Chương : 8
Editor: Duẫn Tại Cung, Beta: Khiếu Nguyệt
Tâm trạng Trịnh Tuân vốn đã phiền muộn vì không chờ được điện thoại từ Dư Khác Bạch, lúc này nghe đối phương giải thích do y ngủ quên, thì phiền muộn đột nhiên tiêu tan.
“Ngủ ban ngày sao?” Trịnh Tuân mỉm cười hỏi y: “Có phải tôi khiến em mệt không?”
Dư Khác Bạch chẳng lạ lùng gì với những câu đùa không biết xấu hổ của hắn, lạnh nhạt nói: “Cũng có thể.”
Hiển nhiên Trịnh Tuân không cảm thấy hài lòng với thái độ của y, nhưng cũng không truy đuổi đến cùng: “Tôi đang ăn cơm, em thì sao?”
Dư Khác Bạch hơi đói bụng, cũng chuẩn bị đi ra căn tin kiếm gì ăn.
“Chưa ăn.” Dư Khác Bạch vừa nghe điện thoại vừa bước xuống giường, do không cẩn thận nên đập đầu vào cầu thang lên xuống: “Ối!”
“Hử? Sao thế?” Trịnh Tuân nghe giọng y, lập tức hỏi: “Va vào đâu à?”
“Ừh, va vào đầu.” Một tay Dư Khác Bạch cầm điện thoại nên không tiện đi giày, liền giục Trịnh Tuân: “Anh đi ăn cơm đi, không cần lo cho em đâu.”
“Vậy em phải tự chăm lấy mình đấy.” Trịnh Tuân đột nhiên hạ giọng, nói với y: “Mấy ngày nữa em thu dọn đồ đạc đi, anh rảnh sẽ chuyển nhà cùng em.”
Dư Khác Bạch nhất thời chưa nghĩ ra cách giải thích với Trịnh Tuân mình không có ý định chuyển sang nhà hắn, không thể làm gì khác hơn là ậm ừ trước đã, sau đó nhanh chóng cúp máy. Y xem lịch trong điện thoại, đột nhiên hơi luống cuống. Hai năm qua lại với Trịnh Tuân, y dường như không còn là chính mình. Trước đây, y rất thích chơi với bạn cùng lớp, cùng phòng, cùng đi đá bóng, chơi trò chơi. Nhưng sau này, biến cố gia đình xảy ra, y ngày càng trở nên lạnh lùng. Đôi lúc y cảm thấy dường như bạn cùng phòng không dám nói chuyện cùng y, y không hiểu vì sao lại như vậy, rõ ràng y thấy bản thân mình không hề đáng sợ. Tất cả buồn phiền và mịt mờ sẽ kết thúc sau một tháng nữa.
Dư Khác Bạch ra khỏi phòng, trong tay chỉ cầm chìa khóa và phiếu cơm, di động nhét vào túi. Y đi xuống nhà, tới cổng chợt thấy một bạn nam cùng lớp đang ôm hôn một cô gái ở tòa nhà đối diện.
Trước đây vào buổi tối, trước cổng kí túc xá có rất nhiều đôi tình nhân, nhưng gần đây sắp tốt nghiệp, mọi người bắt đầu không thèm kiêng dè gì nữa, ban ngày cũng chẳng nể nang gì mà ôm hôn tình chàng ý thiếp.
Dư Khác Bạch hơi xấu hổ, nhanh chân bước đi. Khoảng thời gian sau này, ngoài đi học ra, y chỉ biết Trịnh Tuân, y thực sự đã thoát ra ngoài quỹ đạo cuộc sống vốn có.
Bên này Trịnh Tuân cơm nước xong xuôi, đầu tiên hộ tống Lương Tiêu và mẹ cô về nhà, sau đó mới lên xe đi đến một quán bar. Đêm qua vừa mới lăn lộn với Dư Khác Bạch một đêm, Trịnh Tuân cũng tự hiểu được, cho nên dù đêm nay có buồn chán cỡ nào hắn cũng không có ý định tìm đến người kia. Chung quy cũng nên nghỉ ngơi dưỡng sức, nếu không thân thể hai người khó mà chịu nổi.
Từ lúc Trịnh Tuân gặp Dư Khác Bạch, hắn đột nhiên không có cảm xúc nào với thân thể kẻ khác, hắn nghĩ chuyện này thật thần kỳ, Dư Khác Bạch đối với hắn mà nói thật giống một miếng ghép hoàn hảo, hai người thực sự hợp nhau. Chuyện hợp nhau tất nhiên không phải trên phương diện tình cảm, trước mắt mà nói chỉ là thân thể mà thôi.
Về phần cảm tình, Trịnh Tuân không xác định nổi, y có cảm tình rất tốt với Dư Khác Bạch, nhưng cơ bản người kia lại không thèm quan tâm đến hắn. Trịnh Tuân đã từng nghĩ đến, nếu Dư Khác Bạch thích hắn, hắn cũng sẽ thích đối phương một chút. Hắn không dám nói chữ thích một cách đơn giản, càng đừng nói đến yêu, bọn họ đều đã là người trưởng thành rồi, nhất là hắn đã qua cái tuổi có thể yêu đương chơi bời rồi, bây giờ hắn phải lấy vợ, phải củng cố sự nghiệp của mình, còn tình yêu chỉ là phụ kiện trong cuộc sống, có cũng được mà không có cũng chẳng ép được.Trịnh Tuân chưa thật lòng yêu một ai, bởi vì hắn nghĩ không ai trên thế gian này xứng đáng để hắn yêu. Con mắt ở trên đỉnh, ai xấu ai tốt cũng chẳng nhìn thấy được.
Quán bar trước hay sau vẫn là nơi cá tôm vùng vẫy lẫn lộn, Trịnh Tuân là khách quen nơi này, vừa đến quầy bar ngồi, cậu nhóc Bartender đang mặc đồng phục của quán quay lại chào hỏi hắn.
“Hôm nay uống gì nào?” Một tay cậu nhóc Bartender chống lên bàn, một tay xoa cằm, mắt trợn tròn nhìn Trịnh Tuân ở phía đối diện.
“Whisky. ” Trịnh Tuân xua tay với cậu nhóc, cười nói: “Đừng nhìn tôi như vậy, cẩn thận tôi ăn luôn đấy!”
Cậu nhóc pha chê cong khóe miệng, dúi dúi vào đầu mũi Trịnh Tuân, hừ một cái rồi nói: “Đừng có nói mà không làm!”
Trịnh Tuân cười to, nhìn cậu ta xoay mông đi lấy rượu cho mình.
Cậu ta nhanh chóng quay lại, vừa rót rượu cho Trịnh Tuân vừa hỏi hắn: “Hôm nay một mình uống rượu giải sầu sao? Thật là buồn chán mà!”
Trịnh Tuân là kẻ trêu hoa ghẹo nguyệt, điều này ai ai cũng biết. Tuy nhiên kẻ chủ động dụ dỗ hắn cũng không ít, cậu nhóc này là một trong số đó. Bao nhiêu lần cậu ta cố ý pha thêm nguyên liệu trong rượu cho Trịnh Tuân, muốn thừa dịp đối phương say mà loạn tính, nhưng từ trước đến nay Trịnh Tuân chưa hề cho cậu ta cơ hội nào. Một lần hắn thấy tình hình không tốt, lập tức gọi cho Dư Khác Bạch, cuối cùng không may ngủ quên ở ký túc xá của Tiểu Bạch, sau đó bị ép rời khỏi giường, len lén chuồn ra ngoài rồi tiếp tục đi tìm xe của mình.
“Gần đây tổng giám đốc Trịnh bận gì sao, cả tuần nay mới thấy anh đến.” Cậu nhóc cầm cái ly, cùng uống rượu với Trịnh Tuân.
“Bận rộn chuẩn bị kết hôn.” Trịnh Tuân chẳng thèm che giấu chuyện mình săp kết hôn: “Đến lúc đó sẽ gửi thiệp mời cho cậu, nhớ đến chơi đấy.”
“Ố?” Cậu nhóc không tin nổi: “Thật hay giả vậy? Ngài sắp kết hôn sao?”
“Chuyện này giả được sao?”
“Ừm.” Cậu nhóc gật đầu, ngay cả lông mày cũng thể hiện hai chữ “tụt hứng”: “Ngài kết hôn rồi, sau này có tiếp tục đến đây chơi không?”
Dù sao đây cũng là một gay bar, cậu nhóc không nói ra miệng nhưng biết Trịnh Tuân cũng tự hiểu được.
“Vì sao? ” Trịnh Tuân vừa cười vừa chạm ly với cậu nhóc, cười thích thú: “Không có gì là không thể.”
Dư Khác Bạch vẫn chưa ngủ được, y bắt đầu hối hận đáng nhẽ không nên ngủ đến tận ba giờ chiều. Y lật qua lật lại trên giường, nghe tiếng hít thở đều đều của bạn cùng phòng, tâm trạng trở nên buồn bực.
Y lấy điện thoại ra chơi game, khi nhìn lại đã là ba giờ sáng, máy cũng gần hết pin rồi. Y thoát ra khỏi trò chơi, tắt điện thoại, kí túc xá trở nên đen thui khiến y hơi hoảng hốt.
Lại qua một ngày, tất cả đều không có gì thay đổi. Y đột nhiên nghĩ: không biết lúc này trong chăn Trịnh Tuân có ai không, chỉ có điều một tháng nữa thôi, bên cạnh người đàn ông đó sẽ xuất hiện một người vợ xinh đẹp dịu dàng. Y thực sự mơ ước được như Trịnh Tuân, vừa có sự nghiệp vừa có gia đình, thời gian tiếp theo nữa chắc cũng sẽ có những đứa con.
Y vẫn chẳng có gì như trước, không phải, Dư Khác Bạch nghĩ: mày ngủ với Trịnh Tuân cũng kiếm được nhiều tiền lắm, rất nhiều tiền.
Y cười khổ một cái, lại nói với chính mình: thực ra mày cũng may mắn lắm rồi đấy.
Tâm trạng Trịnh Tuân vốn đã phiền muộn vì không chờ được điện thoại từ Dư Khác Bạch, lúc này nghe đối phương giải thích do y ngủ quên, thì phiền muộn đột nhiên tiêu tan.
“Ngủ ban ngày sao?” Trịnh Tuân mỉm cười hỏi y: “Có phải tôi khiến em mệt không?”
Dư Khác Bạch chẳng lạ lùng gì với những câu đùa không biết xấu hổ của hắn, lạnh nhạt nói: “Cũng có thể.”
Hiển nhiên Trịnh Tuân không cảm thấy hài lòng với thái độ của y, nhưng cũng không truy đuổi đến cùng: “Tôi đang ăn cơm, em thì sao?”
Dư Khác Bạch hơi đói bụng, cũng chuẩn bị đi ra căn tin kiếm gì ăn.
“Chưa ăn.” Dư Khác Bạch vừa nghe điện thoại vừa bước xuống giường, do không cẩn thận nên đập đầu vào cầu thang lên xuống: “Ối!”
“Hử? Sao thế?” Trịnh Tuân nghe giọng y, lập tức hỏi: “Va vào đâu à?”
“Ừh, va vào đầu.” Một tay Dư Khác Bạch cầm điện thoại nên không tiện đi giày, liền giục Trịnh Tuân: “Anh đi ăn cơm đi, không cần lo cho em đâu.”
“Vậy em phải tự chăm lấy mình đấy.” Trịnh Tuân đột nhiên hạ giọng, nói với y: “Mấy ngày nữa em thu dọn đồ đạc đi, anh rảnh sẽ chuyển nhà cùng em.”
Dư Khác Bạch nhất thời chưa nghĩ ra cách giải thích với Trịnh Tuân mình không có ý định chuyển sang nhà hắn, không thể làm gì khác hơn là ậm ừ trước đã, sau đó nhanh chóng cúp máy. Y xem lịch trong điện thoại, đột nhiên hơi luống cuống. Hai năm qua lại với Trịnh Tuân, y dường như không còn là chính mình. Trước đây, y rất thích chơi với bạn cùng lớp, cùng phòng, cùng đi đá bóng, chơi trò chơi. Nhưng sau này, biến cố gia đình xảy ra, y ngày càng trở nên lạnh lùng. Đôi lúc y cảm thấy dường như bạn cùng phòng không dám nói chuyện cùng y, y không hiểu vì sao lại như vậy, rõ ràng y thấy bản thân mình không hề đáng sợ. Tất cả buồn phiền và mịt mờ sẽ kết thúc sau một tháng nữa.
Dư Khác Bạch ra khỏi phòng, trong tay chỉ cầm chìa khóa và phiếu cơm, di động nhét vào túi. Y đi xuống nhà, tới cổng chợt thấy một bạn nam cùng lớp đang ôm hôn một cô gái ở tòa nhà đối diện.
Trước đây vào buổi tối, trước cổng kí túc xá có rất nhiều đôi tình nhân, nhưng gần đây sắp tốt nghiệp, mọi người bắt đầu không thèm kiêng dè gì nữa, ban ngày cũng chẳng nể nang gì mà ôm hôn tình chàng ý thiếp.
Dư Khác Bạch hơi xấu hổ, nhanh chân bước đi. Khoảng thời gian sau này, ngoài đi học ra, y chỉ biết Trịnh Tuân, y thực sự đã thoát ra ngoài quỹ đạo cuộc sống vốn có.
Bên này Trịnh Tuân cơm nước xong xuôi, đầu tiên hộ tống Lương Tiêu và mẹ cô về nhà, sau đó mới lên xe đi đến một quán bar. Đêm qua vừa mới lăn lộn với Dư Khác Bạch một đêm, Trịnh Tuân cũng tự hiểu được, cho nên dù đêm nay có buồn chán cỡ nào hắn cũng không có ý định tìm đến người kia. Chung quy cũng nên nghỉ ngơi dưỡng sức, nếu không thân thể hai người khó mà chịu nổi.
Từ lúc Trịnh Tuân gặp Dư Khác Bạch, hắn đột nhiên không có cảm xúc nào với thân thể kẻ khác, hắn nghĩ chuyện này thật thần kỳ, Dư Khác Bạch đối với hắn mà nói thật giống một miếng ghép hoàn hảo, hai người thực sự hợp nhau. Chuyện hợp nhau tất nhiên không phải trên phương diện tình cảm, trước mắt mà nói chỉ là thân thể mà thôi.
Về phần cảm tình, Trịnh Tuân không xác định nổi, y có cảm tình rất tốt với Dư Khác Bạch, nhưng cơ bản người kia lại không thèm quan tâm đến hắn. Trịnh Tuân đã từng nghĩ đến, nếu Dư Khác Bạch thích hắn, hắn cũng sẽ thích đối phương một chút. Hắn không dám nói chữ thích một cách đơn giản, càng đừng nói đến yêu, bọn họ đều đã là người trưởng thành rồi, nhất là hắn đã qua cái tuổi có thể yêu đương chơi bời rồi, bây giờ hắn phải lấy vợ, phải củng cố sự nghiệp của mình, còn tình yêu chỉ là phụ kiện trong cuộc sống, có cũng được mà không có cũng chẳng ép được.Trịnh Tuân chưa thật lòng yêu một ai, bởi vì hắn nghĩ không ai trên thế gian này xứng đáng để hắn yêu. Con mắt ở trên đỉnh, ai xấu ai tốt cũng chẳng nhìn thấy được.
Quán bar trước hay sau vẫn là nơi cá tôm vùng vẫy lẫn lộn, Trịnh Tuân là khách quen nơi này, vừa đến quầy bar ngồi, cậu nhóc Bartender đang mặc đồng phục của quán quay lại chào hỏi hắn.
“Hôm nay uống gì nào?” Một tay cậu nhóc Bartender chống lên bàn, một tay xoa cằm, mắt trợn tròn nhìn Trịnh Tuân ở phía đối diện.
“Whisky. ” Trịnh Tuân xua tay với cậu nhóc, cười nói: “Đừng nhìn tôi như vậy, cẩn thận tôi ăn luôn đấy!”
Cậu nhóc pha chê cong khóe miệng, dúi dúi vào đầu mũi Trịnh Tuân, hừ một cái rồi nói: “Đừng có nói mà không làm!”
Trịnh Tuân cười to, nhìn cậu ta xoay mông đi lấy rượu cho mình.
Cậu ta nhanh chóng quay lại, vừa rót rượu cho Trịnh Tuân vừa hỏi hắn: “Hôm nay một mình uống rượu giải sầu sao? Thật là buồn chán mà!”
Trịnh Tuân là kẻ trêu hoa ghẹo nguyệt, điều này ai ai cũng biết. Tuy nhiên kẻ chủ động dụ dỗ hắn cũng không ít, cậu nhóc này là một trong số đó. Bao nhiêu lần cậu ta cố ý pha thêm nguyên liệu trong rượu cho Trịnh Tuân, muốn thừa dịp đối phương say mà loạn tính, nhưng từ trước đến nay Trịnh Tuân chưa hề cho cậu ta cơ hội nào. Một lần hắn thấy tình hình không tốt, lập tức gọi cho Dư Khác Bạch, cuối cùng không may ngủ quên ở ký túc xá của Tiểu Bạch, sau đó bị ép rời khỏi giường, len lén chuồn ra ngoài rồi tiếp tục đi tìm xe của mình.
“Gần đây tổng giám đốc Trịnh bận gì sao, cả tuần nay mới thấy anh đến.” Cậu nhóc cầm cái ly, cùng uống rượu với Trịnh Tuân.
“Bận rộn chuẩn bị kết hôn.” Trịnh Tuân chẳng thèm che giấu chuyện mình săp kết hôn: “Đến lúc đó sẽ gửi thiệp mời cho cậu, nhớ đến chơi đấy.”
“Ố?” Cậu nhóc không tin nổi: “Thật hay giả vậy? Ngài sắp kết hôn sao?”
“Chuyện này giả được sao?”
“Ừm.” Cậu nhóc gật đầu, ngay cả lông mày cũng thể hiện hai chữ “tụt hứng”: “Ngài kết hôn rồi, sau này có tiếp tục đến đây chơi không?”
Dù sao đây cũng là một gay bar, cậu nhóc không nói ra miệng nhưng biết Trịnh Tuân cũng tự hiểu được.
“Vì sao? ” Trịnh Tuân vừa cười vừa chạm ly với cậu nhóc, cười thích thú: “Không có gì là không thể.”
Dư Khác Bạch vẫn chưa ngủ được, y bắt đầu hối hận đáng nhẽ không nên ngủ đến tận ba giờ chiều. Y lật qua lật lại trên giường, nghe tiếng hít thở đều đều của bạn cùng phòng, tâm trạng trở nên buồn bực.
Y lấy điện thoại ra chơi game, khi nhìn lại đã là ba giờ sáng, máy cũng gần hết pin rồi. Y thoát ra khỏi trò chơi, tắt điện thoại, kí túc xá trở nên đen thui khiến y hơi hoảng hốt.
Lại qua một ngày, tất cả đều không có gì thay đổi. Y đột nhiên nghĩ: không biết lúc này trong chăn Trịnh Tuân có ai không, chỉ có điều một tháng nữa thôi, bên cạnh người đàn ông đó sẽ xuất hiện một người vợ xinh đẹp dịu dàng. Y thực sự mơ ước được như Trịnh Tuân, vừa có sự nghiệp vừa có gia đình, thời gian tiếp theo nữa chắc cũng sẽ có những đứa con.
Y vẫn chẳng có gì như trước, không phải, Dư Khác Bạch nghĩ: mày ngủ với Trịnh Tuân cũng kiếm được nhiều tiền lắm, rất nhiều tiền.
Y cười khổ một cái, lại nói với chính mình: thực ra mày cũng may mắn lắm rồi đấy.