Chương : 4
Thứ kia của Trịnh Tuân vẫn đang ra ra vào vào trong thân thể Dư Khác Bạch, y phát ra những âm thanh hổn hển mà Trịnh Tuân yêu thích. Y đột nhiên tò mò, không biết Trịnh Tuân có thể làm tình với đàn bà không nhỉ.
Y nhắm mắt lại, cố gắng nhớ lại vẻ ngoài vị hôn thê của Trịnh Tuân. Y nhớ rõ cô gái kia rất xinh đẹp, dáng người không tồi, thoạt nhìn là biết một tiểu thư đài các, lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, Dư Khác Bạch đã cảm thấy Trịnh Tuân kết hôn với cô gái này nhất định có lợi.
Tuy rằng Trịnh Tuân đối xử với y khá tốt nhưng Dư Khác Bạch vẫn cảm thấy Trịnh Tuân chỉ có cái xác không tệ, coi như xứng đôi vừa lứa với loại con gái như Lương Tiêu. Y thử tưởng tượng một chút đến cảnh Trịnh Tuân và cô gái kia làm tình với nhau, cảm thấy cũng có chút khó chịu. Y nghĩ nhất định Trịnh Tuân đã từng ngủ với đàn bà nhưng từ trước đến nay vẫn chưa từng hỏi đến vấn đề này, Dư Khác Bạch cũng tự hiểu được thân phận của mình, bồi ngủ là đủ rồi, cố gắng lên đỉnh, cố gắng rên rỉ, làm sao hầu hạ kim chủ thỏa mãn, tất cả đều sung sướng.
“Sao chặt như vậy.” Trịnh Tuân bị y kẹp chặt đến thoải mái, ôm lấy người: “Làm lâu như vậy mà vẫn chặt như một đứa trẻ con.”
Khi làm tình Dư Khác Bạch ít khi nghiêm túc nghe ngẫm lời Trịnh Tuân nói, bởi vì y phát hiện Trịnh Tuân thích dáng vẻ mơ màng mê ly của y.
Dư Khác Bạch liên tục hôn cổ Trịnh Tuân, tay vuốt ve bờ lưng đối phương, thỉnh thoảng lại rên rỉ đứt quãng: “Anh…”
Y càng như vậy, Trịnh Tuân làm càng hăng say.
Hai người áp sát vào nhau, làn da mướt mồ hôi, dinh dính, ngập tràn hương vị dục vọng.
Bọn họ đã làm hai lần, lúc này Dư Khác Bạch cũng hết sức đứt hơi rồi.
Gần đây giấc ngủ của y luôn không tốt, mỗi ngày dường như chỉ ngủ được có vài ba tiếng, cho nên khi Trịnh Tuân làm quá kịch liệt y cảm thấy thực sự không đỡ nổi.
“Mệt vậy sao?” Trịnh Tuân hút thuốc, xoa đi lớp mồ hôi trên trán y.
“Ừm.” Dư Khác Bạch xoay người tránh sang một bên, dũ chăn ra đắp lên người: “Muốn ngủ.”
“Tắm xong rồi ngủ.” Trịnh Tuân dụi thuốc, kéo y đi tới nhà tắm: “Anh có bắn bên trong đó.”
Phần lớn thời gian Trịnh Tuân đều rất dịu dàng. Nguyên là một kim chủ, điều này cũng khó làm được.
Dư Khác Bạch lười biếng híp mắt nằm úp sấp trong bồn tắm, Trịnh Tuân kiên nhẫn dùng ngón tay lấy tinh dịch trong hậu huyệt ra cho y.
“Có đói bụng không?” Trịnh Tuân xả bồn nước bẩn đi, một lần nữa xả nước ấm vào, vừa vẩy nước lên người Dư Khác Bạch vừa hỏi.
Dư Khác Bạch mệt đến mức hận không thể nằm sấp trong bồn tắm mà ngủ luôn, chẳng muốn ăn cái gì cả. Y liên tục mất ngủ, thật vất vả mới buồn ngủ, thầm nghĩ muốn có một giấc ngủ an tĩnh.
Chỉ có điều Trịnh Tuân hết lần này đến lần khác không theo ý nguyện của y, vừa vuốt ve vừa đè lên người y, làm trong bồn tắm thêm một lần nữa. Cũng may lần này không bắn tinh trong, nếu không lại phải xử lý thêm lần nữa rồi.
“Mệt à?” Trịnh Tuân hôn lên vai Dư Khác Bạch, ôm lấy người đang ở trong nước lên.
Dư Khác Bạch vắt cả người lên người Trịnh Tuân, mắt mở không nổi: “Ừm, mệt lâu rồi.”
“Dạo này thân thể em không khỏe sao?” Trịnh Tuân dùng khăn tắm lâu khô cho y, sau đó ôm y về phòng ngủ, cười hỏi: “Do tôi kết hôn à?”
Dư Khác Bạch nghe xong, rốt cuộc cũng cố gắng mở mắt ra, không có biểu cảm gì nhìn về phía Trịnh Tuân, lạnh nhạt nói: “Không nên nói bậy”
Trịnh Tuân cười thỏa mãn, hôn nhẹ lên môi Dư Khác Bạch một cái.Hai người ôm nhau ngủ, nhưng Dư Khác Bạch vẫn ngủ không ngon như trước.
Mở mắt ra, y nghĩ có lẽ đã ngủ được hồi lâu rồi, ai ngờ mới ngủ chưa đầy một giờ. Trịnh Tuân đang nằm ngủ say bên cạnh, như một con gấu túi ôm chặt lấy Dư Khác Bạch.
Y nhìn lại khuôn mặt hắn, từng nét rất quen thuộc. Trịnh Tuân nhìn trưởng thành hơn so với y, khuôn mặt góc cạnh sắc bén, lúc tức giận sẽ có khí thế bức người, nhưng lúc ngủ lại hết sức dịu dàng. Dư Khác Bạch thích ngắm đôi mắt của Trịnh Tuân, một đôi mắt sáng trong thực sự không thuộc về một thương nhân quanh năm lừa người gạt ta như hắn. Từng có một lần, trong lúc làm tình y nhịn không được lòng nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, trong khoảnh khắc ấy y có một loại ảo giác, giống như mình đã yêu Trịnh Tuân vậy. Nhưng khi tỉnh táo lại, y biết chuyện đó là không thể.
Y sẽ không yêu bất cứ ai, bởi vì cuộc đời y không thể nào đảm nhận nổi cái gọi là trách nhiệm. Tương lai sau này, y muốn tự mình đi về phía trước, đây là một thách thức mới. Không cần yêu ai, Dư Khác Bạch chỉ đuổi theo một mục tiêu duy nhất chính là cố gắng sống thật tốt. Y đã từng muốn chết, nhưng nếu không chết được vậy thì đành cố gắng sống thôi.
Dư Khác Bạch không dám tiếp tục chăm chú nhìn Trịnh Tuân, trong lòng y rối rắm, nếu nhìn người này lâu, lòng y sẽ nổi sóng mất. Qua một thời gian ngắn nữa, y sẽ phải rời xa Trịnh Tuân, không ướt át bẩn thỉu, sẽ ra đi thật nhanh gọn. Y sẽ quên đi người này, cũng quên đi hai năm sống chung của bọn họ, kể cả lần đầu hôn môi lần đầu làm tình, cũng bao gồm lần cuối cùng ôm nhau.
Lòng y có chút mất mát, song Dư Khác Bạch hiểu đây là chuyện tất yếu, cho dù nói thế nào thì bọn họ cũng sống chung hai năm, hơn nữa còn là một phương thức ở chung không bình thường. Huống chi Trịnh Tuân còn đối xử với y, nên biết ơn mới đúng. Nếu không có người này thì có lẽ y đã chết từ lâu rồi.
Dư Khác Bạch vươn tay mò đến hộp thuốc lá trên tủ đầu giường Trịnh Tuân, dưới ánh trăng nhìn đi nhìn lại nhiều lần. Vì Trịnh Tuân không thích y hút thuốc, cho nên Dư Khác Bạch theo lời Trịnh Tuân cai thuốc. Hai năm nay y chưa từng hút một điếu nào. Chỉ cần Trịnh Tuân không thích, Dư Khác Bạch sẽ sửa lại toàn bộ. Y đã biến thành một bạn giường hoàn mỹ vô khuyết, tất cả đều dựa theo yêu cầu của Trịnh Tuân mà dựng nên.
Dư Khác Bạch không thấy ấm ức, chỉ là vào thời khắc này đột nhiên y như nghiện lại. Y cẩn thận từng tí đẩy Trịnh Tuân đang ôm mình ra, sau đó để nguyên thân thể trần truồng rời khỏi giường. Y sợ đánh thức Trịnh Tuân cho nên nhón chân nhẹ nhàng đi ra ngoài ban công.
Ban công buổi đêm, nhiệt độ thấp hơn trong phòng một tí. Dư Khác Bạch lại trần truồng đứng ở đó đốt thuốc.
Đã hai năm không hút, hơi đầu bị sặc. Thời gian là một thứ kì quái, làm cho mọi thứ thay đổi khác thường.
“Không lạnh sao?”
Lúc Dư Khác Bạch hút đươc điếu thứ hai, Trịnh Tuân đi từ bên trong ta, cầm theo một cái chăn đắp lên người y, sau đó ôm người vào lòng. Dư Khác Bạch thả lỏng chính mình, tựa vào lồng ngực Trịnh Tuân, ngón tay vẫn kẹp lấy điếu thuốc đang cháy dở, trong lòng bình yên lạ thường.
Trịnh Tuân khẽ hôn lên mái tóc Dư Khác Bạch, nói: “Tôi hít một hơi.”
Dư Khác Bạch nghiêng người, đưa thuốc lá đến bên môi Trịnh Tuân.
Hai người hút cùng một điếu, mùi vị trên người và trong miệng giống nhau như đúc.
Hút xong thuốc, Dư Khác Bạch còn muốn hút thêm nhưng có Trịnh Tuân ở đây, y sẽ biết phải tiết chế chính mình.
“Không ngủ được sao?” Ngữ khí của Trịnh Tuân rất dịu dàng, không hề trách cứ chuyện Trịnh Tuân không mặc quần áo lén lút đứng hút thuốc ngoài ban công.
Dư Khác Bạch ngẩng đầu lên, càng dựa sát vào. Trịnh Tuân ôm lấy y, sờ tay lên mặt y.
“Gần đây ngủ không ngon.” Dư Khác Bạch không hề che giấu tình trạng của mình: “Ba ngày rồi không thể nào chợp mắt được.”
“Có cần tôi hát ru em không?” Trịnh Tuân khẽ cười, sau đó đột nhiên ôm lấy người nhấc lên.
Dư Khác Bạch hơi hoảng sợ, ôm chặt lấy cổ Trịnh Tuân. Hắn cười nhìn y, trong đêm khuya, đôi mắt ấy vẫn sáng tựa như ánh trăng.
Hết chương 4.
Y nhắm mắt lại, cố gắng nhớ lại vẻ ngoài vị hôn thê của Trịnh Tuân. Y nhớ rõ cô gái kia rất xinh đẹp, dáng người không tồi, thoạt nhìn là biết một tiểu thư đài các, lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, Dư Khác Bạch đã cảm thấy Trịnh Tuân kết hôn với cô gái này nhất định có lợi.
Tuy rằng Trịnh Tuân đối xử với y khá tốt nhưng Dư Khác Bạch vẫn cảm thấy Trịnh Tuân chỉ có cái xác không tệ, coi như xứng đôi vừa lứa với loại con gái như Lương Tiêu. Y thử tưởng tượng một chút đến cảnh Trịnh Tuân và cô gái kia làm tình với nhau, cảm thấy cũng có chút khó chịu. Y nghĩ nhất định Trịnh Tuân đã từng ngủ với đàn bà nhưng từ trước đến nay vẫn chưa từng hỏi đến vấn đề này, Dư Khác Bạch cũng tự hiểu được thân phận của mình, bồi ngủ là đủ rồi, cố gắng lên đỉnh, cố gắng rên rỉ, làm sao hầu hạ kim chủ thỏa mãn, tất cả đều sung sướng.
“Sao chặt như vậy.” Trịnh Tuân bị y kẹp chặt đến thoải mái, ôm lấy người: “Làm lâu như vậy mà vẫn chặt như một đứa trẻ con.”
Khi làm tình Dư Khác Bạch ít khi nghiêm túc nghe ngẫm lời Trịnh Tuân nói, bởi vì y phát hiện Trịnh Tuân thích dáng vẻ mơ màng mê ly của y.
Dư Khác Bạch liên tục hôn cổ Trịnh Tuân, tay vuốt ve bờ lưng đối phương, thỉnh thoảng lại rên rỉ đứt quãng: “Anh…”
Y càng như vậy, Trịnh Tuân làm càng hăng say.
Hai người áp sát vào nhau, làn da mướt mồ hôi, dinh dính, ngập tràn hương vị dục vọng.
Bọn họ đã làm hai lần, lúc này Dư Khác Bạch cũng hết sức đứt hơi rồi.
Gần đây giấc ngủ của y luôn không tốt, mỗi ngày dường như chỉ ngủ được có vài ba tiếng, cho nên khi Trịnh Tuân làm quá kịch liệt y cảm thấy thực sự không đỡ nổi.
“Mệt vậy sao?” Trịnh Tuân hút thuốc, xoa đi lớp mồ hôi trên trán y.
“Ừm.” Dư Khác Bạch xoay người tránh sang một bên, dũ chăn ra đắp lên người: “Muốn ngủ.”
“Tắm xong rồi ngủ.” Trịnh Tuân dụi thuốc, kéo y đi tới nhà tắm: “Anh có bắn bên trong đó.”
Phần lớn thời gian Trịnh Tuân đều rất dịu dàng. Nguyên là một kim chủ, điều này cũng khó làm được.
Dư Khác Bạch lười biếng híp mắt nằm úp sấp trong bồn tắm, Trịnh Tuân kiên nhẫn dùng ngón tay lấy tinh dịch trong hậu huyệt ra cho y.
“Có đói bụng không?” Trịnh Tuân xả bồn nước bẩn đi, một lần nữa xả nước ấm vào, vừa vẩy nước lên người Dư Khác Bạch vừa hỏi.
Dư Khác Bạch mệt đến mức hận không thể nằm sấp trong bồn tắm mà ngủ luôn, chẳng muốn ăn cái gì cả. Y liên tục mất ngủ, thật vất vả mới buồn ngủ, thầm nghĩ muốn có một giấc ngủ an tĩnh.
Chỉ có điều Trịnh Tuân hết lần này đến lần khác không theo ý nguyện của y, vừa vuốt ve vừa đè lên người y, làm trong bồn tắm thêm một lần nữa. Cũng may lần này không bắn tinh trong, nếu không lại phải xử lý thêm lần nữa rồi.
“Mệt à?” Trịnh Tuân hôn lên vai Dư Khác Bạch, ôm lấy người đang ở trong nước lên.
Dư Khác Bạch vắt cả người lên người Trịnh Tuân, mắt mở không nổi: “Ừm, mệt lâu rồi.”
“Dạo này thân thể em không khỏe sao?” Trịnh Tuân dùng khăn tắm lâu khô cho y, sau đó ôm y về phòng ngủ, cười hỏi: “Do tôi kết hôn à?”
Dư Khác Bạch nghe xong, rốt cuộc cũng cố gắng mở mắt ra, không có biểu cảm gì nhìn về phía Trịnh Tuân, lạnh nhạt nói: “Không nên nói bậy”
Trịnh Tuân cười thỏa mãn, hôn nhẹ lên môi Dư Khác Bạch một cái.Hai người ôm nhau ngủ, nhưng Dư Khác Bạch vẫn ngủ không ngon như trước.
Mở mắt ra, y nghĩ có lẽ đã ngủ được hồi lâu rồi, ai ngờ mới ngủ chưa đầy một giờ. Trịnh Tuân đang nằm ngủ say bên cạnh, như một con gấu túi ôm chặt lấy Dư Khác Bạch.
Y nhìn lại khuôn mặt hắn, từng nét rất quen thuộc. Trịnh Tuân nhìn trưởng thành hơn so với y, khuôn mặt góc cạnh sắc bén, lúc tức giận sẽ có khí thế bức người, nhưng lúc ngủ lại hết sức dịu dàng. Dư Khác Bạch thích ngắm đôi mắt của Trịnh Tuân, một đôi mắt sáng trong thực sự không thuộc về một thương nhân quanh năm lừa người gạt ta như hắn. Từng có một lần, trong lúc làm tình y nhịn không được lòng nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, trong khoảnh khắc ấy y có một loại ảo giác, giống như mình đã yêu Trịnh Tuân vậy. Nhưng khi tỉnh táo lại, y biết chuyện đó là không thể.
Y sẽ không yêu bất cứ ai, bởi vì cuộc đời y không thể nào đảm nhận nổi cái gọi là trách nhiệm. Tương lai sau này, y muốn tự mình đi về phía trước, đây là một thách thức mới. Không cần yêu ai, Dư Khác Bạch chỉ đuổi theo một mục tiêu duy nhất chính là cố gắng sống thật tốt. Y đã từng muốn chết, nhưng nếu không chết được vậy thì đành cố gắng sống thôi.
Dư Khác Bạch không dám tiếp tục chăm chú nhìn Trịnh Tuân, trong lòng y rối rắm, nếu nhìn người này lâu, lòng y sẽ nổi sóng mất. Qua một thời gian ngắn nữa, y sẽ phải rời xa Trịnh Tuân, không ướt át bẩn thỉu, sẽ ra đi thật nhanh gọn. Y sẽ quên đi người này, cũng quên đi hai năm sống chung của bọn họ, kể cả lần đầu hôn môi lần đầu làm tình, cũng bao gồm lần cuối cùng ôm nhau.
Lòng y có chút mất mát, song Dư Khác Bạch hiểu đây là chuyện tất yếu, cho dù nói thế nào thì bọn họ cũng sống chung hai năm, hơn nữa còn là một phương thức ở chung không bình thường. Huống chi Trịnh Tuân còn đối xử với y, nên biết ơn mới đúng. Nếu không có người này thì có lẽ y đã chết từ lâu rồi.
Dư Khác Bạch vươn tay mò đến hộp thuốc lá trên tủ đầu giường Trịnh Tuân, dưới ánh trăng nhìn đi nhìn lại nhiều lần. Vì Trịnh Tuân không thích y hút thuốc, cho nên Dư Khác Bạch theo lời Trịnh Tuân cai thuốc. Hai năm nay y chưa từng hút một điếu nào. Chỉ cần Trịnh Tuân không thích, Dư Khác Bạch sẽ sửa lại toàn bộ. Y đã biến thành một bạn giường hoàn mỹ vô khuyết, tất cả đều dựa theo yêu cầu của Trịnh Tuân mà dựng nên.
Dư Khác Bạch không thấy ấm ức, chỉ là vào thời khắc này đột nhiên y như nghiện lại. Y cẩn thận từng tí đẩy Trịnh Tuân đang ôm mình ra, sau đó để nguyên thân thể trần truồng rời khỏi giường. Y sợ đánh thức Trịnh Tuân cho nên nhón chân nhẹ nhàng đi ra ngoài ban công.
Ban công buổi đêm, nhiệt độ thấp hơn trong phòng một tí. Dư Khác Bạch lại trần truồng đứng ở đó đốt thuốc.
Đã hai năm không hút, hơi đầu bị sặc. Thời gian là một thứ kì quái, làm cho mọi thứ thay đổi khác thường.
“Không lạnh sao?”
Lúc Dư Khác Bạch hút đươc điếu thứ hai, Trịnh Tuân đi từ bên trong ta, cầm theo một cái chăn đắp lên người y, sau đó ôm người vào lòng. Dư Khác Bạch thả lỏng chính mình, tựa vào lồng ngực Trịnh Tuân, ngón tay vẫn kẹp lấy điếu thuốc đang cháy dở, trong lòng bình yên lạ thường.
Trịnh Tuân khẽ hôn lên mái tóc Dư Khác Bạch, nói: “Tôi hít một hơi.”
Dư Khác Bạch nghiêng người, đưa thuốc lá đến bên môi Trịnh Tuân.
Hai người hút cùng một điếu, mùi vị trên người và trong miệng giống nhau như đúc.
Hút xong thuốc, Dư Khác Bạch còn muốn hút thêm nhưng có Trịnh Tuân ở đây, y sẽ biết phải tiết chế chính mình.
“Không ngủ được sao?” Ngữ khí của Trịnh Tuân rất dịu dàng, không hề trách cứ chuyện Trịnh Tuân không mặc quần áo lén lút đứng hút thuốc ngoài ban công.
Dư Khác Bạch ngẩng đầu lên, càng dựa sát vào. Trịnh Tuân ôm lấy y, sờ tay lên mặt y.
“Gần đây ngủ không ngon.” Dư Khác Bạch không hề che giấu tình trạng của mình: “Ba ngày rồi không thể nào chợp mắt được.”
“Có cần tôi hát ru em không?” Trịnh Tuân khẽ cười, sau đó đột nhiên ôm lấy người nhấc lên.
Dư Khác Bạch hơi hoảng sợ, ôm chặt lấy cổ Trịnh Tuân. Hắn cười nhìn y, trong đêm khuya, đôi mắt ấy vẫn sáng tựa như ánh trăng.
Hết chương 4.