Chương : 80
Lúc Quốc sư cầu kiến, ta vừa mới xem xong báo cáo của Ngũ Lục Nhất. “Bệ hạ, lệnh cầu hiền đã được gửi đi đến tất cả các châu huyện, Quốc Tử Giám cũng đã bắt đầu được sửa chữa lại, cuối tháng Bảy này Thái Học phủ sẽ hoàn tất.” Lão Quốc sư đứng dưới bậc thềm, chậm rãi nói. Ta nhét tờ giấy vào trong tay áo, buông mí mắt trầm tư một lát, mở miệng trả lời: “Trẫm không rành chính sự, từ khi đăng cơ tới nay mọi việc lớn nhỏ trong triều đều phải làm phiền đến Quốc sư.” Quốc sư khẽ giật mình, ngẩng đầu lên lén liếc ta một cái, rồi run rẩy làm bộ như muốn quỳ lạy, ta cũng làm bộ đỡ lão. “Tận trung với bệ hạ, tận tụy với công việc là bổn phận của vi thần…” “Quốc sư quá khiêm nhường rồi.” Ta cười nhẹ, hai tay lồng vào trong tay áo, đầu ngón tay chạm vào tờ giấy, càng kiên định thêm mấy phần. “Trẫm có một chuyện muốn nhờ Quốc sư giúp đỡ, hi vọng Quốc sư chớ chối từ.” Quốc sư kinh nghi bất định nhìn xuống đất, không dám trả lời ngay, một hồi lâu sau mới nói: “Phàm chuyện gì có lợi cho giang sơn xã tắc, vi thần tuyệt không dám chối từ.” À, cáo già đây mà! Đem giang sơn xã tắc ra làm tấm mộc che. Ta hơi cong môi lên, nói tiếp: “Chuyện này chẳng liên quan gì đến giang sơn xã tắc cả, chỉ là chuyện cá nhân của trẫm mà thôi. Trẫm lớn lên từ dân gian, được nghĩa phụ ra ơn nuôi dưỡng, nhưng nghĩa phụ mất sớm trẫm không thể tận hiếu với người. Triều ta lấy hiếu trị thiên hạ, trẫm là tấm gương mẫu mực cho dân chúng, không thể thiếu sót. Bởi vậy trẫm muốn dời mộ nghĩa phụ về đế đô để biểu lộ lòng tưởng niệm của trẫm.” Quốc sư nhẹ nhàng thở hắt ra, mỉm cười nói: “Bệ hạ nói rất phải, đây là lẽ thường của đạo làm người, vi thần tất nhiên sẽ dốc hết khả năng của mình.” “Chỉ là vừa mới đăng cơ, quốc khố trống rỗng, hiện giờ dân tình vừa ổn định, không nên hao tài tốn của xây dựng rầm rộ, trẫm chủ trương mọi việc nên khiêm tốn một chút.” Quốc sư ôn hòa gật đầu: “Bệ hạ thương xót bách tính, đó là cái phúc của vạn dân.” “Trẫm vốn muốn phó thác chuyện này cho quốc sư, nhưng gần đây quốc sư bận bịu về việc cầu hiền tài, không thể thoát thân được, bởi vậy trẫm quyết định tự mình đi trước.” “Cái gì?” Quốc sư sửng sốt. Ta nói tiếp: “Giang Nam cách đây cũng không xa, cả đi lẫn về chừng nửa tháng cũng đủ rồi. Chỉ là quốc sự vừa mới tạm ổn, triều đình không thể không vua, việc trẫm xuất cung không nên tiết lộ ra ngoài, làm phiền Quốc sư che giấu giùm.” “Cái gì?” Quốc sư tiếp tục sững sờ. Ta cười vô cùng ấm áp, hiền lành, cung kính, cần kiệm “Tin rằng quốc sư sẽ không làm cho trẫm thất vọng.” Ngũ Lục Nhất báo về, Yến Ly ở Mân Việt quốc thường xuyên ra vào các sơn cốc có lắm độc trùng dị thú, lại nhiều lần ăn cùng mâm ngủ cùng giường với một nam tử không biết tên, nhiều lần thư tín qua lại cùng Kiều Vũ mà còn giấu ta… Lần này ta xuôi Nam, rốt cuộc không biết là nói đi bắt kẻ thông dâm hay là đi vi hành. Nếu khua chiêng gióng trống xuôi Nam, Kiều Vũ tất nhiên sẽ truyền tin cho Yến Ly, hắn có chuẩn bị sẵn, ta cũng chỉ có thể vồ hụt một vố. Nếu muốn bí mật xuôi Nam, lại khó giấu được hai vị bên gối, càng giấu không được văn võ cả triều, nhất là lão quốc sư con cáo già này. Thế là ta nghĩ ra một cách cũ rích mốc meo, lấy hiếu thuận làm lá cờ giương cao lên chính giữa, dụ quốc sư đứng về phía ta, giúp ta giấu diếm văn võ cả triều.
Trở lại, bên trái ta nói với Kiều Vũ là ta muốn đón nghĩa phụ về đế đô, hắn cũng sẽ không sinh nghi, mà hắn thân là Vệ Úy không thể tự tiện rời công tác, chỉ có thể đóng giữ ở kinh sư. Bên phải ta nói với Đường Tư cùng đi Giang Nam với ta, đợi ra khỏi đế đô, hắn đi Giang Nam ta đi Mân Việt, ba bên đều ổn thỏa, thế là ta được tự do. Vấn đề an toàn đã có Ngũ Lục Nhất. Ấn theo kế hoạch mà làm, hai ngày sau ta đã một mình một ngựa bôn tẩu về hướng Mân Việt quốc. Chỗ Đường Tư thật ra ta cũng đâu có lừa hắn, năm ấy nghĩa phụ qua đời được hỏa táng, hũ đựng tro cốt là nhặt được trên phố, cứ như thế mai táng qua loa, sau sư phó dẫn ta đi thăm một lần, lập được cái bia, táng trên núi, lưng tựa vào núi, mặt đối diện với sông, tính về phong thủy thì đây là vị trí rất tốt, Đường Tư nếu cứ theo hướng dẫn của ta mà tìm, nhất định sẽ tìm ra. Lúc đi qua Lạc thành ta dừng lại nghỉ một đêm, đứng ở cửa Lý phủ xem rất lâu, nghĩ rất nhiều. Lúc đó vẫn còn sư phó, Đào Nhị bận bịu đến mức chân không chạm đất, mỗi tháng chỉ về có mấy ngày. Đường Tam và Kiều Tứ không thuận mắt lẫn nhau, bề ngoài cứ tưởng là Tam nhi ăn hiếp Tứ nhi chứ nếu ngẫm nghĩ lại sẽ thấy Tứ nhi mới thật là ác liệt – biết rõ Đường Tam dễ bị chọc giận nên cứ hễ nói câu nào là cố ý trêu chọc hắn câu nấy, bao giờ cũng vào lúc ta buồn bực không vui gây náo loạn đến mức gà bay trứng vỡ, cúc hoa căng thẳng, làm gì còn tâm trạng để mà lo xem trứng có buốt không, bao nhiêu ưu tư gì gì đó đều bị trận đánh này biến thành hài kịch – bọn hắn cũng thật là dụng tâm lương khổ lắm lắm, Yến Ly một tấc cũng không rời trị thương cho ta, còn bọn hắn thì dùng một phương thức khác để chữa khỏi tâm bệnh cho ta. Thời gian là một ngọn núi, chỉ có nhảy ra ngoài núi mới có thể xem rõ chân diện mục của quá khứ. Bởi vì xem rõ cho nên mới khổ sở, bởi vì khổ sở cho nên mới hiểu được. Sau khi lên làm hoàng đế ta học được càng nhiều thứ hơn. Chuỗi ngọc trên mũ miện lòa xòa ngay trước mắt, quần thần triều bái dưới điện mỗi người che giấu suy nghĩ khác nhau. Sư phó đã từng nói “Vén chuỗi ngọc trên mũ miện sẽ thấy rõ ràng”, “Người soi mói quá thì chả làm được gì”, bởi vì kẻ ngồi trên ngôi cao thường không thể xem kỹ. Kiếp phù du như một giấc chiêm bao, hiếm khi có được lúc hồ đồ. Tình cảm chẳng phải cũng như thế hay sao. Trên đời này không có ai là hoàn mỹ cả, cái gọi là hoàn mỹ chỉ là hai người không hoàn mỹ hợp ý với nhau, bao dung nhau bổ sung cho sự khuyết thiếu của hai bên. Nếu gặp phải chuyện như vậy một lần nữa, đáng lẽ ta nên cầm tay người đó, ra vẻ không hề gì, cười nói: “Vậy thì đã sao, quan trọng là chúng ta yêu nhau a.” —————————————————————————
Lạc thành là trạm dừng đầu tiên trên đường đi từ Mân Việt quốc đến Trần quốc, đại lộ vẫn đang thi công nhưng đã có không ít người Mân Việt quốc lui tới nơi đây. Yến Ly ở trong một thôn trang nhỏ hẻo lánh nơi biên giới Mân Việt quốc, nhưng vì đại lộ được sửa sang đúng lúc ngang nơi đây nên nhất thời trong thôn náo nhiệt hơn, người lui tới cũng nhiều hơn. Trong thôn lập một trạm dịch tạm thời, đến trạm dịch ta xuống ngựa nhìn chung quanh thôn một vòng, tìm được một tiểu hài tử tuổi còn choai choai hỏi nơi Yến Ly đang ở. Hài tử ngửa đầu nhìn ta một cách mờ mịt, thì ra ngôn ngữ bất đồng không hiểu nhau, thậm chí người ở trạm dịch còn chưa hiểu rõ hết ngôn ngữ của người Trần quốc. Ta hết cách, chỉ còn cách thổi còi, núp tại một chỗ hẻo lánh đợi Ngũ Lục Nhất hiện thân dẫn đường. Chỗ Yến Ly ở khá gần trạm dịch, ta dắt ngựa đi bộ, vài hài tử chạy ngang thấy ta và Ngũ Lục Nhất đều dừng lại núp một bên nhìn lén. “Ba bốn tháng nay Yến Ly ở đây suốt mà không ra ngoài sao?” Ta nghi ngờ hỏi Ngũ Lục Nhất. “Vâng. Chỉ có Tông chủ Mật Tông phái đến thăm một lần.” Khó hiểu thật… Sơn cốc phía sau thôn này hung hiểm vô cùng, rốt cuộc Yến Ly đến đây để làm gì? Tính ra đã có ba tháng chưa gặp hắn, đến tột cùng là chuyện gì mà khiến hắn ngay cả Đậu Đậu cũng có thể bỏ lại… Căn nhà gỗ nhỏ của Yến Ly nằm dưới chân núi, cách thôn xóm thường dân một con rạch cạn, ta buộc ngựa dưới gốc cổ thụ đầu cầu, qua khỏi cây cầu độc mộc đi thêm mấy chục bước là đến căn nhà gỗ. Phương Nam mưa nhiều, nóc nhà đều nghiêng hai bên, nước mưa tí tách rơi từ mái hiên thành một dòng nước uốn lượn chảy vào trong con rạch. Dưới mái hiên là một ô cửa sổ vuông mở rộng, cánh cửa được chống lên bằng một cây trúc, rèm che bằng sa mỏng màu trắng được vén lên một bên, dùng móc sắt giữ lại, gió núi thổi vạt rèm phất phơ bay lượn. Ta đứng ở cạnh cầu, xa xa nghe được tiếng bi bô non nớt theo làn gió đưa tới, ngữ âm là ngôn ngữ ta nghe không hiểu, pha lẫn vài câu ngôn ngữ Trần quốc, dường như có người đang trò chuyện gì đó. Cửa căn nhà gỗ kẽo kẹt một tiếng bị đẩy ra, ta liếc mắt ra hiệu cho Ngũ Lục Nhất, hắn gật đầu rồi biến mất sau cánh rừng trúc. Bốn nam đồng chừng sáu, bảy tuổi xem chừng là người Mân Việt quốc đi ra từ bên trong căn nhà, xoay người lại nói gì đó với người bên trong, điệu bộ cung kính cúi mình vái chào. Ta núp sau cây cổ thụ, chỉ thấy một ống tay áo màu trắng kéo then cài cửa bằng trúc màu xanh ngắt lại, giọng nói quen thuộc nhưng ngôn ngữ xa lạ, trong trẻo mà dịu dàng, như nước suối xuôi dòng gột rửa những hòn đá cuội. Bốn hài đồng người Mân Việt quốc cười đùa vui vẻ đi ngang qua mặt ta, cửa căn nhà gỗ được nhẹ nhàng khép lại nhưng không có khóa, lại bị gió thổi để hở ra một khe nhỏ. Ta thầm nín thở, lặng lẽ bò tới gần, ẩn thân sau rừng trúc. Xuyên qua cánh rừng trúc xanh ngắt, dưới tấm rèm bằng sa mỏng cạnh cửa sổ chỉ thấy lờ mờ một bóng người đang ngồi bên cạnh bàn, tay bưng một tách trà xanh xoay nhẹ hai vòng rồi dừng lại bên môi. Vài sợi tóc đen nhánh lòa xòa rơi cạnh má che lại khuôn mặt hắn, nhưng giọng của hắn… Sư phó, chẳng lẽ là ta quá nhớ chàng nên mới nằm mơ giữa ban ngày ư? Trong mơ hồ hốt hoảng ta như trở lại Thẩm viên nơi Lý phủ ngày nào, trong đình viện thấp thoáng sau rừng trúc, sau giờ Ngọ sư phó ngâm một chén trà nhỏ, chuẩn bị mấy đĩa bánh ngọt ta yêu thích, trong tay ôm một quyển sách, hoặc là bày một bàn cờ, thấy ta bị Đường Tam, Kiều Tứ, Yến Ngũ áp bức đến mức cùng đường bí lối mà vừa bất đắc dĩ vừa cưng chìu ôm ta vào lòng…Không ai có thể giống Thẩm đại công tử của Lý phủ chúng ta a, thanh ước trang trọng, ôn nhu như nước, thanh nhã như cúc… Ta nắm chặt thân cây, sững sờ nhìn thân ảnh bên cửa sổ mà không dám bước lại gần vì sợ làm vỡ mộng, không dám lên tiếng, sợ đánh thức ta và hắn. Xa xa vang tới tiếng bước chân xào xạc, ta cả kinh, vô thức co người ra phía sau núp kỹ hơn. Một thân ảnh màu lam dần dần hiện rõ, Yến Ly tay ôm một cây đàn Mộc Bát nhanh nhẹn đi về phía này, ấn đường hơi nhíu lại như có tâm sự, cũng không phát hiện ra ta đang núp, hắn bước thẳng vào căn nhà gỗ nhỏ, thanh âm sang sảng vang lên. “Ta vừa mới thấy bốn đứa bọn Duẫn nhi, ngươi còn chưa khỏe hẳn, sao có thể dạy chữ Trần quốc cho bọn hắn chứ, quá hao tổn tinh thần!” Yến Ly không nể tình khiển trách. “Bốn người bọn hắn vừa hiếu học vừa thông minh, cũng không hao tổn tinh thần gì, khục khục…” “Tại ngươi thích làm thầy thiên hạ thôi!” Yến Ly vẫn là Yến Ly, trước giờ lúc sắm vai đại phu hắn không bao giờ nể mặt ai cả. “Ngũ tạng lục phủ của ngươi hầu như đều bị tổn thương, còn nặng hơn so Lý Oánh Ngọc lần đó, nếu không phải ta có Khôi Lỗi trùng để tạm thời giữ mạng ngươi lại, rồi phụ thân ta cho Kim Tàm vương để hồi hồn cho ngươi, giờ sao còn có thể chuyện trò vui vẻ!” “Đúng vậy…” Khẽ cười một tiếng, thở dài lắc lắc đầu “Ngươi khổ cực rồi, muốn một tách Thiết Quan Âm hay không?” Yến Ly bất đắc dĩ thở dài. “So với Lý Oánh Ngọc, ngươi còn biết tìm niềm vui trong đau khổ. Hôm nay lồng ngực còn đau không?” “Sau khi dùng Liễu Linh cổ, mấy ngày nay đã đỡ hơn rất nhiều rồi. Hôm qua ngươi nhắc tới Ngọc nhi hai mươi bảy lần, trong ngày hôm nay đây là lần thứ mười ba, nhớ nàng như vậy, sao không trở về?” “Ta phải chắc chắn là ngươi còn có thể sống tiếp mới dám mang ngươi trở về gặp nàng, đỡ phải cho nàng hy vọng rồi lại khiến nàng tuyệt vọng. Lần trước ta mạo hiểm giấu nàng dùng Khôi Lỗi trùng bảo hộ nội tạng cho thể xác ngươi không bị thối rữa, nếu không thể chữa khỏi cho ngươi, chắc ta cũng không thể mặt dày mà đi gặp nàng.” “Aizz… Sống chết có số, dù hết cách xoay chuyển cũng không thể trách được ngươi.” “Ngươi đừng tưởng bở, chỉ là trong tay Yến thần y ta chưa hề có ai chữa không được mà chết, ta không muốn ngươi trở thành vết nhơ ảnh hưởng tới danh tiếng ta thôi. Lý Oánh Ngọc con sói bạch nhãn vô lương tâm đó, lần đầu tiên la Nhị ca là vì ta, lần thứ hai cũng la Nhị ca nhưng là vì ngươi, ngươi nên biết từ đó tới giờ ta không hề thích ngươi.” Yến Ly hừ một tiếng. Ta biết chứ sao không, chàng hay thích để lại ấn ký chói mắt biểu thị quyền sở hữu trên người ta để sư phó nhìn thấy…”Là bởi vì Ngọc nhi rất có lòng tin đối với hắn.” “Xì, có lòng tin sao còn hoài nghi hắn?” Yến Ly dè bĩu. “Trong lòng Ngọc nhi trước giờ tin tưởng chỉ có hai người sẽ không bỏ nàng, một là Kiều Vũ, một là Đào Thanh. Lúc Ngọc nhi vui vẻ sẽ nghĩ tới ta, nhưng lúc nàng bất lực sẽ chỉ nghĩ tới Đào Thanh. Tình cảm của nàng đối với Đào Thanh sâu nặng hơn ngươi tưởng tượng nhiều. Nàng đối với ta có lưu luyến, nhưng đối với Đào Thanh còn có ỷ lại.” “Ngươi…” Yến Ly kinh ngạc trầm mặc. Lúc đó ta đứng trong rừng trúc, vai tựa vào thân cây, chậm rãi ngồi bệt xuống đất. Sau giờ Ngọ ánh mặt trời xuyên qua lá cây hắt lên người ta. Sư phó chết đi rồi sống lại, từng câu từng lời của sư phó khuấy động sóng lòng mà ta đã cố gắng đè nén bấy lâu nay. Vào một năm tốt đẹp nhất trong cuộc đời, ta may mắn gặp được năm nam nhân yêu ta và ta cũng yêu lại họ, có thể là lưu luyến, có thể là ỷ lại, chỉ khác biệt bởi cách nói nhưng tình cảm thì đều như nhau. Mọi người đều từ bỏ ước mơ xa vời “một đời một kiếp một đôi người”. Một năm ở Lý phủ là hồi ức tốt đẹp nhất của bọn ta, nếu có thể một đời một kiếp làm người một nhà, có lẽ cũng là một loại hạnh phúc khác.
Trở lại, bên trái ta nói với Kiều Vũ là ta muốn đón nghĩa phụ về đế đô, hắn cũng sẽ không sinh nghi, mà hắn thân là Vệ Úy không thể tự tiện rời công tác, chỉ có thể đóng giữ ở kinh sư. Bên phải ta nói với Đường Tư cùng đi Giang Nam với ta, đợi ra khỏi đế đô, hắn đi Giang Nam ta đi Mân Việt, ba bên đều ổn thỏa, thế là ta được tự do. Vấn đề an toàn đã có Ngũ Lục Nhất. Ấn theo kế hoạch mà làm, hai ngày sau ta đã một mình một ngựa bôn tẩu về hướng Mân Việt quốc. Chỗ Đường Tư thật ra ta cũng đâu có lừa hắn, năm ấy nghĩa phụ qua đời được hỏa táng, hũ đựng tro cốt là nhặt được trên phố, cứ như thế mai táng qua loa, sau sư phó dẫn ta đi thăm một lần, lập được cái bia, táng trên núi, lưng tựa vào núi, mặt đối diện với sông, tính về phong thủy thì đây là vị trí rất tốt, Đường Tư nếu cứ theo hướng dẫn của ta mà tìm, nhất định sẽ tìm ra. Lúc đi qua Lạc thành ta dừng lại nghỉ một đêm, đứng ở cửa Lý phủ xem rất lâu, nghĩ rất nhiều. Lúc đó vẫn còn sư phó, Đào Nhị bận bịu đến mức chân không chạm đất, mỗi tháng chỉ về có mấy ngày. Đường Tam và Kiều Tứ không thuận mắt lẫn nhau, bề ngoài cứ tưởng là Tam nhi ăn hiếp Tứ nhi chứ nếu ngẫm nghĩ lại sẽ thấy Tứ nhi mới thật là ác liệt – biết rõ Đường Tam dễ bị chọc giận nên cứ hễ nói câu nào là cố ý trêu chọc hắn câu nấy, bao giờ cũng vào lúc ta buồn bực không vui gây náo loạn đến mức gà bay trứng vỡ, cúc hoa căng thẳng, làm gì còn tâm trạng để mà lo xem trứng có buốt không, bao nhiêu ưu tư gì gì đó đều bị trận đánh này biến thành hài kịch – bọn hắn cũng thật là dụng tâm lương khổ lắm lắm, Yến Ly một tấc cũng không rời trị thương cho ta, còn bọn hắn thì dùng một phương thức khác để chữa khỏi tâm bệnh cho ta. Thời gian là một ngọn núi, chỉ có nhảy ra ngoài núi mới có thể xem rõ chân diện mục của quá khứ. Bởi vì xem rõ cho nên mới khổ sở, bởi vì khổ sở cho nên mới hiểu được. Sau khi lên làm hoàng đế ta học được càng nhiều thứ hơn. Chuỗi ngọc trên mũ miện lòa xòa ngay trước mắt, quần thần triều bái dưới điện mỗi người che giấu suy nghĩ khác nhau. Sư phó đã từng nói “Vén chuỗi ngọc trên mũ miện sẽ thấy rõ ràng”, “Người soi mói quá thì chả làm được gì”, bởi vì kẻ ngồi trên ngôi cao thường không thể xem kỹ. Kiếp phù du như một giấc chiêm bao, hiếm khi có được lúc hồ đồ. Tình cảm chẳng phải cũng như thế hay sao. Trên đời này không có ai là hoàn mỹ cả, cái gọi là hoàn mỹ chỉ là hai người không hoàn mỹ hợp ý với nhau, bao dung nhau bổ sung cho sự khuyết thiếu của hai bên. Nếu gặp phải chuyện như vậy một lần nữa, đáng lẽ ta nên cầm tay người đó, ra vẻ không hề gì, cười nói: “Vậy thì đã sao, quan trọng là chúng ta yêu nhau a.” —————————————————————————
Lạc thành là trạm dừng đầu tiên trên đường đi từ Mân Việt quốc đến Trần quốc, đại lộ vẫn đang thi công nhưng đã có không ít người Mân Việt quốc lui tới nơi đây. Yến Ly ở trong một thôn trang nhỏ hẻo lánh nơi biên giới Mân Việt quốc, nhưng vì đại lộ được sửa sang đúng lúc ngang nơi đây nên nhất thời trong thôn náo nhiệt hơn, người lui tới cũng nhiều hơn. Trong thôn lập một trạm dịch tạm thời, đến trạm dịch ta xuống ngựa nhìn chung quanh thôn một vòng, tìm được một tiểu hài tử tuổi còn choai choai hỏi nơi Yến Ly đang ở. Hài tử ngửa đầu nhìn ta một cách mờ mịt, thì ra ngôn ngữ bất đồng không hiểu nhau, thậm chí người ở trạm dịch còn chưa hiểu rõ hết ngôn ngữ của người Trần quốc. Ta hết cách, chỉ còn cách thổi còi, núp tại một chỗ hẻo lánh đợi Ngũ Lục Nhất hiện thân dẫn đường. Chỗ Yến Ly ở khá gần trạm dịch, ta dắt ngựa đi bộ, vài hài tử chạy ngang thấy ta và Ngũ Lục Nhất đều dừng lại núp một bên nhìn lén. “Ba bốn tháng nay Yến Ly ở đây suốt mà không ra ngoài sao?” Ta nghi ngờ hỏi Ngũ Lục Nhất. “Vâng. Chỉ có Tông chủ Mật Tông phái đến thăm một lần.” Khó hiểu thật… Sơn cốc phía sau thôn này hung hiểm vô cùng, rốt cuộc Yến Ly đến đây để làm gì? Tính ra đã có ba tháng chưa gặp hắn, đến tột cùng là chuyện gì mà khiến hắn ngay cả Đậu Đậu cũng có thể bỏ lại… Căn nhà gỗ nhỏ của Yến Ly nằm dưới chân núi, cách thôn xóm thường dân một con rạch cạn, ta buộc ngựa dưới gốc cổ thụ đầu cầu, qua khỏi cây cầu độc mộc đi thêm mấy chục bước là đến căn nhà gỗ. Phương Nam mưa nhiều, nóc nhà đều nghiêng hai bên, nước mưa tí tách rơi từ mái hiên thành một dòng nước uốn lượn chảy vào trong con rạch. Dưới mái hiên là một ô cửa sổ vuông mở rộng, cánh cửa được chống lên bằng một cây trúc, rèm che bằng sa mỏng màu trắng được vén lên một bên, dùng móc sắt giữ lại, gió núi thổi vạt rèm phất phơ bay lượn. Ta đứng ở cạnh cầu, xa xa nghe được tiếng bi bô non nớt theo làn gió đưa tới, ngữ âm là ngôn ngữ ta nghe không hiểu, pha lẫn vài câu ngôn ngữ Trần quốc, dường như có người đang trò chuyện gì đó. Cửa căn nhà gỗ kẽo kẹt một tiếng bị đẩy ra, ta liếc mắt ra hiệu cho Ngũ Lục Nhất, hắn gật đầu rồi biến mất sau cánh rừng trúc. Bốn nam đồng chừng sáu, bảy tuổi xem chừng là người Mân Việt quốc đi ra từ bên trong căn nhà, xoay người lại nói gì đó với người bên trong, điệu bộ cung kính cúi mình vái chào. Ta núp sau cây cổ thụ, chỉ thấy một ống tay áo màu trắng kéo then cài cửa bằng trúc màu xanh ngắt lại, giọng nói quen thuộc nhưng ngôn ngữ xa lạ, trong trẻo mà dịu dàng, như nước suối xuôi dòng gột rửa những hòn đá cuội. Bốn hài đồng người Mân Việt quốc cười đùa vui vẻ đi ngang qua mặt ta, cửa căn nhà gỗ được nhẹ nhàng khép lại nhưng không có khóa, lại bị gió thổi để hở ra một khe nhỏ. Ta thầm nín thở, lặng lẽ bò tới gần, ẩn thân sau rừng trúc. Xuyên qua cánh rừng trúc xanh ngắt, dưới tấm rèm bằng sa mỏng cạnh cửa sổ chỉ thấy lờ mờ một bóng người đang ngồi bên cạnh bàn, tay bưng một tách trà xanh xoay nhẹ hai vòng rồi dừng lại bên môi. Vài sợi tóc đen nhánh lòa xòa rơi cạnh má che lại khuôn mặt hắn, nhưng giọng của hắn… Sư phó, chẳng lẽ là ta quá nhớ chàng nên mới nằm mơ giữa ban ngày ư? Trong mơ hồ hốt hoảng ta như trở lại Thẩm viên nơi Lý phủ ngày nào, trong đình viện thấp thoáng sau rừng trúc, sau giờ Ngọ sư phó ngâm một chén trà nhỏ, chuẩn bị mấy đĩa bánh ngọt ta yêu thích, trong tay ôm một quyển sách, hoặc là bày một bàn cờ, thấy ta bị Đường Tam, Kiều Tứ, Yến Ngũ áp bức đến mức cùng đường bí lối mà vừa bất đắc dĩ vừa cưng chìu ôm ta vào lòng…Không ai có thể giống Thẩm đại công tử của Lý phủ chúng ta a, thanh ước trang trọng, ôn nhu như nước, thanh nhã như cúc… Ta nắm chặt thân cây, sững sờ nhìn thân ảnh bên cửa sổ mà không dám bước lại gần vì sợ làm vỡ mộng, không dám lên tiếng, sợ đánh thức ta và hắn. Xa xa vang tới tiếng bước chân xào xạc, ta cả kinh, vô thức co người ra phía sau núp kỹ hơn. Một thân ảnh màu lam dần dần hiện rõ, Yến Ly tay ôm một cây đàn Mộc Bát nhanh nhẹn đi về phía này, ấn đường hơi nhíu lại như có tâm sự, cũng không phát hiện ra ta đang núp, hắn bước thẳng vào căn nhà gỗ nhỏ, thanh âm sang sảng vang lên. “Ta vừa mới thấy bốn đứa bọn Duẫn nhi, ngươi còn chưa khỏe hẳn, sao có thể dạy chữ Trần quốc cho bọn hắn chứ, quá hao tổn tinh thần!” Yến Ly không nể tình khiển trách. “Bốn người bọn hắn vừa hiếu học vừa thông minh, cũng không hao tổn tinh thần gì, khục khục…” “Tại ngươi thích làm thầy thiên hạ thôi!” Yến Ly vẫn là Yến Ly, trước giờ lúc sắm vai đại phu hắn không bao giờ nể mặt ai cả. “Ngũ tạng lục phủ của ngươi hầu như đều bị tổn thương, còn nặng hơn so Lý Oánh Ngọc lần đó, nếu không phải ta có Khôi Lỗi trùng để tạm thời giữ mạng ngươi lại, rồi phụ thân ta cho Kim Tàm vương để hồi hồn cho ngươi, giờ sao còn có thể chuyện trò vui vẻ!” “Đúng vậy…” Khẽ cười một tiếng, thở dài lắc lắc đầu “Ngươi khổ cực rồi, muốn một tách Thiết Quan Âm hay không?” Yến Ly bất đắc dĩ thở dài. “So với Lý Oánh Ngọc, ngươi còn biết tìm niềm vui trong đau khổ. Hôm nay lồng ngực còn đau không?” “Sau khi dùng Liễu Linh cổ, mấy ngày nay đã đỡ hơn rất nhiều rồi. Hôm qua ngươi nhắc tới Ngọc nhi hai mươi bảy lần, trong ngày hôm nay đây là lần thứ mười ba, nhớ nàng như vậy, sao không trở về?” “Ta phải chắc chắn là ngươi còn có thể sống tiếp mới dám mang ngươi trở về gặp nàng, đỡ phải cho nàng hy vọng rồi lại khiến nàng tuyệt vọng. Lần trước ta mạo hiểm giấu nàng dùng Khôi Lỗi trùng bảo hộ nội tạng cho thể xác ngươi không bị thối rữa, nếu không thể chữa khỏi cho ngươi, chắc ta cũng không thể mặt dày mà đi gặp nàng.” “Aizz… Sống chết có số, dù hết cách xoay chuyển cũng không thể trách được ngươi.” “Ngươi đừng tưởng bở, chỉ là trong tay Yến thần y ta chưa hề có ai chữa không được mà chết, ta không muốn ngươi trở thành vết nhơ ảnh hưởng tới danh tiếng ta thôi. Lý Oánh Ngọc con sói bạch nhãn vô lương tâm đó, lần đầu tiên la Nhị ca là vì ta, lần thứ hai cũng la Nhị ca nhưng là vì ngươi, ngươi nên biết từ đó tới giờ ta không hề thích ngươi.” Yến Ly hừ một tiếng. Ta biết chứ sao không, chàng hay thích để lại ấn ký chói mắt biểu thị quyền sở hữu trên người ta để sư phó nhìn thấy…”Là bởi vì Ngọc nhi rất có lòng tin đối với hắn.” “Xì, có lòng tin sao còn hoài nghi hắn?” Yến Ly dè bĩu. “Trong lòng Ngọc nhi trước giờ tin tưởng chỉ có hai người sẽ không bỏ nàng, một là Kiều Vũ, một là Đào Thanh. Lúc Ngọc nhi vui vẻ sẽ nghĩ tới ta, nhưng lúc nàng bất lực sẽ chỉ nghĩ tới Đào Thanh. Tình cảm của nàng đối với Đào Thanh sâu nặng hơn ngươi tưởng tượng nhiều. Nàng đối với ta có lưu luyến, nhưng đối với Đào Thanh còn có ỷ lại.” “Ngươi…” Yến Ly kinh ngạc trầm mặc. Lúc đó ta đứng trong rừng trúc, vai tựa vào thân cây, chậm rãi ngồi bệt xuống đất. Sau giờ Ngọ ánh mặt trời xuyên qua lá cây hắt lên người ta. Sư phó chết đi rồi sống lại, từng câu từng lời của sư phó khuấy động sóng lòng mà ta đã cố gắng đè nén bấy lâu nay. Vào một năm tốt đẹp nhất trong cuộc đời, ta may mắn gặp được năm nam nhân yêu ta và ta cũng yêu lại họ, có thể là lưu luyến, có thể là ỷ lại, chỉ khác biệt bởi cách nói nhưng tình cảm thì đều như nhau. Mọi người đều từ bỏ ước mơ xa vời “một đời một kiếp một đôi người”. Một năm ở Lý phủ là hồi ức tốt đẹp nhất của bọn ta, nếu có thể một đời một kiếp làm người một nhà, có lẽ cũng là một loại hạnh phúc khác.