Chương 40: Bị Thương Nghiêm Trọng
"Là... Cái người... gọi Lạc Hải kia..." Chương 39: Bị thương nghiêm trọng. Trong lúc người của tổ trọng án chạy tới hiện trường hoả hoạn, trong toà nhà cơ hồ người đông như mắc cửi. Nhà của La Chí Cường nằm ở tầng 20, sau khi hoả hoạn xảy ra, cư dân trong toà nhà đều chạy thoát thân, không ít người bị thương tổn. Thẩm Nghiêm tìm tới đội viên đội phòng cháy chữa cháy tìm hiểu một chút tình huống, hỏa hoạn hẳn là xuất phát từ tầng cao nhất —— cũng chính là bắt nguồn tại nhà của La Chí Cường, hơn nữa thời gian xảy ra hoả hoạn chính là vào giờ cơm tối. Mọi người đúng lúc chạy đi, cho nên tình huống thương vong dưới lầu không nghiêm trọng lắm. Trước mắt chỉ có một mình La Chí Cường trọng thương, bây giờ còn đang bên trong phòng cấp cứu. Thẩm Nghiêm mang người đi tới ngoài phòng cấp cứu, chỉ thấy La Đỉnh Hưng đã chạy tới, ông ta đang lớn tiếng mà răn dạy một người giống như trợ lý. "Tại sao cô ta còn chưa tới?! Chồng mình xảy ra chuyện lớn như vậy, cô ta không thấy sốt ruột một chút nào sao!" "Tôi đã gọi điện thoại, " Người trợ lý liên tục trả lời: "Cô ấy nói lập tức tới ngay, lập tức tới ngay." La Đỉnh Hưng nặng nề hừ lạnh một tiếng, xoay người lại, vừa ngẩng đầu, mới nhìn đến Thẩm Nghiêm dẫn người đến. "Đội trưởng Thẩm?" Trong mắt La Đỉnh Hưng loé ra một ít bất ngờ, lão ta nghiêm mặt hỏi: "Tại sao các anh lại tới đây." "Chúng tôi nghe nói nhà của con trai ông bị cháy, cho nên tới xem một chút." Nghe đến Thẩm Nghiêm nói như vậy, La Đỉnh Hưng nhíu nhíu mày, lão còn chưa mở miệng, liền nghe thấy một loạt tiếng bước chân, chỉ thấy hai người đi tới, bên trái là một người trẻ tuổi, cậu ta mặc trên người áo sơ mi len đơn bạc, trên mặt bị dính vết đen, nhìn qua có chút chật vật; trên áo và trên quần của cậu ta có vết tích bị lửa thiêu, trên tay phải quấn lấy băng gạc, xem bộ dáng là mới vừa băng bó cẩn thận. Thẩm Nghiêm liếc mắt một cái liền nhận ra, đây là người thanh niên lần trước đã gặp bên ngoài văn phòng của La Đỉnh Hưng, mà người đi bên cạnh cậu ta, chính là Khương Kiến Đông. Thẩm Nghiêm không nghĩ tới Khương Kiến Đông cũng sẽ theo tới, nhìn thấy hắn anh hơi có chút bất ngờ. Khương Kiến một tay đỡ lấy La Chí Nguyên, giương mắt nhìn thấy Thẩm Nghiêm cũng ngẩn ra, nhưng hắn rất nhanh liền chuyển thành bình thường, không nói gì, chỉ hơi đối với Thẩm Nghiêm gật đầu. La Đỉnh Hưng nhìn thấy hai người xuất hiện, đi qua hai bước, hỏi: "Chí Nguyên, con sao rồi?" "Không có gì, bác sĩ nói tay của con chỉ là chịu lực quá mạnh, bị trật xương. Bôi thuốc nghỉ ngơi mấy ngày là không sao." La Chí Nguyên nói. "Lần này con là mạng lớn." Một bên Khương Kiến Đông nhìn La Chí Nguyên nói: "Mắt thấy hỏa hoạn phát sinh còn dám chạy vào bên trong, nếu không phải lính cứu hoả đúng lúc tìm tới, chỉ e sợ cả con đều sẽ gặp nguy hiểm." La Chí Nguyên cười cười, không có mở miệng. La Đỉnh Hưng nhưng là một tay đặt ở trên vai La Chí Nguyên, nửa ngày không nói gì, ánh mắt kia tràn đầy cảm động cùng nghĩ mà sợ. La Chí Nguyên mỉm cười nhìn cha mình, sau đó liếc mắt nhìn phòng giải phẫu, mở miệng hỏi: "Giải phẫu thế nào rồi?" La Đỉnh Hưng cũng quay đầu liếc mắt nhìn, thời điểm quay đầu trở lại trong mắt càng thêm lo lắng. "Còn đang cấp cứu, bác sĩ nói, nó bị bỏng rất nghiêm trọng..." Nghe nói như thế, La Chí Nguyên không tiếp tục nói nữa. Trong hành lang yên tĩnh trong chốc lát, trong lúc Thẩm Nghiêm dự định đi tới dò hỏi tình huống, đột nhiên, trong hành lang liền vang lên tiếng bước chân nghe giống như là giày cao gót dẫm xuống đất, mấy người đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy một người phụ nữ ăn mặc hoa lệ vội vã mà chạy tới. Người phụ nữ hơn 30 tuổi, dung nhan tinh xảo, trên người mặc một bộ áo khác lông xa hoa, dưới chân đi đôi bốt cao gót màu đen, trên tay còn mang theo ba cái túi giấy, vừa nhìn liền biết là mới vừa mua sắm trở về. Người phụ nữ một đường chạy tới, gót cao đập xuống đất, ở trong hành lang phát ra tiếng vang ầm ầm. "Ba, " Người phụ nữ một đường chạy đến trước mặt La Đỉnh Hưng, sắc mặt lo lắng thở hồng hộc hỏi: "Chí Cường anh ấy thế nào rồi?" "Con đi đâu vậy?!" La Đỉnh Hưng một mặt bất mãn mà quát mắng: "Chồng con xảy ra chuyện lớn như vậy, con ngược lại không thấy tăm hơi! Cả ngày không cố gắng ở nhà, chỉ biết đi mua đồ!" Người phụ nhữ hiển nhiên không dám cãi lại La Đỉnh Hưng, xị mặt cúi đầu xuống. Cô xem xét xung quanh, rất nhanh tìm được đối tượng phát tiết. "Tiểu Lý!" Cô ta gọi trợ lý phía sau La Đỉnh Hưng: "Không phải anh vẫn đi theo Chí Cường sao?! Làm sao lại để xảy ra chuyện lớn như vậy?" "Chị dâu, "Trợ thủ kia một mặt khổ sở nói: "Anh Cường có nói thân thể không thoải mái, buổi trưa liền về nhà nghỉ ngơi. Tôi cũng không biết làm sao lại thành bộ dạng như vậy..." "Vậy anh ở đâu..." Người phụ nữ kia còn muốn mở miệng, lại bị La Đỉnh Hưng xen vào: "Được rồi! Nếu không phải cậu ấy cùng Chí Nguyên nhất thời có mặt, đúng lúc vọt vào cứu người, Chí Cường sợ là sớm đã mất mạng! Nếu như buổi chiều con ở nhà với nó, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện nghiêm trọng như thế! Còn dám nói người khác!" La Đỉnh Hưng đại khái thực sự là tức giận, ngay cả có người ngoài ở đây, cũng không ngại mà mắng con dâu. Vợ của La Chí Cường vội ngậm miệng lại, rốt cục không lên tiếng nữa. Ngay lúc này một tiếng "Ầm" vang lên, cửa phòng giải phẫu mở ra. Giường bệnh được đẩy ra, người nằm trên giường bệnh, toàn bộ phần đầu đều được băng bó, chỉ hở ra lỗ mũi và đôi mắt. Nhưng mà người này không có đắp vải trắng—— người còn sống. "Chí Cường!" La Đỉnh Hưng vội vàng đi lên. "Nhường một chút, bệnh nhân phải đưa vào phòng vô trùng." Các y tá nói, đẩy xe đi ra ngoài. La Đỉnh Hưng và mọi người khẩn trương tránh ra. Lúc này bác sĩ cũng từ bên trong phòng giải phẫu đi ra, vì vậy La Đỉnh Hưng và mọi người vội vã tiến lên. "Bác sĩ! Tình huống con trai tôi thế nào?" La Đỉnh Hưng lo lắng hỏi. "Tình huống bệnh nhân rất nghiêm trọng." Bác sĩ chỉ nói một câu, đã khiến cho La Đỉnh Hưng biến sắc: "Toàn thân đều bị bỏng, độ bỏng lên tới 50 phần trăm, hiện tại sợ nhất là về sau sẽ xuất hiện tình huống chuyển biến xấu, cho nên bây giờ còn không thể nói là thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm. Các người cũng phải chuẩn bị tâm lý." Bác sĩ nói lời này khiến người nhà họ La mới vừa còn mừng rỡ vì La Chí Cường còn sống, đến khi nghe xong lại gần như chết lặng. Vợ của La Chí Cường lo lắng khóc lên, sắc mặt La Đỉnh Hưng tái nhợt mà lùi hai bước, La Chí Nguyên cùng Khương Kiến Đông khẩn trương ở phía sau đỡ lấy ông ta. Thẩm Nghiêm cùng người tổ trọng án liếc mắt nhìn nhau, xem ra, tình huống nghiêm trọng hơn bọn họ dự đoán. La Chí Cường bị đưa vào phòng bệnh giám hộ. La Đỉnh Hưng nhìn con trai được bác sĩ y tá dàn xếp xong xuôi, lúc này mới mang người đi ra. Vợ La Chí Cường con mắt đỏ ngàu, hiển nhiên khóc. La Đỉnh Hưng nhưng là mang theo vẻ mặt âm trầm đi đến trước mặt Thẩm Nguyên. "Đội trưởng Thẩm, " La Đỉnh Hưng trầm giọng mở miệng nói Thẩm Nghiêm: "Các cậu tới nơi này rốt cuộc là muốn làm gì?" "Chúng tôi muốn tìm hiểu một chút tình huống hoả hoạn xảy ra." "Cảnh sát các cậu còn quản hỏa hoạn? Chuyện này tôi thật sự không biết đấy." "Bởi vì chúng tôi hoài nghi có người mượn Vương Đại Khánh cố ý châm ngòi với công ty của các người, " Thẩm Nghiêm nhìn La Đỉnh Hưng, lại bổ sung một câu: "Hoặc là cá nhân cha con các người." Nghe nói như thế, không chỉ La Đỉnh Hưng, bao gồm tất cả mọi người phía sau lấy làm kinh hãi. La Đỉnh Hưng xạm mặt lại, một lát sau mới mở miệng hỏi: "Đội trưởng Thẩm, các cậu phát hiện cái gì?" "Cụ thể chúng tôi không tiện tiết lộ, chỉ là hiện tại có manh mối nói rõ có người tựa hồ cố ý muốn dùng cái chết của Vương Đại Khánh dính líu đến công ty các người. Cho nên sau khi chúng tôi nhận được tin tức của con trai ông liền tới đây tìm hiểu một chút tình huống, nhìn xem đến tột cùng có phải có người thật sự muốn gây bất lợi cho ông không?" Thẩm Nghiêm nói xong, liếc mắt nhìn La Chí Nguyên: "Vị này chính là con trai của ông đúng không? Tôi có nghe vừa nãy các người nói chuyện, cậu ta hẳn là tiến vào đám cháy? Có thể nói cho chúng tôi tình huống lúc đó không?" La Chí Nguyên tựa hồ cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ là nhìn phụ thân mình. La Đỉnh Hưng cau mày, không có lập tức mở miệng. Khương Kiến Đông thấy thế, tiến đến bên tai La Đỉnh Hưng, nhẹ giọng nói hai câu, La Đỉnh Hưng rốt cục khẽ gật đầu. "Chí Nguyên, " La Đỉnh Hưng nói với con trai: "Con nói với bọn họ tình huống lúc đó đi." La Chí Nguyên đỡ lấy cánh tay bị thương, gật gật đầu mở miệng: "Ngày hôm nay tôi đi tìm anh cả, là muốn thương lượng chuyện liên quan đến tiền từ thiện. Tôi gọi điện thoại cho anh ấy mấy lần đều không có người nhận, mấy ngày nữa tôi phải trở về Mỹ, việc này nếu như không được quyết định thì không còn kịp nữa, vì vậy tôi liền gọi cho Lý ca," Nói tới chỗ này, cậu ta chỉ vào thư ký của La Chí Cường: "Lý ca nói với tôi anh của tôi buổi trưa hôm nay đã về nhà, cho nên tôi liền để Lý ca theo tôi đến nhà anh trai tôi, hi vọng sẽ quyết định xong việc này. Ai biết vừa đến lại phát hiện rất nhiều người chạy ra bên ngoài, nói có hoả hoạn phát sinh. Tôi gặp được người dọn dẹp vệ sinh trong nhà anh tôi, cô ấy nói anh của tôi uống nhiều, thời điểm cô ấy rời đi anh tôi còn ở trong phòng ngủ, phỏng chừng người còn ở bên trong. Tôi sợ anh của tôi gặp nguy hiểm, liền hỏi mượn cô ấy lấy chìa khoá, sau đó liền vọt vào." "Tôi một đường chạy đến tầng 20, mở cửa phòng liền phát hiện bên trong có cháy, tôi phát hiện giày của anh còn để ở cửa, liền nghĩ anh ấy chắc còn ở bên trong, sau đó tôi liền vọt vào, ở trong phòng ngủ phát hiện anh của tôi ngã trên mặt đất, tôi liền xông tới, vừa lúc đó nhân viên cứu hỏa cũng chạy tới, đồng thời cứu hai chúng tôi ra." "Lúc cậu thấy được anh của cậu, anh ta còn tri giác không?" La Chí Nguyên nhớ lại một chút, gật gật đầu: "Tôi nhớ lúc tôi đỡ anh ấy lên, trong miệng anh ấy thật giống như nói một từ, hình như là...'Nguyền rủa'..." Ầm! Một thanh âm đột nhiên phát ra. Mọi người theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy trợ thủ La Chí Cường, Tiểu Lý đang luống cuống tay chân nâng lên cái thùng rác bên cạnh, mới vừa rồi chính hắn đụng phải thùng rác, cho nên mới xuất hiện âm thanh kia. Thẩm Nghiêm và người của tổ trọng án phát hiện, trên mặt tiểu Lý có thần sắc kinh hoảng khó có thể che giấu.. "Anh là thư ký của La Chí Cường đúng không?" Thẩm Nghiêm lập tức truy hỏi: "Có phải anh biết cái gì không?" "Tiểu Lý?" Vợ của La Chí Cường cũng bối rối: "Chí Cường có phải anh ấy gặp chuyện gì hay không? Anh nói mau đi!" Bị hai người Thẩm Nghiêm và vợ của La Chí Tường truy hỏi, Tiểu Lý hiện ra thần sắc hoảng loạn hơn vừa nãy. Hắn nhấc mắt nhìn về phía La Đỉnh Hưng, chỉ thấy trong ánh mắt nặng nề của La Đỉnh Hưng cũng mang theo tâm ý dò hỏi. Khương Kiến Đông đi tới nhẹ giọng an ủi hắn: "Cậu đừng hoảng loạn, cậu biết cái gì thì nói cái đấy." Tiểu Lý nhìn một chút Khương Kiến Đông, lại liếc nhìn La Đỉnh Hưng, nuốt ngụm nước bọt, rốt cục gật gật đầu. "Kỳ thực trưa hôm nay, La quản lý từng cãi nhau mới một người..." "Cãi nhau?! Với ai?!" Vợ La Chí Tường vội vã hỏi tới. Tiểu Lý liếc mắt nhìn La Đỉnh Hưng, chần chờ nói: "Là... Cái người... gọi Lạc Hải kia..." "Lạc Hải?!" Hết chương 39