Chương : 32
Hi Văn đưa bản siêu âm cho Kiệt Bân.Anh cầm lấy nhìn xuống rồi nhìn cô.Mắt anh sáng rực,thốt lên
"Anh được làm bố rồi."
Vẻ mặt vui vẻ lây sang cô,cô mỉm cười rạng rỡ.
"Đúng vậy,em được làm mẹ."
Anh ôm chằm lấy cô,niềm vui này thật to lớn.
Trên đường về,Kiệt Bân mua một đống đồ lớn.Đến nơi,anh xách đồ vào trong,để cô ngồi xuống trước sofa gần cửa sổ.
Anh xách túi đồ lại chỗ cô.Anh lôi ra một bộ quần áo của trẻ con.Nó khá lớn có một bộ cho con trai,một bộ cho con gái.Trông rất dễ thương vì là quần áo trẻ con mà.
"Em xem,anh mua cho con nè."
Nhìn bộ quần áo trên tay Kiệt Bân,Hi Văn bật cười.Đây là quần áo dành cho trẻ hai,ba tuổi mà anh đã mua rồi.
"Con mình còn nhỏ mà,mới 1 tháng không mặc vừa đâu."
Vẻ mặt ngu ngơ một chút,anh cười nhẹ,âm thanh phát ra ôn hoà.
"Đúng rồi,mặc kệ đi,khi nào con sinh ra anh sẽ mua thêm."
Kiệt Bân ghé đầu xuống,áp mặt vào bụng cô.Hi Văn lấy tay xoa đầu anh,anh cũng đâu khác gì một đứa trẻ cơ chứ.
"Anh thích con trai hay con gái."
"Cả hai đều được."
Tin vui này đã thông báo cho hai gia đình.Hai bên đều vui mừng khi biết sắp có cháu.Ngay sau đó đã lên kế hoạch về hôn lễ.
Hôm nay là ngày kết hôn của Hi Văn và Kiệt Bân.
Trong sảnh của khách sạn được trang trí lộng lẫy xa hoa.Màu trắng là màu chủ đạo,xung quanh khách mời có vẻ đã đến đông đủ.
Những bản nhạc du dương được chơi dành cho khách mời.Tư Linh cũng đã đến chạy tới chỗ Hi Văn.
"Trời ơi!ai đây không nhận ra bạn tôi nữa rồi."
Tư Linh chạy đến ôm chằm lấy cô,hai má chạm vào nhau.
"Thế mà bảo là cùng ế,bây giờ bạn tôi đã cưới luôn còn sắp có thiên thần nhỏ ra đời nữa."
"Ai cưới trước làm cún,bây giờ tớ là cún nhỏ dễ thương."
"Nào đứng dậy quay một vòng xem nào."
Mặc chiếc váy cưới trắng xoá,ba lớp.Tay áo dài,chun eo.Đứng lên có vẻ khó khăn,Hi Văn quay một vòng.Chiếc váy xoè ra điệu đà như công chúa.
"Cậu đi lấy chồng không biết tớ ế đến bao giờ.Chỉ là đang chờ đợi ai đó.Nào,nào đến giờ rồi."
Xung quanh,mọi người đã ngồi vào bàn.Cô dâu hướng tới phía khán đài,khoác tay cha mình.Trước mắt là người đàn ông trong bộ vest lịch lãm hướng ánh mắt xanh nhạt loé lên sự hạnh phúc cùng niềm mãn nguyện khao khát.
Họ bước tới gần,Hi Văn bước đến trước mặt Kiệt Bân.Nụ cười nở rộ trên môi,hai người nhìn nhau hạnh phúc.Ngày trọng đại này cuối cùng cũng đến.Cha sứ chủ trì,mỗi người đều thốt lên hai chữ.
"Đồng ý."
Về lại biệt thự,Kiệt Bân uống say miên man.Chắc là do anh vui quá bình thường đâu có uống.Đặt anh trên ghế sofa,Hi Văn thay quần áo.
Nằm trên ghế sofa,anh vẫn quyến rũ như thế.Mái tóc nâu rối tinh,hai má đỏ ửng,đôi môi cũng đỏ.Lấy nhau về rồi mà xung quanh anh vẫn nhiều ong bướm thì anh chết với cô.Hi Văn lại kéo anh dậy dìu vào phòng,ngủ ngoài này sẽ cảm lạnh.Mở cửa ra,tay anh nghịch ngợm nắm lấy ngực phải xoa nắn.Anh đè cô xuống giường ngậm lấy môi cô.
Chờ đã,bây giờ không được Hi Văn đang mang thai.Kiệt Bân cũng biết được điều đó luyến tiếc tách môi rời đi.Anh nằm sang bên cạnh thở mạnh.Cô lại gần bù đắp bằng cách hôn nhẹ lên trán anh rồi nằm trong lòng anh.
"Em yêu anh nhiều lắm."
"Anh cũng yêu em."
"Anh được làm bố rồi."
Vẻ mặt vui vẻ lây sang cô,cô mỉm cười rạng rỡ.
"Đúng vậy,em được làm mẹ."
Anh ôm chằm lấy cô,niềm vui này thật to lớn.
Trên đường về,Kiệt Bân mua một đống đồ lớn.Đến nơi,anh xách đồ vào trong,để cô ngồi xuống trước sofa gần cửa sổ.
Anh xách túi đồ lại chỗ cô.Anh lôi ra một bộ quần áo của trẻ con.Nó khá lớn có một bộ cho con trai,một bộ cho con gái.Trông rất dễ thương vì là quần áo trẻ con mà.
"Em xem,anh mua cho con nè."
Nhìn bộ quần áo trên tay Kiệt Bân,Hi Văn bật cười.Đây là quần áo dành cho trẻ hai,ba tuổi mà anh đã mua rồi.
"Con mình còn nhỏ mà,mới 1 tháng không mặc vừa đâu."
Vẻ mặt ngu ngơ một chút,anh cười nhẹ,âm thanh phát ra ôn hoà.
"Đúng rồi,mặc kệ đi,khi nào con sinh ra anh sẽ mua thêm."
Kiệt Bân ghé đầu xuống,áp mặt vào bụng cô.Hi Văn lấy tay xoa đầu anh,anh cũng đâu khác gì một đứa trẻ cơ chứ.
"Anh thích con trai hay con gái."
"Cả hai đều được."
Tin vui này đã thông báo cho hai gia đình.Hai bên đều vui mừng khi biết sắp có cháu.Ngay sau đó đã lên kế hoạch về hôn lễ.
Hôm nay là ngày kết hôn của Hi Văn và Kiệt Bân.
Trong sảnh của khách sạn được trang trí lộng lẫy xa hoa.Màu trắng là màu chủ đạo,xung quanh khách mời có vẻ đã đến đông đủ.
Những bản nhạc du dương được chơi dành cho khách mời.Tư Linh cũng đã đến chạy tới chỗ Hi Văn.
"Trời ơi!ai đây không nhận ra bạn tôi nữa rồi."
Tư Linh chạy đến ôm chằm lấy cô,hai má chạm vào nhau.
"Thế mà bảo là cùng ế,bây giờ bạn tôi đã cưới luôn còn sắp có thiên thần nhỏ ra đời nữa."
"Ai cưới trước làm cún,bây giờ tớ là cún nhỏ dễ thương."
"Nào đứng dậy quay một vòng xem nào."
Mặc chiếc váy cưới trắng xoá,ba lớp.Tay áo dài,chun eo.Đứng lên có vẻ khó khăn,Hi Văn quay một vòng.Chiếc váy xoè ra điệu đà như công chúa.
"Cậu đi lấy chồng không biết tớ ế đến bao giờ.Chỉ là đang chờ đợi ai đó.Nào,nào đến giờ rồi."
Xung quanh,mọi người đã ngồi vào bàn.Cô dâu hướng tới phía khán đài,khoác tay cha mình.Trước mắt là người đàn ông trong bộ vest lịch lãm hướng ánh mắt xanh nhạt loé lên sự hạnh phúc cùng niềm mãn nguyện khao khát.
Họ bước tới gần,Hi Văn bước đến trước mặt Kiệt Bân.Nụ cười nở rộ trên môi,hai người nhìn nhau hạnh phúc.Ngày trọng đại này cuối cùng cũng đến.Cha sứ chủ trì,mỗi người đều thốt lên hai chữ.
"Đồng ý."
Về lại biệt thự,Kiệt Bân uống say miên man.Chắc là do anh vui quá bình thường đâu có uống.Đặt anh trên ghế sofa,Hi Văn thay quần áo.
Nằm trên ghế sofa,anh vẫn quyến rũ như thế.Mái tóc nâu rối tinh,hai má đỏ ửng,đôi môi cũng đỏ.Lấy nhau về rồi mà xung quanh anh vẫn nhiều ong bướm thì anh chết với cô.Hi Văn lại kéo anh dậy dìu vào phòng,ngủ ngoài này sẽ cảm lạnh.Mở cửa ra,tay anh nghịch ngợm nắm lấy ngực phải xoa nắn.Anh đè cô xuống giường ngậm lấy môi cô.
Chờ đã,bây giờ không được Hi Văn đang mang thai.Kiệt Bân cũng biết được điều đó luyến tiếc tách môi rời đi.Anh nằm sang bên cạnh thở mạnh.Cô lại gần bù đắp bằng cách hôn nhẹ lên trán anh rồi nằm trong lòng anh.
"Em yêu anh nhiều lắm."
"Anh cũng yêu em."