Chương : 32
Thông suốt rồi thì buông tay thôi, mọi người đều sẽ được sống thoải mái.
Nhưng điều kiện tiên quyết chính là đã thông suốt.
Cả Dư Khác Bạch lẫn Trịnh Tuân đều không thể dễ dàng quên đi mọi chuyện như họ mong đợi.
Dư Khác Bạch bắt đầu mất ngủ, tình trạng này còn nghiêm trọng hơn so với trước đó nhiều.
Y rất nghe lời bác sĩ, ngoan ngoãn uống thuốc, vận động, ăn uống khỏe mạng nhưng hiệu quả lại quá nhỏ. Với người khác khoảng thời gian được lên giường nghỉ ngơi thật đáng mong đợi nhưng với y lại biến thành nỗi sợ hãi. Bởi vì không thể ngủ được, cho nên bắt đầu sợ trời tối, sợ đêm khuya vắng người.
Từ ngày gặp mặt Trịnh Tuân, Cao Dương cứ luôn muốn nói rồi lại thôi với y, quan hệ hai người trở nên gượng gạo, Dư Khác Bạch không biết tạo sao lại như vậy nữa. Y cũng lười hỏi nhiều, hỏi nhiều chỉ khiến bọn họ càng khó sống chung hơn thôi.
Ngược lại công việc càng lúc càng đi vào quỹ đạo, thuận lợi trở thành nhân viên chính thức, tiền lương cũng tăng lên, mới nhận thêm dự án mới, giám đốc rất đồng tình với nhiều ý tưởng của y. Chuyện này chắc hẳn là niềm vui duy nhất trong khoảng thời gian này của Dư Khác Bạch, là điều duy nhất khiến y cảm thấy mình vẫn còn giá trị trên đời này.
Tan việc về nhà, y thấy Cao Dương đang thu dọn đồ đạc.
Dư Khác Bạch khó hiểu, bèn hỏi: “Cậu muốn đi du lịch à?”
Cao Dương đang thu dọn hành lí tạm dừng tay lại, cậu ta cúi đầu nhìn rương hành lý, vẻ mặt không đổi trả lời: “Tớ bị điều đi công tác ở thành phố kế bên.”
Dư Khác Bạch vô cùng bất ngờ, y chưa từng nghe Cao Dương nhắc đến chuyện này.
“Sao lại đột ngột vậy?” Dư Khác Bạch vội vàng hỏi: “Phải đi bao lâu?”
“Đi hai năm.” Cao Dương lại tiếp tục thu dọn đồ đạc: “Tớ biết là cậu đã mua nhà rồi, có phải để ở cùng người kia không? Tốt thôi, nếu hắn đối xử tốt với cậu…”
Cậu ta đứng dậy đi lấy quần áo treo trong tủ, lúc nói chuyện phải cố gắng lắm mới không khiến mắt mình đỏ lên: “Hắn đối xử tốt với cậu là tớ an tâm rồi.”
“Cậu nói cái gì vậy?” Dư Khác Bạch hơi mất tự nhiên, y biết Cao Dương đang nói đến Trịnh Tuân nhưng lúc này hai người chẳng còn chút quan hệ nào nữa cả.
Kể từ ngày đó, giống như mong muốn của y, Trịnh Tuân không xuất hiện thêm một lần nào nữa.
“Đúng là tớ đã mua nhà nhưng chỉ để tớ ở thôi, tớ không có quan hệ gì với Trịnh Tuân hết, hôm đó hắn đùa giỡn thôi.”
Nhưng lời giải thích của Dư Khác Bạch thật thiếu chặt chẽ, Cao Dương chỉ cười khổ, cảm thấy mình thật đau xót. Mấy ngày qua với cậu ta không hề tốt, đột nhiên thất tình mà đối phương còn chả biết vì sao.
Ngay từ đầu đây chỉ là cậu ta đơn phương yêu y, không phải người ta bảo rằng tình đơn phương là tình đẹp nhất sao.
Từ nhiều năm trước đến bây giờ, ngoài Dư Khác Bạch ra cậu ta chưa từng thích thêm người nào khác, nhiều năm quá thận trọng cuối cùng lại chẳng mang lại gì, Cao Dương không thể nào cao thượng, giả bộ tươi cười như không có gì xảy ra được.
Đúng lúc đó công ty có công việc cần người ra ngoài làm việc, không có ai muốn đi, chỉ có mình cậu ta chủ động.
Thật ra cậu ta rất khinh thường dộ dạng này của mình, thất bại tình cảm liền chọn cách chạy trốn, nhưng không trốn tránh cũng chẳng còn cách nào cả, ngày não cũng phải đối mặt với Dư Khác Bạch sẽ khiến cậu ta đau đớn không chịu nổi.
“Nhà đã thuê một năm, tiền cũng trả hết rồi, nếu cậu chuyển đi thì hãy cho người khác mượn lại.” Cao Dương chuyển đề tài: “Thứ hai tớ có công việc nên cuối tuần đã phải chuyển qua rồi, ngày mai hai chứng ta đi ăn cơm được không?”
Dư Khác Bạch đứng nguyên tại chỗ nhìn Cao Dương, long y khó chịu vô cùng. Tất cả mọi người đều rời bỏ y, thật như y mong muốn, rốt cuộc y cũng có thể bắt đầu cuộc sống yên lặng một mình. Nhưng tại sao lòng lại chua xót vậy, trơ mắt nhìn từng người ra đi, ngoài than vãn cùng mất mát, y chẳng biết nên làm gì để đối phó.
Trịnh Tuân tự thấy mình thật đen đủi đủ đường, vốn bụng dạ đã ẩm ương, còn không ngừng bị cha mẹ hắn làm phiền.
Hai người họ không mắng chửi hắn về chuyện ly hôn, rốt cuộc hắn cũng thấy rõ bộ mặt của thương nhân, ngay cả tình cảm của hắn cũng lấy ra giao dịch được. Hắn rất hài lòng vì chuyện của hắn không được cha mẹ coi trọng, chuyện hợp tác giữa họ với gia đình họ Lương mới quan trọng.
Trịnh Tuân giận giữ ném nốt cái đĩa cuối cùng trong nhà, buồn bực với tình bạn mới đây của cha mẹ mình: “Năm đó hai người ly hôn là sai lầm đó, nồi nào đi với vung nấy, nhân lúc còn trẻ mà tái hôn đi!”
“Mày nói cái gì vậy!” Cha Trịnh Tuân rất ít khi quản chuyện của con, bên ngoài trăng hoa thế nào cũng được nhưng có lúc phải biết chừng mực. Trong mắt ông ta, Trịnh Tuân ngoài mang thân phận “con trai” ông ra, còn có một thân phận quan tọng khác chính là người thừa kế nhà máy xí nghiệp nữa, cho nên hắn không thể phạm sai lầm được.
“Tôi nói như vậy đấy!” Lòng Trịnh Tuân vốn đã không thoải mái, cũng không muốn cho người khác được vui vẻ.
Hắn vốn không để ý đến chuyện hôn nhân của mình, kết hôn với ai, làm sao kết hôn, cũng chẳng thành vấn đề với hắn, dù sao trước kia cũng chẳng đặc biệt yêu thích ai, với hắn mà nói tình cảm chưa phải thứ thực sự cần thiết, vậy mà lúc này hắn lại nổi điên.
Một mặt do người hắn muốn ở chung lại không níu kéo, mặt khác lại vô cùng thất vọng với cha mẹ mình. Gần ba mươi tuổi rồi, đến hôm nay hắn mới hiểu thì ra mình chỉ là một quân cờ trong tay cha mẹ, cái gọi là tình thân không hề tồn tại trong tâm trí họ!
“Mấy người xem tôi là gì chứ?” Rốt cuộc Trịnh Tuân cũng hoàn toàn bùng nổ, đạp luôn cái ghế trước mặt, gào thét: “Tôi chơi với mấy người đấy!”
Hắn xách chìa khóa và điện thoại lên rồi xông ra cửa, quyết định từ nay về sai không bao giờ bước chân vào căn nhà này nữa.
Lúc lái xe đi, Trịnh Tuân tủi thân đến mức rơi lệ, là đàn ông ba mươi tuổi mà còn bị cha mẹ mình coi thường như vậy. Tình yêu, tình thân đều là chó má cả, hắn quay đầu nhìnc ăn nhà mình và Dư Khác Bạch đã từng ở, lại nghĩ đến hiện tại có hai con người đó đang đứng bên trong mà hận không thể châm đuốc thiêu rụi nó.
Chuông điện thại Trịnh Tuân vẫn vang lên, đó là cha hắn gọi.
Thậm chí hắn có thể tưởng tượng sau khi nhận điện thoại ông ta sẽ trách mắng mình như thế nào, sau một hồi cố gắng tỉnh táo lại, hắn vẫn nghênh đón cơn bão táp sắp đến.
Hắn dừng xe ven đường, ấn nhận cuộc gọi, không đợi đối phương mở miệng đã đi trước cướp lời: “Ngài Trịnh, đừng xen vào cuộc sống của tôi nữa, từ nay về sau ông cứ qua lại với Tống phu nhân đi, coi như chưa từng có tôi là được.”
Lời nói có vẻ nhẹ nhàng, vậy mà trong nháy mắt sau khi cúp điện thoại, Trịnh Tuân gục đầu lên tay lái mà khóc. Hắn cảm thấy mình chẳng còn có cái gọi là nhà nữa, lần này thật sự không còn gì nữa.
“Anh làm cái gì vậy?” Nghiên cứu sinh ngẩng đầu lên từ tô mỳ, nhìn bạn học cũ đang lau nuớ mắt, cảm thấy trí thông minh của mình dường như đã mất đi.
“Không biết.” Thật ra bây giờ Trịnh Tuân có chút hối hận, gây chuyện thì gây chuyện, tại sao phải nói những lời tuyệt giao quan hệ như vậy.
Nhưng hắn là người cực kì giữ mặt mũi trước mặt cha mẹ mình.
Chuyện hôm nay bọn họ thật quá đáng, mặc dù Trịnh Tuân có hối hận song sẽ không tha thứ.
“Vậy anh chuẩn bị thế nào rồi?”
Trịnh Tuân quét mắt quanh phòng bạn mình rồi nói: “Đầu tiên ở lại nhà cậu đã, lão Tiết, cậu dịch ghế sô pha ra một chút đi, tí nữa tôi ngủ ở đó.”
“Tôi có thể từ chối sao?”
Trịnh Tuân cướp luôn gói mỳ trong tay hắn, vừa ăn vừa ngầm hỏi: “Ý cậu là sao nào?”
Nhưng điều kiện tiên quyết chính là đã thông suốt.
Cả Dư Khác Bạch lẫn Trịnh Tuân đều không thể dễ dàng quên đi mọi chuyện như họ mong đợi.
Dư Khác Bạch bắt đầu mất ngủ, tình trạng này còn nghiêm trọng hơn so với trước đó nhiều.
Y rất nghe lời bác sĩ, ngoan ngoãn uống thuốc, vận động, ăn uống khỏe mạng nhưng hiệu quả lại quá nhỏ. Với người khác khoảng thời gian được lên giường nghỉ ngơi thật đáng mong đợi nhưng với y lại biến thành nỗi sợ hãi. Bởi vì không thể ngủ được, cho nên bắt đầu sợ trời tối, sợ đêm khuya vắng người.
Từ ngày gặp mặt Trịnh Tuân, Cao Dương cứ luôn muốn nói rồi lại thôi với y, quan hệ hai người trở nên gượng gạo, Dư Khác Bạch không biết tạo sao lại như vậy nữa. Y cũng lười hỏi nhiều, hỏi nhiều chỉ khiến bọn họ càng khó sống chung hơn thôi.
Ngược lại công việc càng lúc càng đi vào quỹ đạo, thuận lợi trở thành nhân viên chính thức, tiền lương cũng tăng lên, mới nhận thêm dự án mới, giám đốc rất đồng tình với nhiều ý tưởng của y. Chuyện này chắc hẳn là niềm vui duy nhất trong khoảng thời gian này của Dư Khác Bạch, là điều duy nhất khiến y cảm thấy mình vẫn còn giá trị trên đời này.
Tan việc về nhà, y thấy Cao Dương đang thu dọn đồ đạc.
Dư Khác Bạch khó hiểu, bèn hỏi: “Cậu muốn đi du lịch à?”
Cao Dương đang thu dọn hành lí tạm dừng tay lại, cậu ta cúi đầu nhìn rương hành lý, vẻ mặt không đổi trả lời: “Tớ bị điều đi công tác ở thành phố kế bên.”
Dư Khác Bạch vô cùng bất ngờ, y chưa từng nghe Cao Dương nhắc đến chuyện này.
“Sao lại đột ngột vậy?” Dư Khác Bạch vội vàng hỏi: “Phải đi bao lâu?”
“Đi hai năm.” Cao Dương lại tiếp tục thu dọn đồ đạc: “Tớ biết là cậu đã mua nhà rồi, có phải để ở cùng người kia không? Tốt thôi, nếu hắn đối xử tốt với cậu…”
Cậu ta đứng dậy đi lấy quần áo treo trong tủ, lúc nói chuyện phải cố gắng lắm mới không khiến mắt mình đỏ lên: “Hắn đối xử tốt với cậu là tớ an tâm rồi.”
“Cậu nói cái gì vậy?” Dư Khác Bạch hơi mất tự nhiên, y biết Cao Dương đang nói đến Trịnh Tuân nhưng lúc này hai người chẳng còn chút quan hệ nào nữa cả.
Kể từ ngày đó, giống như mong muốn của y, Trịnh Tuân không xuất hiện thêm một lần nào nữa.
“Đúng là tớ đã mua nhà nhưng chỉ để tớ ở thôi, tớ không có quan hệ gì với Trịnh Tuân hết, hôm đó hắn đùa giỡn thôi.”
Nhưng lời giải thích của Dư Khác Bạch thật thiếu chặt chẽ, Cao Dương chỉ cười khổ, cảm thấy mình thật đau xót. Mấy ngày qua với cậu ta không hề tốt, đột nhiên thất tình mà đối phương còn chả biết vì sao.
Ngay từ đầu đây chỉ là cậu ta đơn phương yêu y, không phải người ta bảo rằng tình đơn phương là tình đẹp nhất sao.
Từ nhiều năm trước đến bây giờ, ngoài Dư Khác Bạch ra cậu ta chưa từng thích thêm người nào khác, nhiều năm quá thận trọng cuối cùng lại chẳng mang lại gì, Cao Dương không thể nào cao thượng, giả bộ tươi cười như không có gì xảy ra được.
Đúng lúc đó công ty có công việc cần người ra ngoài làm việc, không có ai muốn đi, chỉ có mình cậu ta chủ động.
Thật ra cậu ta rất khinh thường dộ dạng này của mình, thất bại tình cảm liền chọn cách chạy trốn, nhưng không trốn tránh cũng chẳng còn cách nào cả, ngày não cũng phải đối mặt với Dư Khác Bạch sẽ khiến cậu ta đau đớn không chịu nổi.
“Nhà đã thuê một năm, tiền cũng trả hết rồi, nếu cậu chuyển đi thì hãy cho người khác mượn lại.” Cao Dương chuyển đề tài: “Thứ hai tớ có công việc nên cuối tuần đã phải chuyển qua rồi, ngày mai hai chứng ta đi ăn cơm được không?”
Dư Khác Bạch đứng nguyên tại chỗ nhìn Cao Dương, long y khó chịu vô cùng. Tất cả mọi người đều rời bỏ y, thật như y mong muốn, rốt cuộc y cũng có thể bắt đầu cuộc sống yên lặng một mình. Nhưng tại sao lòng lại chua xót vậy, trơ mắt nhìn từng người ra đi, ngoài than vãn cùng mất mát, y chẳng biết nên làm gì để đối phó.
Trịnh Tuân tự thấy mình thật đen đủi đủ đường, vốn bụng dạ đã ẩm ương, còn không ngừng bị cha mẹ hắn làm phiền.
Hai người họ không mắng chửi hắn về chuyện ly hôn, rốt cuộc hắn cũng thấy rõ bộ mặt của thương nhân, ngay cả tình cảm của hắn cũng lấy ra giao dịch được. Hắn rất hài lòng vì chuyện của hắn không được cha mẹ coi trọng, chuyện hợp tác giữa họ với gia đình họ Lương mới quan trọng.
Trịnh Tuân giận giữ ném nốt cái đĩa cuối cùng trong nhà, buồn bực với tình bạn mới đây của cha mẹ mình: “Năm đó hai người ly hôn là sai lầm đó, nồi nào đi với vung nấy, nhân lúc còn trẻ mà tái hôn đi!”
“Mày nói cái gì vậy!” Cha Trịnh Tuân rất ít khi quản chuyện của con, bên ngoài trăng hoa thế nào cũng được nhưng có lúc phải biết chừng mực. Trong mắt ông ta, Trịnh Tuân ngoài mang thân phận “con trai” ông ra, còn có một thân phận quan tọng khác chính là người thừa kế nhà máy xí nghiệp nữa, cho nên hắn không thể phạm sai lầm được.
“Tôi nói như vậy đấy!” Lòng Trịnh Tuân vốn đã không thoải mái, cũng không muốn cho người khác được vui vẻ.
Hắn vốn không để ý đến chuyện hôn nhân của mình, kết hôn với ai, làm sao kết hôn, cũng chẳng thành vấn đề với hắn, dù sao trước kia cũng chẳng đặc biệt yêu thích ai, với hắn mà nói tình cảm chưa phải thứ thực sự cần thiết, vậy mà lúc này hắn lại nổi điên.
Một mặt do người hắn muốn ở chung lại không níu kéo, mặt khác lại vô cùng thất vọng với cha mẹ mình. Gần ba mươi tuổi rồi, đến hôm nay hắn mới hiểu thì ra mình chỉ là một quân cờ trong tay cha mẹ, cái gọi là tình thân không hề tồn tại trong tâm trí họ!
“Mấy người xem tôi là gì chứ?” Rốt cuộc Trịnh Tuân cũng hoàn toàn bùng nổ, đạp luôn cái ghế trước mặt, gào thét: “Tôi chơi với mấy người đấy!”
Hắn xách chìa khóa và điện thoại lên rồi xông ra cửa, quyết định từ nay về sai không bao giờ bước chân vào căn nhà này nữa.
Lúc lái xe đi, Trịnh Tuân tủi thân đến mức rơi lệ, là đàn ông ba mươi tuổi mà còn bị cha mẹ mình coi thường như vậy. Tình yêu, tình thân đều là chó má cả, hắn quay đầu nhìnc ăn nhà mình và Dư Khác Bạch đã từng ở, lại nghĩ đến hiện tại có hai con người đó đang đứng bên trong mà hận không thể châm đuốc thiêu rụi nó.
Chuông điện thại Trịnh Tuân vẫn vang lên, đó là cha hắn gọi.
Thậm chí hắn có thể tưởng tượng sau khi nhận điện thoại ông ta sẽ trách mắng mình như thế nào, sau một hồi cố gắng tỉnh táo lại, hắn vẫn nghênh đón cơn bão táp sắp đến.
Hắn dừng xe ven đường, ấn nhận cuộc gọi, không đợi đối phương mở miệng đã đi trước cướp lời: “Ngài Trịnh, đừng xen vào cuộc sống của tôi nữa, từ nay về sau ông cứ qua lại với Tống phu nhân đi, coi như chưa từng có tôi là được.”
Lời nói có vẻ nhẹ nhàng, vậy mà trong nháy mắt sau khi cúp điện thoại, Trịnh Tuân gục đầu lên tay lái mà khóc. Hắn cảm thấy mình chẳng còn có cái gọi là nhà nữa, lần này thật sự không còn gì nữa.
“Anh làm cái gì vậy?” Nghiên cứu sinh ngẩng đầu lên từ tô mỳ, nhìn bạn học cũ đang lau nuớ mắt, cảm thấy trí thông minh của mình dường như đã mất đi.
“Không biết.” Thật ra bây giờ Trịnh Tuân có chút hối hận, gây chuyện thì gây chuyện, tại sao phải nói những lời tuyệt giao quan hệ như vậy.
Nhưng hắn là người cực kì giữ mặt mũi trước mặt cha mẹ mình.
Chuyện hôm nay bọn họ thật quá đáng, mặc dù Trịnh Tuân có hối hận song sẽ không tha thứ.
“Vậy anh chuẩn bị thế nào rồi?”
Trịnh Tuân quét mắt quanh phòng bạn mình rồi nói: “Đầu tiên ở lại nhà cậu đã, lão Tiết, cậu dịch ghế sô pha ra một chút đi, tí nữa tôi ngủ ở đó.”
“Tôi có thể từ chối sao?”
Trịnh Tuân cướp luôn gói mỳ trong tay hắn, vừa ăn vừa ngầm hỏi: “Ý cậu là sao nào?”