Chương : 12
Đệ tử Đãng Sơn phái thấy Triển Chiêu thật sự muốn một mình đối mặt với nhị thập tứ kiếm trận của bọn họ, đối mắt nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra nụ cười. Cái gọi là song quyền nan địch tứ thủ, anh hùng khó chống được nhiều người, nam hiệp Triển Chiêu ngươi có lợi hại thế nào, còn có thể đánh thắng thập nhị tứ kiếm trận này sao?!
Nghĩ xong, mấy người cũng không nói thêm gì nữa, sau khi xuất kiếm chiêu, chia làm bốn đội, đánh kiếm hoa, liền phân ra phía tây vây quanh Triển Chiêu, ba người một đội, sáu thanh kiếm một bên, đông tây nam bắc tứ phương vị đồng loạt ra chiêu, đối với Triển Chiêu công qua.
Triển Chiêu nhìn lướt qua, thấy trận pháp đích xác là tinh đáo, nhưng do công phu của đám đệ tử Đãng Sơn này căn bản thật sự là kém một chút, nói cách khác, hắn không cần phá trận, chỉ cần hạ thủ từ kiếm chiêu trên tay bọn họ là được rồi.
Triển Chiêu khiêu mi hỏi Bạch Ngọc Đường bên cạnh, “Mấy chiêu?”
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, thong thả ung dung bảo, “Ân, năm chiêu.”
Triển Chiêu lắc đầu, “Bốn chiêu.”
Bạch Ngọc Đường dương nhướng mày, gật đầu, “Một vò lê hoa bạch.”
Triển Chiêu nghe xong, cười một tiếng, mắt thấy kiếm chiêu đã đến trước mắt, hắn cũng không giống như mọi người trên giang hồ suy nghĩ, một yến tử phi bạt địa đi lên, mà là giơ tay, trong tay Cự Khuyết đánh ngang, trở tay bắn ra, Cự Khuyết đến cả vỏ chẳng mở liền bay ra, đánh thẳng trúng tên cầm đầu ba đạo sĩ công từ phía bắc. Triển Chiêu nội công thâm hậu, chỉ một kiếm này, liền đem tên đệ tử Đãng Sơn va đập bay ngược về sau, mang theo cả hai sư huynh đệ phía sau.
Bạch Ngọc Đường thấp giọng đếm, “Một”.
Triển Chiêu thấy một chiêu đánh trúng, người theo kiếm động, nắm lấy Cự Khuyết phi xuất, cùng bay ra, kiếm ba mặt khác đều đến, nhưng mà lại đánh vào không khí, Triển Chiêu đã mở một lổ hổng thoát ra ngoài.
Sau khi bắt được Cự Khuyết liền xoay người, chỉ thấy phía sau vốn là bốn đội ngũ phân tán cũng đều hợp thành một đội, mười hai người hai mươi bốn kiếm đồng thời đánh tới, Triển Chiêu không hoảng hốt không vội vàng, bật tay phóng xuất, đem Cự Khuyết đang cầm trong tay bắn ra, chuẩn xác, trùng hợp lại đánh trúng người mới vừa nãy, hơn nữa nơi bị đánh trúng còn là cùng một chỗ. Người nọ đau đến cúi người.
Mười hai đệ tử Đãng Sơn này vốn là sắp hàng theo hình quạt, mà hết lần này tới lần khác người Triển Chiêu chọn trúng, là trung tâm của cây quạt, hắn vừa đảo, cả kiếm trận đều rối loạn.
“Hai.” Bạch Ngọc Đường đếm cẩn thận.
Triển Chiêu phi thân nhảy lên, theo chuôi kiếm cùng nhau phi thân về phía trước, nâng Cự Khuyết vung lên, giá trụ mấy thanh kiếm đâm tới, vừa nghiêng người, bay lên một cước, đạp trúng tên quỷ xui xẻo mới vừa bị hắn đánh trúng hai lần.
“Ai nha…” Người nọ làm sao chịu nổi hành hạ như thế chứ, bay ra xa đến ngoài mấy trượng, đặt mông ngồi trên đất, che bả vai của mình, đã không có cách nào giơ kiếm lên nữa.
Giang hồ quần hùng đứng nhìn bốn phía cũng nhịn không được hít một hơi lãnh khí… Triển Chiêu ba chiêu đánh tan tuyệt học nhị thập tứ kiếm trận Đãng Sơn
“Còn một chiêu.” Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười, nhắc nhở Triển Chiêu, “Không giải quyết được, liền tốn tiền mua rượu đi.”
Triển Chiêu quay đầu lại liếc hắn một cái, đưa tay bắt được Cự Khuyết, sau đó xoay người lại, hai chân khẽ nhấp, phóng người lên, sau khi nhảy tới đỉnh cuối, phi thân xuống, xông vào giữa kiếm trận đã có chút rối loạn trận cước, vừa lúc rơi vào vị trí người mới vừa rồi bị hắn đá bay, giơ tay quét ngang một kiếm, nội lực chấn động…
Chỉ thấy đệ tử Đãng Sơn từng người một bị nội lực chấn đến ngã trái ngã phải, kiếm trận lập tức tản mát, mà những đệ tử Đãng Sơn cũng không thể cử động, bởi vì kiếm khí của Triển Chiêu lúc nãy đã bắn trúng đại huyệt bọn họ… Muốn động cũng không nhúc nhích được.
Triển Chiêu đem kiếm thu hồi, xoay mặt nhìn Bạch Ngọc Đường, cười, “Ngươi mua.”
Bạch Ngọc Đường bĩu môi, lầm bầm lầu bầu, “Mèo gian xảo.”
Giang hồ quần hùng không khỏi khiếp sợ, đều hai mặt nhìn nhau, Triển Chiêu ngay cả kiếm cũng không ra khỏi vỏ, thế nhưng dễ dàng thắng thập nhị tứ kiếm trận Đãng Sơn.
Đang than thở, liền nghe tiếng nhân mã nơi xa truyền đến, có một con tuấn mã, phía sau hai đội quân sĩ vội vàng chạy tới, một người cầm đầu hét lớn, “Người phương nào ở đầu đường Khai Phong gây chuyện?”
Triển Chiêu giương mắt nhìn sang, thấy nhân mã tới là tam nha cấm quân phụ trách thủ vệ thành Khai Phong, kẻ cầm đầu chính là giáo úy cấm quân Vương Mực.
“Triển đại nhân?” Vương Mực sau khi thấy Triển Chiêu hơi sửng sờ, hắn sớm nghe nói hôm nay phụ cận Trường Phong tiêu cục sẽ tụ tập lượng lớn người giang hồ vội tới chúc thọ La Trường Phong. Sợ người giang hồ gây chuyện, vì vậy hắn mới phái nhân mã trông chừng, quả nhiên, bọn binh sĩ trở về bẩm báo nói có người trên đường tư đấu, Vương Mực liền mang theo cấm binh đuổi đến xem thử, không ngờ nhìn thấy Triển Chiêu.
Triển Chiêu thấy ngay cả cấm binh đều kinh động đến rồi, cũng có chút xấu hổ, dù sao cũng là thọ yến thêm nghi thức kim bồn rửa tay của La Trường Phong, liền đối Vương Mực chắp tay, bảo, “Vương giáo úy, cũng không phải là tư đấu, chẳng qua là so tài mà thôi.” Nói xong, vung tay lên, một trận kình phong quét qua, đám đệ tử Đãng Sơn bị điểm huyệt đồng thời buông lỏng, đã giải khai huyệt đạo.
Mấy người bò dậy, mặc dù không phục, nhưng Triển Chiêu quả thực thật lợi hại, lại nhìn thấy người của quan phủ cũng tới, Triển Chiêu là quan tứ phẩm, đám cấm quân kia tất nhiên cũng là nghe hắn phân phó, như thế này cũng bị bắt vào trong đại lao đi trị tội, khi đó thì càng mất mặt phái Đãng Sơn. Mọi người thu hồi kiếm, xám xịt xoay người rời đi.
Triển Chiêu cũng không đuổi theo, đối Vương Mực gật đầu, có chút áy náy bảo, “Một chuyện hiểu lầm.”
Vương Mực và Triển Chiêu cùng làm quan tại Khai Phong, đừng nói Triển Chiêu vốn là phẩm cấp cao hơn hắn, coi như y chẳng qua là một dân chúng bình thường, mặt mũi nam hiệp tự nhiên là phải nể, liền khẽ mỉm cười, bảo, “Không sao.” Nói xong, đối thủ hạ khoát tay chặn lại, “Thu binh!”
Bộ hạ cùng nhau quay về hướng ngược lại, nhanh chóng rời đi.
Thấy rối loạn cuối cùng đã bình ổn lại, La Trường Phong cũng vội vàng tiếp đón, bảo, “Các vị, tại hạ chuẩn bị mấy chén rượu nhạt, mọi người đi vào vừa uống vừa trò chuyện đi.
Quần hùng đã xem náo nhiệt đủ, cũng đều rối rít đứng dậy, theo La Trường Phong tiến vào.
“Được a Miêu nhi.” Bạch Ngọc Đường dùng tay cọ cọ y, “Lợi hại.”
Triển Chiêu hướng hắn cười híp mắt, không quên nhắc nhở, “Một vò lê hoa bạch, ta sẽ không quên.”
Bạch Ngọc Đường nhìn trời, mèo chết…
Đến cửa Trường Phong tiêu cục, Triển Chiêu cấp tứ thử hành lễ, miệng xưng huynh trưởng. Tứ thử đối Triển Chiêu đều rất thưởng thức, Lô Phương vội vàng bảo, “Hảo huynh đệ, nhiều ngày không gặp, sao cũng không tới Bạch Nhàn trang ở hai ngày, chúng ta làm ca ca lại không tiện vào nha môn thăm ngươi.”
Triển Chiêu cũng cười, “Gần đây đĩnh bận rộn, lúc này không đến rồi.”
Hàn huyên mấy câu sau, mọi người cùng đi vào Trường Phong tiêu cục.
Tưởng Bình thấu qua nhỏ giọng hỏi Bạch Ngọc Đường, “Lão Ngũ à Triển tiểu miêu sao tới đây vậy?”
Bạch Ngọc Đường có chút vô lực mà nhìn Tưởng Bình, bảo, “Tứ ca, ngươi đừng thông minh như vậy có được không a?”
“Nói.” Tưởng Bình lắc lắc chiếc quạt lông vũ của hắn, nói, “Hắn cùng La Trường Phong cũng không có giao tình gì, hơn nữa, địa vị giang hồ của Triển Chiêu hơn xa La Trường Phong, đưa cho hắn hạ thọ… Thấy thế nào con mèo kia cũng là túy ông chi ý bất tại tửu a.” [có dụng ý khác.]
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, nhìn nhìn Tưởng Bình, nghĩ thầm, bệnh phu này bình thường mưu ma chước quỷ cũng nhiều, đem vụ án nói cho hắn biết, nói không chừng hắn còn có thể tìm một chút đầu mối cho bọn họ.
Nghĩ xong, Bạch Ngọc Đường đem chuyện sáng nay Vương quả phụ bố phường bị chết, quan hệ của Vương thị kia cùng La Trường Phong các loại đều sơ lược qua một lần. Tưởng Bình cau mày, ” La Trường Phong này nhìn chẳng ra là dạng người như vậy nha, bản thân hắn có vợ cả, hai người cũng rất ân ái.”
“Ai…” Bạch Ngọc Đường khoát khoát tay, “Nam nhân mặt nhìn đàng hoàng trên thực tế đều là kẻ hoa tâm, ngược lại ta đây loại xem ra hoa tâm, lại là người chuyên tình.” Nói xong, bước bước đi đi vào hậu viện.
Tưởng Bình ở phía sau dở khóc dở cười, lầm bầm, “Ngươi chuyên tình… Ta thấy ngươi bị quỷ ám mới đúng.” Nói xong, lắc đầu đuổi theo. Vào hậu viện, chỉ thấy bọn Triển Chiêu đã ngồi xuống, chỗ ngồi bên cạnh Triển Chiêu rất tự nhiên trống không, Bạch Ngọc Đường đi tới, hướng bên cạnh hắn ngồi xuống, sau khi hai người hàn huyên hai câu, liền lại bắt đầu tranh cãi. Tứ thử khác đã sớm kiến quái bất quái rồi, hai người này, rõ ràng tình cảm rất tốt, cũng là một ngày không ồn ào liền cả người không thoải mái.
“Các vị…” Thọ yến La Trường Phong chính thức bắt đầu, hắn mặt mày hồng hào đứng ở chỗ ngồi chính giữa phía trước nhất, bên cạnh ngồi mấy đứa con trai gái, và mấy hảo huynh đệ cùng nhau vào sanh ra tử, bây giờ tất cả đều là Phó tổng tiêu đầu. La Trường Phong xem ra tinh thần sáng láng, giơ chén rượu đối giang hồ quần hùng bảo, “Hôm nay giang hồ quần hùng tụ tập thế này, La Trường Phong ta vô cùng cảm kích, đến, ta mời chư vị một chén.” Dứt lời, giơ tay lên nâng chén làm ra tư thế mời rượu.
Mọi người ở đây vội vàng đáp lễ, sau đó, La Trường Phong ngửa mặt rót vào, đem rượu uống một hơi cạn sạch.
Giang hồ quần hùng cũng nâng chén, có cạn sạch, có tùy ý, cũng có người chỉ nhấp một miếng… Bạch Ngọc Đường uống một hớp rượu, chỉ thấy Triển Chiêu bên cạnh đem chén rượu để xuống, cơ hồ không động đến.
“Miêu nhi, sao vậy?” Bạch Ngọc Đường buồn cười, “Trúc diệp thanh thượng hạng, ngươi không phải thèm rượu sao? Thế nào lại không uống?”
Triển Chiêu nhăn nhăn mũi, nói, “Đừng, đợi một hồi còn có chuyện đứng đắn mà, uống rượu làm lỡ chuyện.”
Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày, bảo, “Một chén rượu có thể như thế nào?”
Triển Chiêu liếc mắt nhìn hắn, bảo, “Thông thường có chén thứ nhất sẽ có chén thứ hai, nếu không tất cả mọi người đều không thể uống say được.”
Bạch Ngọc Đường bật cười, thấy Triển Chiêu vẫn có chút khó chịu như thế, bèn nói, “Chờ mọi chuyện xong xuôi, hai ta đi nóc phòng uống lê hoa bạch.”
Triển Chiêu cười, gật đầu.
Mọi người uống rượu xong, đều đặt chén rượu xuống, muốn nghe La Trường Phong nói tiếp, nhưng La Trường Phong lại hoàn toàn không có chút phản ứng, mọi người cảm thấy kỳ quái, lúc này, liền nghe “xoảng ” Một tiếng, cái chén trong tay La Trường Phong rơi xuống đất, vỡ nát ra. Tất cả mọi người bị một tiếng vang này hấp dẫn lực chú ý, rối rít giương mắt nhìn xem, chỉ thấy La Trường Phong đã thất khổng chảy máu mà chết.
Nhìn thi thể La Trường Phong trực đĩnh đĩnh ngửa mặt ngã xuống, “Rầm” một tiếng, làm đổ băng ghế phía sau. Một tiếng vang này, mọi người mới từ trong kinh ngạc phục hồi tinh thần lại, mấy người con trai của La Trường Phong nhanh chóng xông lại tra xét, thấy đã không thể cứu được nữa, mỗi người đều khóc rống thất thanh. Triển Chiêu cau mày, nói với một người, “Đi Khai Phong phủ thông báo một tiếng.” Nói xong, đi tới bên cạnh thi thể La Trường Phong, giơ tay lên ấn cổ hắn, lắc đầu, nhàn nhạt nói, “Vô dụng… Hắn đã chết.”
“Cha ơi…” Nữ nhi La Cầm của La Trường Phong hét lớn một tiếng, liền ngã xuống bên cạnh La Trường Phong khóc rống lên.
Triển Chiêu cau mày nhìn, Bạch Ngọc Đường cũng đi tới, hai người nhìn nhau— chuyện này phức tạp hơn rồi
Nghĩ xong, mấy người cũng không nói thêm gì nữa, sau khi xuất kiếm chiêu, chia làm bốn đội, đánh kiếm hoa, liền phân ra phía tây vây quanh Triển Chiêu, ba người một đội, sáu thanh kiếm một bên, đông tây nam bắc tứ phương vị đồng loạt ra chiêu, đối với Triển Chiêu công qua.
Triển Chiêu nhìn lướt qua, thấy trận pháp đích xác là tinh đáo, nhưng do công phu của đám đệ tử Đãng Sơn này căn bản thật sự là kém một chút, nói cách khác, hắn không cần phá trận, chỉ cần hạ thủ từ kiếm chiêu trên tay bọn họ là được rồi.
Triển Chiêu khiêu mi hỏi Bạch Ngọc Đường bên cạnh, “Mấy chiêu?”
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, thong thả ung dung bảo, “Ân, năm chiêu.”
Triển Chiêu lắc đầu, “Bốn chiêu.”
Bạch Ngọc Đường dương nhướng mày, gật đầu, “Một vò lê hoa bạch.”
Triển Chiêu nghe xong, cười một tiếng, mắt thấy kiếm chiêu đã đến trước mắt, hắn cũng không giống như mọi người trên giang hồ suy nghĩ, một yến tử phi bạt địa đi lên, mà là giơ tay, trong tay Cự Khuyết đánh ngang, trở tay bắn ra, Cự Khuyết đến cả vỏ chẳng mở liền bay ra, đánh thẳng trúng tên cầm đầu ba đạo sĩ công từ phía bắc. Triển Chiêu nội công thâm hậu, chỉ một kiếm này, liền đem tên đệ tử Đãng Sơn va đập bay ngược về sau, mang theo cả hai sư huynh đệ phía sau.
Bạch Ngọc Đường thấp giọng đếm, “Một”.
Triển Chiêu thấy một chiêu đánh trúng, người theo kiếm động, nắm lấy Cự Khuyết phi xuất, cùng bay ra, kiếm ba mặt khác đều đến, nhưng mà lại đánh vào không khí, Triển Chiêu đã mở một lổ hổng thoát ra ngoài.
Sau khi bắt được Cự Khuyết liền xoay người, chỉ thấy phía sau vốn là bốn đội ngũ phân tán cũng đều hợp thành một đội, mười hai người hai mươi bốn kiếm đồng thời đánh tới, Triển Chiêu không hoảng hốt không vội vàng, bật tay phóng xuất, đem Cự Khuyết đang cầm trong tay bắn ra, chuẩn xác, trùng hợp lại đánh trúng người mới vừa nãy, hơn nữa nơi bị đánh trúng còn là cùng một chỗ. Người nọ đau đến cúi người.
Mười hai đệ tử Đãng Sơn này vốn là sắp hàng theo hình quạt, mà hết lần này tới lần khác người Triển Chiêu chọn trúng, là trung tâm của cây quạt, hắn vừa đảo, cả kiếm trận đều rối loạn.
“Hai.” Bạch Ngọc Đường đếm cẩn thận.
Triển Chiêu phi thân nhảy lên, theo chuôi kiếm cùng nhau phi thân về phía trước, nâng Cự Khuyết vung lên, giá trụ mấy thanh kiếm đâm tới, vừa nghiêng người, bay lên một cước, đạp trúng tên quỷ xui xẻo mới vừa bị hắn đánh trúng hai lần.
“Ai nha…” Người nọ làm sao chịu nổi hành hạ như thế chứ, bay ra xa đến ngoài mấy trượng, đặt mông ngồi trên đất, che bả vai của mình, đã không có cách nào giơ kiếm lên nữa.
Giang hồ quần hùng đứng nhìn bốn phía cũng nhịn không được hít một hơi lãnh khí… Triển Chiêu ba chiêu đánh tan tuyệt học nhị thập tứ kiếm trận Đãng Sơn
“Còn một chiêu.” Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười, nhắc nhở Triển Chiêu, “Không giải quyết được, liền tốn tiền mua rượu đi.”
Triển Chiêu quay đầu lại liếc hắn một cái, đưa tay bắt được Cự Khuyết, sau đó xoay người lại, hai chân khẽ nhấp, phóng người lên, sau khi nhảy tới đỉnh cuối, phi thân xuống, xông vào giữa kiếm trận đã có chút rối loạn trận cước, vừa lúc rơi vào vị trí người mới vừa rồi bị hắn đá bay, giơ tay quét ngang một kiếm, nội lực chấn động…
Chỉ thấy đệ tử Đãng Sơn từng người một bị nội lực chấn đến ngã trái ngã phải, kiếm trận lập tức tản mát, mà những đệ tử Đãng Sơn cũng không thể cử động, bởi vì kiếm khí của Triển Chiêu lúc nãy đã bắn trúng đại huyệt bọn họ… Muốn động cũng không nhúc nhích được.
Triển Chiêu đem kiếm thu hồi, xoay mặt nhìn Bạch Ngọc Đường, cười, “Ngươi mua.”
Bạch Ngọc Đường bĩu môi, lầm bầm lầu bầu, “Mèo gian xảo.”
Giang hồ quần hùng không khỏi khiếp sợ, đều hai mặt nhìn nhau, Triển Chiêu ngay cả kiếm cũng không ra khỏi vỏ, thế nhưng dễ dàng thắng thập nhị tứ kiếm trận Đãng Sơn.
Đang than thở, liền nghe tiếng nhân mã nơi xa truyền đến, có một con tuấn mã, phía sau hai đội quân sĩ vội vàng chạy tới, một người cầm đầu hét lớn, “Người phương nào ở đầu đường Khai Phong gây chuyện?”
Triển Chiêu giương mắt nhìn sang, thấy nhân mã tới là tam nha cấm quân phụ trách thủ vệ thành Khai Phong, kẻ cầm đầu chính là giáo úy cấm quân Vương Mực.
“Triển đại nhân?” Vương Mực sau khi thấy Triển Chiêu hơi sửng sờ, hắn sớm nghe nói hôm nay phụ cận Trường Phong tiêu cục sẽ tụ tập lượng lớn người giang hồ vội tới chúc thọ La Trường Phong. Sợ người giang hồ gây chuyện, vì vậy hắn mới phái nhân mã trông chừng, quả nhiên, bọn binh sĩ trở về bẩm báo nói có người trên đường tư đấu, Vương Mực liền mang theo cấm binh đuổi đến xem thử, không ngờ nhìn thấy Triển Chiêu.
Triển Chiêu thấy ngay cả cấm binh đều kinh động đến rồi, cũng có chút xấu hổ, dù sao cũng là thọ yến thêm nghi thức kim bồn rửa tay của La Trường Phong, liền đối Vương Mực chắp tay, bảo, “Vương giáo úy, cũng không phải là tư đấu, chẳng qua là so tài mà thôi.” Nói xong, vung tay lên, một trận kình phong quét qua, đám đệ tử Đãng Sơn bị điểm huyệt đồng thời buông lỏng, đã giải khai huyệt đạo.
Mấy người bò dậy, mặc dù không phục, nhưng Triển Chiêu quả thực thật lợi hại, lại nhìn thấy người của quan phủ cũng tới, Triển Chiêu là quan tứ phẩm, đám cấm quân kia tất nhiên cũng là nghe hắn phân phó, như thế này cũng bị bắt vào trong đại lao đi trị tội, khi đó thì càng mất mặt phái Đãng Sơn. Mọi người thu hồi kiếm, xám xịt xoay người rời đi.
Triển Chiêu cũng không đuổi theo, đối Vương Mực gật đầu, có chút áy náy bảo, “Một chuyện hiểu lầm.”
Vương Mực và Triển Chiêu cùng làm quan tại Khai Phong, đừng nói Triển Chiêu vốn là phẩm cấp cao hơn hắn, coi như y chẳng qua là một dân chúng bình thường, mặt mũi nam hiệp tự nhiên là phải nể, liền khẽ mỉm cười, bảo, “Không sao.” Nói xong, đối thủ hạ khoát tay chặn lại, “Thu binh!”
Bộ hạ cùng nhau quay về hướng ngược lại, nhanh chóng rời đi.
Thấy rối loạn cuối cùng đã bình ổn lại, La Trường Phong cũng vội vàng tiếp đón, bảo, “Các vị, tại hạ chuẩn bị mấy chén rượu nhạt, mọi người đi vào vừa uống vừa trò chuyện đi.
Quần hùng đã xem náo nhiệt đủ, cũng đều rối rít đứng dậy, theo La Trường Phong tiến vào.
“Được a Miêu nhi.” Bạch Ngọc Đường dùng tay cọ cọ y, “Lợi hại.”
Triển Chiêu hướng hắn cười híp mắt, không quên nhắc nhở, “Một vò lê hoa bạch, ta sẽ không quên.”
Bạch Ngọc Đường nhìn trời, mèo chết…
Đến cửa Trường Phong tiêu cục, Triển Chiêu cấp tứ thử hành lễ, miệng xưng huynh trưởng. Tứ thử đối Triển Chiêu đều rất thưởng thức, Lô Phương vội vàng bảo, “Hảo huynh đệ, nhiều ngày không gặp, sao cũng không tới Bạch Nhàn trang ở hai ngày, chúng ta làm ca ca lại không tiện vào nha môn thăm ngươi.”
Triển Chiêu cũng cười, “Gần đây đĩnh bận rộn, lúc này không đến rồi.”
Hàn huyên mấy câu sau, mọi người cùng đi vào Trường Phong tiêu cục.
Tưởng Bình thấu qua nhỏ giọng hỏi Bạch Ngọc Đường, “Lão Ngũ à Triển tiểu miêu sao tới đây vậy?”
Bạch Ngọc Đường có chút vô lực mà nhìn Tưởng Bình, bảo, “Tứ ca, ngươi đừng thông minh như vậy có được không a?”
“Nói.” Tưởng Bình lắc lắc chiếc quạt lông vũ của hắn, nói, “Hắn cùng La Trường Phong cũng không có giao tình gì, hơn nữa, địa vị giang hồ của Triển Chiêu hơn xa La Trường Phong, đưa cho hắn hạ thọ… Thấy thế nào con mèo kia cũng là túy ông chi ý bất tại tửu a.” [có dụng ý khác.]
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, nhìn nhìn Tưởng Bình, nghĩ thầm, bệnh phu này bình thường mưu ma chước quỷ cũng nhiều, đem vụ án nói cho hắn biết, nói không chừng hắn còn có thể tìm một chút đầu mối cho bọn họ.
Nghĩ xong, Bạch Ngọc Đường đem chuyện sáng nay Vương quả phụ bố phường bị chết, quan hệ của Vương thị kia cùng La Trường Phong các loại đều sơ lược qua một lần. Tưởng Bình cau mày, ” La Trường Phong này nhìn chẳng ra là dạng người như vậy nha, bản thân hắn có vợ cả, hai người cũng rất ân ái.”
“Ai…” Bạch Ngọc Đường khoát khoát tay, “Nam nhân mặt nhìn đàng hoàng trên thực tế đều là kẻ hoa tâm, ngược lại ta đây loại xem ra hoa tâm, lại là người chuyên tình.” Nói xong, bước bước đi đi vào hậu viện.
Tưởng Bình ở phía sau dở khóc dở cười, lầm bầm, “Ngươi chuyên tình… Ta thấy ngươi bị quỷ ám mới đúng.” Nói xong, lắc đầu đuổi theo. Vào hậu viện, chỉ thấy bọn Triển Chiêu đã ngồi xuống, chỗ ngồi bên cạnh Triển Chiêu rất tự nhiên trống không, Bạch Ngọc Đường đi tới, hướng bên cạnh hắn ngồi xuống, sau khi hai người hàn huyên hai câu, liền lại bắt đầu tranh cãi. Tứ thử khác đã sớm kiến quái bất quái rồi, hai người này, rõ ràng tình cảm rất tốt, cũng là một ngày không ồn ào liền cả người không thoải mái.
“Các vị…” Thọ yến La Trường Phong chính thức bắt đầu, hắn mặt mày hồng hào đứng ở chỗ ngồi chính giữa phía trước nhất, bên cạnh ngồi mấy đứa con trai gái, và mấy hảo huynh đệ cùng nhau vào sanh ra tử, bây giờ tất cả đều là Phó tổng tiêu đầu. La Trường Phong xem ra tinh thần sáng láng, giơ chén rượu đối giang hồ quần hùng bảo, “Hôm nay giang hồ quần hùng tụ tập thế này, La Trường Phong ta vô cùng cảm kích, đến, ta mời chư vị một chén.” Dứt lời, giơ tay lên nâng chén làm ra tư thế mời rượu.
Mọi người ở đây vội vàng đáp lễ, sau đó, La Trường Phong ngửa mặt rót vào, đem rượu uống một hơi cạn sạch.
Giang hồ quần hùng cũng nâng chén, có cạn sạch, có tùy ý, cũng có người chỉ nhấp một miếng… Bạch Ngọc Đường uống một hớp rượu, chỉ thấy Triển Chiêu bên cạnh đem chén rượu để xuống, cơ hồ không động đến.
“Miêu nhi, sao vậy?” Bạch Ngọc Đường buồn cười, “Trúc diệp thanh thượng hạng, ngươi không phải thèm rượu sao? Thế nào lại không uống?”
Triển Chiêu nhăn nhăn mũi, nói, “Đừng, đợi một hồi còn có chuyện đứng đắn mà, uống rượu làm lỡ chuyện.”
Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày, bảo, “Một chén rượu có thể như thế nào?”
Triển Chiêu liếc mắt nhìn hắn, bảo, “Thông thường có chén thứ nhất sẽ có chén thứ hai, nếu không tất cả mọi người đều không thể uống say được.”
Bạch Ngọc Đường bật cười, thấy Triển Chiêu vẫn có chút khó chịu như thế, bèn nói, “Chờ mọi chuyện xong xuôi, hai ta đi nóc phòng uống lê hoa bạch.”
Triển Chiêu cười, gật đầu.
Mọi người uống rượu xong, đều đặt chén rượu xuống, muốn nghe La Trường Phong nói tiếp, nhưng La Trường Phong lại hoàn toàn không có chút phản ứng, mọi người cảm thấy kỳ quái, lúc này, liền nghe “xoảng ” Một tiếng, cái chén trong tay La Trường Phong rơi xuống đất, vỡ nát ra. Tất cả mọi người bị một tiếng vang này hấp dẫn lực chú ý, rối rít giương mắt nhìn xem, chỉ thấy La Trường Phong đã thất khổng chảy máu mà chết.
Nhìn thi thể La Trường Phong trực đĩnh đĩnh ngửa mặt ngã xuống, “Rầm” một tiếng, làm đổ băng ghế phía sau. Một tiếng vang này, mọi người mới từ trong kinh ngạc phục hồi tinh thần lại, mấy người con trai của La Trường Phong nhanh chóng xông lại tra xét, thấy đã không thể cứu được nữa, mỗi người đều khóc rống thất thanh. Triển Chiêu cau mày, nói với một người, “Đi Khai Phong phủ thông báo một tiếng.” Nói xong, đi tới bên cạnh thi thể La Trường Phong, giơ tay lên ấn cổ hắn, lắc đầu, nhàn nhạt nói, “Vô dụng… Hắn đã chết.”
“Cha ơi…” Nữ nhi La Cầm của La Trường Phong hét lớn một tiếng, liền ngã xuống bên cạnh La Trường Phong khóc rống lên.
Triển Chiêu cau mày nhìn, Bạch Ngọc Đường cũng đi tới, hai người nhìn nhau— chuyện này phức tạp hơn rồi