Chương : 36
Từ ngày có chị Song đến tâm trạng Jaejoong đúng là tốt hơn trước rất nhiều. Mỗi ngày đều có người trò chuyện cùng làm thời gian trôi qua nhanh hơn, căn nhà này cũng không còn thấy quá rộng lớn nữa.
Công việc mỗi ngày của cậu hiện tại chỉ có dọn dẹp phòng của Yunho và nấu ăn, phải năn nỉ lắm thì thỉnh thoảng mới được chị Song cho phơi đồ hay lau những ô cửa thấp. Còn những việc còn lại đều không được động vào. Nếu là trước đây chắc hẳn sẽ buồn chán đến chết.
Chị Song là một người phụ nữ tốt. Mấy lần nghe Jaejoong kể về gia đình, dù chất giọng của cậu có vui vẻ đến đâu thì chị vẫn thấy thương cảm. Mới chỉ quen biết nhau ít ngày nhưng chị đã sớm xem Jaejoong như em trai mình, dù Yunho không bảo thì chị cũng tự hứa sẽ chăm sóc cậu thật chu đáo.
Đúng là đã tâm sự với cậu rất nhiều nhưng chị tuyệt nhiên không hé lời nào về chuyện này. Rằng mỗi tối trước khi ra về Yunho đều gọi chị ra một chỗ riêng, sau đó hỏi rất nhiều về Jaejoong. Nào là hôm nay cậu đã làm gì, tâm trạng ra sao, có bất cẩn để bản thân bị thương hay có tự dưng nói muốn ăn cái gì không. Chị đương nhiên không dám bỏ sót chuyện nào, kể thật tỉ mỉ cho hắn nghe. Dù hắn ở công ty vẫn luôn quan sát cậu qua camera nhưng phải nghe thêm một lần nữa mới có thể yên tâm. Một người rất quan tâm, lo lắng nhưng lại sỉ diện. Một người ngốc nghếch chẳng thể tự mình hiểu ra. Chị thật chỉ biết khóc thầm, không biết mình còn phải làm nội gián đến bao giờ đây.
…
Buổi tối, Jaejoong thường ngồi với Jiji ở góc bếp và mang mấy cuộn len xanh trắng đợt trước mua ra đan áo. Khỏi nói cũng biết Jiji mê mấy cuộn len này đến mức nào, cứ một lát cậu lại phải gỡ đám len rối bọc quanh người nó. Cậu muốn đan cho Boo một cái áo ấm và một đôi găng tay thật đẹp, chỗ len thừa cũng có thể làm thành một con thú bông nhỏ cho bé chơi. Jaejoong mỉm cười vuốt cái bụng đã nhô lên của mình, chỉ cần nghĩ đến một thời gian nữa sẽ thấy được dáng vẻ đáng yêu của bé con thì cậu có thể vui vẻ cả ngày, không gian xung quanh cũng tự động ấm áp hơn rất nhiều.
Và trái ngược với nơi này là phòng khách đang nổi bão.
TV đang phát bản tin thời sự, âm thanh cũng rất ồn ào nhưng Yunho một chữ nghe cũng không lọt. Hai mắt hắn cứ chăm chăm hướng về phía nhà bếp, giống như đang dốc hết sức để luyện công phu nhìn xuyên tường. Hắn không điên nhưng cũng là sắp rồi.
Gần đây hắn thường cảm thấy không thể rời mắt khỏi cậu, giống như muốn cậu phải ở trong tầm nhìn của mình, nửa bước cũng không được rời khỏi. Việc hắn ngồi đây mà cậu ở trong bếp cũng là quá xá xa xôi. Hắn không nhịn nổi cứ chốc chốc lại gọi cậu một lần, lúc thì bắt cậu mang nước, lúc thì mang trái cây cốt chỉ để nhìn cậu vài giây.
Nhưng với hắn nhiêu đó vẫn là không đủ, không bao giờ đủ.
“Jaejoongggg” hắn ném cái điều khiển TV xuống sofa hét lớn
“Dạ…Dạ..tôi lên ngay”
Mấy giây sau cậu đã đứng trước mặt hắn, cứ tưởng hắn muốn sai bảo nên tập trung lắng nghe nhưng đã qua thêm mấy giây nữa mà hắn vẫn im lặng. Cậu tò mò ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt hắn đang nhìn mình chằm chằm, lại bối rối cúi mặt xuống, hai bàn chân nhỏ cũng lúng túng cạ vào nhau.
“Tôi hỏi cậu ở dưới đó làm gì?”
“Dạ…?..a..tôi ở dưới đó…làm tí chuyện”
“Vậy thì mang lên đây mà làm, có biết mở thêm một bóng đèn là mỗi tháng thêm bao nhiêu tiền không?”
Hắn phọt xong câu đó cũng suýt cắn vào lưỡi, mấy năm du học đổi lại rặn ra cái lí do củ chuối thế này tự động hắn cũng thấy nhục nhã. Ấy vậy mà cậu tin thật, ánh mắt cũng tự dưng hối lỗi, vội chạy xuống bếp tắt điện rồi ôm mớ len bay nãy đan dở lên phòng khách. Đúng lúc cậu đang lúng túng tìm một góc nào trên sàn để ngồi xuống thì giọng hắn lại vang lên
“Lại đây”
Hắn nói rồi chỉ vào một cái ghế sofa đơn cạnh mình. Jaejoong ngẩn ra mây giây rồi mới rụt rè đi đến, lúc ngồi xuống cũng rất nhẹ nhàng. Cậu cẩn thận quan sát biểu hiện trên khuôn mặt hắn, không thấy có gì lạ mới yên tâm tiếp tục cặm cụi đan áo. Yunho ngoài mặt vờ lạnh nhạt nhưng trong lòng lúc này đã quẩy Harlem shake đến đoạn cao trào, khóe môi không kiềm được nhếch lên vài cái.
Một lát sau hắn liếc mắt nhìn đồng hồ thấy đã nửa đêm, hắn dù rất muốn ngồi lâu hơn nhưng lại lo cho sức khỏe của cậu, hắn biết Jaejoong luôn đợi khi nào mình về phòng mới dám đi ngủ. Nghĩ vậy hắn tắt TV, đứng lên làm vài cái vặn mình ra vẻ đã mệt rồi đi lên cầu thang. Jaejoong cũng đã thấm mệt, cậu nhanh chóng dọn dẹp ly nước và đĩa trái cây rồi cũng lên phòng. Vừa đặt người xuống giường cậu đã nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Giữa khuya, trời đột ngột mưa lớn, sấm sét vang lên đùng đùng từ bốn góc trời. Jaejoong giật mình dậy vì sợ, cả người đổ mồ hôi lạnh sợ hãi rúc vào chăn. Cậu cắn răng chịu đựng để không hét lên, cầu mong mưa chỉ một lát rồi tạnh. Nhưng ngược lại nó càng lúc càng lớn hơn. Mỗi lần sấm nổ cậu lại giật thót cả người suýt rơi xuống giường, hai mắt hoảng loạn nhìn về phía ánh chớp nhá nhem ngoài cửa sổ.
Cuối cùng cũng không chịu được nữa, cậu túm lấy cái chăn rồi chạy khỏi phòng. Dãy hành lang dài vẫn nghe rõ tiếng mưa, cậu lập cập đi đến trước cửa phòng Yunho rồi ngồi xuống, tự nhủ bản thân như thế này sẽ an tâm hơn vì bên kia cánh cửa còn có hắn, cậu sẽ không phải một mình. Cậu cứ vậy ngồi co ro với cái chăn, một lát sau vì mệt quá mà gục xuống ngủ quên.
Yunho vẫn chưa ngủ, hắn đang ngồi trên giường đọc thêm vài bản kế hoạch cho dự án sắp tới. Bỗng thấy cổ hông khô rát vì khát, hắn để số giấy tờ sang một bên xuống nhà tìm nước uống. Nhưng vừa mở cửa ra hắn đã bị doa cho hết hồn vì một cục thu lu tròn ủm chắn ngay trước chân. Hắn ngạc nhiên nhận ra là Jaejoong, vội ngồi xuống lay nhẹ
“Này..Jaejoong…Jaejoong”
“Ưmm~..Aa..cậu chủ” cậu hốt hoảng bật dậy, lùi người về sau một chút
“Sao lại ngủ ở đây? Sao không ở trong phòng” hắn cau mày
“Tôi…tôi..sợ sấm sét..không dám ở một mình trong phòng…tôi ngồi đây cho đỡ sợ..tạnh mưa tôi về phòng liền” cậu vừa nói vừa cụp mắt xuống
Hắn nghe cậu nói xong có muốn mắng cũng không mắng được nên chỉ im lặng tự trách móc. Một lát sau hắn đẩy cửa rộng hơn, nắm lấy tay cậu kéo vào phòng.
Lúc đóng cửa xong xuôi, hắn quay lại đã thấy cậu mặt mày tái nhợt, run rẩy đứng trong góc phòng ôm cứng cái chăn. Hắn mơ hồ đoán được cậu vì nghĩ đến chuyện cũ mà sợ hãi. Hắn thấy tim mình hẫng đi một nhịp, nén chặt cảm giác đau đớn, hắn cố nói thật ngắn gọn
“Lại chỗ ghế dài kia ngủ đi, hết mưa tôi gọi cậu dậy”
Jaejoong điều hòa lại nhịp thở, gật gật đầu rồi đi lại chỗ ghế dài kê sát tường. Vừa bước ngang qua cửa sổ phòng hắn thì sấm sét lại vang lên, lần này là rất lớn. Cậu sợ đến mức làm rơi cả chăn xuống, hét lên một tiếng rồi ngồi thụp xuống ôm đầu mình. Hắn lao đến ôm cậu vào lòng vỗ về, Jaejoong trong cơn hoảng sợ cảm thấy như tìm được chỗ dựa, không còn biết đó là ai, vội níu chặt lấy, đem cả người mình vùi sâu vào vòng tay của hắn.
Một lát sau từ từ lấy lại được ý thức, cậu xấu hổ buông hắn ra, lúc này mới biết sợ, miệng cứ lắp bắp tìm đường giải thích. Hắn vốn không xem đó là tội, chẳng thèm nhìn bộ dạng khó xử của cậu nửa giây đã quay người đi về phía ghế nệm dài rồi kéo nó xích xa ra khỏi cửa sổ, kéo đến tận chỗ để giường ngủ mới dừng lại.
“Giờ thì được rồi, nhanh đi ngủ đi”
Hắn rời khỏi bàn làm việc, đi về phía giường khoanh tay ngồi xuống nhìn cái dáng cuộn tròn trên ghế nệm. Mấy phút trước còn ngồi ở đây với vẻ bối rối, xoắn hai bàn tay tới trắng bệch mà vừa quay đi một tí đã ngủ ngon lành. Trong mắt hắn cậu rất chậm tiêu, ngốc nghếch, nghĩ gì cũng hiện rõ lên mặt nhưng cũng thật đơn thuần, trong sáng và đáng yêu. Nghĩ đến việc khi nãy cậu chủ động ôm hắn, biết là vì lúc đó cậu đang sợ hãi nhưng cũng khiến tim hắn lại đập mạnh đến mức muốn sút van rớt ra ngoài. Hắn tủm tỉm cười, đưa tay vuốt nhẹ lên gò má trơn mịn.
“Ưghr~~~ ưm” cậu bất chợt rên khẽ
Hắn theo phản xạ vội vã rút tay về vì nghĩ cậu tỉnh dậy nhưng sau đó không thấy động tĩnh gì, chỉ có khóe môi anh đào mấp máy thêm vài từ vô nghĩa
“D..đà..”
Hửm? đà? Đà là cái gì?
“Đà..đào”
Hắn chau mày ghé sát tai để nghe rõ hơn
“Đào..thơm..măm măm…”
Cặp mắt hí rị của hắn bỗng mở lớn. A, là quả đào sao? Jaejoong của hắn muốn ăn đào. Nếu Yunho nói hắn lúc này chỉ muốn lấy hết tài sản mang đi mua tất cả đào trên thế giới về cho cậu cũng không lố tí nào đâu.
…
Sáng hôm sau chị Song vừa đến cửa nhà hắn đã hồ hởi chạy ra dặn dò hôm nay phải mua bằng được đào tươi về. Còn dặn phải rửa qua mấy lần nước, gọt vỏ tách hạt, Jaejoong muốn ăn bao nhiêu thì phải có bấy nhiêu. Chưa hết, để chắc chắn hơn thì nước đào, kẹo đào, mứt đào, sữa đào, trà đào nói chung tất cả những gì có vị đào thì mang về hết. Chỉ tội cho chị Song vẫn chưa bước được vào nhà, cứ chôn chân ngay cửa mà gật như mổ thóc.
Mà ông trời kể ra cũng không bạc đãi hắn, cả tuần nay đều đặn đổ mưa. Hắn cứ ôm lấy cửa sổ chờ đợt sấm chớp đầu tiên vang lên rồi phóng ra cửa. Y như rằng thấy cậu trắng bệt mặt mũi đứng đấy, thậm chí cái ghế dài để cạnh giường cũng không thèm kéo về vị trí cũ.
Jaejoong vẫn như hôm đầu tiên, lẳng lặng ngồi trên ghế không dám gây ra tiếng động rồi vài phút tiếp theo sẽ lăn ra ngủ. Nhưng hắn thì không hiền lành như hôm đầu tiên, chỉ ngồi ngắm cậu ngủ là không đủ với hắn. Yunho biết cậu có thai nên mệt, ngủ rất say nên lén bế cậu lên giường mình, vừa ôm vừa hôn cả đêm. Đến sáng cũng luôn là hắn thức dậy trước, nhẹ nhàng bế cậu trở lại ghế rồi đắp chăn đến tận ngực, luyến tiếc hôn cậu thêm mấy cái mới chịu rời khỏi chuẩn bị đi làm.
Mỗi ngày chị Song đều theo lời hắn mua đúng loại đồ ăn cậu đang thèm và nói mơ lúc ngủ, hôm thì bảo là siêu thị đại hạ giá đào, hôm thì bảo quýt ở nhà có sẵn nên mang đến cho cậu. Không những vậy chị còn nấu rất nhiều đồ bổ, nào canh sâm, gà tiềm, giò heo. Chị nói là cậu chủ muốn ăn nên nấu nhưng Yunho chẳng bữa nào động đũa đến, bao nhiêu đều ép cho cậu ăn đến no cứng bụng. Cảm giác cân nặng của mình cũng tăng lên theo từng ngày.
Mà gần đây Jaejoong cũng thấy Yunho không còn đáng sợ, cũng có can đảm trò chuyện với hắn nhiều hơn, không còn tránh né ánh mắt của hắn nữa. Thậm chí đã có mấy lần tim cậu đập rất nhanh, gò má cũng ửng đỏ lên khi hắn ở gần mình. Cậu chợt nhớ rằng hình như mình cũng từng trải qua cảm giác này rất lâu trước đây nhưng nó đã sớm bị vùi dập.
Vết thương cũ vẫn âm ĩ trong lòng, nhắc nhở cậu không nên mơ tưởng tới những gì quá tầm tay với.
Công việc mỗi ngày của cậu hiện tại chỉ có dọn dẹp phòng của Yunho và nấu ăn, phải năn nỉ lắm thì thỉnh thoảng mới được chị Song cho phơi đồ hay lau những ô cửa thấp. Còn những việc còn lại đều không được động vào. Nếu là trước đây chắc hẳn sẽ buồn chán đến chết.
Chị Song là một người phụ nữ tốt. Mấy lần nghe Jaejoong kể về gia đình, dù chất giọng của cậu có vui vẻ đến đâu thì chị vẫn thấy thương cảm. Mới chỉ quen biết nhau ít ngày nhưng chị đã sớm xem Jaejoong như em trai mình, dù Yunho không bảo thì chị cũng tự hứa sẽ chăm sóc cậu thật chu đáo.
Đúng là đã tâm sự với cậu rất nhiều nhưng chị tuyệt nhiên không hé lời nào về chuyện này. Rằng mỗi tối trước khi ra về Yunho đều gọi chị ra một chỗ riêng, sau đó hỏi rất nhiều về Jaejoong. Nào là hôm nay cậu đã làm gì, tâm trạng ra sao, có bất cẩn để bản thân bị thương hay có tự dưng nói muốn ăn cái gì không. Chị đương nhiên không dám bỏ sót chuyện nào, kể thật tỉ mỉ cho hắn nghe. Dù hắn ở công ty vẫn luôn quan sát cậu qua camera nhưng phải nghe thêm một lần nữa mới có thể yên tâm. Một người rất quan tâm, lo lắng nhưng lại sỉ diện. Một người ngốc nghếch chẳng thể tự mình hiểu ra. Chị thật chỉ biết khóc thầm, không biết mình còn phải làm nội gián đến bao giờ đây.
…
Buổi tối, Jaejoong thường ngồi với Jiji ở góc bếp và mang mấy cuộn len xanh trắng đợt trước mua ra đan áo. Khỏi nói cũng biết Jiji mê mấy cuộn len này đến mức nào, cứ một lát cậu lại phải gỡ đám len rối bọc quanh người nó. Cậu muốn đan cho Boo một cái áo ấm và một đôi găng tay thật đẹp, chỗ len thừa cũng có thể làm thành một con thú bông nhỏ cho bé chơi. Jaejoong mỉm cười vuốt cái bụng đã nhô lên của mình, chỉ cần nghĩ đến một thời gian nữa sẽ thấy được dáng vẻ đáng yêu của bé con thì cậu có thể vui vẻ cả ngày, không gian xung quanh cũng tự động ấm áp hơn rất nhiều.
Và trái ngược với nơi này là phòng khách đang nổi bão.
TV đang phát bản tin thời sự, âm thanh cũng rất ồn ào nhưng Yunho một chữ nghe cũng không lọt. Hai mắt hắn cứ chăm chăm hướng về phía nhà bếp, giống như đang dốc hết sức để luyện công phu nhìn xuyên tường. Hắn không điên nhưng cũng là sắp rồi.
Gần đây hắn thường cảm thấy không thể rời mắt khỏi cậu, giống như muốn cậu phải ở trong tầm nhìn của mình, nửa bước cũng không được rời khỏi. Việc hắn ngồi đây mà cậu ở trong bếp cũng là quá xá xa xôi. Hắn không nhịn nổi cứ chốc chốc lại gọi cậu một lần, lúc thì bắt cậu mang nước, lúc thì mang trái cây cốt chỉ để nhìn cậu vài giây.
Nhưng với hắn nhiêu đó vẫn là không đủ, không bao giờ đủ.
“Jaejoongggg” hắn ném cái điều khiển TV xuống sofa hét lớn
“Dạ…Dạ..tôi lên ngay”
Mấy giây sau cậu đã đứng trước mặt hắn, cứ tưởng hắn muốn sai bảo nên tập trung lắng nghe nhưng đã qua thêm mấy giây nữa mà hắn vẫn im lặng. Cậu tò mò ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt hắn đang nhìn mình chằm chằm, lại bối rối cúi mặt xuống, hai bàn chân nhỏ cũng lúng túng cạ vào nhau.
“Tôi hỏi cậu ở dưới đó làm gì?”
“Dạ…?..a..tôi ở dưới đó…làm tí chuyện”
“Vậy thì mang lên đây mà làm, có biết mở thêm một bóng đèn là mỗi tháng thêm bao nhiêu tiền không?”
Hắn phọt xong câu đó cũng suýt cắn vào lưỡi, mấy năm du học đổi lại rặn ra cái lí do củ chuối thế này tự động hắn cũng thấy nhục nhã. Ấy vậy mà cậu tin thật, ánh mắt cũng tự dưng hối lỗi, vội chạy xuống bếp tắt điện rồi ôm mớ len bay nãy đan dở lên phòng khách. Đúng lúc cậu đang lúng túng tìm một góc nào trên sàn để ngồi xuống thì giọng hắn lại vang lên
“Lại đây”
Hắn nói rồi chỉ vào một cái ghế sofa đơn cạnh mình. Jaejoong ngẩn ra mây giây rồi mới rụt rè đi đến, lúc ngồi xuống cũng rất nhẹ nhàng. Cậu cẩn thận quan sát biểu hiện trên khuôn mặt hắn, không thấy có gì lạ mới yên tâm tiếp tục cặm cụi đan áo. Yunho ngoài mặt vờ lạnh nhạt nhưng trong lòng lúc này đã quẩy Harlem shake đến đoạn cao trào, khóe môi không kiềm được nhếch lên vài cái.
Một lát sau hắn liếc mắt nhìn đồng hồ thấy đã nửa đêm, hắn dù rất muốn ngồi lâu hơn nhưng lại lo cho sức khỏe của cậu, hắn biết Jaejoong luôn đợi khi nào mình về phòng mới dám đi ngủ. Nghĩ vậy hắn tắt TV, đứng lên làm vài cái vặn mình ra vẻ đã mệt rồi đi lên cầu thang. Jaejoong cũng đã thấm mệt, cậu nhanh chóng dọn dẹp ly nước và đĩa trái cây rồi cũng lên phòng. Vừa đặt người xuống giường cậu đã nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Giữa khuya, trời đột ngột mưa lớn, sấm sét vang lên đùng đùng từ bốn góc trời. Jaejoong giật mình dậy vì sợ, cả người đổ mồ hôi lạnh sợ hãi rúc vào chăn. Cậu cắn răng chịu đựng để không hét lên, cầu mong mưa chỉ một lát rồi tạnh. Nhưng ngược lại nó càng lúc càng lớn hơn. Mỗi lần sấm nổ cậu lại giật thót cả người suýt rơi xuống giường, hai mắt hoảng loạn nhìn về phía ánh chớp nhá nhem ngoài cửa sổ.
Cuối cùng cũng không chịu được nữa, cậu túm lấy cái chăn rồi chạy khỏi phòng. Dãy hành lang dài vẫn nghe rõ tiếng mưa, cậu lập cập đi đến trước cửa phòng Yunho rồi ngồi xuống, tự nhủ bản thân như thế này sẽ an tâm hơn vì bên kia cánh cửa còn có hắn, cậu sẽ không phải một mình. Cậu cứ vậy ngồi co ro với cái chăn, một lát sau vì mệt quá mà gục xuống ngủ quên.
Yunho vẫn chưa ngủ, hắn đang ngồi trên giường đọc thêm vài bản kế hoạch cho dự án sắp tới. Bỗng thấy cổ hông khô rát vì khát, hắn để số giấy tờ sang một bên xuống nhà tìm nước uống. Nhưng vừa mở cửa ra hắn đã bị doa cho hết hồn vì một cục thu lu tròn ủm chắn ngay trước chân. Hắn ngạc nhiên nhận ra là Jaejoong, vội ngồi xuống lay nhẹ
“Này..Jaejoong…Jaejoong”
“Ưmm~..Aa..cậu chủ” cậu hốt hoảng bật dậy, lùi người về sau một chút
“Sao lại ngủ ở đây? Sao không ở trong phòng” hắn cau mày
“Tôi…tôi..sợ sấm sét..không dám ở một mình trong phòng…tôi ngồi đây cho đỡ sợ..tạnh mưa tôi về phòng liền” cậu vừa nói vừa cụp mắt xuống
Hắn nghe cậu nói xong có muốn mắng cũng không mắng được nên chỉ im lặng tự trách móc. Một lát sau hắn đẩy cửa rộng hơn, nắm lấy tay cậu kéo vào phòng.
Lúc đóng cửa xong xuôi, hắn quay lại đã thấy cậu mặt mày tái nhợt, run rẩy đứng trong góc phòng ôm cứng cái chăn. Hắn mơ hồ đoán được cậu vì nghĩ đến chuyện cũ mà sợ hãi. Hắn thấy tim mình hẫng đi một nhịp, nén chặt cảm giác đau đớn, hắn cố nói thật ngắn gọn
“Lại chỗ ghế dài kia ngủ đi, hết mưa tôi gọi cậu dậy”
Jaejoong điều hòa lại nhịp thở, gật gật đầu rồi đi lại chỗ ghế dài kê sát tường. Vừa bước ngang qua cửa sổ phòng hắn thì sấm sét lại vang lên, lần này là rất lớn. Cậu sợ đến mức làm rơi cả chăn xuống, hét lên một tiếng rồi ngồi thụp xuống ôm đầu mình. Hắn lao đến ôm cậu vào lòng vỗ về, Jaejoong trong cơn hoảng sợ cảm thấy như tìm được chỗ dựa, không còn biết đó là ai, vội níu chặt lấy, đem cả người mình vùi sâu vào vòng tay của hắn.
Một lát sau từ từ lấy lại được ý thức, cậu xấu hổ buông hắn ra, lúc này mới biết sợ, miệng cứ lắp bắp tìm đường giải thích. Hắn vốn không xem đó là tội, chẳng thèm nhìn bộ dạng khó xử của cậu nửa giây đã quay người đi về phía ghế nệm dài rồi kéo nó xích xa ra khỏi cửa sổ, kéo đến tận chỗ để giường ngủ mới dừng lại.
“Giờ thì được rồi, nhanh đi ngủ đi”
Hắn rời khỏi bàn làm việc, đi về phía giường khoanh tay ngồi xuống nhìn cái dáng cuộn tròn trên ghế nệm. Mấy phút trước còn ngồi ở đây với vẻ bối rối, xoắn hai bàn tay tới trắng bệch mà vừa quay đi một tí đã ngủ ngon lành. Trong mắt hắn cậu rất chậm tiêu, ngốc nghếch, nghĩ gì cũng hiện rõ lên mặt nhưng cũng thật đơn thuần, trong sáng và đáng yêu. Nghĩ đến việc khi nãy cậu chủ động ôm hắn, biết là vì lúc đó cậu đang sợ hãi nhưng cũng khiến tim hắn lại đập mạnh đến mức muốn sút van rớt ra ngoài. Hắn tủm tỉm cười, đưa tay vuốt nhẹ lên gò má trơn mịn.
“Ưghr~~~ ưm” cậu bất chợt rên khẽ
Hắn theo phản xạ vội vã rút tay về vì nghĩ cậu tỉnh dậy nhưng sau đó không thấy động tĩnh gì, chỉ có khóe môi anh đào mấp máy thêm vài từ vô nghĩa
“D..đà..”
Hửm? đà? Đà là cái gì?
“Đà..đào”
Hắn chau mày ghé sát tai để nghe rõ hơn
“Đào..thơm..măm măm…”
Cặp mắt hí rị của hắn bỗng mở lớn. A, là quả đào sao? Jaejoong của hắn muốn ăn đào. Nếu Yunho nói hắn lúc này chỉ muốn lấy hết tài sản mang đi mua tất cả đào trên thế giới về cho cậu cũng không lố tí nào đâu.
…
Sáng hôm sau chị Song vừa đến cửa nhà hắn đã hồ hởi chạy ra dặn dò hôm nay phải mua bằng được đào tươi về. Còn dặn phải rửa qua mấy lần nước, gọt vỏ tách hạt, Jaejoong muốn ăn bao nhiêu thì phải có bấy nhiêu. Chưa hết, để chắc chắn hơn thì nước đào, kẹo đào, mứt đào, sữa đào, trà đào nói chung tất cả những gì có vị đào thì mang về hết. Chỉ tội cho chị Song vẫn chưa bước được vào nhà, cứ chôn chân ngay cửa mà gật như mổ thóc.
Mà ông trời kể ra cũng không bạc đãi hắn, cả tuần nay đều đặn đổ mưa. Hắn cứ ôm lấy cửa sổ chờ đợt sấm chớp đầu tiên vang lên rồi phóng ra cửa. Y như rằng thấy cậu trắng bệt mặt mũi đứng đấy, thậm chí cái ghế dài để cạnh giường cũng không thèm kéo về vị trí cũ.
Jaejoong vẫn như hôm đầu tiên, lẳng lặng ngồi trên ghế không dám gây ra tiếng động rồi vài phút tiếp theo sẽ lăn ra ngủ. Nhưng hắn thì không hiền lành như hôm đầu tiên, chỉ ngồi ngắm cậu ngủ là không đủ với hắn. Yunho biết cậu có thai nên mệt, ngủ rất say nên lén bế cậu lên giường mình, vừa ôm vừa hôn cả đêm. Đến sáng cũng luôn là hắn thức dậy trước, nhẹ nhàng bế cậu trở lại ghế rồi đắp chăn đến tận ngực, luyến tiếc hôn cậu thêm mấy cái mới chịu rời khỏi chuẩn bị đi làm.
Mỗi ngày chị Song đều theo lời hắn mua đúng loại đồ ăn cậu đang thèm và nói mơ lúc ngủ, hôm thì bảo là siêu thị đại hạ giá đào, hôm thì bảo quýt ở nhà có sẵn nên mang đến cho cậu. Không những vậy chị còn nấu rất nhiều đồ bổ, nào canh sâm, gà tiềm, giò heo. Chị nói là cậu chủ muốn ăn nên nấu nhưng Yunho chẳng bữa nào động đũa đến, bao nhiêu đều ép cho cậu ăn đến no cứng bụng. Cảm giác cân nặng của mình cũng tăng lên theo từng ngày.
Mà gần đây Jaejoong cũng thấy Yunho không còn đáng sợ, cũng có can đảm trò chuyện với hắn nhiều hơn, không còn tránh né ánh mắt của hắn nữa. Thậm chí đã có mấy lần tim cậu đập rất nhanh, gò má cũng ửng đỏ lên khi hắn ở gần mình. Cậu chợt nhớ rằng hình như mình cũng từng trải qua cảm giác này rất lâu trước đây nhưng nó đã sớm bị vùi dập.
Vết thương cũ vẫn âm ĩ trong lòng, nhắc nhở cậu không nên mơ tưởng tới những gì quá tầm tay với.