Chương 19: Phát Hiện Kẻ Tình Nghi
Là ai đã từng nói: Thưởng thức, thích cùng yêu, là chừng mực chúng ta khó nắm bắt nhất... Chương 18: Phát hiện kẻ tình nghi. Sáng sớm ngày thứ hai, Thẩm Hạo quả nhiên đúng giờ đem điện thoại di động giao cho Tần Khải, Tần Khải lập tức bắt đầu tìm ghi chép cuộc trò chuyện, kết quả điều tra quả nhiên đúng như suy đoán của mọi người, tài khoản số QQ này của Phương Mẫn chỉ có một người bạn tốt, hai người không chỉ nhắn tin nhiều lần, hơn nữa ngôn từ còn rất ám muội. Mà quan trọng là...ngày xảy ra án mạng hôm đó, Phương Mẫn từng gửi tin nhắn nói cho người này, "chồng của em đi công tác, đêm nay dự định đi đến tiểu khu Viễn Cảnh Lệ Hồ" ngôn từ bên trong rõ ràng có ý tứ ám chỉ hàm xúc. "Có tra được người này là ai không?" Tần Khải lộ ra một nụ cười thâm ý: "Địa chỉ đăng kí IP lần cuối của người này, nằm ở đây—— công ty Lý Á Đông. Khi mặt trời đến chính ngọ, phòng thẩm vấn cục cảnh sát. Người đang ngồi trong phòng thẩm vấn tên gọi Tôn Minh Húc, 28 tuổi, là quản lý chi nhánh công ty Lý Á Đông. Người này vóc dáng rất cao, diện mạo cũng rất trẻ trung, một đôi mắt xoay chuyển rất nhanh, vừa nhìn liền biết là người có tâm tư dễ lung lay. Cảm giác rất khác so với Lý Á Đông tinh anh thành thục, Tôn Minh Húc làm cho người ta cảm giác tràn đầy sức sống, trên người hắn mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhàn nhã, thân dưới mặc một chiếc quần dài tối màu, làm nổi bật lên vóc dáng cao ráo của hắn. Đầu tóc của hắn rất gọn gàng, phía trên còn xịt keo, toàn bộ tóc tai đen bóng, hiện ra rất có tinh thần. "Anh khoan hãy nói, dáng vẻ này của anh, quả thực có sức hấp dẫn, bảo sao Phương Mẫn có chồng rồi nhưng vẫn quan hệ với anh." Tần Khải nhìn Tôn Minh Húc trong phòng nói. "Diện mạo ngược lại là rất được, nhưng đáng tiếc không đầu óc. Câu dẫn vợ của ông chủ, anh không sợ chuyện này vỡ lở ra sẽ có hậu quả gì à?" Trình Hải Dương không ủng hộ mà bĩu môi. Trong phòng, Thẩm Nghiêm mở miệng nói với Tôn Minh Húc: "Tôn Minh Húc, tôi nghĩ anh đại khái cũng đoán được tại sao chúng tôi tìm anh đi." Tôn Minh Húc cười mỉm một cái, chỉ là bên trong nụ cười có một tia căng thẳng không dễ phát giác, hắn không được tự nhiên hơi nhúc nhích thân thể một chút, mở miệng nói: "Đồng chí cảnh sát, tôi thật sự không hiểu các anh đang nói cái gì..." Bộp! Một cái điện thoại di động ném tới trên bàn —— điện thoại di động của Phương Mẫn. "Hiện tại anh biết rồi chứ?" Thẩm Nghiêm mở miệng. Nhìn thấy túi vật chứng đựng điện thoại di động, thân thể Tôn Minh Húc giống như bị giật điện chấn động một chút, hắn trợn mắt lên nhìn, thần tình trong mắt tựa hồ là có chút không dám tin tưởng. "Đồng chí cảnh sát, các người... Chuyện này...?" Tôn Minh Húc sốt sắng đến mức nói lắp. "Chúng tôi đã thấy được cuộc trò chuyện giữa anh và Phương Mẫn, anh có thể giải thích cho chúng tôi về mối quan hệ này không?" Phương Lễ Nguyên khuyên bảo. "Mối quan hệ!" Nghe thế cái từ này, trên gương mặt đẹp trai của Tôn Minh Húc xuất hiện căng thẳng rõ ràng. "Vâng, đồng chí cảnh sát, tôi và Phương Mẫn là có chút... thế nhưng... chuyện này không thuộc phạm vi quan tâm của cảnh sát các người đúng không?" "Hai người có tình cảm gì không chúng tôi không quan tâm, thế cái chết của Phương Mẫn chúng tôi phải quan tâm." "Cái gì?!" Tôn Minh Húc lập tức đứng lên, hắn không thể tin được mà trợn mắt lên: "Đồng chí cảnh sát... Anh... Anh mới vừa nói... Phương Mẫn chết rồi?! Em... Em... Em ấy sao lại thế..." Thẩm Nghiêm cùng Phương Lễ Nguyên trao đổi ánh mắt một cái, phản ứng khiếp sợ của Tôn Minh Húc rất chân thực, không giống giả bộ... Thẩm Nghiêm không lộ ra vẻ gì mà tiếp tục nói: "Phương Mẫn được phát hiện đã chết vào buổi tối ba ngày trước, tại tiểu khu viễn cảnh lệ hồ. Buổi sáng hôm đó hai người còn nhắn tin qua lại, cô ấy còn bảo anh đến tiểu khu, thế nhưng đến bây giờ anh còn chưa biết cô ấy đã chết?" "Tôi thật sự không biết!" Tôn Minh Húc kêu to: "Đúng, ngày đó tôi có đi viễn cảnh lệ hồ, nhưng là tôi căn bản chưa tiến vào! Tôi..." Nói tới chỗ này, Tôn Minh Húc mới phản ứng được, hắn một mặt kinh hoàng mà mở miệng: "Đồng chí cảnh sát... Các người sẽ không cho là tôi giết Phương Mẫn đi?... Oan uổng a! Tôi thật sự không có giết cô ấy!!..." "Anh đừng kích động, từ từ nói." Thẩm Nghiêm hỏi. "Tôi..." Tôn Minh Húc nuốt nước miếng một cái, bình phục một chút tâm tình kích động, sau đó tiếp tục mở miệng: "Ngày đó tôi nhận được tin nhắn của Phương Mẫn, thế nhưng thời điểm tôi chạy tới nơi, lại phát hiện xe của Lý Á Đông đứng ở cửa tiểu khu! Tôi còn nhìn thấy anh ta từ trên xe bước xuống... Lúc đó tôi sợ hãi, cho là Lý Á Đông tới bắt gian, vội vàng chạy đi! Mấy ngày nay Mẫn Mẫn không đăng nhập QQ, tôi cũng không dám liên hệ cô ấy, đồng chí cảnh sát tôi nói đều là thật! Các anh nhất định phải tin tưởng tôi!!" Trong phòng ngoài phòng, tất cả mọi người đều cả kinh: buổi tối hôm xảy ra án mạng Lý Á Đông đã ở đấy. "Anh nói anh thấy Lý Á Đông đi viễn cảnh lệ hồ, anh xác định không nhìn lầm?" "Tôi khẳng định! Tôi thấy anh ta từ trên xe bước xuống, tuyệt đối không nhìn lầm!" "Mấy giờ?" "Đại khái..." Tôn Minh Húc suy nghĩ một chút: "Hẳn là buổi tối khoảng tám giờ năm mươi, Mẫn Mẫn bảo tôi chín giờ tới, tôi nhớ lúc xuống xe tôi có xem qua đồng hồ, phát hiện mười phút nữa mới tới giờ hẹn." "Có người có thể chứng minh lời của anh nói hay không?" "Cái này..." Tôn Minh Húc nghẹn một chút, có chút ủy khuất mở miệng: "Đồng chí cảnh sát, tôi ngoại tình với vợ của người ta, tôi còn ước gì không có bất kỳ người nào nhìn thấy tôi, nào dám để ai làm chứng chứ?..." Nói tới chỗ này, hắn đột nhiên nhớ ra cái gì đó, kêu to mở miệng: "Đúng rồi, Lý Á Đông! Anh ta cũng có hiềm nghi! Anh ta cũng có thể giết Mẫn Mẫn!" "Lý Á Đông?" Thẩm Nghiêm cười lạnh một tiếng: "Anh nói Lý Á Đông giết vợ mình?" "Đồng chí cảnh sát, quan hệ của Lý Á Đông cùng Phương Mẫn không tốt căn bản không phải bí mật, Lý Á Đông đã sớm ở bên ngoài nuôi tiểu tam, Phương Mẫn cũng là biết đến chuyện này mới có thể đi tìm tôi. Phương Mẫn đã từng có một lần nói với tôi, Lý Á Đông ước gì cô ấy chết đi, mới có thể quang minh chính đại đưa tiểu tam vào cửa. Đồng chí cảnh sát, nhất định là anh ta! Nhất định là anh ta giết Mẫn Mẫn!" Thẩm Nghiêm cùng Phương Lễ Nguyên nhìn nhau thoáng nhướn mi —— vụ án này, càng ngày càng phức tạp... Vì điều tra lời nói của Tôn Minh là thật hay giả, mọi người tìm ra băng ghi hình theo dõi trên ngã tư đường gần viễn cảnh lệ hồ, trong một băng ghi hình có quay được cảnh xe của Lý Á Đông chạy qua, căn cứ vào thời gian xuất hiện trên màn hình, xe của Lý Á Đông vào lúc 8 giờ 36 phút chạy qua giao lộ này, sau đó vào lúc 9 giờ 27 phút mới rời đi. Tuy rằng không thể nói rõ Lý Á Đông thật sự đi vào viễn cảnh lệ hồ, nhưng lại có thể chứng minh, đêm đó Lý Á Đông còn ở thành phố S, cũng không đi công tác. Nếu như xác định Lý Á Đông nói dối lực lượng cảnh sát, như vậy chuyện này cần phải điều tra rõ ràng. Ngày thứ hai, tất cả mọi người bắt đầu tập trung lực chú ý, trọng điểm điều tra Lý Á Đông. Mọi người một ngày chạy đi chạy lại, lại phát hiện được rất nhiều chi tiết quan trọng: Đầu tiên, thư ký của Lý Á Đông xác nhận, ngày xảy ra án mạng Lý Á Đông không có đi công tác, mà là đi gặp tình nhân. Đi Bắc Kinh xử lý công tác chính là thư ký và tài xế của hắn, cũng chính là bởi vậy Lý Á Đông mới có thể lấy ra vé thu phí đường cao tốc. Theo thư ký của Lý Á Đông kể lại, Lý Á Đông làm như vậy cũng không phải lần đầu tiên. Mà tài xế của Lý Á Đông lại cho biết một tin tức khá giật gân, tình nhân của Lý Á Đông mang thai. "Nam có tình nhân, nữ có tình phu, hai người này cũng thật là không chịu cô đơn." Trình Hải Dương bĩu môi. "Lý Á Đông có tình nhân, không chắc có thể khoan nhượng Phương Mẫn có tình phu." Giang Lệ mở miệng."Không có mấy người đàn ông nào cam tâm tình nguyện đội non xanh cả." "Cho nên, Lý Á Đông biết được Phương Mẫn ở bên ngoài có người, sau đó dưới cơn nóng giận giết chết Phương Mẫn?" Tần Khải suy đoán nói, thế nhưng rất nhanh lại lắc đầu: "Không đúng a, nếu như là cảm xúc mãnh liệt giết người, hẳn là nên dùng dao hoặc vật gì đó đâm một phát chết luôn? Làm sao lại để cô ta chết an tường như vậy?" Mọi người lại lầm vào yên tĩnh. Lời Tần Khải nói, quả thật là vấn đề khó hiểu nhất. "Dựa vào tình huống bây giờ xem xét, " Thẩm Nghiêm mở miệng: "Tuy rằng chúng ta không thể xác định Lý Á Đông chính là kẻ tình nghi, thế nhưng quả thật anh ta nhất định có vấn đề. Như vậy, chúng ta ngày mai trước hết mời Lý Á Đông lại đây nói chuyện, nếu như hung thủ thực sự là anh ta, anh ta không thể không lộ ra sơ sót." "Được." Mấy người đồng thời gật đầu. "Ha, quả nhiên mọi người đều ở đây!" Đột nhiên, một giọng nữ hoạt bát xuất hiện ở cửa phòng làm việc. Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy Hứa Nhu cười ha hả từ ngoài cửa đi tới, nhìn thấy mọi người tập hợp lại một chỗ, có điểm xin lỗi hỏi: "Các anh đang họp sao? Không quấy rối đến các anh chứ?..." "Không có, chúng tôi đã họp xong. Có việc gì thế?" Thẩm Nghiêm hỏi. Hứa Nhu vừa nghe nở nụ cười: "Ha ha, vậy vừa vặn!"Cô chỉ chỉ ngoài cửa: "Tổ chúng tôi đang định cùng đi ra ngoài ăn cơm, đội trưởng Thẩm các anh có hứng thú cùng đi không?" Mọi người thuận theo ngón tay Hứa Nhu nhìn lại, quả nhiên, cả đám người tổ pháp chứng đều đứng ở ngoài cửa, Trình Tấn Tùng còn mỉm cười hướng Thẩm Nghiêm ngoắc ngoắc tay. Thẩm Nghiêm nở nụ cười, nhìn bộ dạng mọi người có chút đói bụng, vì vậy cười gật gật đầu. Thành viên hai tổ cười cười nói nói đi đến một nhà hàng gần cục cảnh sát. Nhà hàng không lớn, biển hiệu ngoài cửa in mấy chữ "Hải Sản Tươi Đồng Ký.", thì ra đây là một nhà hàng chuyên đồ hải sản. Ông chủ vui vẻ ra nghênh tiếp, Thẩm Nghiêm nhìn bộ dạng những người khác rất quen thuộc đi theo ông chủ tìm chỗ ngồi xuống, liền biết nơi này nhất định là nơi bọn họ thường đến. Bởi vì đã sớm qua giờ cơm tối, bên trong nhà hàng không có quá nhiều người, mọi người đem hai cái bàn ghép lại, cùng ngồi xung quanh. Thẩm Nghiêm một bên ngồi xuống một bên hỏi Trình Tấn Tùng bên cạnh: "Hôm nay tổ các anh cũng phải tăng ca à?" "Ừ phải xét nghiệm, ngày hôm qua không phải kiếm được một đống ma tuý sao, phía trên hoài nghi trong đó lẫn một loại ma tuý kiểu mới, bảo chúng tôi mau chóng xét nghiệm xong. Vì vậy mọi người mới cùng ở lại." Trình Tấn Tùng nói xong, lại bổ sung một câu: "Nhưng Thẩm Hạo thì lại về trước rồi." Thẩm Nghiêm ngẩn ra, sau đó đột nhiên phản ứng lại, chuyên môn của Thẩm Hạo là xử lý kỹ thuật máy vi tính, đối với xét nghiệm kỳ thực cậu ấy không hiểu gì, chẳng trách đêm nay không ở đây. Thật ra, anh đã sớm chú ý tới Thẩm Hạo không đi cùng, thế nhưng anh cho là bởi vì không muốn thấy anh cho nên Thẩm Hạo mới không tới, thì ra là anh cả nghĩ quá rồi. Trong lúc Thẩm Nghiêm cùng Trình Tấn Tùng tán gẫu, mấy kẻ tham ăn kia đã bắt đầu gọi món ăn, Hứa Nhu và Trình Hải Dương hai người chủ trì gọi món ăn, hai người anh nói một món, tôi nói một món, thỉnh thoảng còn vì nguyên liệu làm món ăn này là gì mà ầm ỹ hai câu, ấu trĩ đến mức hoàn toàn không giống dáng dấp nghiêm túc lúc làm việc trong cục cảnh sát. Những người khác hiển nhiên đã quen hai người kia đấu võ mồm, tự mình lấy đũa lau bát, hoàn toàn không có bất kỳ lo lắng nào. "Được rồi, cứ như vậy đã." Chọn món ăn kết thúc, Trình Hải Dương đem thực đơn đưa trả cho ông chủ, trong lúc ông chủ chuẩn bị quay người rời đi, Trình Tấn Tùng bỗng nhiên mở miệng: "Ông chủ, lại thêm một bát cháo cá." Những người khác sững sờ, Trình Hải Dương hỏi Trình Tấn Tùng: "Tấn ca, anh muốn ăn cháo à?" "Không phải, cho đội trưởng các cậu." "A?" Trình Hải Dương trợn mắt ngoác mồm. Thẩm Nghiêm cũng là sững sờ: "Cho tôi?" "Đúng a, lần trước cậu bị đau dạ dày như vậy, nếu như ăn đồ cay nóng sẽ khó chịu, ăn một bát cháo đã rồi muốn ăn gì thì ăn." Thẩm Nghiêm hơi run run, anh không nghĩ tới, ngày đó chỉ là đau dạ dày một chút, Trình Tấn Tùng dĩ nhiên lại nhớ kỹ như vậy, còn tỉ mỉ giúp anh gọi một bát cháo ăn lót dạ trước. Thẩm Nghiêm không lên tiếng, bên kia có người không khỏi"Ghen tị", Tần Khải bất mãn mà ồn ào: "Tấn ca anh không công bằng! Dạ dày em cũng không tốt, sao lại không thấy anh gọi cháo cho em ăn?" "Đúng vậy." Trình Hải Dương cũng được dịp hùa theo: "Em nói Tấn ca ngày hôm nay tự dưng tổ các anh lại kéo tổ chúng em ra ngoài ăn cơm, thì ra là sợ đội trưởng của chúng em đau dạ dày." Tần Khải cùng Trình Hải Dương phối hợp rất chi là ăn ý, đâu phải cũng có dịp được trêu đùa Trình Tấn Tùng như thế này đâu, cho nên hai người bọn họ phải tranh thủ cơ hội. Trình Tấn Tùng mỉm cười nghe, thỉnh thoảng còn phối hợp mà gật gật đầu, hiển nhiên khá là thích ứng với loại trêu chọc này. Chỉ có Thẩm Nghiêm "mới đến", bị nói tới mặt sắp phát sốt. Anh không được tự nhiên ho khan một tiếng: "Kỳ thực không cần, tôi thật sự không có nghiêm trọng như vậy." "Nếu cậu tiếp tục không yêu quý dạ dày của cậu, sớm muộn cũng sẽ thành nghiêm trọng." Trình Tấn Tùng nói tới không hề có chỗ thương lượng. Thẩm Nghiêm đành phải thôi, có chút lúng túng, nhưng cũng có chút ấm áp. May mắn chính là, bếp trưởng nhà hàng tay chân lanh lẹ, rất nhanh liền bắt đầu dọn thức ăn lên, mọi người đói bụng từ lâu lập tức cầm đũa lên, Thẩm Nghiêm cùng Trình Tấn Tùng mới thoát khỏi cảnh ngộ bị người ta trêu chọc. Trình Hải Dương ăn vài miếng hào nướng, ngẩng đầu lên: "Tấn ca, em vẫn thấy hào nướng nhà anh làm ngon nhất." "Đúng, em cũng cảm thấy như vậy." Tần Khải gật đầu: "Tấn ca, khi nào chúng em có thể đến nhà anh tổ chức tiệc nướng nữa đây?" Trình Tấn Tùng dễ nói chuyện mà gật gật đầu: "Muốn ăn cũng dễ mà, hai ngày nữa quốc khánh, các cậu nếu không có chuyện gì thì đi đến nhà tôi đi." "Thật sao?! Ha ha, vậy được, Tấn ca, vì bữa cơm này của anh, bọn em sẽ cố gắng hết mình, trước quốc khánh sẽ kết thúc vụ án!" Tần Khải lập tức tràn ngập nhiệt tình. Nhìn thấy Thẩm Nghiêm có điểm nghi hoặc, Phương Lễ Nguyên ngồi ở một bên khác lặng lẽ giải thích cho Thẩm Nghiêm: "Nhà Tấn ca có ban công, có thể tổ chức tiệc nướng. Trước đây chúng tôi đều qua nhà anh ấy ăn chực. Tấn ca làm cơm ăn rất ngon." Lúc này, Thẩm Nghiêm thật sự hơi kinh ngạc, anh quay đầu nhìn về phía Trình Tấn Tùng: "Anh có thể nấu cơm?" Trình Tấn Tùng nhíu nhíu mày: "Làm sao? Không tin à?" "Tấn ca của chúng ta là người đàn ông tốt nhất thời đại" Hứa Nhu nghịch ngợm nói: "Lên được phòng khách, xuống được nhà bếp." Trình Tấn Tùng vừa định vạch trần Hứa Nhu những lời này là để hình dung phụ nữ, bên kia, Trình Hải Dương đã mở miệng trước: "Tôi nói Hứa Nhu, có phải chị thầm mến Tấn ca không?" Hứa Nhu hiếm thấy mà đỏ mặt, đối với Trình Hải Dương kêu to: "Trình Hải Dương cậu nói cái gì đó?!" "Xong, bị tôi nói trúng tâm sự rồi! Còn đỏ mặt nữa kìa!" Trình Hải Dương kêu to. Lần này, toàn thể mọi người đều cười rộ lên. Hứa Nhu tức đến cơ hồ muốn ném đũa. Trình Tấn Tùng cười lắc đầu một cái: "Tôi làm sao xứng với Hứa Nhu a, ngược lại tôi cảm thấy được, hai người thật giống một đôi oan gia, không đánh thì không yêu." Lần này, mọi người cười càng vui vẻ hơn, Hứa Nhu hô to: "Tấn ca, anh còn hùa theo bọn họ nữa chứ!" Thẩm Nghiêm nhìn Trình Tấn Tùng chỉ một chiêu liền phản kích thành công, trong lòng có âm thầm ước ao: Trình Tấn Tùng người này thực sự rất ưu tú. Mặc dù ở trên năng lực làm việc Thẩm Nghiêm tự hỏi chẳng hề so kém với Trình Tấn Tùng, nhưng về đối nhân xử thế, Trình Tấn Tùng hiển nhiên tốt hơn anh nhiều. Hắn lạc quan lạc vui vẻ, ở chung với đội viên hai tổ đều rất hoà hợp; hắn làm người tỉ mỉ chu đáo, biết quan tâm người khác, lại không khiến người ta cảm thấy có gánh nặng. Những chuyện đó, đều là ưu điểm mà Thẩm Nghiêm chỉ biết ước ao nhưng lại không làm được. Là ai đã từng nói: Thưởng thức, thích cùng yêu, là chừng mực chúng ta khó nắm bắt nhất... Hết chương 18.