Chương : 20
Dương Hải Sơn mặt mày căng thẳng!
Cảm nhận đầu tiên của hắn về Diệp Thiên là quá trẻ.
Tuổi tác còn chưa tới ba mươi mà có sự quyết đoán cùng thế lực như thế, đúng là hiếm thấy.
Quan trọng hơn là, Diệp Thiên quá thần bí.
Dương Hải Sơn tự nhận là người có mắt nhìn người, nhưng đến Diệp Thiên ông ta lại khó đoán.
Hay có thể nói là, không xác định được!
Mới mấy tiếng trước đã một tay diệt cả gia đình họ Hồ, cao ngạo vô cùng.
Thế mà hiện tại lại ngồi chỗ này uống trà, tư thái điềm tĩnh thanh nhã.
Mỗi người thường chỉ có một loại tính cách duy nhất!
Chỉ có Diệp Thiên là Dương Hải Sơn nhìn không ra rốt cục thuộc loại tính cách nào.
"Cậu chính là Diệp Thiên? Tuổi tác cũng không lớn, nhưng kiêu ngạo lại không vừa!"
Dương Hải Sơn liền hừ một tiếng, định bước vào cái đình nhỏ nhưng chân vừa nhấc lên lại không hạ xuống ngay được.
Ông ta không phải là không muốn vào mà là có cảm giác người này dường như có sức mạnh vô hình nào đó khiến ông ta đứng yên ở chỗ này.
Ông ta không cách nào tiến lên cả!
"Diệp Thiên, cậu làm vậy là có ý gì?"
Dương Hải Sơn liền thu chân về, vẻ mặt không cam lòng.
Hành động này là ý gì đây, mới gặp liền uy hiếp luôn sao?
Diệp Thiên lại rót một chén trà, từ từ thưởng thức.
"Không có gì. Chỉ là..."
"Nếu đã đến xin lỗi thì phải ra dáng xin lỗi chứ."
Giọng nói của Diệp Thiên nghe thì tao nhã lịch sự, nhưng lại khiến người nghe có cảm giác bị áp bức cùng cực.
"Cậu..." Dương Hải Sơn mặt mày sa sầm.
"Diệp Thiên, tôi đến đây đã là cho cậu thể diện lắm rồi, cậu đừng có mà được voi đòi tiên."
Dương Hải Sơn tung hoành ngang dọc đã mấy chục năm, người như vậy thì ai cũng phải nể ông ta mấy phần.
Thế mà Diệp Thiên lại không hề nể nang ông ta. Dương Hải Sơn làm sao có thể chịu được.
"Diệp Thiên, đừng có tưởng tôk đến đây là tôi sợ cậu. Cùng lắm thì chúng ta mất cả chì lẫn chài."
Đến mức này rồi nhưng Diệp Thiên vẫn không có chút dao động nào, vẫn thưởng thức chén trà trong tay.
"Tùy ông!"
Chỉ hai chữ ngắn ngủi này đã khiến Dương Hải Sơn mặt mũi trắng bệch.
Tên Diệp Thiên này rõ ràng là muốn làm nhục ông ta.
"Được, là cậu nói đấy, nếu tôi đã rời khỏi ngọn núi Thiên Khuyết này rồi thì gia đình họ Diệp và Gia đình họ Dương cũng chỉ có thể một mất một còn mà thôi."
Dương Hải Sơn liền nghiến răng sổ ra mấy câu.
Tuy ông ta nói vậy, nhưng lại không hề có ý định bỏ đi.
Ông ta có dự cảm, nếu bỏ đi thật thì gia đình họ Dương cũng sẽ theo bước gia đình họ Hồ,
Bất ngờ nhất chính là, Diệp Thiên lại bỗng nhiên trầm mặc thưởng thức chén trà, từ đầu đến cuối không nói một lời.
Dương Hải Sơn này đã lỡ leo lên lưng cọp rồi, há còn có đường lui sao? Đã đâm lao rồi thì đành theo lao vậy.
Trong tâm bùng lên cơn giận nhưng không biết xả đi đâu.
Diệp Thiên đúng là thủ đoạn không đơn giản, chỉ mấy câu nói đã khiến Dương Hải Sơn rơi vào thế bị động rồi.
Đến giờ phút này, Dương Hải Sơn mới bắt cần trọng với trọng Diệp Thiên.
"Diệp Thiên, rốt cục cậu muốn thế nào?"
Dương Hải Sơn liền hỏi lại, chỉ có điều, Diệp Thiên lại quay lưng đứng dậy nhìn về phía xa mà không phản ứng gì cả.
Dương Hải Sơn nghiến răng nghiến lợi, còn đang định hỏi lại thì đã bị Lâm Khuê chặn trước mặt.
Lâm Khuê liền chỉ về hướng chân núi, ra hiệu mời về.
"Ông Dương, mời về cho!"
Khốn khiếp!
Dương Hải Sơn muốn chửi lắm rồi.
Hiện tại ông ta không thể cứ thế mà đi được.
Trong lúc bất lực, ông ta đành cắn răng rồi nhìn Dương Kiều Kiều, cắn răng mà mở miệng nói.
"Kiều Kiều, xin lỗi anh Diệp một tiếng đi!"
"A. Vâng!"
Dương Kiều Kiều sửng sốt một hồi, lúc này mới kịp phản ứng.
Liền thận trọng bước lên trước hai bước hơi cúi người trước Diệp Thiên.
"Diệp, Anh Diệp, xin, xin lỗi..."
Đối mặt với Diệp Thiên, Dương Kiều Kiều sợ hãi vô cùng.
Chỉ là, xin lỗi xong, Diệp Thiên vẫn đứng chắp quay lưng với Dương Hải Sơn.
Anh hoàn toàn không có ý bỏ qua.
Dương Hải Sơn đã nhẫn nhịn đến cùng rồi.
"Con gái tôi cũng đã xin lỗi rồi, anh còn muốn như thế nào nữa?
Lâm Khuê lắc đầu: "Cô ta đã xong rồi, nhưng ông thì chưa."
"Tôi nữa ư?" Dương Hải Sơn cố hết sức nuốt cơn giận.
"Tôi không hề đắc tội với cậu ấy, vì sao lại phải xin lỗi?"
Lâm Khuê liếc mắt nhìn ông ta một cái: "Con hư là do cha không biết dạy, con gái ông lại kiêu căng như thế, ông làm cha chẳng lẽ lại không có tí trách nhiệm nào sao?"
"Cậu!"
Dương Hải Sơn muốn chửi thề lắm rồi, đây đúng là ngày khó chịu nhất trong đời ông ta.
"Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi là được chứ gì?"
Nói xong ông ta liền bước hai bước đứng chắn trước mặt Dương Kiều Kiều.
"Là do tôi dạy con không nghiêm, tôi xin lỗi! Như vậy đã được rồi chứ?"
Lâm Khuê liếc nhìn Diệp Thiên, lúc này mới đi vào ngôi đình nhỏ.
"Vào đi!"
Dương Hải Sơn hừ lạnh một tiếng rồi thận trọng bước từng bước vào đình.
Lần này lại không hề có bất cứ ngăn trở nào, sức mạnh thần bí ban nãy đã biến mất không chút dấu vết.
Dương Hải Sơn thầm sợ hãi, tên Diệp Thiên này, đúng là thủ đoạn vô cùng.
"Ông chủ Dương, lần này tôi gọi ông đến là để hỏi thăm một người."
Dương Hải Sơn còn chưa kịp ngồi xuống, giọng nói của Diệp Thiên đã vang lên.
"Cậu muốn hỏi ai?" Dương Hải Sơn tức giận hừ một tiếng!
"Từ Thiên Thành!"
Từ Thiên Thành ư?
Nghe thấy ba chữ này, Dương Hải Sơn liền nhướng mày, trong lòng cảm thấy có điều không lành.
"Người của gia đình họ Từ thì cậu tới gia đình họ Từ mà hỏi, hỏi tôi làm gì?"
Giọng nói của Dương Hải Sơn nhỏ đi vài phần, con mắt ông ta híp lại.
Diệp Thiên liền quay lưng, khẽ lắc đầu: "Tôi đã tới đó rồi, nhưng bọn họ lại nói là gia đình họ Từ không có người này."
Dương Hải Sơn mất hồn, Diệp Thiên đã tới gia đình họ Từ rồi sao?
Chẳng trách!
"Tôi đây là chủ gia đình, quanh năm bận bịu công chuyện, làm gì có thời gian quản chuyện vô bổ của đám thanh niên. Tôi không biết!"
"Thật sự không biết sao?"
Diệp Thiên vừa nói vừa đột ngột xoay người lại, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Dương Hải Sơn.
Dương Hải Sơn trong nháy mắt liền run người, cảm giác trên người như có một ngọn núi đang đè lên vậy.
Trong lòng ông ta toàn là sợ hãi, ông ta nhanh chóng lui về sau, suýt chút nữa là ngã xuống đất.
Ánh mắt thật đáng sợ!
Dương Hải Sơn này tự hào bản thân đã gặp không ít nhân vật có máu mặt. Có gặp với người đứng đầu thành phố này cũng chưa hề có loại áp lực này.
Tên Diệp Thiên này không hề đơn giản.
"Không, chưa từng gặp." Dương Hải Sơn hít một hơi thật sâu, vẫn lắc đầu.”
Diệp Thiên chậm rãi ngồi xuống bàn đá.
"Thế hỏi chuyện khác, ông có biết Lâm Tuyết không?"
Lâm Tuyết ư? Dương Hải Sơn liền mở to mắt, theo bản năng liền lùi về sau hai bước.
"Diệp Thiên, cậu rốt cục muốn làm gì? Lâm Tuyết nào? Tôi không hề biết!"
Diệp Thiên không hề để ý đến ông ta, lại rót cho mình một chén trà!
"Nếu tôi nhớ không nhầm thì, Lâm Tuyết là cháu bên họ ngoại của ông! Ông một tay thúc giục cuộc hôn nhân của cô ta cùng Thiên Thành. Nhưng trước đó, ông đã giới thiệu cô ta cho Từ Thiên Minh!"
"Làm sao cậu biết?"
Diệp Thiên nói xong, Dương Hải Sơn sợ đến nỗi nhảy dựng lên.
Chuyện này chỉ có ông ta, Lâm Tuyết cùng Từ Thiên Minh biết. Tại sao Diệp Thiên lại biết?
Trong lòng Dương Hải Sơn có một dự cảm không lành.
"Còn nữa, tài sản của Thiên Thành cũng bị chia năm xẻ bảy, vậy hẳn là ông cũng có một phần đúng không?”
Diệp Thiên lại lên tiếng lần nữa, Dương Hải Sơn lần này im bặt.
Mặt ông ta trầm xuống, mắt nhìn chòng chọc vào Diệp Thiên đang bộc lộ sát khí.
Nói đến đây, Diệp Thiên không thèm nhìn thẳng ông ta nữa, ngữ khí đầy oán giận.
"Từ Thiên Minh cũng chỉ là một tên dốt đặc! Làm sao có thể nghĩ ra loại kế sách hoàn hảo như vậy được? Vì thế nên có thể nói sau lưng hắn nhất định có người bày mưu cho. Không những thế còn được bà lão yêu nghiệt của nhà họ Từ ngầm đồng ý!"
"Thiên Thành vì thế mà chết không minh bạch!"
Diệp Thiên nhìn về phía Dương Hải Sơn, tất cả mọi chuyện anh đều nắm rõ ràng.
"Tôi nói có đúng không?"
Dương Hải Sơn còn đang im lặng, sắc mặt dần chuyển thành xám như tro, trán ứa đầy mồ hôi.
"Diệp Thiên, rốt cục cậu muốn thế nào?"
Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn về phía xa xa: "Là huynh đệ tốt của Thiên Thành, tôi chỉ muốn thay cậu ấy đòi lại công bằng mà thôi!"
Sắc mặt Dương Hải Sơn khó coi vô cùng.
"Vậy chính là muốn đối đầu với gia đình họ Dương và gia đình họ Từ!"
"Thế thì đã làm sao?"
Diệp Thiên phất tay áo, trong lời nói tràn đầy bá khí ngạo nghễ thiên hạ.
Cảm nhận đầu tiên của hắn về Diệp Thiên là quá trẻ.
Tuổi tác còn chưa tới ba mươi mà có sự quyết đoán cùng thế lực như thế, đúng là hiếm thấy.
Quan trọng hơn là, Diệp Thiên quá thần bí.
Dương Hải Sơn tự nhận là người có mắt nhìn người, nhưng đến Diệp Thiên ông ta lại khó đoán.
Hay có thể nói là, không xác định được!
Mới mấy tiếng trước đã một tay diệt cả gia đình họ Hồ, cao ngạo vô cùng.
Thế mà hiện tại lại ngồi chỗ này uống trà, tư thái điềm tĩnh thanh nhã.
Mỗi người thường chỉ có một loại tính cách duy nhất!
Chỉ có Diệp Thiên là Dương Hải Sơn nhìn không ra rốt cục thuộc loại tính cách nào.
"Cậu chính là Diệp Thiên? Tuổi tác cũng không lớn, nhưng kiêu ngạo lại không vừa!"
Dương Hải Sơn liền hừ một tiếng, định bước vào cái đình nhỏ nhưng chân vừa nhấc lên lại không hạ xuống ngay được.
Ông ta không phải là không muốn vào mà là có cảm giác người này dường như có sức mạnh vô hình nào đó khiến ông ta đứng yên ở chỗ này.
Ông ta không cách nào tiến lên cả!
"Diệp Thiên, cậu làm vậy là có ý gì?"
Dương Hải Sơn liền thu chân về, vẻ mặt không cam lòng.
Hành động này là ý gì đây, mới gặp liền uy hiếp luôn sao?
Diệp Thiên lại rót một chén trà, từ từ thưởng thức.
"Không có gì. Chỉ là..."
"Nếu đã đến xin lỗi thì phải ra dáng xin lỗi chứ."
Giọng nói của Diệp Thiên nghe thì tao nhã lịch sự, nhưng lại khiến người nghe có cảm giác bị áp bức cùng cực.
"Cậu..." Dương Hải Sơn mặt mày sa sầm.
"Diệp Thiên, tôi đến đây đã là cho cậu thể diện lắm rồi, cậu đừng có mà được voi đòi tiên."
Dương Hải Sơn tung hoành ngang dọc đã mấy chục năm, người như vậy thì ai cũng phải nể ông ta mấy phần.
Thế mà Diệp Thiên lại không hề nể nang ông ta. Dương Hải Sơn làm sao có thể chịu được.
"Diệp Thiên, đừng có tưởng tôk đến đây là tôi sợ cậu. Cùng lắm thì chúng ta mất cả chì lẫn chài."
Đến mức này rồi nhưng Diệp Thiên vẫn không có chút dao động nào, vẫn thưởng thức chén trà trong tay.
"Tùy ông!"
Chỉ hai chữ ngắn ngủi này đã khiến Dương Hải Sơn mặt mũi trắng bệch.
Tên Diệp Thiên này rõ ràng là muốn làm nhục ông ta.
"Được, là cậu nói đấy, nếu tôi đã rời khỏi ngọn núi Thiên Khuyết này rồi thì gia đình họ Diệp và Gia đình họ Dương cũng chỉ có thể một mất một còn mà thôi."
Dương Hải Sơn liền nghiến răng sổ ra mấy câu.
Tuy ông ta nói vậy, nhưng lại không hề có ý định bỏ đi.
Ông ta có dự cảm, nếu bỏ đi thật thì gia đình họ Dương cũng sẽ theo bước gia đình họ Hồ,
Bất ngờ nhất chính là, Diệp Thiên lại bỗng nhiên trầm mặc thưởng thức chén trà, từ đầu đến cuối không nói một lời.
Dương Hải Sơn này đã lỡ leo lên lưng cọp rồi, há còn có đường lui sao? Đã đâm lao rồi thì đành theo lao vậy.
Trong tâm bùng lên cơn giận nhưng không biết xả đi đâu.
Diệp Thiên đúng là thủ đoạn không đơn giản, chỉ mấy câu nói đã khiến Dương Hải Sơn rơi vào thế bị động rồi.
Đến giờ phút này, Dương Hải Sơn mới bắt cần trọng với trọng Diệp Thiên.
"Diệp Thiên, rốt cục cậu muốn thế nào?"
Dương Hải Sơn liền hỏi lại, chỉ có điều, Diệp Thiên lại quay lưng đứng dậy nhìn về phía xa mà không phản ứng gì cả.
Dương Hải Sơn nghiến răng nghiến lợi, còn đang định hỏi lại thì đã bị Lâm Khuê chặn trước mặt.
Lâm Khuê liền chỉ về hướng chân núi, ra hiệu mời về.
"Ông Dương, mời về cho!"
Khốn khiếp!
Dương Hải Sơn muốn chửi lắm rồi.
Hiện tại ông ta không thể cứ thế mà đi được.
Trong lúc bất lực, ông ta đành cắn răng rồi nhìn Dương Kiều Kiều, cắn răng mà mở miệng nói.
"Kiều Kiều, xin lỗi anh Diệp một tiếng đi!"
"A. Vâng!"
Dương Kiều Kiều sửng sốt một hồi, lúc này mới kịp phản ứng.
Liền thận trọng bước lên trước hai bước hơi cúi người trước Diệp Thiên.
"Diệp, Anh Diệp, xin, xin lỗi..."
Đối mặt với Diệp Thiên, Dương Kiều Kiều sợ hãi vô cùng.
Chỉ là, xin lỗi xong, Diệp Thiên vẫn đứng chắp quay lưng với Dương Hải Sơn.
Anh hoàn toàn không có ý bỏ qua.
Dương Hải Sơn đã nhẫn nhịn đến cùng rồi.
"Con gái tôi cũng đã xin lỗi rồi, anh còn muốn như thế nào nữa?
Lâm Khuê lắc đầu: "Cô ta đã xong rồi, nhưng ông thì chưa."
"Tôi nữa ư?" Dương Hải Sơn cố hết sức nuốt cơn giận.
"Tôi không hề đắc tội với cậu ấy, vì sao lại phải xin lỗi?"
Lâm Khuê liếc mắt nhìn ông ta một cái: "Con hư là do cha không biết dạy, con gái ông lại kiêu căng như thế, ông làm cha chẳng lẽ lại không có tí trách nhiệm nào sao?"
"Cậu!"
Dương Hải Sơn muốn chửi thề lắm rồi, đây đúng là ngày khó chịu nhất trong đời ông ta.
"Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi là được chứ gì?"
Nói xong ông ta liền bước hai bước đứng chắn trước mặt Dương Kiều Kiều.
"Là do tôi dạy con không nghiêm, tôi xin lỗi! Như vậy đã được rồi chứ?"
Lâm Khuê liếc nhìn Diệp Thiên, lúc này mới đi vào ngôi đình nhỏ.
"Vào đi!"
Dương Hải Sơn hừ lạnh một tiếng rồi thận trọng bước từng bước vào đình.
Lần này lại không hề có bất cứ ngăn trở nào, sức mạnh thần bí ban nãy đã biến mất không chút dấu vết.
Dương Hải Sơn thầm sợ hãi, tên Diệp Thiên này, đúng là thủ đoạn vô cùng.
"Ông chủ Dương, lần này tôi gọi ông đến là để hỏi thăm một người."
Dương Hải Sơn còn chưa kịp ngồi xuống, giọng nói của Diệp Thiên đã vang lên.
"Cậu muốn hỏi ai?" Dương Hải Sơn tức giận hừ một tiếng!
"Từ Thiên Thành!"
Từ Thiên Thành ư?
Nghe thấy ba chữ này, Dương Hải Sơn liền nhướng mày, trong lòng cảm thấy có điều không lành.
"Người của gia đình họ Từ thì cậu tới gia đình họ Từ mà hỏi, hỏi tôi làm gì?"
Giọng nói của Dương Hải Sơn nhỏ đi vài phần, con mắt ông ta híp lại.
Diệp Thiên liền quay lưng, khẽ lắc đầu: "Tôi đã tới đó rồi, nhưng bọn họ lại nói là gia đình họ Từ không có người này."
Dương Hải Sơn mất hồn, Diệp Thiên đã tới gia đình họ Từ rồi sao?
Chẳng trách!
"Tôi đây là chủ gia đình, quanh năm bận bịu công chuyện, làm gì có thời gian quản chuyện vô bổ của đám thanh niên. Tôi không biết!"
"Thật sự không biết sao?"
Diệp Thiên vừa nói vừa đột ngột xoay người lại, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Dương Hải Sơn.
Dương Hải Sơn trong nháy mắt liền run người, cảm giác trên người như có một ngọn núi đang đè lên vậy.
Trong lòng ông ta toàn là sợ hãi, ông ta nhanh chóng lui về sau, suýt chút nữa là ngã xuống đất.
Ánh mắt thật đáng sợ!
Dương Hải Sơn này tự hào bản thân đã gặp không ít nhân vật có máu mặt. Có gặp với người đứng đầu thành phố này cũng chưa hề có loại áp lực này.
Tên Diệp Thiên này không hề đơn giản.
"Không, chưa từng gặp." Dương Hải Sơn hít một hơi thật sâu, vẫn lắc đầu.”
Diệp Thiên chậm rãi ngồi xuống bàn đá.
"Thế hỏi chuyện khác, ông có biết Lâm Tuyết không?"
Lâm Tuyết ư? Dương Hải Sơn liền mở to mắt, theo bản năng liền lùi về sau hai bước.
"Diệp Thiên, cậu rốt cục muốn làm gì? Lâm Tuyết nào? Tôi không hề biết!"
Diệp Thiên không hề để ý đến ông ta, lại rót cho mình một chén trà!
"Nếu tôi nhớ không nhầm thì, Lâm Tuyết là cháu bên họ ngoại của ông! Ông một tay thúc giục cuộc hôn nhân của cô ta cùng Thiên Thành. Nhưng trước đó, ông đã giới thiệu cô ta cho Từ Thiên Minh!"
"Làm sao cậu biết?"
Diệp Thiên nói xong, Dương Hải Sơn sợ đến nỗi nhảy dựng lên.
Chuyện này chỉ có ông ta, Lâm Tuyết cùng Từ Thiên Minh biết. Tại sao Diệp Thiên lại biết?
Trong lòng Dương Hải Sơn có một dự cảm không lành.
"Còn nữa, tài sản của Thiên Thành cũng bị chia năm xẻ bảy, vậy hẳn là ông cũng có một phần đúng không?”
Diệp Thiên lại lên tiếng lần nữa, Dương Hải Sơn lần này im bặt.
Mặt ông ta trầm xuống, mắt nhìn chòng chọc vào Diệp Thiên đang bộc lộ sát khí.
Nói đến đây, Diệp Thiên không thèm nhìn thẳng ông ta nữa, ngữ khí đầy oán giận.
"Từ Thiên Minh cũng chỉ là một tên dốt đặc! Làm sao có thể nghĩ ra loại kế sách hoàn hảo như vậy được? Vì thế nên có thể nói sau lưng hắn nhất định có người bày mưu cho. Không những thế còn được bà lão yêu nghiệt của nhà họ Từ ngầm đồng ý!"
"Thiên Thành vì thế mà chết không minh bạch!"
Diệp Thiên nhìn về phía Dương Hải Sơn, tất cả mọi chuyện anh đều nắm rõ ràng.
"Tôi nói có đúng không?"
Dương Hải Sơn còn đang im lặng, sắc mặt dần chuyển thành xám như tro, trán ứa đầy mồ hôi.
"Diệp Thiên, rốt cục cậu muốn thế nào?"
Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn về phía xa xa: "Là huynh đệ tốt của Thiên Thành, tôi chỉ muốn thay cậu ấy đòi lại công bằng mà thôi!"
Sắc mặt Dương Hải Sơn khó coi vô cùng.
"Vậy chính là muốn đối đầu với gia đình họ Dương và gia đình họ Từ!"
"Thế thì đã làm sao?"
Diệp Thiên phất tay áo, trong lời nói tràn đầy bá khí ngạo nghễ thiên hạ.