quyền của ta hẳn có đấy.”
Kế Duyên nhất thời mất hết hy vọng, không có pháp quyết nào hết.
“Chẳng qua chân pháp ảo diệu không có, nhưng phương pháp dẫn khí, đạo khí bình thường thì ta cũng biết một chút. Chỉ là loại pháp quyết này tương đối thô thiển, sợ không có tác dụng gì với Kế tiên sinh đâu?”
Vô dụng chỗ nào chứ, còn tốt hơn không có!
“Thực không dám giấu, ngay cả những pháp quyết đơn giản tại hạ cũng không có. Nếu Thành Hoàng đại nhân thuận tiện, có thể cho Kế mỗ mượn đọc không? À, những võ học của phàm nhân kia, tại hạ cũng muốn xem qua một chút!”
‘Ta đã giúp đỡ các hạ một ân tình lớn thì một yêu cầu nho nhỏ như vậy, lão nhân gia ngài không đến mức từ chối chứ?’
Tuy mắt Kế Duyên bị mù, nhưng hắn vẫn nhìn chăm chú lão Thành Hoàng, khiến cho lão cảm giác được ánh mắt này không hiểu sao lại rất quỷ dị.
“Ách, Kế tiên sinh muốn nhìn một chút thì có gì khó chứ, để ta sai người đưa đến Cư An Tiểu Các.”
Kế Duyên nghe xong, liền cảm thấy rất vui mừng.
“Được được được, làm phiền Thành Hoàng đại nhân rồi!”
Lão Thành Hoàng thật dễ nói chuyện. Hơn nữa, sau khi băn khoăn lớn nhất được giải quyết một phần, Kế Duyên cũng muốn hỏi những chuyện khác, những câu chuyện mà người phàm không lý giải nổi.
“Thành Hoàng đại nhân, ngài có biết bây giờ những Tiên Phủ tông môn, Linh Sơn đại trạch. Ách. Bọn họ thu đồ đệ thì cần điều kiện tư chất gì không?
Kế Duyên hỏi rất khiêm tốn, khiến Lão Thành Hoàng cảm thấy có chút kỳ quái, vì sao Kế tiên sinh lại hỏi lão mấy vấn đề thông thường này chứ?
‘Chẳng lẽ đúng như hắn nói, hắn không phải là cao nhân gì cả?’
Bất quá, mặc kệ sau này đối phương muốn làm gì, nhưng người ta đã tận tình giúp đỡ huyện Ninh An, dù người ta có hỏi mấy vấn đề vừa thông thường vừa cổ quái thì có làm sao.
Trong lòng lão Thành Hoàng cũng thả lỏng, vuốt râu suy nghĩ, rồi mới chậm rãi trả lời.
“Huyện Ninh An chúng ta đất chật người thưa, đối với tin tức thế giới bên ngoài cũng biết rất ít. Theo ta được biết, phủ Đức Thắng huyện Ninh An cũng không phải nơi ở của phủ đệ tiên môn. Nơi cao nhất trong toàn bộ vùng đất Kê Châu cũng chỉ có Ngọc Hoài Sơn. Thậm chí ta nghe đồn bên trong Ngọc Hoài Sơn còn cất giấu một đạo sơn nhạc phù chiếu sắc phong, nhất định có một Sơn Thần chi vị, cũng không biết thật giả. Đương nhiên những thế lực nhỏ bàng môn tà đạo thì Kê Châu chúng ta chắc chắn cũng có một ít, về phần bọn họ thu đệ tử như thế nào thì Tống mỗ thật sự không biết. Những chuyện ở châu khác, nước khác thì xin thứ cho Tống mỗ kiến thức nông cạn, cũng có như câu tục ngữ: Vân thâm bất tri tiên hà đảo, duệ ý vô song trường kiếm sơn..."
(Dịch thơ: “Tiên đảo mây mờ che khuất bóng, trường kiếm sơn sắc bén vô song", hàm ý rằng vì có mây mù che khuất mà người ta không thấy được tiên đảo và ngọn núi cao như trường kiếm sắc bén. Ở trong truyện, lão Thành Hoàng muốn nói về kiến thức có hạn của mình thì không biết được nhiều chuyện ở nơi khác)
Kế Duyên vẫn còn kinh sợ về câu chuyện của Ngọc Hoài Sơn vừa nãy, phù chiếu sắc phong? Sơn Thần?”
“Vậy Thiên Đình ở đâu?”
Lão Thành Hoàng vừa nói xong thì Kế Duyên liền hỏi.
“Thiên Đình? Không biết Kế tiên sinh nói đến Tiên Phủ nào?
Lão Thành Hoàng nhíu mày, nghe qua giống như rất có lai lịch, dám lấy trời làm sân đình.
Kế Duyên lập tức phản ứng, không có Thiên Đình hả?
Mới vừa nãy hắn nghe Thành Hoàng nhắc đến sắc phong Sơn Thần, hắn còn tưởng rằng sẽ có Thiên Đình, nhưng hiện tại xem ra không có rồi. Vậy Tiên Nhân trong cách gọi của phàm nhân chính là thần tiên rồi?
Hắn vẫn trả lời lấy lệ câu hỏi của lão Thành Hoàng.
“Ừ, không có gì. Trước kia ta có nghe nói có một Tiên Phủ lợi hại, cũng có thể sắc phong Sơn Thủy Thần Linh. Lão Thành Hoàng chớ trách…”
“Thì ra là vậy, hẳn rất bất phàm!”
Đúng vậy, cực kỳ bất phàm, nói ra hù chết ngươi!
Sau khi Kế Duyên giải thích qua về Thiên Đình, cũng hỏi rất nhiều chuyện về giới tu hành, và đề cập tới các loại yêu ma quỷ quái. Sau khi nói bóng gió một hồi thì hắn rút ra được rằng ngoại trừ Thành Hoàng, Âm Ti các nơi ra thì các loại như Địa Ngục cũng không thống nhất, kể cả có liên quan đến nhau thì mối quan hệ này cũng vô cùng bạc nhược yếu kém.
Tổng thể mà nói, những tin tức này giúp Kế Duyên hiểu hơn về giới tu hành nhưng đồng thời hắn lại càng có thêm nhiều nghi vấn. Hơn nữa, dù cho lão Thành Hoàng biết rõ đấy nhưng kiến thức của lão thật sự có hạn.
Kế Duyên cau mày suy nghĩ thật lâu, đến khi đầu óc có chút loạn, bèn dứt khoát đặt những chuyện này qua một bên. Lúc này hắn muốn biết hết thì quả thực là vai vác gạch còn trong lòng lo cho giang sơn xã tắc, thôi trước tiên hắn vẫn nên tìm hiểu thêm những chuyện khác.
Tâm tình từ từ bình tĩnh lại, Kế Duyên mới mở miệng lần nữa.
“Kế mỗ còn muốn thỉnh giáo một vài vấn đề ngu muội. Hy vọng Thành Hoàng đại nhân không chê cười.”
“Tiên sinh cứ nói đừng ngại, Tống mỗ biết gì nói đó!”
Hắn hỏi nhiều như vậy, lão Thành Hoàng cũng không lạ lẫm gì nữa.
“Kế mỗ muốn hỏi, chúng ta đang ở quốc gia nào, đang là triều đại gì, còn nữa, tình hình quốc gia như thế nào? Trong lịch sử đã trải qua mấy lần thay đổi triều đại rồi?”
Cái vấn đề này...
Lão Thành Hoàng nghe xong cũng thoáng kinh ngạc, vẻ mặt liền trở lên nghiêm túc hơn.
Vừa rồi người này không hiểu những chuyện quái dị trên núi, Tiên Phủ tu luyện còn không tính, hiện tại thậm chí ngay cả triều đại quốc gia của phàm nhân cũng hỏi nữa sao?
Đối với ý trước, người bình thường xác thực không được tiếp xúc qua. Đối với ý sau thì chỉ cần có chút học thức, thậm chí chỉ cần một vài kiến thức thông thường thì mọi người đều hiểu rõ.
Kế Duyên không có học thức sao? Không có kiến thức thông thường sao? Qua những lần nói chuyện lúc trước, lão Thành Hoàng biết vị Kế tiên sinh này tuyệt đối không phải người không hiểu lễ nghĩa. Hơn nữa, tiên sinh nói chuyện mạch lạc, ngôn ngữ cử chỉ nho nhã lễ độ, có cách nhìn về nhiều chuyện vừa độc đáo lại vừa sâu sắc.
Người như vậy không thể nào nói là người không đọc sách được, chẳng qua đôi khi có thói quen nói chuyện hơi cổ quái mà thôi.
Bỗng nhiên, lão Thành Hoàng nghĩ tới một khả năng, thân thể không khỏi hơi chấn động.
Khi Tống Thế Xương còn sống, vào lúc còn là một vị quan trên triều, lão đã từng xem qua một quyển Tiên quái dị chí. Mặc dù cuốn sách dựa vào trí tưởng tượng của phàm nhân mà viết ra, nhưng chuyện xưa ở trong đó rất thú vị, đến nay ký ức Tống Thế Xương vẫn còn như mới.
Trong đó, lời mở đầu có một câu như thế này: Cười to tỉnh lại thì cuộc vui đã hết, bừng tỉnh không biết đó là một giấc mộng ngàn năm!
"Thành Hoàng đại nhân, Thành Hoàng đại nhân?"
Kế Duyên kêu hai tiếng, vị Thành Hoàng này sao lại ngây người rồi, có phải câu hỏi của mình quá ngu ngốc rồi hả?
“A!? À à, Kế tiên sinh nghe ta nói!!!”
Lão Thành Hoàng cũng không phát hiện ra mình đã vô tình thay đổi giọng điệu khi nói chuyện.
Biên: Cún Con
***
Nghe xong Kế Duyên nghĩ mà sợ, nhưng vì mặt mũi nên hắn vẫn nói đùa.
“Vậy! Ta là người xui xẻo cuối cùng ở Cư An Tiểu Các rồi.”
Lão Thành Hoàng cũng nở nụ cười.
“Ha ha ha ha ha. Kế tiên sinh cứ đùa, tà vật kia xui xẻo mới gặp phải tiên sinh!”
Nói xong câu này, lão Thành Hoàng nhìn Kế Duyên đang nhai nuốt bánh nhân đậu, do dự một chút rồi mở miệng hỏi.
“Không biết Kế tiên sinh từ đâu đến, vì sao lại đến huyện Ninh An này?”
Đến rồi, tra hỏi triết học nhân sinh rồi đây.
Kế Duyên đã từng nghĩ đến chuyện này, nhưng hắn hoàn toàn không biết trả lời như thế nào. Chuyện kiếp trước chắc chắn không thể nói ra, còn về quá khứ của kiếp này thì bản thân hắn cũng rất muốn biết á. Về chuyện tại sao lại đến huyện Ninh An, ngoại trừ nơi này thì tạm thời bản thân hắn cũng không có chỗ khác để đi.
Kế Duyên mỉm cười, không biết nói từ đâu. Hơn nữa, chuyện này còn liên quan đến bí mật lớn nhất của hắn, cũng không nên nói ra.
Thành Hoàng thấy Kế Duyên chỉ cười cười không nói gì, lão cũng biết đối phương không muốn nói.
“Không sao, nếu Kế tiên sinh không muốn nói thì thôi. Tiên sinh tiêu sái lại khiêm tốn lễ độ, có ơn với huyện Ninh An chúng ta, như vậy quá đủ rồi.”
Theo Kế Duyên quan sát, vị Thành Hoàng này mời mình đến đây, một mặt là để nói cám ơn, mặt khác hình như muốn thăm dò mình.
“Đúng rồi, Kế tiên sinh dự định ở lại huyện Ninh An chúng ta sao?”
Câu hỏi này thì Kế Duyên có thể trả lời.
“Nếu không có biến cố khác thì trong một thời gian ngắn, tại hạ sẽ tạm thời ở lại huyện Ninh An.”
Suy nghĩ một phen, Kế Duyên cảm thấy mình thẳng thắn cũng tốt. Mặc dù hắn cho rằng loại quỷ thần như lão Thành Hoàng có thể thấy mọi chuyện rõ ràng, nhưng để đề phòng, hắn lại nói thêm một câu.
“Thật ra, tại hạ cũng không phải cao nhân đắc đạo gì, chẳng qua tại hạ may mắn mới đả thương được tà vật kia. Tại hạ cũng có rất nhiều chuyện muốn thỉnh giáo Thành Hoàng đại nhân.”
“Kế tiên sinh có chuyện gì cứ nói, đừng ngại.”
Câu đầu của Kế Duyên trực tiếp bị bỏ qua. Dù ngoại hình có vẻ yếu ớt, cũng không có hiển lộ ra pháp lực gì cả. Hơn nữa còn may mắn đả thương tà vật, chuyện này rất khó xảy ra. Nó do địa sát sinh ra, không phải đám cô hồn dã quỷ nào đó.
“Không biết Thành Hoàng đại nhân có hiểu về phương pháp tu luyện của thế gian không? Cách tu luyện của người thường thôi!”
Kế Duyên rất khẩn trương, hỏi xong còn cố ý nói thêm một câu. Điều gì ở thế giới này hấp dẫn hắn nhất? Còn không phải là những chuyện thần kỳ hiếm có này sao, còn không phải khát khao được phi thiên độn địa, trường sinh bất tử sao?
Lão Thành Hoàng cau mày nghiêm túc suy nghĩ.
“Tống mỗ chỉ là Thành Hoàng ở một huyện thành nhỏ, sở tu hương khói Kim Thân chi đạo. Đây cũng coi như là mượn lực cầu nguyện của chúng sinh. Đối với phương pháp luyện khí tu chân bình thường, ta cũng không có nhu cầu, cho nên không có khả năng có pháp môn chân tu trân quý nào cả. Ngược lại võ học của phàm nhân thì một vài Âm ti dưới quyền của ta hẳn có đấy.”
Kế Duyên nhất thời mất hết hy vọng, không có pháp quyết nào hết.
“Chẳng qua chân pháp ảo diệu không có, nhưng phương pháp dẫn khí, đạo khí bình thường thì ta cũng biết một chút. Chỉ là loại pháp quyết này tương đối thô thiển, sợ không có tác dụng gì với Kế tiên sinh đâu?”
Vô dụng chỗ nào chứ, còn tốt hơn không có!
“Thực không dám giấu, ngay cả những pháp quyết đơn giản tại hạ cũng không có. Nếu Thành Hoàng đại nhân thuận tiện, có thể cho Kế mỗ mượn đọc không? À, những võ học của phàm nhân kia, tại hạ cũng muốn xem qua một chút!”
‘Ta đã giúp đỡ các hạ một ân tình lớn thì một yêu cầu nho nhỏ như vậy, lão nhân gia ngài không đến mức từ chối chứ?’
Tuy mắt Kế Duyên bị mù, nhưng hắn vẫn nhìn chăm chú lão Thành Hoàng, khiến cho lão cảm giác được ánh mắt này không hiểu sao lại rất quỷ dị.
“Ách, Kế tiên sinh muốn nhìn một chút thì có gì khó chứ, để ta sai người đưa đến Cư An Tiểu Các.”
Kế Duyên nghe xong, liền cảm thấy rất vui mừng.
“Được được được, làm phiền Thành Hoàng đại nhân rồi!”
Lão Thành Hoàng thật dễ nói chuyện. Hơn nữa, sau khi băn khoăn lớn nhất được giải quyết một phần, Kế Duyên cũng muốn hỏi những chuyện khác, những câu chuyện mà người phàm không lý giải nổi.
“Thành Hoàng đại nhân, ngài có biết bây giờ những Tiên Phủ tông môn, Linh Sơn đại trạch. Ách. Bọn họ thu đồ đệ thì cần điều kiện tư chất gì không?
Kế Duyên hỏi rất khiêm tốn, khiến Lão Thành Hoàng cảm thấy có chút kỳ quái, vì sao Kế tiên sinh lại hỏi lão mấy vấn đề thông thường này chứ?
‘Chẳng lẽ đúng như hắn nói, hắn không phải là cao nhân gì cả?’
Bất quá, mặc kệ sau này đối phương muốn làm gì, nhưng người ta đã tận tình giúp đỡ huyện Ninh An, dù người ta có hỏi mấy vấn đề vừa thông thường vừa cổ quái thì có làm sao.
Trong lòng lão Thành Hoàng cũng thả lỏng, vuốt râu suy nghĩ, rồi mới chậm rãi trả lời.
“Huyện Ninh An chúng ta đất chật người thưa, đối với tin tức thế giới bên ngoài cũng biết rất ít. Theo ta được biết, phủ Đức Thắng huyện Ninh An cũng không phải nơi ở của phủ đệ tiên môn. Nơi cao nhất trong toàn bộ vùng đất Kê Châu cũng chỉ có Ngọc Hoài Sơn. Thậm chí ta nghe đồn bên trong Ngọc Hoài Sơn còn cất giấu một đạo sơn nhạc phù chiếu sắc phong, nhất định có một Sơn Thần chi vị, cũng không biết thật giả. Đương nhiên những thế lực nhỏ bàng môn tà đạo thì Kê Châu chúng ta chắc chắn cũng có một ít, về phần bọn họ thu đệ tử như thế nào thì Tống mỗ thật sự không biết. Những chuyện ở châu khác, nước khác thì xin thứ cho Tống mỗ kiến thức nông cạn, cũng có như câu tục ngữ: Vân thâm bất tri tiên hà đảo, duệ ý vô song trường kiếm sơn..."
(Dịch thơ: “Tiên đảo mây mờ che khuất bóng, trường kiếm sơn sắc bén vô song", hàm ý rằng vì có mây mù che khuất mà người ta không thấy được tiên đảo và ngọn núi cao như trường kiếm sắc bén. Ở trong truyện, lão Thành Hoàng muốn nói về kiến thức có hạn của mình thì không biết được nhiều chuyện ở nơi khác)
Kế Duyên vẫn còn kinh sợ về câu chuyện của Ngọc Hoài Sơn vừa nãy, phù chiếu sắc phong? Sơn Thần?”
“Vậy Thiên Đình ở đâu?”
Lão Thành Hoàng vừa nói xong thì Kế Duyên liền hỏi.
“Thiên Đình? Không biết Kế tiên sinh nói đến Tiên Phủ nào?
Lão Thành Hoàng nhíu mày, nghe qua giống như rất có lai lịch, dám lấy trời làm sân đình.
Kế Duyên lập tức phản ứng, không có Thiên Đình hả?
Mới vừa nãy hắn nghe Thành Hoàng nhắc đến sắc phong Sơn Thần, hắn còn tưởng rằng sẽ có Thiên Đình, nhưng hiện tại xem ra không có rồi. Vậy Tiên Nhân trong cách gọi của phàm nhân chính là thần tiên rồi?
Hắn vẫn trả lời lấy lệ câu hỏi của lão Thành Hoàng.
“Ừ, không có gì. Trước kia ta có nghe nói có một Tiên Phủ lợi hại, cũng có thể sắc phong Sơn Thủy Thần Linh. Lão Thành Hoàng chớ trách…”
“Thì ra là vậy, hẳn rất bất phàm!”
Đúng vậy, cực kỳ bất phàm, nói ra hù chết ngươi!
Sau khi Kế Duyên giải thích qua về Thiên Đình, cũng hỏi rất nhiều chuyện về giới tu hành, và đề cập tới các loại yêu ma quỷ quái. Sau khi nói bóng gió một hồi thì hắn rút ra được rằng ngoại trừ Thành Hoàng, Âm Ti các nơi ra thì các loại như Địa Ngục cũng không thống nhất, kể cả có liên quan đến nhau thì mối quan hệ này cũng vô cùng bạc nhược yếu kém.
Tổng thể mà nói, những tin tức này giúp Kế Duyên hiểu hơn về giới tu hành nhưng đồng thời hắn lại càng có thêm nhiều nghi vấn. Hơn nữa, dù cho lão Thành Hoàng biết rõ đấy nhưng kiến thức của lão thật sự có hạn.
Kế Duyên cau mày suy nghĩ thật lâu, đến khi đầu óc có chút loạn, bèn dứt khoát đặt những chuyện này qua một bên. Lúc này hắn muốn biết hết thì quả thực là vai vác gạch còn trong lòng lo cho giang sơn xã tắc, thôi trước tiên hắn vẫn nên tìm hiểu thêm những chuyện khác.
Tâm tình từ từ bình tĩnh lại, Kế Duyên mới mở miệng lần nữa.
“Kế mỗ còn muốn thỉnh giáo một vài vấn đề ngu muội. Hy vọng Thành Hoàng đại nhân không chê cười.”
“Tiên sinh cứ nói đừng ngại, Tống mỗ biết gì nói đó!”
Hắn hỏi nhiều như vậy, lão Thành Hoàng cũng không lạ lẫm gì nữa.
“Kế mỗ muốn hỏi, chúng ta đang ở quốc gia nào, đang là triều đại gì, còn nữa, tình hình quốc gia như thế nào? Trong lịch sử đã trải qua mấy lần thay đổi triều đại rồi?”
Cái vấn đề này...
Lão Thành Hoàng nghe xong cũng thoáng kinh ngạc, vẻ mặt liền trở lên nghiêm túc hơn.
Vừa rồi người này không hiểu những chuyện quái dị trên núi, Tiên Phủ tu luyện còn không tính, hiện tại thậm chí ngay cả triều đại quốc gia của phàm nhân cũng hỏi nữa sao?
Đối với ý trước, người bình thường xác thực không được tiếp xúc qua. Đối với ý sau thì chỉ cần có chút học thức, thậm chí chỉ cần một vài kiến thức thông thường thì mọi người đều hiểu rõ.
Kế Duyên không có học thức sao? Không có kiến thức thông thường sao? Qua những lần nói chuyện lúc trước, lão Thành Hoàng biết vị Kế tiên sinh này tuyệt đối không phải người không hiểu lễ nghĩa. Hơn nữa, tiên sinh nói chuyện mạch lạc, ngôn ngữ cử chỉ nho nhã lễ độ, có cách nhìn về nhiều chuyện vừa độc đáo lại vừa sâu sắc.
Người như vậy không thể nào nói là người không đọc sách được, chẳng qua đôi khi có thói quen nói chuyện hơi cổ quái mà thôi.
Bỗng nhiên, lão Thành Hoàng nghĩ tới một khả năng, thân thể không khỏi hơi chấn động.
Khi Tống Thế Xương còn sống, vào lúc còn là một vị quan trên triều, lão đã từng xem qua một quyển Tiên quái dị chí. Mặc dù cuốn sách dựa vào trí tưởng tượng của phàm nhân mà viết ra, nhưng chuyện xưa ở trong đó rất thú vị, đến nay ký ức Tống Thế Xương vẫn còn như mới.
Trong đó, lời mở đầu có một câu như thế này: Cười to tỉnh lại thì cuộc vui đã hết, bừng tỉnh không biết đó là một giấc mộng ngàn năm!
"Thành Hoàng đại nhân, Thành Hoàng đại nhân?"
Kế Duyên kêu hai tiếng, vị Thành Hoàng này sao lại ngây người rồi, có phải câu hỏi của mình quá ngu ngốc rồi hả?
“A!? À à, Kế tiên sinh nghe ta nói!!!”
Lão Thành Hoàng cũng không phát hiện ra mình đã vô tình thay đổi giọng điệu khi nói chuyện.