Chương : 18
Đã đến mức này Dư Khác Bạch không thể phủ nhận được tầm ảnh hưởng vô cùng lớn của Trịnh Tuân với mình. Bác sĩ bảo y mất ngủ là do áp lực tinh thần quá lớn, kê cho y một đống thuốc bổ não, khuyên y nên vận động nhiều, cố gắng thả lỏng.
Đi từ bệnh viên ra, Dư Khác Bạch cố lại thời gian mình bắt đầu mất ngủ, lần đầu là ngủ không ngon, y không nhớ rõ ngày cụ thể, nhưng đó là khi y chợt ý thức được Trịnh Tuân thực sự phải kết hôn. Khoảng thời gian đó, lúc nào y cũng nghĩ không còn bao lâu nữa mối quan hệ giữa hai người sẽ chấm dứt, mở ra một cuộc sống mới. Lúc đó nhìn không ra, nhưng bây giờ suy ngẫm lại, đầu y tựa như một dây cung căng cứng, cộng thêm chuẩn bị tốt nghiệp đại học, bao nhiêu chuyện cộng dồn một chỗ, khiến y mệt mỏi bất lực.
Y đổi vài chuyến tàu rồi mới về đến nhà, lúc đến nơi mới nhận được tin nhắn Cao Dương gửi đến, hỏi y đã khám xong chưa. Lúc này y mới nhớ ra buổi sáng trước khi đi làm Cao Dương có dặn y khám xong cùng nhau về nhà, y nhìn lại đồng hồ, còn nửa giờ nữa Cao Dương mới tan làm. Y nhanh chóng nhắn tin lại, báo mình đã về nhà rồi. Cao Dương đáp lại rất nhanh, không trách vì sao Dư Khác Bạch không đợi cậu ta cùng về, chỉ hỏi kết quả khám bệnh ra sao.
Dư Khác Bạch ngồi nghỉ ngơi một lát rồi chạy ra ngoài ban công hút thuốc. Mấy ngày y cảm thấy mình rất quá trớn, không ngừng nghĩ ngợi về Trịnh Tuân, tại sao thời điểm này không nghĩ ra chuyện gì có ý nghĩa hơn chứ? Thế nhưng với Dư Khác Bạch mà nói, có chuyện gì có ý nghĩa với y nữa đâu.
Từ trước đến nay không có mục đích sống, trước kia còn vì hợp đồng với Trịnh Tuân mà cố gắng, còn bây giờ chẳng có gì ràng buộc, sống vì cái gì đây?
Trịnh Tuân bắt đầu bận rộn chuyện kinh doanh, có cha hắn còn thêm cả bố vợ nữa đi cùng, trong vài ngày tới sẽ đàm phán ba dự án lớn. Sự nghiệp xuôi chèo mát mái khiến tâm trạng hắn không tồi, nhưng điều kiện tiên quyết là không phải về nhà.
Hắn cũng chẳng biết vì sao lại như vậy, vốn trước khi kết hôn quan hệ giữa hắn và Lương Tiêu xem như không tệ, ít nhất sẽ không xấu hổ lắm, ai ngờ sau khi kết hôn trong nhà chỉ có hai người, cứ như phải ở chung với một người xa lạ dưới cùng mái nhà, bầu không khí hơi áp lực căng thẳng. Trịnh Tuân không mấy khi về nhà, nhưng đi rồi lại phải về, cha vợ hắn theo dõi hắn liên tục.
Bởi vì Lương Tiêu không thể nói chuyện cho nên nhiều năm rồi không ra ngoài đi làm, phần lớn thời gian cô đều ở nhà, cô là một nhà thiết kế thời trang, chỉ cần phát triển nhãn hiệu của mình trên mạng thôi. Vì không cần tiếp xúc quá nhiều người, lại không cần lên tiếng, cuộc sống của Lương Tiêu cứ như vậy trôi qua bình yên.
Lúc Trịnh Tuân trở về, cô vừa mới hoàn thành xong bức phác thảo thứ nhất của bộ sưu tập, đang chuẩn bị đi tắm rửa, vừa đi ra thì thấy Trịnh Tuân đang đứng ở cửa.Hai người nhìn nhau một lát, lúng túng gật đầu chào nhau. Sau đó Lương Tiêu tiếp tục đến phòng tắm, Trịnh Tuân buồn phiền đi về phòng ngủ. Hắn nghe tiếng nước ào ào bên tường, lại càng buồn phiền lật đi lật lại trên giường. Hắn nhắm mắt lại, chợt nhớ đến Dư Khác Bạch, trước đây hai người cũng thường tắm rửa cùng nhau, bây giờ vợ hắn đang ở ngay trong phòng tắm, vậy mà hắn lại chưa từng chạm vào cô ấy. Kết hôn đã hơn nửa tháng, hai người vẫn tương kính như tân, hắn tin chắc rằng nếu có thể Lương Tiêu còn chẳng muốn ngủ chung một giường với hắn đâu. Mỗi lần hắn tiến lại gần Lương Tiêu thì cô sẽ viện đủ lý do để từ chối nhu cầu của hắn. Một lần hai lần thì không sao nhưng quá nhiều lần, Trịnh Tuân không thể không nghĩ ngợi. Hắn cũng từng là kẻ chen chân giữa khóm hoa, vậy mà bây giờ bị vợ mình chán ghét, cơn giận trong ngực không dễ gì nhịn xuống được.
Hắn cũng chẳng phải loại sài lang hổ đói gì, dù sao Lương Tiêu cũng chẳng khơi gợi nhiều dục vọng trong hắn, chỉ là hắn tức giận, dựa vào cái gì mà người phụ nữ này không cho mình chạm vào. Nghĩ như vậy hắn lập tức bật dậy, xuống giường rồi đi thẳng về phía phòng tắm.
Phòng tắm trong nhà hắn thường không khóa, bình thường khi một người sử dụng người còn lại sẽ “hiểu ý” không đi vào, nhưng hôm nay Trịnh Tuân quyết trịnh vứt bỏ sĩ diện, hành vi của Lương Tiêu khiến hắn cảm thấy mình đang bị lừa gạt. Hắn giật mạnh cửa phòng tắm, cô gái đang đứng bên trong hoảng hốt quay đầu lại, sau đó lập tức với chiếc khăn tắm một bên che đậy thân thể mình.
Trịnh Tuân đi vào, vừa đi vừa cởi quần áo. Lương Tiêu hoảng hốt lùi về phía sau, nhưng mà sau cô là một cái bồn tắm lớn, cô đứng đó rồi không còn đường lui nữa. Mắt thấy Trịnh Tuân đang tràn đầy tức giận chậm rãi tiến lại gần, cô sợ hãi đến mức suýt khóc thành tiếng. Từ trước đến nay Trịnh Tuân chưa bao giờ cứng rắn với chuyện này, cũng bởi đều là kẻ khác tự nguyện nhào vào hắn.
Dáng vẻ sợ hãi của Lương Tiêu càng chọc giận Trịnh Tuân, hắn bước nhanh hơn, tháo chiếc khăn đang che chở thân thể Lương Tiêu. Bởi vì trượt chân nên cả thân thể Lương Tiêu té nhào vào bồn tắm, ty nhiên hai tay cô vẫn che chắn trước ngực.
Trịnh Tuân thấy rõ bụng cô đang lớn ra, thoạt nhìn đã biết là vài tháng rồi. Lương Tiêu khóc, Trịnh Tuân sững người tại chỗ. Hắn không biết nên tiêu hóa chuyện trước mắt như thế nào, Trịnh Tuân đột nhiên cười khổ một cái, vươn tay tắt vòi hoa sen đi, lắc lắc mái tóc bị ướt nước.
Hắn nói: “Đi ra ngoài, chúng ta nói chuyện tiếp.”
Tối đó Cao Dương đi làm về thì Dư Khác Bạch đang chạy bộ dưới nhà, hai người vừa vặn gặp nhau luôn, vì vậy cao dưỡng đạp xe đạp chạy lòng vòng theo Dư Khác Bạch.
“Sao lại tự nhiên chạy bộ thế?” Cao Dương nghĩ cuộc sống bây giờ thật giống như nằm mơ, cậu ta và Dư Khác Bạch sống cùng nhau là điều chưa từng dám nghĩ đến.
“Bác sĩ nói không muốn mất ngủ thì phải vận động nhiều một chút.” Dư Khác Bạch chạy chậm lại, vừa nói chuyện vừa chạy thêm hai vòng nữa, sau đó Cao Dương khóa xe đạp rồi cùng nhau lên nhà.
“Vậy không bằng mua một cái máy chạy bộ.” Cao Dương vừa nói đã mở điện thoại lên mạng tìm kiếm thông tin: “Thời tiết không tốt cũng có thể ở nhà chạy được.”
“Không cần đâu.” Dư Khác Bạch dùng khăn mặt lau mồ hôi, còn sót một giọt rơi từ tóc mái xuống: “Chạy bộ bên ngoài rất tốt, không khí trong lành, khung cảnh lại đẹp, ở mãi trong nhà cũng chán.”
Cao Dương rất thích nhìn y như vậy, cứ như đang quay trở lại làm một thiếu niên hăng hái khỏe mạnh trước kia. Vào nhà rồi, Cao Dương liền xuống bếp, cậu ta nấu mấy món dành cho người mất ngủ tìm được trên mạng.
Ăn uống xong, hai người đều quay về phòng riêng, Cao Dương không có tâm trạng chơi game, chỉ nằm trên giường nghĩ về Dư Khác Bạch.
Còn Dư Khác Bạch lại bật máy tính lên nhằm tìm hiểu thông tin bất động sản, cậu nghĩ dù sao cũng quyết định định cư tại thành phố M, chi bằng nên sớm mua một căn nhà, coi như chinh thức có chỗ trú chân. Y khát khao có một căn nhà của riêng mình, mặc dù trong nhà chỉ có một mình y.
Đi từ bệnh viên ra, Dư Khác Bạch cố lại thời gian mình bắt đầu mất ngủ, lần đầu là ngủ không ngon, y không nhớ rõ ngày cụ thể, nhưng đó là khi y chợt ý thức được Trịnh Tuân thực sự phải kết hôn. Khoảng thời gian đó, lúc nào y cũng nghĩ không còn bao lâu nữa mối quan hệ giữa hai người sẽ chấm dứt, mở ra một cuộc sống mới. Lúc đó nhìn không ra, nhưng bây giờ suy ngẫm lại, đầu y tựa như một dây cung căng cứng, cộng thêm chuẩn bị tốt nghiệp đại học, bao nhiêu chuyện cộng dồn một chỗ, khiến y mệt mỏi bất lực.
Y đổi vài chuyến tàu rồi mới về đến nhà, lúc đến nơi mới nhận được tin nhắn Cao Dương gửi đến, hỏi y đã khám xong chưa. Lúc này y mới nhớ ra buổi sáng trước khi đi làm Cao Dương có dặn y khám xong cùng nhau về nhà, y nhìn lại đồng hồ, còn nửa giờ nữa Cao Dương mới tan làm. Y nhanh chóng nhắn tin lại, báo mình đã về nhà rồi. Cao Dương đáp lại rất nhanh, không trách vì sao Dư Khác Bạch không đợi cậu ta cùng về, chỉ hỏi kết quả khám bệnh ra sao.
Dư Khác Bạch ngồi nghỉ ngơi một lát rồi chạy ra ngoài ban công hút thuốc. Mấy ngày y cảm thấy mình rất quá trớn, không ngừng nghĩ ngợi về Trịnh Tuân, tại sao thời điểm này không nghĩ ra chuyện gì có ý nghĩa hơn chứ? Thế nhưng với Dư Khác Bạch mà nói, có chuyện gì có ý nghĩa với y nữa đâu.
Từ trước đến nay không có mục đích sống, trước kia còn vì hợp đồng với Trịnh Tuân mà cố gắng, còn bây giờ chẳng có gì ràng buộc, sống vì cái gì đây?
Trịnh Tuân bắt đầu bận rộn chuyện kinh doanh, có cha hắn còn thêm cả bố vợ nữa đi cùng, trong vài ngày tới sẽ đàm phán ba dự án lớn. Sự nghiệp xuôi chèo mát mái khiến tâm trạng hắn không tồi, nhưng điều kiện tiên quyết là không phải về nhà.
Hắn cũng chẳng biết vì sao lại như vậy, vốn trước khi kết hôn quan hệ giữa hắn và Lương Tiêu xem như không tệ, ít nhất sẽ không xấu hổ lắm, ai ngờ sau khi kết hôn trong nhà chỉ có hai người, cứ như phải ở chung với một người xa lạ dưới cùng mái nhà, bầu không khí hơi áp lực căng thẳng. Trịnh Tuân không mấy khi về nhà, nhưng đi rồi lại phải về, cha vợ hắn theo dõi hắn liên tục.
Bởi vì Lương Tiêu không thể nói chuyện cho nên nhiều năm rồi không ra ngoài đi làm, phần lớn thời gian cô đều ở nhà, cô là một nhà thiết kế thời trang, chỉ cần phát triển nhãn hiệu của mình trên mạng thôi. Vì không cần tiếp xúc quá nhiều người, lại không cần lên tiếng, cuộc sống của Lương Tiêu cứ như vậy trôi qua bình yên.
Lúc Trịnh Tuân trở về, cô vừa mới hoàn thành xong bức phác thảo thứ nhất của bộ sưu tập, đang chuẩn bị đi tắm rửa, vừa đi ra thì thấy Trịnh Tuân đang đứng ở cửa.Hai người nhìn nhau một lát, lúng túng gật đầu chào nhau. Sau đó Lương Tiêu tiếp tục đến phòng tắm, Trịnh Tuân buồn phiền đi về phòng ngủ. Hắn nghe tiếng nước ào ào bên tường, lại càng buồn phiền lật đi lật lại trên giường. Hắn nhắm mắt lại, chợt nhớ đến Dư Khác Bạch, trước đây hai người cũng thường tắm rửa cùng nhau, bây giờ vợ hắn đang ở ngay trong phòng tắm, vậy mà hắn lại chưa từng chạm vào cô ấy. Kết hôn đã hơn nửa tháng, hai người vẫn tương kính như tân, hắn tin chắc rằng nếu có thể Lương Tiêu còn chẳng muốn ngủ chung một giường với hắn đâu. Mỗi lần hắn tiến lại gần Lương Tiêu thì cô sẽ viện đủ lý do để từ chối nhu cầu của hắn. Một lần hai lần thì không sao nhưng quá nhiều lần, Trịnh Tuân không thể không nghĩ ngợi. Hắn cũng từng là kẻ chen chân giữa khóm hoa, vậy mà bây giờ bị vợ mình chán ghét, cơn giận trong ngực không dễ gì nhịn xuống được.
Hắn cũng chẳng phải loại sài lang hổ đói gì, dù sao Lương Tiêu cũng chẳng khơi gợi nhiều dục vọng trong hắn, chỉ là hắn tức giận, dựa vào cái gì mà người phụ nữ này không cho mình chạm vào. Nghĩ như vậy hắn lập tức bật dậy, xuống giường rồi đi thẳng về phía phòng tắm.
Phòng tắm trong nhà hắn thường không khóa, bình thường khi một người sử dụng người còn lại sẽ “hiểu ý” không đi vào, nhưng hôm nay Trịnh Tuân quyết trịnh vứt bỏ sĩ diện, hành vi của Lương Tiêu khiến hắn cảm thấy mình đang bị lừa gạt. Hắn giật mạnh cửa phòng tắm, cô gái đang đứng bên trong hoảng hốt quay đầu lại, sau đó lập tức với chiếc khăn tắm một bên che đậy thân thể mình.
Trịnh Tuân đi vào, vừa đi vừa cởi quần áo. Lương Tiêu hoảng hốt lùi về phía sau, nhưng mà sau cô là một cái bồn tắm lớn, cô đứng đó rồi không còn đường lui nữa. Mắt thấy Trịnh Tuân đang tràn đầy tức giận chậm rãi tiến lại gần, cô sợ hãi đến mức suýt khóc thành tiếng. Từ trước đến nay Trịnh Tuân chưa bao giờ cứng rắn với chuyện này, cũng bởi đều là kẻ khác tự nguyện nhào vào hắn.
Dáng vẻ sợ hãi của Lương Tiêu càng chọc giận Trịnh Tuân, hắn bước nhanh hơn, tháo chiếc khăn đang che chở thân thể Lương Tiêu. Bởi vì trượt chân nên cả thân thể Lương Tiêu té nhào vào bồn tắm, ty nhiên hai tay cô vẫn che chắn trước ngực.
Trịnh Tuân thấy rõ bụng cô đang lớn ra, thoạt nhìn đã biết là vài tháng rồi. Lương Tiêu khóc, Trịnh Tuân sững người tại chỗ. Hắn không biết nên tiêu hóa chuyện trước mắt như thế nào, Trịnh Tuân đột nhiên cười khổ một cái, vươn tay tắt vòi hoa sen đi, lắc lắc mái tóc bị ướt nước.
Hắn nói: “Đi ra ngoài, chúng ta nói chuyện tiếp.”
Tối đó Cao Dương đi làm về thì Dư Khác Bạch đang chạy bộ dưới nhà, hai người vừa vặn gặp nhau luôn, vì vậy cao dưỡng đạp xe đạp chạy lòng vòng theo Dư Khác Bạch.
“Sao lại tự nhiên chạy bộ thế?” Cao Dương nghĩ cuộc sống bây giờ thật giống như nằm mơ, cậu ta và Dư Khác Bạch sống cùng nhau là điều chưa từng dám nghĩ đến.
“Bác sĩ nói không muốn mất ngủ thì phải vận động nhiều một chút.” Dư Khác Bạch chạy chậm lại, vừa nói chuyện vừa chạy thêm hai vòng nữa, sau đó Cao Dương khóa xe đạp rồi cùng nhau lên nhà.
“Vậy không bằng mua một cái máy chạy bộ.” Cao Dương vừa nói đã mở điện thoại lên mạng tìm kiếm thông tin: “Thời tiết không tốt cũng có thể ở nhà chạy được.”
“Không cần đâu.” Dư Khác Bạch dùng khăn mặt lau mồ hôi, còn sót một giọt rơi từ tóc mái xuống: “Chạy bộ bên ngoài rất tốt, không khí trong lành, khung cảnh lại đẹp, ở mãi trong nhà cũng chán.”
Cao Dương rất thích nhìn y như vậy, cứ như đang quay trở lại làm một thiếu niên hăng hái khỏe mạnh trước kia. Vào nhà rồi, Cao Dương liền xuống bếp, cậu ta nấu mấy món dành cho người mất ngủ tìm được trên mạng.
Ăn uống xong, hai người đều quay về phòng riêng, Cao Dương không có tâm trạng chơi game, chỉ nằm trên giường nghĩ về Dư Khác Bạch.
Còn Dư Khác Bạch lại bật máy tính lên nhằm tìm hiểu thông tin bất động sản, cậu nghĩ dù sao cũng quyết định định cư tại thành phố M, chi bằng nên sớm mua một căn nhà, coi như chinh thức có chỗ trú chân. Y khát khao có một căn nhà của riêng mình, mặc dù trong nhà chỉ có một mình y.