Chương : 6
Tiêu Mặc tới thì oanh oanh liệt liệt, đi lại lặng yên không một tiếng động.
“Đúng vậy. Càng không ngờ được ả lại có thể không biết liêm sỉ, dụ dỗ Hoàng thượng ngay bên đầm sen. Đây nào phải chuyện một tiểu thư khuê các có thể làm được? Quả đúng là xướng kỹ! *đĩ điếm* Thật là thấp hèn”
“Chẳng thế mà người ta lại gọi ả là ‘tiện hậu’? Hạ Lan Phiêu không tuân thủ phụ ngôn, hạ tiện phóng đãng, chết một trăm lần cũng đáng. Thật không hiểu nổi loại nữ nhân thấp hèn như vậy sao vẫn chưa chết đi? Nàng ta trừ việc mang họ ‘Hạ Lan’ ra, có chỗ nào bì được với Thục phi nương nương? Nương nương mới là ứng cử viên xứng đáng nhất cho ngôi vị hoàng hậu”
“Các tỷ muội chớ nên nói bừa. Hạ Lan Phiêu dù không là cái gì, cũng là tiểu thư nhà Hạ Lan, Hoàng thượng xem trọng mặt mũi thừa tướng cũng chỉ đành âm thầm nhịn xuống. Bổn cung biết lòng trung thành của các ngươi, nhưng để kẻ có tâm nghe được cũng không tốt. Vì thứ ti tiện kia, không đáng.”
Hôm nayThục phi mặc áo dệt tơ tằm sắc xanh, trên đầu cũng chỉ cài trâm ngọc bích cùng màu, không còn lộng lẫy chói mắt như ngày xưa, nhưng lại có một vẻ đẹp khác thanh lệ uyển chuyển. Lúc này nàng ta đang cùng đám phi tần xung quanh cao giọng đàm tiếu, thần thái phi dương, thanh tú xinh đẹp khiến cho người ta không có can đảm nhìn thẳng. Nhưng chỉ có bờ môi xinh đẹp đỏ tươi kia, nói ra những lời ác độc làm cho người ta không dám tin, cũng làm cho trái tim Hạ Lan Phiêu không nhịn được run lên, cơ hồ ngay cả hơi sức để đứng cũng không còn.
Ti tiện? Chẳng nhẽ đây chính là tên của nàng, danh hiệu của nàng sao? Người ta xuyên qua đều được muôn vàn sủng ái, tồi nhất cũng là một nương nương bị thất sủng trong lãnh cung, nhưng nàng vì cớ gì lại gặp phải người chủ như thế này.
Đại tiểu thư Hạ Lan Phiêu, rốt cuộc vì sao cô phải cắm sừng hoàng đế hả! Tôi thật sự là…
Hạ Lan Phiêu ngây ngẩn nhìn Thục phi, nhớ tới thù hận giữa nàng và Thục phi, vô thức run lên, vội vàng cúi đầu, hy vọng nàng ta sẽ không nhận ra mình. Còn Thục phi đang lướt qua nàng, đột nhiên nhíu mày: “Cung nữ này, thấy bổn cung cũng không biết quỳ xuống xin thỉnh an sao? Thật là quá vô lễ!”
“Đúng vậy, thật vô lễ! Ngươi là người cung nào?”
“Phượng Minh cung.” Hạ Lan Phiêu tức giận nói.
“Hơ, thật đúng là con tỳ nữ ti tiện! Chủ nào tớ nấy, đúng là thấp hèn như nhau!”
Lời nói ác độc như thủy triều tràn vào lỗ tai Hạ Lan Phiêu, mà nàng cuối cùng cũng nổi giận rồi. Nàng ngẩng mạnh đầu, rất muốn cãi nhau một trận thật lớn với họ, nhưng lại gắng gượng nuốt giận.
Không được, nàng phải nhẫn nại. Nàng đang bị cấm túc, nếu để họ phát hiện nàng một mình xuất cung chắc chắn sẽ phải chịu hình phạt nặng hơn nữa. Nàng muốn để mọi người trong cung quên đi sự tồn tại của nàng, buông lỏng cảnh giác, như vậy mới có thể thoát đi.
Hạ Lan Phiêu, mày nhất định phải nhẫn nại. Mày có thể là được
Nhưng nàng không biết rằng, trong nháy mắt kia ngay khi nàng vừa ngẩng đầu lên, Thục phi đã nhận ra nàng. Thục phi không ngờ hoàng hậu luôn luôn lộng lẫy kiêu ngạo vậy mà lại mặc y phục cung nữ, cầm nhánh cây bẩn như thế đứng ở ngự hoa viên, cơ hồ không thể tin được vào hai mắt của mình. Thế nhưng, nàng ta nhanh chóng tỉnh táo trở lại, cười lạnh nói: “Một cung nữ cũng dám vô lễ với bổn cung, thật đúng là ăn gan hùm mật gấu! Hôm nay bổn cung tâm tình đang vui, nên không tính toán với ngươi —— mau cút đi.”
“Nương nương thật là thiện tâm.” Có người lấy lòng cười nói: “Tiện tỳ như vậy, thật đáng kéo vào bạo thất!”
“Đánh chó cũng phải ngó mặt chủ —— cô ta tốt xấu gì cũng là tỳ nữ của tiện hậu kia, thôi thì cho cô ta chút tình mọn đi. Còn không mau cút?”
Thục phi đắc ý vênh váo nhìn Hạ Lan Phiêu, Hạ Lan Phiêu đành phải nhẫn nhịn cúi đầu đi về trước. Đúng vào lúc nàng đi ngang qua Thục phi, Thục phi đột nhiên vươn chân sang, khiến nàng bị vấp ngã thật mạnh xuống đất.
“Ơ, sao ngươi bất cẩn vậy? Coi quần áo trên người ngươi bẩn hết rồi kìa. Hay là để bổn cung đỡ ngươi đứng dậy nhé!”
Thục phi nói, rồi giả vờ định tới đỡ Hạ Lan Phiêu, sau đó một cước giẫm lên tay nàng. Nàng ta dí chân vừa nhanh vừa mạnh, Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy bàn tay mình đau nhói, đau đớn khiến nàng gần như sợ hãi mà thét lên. Tay nàng vì bị Thục phi giẫm vào đã nhanh chóng sưng lên, dường như nàng đã nghe thấy tiếng khớp xương bị gãy. Thế nhưng, nàng không hề la lên, chỉ đứng dậy, lẳng lặng nhìn Thục phi, trong mắt không nhìn ra chút cảm xúc nào.
“Sao ngươi lại nhìn bổn cung như vậy?” Thục phi hơi mất tự nhiên: “Bổn cung chỉ ‘không cẩn thận’ giẫm một cước vào ngươi, con tiện tỳ này ngươi dám nhìn bổn cung như vậy?”
Hạ Lan Phiêu lẳng lặng nhìn Thục phi, vẫn không nói gì. Nàng không để ý đến tiếng thì thầm và cười trộm xung quanh, nhẹ nhàng phủi bụi trên váy, tay đã đau như bị kim châm. Sự im lặng của nàng khiến cho các phi tần đều có chút kinh ngạc, Thục phi cũng thấy hơi bị khó mà xong chuyện.
Sao ả lại yên lặng như vậy? Chẳng phải ả nên khóc nháo, chẳng phải nên khóc khóc lóc om sòm sao? Vậy mới phù hợp với tác phong trước nay của ả! Nhưng tại sao ả không khóc không nháo, thật bình tĩnh giống như chưa từng xảy ra chuyện gì?
Không, Hạ Lan Phiêu mặc dù không để ý thân phận giả trang cung nữ, mặc dù không có được trái tim của Hoàng thượng, nhưng nàng ta dù sao cũng là hoàng hậu, cũng là con gái quyền thần. Nếu như nàng ta cáo trạng chỗ Thái hậu, chắc chắn nàng sẽ không gánh nổi. Bây giờ, nàng đánh cũng đã đánh, trút giận cũng trút giận rồi, làm sao để kết thúc mọi chuyện? Nếu lúc này nàng ta mà bộc lộ thân phận, Thục phi quả thật không biết nên làm thế nào cho phải…
Không, nàng ta không thể, nàng ta cũng không dám. Mặc dù có thái hậu làm chỗ dựa, nhưng nàng ta chỉ là một nữ nhân hạ tiện phóng đãng, không có đầu óc mà thôi. Nhưng khi nhìn vào ánh mắt lành lạnh của nàng Thục Phi lại thấy sợ hãi. Thứ cảm xúc này không nên thuộc về nàng, Thục phi kiêu hãnh như vậy. Sao có thể bại bởi con ranh ấy?
Thục phi nghĩ đến đây, chỉ thấy dũng khí một lần nữa lại quay về thân thể cô ta. Cô ta ưỡn thẳng ngực, đang định đặt lại câu hỏi, tiếp tục khiến Hạ Lan Phiêu nhục nhã, lại nghe thấy một tiếng nói ôn hòa vang lên sau lưng: “Xảy ra chuyện gì?”
“Thần thiếp tham kiến An Vương!”
Mắt thấy An Vương tựa như trích tiên từ rừng cây nhẹ nhàng lướt tới, mọi người cùng quỳ xuống hành lễ. Thục phi mất tự nhiên cúi đầu xuống, còn Hạ Lan Phiêu thì vẫn đứng thẳng, ngạo nghễ nhìn An Vương từ từ đi về phía cô. Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt Hạ Lan Phiêu vẫn bình thản như vậy, thậm chí hơi nhếch nhác bẩn thỉu, nhưng toàn thân cô toát ra khí thế bình tĩnh và quyết đoán mà Tiêu Nhiên chưa bao giờ được thấy. Tiêu Nhiên ngẩn ra, sau đó nhẹ nhàng cười với Thục phi: “Cung nữ này không tìm được đường về cung, bổn vương đưa nàng về, thế nào?”
“Nếu An Vương đã mở lời, thần thiếp đương nhiên tuân mệnh. Có điều hy vọng An Vương khuyên bảo vị cung nữ này cho tốt, để nàng đừng có tùy ý chạy loạn, cũng nhận thức rõ thân phận bản thân mới được.” Thục phi nhìn Hạ Lan Phiêu, lạnh lùng nói.
Thục phi hành lễ với Tiêu Nhiên, sau đó dẫn theo cả đám phi tần rời đi. Tiêu Nhiên thở dài một tiếng, đưa Hạ Lan Phiêu tới bên hồ, tự mình dùng nước sạch trong hồ rửa sạch vết thương chồng chất trên bàn tay cô. Động tác của hắn vẫn dịu dàng như thế, giống như Hạ Lan Phiêu là con búp bê làm bằng thủy tinh vậy. Mặt Hạ Lan Phiêu đã đỏ bừng, còn Tiêu Nhiên cuối cùng cũng mỉm cười hài lòng: “May là không bị thương đến gân cốt.”
“Tại sao lại cứu ta?” Hạ Lan Phiêu ngờ vực hỏi.
“Cái gì?”
“Tại sao lại cứu ta? Ngài phải biết, ta giả trang cung nữ xuất hiện ở ngự hoa viên, hẳn đã có thể cho gã kia một lý do thích đáng để trừng phạt ta rồi. Tại sao ngài lại bỏ qua một cơ hội tốt như vậy?”
“Cô bị thương.” Tiêu Nhiên cẩn thận lấy ra khăn tay băng bó cho cô: “Tay cô mặc dù chưa bị thương tổn gân cốt, nhưng vẫn phải chăm sóc cẩn thận. Chốc nữa ta sẽ sai ngự y đến chữa trị cho cô.”
“Tại sao lại đối xử với ta như vậy? Ta chỉ là một nữ nhân đê tiện.”
“Không nên nói mình như vậy.” Tiêu Nhiên kiên định nhìn Hạ Lan Phiêu: “Ta tin, cô nhất định có nỗi khổ riêng…”
Hạ Lan Phiêu ngây ngẩn cả người.
Từ khi đến thế giới này tới nay, những khổ cực trách mắng mà nàng phải chịu đựng vốn dĩ đều không thuộc về nàng. Người ngoài đối với nàng không phải khinh thường thì là kính nhi viễn chi, chưa từng có người quan tâm nàng như thế, nói chuyện dịu dàng với nàng như thế. Hạ Lan Phiêu kinh ngạc nhìn khuôn mặt dịu dàng của Tiêu Nhiên, vành mắt đỏ lên, đột nhiên nắm chặt ống tay áo của Tiêu Nhiên, trong lòng cũng dâng lên một thứ hy vọng không nên có: “Vương gia, xin đưa ta ra khỏi cung được không? Ta không muốn tiếp tục ở đây nữa!”
“Cô muốn… xuất cung?” Tiêu Nhiên ngẩn ra, ánh mắt trở nên lạnh lẽo. Cảm giác thương xót trong lòng hắn đối với Hạ Lan Phiêu từ từ tiêu tan, chỉ còn lại sự châm biếm vô hạn.
Xuất cung? Là định khóc lóc kể lể với lão thất phu Hạ Lan Thụy, hay là muốn lén hẹn hò cùng đám bề tôi thuần phục dưới váy nàng ta? Uổng công hắn vừa rồi còn thấy thương cho nàng ta, định bảo A Mặc đối xử tử tế với nàng ta hơn. Xem ra, nàng ta thật đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời…
“Phải! Mặc kệ là đến nơi nào cũng được, chỉ cần không phải ở hoàng cung. Ta thật sự không chịu nổi cuộc sống thế này nữa.”
“Nếu như nhớ nhà, có thể thỉnh cầu với thái hậu xin gặp mặt Hạ Lan đại nhân, coi như là làm tròn đạo hiếu.”
“Nhưng ta không muốn ở hoàng cung nữa! Nơi này quá bức bối, ta không thở nổi!”
“Chẳng lẽ nương nương vẫn còn tưởng nhớ đến đám nam sủng ở nhà?” Vẻ tươi cười của Tiêu Nhiên dần dần lạnh băng: “Nương nương vốn là kim chi ngọc diệp, là quốc mẫu của Đại Chu, chớ nên bôi nhọ bệ hạ quá mức. Nếu như nương nương khư khư cố chấp, Tiêu Nhiên đành phải tiễn đám nam sủng này xuống hoàng tuyền, cũng xem như bảo vệ thanh danh của bệ hạ.”
“Nam… Nam sủng?”
“Chẳng lẽ nương nương đã quên ngài đang chứa chấp hai mươi gã nam sủng ở ngoài thành?”
Tiêu Nhiên cười lạnh: “Tiêu Nhiên vốn không nên nói lời này, thế nhưng nương nương vẫn nên sớm phân rõ tình thế, lựa chọn lập trường cho bản thân mới phải. Hôm nay, Tiêu Nhiên chỉ cứu giúp một cô cung nữ cô độc bất lực, chứ không phải Hoàng hậu nương nương tôn quý, cũng sẽ không tiết lộ ra ngoài. Nơi này cách Phượng Minh cung không xa, vì suy nghĩ cho danh dự của nương nương, Tiêu Nhiên xin cáo lui ngay tại đây.”
Tiêu Nhiên nói xong, cúi mình hành lễ với Hạ Lan Phiêu một cái sau đó rời đi mà không nói một lời, tốc độ biến đổi sắc mặt quá nhanh khiến cho Hạ Lan Phiêu xem đến là ngoạn mục.
“Tất cả là đồ điên. Bất kể Hoàng thượng, Vương gia hay là các phi tần đều là đồ điên. Chẳng lẽ tôi muốn nuôi nam sủng sao? Chẳng lẽ tôi muốn trở thành kẻ bị người ta ghét sao? Tôi không được lựa chọn, tôi chưa từng được lựa chọn cái gì cả. Có ai nghĩ tới một mình tôi đến cái thế giới lạ lẫm này có bao nhiêu bất lực, bao nhiêu sợ hãi. Tôi nhớ nhà… Tôi rất muốn về nhà…”
Hạ Lan Phiêu khóc trong câm lặng, lặng lẽ đi về phía Phượng Minh cung. Cô không hề hay biết, lúc này Tiêu Nhiên đang lẳng lặng nhìn bóng lưng Hạ Lan Phiêu rời đi, tâm tình vẫn đang rối loạn. Hắn cũng không biết bản thân vì sao đã từng ghét cay ghét đắng hoàng hậu lại có thể giải vây, băng bó cho cô. Có lẽ, chính cặp mắt trong sáng bất lực kia của cô đã làm xao động tâm tư hắn, cũng có lẽ là vẻ mặt quật cường của cô khiến hắn đau lòng…
“Tiêu Nhiên, mi không được để cho nàng ta lợi dụng mi. Mi tốt bụng giúp nàng ta, nhưng nàng ta chỉ muốn lợi dụng mi để xuất cung gặp gỡ gian phu của thôi. Mi phải nhớ kỹ, nàng ta không phải nữ nhân nhu nhược gì cả, mà là một người nữ nhân ô danh. Mi nhất thiết không được mềm lòng.”
Tiêu Nhiên nhẹ giọng nói với chính mình, trên mặt khôi phục vẻ lặng lẽ và dịu dàng như trước. Khi Hạ Lan Phiêu trở về Phượng Minh cung, Tử Vi kinh ngạc nhìn cô, gần như bật khóc thành tiếng. Cô run rẩy bắt tay vào giúp Hạ Lan Phiêu cả người nhếch nhác thay quần áo, rưng rưng hỏi: “Sao lại thế này? Là kẻ nào ức hiếp nương nương?”
“Ta không sao.” Hạ Lan Phiêu thản nhiên nói: “Chỉ bị thương ngoài da chút thôi. Hôm nay ta gặp An Vương, lại nghe ngóng được một ít tin tức… Tử Vi, không biết đám nam sủng của ta bây giờ sống thế nào? Hoàng thượng có làm khó họ không?”
“Họ bị xử tử cả rồi.”
“Ôi.” Hạ Lan Phiêu nhớ tới gã đàn ông diễm lệ, người đầu tiên mà nàng nhìn thấy khi đến thế giới này, lòng thoáng có sự mất mát: “Là hoàng đế hạ lệnh giết chết họ sao?”
“Không, là lão gia.”
“Biết rồi.”
Hóa ra, người giết hại những người đó không phải hoàng đế, mà là cha ruột của nàng ư. Ông ta đúng là lòng dạ độc ác… Xem ra, Hạ Lan Thụy có thái độ phản đối với chuyện Hạ Lan Phiêu bao dưỡng nam sủng, cắm sừng hoàng đế, thậm chí không tiếc giết người diệt khẩu, làm cho hoàng đế không cách nào lợi dụng chủ đề này gây sự.
Hạ Lan Phiêu, cuối cùng thì cô là cô gái kỳ quái bực nào? Cô biết rõ ngay cả cha ruột cũng không đứng về phía cô lại còn công nhiên cắm sừng lên đầu hoàng đế, chẳng lẽ cô thật sự không sợ chết? Mà hết thảy những hậu quả này tôi đều phải gánh chịu…
Hạ Lan Phiêu nghĩ tới đây, chỉ cảm thấy tâm trạng đi xuống, đến cả nói chuyện cũng không muốn. Tử Vi thấy thế, chỉ đành dè dặt an ủi:
“Lão gia làm như vậy cũng đều là vì suy nghĩ cho nương nương, bảo vệ nương nương. Thật ra, các công tử có thể chết đi như thế cũng không tệ lắm… dù sao vẫn còn tốt hơn là độc phát bỏ mình…”
“Độc dược?”
“Chẳng lẽ nương nương quên rồi sao? Nếu như họ không ăn giải dược của nương nương đúng hạn, nhất định sẽ thất khiếu chảy máu, thống khổ mà chết đi, tốt hơn hết là chém đầu cho thống khoái.”
“Thật sao? Ta cũng quên rồi… Tử Vi, ngươi 'trung thành' với ta như vậy, cũng là vì độc dược của ta sao?”
“Nô tỳ không dám!” Tử Vi cực kỳ hoảng sợ, cuống quít quỳ xuống: “Nô tỳ đối với nương nương toàn tâm toàn ý, muôn vàn không dám…”
“Đi xuống đi.” Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy mệt mỏi nói không nên lời: “Ta mệt, ngươi đi xuống đi.”
“Vậy tay của nương nương…”
“Ta không sao, không cần truyền ngự y. Đi đi.”
“Dạ, nương nương.”
Tử vi yên lặng cáo lui, chỉ cảm thấy Hoàng hậu nương nương mấy ngày gần đây thật sự thay đổi rất lớn. Nương nương trước kia, luôn lòng dạ độc ác, lạnh tựa băng sương, nhưng nàng bây giờ thường xuyên có bộ mặt ngây thơ dịu dàng…
Không, nàng không thể ôm ảo tưởng không đáng có với nương nương. Nếu như nương nương tức giận không cho nàng giải dược, nàng quả thật sống không bằng chết. Tính tình nương nương tốt hay xấu không phải phận làm nô tỳ như nàng đây có thể nhiều lời, mà nàng chỉ có thể hy vọng nương nương nảy sinh thiện tâm, để cho nàng sống lâu thêm vài ngày, đợi đến lúc có thể gặp gỡ Du Nhiên ca ca… Ôi…
Tử Vi nghĩ tới đây, nước mắt trào ra từng giọt từng giọt, trái tim cũng đau đến co quắp. Còn Hạ Lan Phiêu thì ngồi ngơ ngác một mình trong căn phòng tối đen, cuộn chặt mình lại.
Nàng… là một tội nhân.
Chả trách mọi người đều căm thù nàng như vậy, hóa ra hành vi của nàng hoang đường đến thế. Nàng không chỉ bao dưỡng nam sủng, cắm sừng lên đầu hoàng đế, còn dùng độc dược khống chế tự do của họ…
Mọi người đều hận nàng, không ai ưa nàng. Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, nàng đều là sự tồn tại không được hoan nghênh. Kiếp trước nàng có phần nhu nhược, còn bây giờ nàng ác độc hơn…
Chẳng lẽ đây là vận mệnh sao? Dù ở thời đại nào, cuối cùng nàng vẫn không thể đạt được tình thân và tình yêu mà nàng hằng chờ đợi? Không, nàng không thể nhận thua. Nàng không thể cam chịu để số mệnh sắp đặt. Mặc kệ Hạ Lan Phiêu trước kia là người thế nào, nhưng nàng có sự lựa chọn của nàng, nàng có nhân sinh của nàng. Nàng sẽ không hạ độc với những người vô tội này, cũng không vì tư dục của bản thân mà giam cầm nam nhân bên mình, phá hủy hạnh phúc của nhau. Nếu nàng đã trở thành Hạ Lan Phiêu, vậy thì, tội nghiệt của nàng ấy hãy để nàng trả đi…
Trong phòng, ánh nến lóe lên, Hạ Lan Phiêu cuối cùng cũng mơ màng chìm vào giấc ngủ. Lúc đang ngủ, dường như cô nghe thấy một khúc ca từ xa xa vọng đến. Tiếng ca ấy rất giống tiếng ca nghe được ở bên cạnh đầm sen, du dương khiến người mê mẩn, thê mỹ làm người thương tâm…
“Quá khó à.” Tử Vi sắc mặt tái nhợt: “Giữa đêm tối, ở đâu ra người hát chứ?”
“Ồ?”
Hạ Lan Phiêu hơi nhướn mày, thờ ơ liếc qua Tử Vi, không nói năng gì. Nàng chậm rãi uống trà, ánh mắt tập trung, nhưng nàng biết Tử Vi nhất định sẽ nói cho nàng biết sự thật. Quả nhiên, Tử Vi vẫn còn nhớ hành động của chủ nhân mình khi bị kẻ khác lừa dối, hít sâu một hơi, cắn chặt môi nói: “Kỳ thật nương nương không có nghe sai —— nơi có tiếng ca truyền tới ở trong khu cấm cung. —— Lãnh Tuyền điện. Nghe đâu, có ma quỷ lộng hành trong Lãnh Tuyền điện.”
“Ma quỷ?”
“Da. Mặc dù Liên Thái phi đã qua đời, nhưng thường xuyên có người nghe được tiếng ca của hồn phách Liên Thái phi, chứng kiến hồn phách Liên Thái phi dạo chơi trong vùng phụ cận đầm sen… Nương nương, ngài chớ nên hỏi chuyện ở Lãnh Tuyền điện, nếu không thái hậu nương nương sẽ tức giận.”
“Ờm.” Hạ Lan Phiêu gật đầu: “Cám ơn ngươi nói cho ta biết. Tử Vi, thức ăn sắp nguội hết rồi, mau ăn đi. Ngươi mà từ chối, ta sẽ nổi giận.”
“Dạ…”
Tử vi khó xử ngồi xuống bên Hạ Lan Phiêu, vội vàng bới vài miếng cơm cũng không dám ăn tiếp, giống như đây là một cạm bẫy vậy. Hạ Lan Phiêu thấy thế, cũng không miễn cưỡng, chỉ sâu kín thở dài trong lòng.
Con bé kia, cuối cùng cũng xa cách với ta rồi!
Không, thật ra Tử Vi vẫn luôn cẩn thận dè dặt, vẫn đề phòng nàng nhiều hơn, chỉ có có nàng đơn phương tình nguyện coi nàng ấy là bạn bè thôi. Nữ nhân lòng dạ độc ác, thanh danh bê bối như nàng đây, sao có thể có bạn bè? Nàng ấy trung thành với nàng, cũng chỉ vì ăn phải độc dược mà thôi… Nàng không thể tỏ ra yếu đuối. Nàng không thể để bọn hạ nhân biết nnagf không phải Hạ Lan Phiêu người nắm giữ sống chết của chúng, cũng không thể để Hoàng thượng, Vương gia và thái hậu biết nàng không phải đứa con gái của quyền thần kia, càng không thể để cho “Phụ thân” của nàng biết nàng và ông ta không hề đồng lòng. Thật ra, yêu cầu của nàng rất ít —— nàng chỉ muốn sống sót, chỉ muốn rời khỏi cái hoàng cung quái quỷ này.
Lãnh Tuyền điện…
Nơi cách đầm sen rất gần, Lãnh Tuyền điện nơi có tiếng hát quỷ dị, mà tiếng hát ấy lại khiến gã nam nhân kia căng thẳng… Trong đó, rốt cuộc có cái bí mật gì đây…
Hạ Lan Phiêu nghĩ tới đây, hơi nheo mắt lại, tựa như một con mèo hiếu kỳ. Xế chiều, nàng đang ngủ trưa, thì Tử Vi đột nhiên chạy vọt vào phòng, ra sức trang điểm cho nàng, miệng nói:
“Nương nương, lão gia đã về! Người mau đứng lên! Nếu như lão gia thấy người quần áo lộn xộn, nhất định sẽ tức giận”
“Lão gia?” Hạ Lan Phiêu còn chút mơ màng.
“Phiêu nhi, cha đã về.” Một giọng nam trầm thấp đột nhiên vang lên sau lưng cô.
“Đúng vậy. Càng không ngờ được ả lại có thể không biết liêm sỉ, dụ dỗ Hoàng thượng ngay bên đầm sen. Đây nào phải chuyện một tiểu thư khuê các có thể làm được? Quả đúng là xướng kỹ! *đĩ điếm* Thật là thấp hèn”
“Chẳng thế mà người ta lại gọi ả là ‘tiện hậu’? Hạ Lan Phiêu không tuân thủ phụ ngôn, hạ tiện phóng đãng, chết một trăm lần cũng đáng. Thật không hiểu nổi loại nữ nhân thấp hèn như vậy sao vẫn chưa chết đi? Nàng ta trừ việc mang họ ‘Hạ Lan’ ra, có chỗ nào bì được với Thục phi nương nương? Nương nương mới là ứng cử viên xứng đáng nhất cho ngôi vị hoàng hậu”
“Các tỷ muội chớ nên nói bừa. Hạ Lan Phiêu dù không là cái gì, cũng là tiểu thư nhà Hạ Lan, Hoàng thượng xem trọng mặt mũi thừa tướng cũng chỉ đành âm thầm nhịn xuống. Bổn cung biết lòng trung thành của các ngươi, nhưng để kẻ có tâm nghe được cũng không tốt. Vì thứ ti tiện kia, không đáng.”
Hôm nayThục phi mặc áo dệt tơ tằm sắc xanh, trên đầu cũng chỉ cài trâm ngọc bích cùng màu, không còn lộng lẫy chói mắt như ngày xưa, nhưng lại có một vẻ đẹp khác thanh lệ uyển chuyển. Lúc này nàng ta đang cùng đám phi tần xung quanh cao giọng đàm tiếu, thần thái phi dương, thanh tú xinh đẹp khiến cho người ta không có can đảm nhìn thẳng. Nhưng chỉ có bờ môi xinh đẹp đỏ tươi kia, nói ra những lời ác độc làm cho người ta không dám tin, cũng làm cho trái tim Hạ Lan Phiêu không nhịn được run lên, cơ hồ ngay cả hơi sức để đứng cũng không còn.
Ti tiện? Chẳng nhẽ đây chính là tên của nàng, danh hiệu của nàng sao? Người ta xuyên qua đều được muôn vàn sủng ái, tồi nhất cũng là một nương nương bị thất sủng trong lãnh cung, nhưng nàng vì cớ gì lại gặp phải người chủ như thế này.
Đại tiểu thư Hạ Lan Phiêu, rốt cuộc vì sao cô phải cắm sừng hoàng đế hả! Tôi thật sự là…
Hạ Lan Phiêu ngây ngẩn nhìn Thục phi, nhớ tới thù hận giữa nàng và Thục phi, vô thức run lên, vội vàng cúi đầu, hy vọng nàng ta sẽ không nhận ra mình. Còn Thục phi đang lướt qua nàng, đột nhiên nhíu mày: “Cung nữ này, thấy bổn cung cũng không biết quỳ xuống xin thỉnh an sao? Thật là quá vô lễ!”
“Đúng vậy, thật vô lễ! Ngươi là người cung nào?”
“Phượng Minh cung.” Hạ Lan Phiêu tức giận nói.
“Hơ, thật đúng là con tỳ nữ ti tiện! Chủ nào tớ nấy, đúng là thấp hèn như nhau!”
Lời nói ác độc như thủy triều tràn vào lỗ tai Hạ Lan Phiêu, mà nàng cuối cùng cũng nổi giận rồi. Nàng ngẩng mạnh đầu, rất muốn cãi nhau một trận thật lớn với họ, nhưng lại gắng gượng nuốt giận.
Không được, nàng phải nhẫn nại. Nàng đang bị cấm túc, nếu để họ phát hiện nàng một mình xuất cung chắc chắn sẽ phải chịu hình phạt nặng hơn nữa. Nàng muốn để mọi người trong cung quên đi sự tồn tại của nàng, buông lỏng cảnh giác, như vậy mới có thể thoát đi.
Hạ Lan Phiêu, mày nhất định phải nhẫn nại. Mày có thể là được
Nhưng nàng không biết rằng, trong nháy mắt kia ngay khi nàng vừa ngẩng đầu lên, Thục phi đã nhận ra nàng. Thục phi không ngờ hoàng hậu luôn luôn lộng lẫy kiêu ngạo vậy mà lại mặc y phục cung nữ, cầm nhánh cây bẩn như thế đứng ở ngự hoa viên, cơ hồ không thể tin được vào hai mắt của mình. Thế nhưng, nàng ta nhanh chóng tỉnh táo trở lại, cười lạnh nói: “Một cung nữ cũng dám vô lễ với bổn cung, thật đúng là ăn gan hùm mật gấu! Hôm nay bổn cung tâm tình đang vui, nên không tính toán với ngươi —— mau cút đi.”
“Nương nương thật là thiện tâm.” Có người lấy lòng cười nói: “Tiện tỳ như vậy, thật đáng kéo vào bạo thất!”
“Đánh chó cũng phải ngó mặt chủ —— cô ta tốt xấu gì cũng là tỳ nữ của tiện hậu kia, thôi thì cho cô ta chút tình mọn đi. Còn không mau cút?”
Thục phi đắc ý vênh váo nhìn Hạ Lan Phiêu, Hạ Lan Phiêu đành phải nhẫn nhịn cúi đầu đi về trước. Đúng vào lúc nàng đi ngang qua Thục phi, Thục phi đột nhiên vươn chân sang, khiến nàng bị vấp ngã thật mạnh xuống đất.
“Ơ, sao ngươi bất cẩn vậy? Coi quần áo trên người ngươi bẩn hết rồi kìa. Hay là để bổn cung đỡ ngươi đứng dậy nhé!”
Thục phi nói, rồi giả vờ định tới đỡ Hạ Lan Phiêu, sau đó một cước giẫm lên tay nàng. Nàng ta dí chân vừa nhanh vừa mạnh, Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy bàn tay mình đau nhói, đau đớn khiến nàng gần như sợ hãi mà thét lên. Tay nàng vì bị Thục phi giẫm vào đã nhanh chóng sưng lên, dường như nàng đã nghe thấy tiếng khớp xương bị gãy. Thế nhưng, nàng không hề la lên, chỉ đứng dậy, lẳng lặng nhìn Thục phi, trong mắt không nhìn ra chút cảm xúc nào.
“Sao ngươi lại nhìn bổn cung như vậy?” Thục phi hơi mất tự nhiên: “Bổn cung chỉ ‘không cẩn thận’ giẫm một cước vào ngươi, con tiện tỳ này ngươi dám nhìn bổn cung như vậy?”
Hạ Lan Phiêu lẳng lặng nhìn Thục phi, vẫn không nói gì. Nàng không để ý đến tiếng thì thầm và cười trộm xung quanh, nhẹ nhàng phủi bụi trên váy, tay đã đau như bị kim châm. Sự im lặng của nàng khiến cho các phi tần đều có chút kinh ngạc, Thục phi cũng thấy hơi bị khó mà xong chuyện.
Sao ả lại yên lặng như vậy? Chẳng phải ả nên khóc nháo, chẳng phải nên khóc khóc lóc om sòm sao? Vậy mới phù hợp với tác phong trước nay của ả! Nhưng tại sao ả không khóc không nháo, thật bình tĩnh giống như chưa từng xảy ra chuyện gì?
Không, Hạ Lan Phiêu mặc dù không để ý thân phận giả trang cung nữ, mặc dù không có được trái tim của Hoàng thượng, nhưng nàng ta dù sao cũng là hoàng hậu, cũng là con gái quyền thần. Nếu như nàng ta cáo trạng chỗ Thái hậu, chắc chắn nàng sẽ không gánh nổi. Bây giờ, nàng đánh cũng đã đánh, trút giận cũng trút giận rồi, làm sao để kết thúc mọi chuyện? Nếu lúc này nàng ta mà bộc lộ thân phận, Thục phi quả thật không biết nên làm thế nào cho phải…
Không, nàng ta không thể, nàng ta cũng không dám. Mặc dù có thái hậu làm chỗ dựa, nhưng nàng ta chỉ là một nữ nhân hạ tiện phóng đãng, không có đầu óc mà thôi. Nhưng khi nhìn vào ánh mắt lành lạnh của nàng Thục Phi lại thấy sợ hãi. Thứ cảm xúc này không nên thuộc về nàng, Thục phi kiêu hãnh như vậy. Sao có thể bại bởi con ranh ấy?
Thục phi nghĩ đến đây, chỉ thấy dũng khí một lần nữa lại quay về thân thể cô ta. Cô ta ưỡn thẳng ngực, đang định đặt lại câu hỏi, tiếp tục khiến Hạ Lan Phiêu nhục nhã, lại nghe thấy một tiếng nói ôn hòa vang lên sau lưng: “Xảy ra chuyện gì?”
“Thần thiếp tham kiến An Vương!”
Mắt thấy An Vương tựa như trích tiên từ rừng cây nhẹ nhàng lướt tới, mọi người cùng quỳ xuống hành lễ. Thục phi mất tự nhiên cúi đầu xuống, còn Hạ Lan Phiêu thì vẫn đứng thẳng, ngạo nghễ nhìn An Vương từ từ đi về phía cô. Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt Hạ Lan Phiêu vẫn bình thản như vậy, thậm chí hơi nhếch nhác bẩn thỉu, nhưng toàn thân cô toát ra khí thế bình tĩnh và quyết đoán mà Tiêu Nhiên chưa bao giờ được thấy. Tiêu Nhiên ngẩn ra, sau đó nhẹ nhàng cười với Thục phi: “Cung nữ này không tìm được đường về cung, bổn vương đưa nàng về, thế nào?”
“Nếu An Vương đã mở lời, thần thiếp đương nhiên tuân mệnh. Có điều hy vọng An Vương khuyên bảo vị cung nữ này cho tốt, để nàng đừng có tùy ý chạy loạn, cũng nhận thức rõ thân phận bản thân mới được.” Thục phi nhìn Hạ Lan Phiêu, lạnh lùng nói.
Thục phi hành lễ với Tiêu Nhiên, sau đó dẫn theo cả đám phi tần rời đi. Tiêu Nhiên thở dài một tiếng, đưa Hạ Lan Phiêu tới bên hồ, tự mình dùng nước sạch trong hồ rửa sạch vết thương chồng chất trên bàn tay cô. Động tác của hắn vẫn dịu dàng như thế, giống như Hạ Lan Phiêu là con búp bê làm bằng thủy tinh vậy. Mặt Hạ Lan Phiêu đã đỏ bừng, còn Tiêu Nhiên cuối cùng cũng mỉm cười hài lòng: “May là không bị thương đến gân cốt.”
“Tại sao lại cứu ta?” Hạ Lan Phiêu ngờ vực hỏi.
“Cái gì?”
“Tại sao lại cứu ta? Ngài phải biết, ta giả trang cung nữ xuất hiện ở ngự hoa viên, hẳn đã có thể cho gã kia một lý do thích đáng để trừng phạt ta rồi. Tại sao ngài lại bỏ qua một cơ hội tốt như vậy?”
“Cô bị thương.” Tiêu Nhiên cẩn thận lấy ra khăn tay băng bó cho cô: “Tay cô mặc dù chưa bị thương tổn gân cốt, nhưng vẫn phải chăm sóc cẩn thận. Chốc nữa ta sẽ sai ngự y đến chữa trị cho cô.”
“Tại sao lại đối xử với ta như vậy? Ta chỉ là một nữ nhân đê tiện.”
“Không nên nói mình như vậy.” Tiêu Nhiên kiên định nhìn Hạ Lan Phiêu: “Ta tin, cô nhất định có nỗi khổ riêng…”
Hạ Lan Phiêu ngây ngẩn cả người.
Từ khi đến thế giới này tới nay, những khổ cực trách mắng mà nàng phải chịu đựng vốn dĩ đều không thuộc về nàng. Người ngoài đối với nàng không phải khinh thường thì là kính nhi viễn chi, chưa từng có người quan tâm nàng như thế, nói chuyện dịu dàng với nàng như thế. Hạ Lan Phiêu kinh ngạc nhìn khuôn mặt dịu dàng của Tiêu Nhiên, vành mắt đỏ lên, đột nhiên nắm chặt ống tay áo của Tiêu Nhiên, trong lòng cũng dâng lên một thứ hy vọng không nên có: “Vương gia, xin đưa ta ra khỏi cung được không? Ta không muốn tiếp tục ở đây nữa!”
“Cô muốn… xuất cung?” Tiêu Nhiên ngẩn ra, ánh mắt trở nên lạnh lẽo. Cảm giác thương xót trong lòng hắn đối với Hạ Lan Phiêu từ từ tiêu tan, chỉ còn lại sự châm biếm vô hạn.
Xuất cung? Là định khóc lóc kể lể với lão thất phu Hạ Lan Thụy, hay là muốn lén hẹn hò cùng đám bề tôi thuần phục dưới váy nàng ta? Uổng công hắn vừa rồi còn thấy thương cho nàng ta, định bảo A Mặc đối xử tử tế với nàng ta hơn. Xem ra, nàng ta thật đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời…
“Phải! Mặc kệ là đến nơi nào cũng được, chỉ cần không phải ở hoàng cung. Ta thật sự không chịu nổi cuộc sống thế này nữa.”
“Nếu như nhớ nhà, có thể thỉnh cầu với thái hậu xin gặp mặt Hạ Lan đại nhân, coi như là làm tròn đạo hiếu.”
“Nhưng ta không muốn ở hoàng cung nữa! Nơi này quá bức bối, ta không thở nổi!”
“Chẳng lẽ nương nương vẫn còn tưởng nhớ đến đám nam sủng ở nhà?” Vẻ tươi cười của Tiêu Nhiên dần dần lạnh băng: “Nương nương vốn là kim chi ngọc diệp, là quốc mẫu của Đại Chu, chớ nên bôi nhọ bệ hạ quá mức. Nếu như nương nương khư khư cố chấp, Tiêu Nhiên đành phải tiễn đám nam sủng này xuống hoàng tuyền, cũng xem như bảo vệ thanh danh của bệ hạ.”
“Nam… Nam sủng?”
“Chẳng lẽ nương nương đã quên ngài đang chứa chấp hai mươi gã nam sủng ở ngoài thành?”
Tiêu Nhiên cười lạnh: “Tiêu Nhiên vốn không nên nói lời này, thế nhưng nương nương vẫn nên sớm phân rõ tình thế, lựa chọn lập trường cho bản thân mới phải. Hôm nay, Tiêu Nhiên chỉ cứu giúp một cô cung nữ cô độc bất lực, chứ không phải Hoàng hậu nương nương tôn quý, cũng sẽ không tiết lộ ra ngoài. Nơi này cách Phượng Minh cung không xa, vì suy nghĩ cho danh dự của nương nương, Tiêu Nhiên xin cáo lui ngay tại đây.”
Tiêu Nhiên nói xong, cúi mình hành lễ với Hạ Lan Phiêu một cái sau đó rời đi mà không nói một lời, tốc độ biến đổi sắc mặt quá nhanh khiến cho Hạ Lan Phiêu xem đến là ngoạn mục.
“Tất cả là đồ điên. Bất kể Hoàng thượng, Vương gia hay là các phi tần đều là đồ điên. Chẳng lẽ tôi muốn nuôi nam sủng sao? Chẳng lẽ tôi muốn trở thành kẻ bị người ta ghét sao? Tôi không được lựa chọn, tôi chưa từng được lựa chọn cái gì cả. Có ai nghĩ tới một mình tôi đến cái thế giới lạ lẫm này có bao nhiêu bất lực, bao nhiêu sợ hãi. Tôi nhớ nhà… Tôi rất muốn về nhà…”
Hạ Lan Phiêu khóc trong câm lặng, lặng lẽ đi về phía Phượng Minh cung. Cô không hề hay biết, lúc này Tiêu Nhiên đang lẳng lặng nhìn bóng lưng Hạ Lan Phiêu rời đi, tâm tình vẫn đang rối loạn. Hắn cũng không biết bản thân vì sao đã từng ghét cay ghét đắng hoàng hậu lại có thể giải vây, băng bó cho cô. Có lẽ, chính cặp mắt trong sáng bất lực kia của cô đã làm xao động tâm tư hắn, cũng có lẽ là vẻ mặt quật cường của cô khiến hắn đau lòng…
“Tiêu Nhiên, mi không được để cho nàng ta lợi dụng mi. Mi tốt bụng giúp nàng ta, nhưng nàng ta chỉ muốn lợi dụng mi để xuất cung gặp gỡ gian phu của thôi. Mi phải nhớ kỹ, nàng ta không phải nữ nhân nhu nhược gì cả, mà là một người nữ nhân ô danh. Mi nhất thiết không được mềm lòng.”
Tiêu Nhiên nhẹ giọng nói với chính mình, trên mặt khôi phục vẻ lặng lẽ và dịu dàng như trước. Khi Hạ Lan Phiêu trở về Phượng Minh cung, Tử Vi kinh ngạc nhìn cô, gần như bật khóc thành tiếng. Cô run rẩy bắt tay vào giúp Hạ Lan Phiêu cả người nhếch nhác thay quần áo, rưng rưng hỏi: “Sao lại thế này? Là kẻ nào ức hiếp nương nương?”
“Ta không sao.” Hạ Lan Phiêu thản nhiên nói: “Chỉ bị thương ngoài da chút thôi. Hôm nay ta gặp An Vương, lại nghe ngóng được một ít tin tức… Tử Vi, không biết đám nam sủng của ta bây giờ sống thế nào? Hoàng thượng có làm khó họ không?”
“Họ bị xử tử cả rồi.”
“Ôi.” Hạ Lan Phiêu nhớ tới gã đàn ông diễm lệ, người đầu tiên mà nàng nhìn thấy khi đến thế giới này, lòng thoáng có sự mất mát: “Là hoàng đế hạ lệnh giết chết họ sao?”
“Không, là lão gia.”
“Biết rồi.”
Hóa ra, người giết hại những người đó không phải hoàng đế, mà là cha ruột của nàng ư. Ông ta đúng là lòng dạ độc ác… Xem ra, Hạ Lan Thụy có thái độ phản đối với chuyện Hạ Lan Phiêu bao dưỡng nam sủng, cắm sừng hoàng đế, thậm chí không tiếc giết người diệt khẩu, làm cho hoàng đế không cách nào lợi dụng chủ đề này gây sự.
Hạ Lan Phiêu, cuối cùng thì cô là cô gái kỳ quái bực nào? Cô biết rõ ngay cả cha ruột cũng không đứng về phía cô lại còn công nhiên cắm sừng lên đầu hoàng đế, chẳng lẽ cô thật sự không sợ chết? Mà hết thảy những hậu quả này tôi đều phải gánh chịu…
Hạ Lan Phiêu nghĩ tới đây, chỉ cảm thấy tâm trạng đi xuống, đến cả nói chuyện cũng không muốn. Tử Vi thấy thế, chỉ đành dè dặt an ủi:
“Lão gia làm như vậy cũng đều là vì suy nghĩ cho nương nương, bảo vệ nương nương. Thật ra, các công tử có thể chết đi như thế cũng không tệ lắm… dù sao vẫn còn tốt hơn là độc phát bỏ mình…”
“Độc dược?”
“Chẳng lẽ nương nương quên rồi sao? Nếu như họ không ăn giải dược của nương nương đúng hạn, nhất định sẽ thất khiếu chảy máu, thống khổ mà chết đi, tốt hơn hết là chém đầu cho thống khoái.”
“Thật sao? Ta cũng quên rồi… Tử Vi, ngươi 'trung thành' với ta như vậy, cũng là vì độc dược của ta sao?”
“Nô tỳ không dám!” Tử Vi cực kỳ hoảng sợ, cuống quít quỳ xuống: “Nô tỳ đối với nương nương toàn tâm toàn ý, muôn vàn không dám…”
“Đi xuống đi.” Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy mệt mỏi nói không nên lời: “Ta mệt, ngươi đi xuống đi.”
“Vậy tay của nương nương…”
“Ta không sao, không cần truyền ngự y. Đi đi.”
“Dạ, nương nương.”
Tử vi yên lặng cáo lui, chỉ cảm thấy Hoàng hậu nương nương mấy ngày gần đây thật sự thay đổi rất lớn. Nương nương trước kia, luôn lòng dạ độc ác, lạnh tựa băng sương, nhưng nàng bây giờ thường xuyên có bộ mặt ngây thơ dịu dàng…
Không, nàng không thể ôm ảo tưởng không đáng có với nương nương. Nếu như nương nương tức giận không cho nàng giải dược, nàng quả thật sống không bằng chết. Tính tình nương nương tốt hay xấu không phải phận làm nô tỳ như nàng đây có thể nhiều lời, mà nàng chỉ có thể hy vọng nương nương nảy sinh thiện tâm, để cho nàng sống lâu thêm vài ngày, đợi đến lúc có thể gặp gỡ Du Nhiên ca ca… Ôi…
Tử Vi nghĩ tới đây, nước mắt trào ra từng giọt từng giọt, trái tim cũng đau đến co quắp. Còn Hạ Lan Phiêu thì ngồi ngơ ngác một mình trong căn phòng tối đen, cuộn chặt mình lại.
Nàng… là một tội nhân.
Chả trách mọi người đều căm thù nàng như vậy, hóa ra hành vi của nàng hoang đường đến thế. Nàng không chỉ bao dưỡng nam sủng, cắm sừng lên đầu hoàng đế, còn dùng độc dược khống chế tự do của họ…
Mọi người đều hận nàng, không ai ưa nàng. Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, nàng đều là sự tồn tại không được hoan nghênh. Kiếp trước nàng có phần nhu nhược, còn bây giờ nàng ác độc hơn…
Chẳng lẽ đây là vận mệnh sao? Dù ở thời đại nào, cuối cùng nàng vẫn không thể đạt được tình thân và tình yêu mà nàng hằng chờ đợi? Không, nàng không thể nhận thua. Nàng không thể cam chịu để số mệnh sắp đặt. Mặc kệ Hạ Lan Phiêu trước kia là người thế nào, nhưng nàng có sự lựa chọn của nàng, nàng có nhân sinh của nàng. Nàng sẽ không hạ độc với những người vô tội này, cũng không vì tư dục của bản thân mà giam cầm nam nhân bên mình, phá hủy hạnh phúc của nhau. Nếu nàng đã trở thành Hạ Lan Phiêu, vậy thì, tội nghiệt của nàng ấy hãy để nàng trả đi…
Trong phòng, ánh nến lóe lên, Hạ Lan Phiêu cuối cùng cũng mơ màng chìm vào giấc ngủ. Lúc đang ngủ, dường như cô nghe thấy một khúc ca từ xa xa vọng đến. Tiếng ca ấy rất giống tiếng ca nghe được ở bên cạnh đầm sen, du dương khiến người mê mẩn, thê mỹ làm người thương tâm…
“Quá khó à.” Tử Vi sắc mặt tái nhợt: “Giữa đêm tối, ở đâu ra người hát chứ?”
“Ồ?”
Hạ Lan Phiêu hơi nhướn mày, thờ ơ liếc qua Tử Vi, không nói năng gì. Nàng chậm rãi uống trà, ánh mắt tập trung, nhưng nàng biết Tử Vi nhất định sẽ nói cho nàng biết sự thật. Quả nhiên, Tử Vi vẫn còn nhớ hành động của chủ nhân mình khi bị kẻ khác lừa dối, hít sâu một hơi, cắn chặt môi nói: “Kỳ thật nương nương không có nghe sai —— nơi có tiếng ca truyền tới ở trong khu cấm cung. —— Lãnh Tuyền điện. Nghe đâu, có ma quỷ lộng hành trong Lãnh Tuyền điện.”
“Ma quỷ?”
“Da. Mặc dù Liên Thái phi đã qua đời, nhưng thường xuyên có người nghe được tiếng ca của hồn phách Liên Thái phi, chứng kiến hồn phách Liên Thái phi dạo chơi trong vùng phụ cận đầm sen… Nương nương, ngài chớ nên hỏi chuyện ở Lãnh Tuyền điện, nếu không thái hậu nương nương sẽ tức giận.”
“Ờm.” Hạ Lan Phiêu gật đầu: “Cám ơn ngươi nói cho ta biết. Tử Vi, thức ăn sắp nguội hết rồi, mau ăn đi. Ngươi mà từ chối, ta sẽ nổi giận.”
“Dạ…”
Tử vi khó xử ngồi xuống bên Hạ Lan Phiêu, vội vàng bới vài miếng cơm cũng không dám ăn tiếp, giống như đây là một cạm bẫy vậy. Hạ Lan Phiêu thấy thế, cũng không miễn cưỡng, chỉ sâu kín thở dài trong lòng.
Con bé kia, cuối cùng cũng xa cách với ta rồi!
Không, thật ra Tử Vi vẫn luôn cẩn thận dè dặt, vẫn đề phòng nàng nhiều hơn, chỉ có có nàng đơn phương tình nguyện coi nàng ấy là bạn bè thôi. Nữ nhân lòng dạ độc ác, thanh danh bê bối như nàng đây, sao có thể có bạn bè? Nàng ấy trung thành với nàng, cũng chỉ vì ăn phải độc dược mà thôi… Nàng không thể tỏ ra yếu đuối. Nàng không thể để bọn hạ nhân biết nnagf không phải Hạ Lan Phiêu người nắm giữ sống chết của chúng, cũng không thể để Hoàng thượng, Vương gia và thái hậu biết nàng không phải đứa con gái của quyền thần kia, càng không thể để cho “Phụ thân” của nàng biết nàng và ông ta không hề đồng lòng. Thật ra, yêu cầu của nàng rất ít —— nàng chỉ muốn sống sót, chỉ muốn rời khỏi cái hoàng cung quái quỷ này.
Lãnh Tuyền điện…
Nơi cách đầm sen rất gần, Lãnh Tuyền điện nơi có tiếng hát quỷ dị, mà tiếng hát ấy lại khiến gã nam nhân kia căng thẳng… Trong đó, rốt cuộc có cái bí mật gì đây…
Hạ Lan Phiêu nghĩ tới đây, hơi nheo mắt lại, tựa như một con mèo hiếu kỳ. Xế chiều, nàng đang ngủ trưa, thì Tử Vi đột nhiên chạy vọt vào phòng, ra sức trang điểm cho nàng, miệng nói:
“Nương nương, lão gia đã về! Người mau đứng lên! Nếu như lão gia thấy người quần áo lộn xộn, nhất định sẽ tức giận”
“Lão gia?” Hạ Lan Phiêu còn chút mơ màng.
“Phiêu nhi, cha đã về.” Một giọng nam trầm thấp đột nhiên vang lên sau lưng cô.