Chương : 15
Đám cưới rất náo nhiệt, dù sao hai nhà đều là người làm ăn kinh doanh, xã giao nhiều đến mức khiến Trịnh Tuân đau đầu. Hắn không hề muốn cử hành hôn lễ, nghĩ đến hôn trường, cô dâu và chú rể mặc quần áo rực rỡ cứ như là khỉ con diễn xiếc, điều này làm hắn không được thoải mái.
Hy vọng của Trịnh Tuân là hắn và Lương Tiêu đăng ký kết hôn, sau đó hưởng tuần trăng mật, như vậy không tốt hay sao? Nhưng cha mẹ hai bên đều kiên quyết muốn tổ chức một hôn lễ quy mô hoành tráng, nói là đại sự cả đời, tất yếu phải coi trọng. Nói cho cùng thì cuộc hôn nhân này không phải chuyện riêng của hai người nữa, mà là chuyện lớn của cả gia đình. Nếu cho Trịnh Tuân lựa chọn lại, hắn chắc chắn sẽ không trở thành chồng của Lương Tiêu.
Hôn lễ diễn ra rất thuận lợi, cô dâu vịn tay cha tiến vào hôn trường.
Trịnh Tuân đã vô số lần nghe người khác khen Lương Tiêu xinh đẹp, khoảng khắc này hắn mới triệt để tiếp nhận được vẻ đẹp của cô. Đáng tiếp là đối với con người ưu nhã xinh đẹp như cô, hắn lại không có cảm giác giao động. Tóm lại, hắn tin rằng Lương Tiêu không yêu hắn, chỉ là với chuyện kết hôn, lời nói của cả hai người bọn họ đều không có trọng lượng.
Trịnh Tuân thấy rằng cưới được một người xinh đẹp vô cùng làm vợ, suy cho cùng cũng là chuyện tốt cho hắn. Hắn đón tay Lương Tiêu từ trong tay bố vợ, hai người nhìn nhau cười, thật giống đôi tình nhân yêu đương mật ngọt. Về phần có tình cảm thực sự hay không, chỉ có hai người là hiểu rõ nhất.
Các bước đều tiến hành theo khuôn mẫu cũ, thuận lợi đến mức khiến Trịnh Tuân cảm thấy vô vị. Thề nguyền, trao nhẫn, uống rượu giao bôi, sau đó Trịnh Tuân nhẹ nhàng hôn môi lương tiêu. Cuối cùng, Lương Tiêu ném hoa cưới.
Một đám người tranh nhau, cuối cùng không hiểu sao lại ném trúng đầu chú rể đang đi tìm ly rượu. Mọi người cười vang, nói với hắn: “Có phải chú rể muốn kết hôn hai lần không!”
Lương Tiêu và Trịnh Tuân đều cười xòa theo bọn họ, thể hiện sự rộng lượng đến thản nhiên. Nhưng cho đến khi đám người đó tản đi, chỉ còn Trịnh Tuân đối mặt với Lương Tiêu, hai người mới không tránh khỏi xấu hổ.
Náo loạn một ngày, đến chạng vạng người ta mới tan cuộc.
Cô dâu chú rể thay quần áo, hai nhà cùng nhau đi ăn. Trong bữa tiệc, Trịnh Tuân nói rất ít, phần lớn thời gian đều là cha hắn và cha Lương Tiêu trò chuyện với nhau.
Trịnh Tuân cười nhạt trong lòng, đây mới là mục đích thực sự của bọn họ. Hắn nhìn đĩa thức ăn trước mặt, đó là tùng thử quế ngư (cá sóc quế), là món Dư Khác Bạch yêu thích nhất. Đột nhiên nghĩ người này, hắn bèn sờ sờ túi áo nhưng phát hiện đã thay âu phục rồi, tấm ảnh cũng không cầm theo.
Hắn gắp một miếng cá bỏ vào miệng, đột nhiên hơi nhớ Dư Khác Bạch, trải qua mấy ngày sống thanh tâm quả dục, cuộc sống trở nên nhàm chán vô vị.
Dư Khác Bạch vẫn làm việc đúng giờ, mặc dù hôm nay là thứ bảy. Những phòng khác đều được nghỉ, chỉ duy nhất tập thể phòng bọn họ phải tăng ca, cũng may sáu rưỡi tối quản lí vẫn thả cho về nhà. Y chấm công xong, đi theo đồng nghiệp vào thang máy, chợt nghe một bà chị và một cô gái nói chuyện: “Thật phiền phức, ngày nào cũng tăg ca, hôm nay đáng lẽ tôi phải làm phù dâu cho đám cưới cô bạn cùng phòng thời đại học.”
Dư Khác Bạch nghe được hai từ “đám cưới”, tâm trạng Dư Khác Bạch đột nhiên thắt lại, cứ như vậy trong nháy mắt y nhớ đến Trịnh Tuân. Người đàn ông đó không có gì không tốt, hắn cho y tiền, đối xử với y không tồi, lúc chia tay cũng dứt khoát nhanh gọn, thậm chí dù kết thúc hợp đồng trước thời han cũng không yêu cầu y trả lại tiền. Người như Trịnh Tuân thật sự rất khó tìm được. Y vừa nghĩ đến hắn trong lòng đã ngập tràn phiền muôn, cứ như người đó hiểu rất rõ về mình, khiến y không có cách nào bắt đầu cuộc sống mới.
Cũng nhờ như vậy Dư Khác Bạch mới hiểu rõ, có một góc nhỏ trong trái tim ý đang vang lên những tiếng thì thầm nho nhỏ, đó là tên Trịnh Tuân, cứ như là mỗi giây mỗi phút đều nhớ đến y, dù người đó có khiến y nhớ lại mình từng đê hèn đến mức nào, y vẫn muốn gặp lại hắn. Cảm xúc này rất phức tạp, thật khiến trí não Dư Khác Bạch thêm hỗn loạn.
Y vừa đi ra khỏi cửa tòa nhà công ty đã thấy Cao Dương đứng chơi game trước cửa, bên người cậu ta là một chiếc xe đạp mới mua.
“Cao Dương!” Dư Khác Bạch kinh ngạc gọi tên cậu ta, không hiểu vì sao Cao Dương lại xuất hiện ở đây.
Cao Dương ngẩng đầu lên, thấy Dư Khác Bạch đang đi về phía mình thì lập tức cất điện thoại, phất tay cười nói với y: “Tớ còn tưởng cậu phải tăng ca đến khuya cơ.”
“Sao cậu lại ở đây?” Dư Khác Bạch quan sát Cao Dương một hồi, phát hiện sau lưng cậu ta có một quả bóng rổ, nói không chừng vừa đi chơi bóng về.
“Đánh bóng xong đi ngang đây, nghĩ chờ cậu tan ca luôn.” Cao Dương cười lớn, ngồi lên xe đạp rồi nói với Dư Khác Bạch: “Lên xe đi, tớ chở cậu về nhà.”
Dư Khác Bạch cũng cười, ôm lấy quả bóng rổ rồi ngồi xuống yên sau xe đạp. Hai thanh niên trẻ tuổi vừa đạp xe vừa tán gẫu trong trời chiều mùa hạ, xuyên qua những con phố lớn ngõ nhỏ. Dư Khác Bạch nhớ lại thật lâu trước đây, trước thời y học đại học, y cũng từng gặp Cao Dương đạp xe như bay, rồi dần dần chậm lại và dừng trước mặt y. Khi đó nhà y còn chưa xảy ra biến cố, phiền não lớn nhất của y không phải là thời gian tiếp theo phải sống ra sao mà chỉ là có kịp làm xong bài tập về nhà trong đêm nay không. Nhoáng một cái đã qua nhiều năm, mục đích sống của y dần dần thay đổi, còn Cao Dương vẫn cứ sáng lạng, hăng hái, nhiệt huyết với cuộc sống. Ynhìn lại chính mình, càng ngày càng trầm mặc, còn chất chứa nhiều bí mật, thật sự tương phản với Cao Dương.
Y đột nhiên thấy có chút cô đơn, trong lòng quạnh quẽ,
Lúc đi ngang qua một cửa tiệm áo cưới, y nhìn thấy hình ảnh mình và Cao Dương phản chiếu trên tấm kính lớn của của hàng, nhìn sâu vào trong có một đôi vợ chồng sắp cưới đang thử lễ phục.
Hôm nay y không chỉ một lần nhớ vô tình đến Trịnh Tuân, người đó hôm nay đã tổ chức đám cưới, không biết có diễn ra thuận lợi không?
Dư Khác Bạch vẫn quay đầu nhìn về phía tiệm áo cưới kia, cho đến khi những chiếc xe dần dần chắn tầm nhìn của y.
Cảm giác kết hôn như thế nào nhỉ? Chú rể có vui vẻ không?
Dư Khác Bạch ngồi đờ ra sau yên xe Cao Dương, ngay cả lúc về đến nhà rồi cũng không phát hiện ra.
Hy vọng của Trịnh Tuân là hắn và Lương Tiêu đăng ký kết hôn, sau đó hưởng tuần trăng mật, như vậy không tốt hay sao? Nhưng cha mẹ hai bên đều kiên quyết muốn tổ chức một hôn lễ quy mô hoành tráng, nói là đại sự cả đời, tất yếu phải coi trọng. Nói cho cùng thì cuộc hôn nhân này không phải chuyện riêng của hai người nữa, mà là chuyện lớn của cả gia đình. Nếu cho Trịnh Tuân lựa chọn lại, hắn chắc chắn sẽ không trở thành chồng của Lương Tiêu.
Hôn lễ diễn ra rất thuận lợi, cô dâu vịn tay cha tiến vào hôn trường.
Trịnh Tuân đã vô số lần nghe người khác khen Lương Tiêu xinh đẹp, khoảng khắc này hắn mới triệt để tiếp nhận được vẻ đẹp của cô. Đáng tiếp là đối với con người ưu nhã xinh đẹp như cô, hắn lại không có cảm giác giao động. Tóm lại, hắn tin rằng Lương Tiêu không yêu hắn, chỉ là với chuyện kết hôn, lời nói của cả hai người bọn họ đều không có trọng lượng.
Trịnh Tuân thấy rằng cưới được một người xinh đẹp vô cùng làm vợ, suy cho cùng cũng là chuyện tốt cho hắn. Hắn đón tay Lương Tiêu từ trong tay bố vợ, hai người nhìn nhau cười, thật giống đôi tình nhân yêu đương mật ngọt. Về phần có tình cảm thực sự hay không, chỉ có hai người là hiểu rõ nhất.
Các bước đều tiến hành theo khuôn mẫu cũ, thuận lợi đến mức khiến Trịnh Tuân cảm thấy vô vị. Thề nguyền, trao nhẫn, uống rượu giao bôi, sau đó Trịnh Tuân nhẹ nhàng hôn môi lương tiêu. Cuối cùng, Lương Tiêu ném hoa cưới.
Một đám người tranh nhau, cuối cùng không hiểu sao lại ném trúng đầu chú rể đang đi tìm ly rượu. Mọi người cười vang, nói với hắn: “Có phải chú rể muốn kết hôn hai lần không!”
Lương Tiêu và Trịnh Tuân đều cười xòa theo bọn họ, thể hiện sự rộng lượng đến thản nhiên. Nhưng cho đến khi đám người đó tản đi, chỉ còn Trịnh Tuân đối mặt với Lương Tiêu, hai người mới không tránh khỏi xấu hổ.
Náo loạn một ngày, đến chạng vạng người ta mới tan cuộc.
Cô dâu chú rể thay quần áo, hai nhà cùng nhau đi ăn. Trong bữa tiệc, Trịnh Tuân nói rất ít, phần lớn thời gian đều là cha hắn và cha Lương Tiêu trò chuyện với nhau.
Trịnh Tuân cười nhạt trong lòng, đây mới là mục đích thực sự của bọn họ. Hắn nhìn đĩa thức ăn trước mặt, đó là tùng thử quế ngư (cá sóc quế), là món Dư Khác Bạch yêu thích nhất. Đột nhiên nghĩ người này, hắn bèn sờ sờ túi áo nhưng phát hiện đã thay âu phục rồi, tấm ảnh cũng không cầm theo.
Hắn gắp một miếng cá bỏ vào miệng, đột nhiên hơi nhớ Dư Khác Bạch, trải qua mấy ngày sống thanh tâm quả dục, cuộc sống trở nên nhàm chán vô vị.
Dư Khác Bạch vẫn làm việc đúng giờ, mặc dù hôm nay là thứ bảy. Những phòng khác đều được nghỉ, chỉ duy nhất tập thể phòng bọn họ phải tăng ca, cũng may sáu rưỡi tối quản lí vẫn thả cho về nhà. Y chấm công xong, đi theo đồng nghiệp vào thang máy, chợt nghe một bà chị và một cô gái nói chuyện: “Thật phiền phức, ngày nào cũng tăg ca, hôm nay đáng lẽ tôi phải làm phù dâu cho đám cưới cô bạn cùng phòng thời đại học.”
Dư Khác Bạch nghe được hai từ “đám cưới”, tâm trạng Dư Khác Bạch đột nhiên thắt lại, cứ như vậy trong nháy mắt y nhớ đến Trịnh Tuân. Người đàn ông đó không có gì không tốt, hắn cho y tiền, đối xử với y không tồi, lúc chia tay cũng dứt khoát nhanh gọn, thậm chí dù kết thúc hợp đồng trước thời han cũng không yêu cầu y trả lại tiền. Người như Trịnh Tuân thật sự rất khó tìm được. Y vừa nghĩ đến hắn trong lòng đã ngập tràn phiền muôn, cứ như người đó hiểu rất rõ về mình, khiến y không có cách nào bắt đầu cuộc sống mới.
Cũng nhờ như vậy Dư Khác Bạch mới hiểu rõ, có một góc nhỏ trong trái tim ý đang vang lên những tiếng thì thầm nho nhỏ, đó là tên Trịnh Tuân, cứ như là mỗi giây mỗi phút đều nhớ đến y, dù người đó có khiến y nhớ lại mình từng đê hèn đến mức nào, y vẫn muốn gặp lại hắn. Cảm xúc này rất phức tạp, thật khiến trí não Dư Khác Bạch thêm hỗn loạn.
Y vừa đi ra khỏi cửa tòa nhà công ty đã thấy Cao Dương đứng chơi game trước cửa, bên người cậu ta là một chiếc xe đạp mới mua.
“Cao Dương!” Dư Khác Bạch kinh ngạc gọi tên cậu ta, không hiểu vì sao Cao Dương lại xuất hiện ở đây.
Cao Dương ngẩng đầu lên, thấy Dư Khác Bạch đang đi về phía mình thì lập tức cất điện thoại, phất tay cười nói với y: “Tớ còn tưởng cậu phải tăng ca đến khuya cơ.”
“Sao cậu lại ở đây?” Dư Khác Bạch quan sát Cao Dương một hồi, phát hiện sau lưng cậu ta có một quả bóng rổ, nói không chừng vừa đi chơi bóng về.
“Đánh bóng xong đi ngang đây, nghĩ chờ cậu tan ca luôn.” Cao Dương cười lớn, ngồi lên xe đạp rồi nói với Dư Khác Bạch: “Lên xe đi, tớ chở cậu về nhà.”
Dư Khác Bạch cũng cười, ôm lấy quả bóng rổ rồi ngồi xuống yên sau xe đạp. Hai thanh niên trẻ tuổi vừa đạp xe vừa tán gẫu trong trời chiều mùa hạ, xuyên qua những con phố lớn ngõ nhỏ. Dư Khác Bạch nhớ lại thật lâu trước đây, trước thời y học đại học, y cũng từng gặp Cao Dương đạp xe như bay, rồi dần dần chậm lại và dừng trước mặt y. Khi đó nhà y còn chưa xảy ra biến cố, phiền não lớn nhất của y không phải là thời gian tiếp theo phải sống ra sao mà chỉ là có kịp làm xong bài tập về nhà trong đêm nay không. Nhoáng một cái đã qua nhiều năm, mục đích sống của y dần dần thay đổi, còn Cao Dương vẫn cứ sáng lạng, hăng hái, nhiệt huyết với cuộc sống. Ynhìn lại chính mình, càng ngày càng trầm mặc, còn chất chứa nhiều bí mật, thật sự tương phản với Cao Dương.
Y đột nhiên thấy có chút cô đơn, trong lòng quạnh quẽ,
Lúc đi ngang qua một cửa tiệm áo cưới, y nhìn thấy hình ảnh mình và Cao Dương phản chiếu trên tấm kính lớn của của hàng, nhìn sâu vào trong có một đôi vợ chồng sắp cưới đang thử lễ phục.
Hôm nay y không chỉ một lần nhớ vô tình đến Trịnh Tuân, người đó hôm nay đã tổ chức đám cưới, không biết có diễn ra thuận lợi không?
Dư Khác Bạch vẫn quay đầu nhìn về phía tiệm áo cưới kia, cho đến khi những chiếc xe dần dần chắn tầm nhìn của y.
Cảm giác kết hôn như thế nào nhỉ? Chú rể có vui vẻ không?
Dư Khác Bạch ngồi đờ ra sau yên xe Cao Dương, ngay cả lúc về đến nhà rồi cũng không phát hiện ra.