Chương : 34
Lần đầu tiên Dư Khác Bạch phát hiện ra mình không thể để cho ai khác hôn ngoài Trịnh Tuân. Lúc nụ hôn của Cao Dương rơi xuống, ngoài khiếp sợ y còn hơi tức giận.
Dư Khác Bạch giơ tay lên đẩy mạnh Cao Dương ra, rồi nhân tiện bật luôn đèn điện, Cao Dương say khướt bị y ngã lăn ra đất.
“Tiểu Bạch…” Mắt Cao Dương đỏ bừng nhìn y, không biết có phải do uống rượu hay là quá đau xót khi bị đẩy ra nữa.
Dư Khác Bạch đứng yên, cố gắng giữ bản thân thật tỉnh táo, y không muốn nói những lời khó nghe với Cao Dương, nói chuyện trong thời điểm này dường như không phải là sự lựa chọn đúng đắn.
Vậy nhưng cuối cùng y vẫn mở miệng. Dư Khác Bạch nói: “Cậu uống say rồi, nhanh đi ngủ đi.”
Y không dám nhìn thẳng cao dường, cúi đầu bước lên trước vài bước, ý muốn quay về phòng.
“Tiểu Bạch!” Cao Dương gọi y lại.
Dư Khác Bạch ngước mắt lên nhìn về phía Cao Dương, lúc này cậu ta đang suy sụp ngồi dưới đất, lòng cậu chợt có chút không nỡ. Bây giờ y đã có thể khẳng định Cao Dương có lòng với mình, nhưng đáng tiếc là y chưa chuẩn bị để tiếp nhận bất lỳ một người nào khác.
Vốn dĩ cuộc sống đã thật khó khăn với Dư Khác Bạch, trải nghiệm cuộc sống của y “phong phú” hơn người thường rất nhiều, y không dám tiếp tục đem lòng yêu một ai, cũng không có sức lực chịu trách nhiệm với tình cảm của mình.
Tình yêu không thể khiến y cảm thấy hạnh phúc mà ngược lại càng thấy nặng nề hơn.
Y đã từng tìm đến cái chết, đã từng chung chăn gối với một người đàn ông, những chuyện này không thể khiến y không dám ra đường, không thấy xấu hổ nhưng bởi vì thế y cũng chẳng còn tự tin để sống. Cho nên chỉ cần đơn độc sống yếu đuối là được, đó là điều Dư Khác Bạch mong đợi hơn cả.
“Thật sự không được sao?” Cao Dương cúi đầu, giọng trầm xuống, hơi thở nồng nặc mùi rượu.
Dư Khác Bạch muốn từ chối một cách uyển chuyển hơn, nhưng y phát hiện cho dù nói thế nào cũng sẽ làm tổn thương Cao Dương mà thôi. Cậu ta là người bạn duy nhất của y, y đã từng nghĩ rằng cả hai sẽ làm bạn tốt của nhau đến suốt đời.
“Thật xin lỗi cậu.” Dư Khác Bạch cảm thấy lời nói của mình chẳng có chút tác dụng an ủi nào, nhưng y vẫn phải nói ra, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được, cũng không thể vội vã: “Là tớ không xứng đáng với cậu.”
Từ sâu nội tâm Dư Khác Bạch thấy mình không xứng Cao Dương, cho dù ở phương diện nào. Nhưng không hẳn đây là lý do tuyệt đối, song y cũng chẳng thể thoái thác nào hơn nữa.
Cao Dương khẽ cười, cậu ta thật sư không biết nên làm gì, thật sự đau thương.
Cậu ta hỏi: “Không xứng với tớ? Cậu nói thẳng không được là được rồi.”
Dư Khác Bạch đứng yên không dám động đậy, y thực sự rất muốn đưa Cao Dương vào nhà ngủ, nhưng y không thể, bởi y không dám tới gần.
“Từ năm hai cao trung tớ đã bắt đầu thích cậu.” Giọng Cao Dương nghe thật giống một bài hát buồn, người nghe không khỏi xúc động: “Nhưng lại sợ cậu gặp rắc rối nên vẫn không dám nói. Trước đây tớ tự an ủi mình, nếu tỏ tình với Dư Khác Bạch mà bị từ chối thì ngay cả làm bạn cũng không thể, cho nên mới chịu nhẫn nhịn, để ít nhất chúng ta còn có thể là bạn bè, ít nhất tớ vẫn là người thân thiết nhất với cậu.”
Dư Khác Bạch nhíu mày, y xấu hổ vô cùng.
“Có phải tớ quá ngây thơ không, tớ nên dũng cảm hơn một chút, một lần không được cũng chẳng sao, còn hơn để cậu gặp gỡ người khác, để cậu yêu thương người đàn ông khác.”
“Tớ không….” Dư Khác Bạch muốn giải thích với cậu ta rằng mình không có quan hệ gì với Trịnh Tuân, nhưng ngay lập tức im miệng, chẳng cẩn thiết để giải thích, Cao Dương muốn hiểu lầm thì cứ hiểu lầm thôi, có lẽ như vậy càng khiến cậu ta quên y nhanh hơn.
“Tiểu Bạch, cậu biết tớ không muốn làm cậu khó xử mà.” Cao Dương vẫn ngồi yên như cũ, hỏi tiếp Dư Khác Bạch: “Tớ có một vấn đề cuối cùng muốn hỏi cậu, nếu như không có người đàn ông kia, cậu sẽ yêu tớ chứ?”
Câu trả lời cho vấn đề này dường như điều tất cả những người yêu đơn phương mong chờ nhất, cậu ta mong ngóng một cái gật đầu từ Dư Khác Bạch nhưng cũng loáng thoáng cảm nhận được đó chỉ là mộng tưởng hão huyền của mình thôi.
Quả nhiên, Dư Khác Bạch im lìm một lát rồi nói: “Tớ xin lỗi.”
“Xin lỗi”, thật là hai từ chán ghét nhất mà cậu ta đã từng gặp.
Cao Dương cười khẩy, phất phất tay đuổi Dư Khác Bạch về phòng: “Được rồi, tớ hiểu rồi, cậu về phòng nghỉ ngơi đi, tớ ngồi đây một lát đã.”
“Nhưng mà….cậu đừng ngồi trên sàn nhà nữa!”
“Không cần để ý đến tớ đâu, cậu về phòng trước đi.”
Dư Khác Bạch đã sớm muốn trốn, như vớ được ân xá của hoàng đế mà hai ba bước lao về phòng ngủ mình.
Cao Dương ngồi im tại chỗ, hai tay ôm kín mặt. Cậu ta không khóc, chỉ là thật khổ sở, tình cảm giấu diếm nhiều năm là vậy, hôm nay cuối cùng cũng có thể phô bày.
“Một điếu nữa không?” Trịnh Tuân đưa bao thuốc đến trước mặt Tiết Bác Tuyển, đối phương cũng chẳng thèm khách khí, lấy luôn vài điếu.
Hai người đang ngồi ngoài ban công, mở cửa sổ ra hóng gió.
Tiết Bác Tuyển đang hết sức thoải mái bởi luận văn anh bao ngày đêm miệt mài coi như đã hoàn thành, tiền ăn tháng sau cũng coi như được hạ cánh.
“Vậy cậu có tính toán gì chưa?” Anh rít một hơi, nhìn sang Trịnh Tuân.
Giờ phút này lòng Trịnh Tuân rối bời, cha hắn cứ gọi miết, may mắn thay có Tiết Bác Tuyển thay hắn nghe máy, đối phương không biết người nghe không phải Trịnh Tuân nên chửi một tràng phủ đầu.
Mâu thuẫn gia đình không có cách nào hòa giải, cho nên hắn định dùng phần tài sản độc lâoj còn lại tự mình thành lập công ty riêng. Hắn nói cho Tiết Bác Tuyển nghe, đối phương im lặng một hồi rồi hỏi hắn: “Cậu không định về nhà nữa à?”
“Vẫn phải về nhưng không phải là bây giờ.” Trịnh Tuân có ý định của mình, hắn biết nên đi những bước nào.
“Tôi cũng thấy vậy, cha cậu sẽ không tha cho cậu đâu.” Tiết Bác Tuyển nói thêm: “Bên kia sao rồi?”
“Bên kia?”
“Là Dư Khác Bạch ấy.” Tiết Bác Tuyển bật cười nhắc nhở Trịnh Tuân: “Cậu để ở đây một tập tài liệu dày cộm, từ trước đến giờ có thể thành tuyển tập cuộc sống thường ngày luôn, Dư Khác Bạch xem ra khá quan trọng với cậu đó chứ.”
Trịnh Tuân rít thêm một hơi thuốc, giọng hơi khàn khàn: “Cứ vậy thôi, tôi với y cũng chỉ có vậy thôi.”
“Chia tay hai người hai ngả, cả hai cùng vui?” Tiết Bác Tuyển nói xong cũng tự mình bật cười: “Mấy lời thật là đạo đức giả, tôi thu hồi.”
“Chắc là y cũng hy vọng như vậy.” Vừa nhắc đến Dư Khác Bạch, lòng Trịnh Tuân lại gợn sóng. Vào cái đêm chạy xe một mình lúc ba giờ sáng ấy đã khiến hắn nghĩ thông suốt tình cảm của mình dành cho Dư Khác Bạch, vậy nhưng cũng chính vào lúc đó, hắn sảng khoái lựa chọn cách từ bỏ.
Cứ như vậy, người nào cũng cảm thấy thoải mái.
Với bọn họ mà nói, có lẽ buông bỏ, quên đi, làm như không quen biết mới là tác thành tốt nhất cho đối phương.
Dẫu sao Dư Khác Bạch cũng từng nói mong muốn có một cuộc sống an ổn một mình, còn hắn cũng có chung sự sợ hãi, cho nên không dám hứa hẹn bất cứ điều gì.
Tiết Bác Tuyển lặng lẽ hút thuốc, khói thuốc nồng nặc từ từ tản ra ban công.
Trịnh Tuân hỏi anh: “Này, cậu đang nghĩ gì vậy?”
“Tôi đang nghĩ, tại sao trên thế giới này vẫn còn loại đàn ông ngu xuẩn như cậu, rõ ràng có nhiều cách khiến tình cảm chuyển biến vậy mà hết lần này đến lần khác mặc ghẻ rách cho nó.”
“Không phải tình cảm tôi rách nát, cũng không phải tôi cố tình khiến nó như vậy.” Trịnh Tuân khó chịu với mấy lời này, lập tức phản bác lại: “Tôi làm vậy vì muốn tốt cho cả hai.”
“Phải không?” Tiết Bác Tuyển sâu xa nói: “Thì ra hai kẻ yêu nhau lại phải giả như không hề quen biết mới là đạo lý thế gian à?”
Dư Khác Bạch giơ tay lên đẩy mạnh Cao Dương ra, rồi nhân tiện bật luôn đèn điện, Cao Dương say khướt bị y ngã lăn ra đất.
“Tiểu Bạch…” Mắt Cao Dương đỏ bừng nhìn y, không biết có phải do uống rượu hay là quá đau xót khi bị đẩy ra nữa.
Dư Khác Bạch đứng yên, cố gắng giữ bản thân thật tỉnh táo, y không muốn nói những lời khó nghe với Cao Dương, nói chuyện trong thời điểm này dường như không phải là sự lựa chọn đúng đắn.
Vậy nhưng cuối cùng y vẫn mở miệng. Dư Khác Bạch nói: “Cậu uống say rồi, nhanh đi ngủ đi.”
Y không dám nhìn thẳng cao dường, cúi đầu bước lên trước vài bước, ý muốn quay về phòng.
“Tiểu Bạch!” Cao Dương gọi y lại.
Dư Khác Bạch ngước mắt lên nhìn về phía Cao Dương, lúc này cậu ta đang suy sụp ngồi dưới đất, lòng cậu chợt có chút không nỡ. Bây giờ y đã có thể khẳng định Cao Dương có lòng với mình, nhưng đáng tiếc là y chưa chuẩn bị để tiếp nhận bất lỳ một người nào khác.
Vốn dĩ cuộc sống đã thật khó khăn với Dư Khác Bạch, trải nghiệm cuộc sống của y “phong phú” hơn người thường rất nhiều, y không dám tiếp tục đem lòng yêu một ai, cũng không có sức lực chịu trách nhiệm với tình cảm của mình.
Tình yêu không thể khiến y cảm thấy hạnh phúc mà ngược lại càng thấy nặng nề hơn.
Y đã từng tìm đến cái chết, đã từng chung chăn gối với một người đàn ông, những chuyện này không thể khiến y không dám ra đường, không thấy xấu hổ nhưng bởi vì thế y cũng chẳng còn tự tin để sống. Cho nên chỉ cần đơn độc sống yếu đuối là được, đó là điều Dư Khác Bạch mong đợi hơn cả.
“Thật sự không được sao?” Cao Dương cúi đầu, giọng trầm xuống, hơi thở nồng nặc mùi rượu.
Dư Khác Bạch muốn từ chối một cách uyển chuyển hơn, nhưng y phát hiện cho dù nói thế nào cũng sẽ làm tổn thương Cao Dương mà thôi. Cậu ta là người bạn duy nhất của y, y đã từng nghĩ rằng cả hai sẽ làm bạn tốt của nhau đến suốt đời.
“Thật xin lỗi cậu.” Dư Khác Bạch cảm thấy lời nói của mình chẳng có chút tác dụng an ủi nào, nhưng y vẫn phải nói ra, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được, cũng không thể vội vã: “Là tớ không xứng đáng với cậu.”
Từ sâu nội tâm Dư Khác Bạch thấy mình không xứng Cao Dương, cho dù ở phương diện nào. Nhưng không hẳn đây là lý do tuyệt đối, song y cũng chẳng thể thoái thác nào hơn nữa.
Cao Dương khẽ cười, cậu ta thật sư không biết nên làm gì, thật sự đau thương.
Cậu ta hỏi: “Không xứng với tớ? Cậu nói thẳng không được là được rồi.”
Dư Khác Bạch đứng yên không dám động đậy, y thực sự rất muốn đưa Cao Dương vào nhà ngủ, nhưng y không thể, bởi y không dám tới gần.
“Từ năm hai cao trung tớ đã bắt đầu thích cậu.” Giọng Cao Dương nghe thật giống một bài hát buồn, người nghe không khỏi xúc động: “Nhưng lại sợ cậu gặp rắc rối nên vẫn không dám nói. Trước đây tớ tự an ủi mình, nếu tỏ tình với Dư Khác Bạch mà bị từ chối thì ngay cả làm bạn cũng không thể, cho nên mới chịu nhẫn nhịn, để ít nhất chúng ta còn có thể là bạn bè, ít nhất tớ vẫn là người thân thiết nhất với cậu.”
Dư Khác Bạch nhíu mày, y xấu hổ vô cùng.
“Có phải tớ quá ngây thơ không, tớ nên dũng cảm hơn một chút, một lần không được cũng chẳng sao, còn hơn để cậu gặp gỡ người khác, để cậu yêu thương người đàn ông khác.”
“Tớ không….” Dư Khác Bạch muốn giải thích với cậu ta rằng mình không có quan hệ gì với Trịnh Tuân, nhưng ngay lập tức im miệng, chẳng cẩn thiết để giải thích, Cao Dương muốn hiểu lầm thì cứ hiểu lầm thôi, có lẽ như vậy càng khiến cậu ta quên y nhanh hơn.
“Tiểu Bạch, cậu biết tớ không muốn làm cậu khó xử mà.” Cao Dương vẫn ngồi yên như cũ, hỏi tiếp Dư Khác Bạch: “Tớ có một vấn đề cuối cùng muốn hỏi cậu, nếu như không có người đàn ông kia, cậu sẽ yêu tớ chứ?”
Câu trả lời cho vấn đề này dường như điều tất cả những người yêu đơn phương mong chờ nhất, cậu ta mong ngóng một cái gật đầu từ Dư Khác Bạch nhưng cũng loáng thoáng cảm nhận được đó chỉ là mộng tưởng hão huyền của mình thôi.
Quả nhiên, Dư Khác Bạch im lìm một lát rồi nói: “Tớ xin lỗi.”
“Xin lỗi”, thật là hai từ chán ghét nhất mà cậu ta đã từng gặp.
Cao Dương cười khẩy, phất phất tay đuổi Dư Khác Bạch về phòng: “Được rồi, tớ hiểu rồi, cậu về phòng nghỉ ngơi đi, tớ ngồi đây một lát đã.”
“Nhưng mà….cậu đừng ngồi trên sàn nhà nữa!”
“Không cần để ý đến tớ đâu, cậu về phòng trước đi.”
Dư Khác Bạch đã sớm muốn trốn, như vớ được ân xá của hoàng đế mà hai ba bước lao về phòng ngủ mình.
Cao Dương ngồi im tại chỗ, hai tay ôm kín mặt. Cậu ta không khóc, chỉ là thật khổ sở, tình cảm giấu diếm nhiều năm là vậy, hôm nay cuối cùng cũng có thể phô bày.
“Một điếu nữa không?” Trịnh Tuân đưa bao thuốc đến trước mặt Tiết Bác Tuyển, đối phương cũng chẳng thèm khách khí, lấy luôn vài điếu.
Hai người đang ngồi ngoài ban công, mở cửa sổ ra hóng gió.
Tiết Bác Tuyển đang hết sức thoải mái bởi luận văn anh bao ngày đêm miệt mài coi như đã hoàn thành, tiền ăn tháng sau cũng coi như được hạ cánh.
“Vậy cậu có tính toán gì chưa?” Anh rít một hơi, nhìn sang Trịnh Tuân.
Giờ phút này lòng Trịnh Tuân rối bời, cha hắn cứ gọi miết, may mắn thay có Tiết Bác Tuyển thay hắn nghe máy, đối phương không biết người nghe không phải Trịnh Tuân nên chửi một tràng phủ đầu.
Mâu thuẫn gia đình không có cách nào hòa giải, cho nên hắn định dùng phần tài sản độc lâoj còn lại tự mình thành lập công ty riêng. Hắn nói cho Tiết Bác Tuyển nghe, đối phương im lặng một hồi rồi hỏi hắn: “Cậu không định về nhà nữa à?”
“Vẫn phải về nhưng không phải là bây giờ.” Trịnh Tuân có ý định của mình, hắn biết nên đi những bước nào.
“Tôi cũng thấy vậy, cha cậu sẽ không tha cho cậu đâu.” Tiết Bác Tuyển nói thêm: “Bên kia sao rồi?”
“Bên kia?”
“Là Dư Khác Bạch ấy.” Tiết Bác Tuyển bật cười nhắc nhở Trịnh Tuân: “Cậu để ở đây một tập tài liệu dày cộm, từ trước đến giờ có thể thành tuyển tập cuộc sống thường ngày luôn, Dư Khác Bạch xem ra khá quan trọng với cậu đó chứ.”
Trịnh Tuân rít thêm một hơi thuốc, giọng hơi khàn khàn: “Cứ vậy thôi, tôi với y cũng chỉ có vậy thôi.”
“Chia tay hai người hai ngả, cả hai cùng vui?” Tiết Bác Tuyển nói xong cũng tự mình bật cười: “Mấy lời thật là đạo đức giả, tôi thu hồi.”
“Chắc là y cũng hy vọng như vậy.” Vừa nhắc đến Dư Khác Bạch, lòng Trịnh Tuân lại gợn sóng. Vào cái đêm chạy xe một mình lúc ba giờ sáng ấy đã khiến hắn nghĩ thông suốt tình cảm của mình dành cho Dư Khác Bạch, vậy nhưng cũng chính vào lúc đó, hắn sảng khoái lựa chọn cách từ bỏ.
Cứ như vậy, người nào cũng cảm thấy thoải mái.
Với bọn họ mà nói, có lẽ buông bỏ, quên đi, làm như không quen biết mới là tác thành tốt nhất cho đối phương.
Dẫu sao Dư Khác Bạch cũng từng nói mong muốn có một cuộc sống an ổn một mình, còn hắn cũng có chung sự sợ hãi, cho nên không dám hứa hẹn bất cứ điều gì.
Tiết Bác Tuyển lặng lẽ hút thuốc, khói thuốc nồng nặc từ từ tản ra ban công.
Trịnh Tuân hỏi anh: “Này, cậu đang nghĩ gì vậy?”
“Tôi đang nghĩ, tại sao trên thế giới này vẫn còn loại đàn ông ngu xuẩn như cậu, rõ ràng có nhiều cách khiến tình cảm chuyển biến vậy mà hết lần này đến lần khác mặc ghẻ rách cho nó.”
“Không phải tình cảm tôi rách nát, cũng không phải tôi cố tình khiến nó như vậy.” Trịnh Tuân khó chịu với mấy lời này, lập tức phản bác lại: “Tôi làm vậy vì muốn tốt cho cả hai.”
“Phải không?” Tiết Bác Tuyển sâu xa nói: “Thì ra hai kẻ yêu nhau lại phải giả như không hề quen biết mới là đạo lý thế gian à?”