Chương 3: Lên lầu đợi tôi
Tô Minh rất ít khi tới quán bar. Từ sau khi gắn ốc tai điện tử thì tới nơi nào ồn quá sẽ khiến anh bị khó chịu, thế nên đa số thời gian anh đều chỉ ở trong những nơi yên tĩnh mà thôi.
Quán bar đấm bốc này cũng tạm ổn, không phải là mấy nơi nhảy giật đùng đùng. Trong này ngoại trừ những lúc có trận đấu quyền anh ra thì cũng không đông người lắm, bạn của Tô Minh thường chọn nơi này khi hẹn anh ra ngoài chơi.
Hậu quả của việc thức trắng đêm tối qua bắt đầu xuất hiện rồi, vừa mới uống hai ly cocktail có nồng độ cồn không cao lắm thôi mà anh đã hơi chóng mặt. Tửu lượng của Tô Minh rất tốt, trước giờ chưa say khướt bao giờ. Thế nhưng anh vừa chạm vào cồn là mặt sẽ đỏ lên, độ nóng mãi rất lâu cũng không chịu tản đi.
Tô Minh đi qua bồn rửa tay hất một vốc nước lên rửa mặt, nước lạnh làm cho hai gò má đỏ bừng thấy dễ chịu hơn một chút. Anh ngẩng đầu lên khẽ nheo mắt lại, nhìn vào gương vén tóc mái vụn vặt trước trán lên, đứng chờ hơi nước bốc hơi hết độ nóng rực trên mặt.
Lúc rửa mặt, do mở vòi nước hơi lớn nên đã làm ướt hết một mảng nhỏ áo trước ngực. Cái áo sơ mi trắng vốn dĩ đã hơi mỏng manh, lúc này thì cứ như một lớp trong suốt dán vào trước ngực như ẩn như hiện, hệt như đang muốn quyến rũ ai đó vậy.
Trong nhà vệ sinh lại nhanh chóng có thêm một người đi vào, người kia đi tiểu xong thì cũng qua đây rửa tay. Rõ ràng mấy bồn rửa tay khác đều trống nhưng gã lại cứ phải dùng cái trước mặt Tô Minh. Tô Minh dịch sang bên cạnh nhường cho nhưng gã cũng áp sát đi theo Tô Minh.
Chính xác là cố ý rồi.
Hơi bực bội.
Tô Minh nhìn vào trong gương thì thấy dáng dấp của người đàn ông kia trông cũng được, mày thanh mắt tú, thế nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm người khác quá lộ liễu trông rất khó chịu. Anh đứng thẳng người dậy định đi ra thì người đàn ông kia lại cản đường anh.
Tô Minh nhướn nửa bên mày, dùng ánh mắt hỏi:?
Người đàn ông kia là một tay lão làng: "Một mình à? Lát nữa có đi đâu không?"
Tô Minh cau mày lắc lắc đầu, dịch người ra định đi tiếp khỏi đây nhưng người đàn ông kia lại kéo cổ tay anh lại: "Đừng đi, anh biết em là cái đó mà, rõ ràng lắm." Gã cười một tiếng: "Anh cũng vậy."
Tô Minh mất một lúc mới nhận ra lời này có ý gì, anh giơ tay lên yêu cầu đối phương buông ra. Thế nhưng tên kia lại nắm chặt hơn, Tô Minh giãy mãi mà vẫn không thoát ra được.
Người đàn ông đã say mèm rồi, tiếp tục dựa qua đây phả hơi rượu nồng nặc lên mặt Tô Minh, làm cho anh thấy hơi buồn nôn.
Tô Minh giơ nắm tay lên chống trước ngực người đàn ông kia đẩy gã ra, anh chậm rãi lắc đầu, vẻ mặt hiện lên ý cảnh cáo.
"Câm à?" Gã để ý tới ốc tai điện tử của Tô Minh, gương mặt say đỏ từ từ nở nụ cười, dường như khi biết được khiếm khuyết trên cơ thể người khác có thể làm tăng cảm giác vượt trội của gã vậy. Gã lại càng sấn qua gần hơn nữa, kề sát vào ốc tai điện tử của Tô Minh thấp giọng nói: "Kế bên là khách sạn Shangrila đó, anh mạnh lắm, em thử đi là biết ngay." Gã dừng lại một chút rồi lại nói: "Anh sẽ dịu dàng với em."
Tô Minh nheo hai mắt lại, mạnh bạo hất tay của gã ra, sải bước đi ra ngoài cửa. Người đàn ông lập tức đuổi theo kéo cánh tay của Tô Minh lại: "Này em đừng đi mà, thế này thì chán lắm."
Tô Minh quay đầu lại nhìn gã, hơi nhếch cằm lên, trong mắt đầy vẻ khinh bỉ: Tại sao tôi lại phải làm chuyện không chán với anh?
Không hề nói chữ nào nhưng người đàn ông rõ ràng đã hiểu được vẻ khinh bỉ trong mắt của Tô Minh. Gã cố ý siết chặt lực trên tay hơn, thấy trên mặt Tô Minh lộ ra vẻ đau đớn thì cười hung ác: "Vậy em cứ kêu cứu đi."
Nói xong thì gã đưa tay qua sờ eo Tô Minh, lòng bàn tay còn trượt xuống bên eo tới trên mông, bóp một cái vô cùng ẩn ý.
Tô Minh nhìn gã, hít sâu một hơi, đấm luôn nắm tay trái lên mặt gã cái bốp.
Gã đàn ông kia chửi "Đm" một tiếng, ôm chặt mặt: "Con đĩ nhà mày còn dám đánh tao hả?"
Đánh trúng xương gò má của đối phương nên tay của Tô Minh cũng nhói lên. Đối phương còn muốn đánh trả lại nhưng Tô Minh không hề cho gã cơ hội, một giây sau anh đã đá thẳng vào đũng quần của gã.
Tô Minh đã giảm lực lại rồi nhưng kia là chỗ hiểm của người đàn ông. Gã lập tức buông cái tay đang giữ Tô Minh ra, hét lên một tiếng đau đớn rồi khom người xuống che đũng quần lại, cuộn trong người lại như một con tôm, miệng vẫn còn đang không ngừng chửi Tô Minh là con đĩ.
Nếu như Tô Minh có thể nói chuyện được thì anh cực kì sẵn lòng dạy gã một khoá chửi lộn ra sao, nhưng Tô Minh không làm được nên anh chỉ có thể lạnh lùng xoay người qua, mở cửa nhà vệ sinh ra.
Vừa mở cửa ra đã thấy Trâu Bắc Viễn đột nhiên thò người vào, hai người nhìn thấy nhau thì đều cùng ngây người.
"Tô Minh?"
Trâu Bắc Viễn nhìn thấy tình hình bên trong thì hơi ngạc nhiên.
Người đàn ông kia đã dịu cơn đau đi rồi, đưa tay qua nắm lấy cổ áo đằng sau của Tô Minh giật ngửa anh ra sau, gã giơ nắm tay lên định đánh anh.
Trâu Bắc Viễn chỉ dùng một tay đã giữ được nắm đấm của gã lại, lạnh giọng hỏi: "Anh đang làm gì đó?"
"Mày là ai nữa?" Người đàn ông kia đã tức tới vặn vẹo cả mặt, kéo mạnh áo của Tô Minh: "Đcm con đĩ này dám đá tao!"
Trâu Bắc Viễn sầm mặt xuống, đưa tay nắm lấy cổ tay của cái tay đang kéo Tô Minh kia.
Người đàn ông đột nhiên bị ăn đau thì cắn chặt răng, trên trán chảy đầy mồ hôi hột: "Này này này, đ con mẹ mày..."
Cảm giác đau lại càng nghiêm trọng hơn, giống như đang bị kềm sắt kẹp lại vậy, hoàn toàn không có cách nào thoát ra. Ngón tay đang nắm lấy Tô Minh buông lỏng ra, toàn bộ bàn tay đỏ bừng vì bị tắc nghẽn máu. Gã đau tới rụt người lại thế nhưng ngoài miệng vẫn không chịu nhận thua, còn đang lớn giọng mắng chửi.
Âm thanh bên trong nhanh chóng thu hút sự chú ý của bảo vệ và các vị khách khác tới xem, ngoài cửa nhà vệ sinh chen chật kín người. Trâu Bắc Viễn nhẹ nhàng xoay người qua, vặn chéo hai tay của gã ra sau lưng, chỉ cần dùng một tay đã chế trụ được.
Tô Minh hơi ngơ ngác, không ngờ tới sẽ gây chú ý cho nhiều người tới vây xem thế này, anh chỉ đành nhích qua mấy bước đứng cạnh Trâu Bắc Viễn.
"Anh Viễn..." Bảo vệ cũng không ngờ Trâu Bắc Viễn sẽ tự tay động thủ thế này, trợn tròn mắt nhìn ông chủ nhà mình. Cậu ta hơi đồng tình nhìn cái gã gây chuyện kia một cái.
Trâu Bắc Viễn xoay qua nhìn về phía Tô Minh, ánh mắt cẩn thận quét qua người anh như thể đang kiểm tra xem anh có bị thương không. Sau khi chắc chắn không có chuyện gì thì hắn mới cúi đầu xuống nói với Tô Minh: "Anh lên lầu nghỉ một chút đi, đợi tôi."
Tô Minh nhìn hắn, rõ ràng vừa mới trải qua một chuyện vô cùng tồi tệ nhưng đầu óc lại đang bay bổng nghĩ: Hoá ra đôi mắt của sói con lại đẹp thế này đó.
Sau khi Tô Minh ra ngoài thì nhắn tin cho Trần Mộc Siêu, nói là xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, bảo bọn họ tàn tiệc thì về trước đi không cần đợi anh.
Trần Mộc Siêu nhanh chóng trả lời lại anh: [Xảy ra chuyện gì vậy? Anh đang chuẩn bị đi tìm mày đây.]
Tô Minh: [Vô tình gặp một thằng ngu thôi, em đá nó một cái, bây giờ nó đang bị bảo vệ của quán khống chế rồi.]
Đồng phục của Bốc xinh là áo sơ mi đen tay ngắn có in logo của quán bar, hôm nay đúng lúc Trâu Bắc Viễn cũng mặc áo sơ mi đen, cộng thêm trông hắn rất có khí chất và vóc người của người hay làm việc tay chân, bảo vệ lại còn gọi hắn là anh Viễn. Thế nên theo lẽ đương nhiên, Tô Minh coi hắn là tay đàn anh trong nhóm bảo vệ.
Trần Mộc Siêu: [?????]
Trần Mộc Siêu: [Vãi l, bây giờ mày đang ở đâu?!]
Tô Minh: [Giờ em lên lầu đợi một lát.]
Trần Mộc Siêu: [Lên lầu? Lầu hai hả? Tụi anh qua ngay đây.]
Tô Minh: [Đừng qua đây, để em đi một mình là được rồi.]
Trần Mộc Siêu: [Tại sao?]
Tô Minh: [Cái người ở đối diện nhà em ấy, hình như là đội trưởng đội bảo vệ. Chắc là lát nữa cậu ấy muốn tới tìm em để... hoà giải một chút.]
Quán bar đấm bốc này cũng tạm ổn, không phải là mấy nơi nhảy giật đùng đùng. Trong này ngoại trừ những lúc có trận đấu quyền anh ra thì cũng không đông người lắm, bạn của Tô Minh thường chọn nơi này khi hẹn anh ra ngoài chơi.
Hậu quả của việc thức trắng đêm tối qua bắt đầu xuất hiện rồi, vừa mới uống hai ly cocktail có nồng độ cồn không cao lắm thôi mà anh đã hơi chóng mặt. Tửu lượng của Tô Minh rất tốt, trước giờ chưa say khướt bao giờ. Thế nhưng anh vừa chạm vào cồn là mặt sẽ đỏ lên, độ nóng mãi rất lâu cũng không chịu tản đi.
Tô Minh đi qua bồn rửa tay hất một vốc nước lên rửa mặt, nước lạnh làm cho hai gò má đỏ bừng thấy dễ chịu hơn một chút. Anh ngẩng đầu lên khẽ nheo mắt lại, nhìn vào gương vén tóc mái vụn vặt trước trán lên, đứng chờ hơi nước bốc hơi hết độ nóng rực trên mặt.
Lúc rửa mặt, do mở vòi nước hơi lớn nên đã làm ướt hết một mảng nhỏ áo trước ngực. Cái áo sơ mi trắng vốn dĩ đã hơi mỏng manh, lúc này thì cứ như một lớp trong suốt dán vào trước ngực như ẩn như hiện, hệt như đang muốn quyến rũ ai đó vậy.
Trong nhà vệ sinh lại nhanh chóng có thêm một người đi vào, người kia đi tiểu xong thì cũng qua đây rửa tay. Rõ ràng mấy bồn rửa tay khác đều trống nhưng gã lại cứ phải dùng cái trước mặt Tô Minh. Tô Minh dịch sang bên cạnh nhường cho nhưng gã cũng áp sát đi theo Tô Minh.
Chính xác là cố ý rồi.
Hơi bực bội.
Tô Minh nhìn vào trong gương thì thấy dáng dấp của người đàn ông kia trông cũng được, mày thanh mắt tú, thế nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm người khác quá lộ liễu trông rất khó chịu. Anh đứng thẳng người dậy định đi ra thì người đàn ông kia lại cản đường anh.
Tô Minh nhướn nửa bên mày, dùng ánh mắt hỏi:?
Người đàn ông kia là một tay lão làng: "Một mình à? Lát nữa có đi đâu không?"
Tô Minh cau mày lắc lắc đầu, dịch người ra định đi tiếp khỏi đây nhưng người đàn ông kia lại kéo cổ tay anh lại: "Đừng đi, anh biết em là cái đó mà, rõ ràng lắm." Gã cười một tiếng: "Anh cũng vậy."
Tô Minh mất một lúc mới nhận ra lời này có ý gì, anh giơ tay lên yêu cầu đối phương buông ra. Thế nhưng tên kia lại nắm chặt hơn, Tô Minh giãy mãi mà vẫn không thoát ra được.
Người đàn ông đã say mèm rồi, tiếp tục dựa qua đây phả hơi rượu nồng nặc lên mặt Tô Minh, làm cho anh thấy hơi buồn nôn.
Tô Minh giơ nắm tay lên chống trước ngực người đàn ông kia đẩy gã ra, anh chậm rãi lắc đầu, vẻ mặt hiện lên ý cảnh cáo.
"Câm à?" Gã để ý tới ốc tai điện tử của Tô Minh, gương mặt say đỏ từ từ nở nụ cười, dường như khi biết được khiếm khuyết trên cơ thể người khác có thể làm tăng cảm giác vượt trội của gã vậy. Gã lại càng sấn qua gần hơn nữa, kề sát vào ốc tai điện tử của Tô Minh thấp giọng nói: "Kế bên là khách sạn Shangrila đó, anh mạnh lắm, em thử đi là biết ngay." Gã dừng lại một chút rồi lại nói: "Anh sẽ dịu dàng với em."
Tô Minh nheo hai mắt lại, mạnh bạo hất tay của gã ra, sải bước đi ra ngoài cửa. Người đàn ông lập tức đuổi theo kéo cánh tay của Tô Minh lại: "Này em đừng đi mà, thế này thì chán lắm."
Tô Minh quay đầu lại nhìn gã, hơi nhếch cằm lên, trong mắt đầy vẻ khinh bỉ: Tại sao tôi lại phải làm chuyện không chán với anh?
Không hề nói chữ nào nhưng người đàn ông rõ ràng đã hiểu được vẻ khinh bỉ trong mắt của Tô Minh. Gã cố ý siết chặt lực trên tay hơn, thấy trên mặt Tô Minh lộ ra vẻ đau đớn thì cười hung ác: "Vậy em cứ kêu cứu đi."
Nói xong thì gã đưa tay qua sờ eo Tô Minh, lòng bàn tay còn trượt xuống bên eo tới trên mông, bóp một cái vô cùng ẩn ý.
Tô Minh nhìn gã, hít sâu một hơi, đấm luôn nắm tay trái lên mặt gã cái bốp.
Gã đàn ông kia chửi "Đm" một tiếng, ôm chặt mặt: "Con đĩ nhà mày còn dám đánh tao hả?"
Đánh trúng xương gò má của đối phương nên tay của Tô Minh cũng nhói lên. Đối phương còn muốn đánh trả lại nhưng Tô Minh không hề cho gã cơ hội, một giây sau anh đã đá thẳng vào đũng quần của gã.
Tô Minh đã giảm lực lại rồi nhưng kia là chỗ hiểm của người đàn ông. Gã lập tức buông cái tay đang giữ Tô Minh ra, hét lên một tiếng đau đớn rồi khom người xuống che đũng quần lại, cuộn trong người lại như một con tôm, miệng vẫn còn đang không ngừng chửi Tô Minh là con đĩ.
Nếu như Tô Minh có thể nói chuyện được thì anh cực kì sẵn lòng dạy gã một khoá chửi lộn ra sao, nhưng Tô Minh không làm được nên anh chỉ có thể lạnh lùng xoay người qua, mở cửa nhà vệ sinh ra.
Vừa mở cửa ra đã thấy Trâu Bắc Viễn đột nhiên thò người vào, hai người nhìn thấy nhau thì đều cùng ngây người.
"Tô Minh?"
Trâu Bắc Viễn nhìn thấy tình hình bên trong thì hơi ngạc nhiên.
Người đàn ông kia đã dịu cơn đau đi rồi, đưa tay qua nắm lấy cổ áo đằng sau của Tô Minh giật ngửa anh ra sau, gã giơ nắm tay lên định đánh anh.
Trâu Bắc Viễn chỉ dùng một tay đã giữ được nắm đấm của gã lại, lạnh giọng hỏi: "Anh đang làm gì đó?"
"Mày là ai nữa?" Người đàn ông kia đã tức tới vặn vẹo cả mặt, kéo mạnh áo của Tô Minh: "Đcm con đĩ này dám đá tao!"
Trâu Bắc Viễn sầm mặt xuống, đưa tay nắm lấy cổ tay của cái tay đang kéo Tô Minh kia.
Người đàn ông đột nhiên bị ăn đau thì cắn chặt răng, trên trán chảy đầy mồ hôi hột: "Này này này, đ con mẹ mày..."
Cảm giác đau lại càng nghiêm trọng hơn, giống như đang bị kềm sắt kẹp lại vậy, hoàn toàn không có cách nào thoát ra. Ngón tay đang nắm lấy Tô Minh buông lỏng ra, toàn bộ bàn tay đỏ bừng vì bị tắc nghẽn máu. Gã đau tới rụt người lại thế nhưng ngoài miệng vẫn không chịu nhận thua, còn đang lớn giọng mắng chửi.
Âm thanh bên trong nhanh chóng thu hút sự chú ý của bảo vệ và các vị khách khác tới xem, ngoài cửa nhà vệ sinh chen chật kín người. Trâu Bắc Viễn nhẹ nhàng xoay người qua, vặn chéo hai tay của gã ra sau lưng, chỉ cần dùng một tay đã chế trụ được.
Tô Minh hơi ngơ ngác, không ngờ tới sẽ gây chú ý cho nhiều người tới vây xem thế này, anh chỉ đành nhích qua mấy bước đứng cạnh Trâu Bắc Viễn.
"Anh Viễn..." Bảo vệ cũng không ngờ Trâu Bắc Viễn sẽ tự tay động thủ thế này, trợn tròn mắt nhìn ông chủ nhà mình. Cậu ta hơi đồng tình nhìn cái gã gây chuyện kia một cái.
Trâu Bắc Viễn xoay qua nhìn về phía Tô Minh, ánh mắt cẩn thận quét qua người anh như thể đang kiểm tra xem anh có bị thương không. Sau khi chắc chắn không có chuyện gì thì hắn mới cúi đầu xuống nói với Tô Minh: "Anh lên lầu nghỉ một chút đi, đợi tôi."
Tô Minh nhìn hắn, rõ ràng vừa mới trải qua một chuyện vô cùng tồi tệ nhưng đầu óc lại đang bay bổng nghĩ: Hoá ra đôi mắt của sói con lại đẹp thế này đó.
Sau khi Tô Minh ra ngoài thì nhắn tin cho Trần Mộc Siêu, nói là xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, bảo bọn họ tàn tiệc thì về trước đi không cần đợi anh.
Trần Mộc Siêu nhanh chóng trả lời lại anh: [Xảy ra chuyện gì vậy? Anh đang chuẩn bị đi tìm mày đây.]
Tô Minh: [Vô tình gặp một thằng ngu thôi, em đá nó một cái, bây giờ nó đang bị bảo vệ của quán khống chế rồi.]
Đồng phục của Bốc xinh là áo sơ mi đen tay ngắn có in logo của quán bar, hôm nay đúng lúc Trâu Bắc Viễn cũng mặc áo sơ mi đen, cộng thêm trông hắn rất có khí chất và vóc người của người hay làm việc tay chân, bảo vệ lại còn gọi hắn là anh Viễn. Thế nên theo lẽ đương nhiên, Tô Minh coi hắn là tay đàn anh trong nhóm bảo vệ.
Trần Mộc Siêu: [?????]
Trần Mộc Siêu: [Vãi l, bây giờ mày đang ở đâu?!]
Tô Minh: [Giờ em lên lầu đợi một lát.]
Trần Mộc Siêu: [Lên lầu? Lầu hai hả? Tụi anh qua ngay đây.]
Tô Minh: [Đừng qua đây, để em đi một mình là được rồi.]
Trần Mộc Siêu: [Tại sao?]
Tô Minh: [Cái người ở đối diện nhà em ấy, hình như là đội trưởng đội bảo vệ. Chắc là lát nữa cậu ấy muốn tới tìm em để... hoà giải một chút.]