Chương 26: Qua Lại
"Anh nói xem, tôi có phải là một người anh trai đặc biệt kém cỏi không?" Chương 25: Qua lại. "Thời điểm xảy ra vụ án Vương Nãi Tân quả thực đang làm việc ở bưu điện, chúng tôi đã gọi điện cho người phụ trách ở đó, người kia xác nhận, Vương Nãi Tân vẫn ở đó từ 10 giờ sáng cho đến tận 4 giờ chiều." Phương Lễ Nguyên nói với Thẩm Nghiêm, Thẩm Nghiêm đang lau tóc lập tức dừng tay lại. "Về phần tên kia tại sao nhìn thấy chúng ta liền bỏ chạy, là bởi vì tiểu tử đó ngày mùng 4 thời điểm đi đưa thư có đụng vào một ông lão, hắn sợ người ta kiện hắn, cho nên lên xe chạy trốn, chúng tôi đã đem ảnh cậu ta chụp lại, sáng sớm ngày mai sẽ đưa đến cục dân sự bên kia." Trình Hải Dương bất mãn mà bĩu môi: "Tiên sư nó, công toi giày vò cả một ngày." "Chuyện như vậy cũng bình thường, " Thẩm Nghiêm thả tay lau tóc xuống, anh ho khan hai tiếng, tiếp tục nói: "Ngày hôm nay mọi người dằn vặt trễ như vậy, đều mệt muốn chết rồi, khụ khụ khụ... Mau đi về nghỉ ngơi đi. Có chuyện gì ngày mai lại nói." "Đội trưởng " Phương Lễ Nguyên quan tâm hỏi Thẩm Nghiêm: "Anh không sao chứ? Có phải cảm lạnh không?" "Tôi không sao." Thẩm Nghiêm cố nhịn để không ho nữa, mỉm cười mở miệng: "Được rồi, các cậu mau trở về đi thôi." Cùng lúc đó, lầu bảy, văn phòng tổ pháp chứng. Trình Tấn Tùng cùng Thẩm Hạo chạy một chuyến đến hiện trường vụ án, dùng bàn chải lông cẩn thận quét sạch đống tạp vật trên mặt đất một lần, sau đó đem những tro bụi đó mang về cục cảnh sát. Sau khi trải qua mấy tiếng đồng hồ giám định vật chất, rốt cục phát hiện thành phần bọn họ muốn tìm. "Quá tốt rồi! Cứ như vậy, không chỉ vụ án này, ngay cả vụ án trước, chúng ta đều có đột phá quan trọng!" Trình Tấn Tùng hưng phấn nói. "Nhưng là, Tấn ca, anh cảm thấy cái giả thiết này có vấn đề gì không?" Cái kết luận này quá mức kinh hãi, Thẩm Hạo có chút không tự tin. "Có vấn đề hay không, còn cần tiến hành thêm một bước nghiệm chứng nữa." Trình Tấn Tùng vỗ vỗ vai Thẩm Hạo: "Tôi mới vừa gọi điện thoại cho anh trai cậu, cậu ấy vẫn ở văn phòng dưới lầu, cậu mang cái này tới cho cậu ấy đi." "Em?" Thẩm Hạo sững sờ. "Đương nhiên, cái manh mối này là cậu phát hiện, vì vậy cậu phải tự tay đưa nó cho tổ trọng án." Trình Tấn Tùng mỉm cười nói: "Trời đã muộn lắm rồi, cậu đưa xong hồ sơ liền trực tiếp về nhà đi. Tôi tắt đèn khóa cửa." Thẩm Hạo do dự một chút, rốt cục gật gật đầu. Trong hưng phấn Trình Tấn Tùng cũng không có chú ý tới, bản thân mới vừa vô ý, nói toạc ra quan hệ của Thẩm Nghiêm và Thẩm Hạo, mà hắn cũng không có thấy, sau khi Thẩm Hạo quay người, trên mặt lập tức xuất hiện biểu tình phẫn nộ. Thời điểm Thẩm Hạo đi đến văn phòng tổ trọng án, mọi người đã trở về, chỉ có văn phòng Thẩm Nghiêm vẫn sáng đèn. Thẩm Hạo gõ cửa một cái, Thẩm Nghiêm tới mở cửa, thấy là Thẩm Hạo, Thẩm Nghiêm rất là bất ngờ. "Tại sao em lại tới đây? Muộn như vậy vẫn chưa về?" Có lẽ là nguyên nhân mệt mỏi một ngày, sắc mặt Thẩm Nghiêm có chút kém, tóc của anh có chút ẩm ướt, âm thanh cũng có chút khàn khàn. "Tấn ca bảo tôi mang báo cáo giám định đưa cho anh." Thẩm Hạo nói mà không có biểu cảm gì. "Ồ." Thẩm Nghiêm tiếp nhận báo cáo thế nhưng vẫn chưa mở ra xem, mà là nói với Thẩm Hạo: "Quá muộn, em mau trở về đi, có vấn đề gì ngày mai anh sẽ qua tìm em." Thẩm Hạo không nói hơn một câu, quay người liền đi ra ngoài. Thẩm Nghiêm theo ở phía sau, trong miệng còn đang lẩm bẩm: "Đúng rồi, hai ngày nay nhiệt độ xuống nhanh lắm, em phải chú ý mặc thêm quần áo, anh thấy em ăn mặc hơi ít." "Được rồi!" Thẩm Hạo đột nhiên dừng bước lại quay người, cậu một mặt tức giận mà nhìn về phía Thẩm Nghiêm. Thẩm Nghiêm sửng sốt. Thẩm Hạo mặt lạnh mở miệng: "Đội trưởng Thẩm, xin anh làm rõ, tôi tới tìm anh chỉ là vì công việc, ngoài chuyện này ra chúng ta không có bất kỳ liên hệ gì, chúng ta không phải bạn bè, càng không có nghĩa là anh có thể tham dự vào cuộc sống của tôi, ra vẻ quan tâm tôi." "Tiểu Hạo, anh không phải..." "Còn có, xin anh đừng đem quan hệ của chúng ta rêu rao lung ta lung tung khắp nơi, nếu như anh cho rằng tất cả mọi người biết quan hệ của tôi và anh, tôi sẽ đồng ý nhận lại anh, vậy anh nhầm to rồi! Tôi hi vọng anh có chừng mực một chút, miễn cho tôi càng nhìn anh càng thấy chướng mắt." Thẩm Hạo nói xong, quay người bước nhanh đi ra phía ngoài, cậu nghe đến Thẩm Nghiêm gọi mình một tiếng, sau đó, cũng không biết anh đụng phải cái gì, phía sau truyền đến một âm thanh ầm ầm. Thẩm Hạo hơi dừng lại một chút, lại không có quay người, mà là tăng nhanh tốc độ, bước nhanh rời đi. Một phút sau. Trình Tấn Tùng nhìn ánh đèn trong phòng tổ trọng án, khóe miệng lộ ra nụ cười —— hai anh chàng này, muốn tán gẫu có thể trở về nhà tán gẫu a, muộn như vậy còn không đi. Đúng là một đôi anh em cuồng công tác. Hắn đi tới gõ cửa một cái, sau đó cũng không chờ bên trong trả lời, cười nói đẩy cửa ra: "Được rồi, mấy giờ rồi, hai người vẫn chưa về nhà..." Nhưng mà, trong phòng không có hình ảnh vui vẻ hoà thuận như hắn dự liệu chỉ thấy Thẩm Nghiêm ngồi ở trên ghế tựa, mặt anh đỏ bừng, hai mắt khép hờ, thân thể còn hơi phát run. "Thẩm Nghiêm! Thẩm Nghiêm cậu làm sao vậy?!" Trình Tấn Tùng chạy tới, đụng vào tay của Thẩm Nghiêm, hắn kinh hãi đến biến sắc: "Cậu phát sốt?! Thẩm Nghiêm! Thẩm Nghiêm cậu tỉnh lại đi!..." Thời điểm Thẩm Nghiêm lần thứ hai tỉnh táo lại, người đã ở trong bệnh viện. Trình Tấn Tùng ngồi ở bên giường của anh, thấy anh mở mắt ra, Trình Tấn Tùng vội vàng đứng dậy tiến đến bên cạnh anh, nhẹ giọng nói: "Tỉnh rồi?" "Ừm." Thẩm Nghiêm đáp một tiếng, muốn đứng dậy. Trình Tấn Tùng vội vã đè anh lại: "Cậu đừng động, còn đang truyền thuốc đấy." Thẩm Nghiêm quay đầu, chỉ thấy trên tay trái của mình quả nhiên vẫn còn đang cắm dây truyền. Trình Tấn Tùng giúp Thẩm Nghiêm nâng cao đầu giường, để cho anh có thể dựa vào ngồi dậy, sau đó cau mày quở trách: "Cậu sốt cao hơn 39 độ, thời điểm tôi đi văn phòng cậu thấy cậu ngồi co ro ở trên ghế, ý thức cũng không rõ ràng, cậu làm cái gì vậy? Làm sao biến thành bộ dáng này?!" "Bắt một kẻ tình nghi, chủ quan nên bị cảm lạnh." Hai ngày nay nhiệt độ chợt giảm xuống, Thẩm Nghiêm dẫn người ở bên trong mấy ngày mưa theo dõi mấy tiếng đồng hồ, lại nhảy vào sông để bắt kẻ tình nghi, làm sao có khả năng không cảm lạnh? Thẩm Nghiêm ở văn phòng đã cảm thấy đầu đau mắt hoa, anh vốn là muốn ở trong phòng nghỉ ngơi một chút, ai biết lại sốt cao như vậy." "Bắt người cũng không nên coi thường tính mạng như vậy. Nếu không phải tôi đi văn phòng cậu nhìn một chút, cậu sốt cả một đêm, khả năng trực tiếp chuyển thành viêm phổi cấp tính đấy cậu có biết không? Tại sao cậu lại không biết quý trọng thân thể như thế?" Trình Tấn Tùng một mặt bất mãn, Thẩm Nghiêm cười nghe hắn phê bình, cũng không lên tiếng. Trình Tấn Tùng quở trách xong, cuối cùng hỏi: "Thẩm Hạo đâu?" Thẩm Nghiêm không cười nổi nữa, thần sắc trên mặt chuyển thành cô đơn. "Nó đi rồi." Trong giọng nói chứa đầy thất lạc. "Đi? Khi nào thì đi?" "Sau khi đưa hồ sơ xong." "Hai người không nói chuyện à?" Thẩm Nghiêm vô lực lắc đầu một cái, anh cười khổ một tiếng, nói với Trình Tấn Tùng: "Trình Tấn Tùng, tôi biết anh muốn giúp tôi, cám ơn nhiều, nhưng không cần đâu." "Không cần?" Trình Tấn Tùng có chút bất mãn: "Tại sao? Thẩm Hạo đã nói gì với cậu?" "Nó nói, tôi và nó ấy chỉ là quan hệ công việc, không phải bạn bè, nó còn bảo tôi đúng mực, không được đem quan hệ của chúng tôi rêu rao lung tung khắp nơi..." Thẩm Nghiêm giật nhẹ khóe miệng, cười đến vô cùng đắng chát. "Thằng nhóc này làm sao có thể nói như vậy!" Trình Tấn Tùng tức giận đến đứng lên. "Không, việc này không thể trách nó, đều là lỗi của tôi." Thẩm Nghiêm nhẹ giọng nói: "Là tôi có lỗi với nó..." Trình Tấn Tùng tức giận ở bên trong phòng bước đi hai bước, chung quy vẫn không có chỗ phát tiết, đành phải ngồi trở về: "Thẩm Nghiêm, đừng trách tôi bát quái, cậu có thể nói cho tôi đến cùng hai người xảy ra chuyện gì không?" Thẩm Nghiêm cười khổ một cái, bắt đầu kể lại chuyện xưa của mình và Thẩm Hạo. "Cha tôi qua đời rất sớm, " Thẩm Nghiêm dùng một câu nói như vậy mở đầu: "Tôi và Tiểu Hạo cơ bản đều là do một tay mẹ tôi nuôi lớn. Sau khi tôi tốt nghiệp trường cảnh sát đi làm cảnh sát hình sự, khi đó tôi rất cố gắng, không tới hai năm liền được thăng chức. Bảy năm trước, trước một lần hành động, một tên gián điệp đột nhiên gọi điện thoại cho tôi, nói khả năng hắn đã bị nhóm buôn ma tuý này phát hiện, tôi nói cho hắn tạm thời tìm một chỗ tránh một chút, thế nhưng sau đó, hắn đột nhiên liền mất đi liên hệ, tôi sợ hắn có chuyện, lập tức liền đi tìm hắn. Nhưng vào lúc này, Tiểu Hạo gọi điện thoại cho tôi, nói mẹ tôi cảm giác thân thể không thoải mái, nó gọi điện thoại muốn gọi xe cứu thương, nhưng là bệnh viện nói xe cứu thương đều đi ra ngoài, tạm thời không tới được, nó muốn tôi về để đưa mẹ đi. Tiểu Hạo khi đó mới học lớp 11, còn nhỏ, cũng không biết nên làm gì, liền gọi cho tôi bảo tôi khẩn trương về nhà. Nhưng khi đó tình huống bên kia thật sự rất khẩn cấp, tôi sợ tôi đi trễ tính mạng người kia sẽ không còn. Vì vậy tôi nói cho Tiểu Hạo đừng hoảng hốt, bảo nó đón xe mang mẹ đi bệnh viện. Thời điểm tôi chạy tới chỗ tên gián điệp kia ẩn thân, đám người kia đã phát hiện ra hắn, trên người hắn trúng vài đao, tôi đem người đưa đi bệnh viện, cuối cùng cũng coi như bảo vệ một cái mạng. Tôi xem hắn không sao rồi lập tức chạy về nhà, chờ đến khi tôi chạy đến bệnh viện, mới biết, mẹ tôi không qua khỏi." Thẩm Nghiêm nói tới đây, trong thanh âm mang theo giọng mũi dày đặc. Trình Tấn Tùng nghe được không đành lòng, an ủi mà vỗ vỗ mu bàn tay của anh. "Tiểu Hạo lúc đó khóc đặc biệt lợi hại, nó chỉ vào tôi nói đều tại tôi, nếu như tôi về lập tức chở mẹ đi bệnh viện, mẹ sẽ không phải chết... Bắt đầu từ ngày hôm đó, nó liền từ chối nói chuyện với tôi, sau đó lại mang theo cặp sách bỏ chạy đến trường học. Tôi đi trường học tìm nó mấy lần, nó cũng không chịu gặp tôi. Giáo viên chủ nhiệm sau khi nghe đến chuyện của chúng tôi, khuyên tôi không cần quá sốt ruột, cho Tiểu Hạo một chút thời gian. Nhưng ngay khi đó, tôi phải nhận một nhiệm vụ khẩn cấp, bàn giao tên gián điệp đã được cứu sống kia, trên đầu còn có một ông trùm buôn thuốc phiện, mà trong quá trình tôi cứu hắn, vừa lúc bị cấp dưới của ông trùm thấy được, bởi vì thời điểm tôi cứu người cũng không bị lộ thân phận, cho nên bên trong cục cho là đây là một cơ hội tốt, có thể nhờ vào một lần hành động này đánh vào hang ổ tập đoàn buôn ma tuý. Lúc đó trong lòng tôi rất mâu thuẫn, tôi không yên lòng Tiểu Hạo, nhưng tập đoàn buôn ma tuý kia đã hại rất nhiều người, hơn nữa còn sát hại vài đồng sự của tôi. Lãnh đạo nhiều lần phân tích lợi hại cho tôi, cuối cùng tôi vẫn đồng ý tiếp thu nhiệm vụ..." "Tôi đi trường học Tiểu Hạo tìm nó, nó vẫn không chịu gặp tôi. Không có cách nào, tôi không thể làm gì khác hơn là viết cho nó một phong thư, nói cho nó biết tôi muốn đi nơi khác chấp hành nhiệm vụ, bảo nó chăm sóc tốt bản thân mình. Lúc đó tôi đã nói với lãnh đạo về tình huống trong nhà tôi, để cho bọn họ nhất định phải giúp tôi chăm sóc tốt em trai. Nếu như tôi xảy ra chuyện, nhất định phải giúp nó hoàn thành xong việc học kiếm được một công việc tốt... Hơn hai năm sau, tập đoàn buôn ma tuý kia rốt cục bị chúng tôi bắt được, mà chờ đến khi tôi trở về nhà, mới biết, Tiểu Hạo đã đi Bắc Kinh, nó thi đậu đại học Bắc Kinh. Khi thi đại học nó không nói cho đồng nghiệp của tôi nó báo danh vào trường học nào, đồng nghiệp phải thông qua trường học mới hỏi thăm ra... Tôi về nhà tìm một vòng, Tiểu Hạo không để lại cho tôi cái gì cả..." "Tôi đi đại học Bắc Kinh tìm nó mấy lần, nhưng là mỗi lần gặp gỡ đều sẽ huyên náo rất không vui, sau đó nó liền thẳng thắn không muốn gặp tôi. Tôi biết nó vẫn không muốn tha thứ cho tôi, cho nên tôi không thể làm gì khác hơn là không tiếp tục đi quấy rầy nó, chỉ là là yên lặng tìm hiểu tin tức về nó. Sau đó tôi biết nó tốt nghiệp xong liền đến thành phố S, còn tiến vào cục cảnh sát làm pháp chứng, mà vừa vặn tôi cũng phải chuyển việc, vì vậy liền xin đến nơi này... Tôi nghĩ coi như nó không chịu tha thứ cho tôi, mà tôi có thể gần nó một chút cũng tốt, cũng có thể nghĩ biện pháp chăm sóc nó một chút." Một giọt lệ rơi xuống, Thẩm Nghiêm ngẩng mặt lên, anh nhìn về phía Trình Tấn Tùng, lộ ra một nụ cười đặc biệt bi thương: "Anh nói xem, tôi có phải là một người anh trai đặc biệt kém cỏi không?" "Không đâu, chuyện này cậu cũng không muốn mà." Trình Tấn Tùng nói. "Tôi kỳ thực cũng không có hy vọng xa vời Tiểu Hạo sẽ tha thứ cho tôi, tôi chỉ là hi vọng có thể chăm sóc nó thật tốt, tôi có lỗi với mẹ tôi, tôi không muốn tiếp tục có lỗi với nó..." Viền mắt Thẩm Nghiêm đỏ lên, trong thanh âm giọng mũi càng nồng đậm. Chưa bao giờ nói với người khác chuyện cũ của mình, bao nhiêu năm hổ thẹn thống khổ đọng lại ở trong lòng, ở trong bóng đêm như vậy, đối diện Trình Tấn Tùng hoàn toàn không có giấu diếm mà nói hết ra. Trình Tấn Tùng đau lòng đi sang ngồi, ôm lấy vai Thẩm Nghiêm: "Thẩm Hạo một ngày nào đó sẽ hiểu cậu, nhất định nó sẽ hiểu..." Có lẽ là sốt cao khiến ý chí trở nên yếu đuối, cũng có lẽ là bóng đêm tiêu trừ toàn bộ kiên cường, Thẩm Nghiêm rốt cục không tiếng động mà khóc lên. Hết chương 25.