Chương : 39
Chà y phục dần dần liền biến thành chà tay, hai người cảm giác được nhiệt độ trên ngón tay đối phương mới phản ứng lại, theo bản năng xoay mặt nhìn nhau, mới phát hiện mặt tựa vào rất gần. Hai người đang nhìn nhau, đột nhiên liền ngây người, ngón tay Bạch Ngọc Đường lơ đãng xoa nhẹ trên mu bàn tay của Triển Chiêu hai cái, tựa hồ là đang vuốt ve, cũng tựa hồ là đang cọ nhột, hoặc là trấn an... Tóm lại Triển Chiêu cũng cảm giác trong lòng khẽ nhột, tâm Bạch Ngọc Đường cũng nhột theo, vì vậy liền tiếp tục trượt nhẹ ngón tay...
Lúc này, đột nhiên liền nghe đến một tiếng “kẽo kẹt”, cửa phòng bị đẩy ra, Lưu Ngọc đã thay y phục cắt tỉa mái tóc gọn gàng, đi ra.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trong nháy mắt phản ứng tới, vội vàng văng ra, hai người đồng thời tránh ra, bồn gỗ giặt quần áo là đặt ở trên thành giếng, mất thăng bằng liền đổ xuống, bộ xiêm y của Bạch Ngọc Đường rơi xuống đất.
Triển Chiêu theo bản năng đi qua nhặt, Bạch Ngọc Đường cũng đưa tay nhặt, hai người lại dựa đến cùng nhau... Nhìn nhau ngây người.
“Hai ngươi làm gì đó?” Lưu Ngọc vừa dùng cây trâm gỗ cố định tóc, vừa đi tới nhìn hai người, tầm mắt rơi xuống bộ xiêm y Triển Chiêu đang phơi bên trên, cau mày, “Cái này sao lại phơi vậy?” Đi tới cầm lấy xiêm y nhìn nhìn, cau mày, “Bọt bồ kết còn chưa rửa sạch nữa, y phục nhăn như vậy, đợi khô rồi liền không có cách nào mặc được.” Vừa nói, vừa cầm quần áo từ trên giá cầm xuống, thuận tay cũng nhặt bộ xiêm y trên đất của Bạch Ngọc Đường, nhìn nhìn, lắc đầu. Múc nước từ giếng lên, cầm quần áo ngâm vào trong nước sạch, bắt đầu giặt.
Bạch Ngọc Đường rửa tay xong, xoay mặt nhìn Triển Chiêu bên cạnh, bĩu môi, “Mèo chết, còn dạy ta, bản thân cũng là tám lạng nửa cân!”
Triển Chiêu nhìn trời.
Thấy Lưu Ngọc đang giặt quần áo, chừng không có việc gì, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liền ngồi xuống ở băng đá bên cạnh, Triển Chiêu hỏi, “Lưu cô nương, ngươi biết Xà Ưng Giáo không?”
Lưu Ngọc sửng sốt, quay đầu lại nhìn Triển Chiêu, gật đầu, “Ta biết.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, “Có thể nói nghe một chút chăng?”
“Cha mẹ ta đều là người của Xà Ưng Giáo.” Lưu Ngọc thản nhiên nói, “Ta khi còn bé không hiểu lắm, nhưng trước ngực bọn họ đều có xăm một bức hình xà ưng. Ta nhớ lúc còn rất nhỏ, đã có một người tới, nói cũng xăm một bức trên ngực ta, nhưng mẹ ta ôm ta sống chết không chịu, nói nhà chúng ta chỉ có một đứa bé là ta, xin lưu lại chút huyết mạch đi... Sau đó cha ta đem người đó đuổi ra ngoài, chuyện này liền không quan tâm nữa, nhưng là từ đó về sau, cha mẹ liền bắt đầu trở nên khiếp sợ hoảng loạn, cả ngày có một cơn gió thổi cỏ lay cũng sẽ chịu kinh sợ rất lớn, mãi đến về sau bị diệt môn.”
“Vậy ngươi có biết tại sao Tam Bá kia muốn giết cả nhà ngươi hay không?” Bạch Ngọc Đường có chút không hiểu hỏi nàng.
“Ta không biết.” Lưu Ngọc lắc lắc đầu, “Dường như nghe được cha mẹ ta cầu xin tha thứ, còn nói cái gì thần phục chủ thượng cái gì... Tóm lại đại thể có liên quan đến Xà Ưng Giáo.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vừa đối diện một cái, nha đầu này cũng coi là đáng thương.
Lưu Ngọc mau tay mau chân giặt sạch y phục của Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, phơi trên cây gậy trúc, bảo với hai người, “Giặt xong rồi, các ngươi giúp ta như vậy, sau này việc gì cũng cứ gọi ta làm đi, ta rất tài giỏi!”
Triển Chiêu gật đầu, đối Lưu Ngọc cười nói, “Thật là cám ơn ngươi.”
Lưu Ngọc khoát khoát tay, xoay người trở về nhà đi lo việc khác.
Triển Chiêu quay đầu lại nhìn Bạch Ngọc Đường, “Cô nương này con người rất tốt.”
“Đúng vậy... Đáng tiếc mệnh khổ, hại nàng chính là Tam Bá kia.” Bạch Ngọc Đường khiêu khiêu mi.
“Ngươi muốn đi dạy dỗ bọn họ?” Triển Chiêu hỏi.
“Miêu nhi, bây giờ đã có chứng thực, chúng ta có thể trực tiếp bắt Tam Bá kia về Khai Phong phủ đi, chờ hỏi rõ ngọn nguồn, liền nhét vào bên trong cẩu đầu trảm.” Bạch Ngọc Đường hơi bất mãn, “Hại người như vậy, không chỉnh chết bọn họ không được mà.”
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, bảo, “Dù sao tối nay thu thập bọn họ, không bằng bây giờ ta thầm đi do thám một trận?”
Bạch Ngọc Đường sửng sốt, gật đầu, “Ý kiến hay, đi hang ổ ba con rùa đen nhìn thử.”
Thương lượng xong, hai người ra khỏi sân, chạy tới chỗ ở của Tam Bá. Hai người đi, bên trong dược lư, Công Tôn đang chế thuốc, Bàng Thống lại là luôn luôn nằm ở bên cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài, một màn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường giặt quần áo mới vừa rồi hắn thấy rõ, bất đắc dĩ than thở, hỏi Công Tôn, “Người ở Khai Phong phủ các ngươi, mỗi ngày nhìn thấy hai người bọn họ hình dạng này đều không gấp sao? Người ngoài như ta nhìn cũng thấy gấp.”
Công Tôn giương mắt nhìn nhìn Bàng Thống, bảo, “Gấp cái gì, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, đến lúc đó luôn sẽ biết.” Nói xong, chỉ cái bàn bên cạnh, “Đem những dược liệu kia đưa cho ta.”
Bàng Thống đi qua cầm.
“Ngươi cẩn thận a, những dược liệu kia ngửi thấy sẽ hắt hơi.”
“Hắt xì... Ngươi không nói sớm!”
Công Tôn nhận lấy dược liệu cười híp mắt.
Bàng Thống nheo mắt lại — cố ý! Tuyệt đối là cố ý, nhìn vẻ mặt y hệt hồ ly kìa!
Chỗ ở của Tam Bá nằm trên cuối con đường phía tây của Dĩnh Xương phủ, là một chỗ phồn hoa, trên cả con đường cũng là tửu lâu quán trà lớn, còn có mấy kỹ viện, sau phòng có con sông, bên trong có hai chiếc thuyền hoa đỗ lại.
“Miêu nhi, nhìn.” Bạch Ngọc Đường giơ tay chỉ cây cờ nhỏ cắm trên nóc thuyền hoa, đó là một lá cờ mặt màu đen, phía trên vẽ ba chấm tròn màu đỏ, sắp thành hình tam giác, “Dọc đường, cạnh cửa rất nhiều cửa hàng đều có loại lá cờ này.”
“Đoán chừng đây đều là sản nghiệp của Tam Bá đi.” Triển Chiêu khiêu khiêu mi, “Ngươi xem tòa nhà hắn, so với phủ nha Huyện thái gia còn giống phủ nha hơn, so sánh, mấy tòa nhà khác của Dĩnh Xương phủ đều rất bình thường.”
Sau đó, hai người giấu kín hành tung, vào trong hẻm nhỏ nhảy lên tường viện, Bạch Ngọc Đường đứng ở trên tường viện sờ sờ cằm, “Miêu nhi, hai ta thật giống đang làm tặc...” Nói còn chưa dứt lời, liền bị Triển Chiêu nhéo một cái.
Bên trong viện tràn đầy hoa cỏ, nhưng không có ai, xem ra đều ở phía trước.
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu định lên nóc phòng, dõi mắt chung quanh, chỉ thấy ống khói chỗ phòng bếp tỏa khói lượn lờ.
Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu, “Miêu nhi, đến phòng bếp dạo một chút.”
“Phòng bếp?” Triển Chiêu khó hiểu, liền theo Bạch Ngọc Đường cùng đi phòng bếp.
Hai người hạ xuống trên mái hiên nhìn vào trong, chỉ thấy có mấy tiểu nhị đang bưng món ăn ra cửa, vội vàng lại rụt lên. Thấy bọn tiểu nhị bưng thức ăn rời đi, hai người nhảy xuống nóc phòng, chui vào trong phòng bếp.
“Phòng bếp có cái gì hay để nhìn?” Triển Chiêu kéo ống tay áo Bạch Ngọc Đường, “Chúng ta đi theo tiểu nhị đưa món ăn đi, đoán chừng liền có thể tìm tới Tam Bá.”
“Ai, không vội không vội.” Bạch Ngọc Đường khoát khoát tay, chỉ chỉ mấy món ăn trên bàn, “Không phải vẫn còn mấy món chưa mang đi sao.”
“Ngươi muốn làm gì vậy?” Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường từ bên hông móc ra một bọc bột thuốc nhỏ ra, liền tò mò tiến lại nhìn.
“Trước khi ra cửa đại tẩu cho ta.” Bạch Ngọc Đường cười nói, “Bảo thuốc tốt chuyên trị kẻ gian ác!” Nói xong, đem bột thuốc vẩy vào trong canh cùng những món ăn khác, vừa rắc Bạch Ngọc Đường vừa cau mày, “Món ăn này sao dầu mỡ như vậy.”
“Đúng vậy.” Triển Chiêu cũng nhíu mày, “Đều là thịt cá, nhìn thôi cũng mất hứng ăn.”
Rất nhanh, tiểu nhị lại trở về bưng thức ăn, hai người trao đổi ánh mắt, trốn ra phía sau bếp.
Tiểu nhị bưng món ăn, người này nói với người khác, “Tam gia hôm nay sao lại giận ghê vậy?”
“Ai biết chứ.” Một người khác bưng tô canh lên, “Đoán chừng tối hôm qua tiểu tử kia không hầu hạ hảo, chọc Tam gia mất hứng đi.”
“Hắc hắc, ta xem là vậy.” Hai người hư cười liền đi.
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu từ phía sau bếp ra ngoài, đi theo bọn họ ra khỏi phòng bếp, phóng qua mấy gian phòng, đã nhìn thấy một cái sân nhỏ phía trước... Giữa sân bày một cái bàn lớn, có ba người đang ngồi ở đó ăn cơm, mặc dù là ba người, nhưng một bàn lớn món ăn kia, đủ mười lăm người ăn.
Bên cạnh có lưu một nha hoàn tiểu nhị đang đứng, để bưng trà rót nước, thêm rượu phân món ăn.
“Mẹ! Cấp mặt không cần mặt, tối nay giết cả nhà bọn chúng!” Một người trong cao gầy mở miệng hùng hùng hổ hổ.
Theo tiểu tư quán trà miêu tả lúc trước, kẻ vóc người cao gầy này hẳn là lão Tam, Khổng Bá, còn hai người đối diện, một phiêu phì thể tráng, xem ra có ít nhất hai ba trăm cân, hẳn là lão Đại Lưu Vĩnh Bá, một người khác tương đối tinh tráng, thoạt nhìn là kẻ biết chút quyền cước, hẳn là lão Nhị Vương Khải Bá. Ba người này mặc dù tướng mạo thân hình khác biệt khá xa, nhưng đều có một đặc thù chung, chính là khuôn mặt dữ tợn, ánh mắt hung ác hèn hạ, nhìn qua cũng không phải là người đứng đắn gì.
Bạch Ngọc Đường liếc nhìn Triển Chiêu — nhìn chính là không vừa mắt.
Triển Chiêu đưa tay quạt gió cho hắn — ngoan đi, nhịn thêm chút.
Bạch Ngọc Đường một chưởng quét qua, Triển Chiêu bắt được, hai người trợn mắt nhìn nhau, phía dưới truyền đến tiếng nói chuyện, mới phục hồi tinh thần lại tiếp tục nhìn.
“Ai, chính là Vũ tú tài kia sao, giả vờ nghiêm chỉnh!” Lưu Vĩnh Bá bĩu môi, “Hơn nữa dung mạo cũng bình thường, chỉ là thanh tú chút thôi, Tam đệ, đừng tức giận.”
“Đúng vậy, nếu ngươi thích, tối nay đi bắt trở lại, trói lại giam trong phòng, muốn thế nào được thế đó!” Vương Khải Bá gắp cái đùi gà cho lão Tam, “Đợi lát nữa còn có chuyện đứng đắn phải làm, cũng đừng để cho tiểu Hầu gia thấy sắc mặt của ngươi a.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đối mắt — tiểu Hầu gia?
“Làm sao sẽ.” Khổng Bá khoát khoát tay, “Ta cũng không phải là người phân không rõ nặng nhẹ, chẳng qua là quả thực bị tên mọt sách kia chọc tức, một lát yến thỉnh tiểu Hầu gia xong rồi, ta phải đi đem hắn chộp tới, cho hắn biết thử lợi hại!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cảm thấy lần này thật đúng là tới đúng rồi, một lát liền theo mấy người đi xem thử, đến tột cùng là vị tiểu Hầu gia nào.
Lại đợi một lát, mọi người ăn cơm từng người đi chuẩn bị, Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, “Làm sao ăn thuốc kia, không thấy có phản ứng gì vậy?”
“Được một canh giờ mới có phản ứng.” Bạch Ngọc Đường cười nhẹ, “Yên tâm, thuốc đại tẩu làm, trăm thử bách linh!”
“Nga...” Triển Chiêu khiêu mi gật đầu, chờ xem kịch vui.
Chờ thu thập xong, Tam Bá ra ngoài, Bạch Ngọc Đường ở trên nóc phòng che miệng, thiếu chút nữa cười phun... Ba người này đem bản thân quấn như khúc vải, trang phục lộng lẫy ra ngoài, bất quá cái gọi là mặc quần áo nhìn phẩm mạo, mấy người này mỗi người đều dung tục như vậy, một thân tơ lụa đắp lên người thật đúng là khiến người ta dở khóc dở cười.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thấy mấy người lên thuyền hoa, liền lặng lẽ đi theo. Thuyền đi một hồi, chỉ thấy phía đối diện có một chiếc lớn hơn chạy đến.
“Đây không phải là thuyền quan sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.
“Ân.” Triển Chiêu cũng nhíu mày, “Đó là thuyền vận chuyển vật liệu, bất quá không phải thuyền lớn là thuyền nhỏ... Đoán chừng là quan viên thủy vận vùng này đang dùng.”
“Quản viên thủy vận?” Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, “Chẳng lẽ là Tam Bá này còn có quan hệ với quan viên trong thành Khai Phong phủ?”
Triển Chiêu thở dài, “Khó nói, nếu như phía trên không có ai, Tam Bá đoán chừng cũng không lớn lối như vậy.
Chỉ chốc lát sau, hai mũi thuyền liền chạm nhau, boong tàu của thuyền quan cao hơn chút, thủy thủ đoàn để xuống một khối đại bản, tiếp thông hai thuyền.
Tam Bá tề tề ra đón, vừa bảo, “Ai nha Liễu đại nhân... Chờ ngài đã lâu.”
Khi đang nói chuyện, từ trên thuyền quan đi ra một người trung niên phì phì thấp thấp, mặc quan phục ngũ phẩm, đầy mặt bóng dầu, mặt tròn vo, có chút tầm thường.
“Nga...” Triển Chiêu lắc lắc đầu khinh thường, đối Bạch Ngọc Đường nói, “Hắn là một phó sứ của thủy vận, tên là Liễu Đại Long, là một hôn quan chuyên biết vỗ ngựa kiếm béo bở.”
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, “Không có danh khí gì a.”
Triển Chiêu bật cười, “Quan nổi danh có hai loại, một loại là đại gian, giống như Bàng Thái sư vậy, một loại là đại trung, tựa như Bao đại nhân. Bất quá đại đa số quan viên vẫn là tầm thường lẫn vào cuộc sống, giống như Liễu Đại Long này, mặc dù có chút tật bệnh, bất quá còn chưa phạm phải trọng tội.”
Khi đang nói chuyện, Liễu Đại Long đã đi tới mũi thuyền, vừa nháy mắt với Tam huynh đệ, vừa đối một người trẻ tuổi phía sau cùng ra tới bảo, “Tiểu Hầu gia, đến rồi!”
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu giương mắt nhìn, mắt thấy hình dáng cái gọi là tiểu Hầu gia, hai người đồng thời nhụt chí... Thật là đất bị nhiễm mặn chuyên xuất tôm muối, nước xấu mãi mãi cũng không ra được hảo hàng... Người ra tới không phải Bàng Dục sao, khó trách gọi hắn tiểu Hầu gia.
Lúc này, đột nhiên liền nghe đến một tiếng “kẽo kẹt”, cửa phòng bị đẩy ra, Lưu Ngọc đã thay y phục cắt tỉa mái tóc gọn gàng, đi ra.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trong nháy mắt phản ứng tới, vội vàng văng ra, hai người đồng thời tránh ra, bồn gỗ giặt quần áo là đặt ở trên thành giếng, mất thăng bằng liền đổ xuống, bộ xiêm y của Bạch Ngọc Đường rơi xuống đất.
Triển Chiêu theo bản năng đi qua nhặt, Bạch Ngọc Đường cũng đưa tay nhặt, hai người lại dựa đến cùng nhau... Nhìn nhau ngây người.
“Hai ngươi làm gì đó?” Lưu Ngọc vừa dùng cây trâm gỗ cố định tóc, vừa đi tới nhìn hai người, tầm mắt rơi xuống bộ xiêm y Triển Chiêu đang phơi bên trên, cau mày, “Cái này sao lại phơi vậy?” Đi tới cầm lấy xiêm y nhìn nhìn, cau mày, “Bọt bồ kết còn chưa rửa sạch nữa, y phục nhăn như vậy, đợi khô rồi liền không có cách nào mặc được.” Vừa nói, vừa cầm quần áo từ trên giá cầm xuống, thuận tay cũng nhặt bộ xiêm y trên đất của Bạch Ngọc Đường, nhìn nhìn, lắc đầu. Múc nước từ giếng lên, cầm quần áo ngâm vào trong nước sạch, bắt đầu giặt.
Bạch Ngọc Đường rửa tay xong, xoay mặt nhìn Triển Chiêu bên cạnh, bĩu môi, “Mèo chết, còn dạy ta, bản thân cũng là tám lạng nửa cân!”
Triển Chiêu nhìn trời.
Thấy Lưu Ngọc đang giặt quần áo, chừng không có việc gì, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liền ngồi xuống ở băng đá bên cạnh, Triển Chiêu hỏi, “Lưu cô nương, ngươi biết Xà Ưng Giáo không?”
Lưu Ngọc sửng sốt, quay đầu lại nhìn Triển Chiêu, gật đầu, “Ta biết.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, “Có thể nói nghe một chút chăng?”
“Cha mẹ ta đều là người của Xà Ưng Giáo.” Lưu Ngọc thản nhiên nói, “Ta khi còn bé không hiểu lắm, nhưng trước ngực bọn họ đều có xăm một bức hình xà ưng. Ta nhớ lúc còn rất nhỏ, đã có một người tới, nói cũng xăm một bức trên ngực ta, nhưng mẹ ta ôm ta sống chết không chịu, nói nhà chúng ta chỉ có một đứa bé là ta, xin lưu lại chút huyết mạch đi... Sau đó cha ta đem người đó đuổi ra ngoài, chuyện này liền không quan tâm nữa, nhưng là từ đó về sau, cha mẹ liền bắt đầu trở nên khiếp sợ hoảng loạn, cả ngày có một cơn gió thổi cỏ lay cũng sẽ chịu kinh sợ rất lớn, mãi đến về sau bị diệt môn.”
“Vậy ngươi có biết tại sao Tam Bá kia muốn giết cả nhà ngươi hay không?” Bạch Ngọc Đường có chút không hiểu hỏi nàng.
“Ta không biết.” Lưu Ngọc lắc lắc đầu, “Dường như nghe được cha mẹ ta cầu xin tha thứ, còn nói cái gì thần phục chủ thượng cái gì... Tóm lại đại thể có liên quan đến Xà Ưng Giáo.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vừa đối diện một cái, nha đầu này cũng coi là đáng thương.
Lưu Ngọc mau tay mau chân giặt sạch y phục của Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, phơi trên cây gậy trúc, bảo với hai người, “Giặt xong rồi, các ngươi giúp ta như vậy, sau này việc gì cũng cứ gọi ta làm đi, ta rất tài giỏi!”
Triển Chiêu gật đầu, đối Lưu Ngọc cười nói, “Thật là cám ơn ngươi.”
Lưu Ngọc khoát khoát tay, xoay người trở về nhà đi lo việc khác.
Triển Chiêu quay đầu lại nhìn Bạch Ngọc Đường, “Cô nương này con người rất tốt.”
“Đúng vậy... Đáng tiếc mệnh khổ, hại nàng chính là Tam Bá kia.” Bạch Ngọc Đường khiêu khiêu mi.
“Ngươi muốn đi dạy dỗ bọn họ?” Triển Chiêu hỏi.
“Miêu nhi, bây giờ đã có chứng thực, chúng ta có thể trực tiếp bắt Tam Bá kia về Khai Phong phủ đi, chờ hỏi rõ ngọn nguồn, liền nhét vào bên trong cẩu đầu trảm.” Bạch Ngọc Đường hơi bất mãn, “Hại người như vậy, không chỉnh chết bọn họ không được mà.”
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, bảo, “Dù sao tối nay thu thập bọn họ, không bằng bây giờ ta thầm đi do thám một trận?”
Bạch Ngọc Đường sửng sốt, gật đầu, “Ý kiến hay, đi hang ổ ba con rùa đen nhìn thử.”
Thương lượng xong, hai người ra khỏi sân, chạy tới chỗ ở của Tam Bá. Hai người đi, bên trong dược lư, Công Tôn đang chế thuốc, Bàng Thống lại là luôn luôn nằm ở bên cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài, một màn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường giặt quần áo mới vừa rồi hắn thấy rõ, bất đắc dĩ than thở, hỏi Công Tôn, “Người ở Khai Phong phủ các ngươi, mỗi ngày nhìn thấy hai người bọn họ hình dạng này đều không gấp sao? Người ngoài như ta nhìn cũng thấy gấp.”
Công Tôn giương mắt nhìn nhìn Bàng Thống, bảo, “Gấp cái gì, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, đến lúc đó luôn sẽ biết.” Nói xong, chỉ cái bàn bên cạnh, “Đem những dược liệu kia đưa cho ta.”
Bàng Thống đi qua cầm.
“Ngươi cẩn thận a, những dược liệu kia ngửi thấy sẽ hắt hơi.”
“Hắt xì... Ngươi không nói sớm!”
Công Tôn nhận lấy dược liệu cười híp mắt.
Bàng Thống nheo mắt lại — cố ý! Tuyệt đối là cố ý, nhìn vẻ mặt y hệt hồ ly kìa!
Chỗ ở của Tam Bá nằm trên cuối con đường phía tây của Dĩnh Xương phủ, là một chỗ phồn hoa, trên cả con đường cũng là tửu lâu quán trà lớn, còn có mấy kỹ viện, sau phòng có con sông, bên trong có hai chiếc thuyền hoa đỗ lại.
“Miêu nhi, nhìn.” Bạch Ngọc Đường giơ tay chỉ cây cờ nhỏ cắm trên nóc thuyền hoa, đó là một lá cờ mặt màu đen, phía trên vẽ ba chấm tròn màu đỏ, sắp thành hình tam giác, “Dọc đường, cạnh cửa rất nhiều cửa hàng đều có loại lá cờ này.”
“Đoán chừng đây đều là sản nghiệp của Tam Bá đi.” Triển Chiêu khiêu khiêu mi, “Ngươi xem tòa nhà hắn, so với phủ nha Huyện thái gia còn giống phủ nha hơn, so sánh, mấy tòa nhà khác của Dĩnh Xương phủ đều rất bình thường.”
Sau đó, hai người giấu kín hành tung, vào trong hẻm nhỏ nhảy lên tường viện, Bạch Ngọc Đường đứng ở trên tường viện sờ sờ cằm, “Miêu nhi, hai ta thật giống đang làm tặc...” Nói còn chưa dứt lời, liền bị Triển Chiêu nhéo một cái.
Bên trong viện tràn đầy hoa cỏ, nhưng không có ai, xem ra đều ở phía trước.
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu định lên nóc phòng, dõi mắt chung quanh, chỉ thấy ống khói chỗ phòng bếp tỏa khói lượn lờ.
Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu, “Miêu nhi, đến phòng bếp dạo một chút.”
“Phòng bếp?” Triển Chiêu khó hiểu, liền theo Bạch Ngọc Đường cùng đi phòng bếp.
Hai người hạ xuống trên mái hiên nhìn vào trong, chỉ thấy có mấy tiểu nhị đang bưng món ăn ra cửa, vội vàng lại rụt lên. Thấy bọn tiểu nhị bưng thức ăn rời đi, hai người nhảy xuống nóc phòng, chui vào trong phòng bếp.
“Phòng bếp có cái gì hay để nhìn?” Triển Chiêu kéo ống tay áo Bạch Ngọc Đường, “Chúng ta đi theo tiểu nhị đưa món ăn đi, đoán chừng liền có thể tìm tới Tam Bá.”
“Ai, không vội không vội.” Bạch Ngọc Đường khoát khoát tay, chỉ chỉ mấy món ăn trên bàn, “Không phải vẫn còn mấy món chưa mang đi sao.”
“Ngươi muốn làm gì vậy?” Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường từ bên hông móc ra một bọc bột thuốc nhỏ ra, liền tò mò tiến lại nhìn.
“Trước khi ra cửa đại tẩu cho ta.” Bạch Ngọc Đường cười nói, “Bảo thuốc tốt chuyên trị kẻ gian ác!” Nói xong, đem bột thuốc vẩy vào trong canh cùng những món ăn khác, vừa rắc Bạch Ngọc Đường vừa cau mày, “Món ăn này sao dầu mỡ như vậy.”
“Đúng vậy.” Triển Chiêu cũng nhíu mày, “Đều là thịt cá, nhìn thôi cũng mất hứng ăn.”
Rất nhanh, tiểu nhị lại trở về bưng thức ăn, hai người trao đổi ánh mắt, trốn ra phía sau bếp.
Tiểu nhị bưng món ăn, người này nói với người khác, “Tam gia hôm nay sao lại giận ghê vậy?”
“Ai biết chứ.” Một người khác bưng tô canh lên, “Đoán chừng tối hôm qua tiểu tử kia không hầu hạ hảo, chọc Tam gia mất hứng đi.”
“Hắc hắc, ta xem là vậy.” Hai người hư cười liền đi.
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu từ phía sau bếp ra ngoài, đi theo bọn họ ra khỏi phòng bếp, phóng qua mấy gian phòng, đã nhìn thấy một cái sân nhỏ phía trước... Giữa sân bày một cái bàn lớn, có ba người đang ngồi ở đó ăn cơm, mặc dù là ba người, nhưng một bàn lớn món ăn kia, đủ mười lăm người ăn.
Bên cạnh có lưu một nha hoàn tiểu nhị đang đứng, để bưng trà rót nước, thêm rượu phân món ăn.
“Mẹ! Cấp mặt không cần mặt, tối nay giết cả nhà bọn chúng!” Một người trong cao gầy mở miệng hùng hùng hổ hổ.
Theo tiểu tư quán trà miêu tả lúc trước, kẻ vóc người cao gầy này hẳn là lão Tam, Khổng Bá, còn hai người đối diện, một phiêu phì thể tráng, xem ra có ít nhất hai ba trăm cân, hẳn là lão Đại Lưu Vĩnh Bá, một người khác tương đối tinh tráng, thoạt nhìn là kẻ biết chút quyền cước, hẳn là lão Nhị Vương Khải Bá. Ba người này mặc dù tướng mạo thân hình khác biệt khá xa, nhưng đều có một đặc thù chung, chính là khuôn mặt dữ tợn, ánh mắt hung ác hèn hạ, nhìn qua cũng không phải là người đứng đắn gì.
Bạch Ngọc Đường liếc nhìn Triển Chiêu — nhìn chính là không vừa mắt.
Triển Chiêu đưa tay quạt gió cho hắn — ngoan đi, nhịn thêm chút.
Bạch Ngọc Đường một chưởng quét qua, Triển Chiêu bắt được, hai người trợn mắt nhìn nhau, phía dưới truyền đến tiếng nói chuyện, mới phục hồi tinh thần lại tiếp tục nhìn.
“Ai, chính là Vũ tú tài kia sao, giả vờ nghiêm chỉnh!” Lưu Vĩnh Bá bĩu môi, “Hơn nữa dung mạo cũng bình thường, chỉ là thanh tú chút thôi, Tam đệ, đừng tức giận.”
“Đúng vậy, nếu ngươi thích, tối nay đi bắt trở lại, trói lại giam trong phòng, muốn thế nào được thế đó!” Vương Khải Bá gắp cái đùi gà cho lão Tam, “Đợi lát nữa còn có chuyện đứng đắn phải làm, cũng đừng để cho tiểu Hầu gia thấy sắc mặt của ngươi a.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đối mắt — tiểu Hầu gia?
“Làm sao sẽ.” Khổng Bá khoát khoát tay, “Ta cũng không phải là người phân không rõ nặng nhẹ, chẳng qua là quả thực bị tên mọt sách kia chọc tức, một lát yến thỉnh tiểu Hầu gia xong rồi, ta phải đi đem hắn chộp tới, cho hắn biết thử lợi hại!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cảm thấy lần này thật đúng là tới đúng rồi, một lát liền theo mấy người đi xem thử, đến tột cùng là vị tiểu Hầu gia nào.
Lại đợi một lát, mọi người ăn cơm từng người đi chuẩn bị, Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, “Làm sao ăn thuốc kia, không thấy có phản ứng gì vậy?”
“Được một canh giờ mới có phản ứng.” Bạch Ngọc Đường cười nhẹ, “Yên tâm, thuốc đại tẩu làm, trăm thử bách linh!”
“Nga...” Triển Chiêu khiêu mi gật đầu, chờ xem kịch vui.
Chờ thu thập xong, Tam Bá ra ngoài, Bạch Ngọc Đường ở trên nóc phòng che miệng, thiếu chút nữa cười phun... Ba người này đem bản thân quấn như khúc vải, trang phục lộng lẫy ra ngoài, bất quá cái gọi là mặc quần áo nhìn phẩm mạo, mấy người này mỗi người đều dung tục như vậy, một thân tơ lụa đắp lên người thật đúng là khiến người ta dở khóc dở cười.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thấy mấy người lên thuyền hoa, liền lặng lẽ đi theo. Thuyền đi một hồi, chỉ thấy phía đối diện có một chiếc lớn hơn chạy đến.
“Đây không phải là thuyền quan sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.
“Ân.” Triển Chiêu cũng nhíu mày, “Đó là thuyền vận chuyển vật liệu, bất quá không phải thuyền lớn là thuyền nhỏ... Đoán chừng là quan viên thủy vận vùng này đang dùng.”
“Quản viên thủy vận?” Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, “Chẳng lẽ là Tam Bá này còn có quan hệ với quan viên trong thành Khai Phong phủ?”
Triển Chiêu thở dài, “Khó nói, nếu như phía trên không có ai, Tam Bá đoán chừng cũng không lớn lối như vậy.
Chỉ chốc lát sau, hai mũi thuyền liền chạm nhau, boong tàu của thuyền quan cao hơn chút, thủy thủ đoàn để xuống một khối đại bản, tiếp thông hai thuyền.
Tam Bá tề tề ra đón, vừa bảo, “Ai nha Liễu đại nhân... Chờ ngài đã lâu.”
Khi đang nói chuyện, từ trên thuyền quan đi ra một người trung niên phì phì thấp thấp, mặc quan phục ngũ phẩm, đầy mặt bóng dầu, mặt tròn vo, có chút tầm thường.
“Nga...” Triển Chiêu lắc lắc đầu khinh thường, đối Bạch Ngọc Đường nói, “Hắn là một phó sứ của thủy vận, tên là Liễu Đại Long, là một hôn quan chuyên biết vỗ ngựa kiếm béo bở.”
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, “Không có danh khí gì a.”
Triển Chiêu bật cười, “Quan nổi danh có hai loại, một loại là đại gian, giống như Bàng Thái sư vậy, một loại là đại trung, tựa như Bao đại nhân. Bất quá đại đa số quan viên vẫn là tầm thường lẫn vào cuộc sống, giống như Liễu Đại Long này, mặc dù có chút tật bệnh, bất quá còn chưa phạm phải trọng tội.”
Khi đang nói chuyện, Liễu Đại Long đã đi tới mũi thuyền, vừa nháy mắt với Tam huynh đệ, vừa đối một người trẻ tuổi phía sau cùng ra tới bảo, “Tiểu Hầu gia, đến rồi!”
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu giương mắt nhìn, mắt thấy hình dáng cái gọi là tiểu Hầu gia, hai người đồng thời nhụt chí... Thật là đất bị nhiễm mặn chuyên xuất tôm muối, nước xấu mãi mãi cũng không ra được hảo hàng... Người ra tới không phải Bàng Dục sao, khó trách gọi hắn tiểu Hầu gia.