Chương : 36
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường một mình đi vào phế tích tìm đầu mối, Công Tôn cùng Bàng Thống một mình ở bên ngoài, có bao nhiêu khó chịu cũng không cần nói, huống chi hai người còn ngồi chung trên cùng một con ngựa.
Bàng Thống chỉ thấy Công Tôn cúi đầu nhìn nơi khác, liền cười, “Ta còn tưởng rằng lời đồn đãi trên giang hồ Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường không hợp nhau là thật, không ngờ tới hai người bọn họ thân thiết như vậy.”
Khóe miệng Công Tôn co giật, nói thầm: như vậy cũng gọi là thân thiết à? Lúc hai người bọn họ thân thiết ngươi còn chưa nhìn thấy qua mà.
“Uy.” Bàng Thống sáp lại nhìn Công Tôn, “Ngươi ghét ta?”
Công Tôn nhìn hắn, cười khan, “Làm sao sẽ... Bàng tướng quân người người kính ngưỡng.”
Bàng Thống thấy Công Tôn cười miễn cưỡng với hắn, liền nói, “Ngươi cũng là tên hẹp hòi, văn nhân mà, lòng dạ rộng rãi chút, ta không phải là chiếm chút tiện nghi của ngươi thôi sao.”
Hàm răng Công Tôn nghiến vang ken két, rủa thầm ngươi còn dám nói đến chuyện đó, nhưng tuân theo truyền thống tốt đẹp của Khai Phong phủ đối khách nhân vẫn luôn lễ ngộ có thêm, Công Tôn vẫn cười khan, “Làm sao sẽ chứ, cũng là tướng quân ngươi, một võ tướng, làm sao cứ lòng tiểu nhân như vậy?”
Bàng Thống tiếp tục cười, “Tiên sinh thật thú vị.”
Công Tôn cũng cười, “Tướng quân cũng không tệ.”
...
Lúc Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu trở lại, đã nhìn thấy Bàng Thống cùng Công Tôn ngồi ở trên ngựa, hai người mỉm cười nhìn nhau, tràng diện có chút quỷ dị.
Nhìn nhau, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường yên lặng lên ngựa, mọi người chạy về hướng Dĩnh Xương phủ.
Công Tôn ho khan một tiếng, hỏi hai người tình huống, Triển Chiêu đem chuyện phát hiện giấy tiền vàng bạc nói.
“Còn có người sống?” Công Tôn tâm niệm vừa động, “Nhưng vậy cũng dễ làm.”
“Miêu nhi, chúng ta đi tìm Tri phủ kia trước?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, bảo, “Bốn người chúng ta mục tiêu quá lớn, cùng đi sợ rằng bị phát hiện, ngoài ra, ta nghĩ đi đường phố Dĩnh Xương phủ nhìn thử, còn có tiền trang bị diệt môn.”
“Vậy thì chia nhau hành động.” Bạch Ngọc Đường bảo, “Hai ta ra đường, Công Tôn cùng Bàng Thống đi nha môn Tri phủ, Công Tôn vừa lúc có thể bắt mạch cho Huyện thái gia kia.”
Công Tôn than thở, Triển Chiêu còn không để hắn trong lòng, chớ nói chi là Bạch Ngọc Đường... Hai tiểu tử này coi như là đem mình vứt cho Bàng Thống rồi!
Một đường không lời, đến cửa thành, bốn người chia nhau hành động, Bàng Thống mang theo Công Tôn xuống ngựa, dọc theo đường tìm một khách điếm bí mật một chút, sau khi giao mã cho tiểu nhị đưa đến chuồng ngựa, liền từ cửa sổ ra ngoài. Bàng Thống mang theo Công Tôn, hai người đi nóc phòng, xuyên hẻm nhỏ, đi tới hậu viện nha môn Tri phủ, leo tường tiến vào trong nha môn.
Mới vừa chạm đất, hai người chính là cả kinh, Bàng Thống im lặng nhìn cây khô lá mục bốn phía, lắc đầu, “Đây là phế trạch sao? Sao lại hoang tàn như vậy?”
“Có cảm giác được có cái gì không đúng hay không?” Công Tôn hỏi Bàng Thống.
“Dĩ nhiên, ở đâu có nha môn Tri phủ nghèo nàn như vậy?” Bàng Thống khiêu mi.
“Không phải cái này.” Công Tôn liếc nhìn bốn phía, thấp giọng nói, “Có cảm giác thấy, không có chút sức sống nào không, bốn phía đều là tử khí?”
Bàng Thống nghe xong nhíu mi, gật đầu, “Bị ngươi vừa nói như thế, đúng vậy...”
Hai người đi vài bước, ở phía hậu viện không phát hiện đến một thủ vệ binh đinh, cũng không có người làm, điều này thật sự là quá khác thường rồi. Vòng qua hậu viện, hai người vòng qua hành lang, đi đến phía tiền viện. Bàng Thống đột nhiên kéo Công Tôn, hai người trốn sau một bên khối núi giả thạch. Chỉ chốc lát sau, đã nhìn thấy có hai nha dịch đi qua, hai người đều mặt mày xanh xao mặt ủ mày chau, vừa đi vừa ngáp.
Công Tôn nhìn bộ dáng mấy nha dịch này, khẽ cau mày, tựa hồ là không hiểu.
“Thế nào?” Bàng Thống cúi đầu hỏi hắn.
Lúc này nha dịch đã đi, Công Tôn tránh ra một bước, vỗ vỗ xiêm y, bảo, “Mấy nha dịch đó tựa như bị bệnh.”
Bàng Thống cau mày gật đầu, “Xem ra đích xác là có chút bệnh hoạn, mặt mày xanh xao tựa như ăn tiêu dao tán, này còn làm quan sai gì nữa a?”
Công Tôn biết Bàng Thống ở trong quân đã lâu, cho nên đối với tác phong quân nhân yêu cầu rất cao, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, liền nói, “Hỏi ngươi một vấn đề được không?”
Bàng Thống giật mình khiêu mi, “Người đọc sách chính là người đọc sách a, nói chuyện văn nhã như vậy... Có cái gì liền hỏi đi “
Công Tôn suy nghĩ một chút, bảo, “Ngươi làm tướng lãnh biên quan làm rất tốt, mặc dù nói bây giờ đã lâu không chiến sự, nhưng có ngươi trấn thủ biên quan, đối với Liêu cùng Tây Hạ không thể nghi ngờ là một loại chấn nhiếp. Đột nhiên liền đem ngươi từ biên quan điều trở lại làm tướng lãnh cấm quân... Đối với Vương gia như ngươi mà nói, đến tột cùng là thăng hay là giáng chức?”
Bàng Thống nhếch môi mỉm cười, hỏi, “Nếu ta không phải con Thái sư, ngươi cảm thấy là thăng hay là giáng chức?”
“Giáng chức.” Công Tôn trả lời không chút do dự.
Bàng Thống gật đầu, “Vậy nếu ta là con Thái sư... Cái này hai cách nói.”
Công Tôn gật đầu sáng tỏ, trên mặt lộ ra vẻ quả nhiên là thế, Bàng Thống suy nghĩ một chút, lại bổ sung một câu, “Ngươi tin cũng được không tin cũng được, ta đối chuyện thăng hay là giáng chức một chút cũng không quan tâm. Ta đời này chỉ thích hai việc, một là đánh giặc, hai là điều tra vụ án, đánh giặc thỏa nguyện nhất chính là đánh người Liêu, tra án tự nhiên là muốn nương nhờ Khai Phong phủ không đi, có đúng hay không?”
Công Tôn im lặng, bất quá cái nhìn đối với Bàng Thống thoáng chốc cao hơn một ít.
“Đi thôi.” Bàng Thống đưa tay kéo Công Tôn, trong lúc lơ đãng, tay cũng không biết là cố ý hay vô tình, chạm mông Công Tôn một chút.
“Soạt...” Hình tượng Bàng Thống tại trong tâm mắt Công Tôn thoáng cao hơn một ít, trong nháy mắt rơi xuống đáy vực — người này quả nhiên là tên lưu manh!
“Để tiên sinh ở lại bên cạnh Bàng Thống như vậy được không?” Triển Chiêu cuối cùng cũng nghĩ đến chuyện Công Tôn, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Lần trước tiên sinh đã từng nói hắn là lưu manh!”
Bạch Ngọc Đường cười, “Bàng Thống nếu thật là lưu manh, lần trước cởi hết xiêm y tiên sinh lại không thể nào mà không làm gì hết đúng không? Cho nên nói, người đọc sách chính là khó hầu hạ.”
Triển Chiêu trợn mắt nhìn hắn, “Ngươi đối tiên sinh có ý kiến?”
“Không...” Bạch Ngọc Đường tiếu a a, “Ta chính là đối mọt sách có ý kiến mà thôi, không biết tên Châu Lam đó sẽ là dạng mọt sách gì, hơn nữa thân thế thê lương thân thể ôm bệnh, ta sợ nhất chính là giao thiệp cùng cái loại mọt sách đó, vẫn là chờ tiên sinh chữa hết cho hắn rồi hãy nói.
Khi đang nói chuyện, hai người đi tới tửu lâu lớn nhất Dĩnh Xương phủ— phía trước Dĩnh Xương lâu.
“Đi, Miêu nhi!” Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu, “Ăn cơm đi.”
“Còn đang tra án mà.” Triển Chiêu không muốn đi, Bạch Ngọc Đường lôi người kéo vào trong, “Mèo thành thực, không phải muốn thám thính tin tức sao, chỗ nào tin tức nhiều nhất? Tuyệt đối là tửu lâu!”
Triển Chiêu bất đắc dĩ, bị Bạch Ngọc Đường kéo vào Dĩnh Xương lâu.
Chờ hai người ngồi xuống, Triển Chiêu nhìn hai bên một chút, Bạch Ngọc Đường đặt một nhã gian sang nhất, trong phòng lớn như thế cũng chỉ có hai người bọn họ, Triển Chiêu giương mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, “Xin hỏi Bạch thiếu hiệp, tin tức ở nơi đâu?”
“Tiểu nhị.” Bạch Ngọc Đường cũng không đáp lại, chẳng qua là đưa tay bỏ túi tiền, vừa hô một tiếng.
Một tiểu nhị liền vui vẻ chạy vào, đứng bên cạnh bàn, “Gia, ngài muốn cái gì?”
Bạch Ngọc Đường đưa tay móc ra một đại nguyên bảo cho hắn, bảo, “Cái gì cũng không muốn, chỉ muốn hỏi ngươi chút chuyện.”
“Ai! Hảo!” Tiểu nhị đưa tay nhận lấy bạc, vui vẻ trả lời, “Gia ngài cứ việc hỏi, ở Dĩnh Xương phủ này không có chuyện ta không biết!”
Bạch Ngọc Đường đối Triển Chiêu khiêu khiêu mi, tỏ ý — tin tức ở chỗ này đây, ngươi hỏi đi.
Triển Chiêu liếc hắn một cái, trong lòng lầm bầm — lãng phí!
Bạch Ngọc Đường im lặng, xoay mặt hỏi điếm tiểu nhị, “Nghe nói nơi này của các ngươi có ba ác bá?”
“A...” Tiểu nhị hít một hơi khí lạnh, vội vàng chạy tới đóng cửa lại, chạy về ngồi vào bên cạnh bàn, “Hai vị gia, ít nói ba vị ác bá kia a! Nói không được đâu, vạn nhất để cho người ta nghe thấy được là dẫn lửa thiêu thân!”
“Ghê gớm như thế?” Triển Chiêu bật cười, “Các ngươi tại sao không báo quan a?”
“Không có ích lợi gì.” Tiểu nhị lắc lắc đầu, bảo, “Trước Châu đại nhân đích xác là quản, nhưng sau này, gặp phải kết quả gì chứ, bên cạnh ba tên ác bá kia có người tài ba, có thể giúp bọn hắn nguyền rủa hạ độc, bọn họ hại người sống đó.”
“Dân chúng Dĩnh Xương phủ tựa hồ đối với bọn họ rất bất mãn nha.” Bạch Ngọc Đường bảo.
“Ta xem hai vị các ngài là người xứ khác, cho nên nói rõ.” Tiểu nhị nhỏ giọng nói, “Bình thời chúng ta cũng không dám nhắc tới ba người kia với người khác.”
“Bọn họ thông thường đều đi lại ở đâu vậy?” Bạch Ngọc Đường hơi có chút ngạc nhiên.
“Nga, cái này khách quan có thể không cần lo lắng, mấy ác bá này thông thường đều là ra ngoài hoạt động vào buổi tối, ban ngày đều ở nhà ngủ ngon.” Tiểu nhị cười nói, “Bọn họ bình thường đều ở thuyền hoa, kỹ viện, sòng bạc gì đó qua lại.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, không nói tiếp chuyện mấy ác bá, Triển Chiêu đổi đề tài, hỏi, “Đúng rồi tiểu nhị, phế tích ngoài cửa thành là nơi nào?”
Tiểu nhị vừa nghe, suy nghĩ một chút, cẩn thận hỏi, “Hai vị gia, thứ cho tiểu nhân mắt vụng về, hai vị đến tột cùng lai lịch gì a? Tại sao muốn hỏi thăm chuyện phế tích kia?”
“Nga, cũng không có gì.” Triển Chiêu cười nói, “Hôm nay lúc chúng ta đi ngang qua phế tích kia, thấy có người ở bên trong đốt giấy, chúng ta thấy hoang sơn dã lĩnh chỉ có một cô nương quá nguy hiểm, muốn hỏi nàng có muốn đồng hành vào thành hay không, nhưng nàng tựa như dọa sợ liền hoảng loạn chạy mất.”
“Nga... A a.” Tiểu nhị gật đầu, “Cũng khó trách a.”
“Khó trách cái gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi tới.
“Nha đầu kia điên điên khùng khùng, là một kẻ đần độn.” Tiểu nhị nói, “Lúc ấy tiêu cục một cuộc đại hỏa, gia tài vạn quán cùng mười mấy miệng ăn đều đốt cháy rụi, duy nhất một nha đầu như vậy bị mẹ nàng giấu ở bên trong vại nước, mới tránh được một kiếp. Chỉ tiếc lúc nha đầu kia từ trong vại nước leo ra, đầu bị ngâm hỏng,Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn nhau, theo cách đặt đống tiền vàng bạc cùng nến thơm... Đây không phải là một kẻ đần độn hoặc là người điên có thể làm được.
“Cô nương này tên gọi là gì ngươi biết không?” Triển Chiêu hỏi, “Ta có người bằng hữu là một thần y, nói không chừng có thể trị lành cho nàng...”
“A, vậy ngài đã tích đức rồi, nha đầu này tên Lưu Ngọc, là hậu duệ cuối cùng của Lưu gia, Lưu lão viên ngoại khi còn sống thích làm việc thiện, không ngờ rằng tai họa bất ngờ chết oan chết uổng, liền để lại một nha đầu duy nhất còn là một kẻ đần, chết không nhắm mắt a.” Tiểu nhị lắc đầu liên tục.
“Đúng rồi... vụ án diệt môn đó, nghe nói là ba lưu phỉ làm?” Bạch Ngọc Đường hỏi tiểu nhị.
“Ai, chỗ nào có thể chứ!” Tiểu nhị cười khoát tay áo, “Đó là lời của quan gia, kỳ thực nha, là Tam Bá kia mang theo một đám người đi làm!”
“Cái gì?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, đều cảm thấy kỳ hoặc, Triển Chiêu hỏi, “Như vậy tiền trang bị thiêu hủy thì sao?”
Tiểu nhị giảm thấp thanh âm, cẩn thận nói, “Cũng là bọn họ làm!”
Bàng Thống chỉ thấy Công Tôn cúi đầu nhìn nơi khác, liền cười, “Ta còn tưởng rằng lời đồn đãi trên giang hồ Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường không hợp nhau là thật, không ngờ tới hai người bọn họ thân thiết như vậy.”
Khóe miệng Công Tôn co giật, nói thầm: như vậy cũng gọi là thân thiết à? Lúc hai người bọn họ thân thiết ngươi còn chưa nhìn thấy qua mà.
“Uy.” Bàng Thống sáp lại nhìn Công Tôn, “Ngươi ghét ta?”
Công Tôn nhìn hắn, cười khan, “Làm sao sẽ... Bàng tướng quân người người kính ngưỡng.”
Bàng Thống thấy Công Tôn cười miễn cưỡng với hắn, liền nói, “Ngươi cũng là tên hẹp hòi, văn nhân mà, lòng dạ rộng rãi chút, ta không phải là chiếm chút tiện nghi của ngươi thôi sao.”
Hàm răng Công Tôn nghiến vang ken két, rủa thầm ngươi còn dám nói đến chuyện đó, nhưng tuân theo truyền thống tốt đẹp của Khai Phong phủ đối khách nhân vẫn luôn lễ ngộ có thêm, Công Tôn vẫn cười khan, “Làm sao sẽ chứ, cũng là tướng quân ngươi, một võ tướng, làm sao cứ lòng tiểu nhân như vậy?”
Bàng Thống tiếp tục cười, “Tiên sinh thật thú vị.”
Công Tôn cũng cười, “Tướng quân cũng không tệ.”
...
Lúc Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu trở lại, đã nhìn thấy Bàng Thống cùng Công Tôn ngồi ở trên ngựa, hai người mỉm cười nhìn nhau, tràng diện có chút quỷ dị.
Nhìn nhau, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường yên lặng lên ngựa, mọi người chạy về hướng Dĩnh Xương phủ.
Công Tôn ho khan một tiếng, hỏi hai người tình huống, Triển Chiêu đem chuyện phát hiện giấy tiền vàng bạc nói.
“Còn có người sống?” Công Tôn tâm niệm vừa động, “Nhưng vậy cũng dễ làm.”
“Miêu nhi, chúng ta đi tìm Tri phủ kia trước?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, bảo, “Bốn người chúng ta mục tiêu quá lớn, cùng đi sợ rằng bị phát hiện, ngoài ra, ta nghĩ đi đường phố Dĩnh Xương phủ nhìn thử, còn có tiền trang bị diệt môn.”
“Vậy thì chia nhau hành động.” Bạch Ngọc Đường bảo, “Hai ta ra đường, Công Tôn cùng Bàng Thống đi nha môn Tri phủ, Công Tôn vừa lúc có thể bắt mạch cho Huyện thái gia kia.”
Công Tôn than thở, Triển Chiêu còn không để hắn trong lòng, chớ nói chi là Bạch Ngọc Đường... Hai tiểu tử này coi như là đem mình vứt cho Bàng Thống rồi!
Một đường không lời, đến cửa thành, bốn người chia nhau hành động, Bàng Thống mang theo Công Tôn xuống ngựa, dọc theo đường tìm một khách điếm bí mật một chút, sau khi giao mã cho tiểu nhị đưa đến chuồng ngựa, liền từ cửa sổ ra ngoài. Bàng Thống mang theo Công Tôn, hai người đi nóc phòng, xuyên hẻm nhỏ, đi tới hậu viện nha môn Tri phủ, leo tường tiến vào trong nha môn.
Mới vừa chạm đất, hai người chính là cả kinh, Bàng Thống im lặng nhìn cây khô lá mục bốn phía, lắc đầu, “Đây là phế trạch sao? Sao lại hoang tàn như vậy?”
“Có cảm giác được có cái gì không đúng hay không?” Công Tôn hỏi Bàng Thống.
“Dĩ nhiên, ở đâu có nha môn Tri phủ nghèo nàn như vậy?” Bàng Thống khiêu mi.
“Không phải cái này.” Công Tôn liếc nhìn bốn phía, thấp giọng nói, “Có cảm giác thấy, không có chút sức sống nào không, bốn phía đều là tử khí?”
Bàng Thống nghe xong nhíu mi, gật đầu, “Bị ngươi vừa nói như thế, đúng vậy...”
Hai người đi vài bước, ở phía hậu viện không phát hiện đến một thủ vệ binh đinh, cũng không có người làm, điều này thật sự là quá khác thường rồi. Vòng qua hậu viện, hai người vòng qua hành lang, đi đến phía tiền viện. Bàng Thống đột nhiên kéo Công Tôn, hai người trốn sau một bên khối núi giả thạch. Chỉ chốc lát sau, đã nhìn thấy có hai nha dịch đi qua, hai người đều mặt mày xanh xao mặt ủ mày chau, vừa đi vừa ngáp.
Công Tôn nhìn bộ dáng mấy nha dịch này, khẽ cau mày, tựa hồ là không hiểu.
“Thế nào?” Bàng Thống cúi đầu hỏi hắn.
Lúc này nha dịch đã đi, Công Tôn tránh ra một bước, vỗ vỗ xiêm y, bảo, “Mấy nha dịch đó tựa như bị bệnh.”
Bàng Thống cau mày gật đầu, “Xem ra đích xác là có chút bệnh hoạn, mặt mày xanh xao tựa như ăn tiêu dao tán, này còn làm quan sai gì nữa a?”
Công Tôn biết Bàng Thống ở trong quân đã lâu, cho nên đối với tác phong quân nhân yêu cầu rất cao, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, liền nói, “Hỏi ngươi một vấn đề được không?”
Bàng Thống giật mình khiêu mi, “Người đọc sách chính là người đọc sách a, nói chuyện văn nhã như vậy... Có cái gì liền hỏi đi “
Công Tôn suy nghĩ một chút, bảo, “Ngươi làm tướng lãnh biên quan làm rất tốt, mặc dù nói bây giờ đã lâu không chiến sự, nhưng có ngươi trấn thủ biên quan, đối với Liêu cùng Tây Hạ không thể nghi ngờ là một loại chấn nhiếp. Đột nhiên liền đem ngươi từ biên quan điều trở lại làm tướng lãnh cấm quân... Đối với Vương gia như ngươi mà nói, đến tột cùng là thăng hay là giáng chức?”
Bàng Thống nhếch môi mỉm cười, hỏi, “Nếu ta không phải con Thái sư, ngươi cảm thấy là thăng hay là giáng chức?”
“Giáng chức.” Công Tôn trả lời không chút do dự.
Bàng Thống gật đầu, “Vậy nếu ta là con Thái sư... Cái này hai cách nói.”
Công Tôn gật đầu sáng tỏ, trên mặt lộ ra vẻ quả nhiên là thế, Bàng Thống suy nghĩ một chút, lại bổ sung một câu, “Ngươi tin cũng được không tin cũng được, ta đối chuyện thăng hay là giáng chức một chút cũng không quan tâm. Ta đời này chỉ thích hai việc, một là đánh giặc, hai là điều tra vụ án, đánh giặc thỏa nguyện nhất chính là đánh người Liêu, tra án tự nhiên là muốn nương nhờ Khai Phong phủ không đi, có đúng hay không?”
Công Tôn im lặng, bất quá cái nhìn đối với Bàng Thống thoáng chốc cao hơn một ít.
“Đi thôi.” Bàng Thống đưa tay kéo Công Tôn, trong lúc lơ đãng, tay cũng không biết là cố ý hay vô tình, chạm mông Công Tôn một chút.
“Soạt...” Hình tượng Bàng Thống tại trong tâm mắt Công Tôn thoáng cao hơn một ít, trong nháy mắt rơi xuống đáy vực — người này quả nhiên là tên lưu manh!
“Để tiên sinh ở lại bên cạnh Bàng Thống như vậy được không?” Triển Chiêu cuối cùng cũng nghĩ đến chuyện Công Tôn, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Lần trước tiên sinh đã từng nói hắn là lưu manh!”
Bạch Ngọc Đường cười, “Bàng Thống nếu thật là lưu manh, lần trước cởi hết xiêm y tiên sinh lại không thể nào mà không làm gì hết đúng không? Cho nên nói, người đọc sách chính là khó hầu hạ.”
Triển Chiêu trợn mắt nhìn hắn, “Ngươi đối tiên sinh có ý kiến?”
“Không...” Bạch Ngọc Đường tiếu a a, “Ta chính là đối mọt sách có ý kiến mà thôi, không biết tên Châu Lam đó sẽ là dạng mọt sách gì, hơn nữa thân thế thê lương thân thể ôm bệnh, ta sợ nhất chính là giao thiệp cùng cái loại mọt sách đó, vẫn là chờ tiên sinh chữa hết cho hắn rồi hãy nói.
Khi đang nói chuyện, hai người đi tới tửu lâu lớn nhất Dĩnh Xương phủ— phía trước Dĩnh Xương lâu.
“Đi, Miêu nhi!” Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu, “Ăn cơm đi.”
“Còn đang tra án mà.” Triển Chiêu không muốn đi, Bạch Ngọc Đường lôi người kéo vào trong, “Mèo thành thực, không phải muốn thám thính tin tức sao, chỗ nào tin tức nhiều nhất? Tuyệt đối là tửu lâu!”
Triển Chiêu bất đắc dĩ, bị Bạch Ngọc Đường kéo vào Dĩnh Xương lâu.
Chờ hai người ngồi xuống, Triển Chiêu nhìn hai bên một chút, Bạch Ngọc Đường đặt một nhã gian sang nhất, trong phòng lớn như thế cũng chỉ có hai người bọn họ, Triển Chiêu giương mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, “Xin hỏi Bạch thiếu hiệp, tin tức ở nơi đâu?”
“Tiểu nhị.” Bạch Ngọc Đường cũng không đáp lại, chẳng qua là đưa tay bỏ túi tiền, vừa hô một tiếng.
Một tiểu nhị liền vui vẻ chạy vào, đứng bên cạnh bàn, “Gia, ngài muốn cái gì?”
Bạch Ngọc Đường đưa tay móc ra một đại nguyên bảo cho hắn, bảo, “Cái gì cũng không muốn, chỉ muốn hỏi ngươi chút chuyện.”
“Ai! Hảo!” Tiểu nhị đưa tay nhận lấy bạc, vui vẻ trả lời, “Gia ngài cứ việc hỏi, ở Dĩnh Xương phủ này không có chuyện ta không biết!”
Bạch Ngọc Đường đối Triển Chiêu khiêu khiêu mi, tỏ ý — tin tức ở chỗ này đây, ngươi hỏi đi.
Triển Chiêu liếc hắn một cái, trong lòng lầm bầm — lãng phí!
Bạch Ngọc Đường im lặng, xoay mặt hỏi điếm tiểu nhị, “Nghe nói nơi này của các ngươi có ba ác bá?”
“A...” Tiểu nhị hít một hơi khí lạnh, vội vàng chạy tới đóng cửa lại, chạy về ngồi vào bên cạnh bàn, “Hai vị gia, ít nói ba vị ác bá kia a! Nói không được đâu, vạn nhất để cho người ta nghe thấy được là dẫn lửa thiêu thân!”
“Ghê gớm như thế?” Triển Chiêu bật cười, “Các ngươi tại sao không báo quan a?”
“Không có ích lợi gì.” Tiểu nhị lắc lắc đầu, bảo, “Trước Châu đại nhân đích xác là quản, nhưng sau này, gặp phải kết quả gì chứ, bên cạnh ba tên ác bá kia có người tài ba, có thể giúp bọn hắn nguyền rủa hạ độc, bọn họ hại người sống đó.”
“Dân chúng Dĩnh Xương phủ tựa hồ đối với bọn họ rất bất mãn nha.” Bạch Ngọc Đường bảo.
“Ta xem hai vị các ngài là người xứ khác, cho nên nói rõ.” Tiểu nhị nhỏ giọng nói, “Bình thời chúng ta cũng không dám nhắc tới ba người kia với người khác.”
“Bọn họ thông thường đều đi lại ở đâu vậy?” Bạch Ngọc Đường hơi có chút ngạc nhiên.
“Nga, cái này khách quan có thể không cần lo lắng, mấy ác bá này thông thường đều là ra ngoài hoạt động vào buổi tối, ban ngày đều ở nhà ngủ ngon.” Tiểu nhị cười nói, “Bọn họ bình thường đều ở thuyền hoa, kỹ viện, sòng bạc gì đó qua lại.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, không nói tiếp chuyện mấy ác bá, Triển Chiêu đổi đề tài, hỏi, “Đúng rồi tiểu nhị, phế tích ngoài cửa thành là nơi nào?”
Tiểu nhị vừa nghe, suy nghĩ một chút, cẩn thận hỏi, “Hai vị gia, thứ cho tiểu nhân mắt vụng về, hai vị đến tột cùng lai lịch gì a? Tại sao muốn hỏi thăm chuyện phế tích kia?”
“Nga, cũng không có gì.” Triển Chiêu cười nói, “Hôm nay lúc chúng ta đi ngang qua phế tích kia, thấy có người ở bên trong đốt giấy, chúng ta thấy hoang sơn dã lĩnh chỉ có một cô nương quá nguy hiểm, muốn hỏi nàng có muốn đồng hành vào thành hay không, nhưng nàng tựa như dọa sợ liền hoảng loạn chạy mất.”
“Nga... A a.” Tiểu nhị gật đầu, “Cũng khó trách a.”
“Khó trách cái gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi tới.
“Nha đầu kia điên điên khùng khùng, là một kẻ đần độn.” Tiểu nhị nói, “Lúc ấy tiêu cục một cuộc đại hỏa, gia tài vạn quán cùng mười mấy miệng ăn đều đốt cháy rụi, duy nhất một nha đầu như vậy bị mẹ nàng giấu ở bên trong vại nước, mới tránh được một kiếp. Chỉ tiếc lúc nha đầu kia từ trong vại nước leo ra, đầu bị ngâm hỏng,Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn nhau, theo cách đặt đống tiền vàng bạc cùng nến thơm... Đây không phải là một kẻ đần độn hoặc là người điên có thể làm được.
“Cô nương này tên gọi là gì ngươi biết không?” Triển Chiêu hỏi, “Ta có người bằng hữu là một thần y, nói không chừng có thể trị lành cho nàng...”
“A, vậy ngài đã tích đức rồi, nha đầu này tên Lưu Ngọc, là hậu duệ cuối cùng của Lưu gia, Lưu lão viên ngoại khi còn sống thích làm việc thiện, không ngờ rằng tai họa bất ngờ chết oan chết uổng, liền để lại một nha đầu duy nhất còn là một kẻ đần, chết không nhắm mắt a.” Tiểu nhị lắc đầu liên tục.
“Đúng rồi... vụ án diệt môn đó, nghe nói là ba lưu phỉ làm?” Bạch Ngọc Đường hỏi tiểu nhị.
“Ai, chỗ nào có thể chứ!” Tiểu nhị cười khoát tay áo, “Đó là lời của quan gia, kỳ thực nha, là Tam Bá kia mang theo một đám người đi làm!”
“Cái gì?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, đều cảm thấy kỳ hoặc, Triển Chiêu hỏi, “Như vậy tiền trang bị thiêu hủy thì sao?”
Tiểu nhị giảm thấp thanh âm, cẩn thận nói, “Cũng là bọn họ làm!”