Chương : 17
"vậy là gì?"
"Xin lỗi vì lần trước đẩy em ra và xin lỗi vì đã không nhận ra tình cảm của em."
"Cái gì?"
"Tối hôm qua em đã nói thật lòng với tôi hết rồi."
Hi Văn mắt mở to,miệng ăn cháo sắp sặc đến nơi.Cô lấy một cốc nước uống,trong sự lúng túng cô không biết nói gì.Lần đầu tiên uống rượu lại nói hết tâm tư trong lòng.Chắc chắn cô còn mạo phạm đến anh nhiều hơn nữa.
Cô nhóc trước mặt không nói gì.Kiệt Bân cười ôn nhu,anh còn sợ cô sẽ phủ nhận nói đó là lúc đang say,không tỉnh táo.Xem biểu hiện này chắc hẳn cô thích anh thật sự.
"Tối qua tôi đã nói những gì?"
"Chỉ là em chui vào lòng tôi như con mèo nhỏ,rồi tỏ tình với tôi."
Hi Văn chỉ muốn đào một cái hố rồi ngã xuống lẩn tránh anh,xấu hổ chết mất.Cô còn tưởng hôm qua là mơ.
"Chuyện đó..."
"Em định phủ nhận?"
"Xin anh hãy quên chuyện đó đi."
"Sao có thể chứ.Em đã nói ra là em yêu tôi mà giờ bảo tôi quên đi?"
Tô cháo vẫn còn đang giở,Kiệt Bân đưa cô một ly nước mới.Hi Văn uống rồi lau miệng.
"Đi theo tôi..."
Cô đi theo anh,về lại căn phòng cũ.Vào trong,anh kéo cô từ phía sau,ép lên tường.
"Hi Văn,nhìn tôi."
Cô nhìn vào đôi mắt xanh nhạt thần bí.Anh muốn cô thấy được ánh mắt chân thật của mình.
"Tôi yêu em,hi Văn à.Em phải tin điều đó."
Kiệt Bân nghiêng đầu,áp môi mình lên môi cô.Chiếc lưỡi lấn sâu vào trong khuấy đảo.Anh không có kinh nghiệm về tình yêu,chỉ biết thể hiện bằng cách này.Chiếc lưỡi cứ vậy mà quấn lấy lưỡi của cô.
Tách môi ra khỏi môi cô,môi anh trượt xuống chiếc cổ trắng nõn mềm mại.Mọi chuyện xảy ra khiến cô không kịp phản ứng.anh kéo dây váy tuột xuống vai,lộ ra cảch đẹp tuyệt.
"Dừng...dừng lại."
"Đã đến nước này mà bắt tôi dừng lại.Tôi sẽ cho em thấy cách mà tôi yêu em."
Kiệt Bân đẩy hi Văn xuống giường.Môi anh nhanh chóng len lỏi khắp khoang miệng.Anh mút mát thật sâu.Cô cố tránh nụ hôn của anh,sắp nghẹt thở.Nước mắt cô rơi xuống.Anh tách môi mình ra,môi cô sưng tấy.Anh đã làm cô khóc.
Kiệt Bân nhẹ nhàng,thở dài một chút,không nỡ.
"Em có muốn rời khỏi đây không?"
Nếu Hi Văn muốn rời khỏi đây thì anh sẽ đưa cô về.Toàn thân cô rụt lại,cô muốn dành sự trong trắng của cuộc đời mình dành tặng cho người mình yêu.Và bây giờ người cô yêu nhất chính là anh.Mặc kệ sau này,cô đáp lại lời ẩn dụ.
"Không,trừ khi anh muốn thế."
"Tất nhiên là không.Anh muốn em ở đây."
Anh nở một nụ cười ranh mãnh,âm thanh của nụ cười ập vào cô, lan xuống tận nơi "đó".
Anh rê ra xuống dưới cổ,mút mát xương quai xanh.Cởi phăng chiếc váy vướng víu để rơi xuống sàn.Tay anh nhanh chóng di chuyển vào bộ ngực của cô.Bàn tay ôm trọn bầu ngực căng tròn,xoa nắn từng góc.Lưỡi anh ngậm lấy nụ hoa,miệng thưởng thức nó.Lưỡi liếm xung quanh,dục vọng trong cô trỗi dậy.Cảm nhận nước miếng của anh thật ngọt ngào mang đến khoái cảm.Một tay anh xoa bóp,một bên thì liếm láp nụ hoa.
Anh khẽ nhắm mặt lại,mùi hương dịu nhẹ phát ra từ người cô thật dễ chịu.Một sự thuần khiết hiện lên.
Cô khẽ rên nhẹ.
"A...
Tiếng mời gọi dục vọng,một thân thể đẫy đà,trắng nõn dưới thân anh.Cô mạnh dạn,ôm lấy cổ,tự cuốn lưỡi cô với lưỡi anh.Được một lúc,không khống chế được mình, anh nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người mình.
"Xin lỗi vì lần trước đẩy em ra và xin lỗi vì đã không nhận ra tình cảm của em."
"Cái gì?"
"Tối hôm qua em đã nói thật lòng với tôi hết rồi."
Hi Văn mắt mở to,miệng ăn cháo sắp sặc đến nơi.Cô lấy một cốc nước uống,trong sự lúng túng cô không biết nói gì.Lần đầu tiên uống rượu lại nói hết tâm tư trong lòng.Chắc chắn cô còn mạo phạm đến anh nhiều hơn nữa.
Cô nhóc trước mặt không nói gì.Kiệt Bân cười ôn nhu,anh còn sợ cô sẽ phủ nhận nói đó là lúc đang say,không tỉnh táo.Xem biểu hiện này chắc hẳn cô thích anh thật sự.
"Tối qua tôi đã nói những gì?"
"Chỉ là em chui vào lòng tôi như con mèo nhỏ,rồi tỏ tình với tôi."
Hi Văn chỉ muốn đào một cái hố rồi ngã xuống lẩn tránh anh,xấu hổ chết mất.Cô còn tưởng hôm qua là mơ.
"Chuyện đó..."
"Em định phủ nhận?"
"Xin anh hãy quên chuyện đó đi."
"Sao có thể chứ.Em đã nói ra là em yêu tôi mà giờ bảo tôi quên đi?"
Tô cháo vẫn còn đang giở,Kiệt Bân đưa cô một ly nước mới.Hi Văn uống rồi lau miệng.
"Đi theo tôi..."
Cô đi theo anh,về lại căn phòng cũ.Vào trong,anh kéo cô từ phía sau,ép lên tường.
"Hi Văn,nhìn tôi."
Cô nhìn vào đôi mắt xanh nhạt thần bí.Anh muốn cô thấy được ánh mắt chân thật của mình.
"Tôi yêu em,hi Văn à.Em phải tin điều đó."
Kiệt Bân nghiêng đầu,áp môi mình lên môi cô.Chiếc lưỡi lấn sâu vào trong khuấy đảo.Anh không có kinh nghiệm về tình yêu,chỉ biết thể hiện bằng cách này.Chiếc lưỡi cứ vậy mà quấn lấy lưỡi của cô.
Tách môi ra khỏi môi cô,môi anh trượt xuống chiếc cổ trắng nõn mềm mại.Mọi chuyện xảy ra khiến cô không kịp phản ứng.anh kéo dây váy tuột xuống vai,lộ ra cảch đẹp tuyệt.
"Dừng...dừng lại."
"Đã đến nước này mà bắt tôi dừng lại.Tôi sẽ cho em thấy cách mà tôi yêu em."
Kiệt Bân đẩy hi Văn xuống giường.Môi anh nhanh chóng len lỏi khắp khoang miệng.Anh mút mát thật sâu.Cô cố tránh nụ hôn của anh,sắp nghẹt thở.Nước mắt cô rơi xuống.Anh tách môi mình ra,môi cô sưng tấy.Anh đã làm cô khóc.
Kiệt Bân nhẹ nhàng,thở dài một chút,không nỡ.
"Em có muốn rời khỏi đây không?"
Nếu Hi Văn muốn rời khỏi đây thì anh sẽ đưa cô về.Toàn thân cô rụt lại,cô muốn dành sự trong trắng của cuộc đời mình dành tặng cho người mình yêu.Và bây giờ người cô yêu nhất chính là anh.Mặc kệ sau này,cô đáp lại lời ẩn dụ.
"Không,trừ khi anh muốn thế."
"Tất nhiên là không.Anh muốn em ở đây."
Anh nở một nụ cười ranh mãnh,âm thanh của nụ cười ập vào cô, lan xuống tận nơi "đó".
Anh rê ra xuống dưới cổ,mút mát xương quai xanh.Cởi phăng chiếc váy vướng víu để rơi xuống sàn.Tay anh nhanh chóng di chuyển vào bộ ngực của cô.Bàn tay ôm trọn bầu ngực căng tròn,xoa nắn từng góc.Lưỡi anh ngậm lấy nụ hoa,miệng thưởng thức nó.Lưỡi liếm xung quanh,dục vọng trong cô trỗi dậy.Cảm nhận nước miếng của anh thật ngọt ngào mang đến khoái cảm.Một tay anh xoa bóp,một bên thì liếm láp nụ hoa.
Anh khẽ nhắm mặt lại,mùi hương dịu nhẹ phát ra từ người cô thật dễ chịu.Một sự thuần khiết hiện lên.
Cô khẽ rên nhẹ.
"A...
Tiếng mời gọi dục vọng,một thân thể đẫy đà,trắng nõn dưới thân anh.Cô mạnh dạn,ôm lấy cổ,tự cuốn lưỡi cô với lưỡi anh.Được một lúc,không khống chế được mình, anh nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người mình.