Chương 3: Cậu có tin vào sự tồn tại của một thời không khác không?
Trương Vạn Sâm đưa Lâm Bắc Tỉnh lên nhà, vừa định rời đi thì phát hiện Lâm Bắc Tinh mở cửa sổ ló đầu ra ngoài.
"Trương Vạn Sâm, ngày mai gặp."
"Ừ, ngày mai gặp lại." Trương Vạn Sâm vẫy tay với cô, nhìn cô đóng cửa sổ lại rồi sau đó mới rời đi.
Dựa vào kí ức của mười năm trước Trương Vạn Sâm đi đến một chiếc gara sửa chữa xe quen thuộc. Anh nhìn một người đàn ông đang cầm một bức ảnh và uống bia, còn nói lẩm bẩm điều gì đó.
"Mạch Tử!" Trương Vạn Sâm gọi người đàn ông đó.
Người đàn ông đó ngẩng đầu, cái cảm giác tựa như đã từng quen biết ấy đột nhiên quay trở lại.
"Trương Vạn Sâm?" Mạch Tử không dám chắc chắn, anh ta cảm thấy đây đều là ảo ảnh.
Trương Vạn Sâm bước đến, thuận tiện kéo một chiếc ghế đẩu và ngồi xuống.
"Ừ." Trương Vạn Sâm cầm lấy bức ảnh trong tay Mạch Tử, anh nhìn bức ảnh rồi nói: "Bức ảnh này anh vẫn còn giữ sao?"
Mạch Tử cười, "Cậu còn nhớ lời mà cậu đã nói trước đây không? Cậu nói, mười năm sau, tôi mà còn cầm bức ảnh này, cậu sẽ mời tôi uống rượu."
"Nhớ, tất nhiên là tôi nhớ rồi." Trương Vạn Sâm cũng không khách khí, cầm lon bia trên ghế lên uống.
Nụ cười trên gương mặt Mạch Tử tắt dần, anh ta nhìn Trương Vạn Sâm, "Những năm qua cậu đã đi đâu vậy?"
Trương Vạn Sâm đem những lời mà anh đã nói với Lâm Bắc Tỉnh kể lại cho Mạch Tử nghe.
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
"Tôi còn tưởng rằng cậu đã c.h.ế.t rồi"
"Đây rõ ràng là gì nào, rõ ràng là mạng tôi lớn."
Mạch Tử cầm lấy lon bia cạch lon bia với Trương Vạn Sâm, " Phải, phải, phải. Nhưng dù sao đi nữa thì con người cậu đúng thật là ác quá đấy. Ở nước ngoài bao nhiêu năm mà một chút tin tức cũng không có, đúng là thật sự đau lòng. Rốt cuộc sao gần đây cậu lại quay về thế?"
Trương Vạn Sâm không nói gì, Mạch Tử đều hiểu ra, không cần phải nghĩ anh ta đều biết anh vì Tinh Tinh mà quay trở về.
"Còn nữa, vài ngày trước cái người tên Lâm Bắc Tinh còn đến tìm tôi, giống như tôi với cô ấy rất thân quen với nhau vậy."
Mạch Tử dừng lại rồi nói tiếp, "Cậu có biết cô ấy không kết hôn cùng với người đó không? Lần trước cậu ta đến gara của tôi sửa xe, tôi nghe thấy bọn họ nói chuyện, tôi còn đấm cho cậu ta một cái."
"Tôi biết. Lần này tôi nhất định sẽ giữ chặt lấy cô." Trương Vạn Sâm nhìn lon bia đã mở ở trên tay, đột nhiên nói: "Cậu có tin vào sự tồn tại của một thời không khác không?"
Mạnh Tử chết lặng, anh ta không hiểu vì sao Trương Vạn Sâm lại nói những lời như thế.
Sau đó Trương Vạn Sâm lại nói tiếp, "Khoảng thời gian trước, tôi cảm thấy tôi đã bước vào một thời không khác. Trong thời không đó, Lâm Bắc Tỉnh đã chủ động quen biết với tôi, chuyện đó làm tôi vui mừng rất lâu, cô ấy luôn nói với tôi rằng cô ấy muốn bảo vệ tôi. Chúng tôi cùng nhau chụp ảnh tốt nghiệp, cùng nhau nhảy Bunny, cùng nhau tham gia cao khảo, cùng nhau đạp xe đạp…"
Mạch Tử chỉ im lặng lắng nghe, đối với anh ta mà nói, đây chẳng qua là một kiểu gửi gắm tình yêu của Trương Vạn Sâm đối với Lâm Bắc Tinh mà thôi.
"Vậy lần này cậu định ở lại bao lâu?"
"Có lẽ sẽ không quá lâu đâu, tôi nhất định sẽ mời cậu uống rượu, nhất định sẽ không nợ cậu đâu." Trương Vạn Sâm lắc lắc lon bia trong tay, một ngụm đã uống hết bia trong lon.
"Vậy tôi đi trước đây, vài ngày nữa tôi sẽ tới tìm cậu." Nói xong, Trương Vạn Sâm bước ra ngoài.
Mạch Tử nói với theo bóng lưng của anh, "Vậy tôi không tiễn cậu nữa nhé, nhớ là mời tôi uống rượu đấy."
Trương Vạn Sâm rời đi mà không ngoảnh lại, anh làm một cử chỉ "ok".
Nam Xuyên tháng mười hai đón trận tuyết đầu tiên của năm nay. Cũng giúp cho hai người bỏ lỡ mất nhau nhiều năm lại một lần nữa gặp gỡ nhau, có lẽ trong sự tối tăm ấy định mệnh đã được định sẵn.
Trương Vạn Sâm đi đi lại lại trên những con phố vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm, phía trước bỗng nhiên đi đến một cặp đôi yêu nhau, Trương Vạn Sâm luôn cảm thấy bản thân anh đã từng gặp qua họ rồi.
Hàn Đằng Đằng nắm lấy cánh tay của Triển Vũ, nói một cách đắc ý: "Đến bây giờ em cũng không thể hiểu nổi, anh ta chỉ là một người sửa xe tại sao lại muốn đánh anh chứ?"
Triển Vũ chạm nhẹ vào vết thương trên khoé miệng, anh thấy vết thương có đau một chút.
"Đúng là vô duyên vô cớ mà."
Trương Vạn Sâm nghe xong lập tức bật cười, đây chẳng phải là màn kịch hay của Mạch Tử sao!
Triển Vũ ngẩng đầu vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Trương Vạn Sâm. Anh ta luôn cảm thấy người này anh ta đã từng gặp qua ở đâu đó rồi, nhưng lại không thể nào nhớ ra nổi. Khi hai người đi qua, Triển Vũ không quên ngoái đầu nhìn lại.
Triển Vũ nói với Hàn Đằng Đằng: " Em có thấy người vừa nãy chúng ta đã từng gặp ở đâu rồi hay không?"
Hàn Đằng Đằng ngoái đầu nhìn lại, "Á? Không có, chắc anh nhớ nhầm rồi. Được rồi chúng ta mau về nhà thôi!"
Hàn Đằng Đằng đã nói như vậy thì Triển Vũ cũng không nói gì nữa.
"Trương Vạn Sâm, ngày mai gặp."
"Ừ, ngày mai gặp lại." Trương Vạn Sâm vẫy tay với cô, nhìn cô đóng cửa sổ lại rồi sau đó mới rời đi.
Dựa vào kí ức của mười năm trước Trương Vạn Sâm đi đến một chiếc gara sửa chữa xe quen thuộc. Anh nhìn một người đàn ông đang cầm một bức ảnh và uống bia, còn nói lẩm bẩm điều gì đó.
"Mạch Tử!" Trương Vạn Sâm gọi người đàn ông đó.
Người đàn ông đó ngẩng đầu, cái cảm giác tựa như đã từng quen biết ấy đột nhiên quay trở lại.
"Trương Vạn Sâm?" Mạch Tử không dám chắc chắn, anh ta cảm thấy đây đều là ảo ảnh.
Trương Vạn Sâm bước đến, thuận tiện kéo một chiếc ghế đẩu và ngồi xuống.
"Ừ." Trương Vạn Sâm cầm lấy bức ảnh trong tay Mạch Tử, anh nhìn bức ảnh rồi nói: "Bức ảnh này anh vẫn còn giữ sao?"
Mạch Tử cười, "Cậu còn nhớ lời mà cậu đã nói trước đây không? Cậu nói, mười năm sau, tôi mà còn cầm bức ảnh này, cậu sẽ mời tôi uống rượu."
"Nhớ, tất nhiên là tôi nhớ rồi." Trương Vạn Sâm cũng không khách khí, cầm lon bia trên ghế lên uống.
Nụ cười trên gương mặt Mạch Tử tắt dần, anh ta nhìn Trương Vạn Sâm, "Những năm qua cậu đã đi đâu vậy?"
Trương Vạn Sâm đem những lời mà anh đã nói với Lâm Bắc Tỉnh kể lại cho Mạch Tử nghe.
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
"Tôi còn tưởng rằng cậu đã c.h.ế.t rồi"
"Đây rõ ràng là gì nào, rõ ràng là mạng tôi lớn."
Mạch Tử cầm lấy lon bia cạch lon bia với Trương Vạn Sâm, " Phải, phải, phải. Nhưng dù sao đi nữa thì con người cậu đúng thật là ác quá đấy. Ở nước ngoài bao nhiêu năm mà một chút tin tức cũng không có, đúng là thật sự đau lòng. Rốt cuộc sao gần đây cậu lại quay về thế?"
Trương Vạn Sâm không nói gì, Mạch Tử đều hiểu ra, không cần phải nghĩ anh ta đều biết anh vì Tinh Tinh mà quay trở về.
"Còn nữa, vài ngày trước cái người tên Lâm Bắc Tinh còn đến tìm tôi, giống như tôi với cô ấy rất thân quen với nhau vậy."
Mạch Tử dừng lại rồi nói tiếp, "Cậu có biết cô ấy không kết hôn cùng với người đó không? Lần trước cậu ta đến gara của tôi sửa xe, tôi nghe thấy bọn họ nói chuyện, tôi còn đấm cho cậu ta một cái."
"Tôi biết. Lần này tôi nhất định sẽ giữ chặt lấy cô." Trương Vạn Sâm nhìn lon bia đã mở ở trên tay, đột nhiên nói: "Cậu có tin vào sự tồn tại của một thời không khác không?"
Mạnh Tử chết lặng, anh ta không hiểu vì sao Trương Vạn Sâm lại nói những lời như thế.
Sau đó Trương Vạn Sâm lại nói tiếp, "Khoảng thời gian trước, tôi cảm thấy tôi đã bước vào một thời không khác. Trong thời không đó, Lâm Bắc Tỉnh đã chủ động quen biết với tôi, chuyện đó làm tôi vui mừng rất lâu, cô ấy luôn nói với tôi rằng cô ấy muốn bảo vệ tôi. Chúng tôi cùng nhau chụp ảnh tốt nghiệp, cùng nhau nhảy Bunny, cùng nhau tham gia cao khảo, cùng nhau đạp xe đạp…"
Mạch Tử chỉ im lặng lắng nghe, đối với anh ta mà nói, đây chẳng qua là một kiểu gửi gắm tình yêu của Trương Vạn Sâm đối với Lâm Bắc Tinh mà thôi.
"Vậy lần này cậu định ở lại bao lâu?"
"Có lẽ sẽ không quá lâu đâu, tôi nhất định sẽ mời cậu uống rượu, nhất định sẽ không nợ cậu đâu." Trương Vạn Sâm lắc lắc lon bia trong tay, một ngụm đã uống hết bia trong lon.
"Vậy tôi đi trước đây, vài ngày nữa tôi sẽ tới tìm cậu." Nói xong, Trương Vạn Sâm bước ra ngoài.
Mạch Tử nói với theo bóng lưng của anh, "Vậy tôi không tiễn cậu nữa nhé, nhớ là mời tôi uống rượu đấy."
Trương Vạn Sâm rời đi mà không ngoảnh lại, anh làm một cử chỉ "ok".
Nam Xuyên tháng mười hai đón trận tuyết đầu tiên của năm nay. Cũng giúp cho hai người bỏ lỡ mất nhau nhiều năm lại một lần nữa gặp gỡ nhau, có lẽ trong sự tối tăm ấy định mệnh đã được định sẵn.
Trương Vạn Sâm đi đi lại lại trên những con phố vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm, phía trước bỗng nhiên đi đến một cặp đôi yêu nhau, Trương Vạn Sâm luôn cảm thấy bản thân anh đã từng gặp qua họ rồi.
Hàn Đằng Đằng nắm lấy cánh tay của Triển Vũ, nói một cách đắc ý: "Đến bây giờ em cũng không thể hiểu nổi, anh ta chỉ là một người sửa xe tại sao lại muốn đánh anh chứ?"
Triển Vũ chạm nhẹ vào vết thương trên khoé miệng, anh thấy vết thương có đau một chút.
"Đúng là vô duyên vô cớ mà."
Trương Vạn Sâm nghe xong lập tức bật cười, đây chẳng phải là màn kịch hay của Mạch Tử sao!
Triển Vũ ngẩng đầu vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Trương Vạn Sâm. Anh ta luôn cảm thấy người này anh ta đã từng gặp qua ở đâu đó rồi, nhưng lại không thể nào nhớ ra nổi. Khi hai người đi qua, Triển Vũ không quên ngoái đầu nhìn lại.
Triển Vũ nói với Hàn Đằng Đằng: " Em có thấy người vừa nãy chúng ta đã từng gặp ở đâu rồi hay không?"
Hàn Đằng Đằng ngoái đầu nhìn lại, "Á? Không có, chắc anh nhớ nhầm rồi. Được rồi chúng ta mau về nhà thôi!"
Hàn Đằng Đằng đã nói như vậy thì Triển Vũ cũng không nói gì nữa.