Chương : 13
Kiệt Bân giữ chặt Cô trước ngực.Hi Văn vẫn nguyên tư thế cũ trong tay anh. Cô đã bị chìm trong mùi hương quyến rũ kia rồi. Mê hoặc.Cô chìm đắm rất sâu.
Một tay vẫn giữ,bám lấy vai, cô tựa vào anh.Những ngón tay thon dài đặt trên mặt cô,chạm nhẹ. Ngón tay cái lướt trên môi dưới Hi Văn, anh thở dồn đập.Đây đều là lần đầu hai người gần nhau như vậy. Ánh mắt lo lắng nhìn Hi Văn.Bỗng nhiên, tâm trí cô hướng đến đôi môi. Và lần đầu tiên trong hai mươi bốn năm, cô muốn được hôn.Muốn cảm nhận môi Kiệt Bân bằng môi của mình.
Hi Văn hoàn toàn bị cuốn hút.Cô cứ nhìn đôi môi của Kiệt Bân như bị thứ gì đó thôi miên,anh cũng nhìn cô.Kiệt Bân mở mắt, đôi mắt xanh dường như rất lạnh nhạt. Anh thì thầm.
"Tôi không phải là người em có thể yêu được đâu."
Kiệt Bân bỏ cô ra, tay buông thõng theo người.Cô đứng đó, đối diện, như một con ngốc.Điều duy nhất cô có thể nghĩ được lúc đó là mình muốn được hôn, chuyện đó rõ quá rồi nhưng anh lại không làm thế. Anh không hề muốn cô.Kiệt Bân thật sự Không muốn cô một chút nào.Cô đã làm quá lên chỉ vì vài lần quan tâm,lo lắng mà động lòng.
Cô thở đều, lòng tràn ngập xấu hổ. "Cảm ơn."
Nói rồi cô quay về căn hộ của mình,bỏ lại anh ở phía sau.Hi Văn sắp sụp đổ rồi,mặc dù chưa là gì của nhau nhưng cô cảm thấy rất buồn và đau.Cô đã biểu hiện rõ ràng như vậy mà Kiệt Bân lại từ chối.Thì ra bấy lâu nay Hi Văn cứ tưởng là anh thích cô.Chỉ vì những lời quan tâm quá ấm áp mà cô chưa bao giờ được cảm nhận qua.Mắt Hi Văn hơi cay,đỏ hoe,nước mắt ứa ra.Cô rất dễ tổn thương mà khi tổn thương rồi thì rất dễ khóc.
"Sao phải khóc chứ,ai bảo mày ngu...hic.."
Hi Văn ngồi trên giường,không thèm bật điện lên.Trong bóng tối, giữa những bức tường bê tông màu sáng,cô tựa lưng vào thành giường, tay ôm lấy đầu.Nước mắt cứ tuôn ra,cô bực tức với chính mình vì cái phản ứng vô lý này.Hi Văn co gối lại, vòng tay ôm lấy mình. Tựa đầu lên gối,để mặc những giọt nước mắt tuôn rơi. khóc vì đánh mất thứ mình chưa hề có. Nực cười thật.Tiếc cho cái giấc mơ cùng hạnh phúc mơ mộng vỡ nát của cô. Sự trông đợi không bao giờ được đáp lại.Tiềm thức kéo Hi Văn lại,coi như đây là cái cảm giác thất tình thật nhất mà cô từng trải qua đi.Nếm mùi vị xem nó như thế nào rồi quên anh ta.Mà có lẽ, khóc nốt trận này cho đã.
Trên đường xá tấp nập,chiếc xe lao nhanh qua các toà nhà.Mở cửa lao thẳng vào nhà tắm.Kiệt Bân mở vòi hoa sen xả nước vào cơ thể của mình.Anh cũng chẳng thể hiểu nổi bản thân mình.Ngay cái giây phút đó,anh cũng rất muốn hôn Hi Văn. Điều anh sợ là do bản thân bốc đồng,không hiểu chuyện tình yêu mà làm cô đau lòng.Nhưng lúc anh từ chối nụ hôn đó cũng chính là từ chối cô.
Thay quần áo,nằm trên giường.Lúc Hi Vân quay đi không ngoảnh lại khiến lòng anh rất trống vắng.Thật sự rất lạc lõng như thiếu một phần gì đó.Thường ngày mục tiêu của Kiệt Bân là cô.Luôn suy nghĩ xem phải quan tâm chăm sóc như thế nào?Nói những lời ấm áp để Hi Văn cảm thấy an toàn.Kiệt Bân không biết làm sao vào ngay bây giờ.Gọi điện thì sợ làm phiền đến Hi Văn.Cuối cùng thì anh mới nhận ra là anh yêu cô mất rồi.Nếu đã yêu rồi thì cần thể hiện ra cho Hi Văn biết điều đó.
Một tay vẫn giữ,bám lấy vai, cô tựa vào anh.Những ngón tay thon dài đặt trên mặt cô,chạm nhẹ. Ngón tay cái lướt trên môi dưới Hi Văn, anh thở dồn đập.Đây đều là lần đầu hai người gần nhau như vậy. Ánh mắt lo lắng nhìn Hi Văn.Bỗng nhiên, tâm trí cô hướng đến đôi môi. Và lần đầu tiên trong hai mươi bốn năm, cô muốn được hôn.Muốn cảm nhận môi Kiệt Bân bằng môi của mình.
Hi Văn hoàn toàn bị cuốn hút.Cô cứ nhìn đôi môi của Kiệt Bân như bị thứ gì đó thôi miên,anh cũng nhìn cô.Kiệt Bân mở mắt, đôi mắt xanh dường như rất lạnh nhạt. Anh thì thầm.
"Tôi không phải là người em có thể yêu được đâu."
Kiệt Bân bỏ cô ra, tay buông thõng theo người.Cô đứng đó, đối diện, như một con ngốc.Điều duy nhất cô có thể nghĩ được lúc đó là mình muốn được hôn, chuyện đó rõ quá rồi nhưng anh lại không làm thế. Anh không hề muốn cô.Kiệt Bân thật sự Không muốn cô một chút nào.Cô đã làm quá lên chỉ vì vài lần quan tâm,lo lắng mà động lòng.
Cô thở đều, lòng tràn ngập xấu hổ. "Cảm ơn."
Nói rồi cô quay về căn hộ của mình,bỏ lại anh ở phía sau.Hi Văn sắp sụp đổ rồi,mặc dù chưa là gì của nhau nhưng cô cảm thấy rất buồn và đau.Cô đã biểu hiện rõ ràng như vậy mà Kiệt Bân lại từ chối.Thì ra bấy lâu nay Hi Văn cứ tưởng là anh thích cô.Chỉ vì những lời quan tâm quá ấm áp mà cô chưa bao giờ được cảm nhận qua.Mắt Hi Văn hơi cay,đỏ hoe,nước mắt ứa ra.Cô rất dễ tổn thương mà khi tổn thương rồi thì rất dễ khóc.
"Sao phải khóc chứ,ai bảo mày ngu...hic.."
Hi Văn ngồi trên giường,không thèm bật điện lên.Trong bóng tối, giữa những bức tường bê tông màu sáng,cô tựa lưng vào thành giường, tay ôm lấy đầu.Nước mắt cứ tuôn ra,cô bực tức với chính mình vì cái phản ứng vô lý này.Hi Văn co gối lại, vòng tay ôm lấy mình. Tựa đầu lên gối,để mặc những giọt nước mắt tuôn rơi. khóc vì đánh mất thứ mình chưa hề có. Nực cười thật.Tiếc cho cái giấc mơ cùng hạnh phúc mơ mộng vỡ nát của cô. Sự trông đợi không bao giờ được đáp lại.Tiềm thức kéo Hi Văn lại,coi như đây là cái cảm giác thất tình thật nhất mà cô từng trải qua đi.Nếm mùi vị xem nó như thế nào rồi quên anh ta.Mà có lẽ, khóc nốt trận này cho đã.
Trên đường xá tấp nập,chiếc xe lao nhanh qua các toà nhà.Mở cửa lao thẳng vào nhà tắm.Kiệt Bân mở vòi hoa sen xả nước vào cơ thể của mình.Anh cũng chẳng thể hiểu nổi bản thân mình.Ngay cái giây phút đó,anh cũng rất muốn hôn Hi Văn. Điều anh sợ là do bản thân bốc đồng,không hiểu chuyện tình yêu mà làm cô đau lòng.Nhưng lúc anh từ chối nụ hôn đó cũng chính là từ chối cô.
Thay quần áo,nằm trên giường.Lúc Hi Vân quay đi không ngoảnh lại khiến lòng anh rất trống vắng.Thật sự rất lạc lõng như thiếu một phần gì đó.Thường ngày mục tiêu của Kiệt Bân là cô.Luôn suy nghĩ xem phải quan tâm chăm sóc như thế nào?Nói những lời ấm áp để Hi Văn cảm thấy an toàn.Kiệt Bân không biết làm sao vào ngay bây giờ.Gọi điện thì sợ làm phiền đến Hi Văn.Cuối cùng thì anh mới nhận ra là anh yêu cô mất rồi.Nếu đã yêu rồi thì cần thể hiện ra cho Hi Văn biết điều đó.