Chương 18: 18: Ăn Sáng
Đỗ Hạ không biết chính mình đã thành đề tài trà dư tửu hậu của nhóm người hầu trong Quốc công phủ, lúc này cô đang ngồi ở nhà kề ăn cơm sáng.Phòng cách vách cũng vang lên tiếng nói chuyện.Đỗ Hạ căng lỗ tai dán trên tường nghe lén trong chốc lát, nhưng chỉ nghe được thanh âm hai nữ nhân thấp giọng nói chuyện với nhau, Tống Gia Ngôn vẫn chưa lên tiếng.Trong lòng Đỗ Hạ sốt ruột!Đặc biệt là nhìn đến cơm sáng trên bàn, cả người cô càng thêm sốt ruột.Nếu ở hiện đại, lúc này coi đã ngồi ở trong tiệm bán đồ ăn sáng đầu thôn rồi, ăn bánh bao, bánh bao cuộn, bánh quẩy, sữa đậu nành hoặc là một chén mì.Hiện tại thì sao, trước mặt cô chỉ có một chén cháo gạo tẻ cùng một đĩa rau xào.Hơn nữa nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Tống Hải khi bưng cơm sáng vào, bữa sáng như vậy tựa hồ đã được xem là rất tốt rồi?Đỗ Hạ cũng không có thói quen ăn thịt cá vào bữa sáng, nhưng bảo cô ăn sáng bằng một chén cháo trắng, vậy không cần chờ đến giữa trưa, một hai tiếng sau cô khẳng định sẽ đói bụng.Thời điểm Đỗ Hạ bên này bởi vì bữa sáng đơn điệu mà phát sầu, Tống Gia Ngôn ở nhà chính bên cạnh nhìn bữa sáng phong phú trước mặt, trong lòng cũng đang nghĩ ngợi tới Đỗ Hạ cách hắn một bức tường.So sáng với một chén cháo trắng, một đĩa rau xào của Đỗ Hạ, bữa sáng trên bàn Tống Gia Ngôn cực kỳ phong phú.Một nồi cháo được ninh đến sền sệt sáng bóng, tám món xào, ướp, rau trộn, một đĩa bánh mỡ lợn, một bát canh nấm, một đĩa bánh táo, bánh củ mài, bánh đường đỏ, ước chừng bày hơn phân nửa cái bàn.Trong phủ chỉ có Tống Gia Ngôn cùng Quốc công, Quốc công phu nhân mới có đãi ngộ như vậy.Quốc công phu nhân quản gia khá nghiêm, tuy rằng nữ nhi là nữ nhân tôn quý nhất khánh triều, nhưng Quốc công phủ bình thường cũng không theo đuổi sự xa hoa lãng phí phô trương.Đương thời trong kinh thành trong phủ một số nhà huân quý, chủng loại bữa sáng có thể đạt tới mấy chục, trăm món.Tiêu chuẩn này của Quốc công phủ, ở kinh đô chỉ có thể xem như trình độ trung đẳng, lượng đồ ăn nếu giảm đi hai món nữa, sẽ có chút ảnh hưởng tới mặt mũi của Quốc công phủ.Đương kim thánh nhân, hậu cung cùng quan viên đều tôn sùng sự tiết kiệm, vứt bỏ sự xa hoa lãng phí, cho nên Hoàng Hậu đi ra từ Quốc công phủ được hoàng thượng rất coi trọng, hai người thành hôn gần mười năm, hậu cung chưa bao giờ có phi tần được vinh sủng lấn lướt nàng.Khó có được chính là Quốc công phủ cũng chỉ có một vị công tử là Tống Gia Ngôn, Quốc công tuy rằng có tiểu thiếp, nhưng đó là tỳ nữ thiếp thân của Quốc công phu nhân, Quốc công phu nhân làm chủ nâng lên, trước mắt cũng chỉ có một nữ nhi.Vị thứ muội này của Tống Gia Ngôn, vừa mới mười lăm, hai năm trước đã đính hôn với một nhà thanh quý, năm nay sẽ thành thân.Lúc này Tống Gia Ngôn được chúng phu nhân, tiểu thư kinh thành coi là con rể ( phu lang ) tốt nhất, Tống Châu mang tới mấy cái đĩa sạch sẽ, ngồi ở bàn bên nghiêm túc chia đồ ăn.Tống Châu rất không hiểu hành động của công tử nhà mình, đồ ăn sáng trên bàn có nhiều chủng loại như vậy, công tử xưa nay ăn uống đều có thể ăn hơn một nửa, đồ ăn dư lại đều cho tùy tùng bọn họ giúp đỡ giải quyết.Tùy tùng ăn cái gì cũng không chú ý bãi bàn, Tống Châu thật sự không biết vì sao hôm nay công tử còn muốn phí này tâm tư chia đồ ăn ra một nửa.Nhưng chuyện làm Tống Châu kinh ngạc còn ở phía sau.Công tử nhà hắn khí độ bức người, chia cơm canh xong, thế nhưng! Thế nhưng tự mình bưng một bàn cơm canh lớn như vây tới cách vách.Tống Châu:!!! Tống Hải tên chó kia! Hắn có tài đức gì, thế mà để công tử tự mình bưng cơm nước qua!Tống châu vừa vào phủ liền tới chỗ Tống Gia Ngôn hầu hạ, còn chưa kịp qua nhà kề, cho nên hắn không biết người ở nhà kề là Đỗ Hạ, còn tưởng rằng là Tống Hải đang ngủ ở nhà kề.Thời điểm Tống Gia Ngôn bưng cơm sáng lại đây, Đỗ Hạ đã nhanh chóng ăn xong chén cháo trước mặt.Nhìn đĩa rau gần như không bị động vào trước mặt cô, Tống Gia Ngôn đặt khay trong tay xuống, thập phần xin lỗi nói: “Hôm nay là ta sơ sót, ngày mai ta sẽ phân phó phòng bếp hẩn bị riêng cơm sáng, hôm nay ủy khuất ngươi ăn tạm một chút.”Tống Gia Ngôn bên khay đồ ăn sang, Đỗ Hạ liếc mắt một cái liền thấy được một chén cháo nhỏ màu xanh đậm..