Chương : 2
"Rõ." Các nhân viên phụ trách công tác tiếp đón của phòng Ngoại giao và những người được điều đến hỗ trợ tạm thời cùng đồng thanh đáp.
Cuối cùng ánh mắt Tạ Hoài An rơi trên người Giang Nhung: "Giang Nhung, nghe nói cô là nhân viên ưu tú nhất của phòng Nghiệp vụ. Lát nữa cô đi theo bên cạnh, phụ trách công việc liên quan Tổng giám đốc mới, những chuyện khác cô không cần phải quan tâm."
Giang Nhung gật đầu không đáp, một nhân viên phòng Ngoại giao - Nông Tâm Nhã lộ ra ánh mắt hả hê: "Giang Nhung à, nếu như Tổng giám đốc mới của chúng ta còn chưa kết hôn, vậy có phải cô sẽ ‘gần quan được ban lộc’ hay không?"
Nói dễ nghe thì là có cơ hội tiếp cận Tổng giám đốc mới tới, nhưng ai cũng biết đây là một củ khoai nóng bỏng tay, mọi người đều không muốn nhận nên mới tới lượt Giang Nhung.
Tạ Hoài An nghiêm mặt, trừng mắt nhìn Nông Tâm Nhã: "Ngày hôm nay có thể có ảnh hưởng đến chuyện đi hay ở của tất cả chúng ta sau này, tất cả nghiêm túc lại cho tôi."
Bị Tạ Hoài An trách mắng, mọi người không dám lên tiếng nữa. Giang Nhung lặng lẽ hít một hơi, cố gắng thể hiện ra trạng thái làm việc tốt nhất.
Cũng không thể trách Tạ Hoài An vì sao lại căng thẳng đến thế, ai bảo chuyện này tới đột ngột như vậy.
Khi mọi người cho rằng tất cả mọi chuyện trong công ty đã gió yên biển lặng thì đột nhiên có tin tức từ hội đồng quản trị truyền ra, nói chức vụ Tổng giám đốc sẽ đổi người.
Nhưng mà vị Boss lớn sắp lên đảm nhiệm này rất thần bí, người phụ trách các phòng hỏi thăm đủ kiểu vẫn không nghe ngóng được bất cứ tin tức gì.
Bình thường Giang Nhung không phải người thích tham gia náo nhiệt, nhưng lúc này cô cũng không kìm được rướn cổ lên nhìn, muốn xem thử vị Boss lớn này rốt cuộc là thần thánh phương nào?
"Đến rồi, đến rồi, các cổ đông lớn và Tổng giám đốc mới đều đến rồi." Giọng nói của nhân viên tiếp đón truyền từ trong bộ đàm tới tai tất cả nhân viên.
Mọi người đều không tự chủ mà chỉnh đốn y phục, lễ độ cung kính đứng ở vị trí của mình.
Giang Nhung theo sát phía sau Tạ Hoài An, đi nghênh đón vị Boss lớn thần bí mà mọi người mong chờ đã lâu kia.
Hai người vừa đi được vài bước đã thấy một người đàn ông cao lớn, mặc bộ vest màu xám bạc đi giữa vòng vây của mấy người mặc vest đen, bước tao nhã về hướng hội trường họp báo.
Không nhìn thì không sao nhưng Giang Nhung vừa nhìn đã lập tức ngây dại.
Người đàn ông cao lớn mặc bộ vest màu xám bạc dẫn đầu đoàn người kia rõ ràng chính là chồng mới cưới của cô - Trần Việt!
"Không thể nào!" Giang Nhung tưởng mình bị ảo giác, cô lập tức nhắm mắt lắc đầu để tỉnh táo lại.
Nhưng lúc mở mắt ra nhìn, dáng vẻ của người đàn ông kia vẫn không hề thay đổi.
Nếu như là người khác thì cô có thể nhận nhầm, thế nhưng người này chính là chồng mới cưới của cô, cô không thể nhận nhầm được.
Khuôn mặt đẹp như dao khắc, cao chừng 1m88 cùng với vóc người to lớn, cường tráng, còn cả bước đi toát lên vẻ cao quý ưu nhã tự nhiên kia nữa. Người đàn ông này bất kể điểm nào cũng hoàn toàn trùng khớp với người chồng mới cưới kia của cô.
"Trần, Trần Việt?" Giang Nhung nhìn người đàn ông kia chằm chặp, gọi tên anh theo bản năng.
Người kia dường như nghe được tiếng nói, ánh mắt nhẹ nhàng dừng lại trên người cô. Giang Nhung đối mặt với ánh mắt ấy, căng thẳng đến mức sắp quên cả hít thở. Cô làm sao cũng không nghĩ tới người chồng mới cưới "bình thường" kia của mình lại biến thành Tổng giám đốc mới nhậm chức của công ty mình. Cô nhìn anh, cảm thấy đầu không ngừng ong ong như muốn nổ tung.
Nhưng ánh mắt của người đàn ông kia chỉ dừng lại trên người cô trong chốc lát rồi lập tức rời đi, dáng vẻ thờ ơ giống như hoàn toàn không biết có một người như cô đang ở đó. Giang Nhung thấy vẻ lạnh nhạt của anh, cảm xúc trong lòng cũng nhanh chóng chìm xuống. Anh ấy rõ ràng là Trần Việt, là chồng mới cưới của cô, nhưng tại sao anh lại dùng ánh mắt lạnh lùng như vậy nhìn cô? Chỉ trong chốc lát, trong lòng Giang Nhung đã hiện lên đủ loại suy nghĩ khác nhau.
Khả năng sát với thực tế nhất, chính là giờ này phút này cô đang nằm mơ, mơ một giấc mơ không có thật. Trần Việt kia luôn lịch thiệp nho nhã, nói gì làm gì đều vô cùng lễ độ, tuyệt đối sẽ không nhìn thấy cô mà giả vờ không thấy như vậy.
Cô vội vàng hung hăng tự bấm vào tay mình hai cái, đau đến mức miệng méo xệch, sau đó phát hiện, tất cả đều không phải là mơ mà đúng là những gì hiện tại cô đang trải qua. Nếu đây không phải là mơ vậy thì còn có một khả năng, chính là người đàn ông này có diện mạo giống với Trần Việt nhưng thật ra là hai người hoàn toàn khác nhau.
Tạ Hoài An dùng sức kéo Giang Nhung một cái, thấp giọng mắng: "Giang Nhung, thế này là thế nào, rốt cuộc cô đang làm trò gì thế?"
Giang Nhung như vừa tỉnh mộng, hơi giận bản thân vì đã mất tập trung.
Tạ Hoài An lại nhỏ giọng quát: "Còn không mau đuổi theo."
Giang Nhung gật đầu, nhanh chóng đi theo sau Tổng giám đốc mới, đồng thời giấu đi cảm xúc cá nhân, dùng thân phận chuyên nghiệp để đối mặt với vị Boss lớn có bề ngoài giống chồng mới cưới kia của cô.
Tạ Hoài An bước nhanh đuổi theo nhóm người Tổng giám đốc mới, thay bọn họ mở cửa phòng tiệc tiếp đãi: "Chào mừng các cổ đông lớn và Tổng giám đốc mới!" Cùng lúc tiếng nói cao vút mạnh mẽ của Tạ Hoài An vang lên, khắp hội trường lớn lập tức vang lên tiếng vỗ tay kịch liệt, tất cả mọi người mở to mắt chăm chú nhìn ra phía lối vào, đợi vị Boss lớn thần bí kia xuất hiện.
Giang Nhung lặng lẽ hít một hơi khí lạnh, theo sát phía sau Boss lớn, sau khi anh ta ngồi xuống, cô nhanh nhẹn đưa tài liệu đã chuẩn bị từ trước lên. Mặc dù trong công việc cô rất chuyên nghiệp, nhưng việc sếp mới của công ty là chồng mới cưới của mình vẫn là một đả kích quá lớn, cô không cẩn thận run tay một cái, khiến hai bản tài liệu trong tay rơi xuống đất.
Giang Nhung đang định ngồi xuống nhặt xấp tài liệu bị rơi thì Trần Việt đã khom lưng nhặt lên trước, ngay sau đó cô nghe thấy anh thấp giọng nói một câu bên tai cô: "Tối về nhà đợi tôi."
Nếu Trần Việt không nói những lời này, Giang Nhung còn có thể miễn cưỡng tin rằng anh ta và chồng mình chỉ trông giống nhau mà thôi. Nhưng một câu nói này, khiến đầu Giang Nhung như bùng nổ, cô bối rối, sững sờ đến quên mất mình phải làm gì.
Cũng may các phóng viên không đặt sự chú ý trên người cô, khiến cô còn có chút thời gian để điều chỉnh lại tâm trạng.
Chỉ là, các phóng viên không hề chú ý tới cô, nhưng các nhân viên nhanh mắt của phòng Ngoại giao thì lại không bỏ lỡ tình tiết này.
Phòng Ngoại giao chuẩn bị ổn thoả, các phòng ban khác phối hợp tốt, Trần Việt lại có đủ uy nghiêm để chấn áp hiện trường, cho nên lần họp báo nhậm chức này đã kết thúc tốt đẹp.
Đoàn người của Tổng giám đốc vừa đi khỏi, Nông Tâm Nhã đã lập tức chen tới: "Giang Nhung, vừa rồi cô "không cẩn thận" làm rơi tài liệu, xem như là thành công thu hút sự chú ý của Tổng giám đốc mới chúng ta rồi."
Giang Nhung hơi cau mày, xoay người nói với Tạ Hoài An: "Giám đốc Tạ, chuyện của phòng Ngoại giao đã xong xuôi, tôi trở về phòng Nghiệp vụ trước."
Nhìn bóng lưng của Giang Nhung, Nông Tâm Nhã tức giận dậm chân: "Cô ta không để ý tới em, cô ta lại dám không để ý tới em. Cô ta dựa vào đâu mà kiêu ngạo như vậy chứ?"
Tạ Hoài An trừng mắt nhìn Nông Tâm Nhã: "Đừng có suốt ngày chỉ biết đi gây sự, em mà còn gây rối nữa thì người tiếp theo phải rời đi chính là em đấy. Em có bản lĩnh thì cũng làm xong việc của mình đi. Chỉ cần em ngồi được vào vị trí cao hơn cô ta, thì em cũng có tư cách để kiêu ngạo."
Nông Tâm Nhã nhìn chằm chằm bóng lưng Giang Nhung đã đi xa, cắn răng oán hận đáp: "Chị, em biết rồi."
Cuối cùng ánh mắt Tạ Hoài An rơi trên người Giang Nhung: "Giang Nhung, nghe nói cô là nhân viên ưu tú nhất của phòng Nghiệp vụ. Lát nữa cô đi theo bên cạnh, phụ trách công việc liên quan Tổng giám đốc mới, những chuyện khác cô không cần phải quan tâm."
Giang Nhung gật đầu không đáp, một nhân viên phòng Ngoại giao - Nông Tâm Nhã lộ ra ánh mắt hả hê: "Giang Nhung à, nếu như Tổng giám đốc mới của chúng ta còn chưa kết hôn, vậy có phải cô sẽ ‘gần quan được ban lộc’ hay không?"
Nói dễ nghe thì là có cơ hội tiếp cận Tổng giám đốc mới tới, nhưng ai cũng biết đây là một củ khoai nóng bỏng tay, mọi người đều không muốn nhận nên mới tới lượt Giang Nhung.
Tạ Hoài An nghiêm mặt, trừng mắt nhìn Nông Tâm Nhã: "Ngày hôm nay có thể có ảnh hưởng đến chuyện đi hay ở của tất cả chúng ta sau này, tất cả nghiêm túc lại cho tôi."
Bị Tạ Hoài An trách mắng, mọi người không dám lên tiếng nữa. Giang Nhung lặng lẽ hít một hơi, cố gắng thể hiện ra trạng thái làm việc tốt nhất.
Cũng không thể trách Tạ Hoài An vì sao lại căng thẳng đến thế, ai bảo chuyện này tới đột ngột như vậy.
Khi mọi người cho rằng tất cả mọi chuyện trong công ty đã gió yên biển lặng thì đột nhiên có tin tức từ hội đồng quản trị truyền ra, nói chức vụ Tổng giám đốc sẽ đổi người.
Nhưng mà vị Boss lớn sắp lên đảm nhiệm này rất thần bí, người phụ trách các phòng hỏi thăm đủ kiểu vẫn không nghe ngóng được bất cứ tin tức gì.
Bình thường Giang Nhung không phải người thích tham gia náo nhiệt, nhưng lúc này cô cũng không kìm được rướn cổ lên nhìn, muốn xem thử vị Boss lớn này rốt cuộc là thần thánh phương nào?
"Đến rồi, đến rồi, các cổ đông lớn và Tổng giám đốc mới đều đến rồi." Giọng nói của nhân viên tiếp đón truyền từ trong bộ đàm tới tai tất cả nhân viên.
Mọi người đều không tự chủ mà chỉnh đốn y phục, lễ độ cung kính đứng ở vị trí của mình.
Giang Nhung theo sát phía sau Tạ Hoài An, đi nghênh đón vị Boss lớn thần bí mà mọi người mong chờ đã lâu kia.
Hai người vừa đi được vài bước đã thấy một người đàn ông cao lớn, mặc bộ vest màu xám bạc đi giữa vòng vây của mấy người mặc vest đen, bước tao nhã về hướng hội trường họp báo.
Không nhìn thì không sao nhưng Giang Nhung vừa nhìn đã lập tức ngây dại.
Người đàn ông cao lớn mặc bộ vest màu xám bạc dẫn đầu đoàn người kia rõ ràng chính là chồng mới cưới của cô - Trần Việt!
"Không thể nào!" Giang Nhung tưởng mình bị ảo giác, cô lập tức nhắm mắt lắc đầu để tỉnh táo lại.
Nhưng lúc mở mắt ra nhìn, dáng vẻ của người đàn ông kia vẫn không hề thay đổi.
Nếu như là người khác thì cô có thể nhận nhầm, thế nhưng người này chính là chồng mới cưới của cô, cô không thể nhận nhầm được.
Khuôn mặt đẹp như dao khắc, cao chừng 1m88 cùng với vóc người to lớn, cường tráng, còn cả bước đi toát lên vẻ cao quý ưu nhã tự nhiên kia nữa. Người đàn ông này bất kể điểm nào cũng hoàn toàn trùng khớp với người chồng mới cưới kia của cô.
"Trần, Trần Việt?" Giang Nhung nhìn người đàn ông kia chằm chặp, gọi tên anh theo bản năng.
Người kia dường như nghe được tiếng nói, ánh mắt nhẹ nhàng dừng lại trên người cô. Giang Nhung đối mặt với ánh mắt ấy, căng thẳng đến mức sắp quên cả hít thở. Cô làm sao cũng không nghĩ tới người chồng mới cưới "bình thường" kia của mình lại biến thành Tổng giám đốc mới nhậm chức của công ty mình. Cô nhìn anh, cảm thấy đầu không ngừng ong ong như muốn nổ tung.
Nhưng ánh mắt của người đàn ông kia chỉ dừng lại trên người cô trong chốc lát rồi lập tức rời đi, dáng vẻ thờ ơ giống như hoàn toàn không biết có một người như cô đang ở đó. Giang Nhung thấy vẻ lạnh nhạt của anh, cảm xúc trong lòng cũng nhanh chóng chìm xuống. Anh ấy rõ ràng là Trần Việt, là chồng mới cưới của cô, nhưng tại sao anh lại dùng ánh mắt lạnh lùng như vậy nhìn cô? Chỉ trong chốc lát, trong lòng Giang Nhung đã hiện lên đủ loại suy nghĩ khác nhau.
Khả năng sát với thực tế nhất, chính là giờ này phút này cô đang nằm mơ, mơ một giấc mơ không có thật. Trần Việt kia luôn lịch thiệp nho nhã, nói gì làm gì đều vô cùng lễ độ, tuyệt đối sẽ không nhìn thấy cô mà giả vờ không thấy như vậy.
Cô vội vàng hung hăng tự bấm vào tay mình hai cái, đau đến mức miệng méo xệch, sau đó phát hiện, tất cả đều không phải là mơ mà đúng là những gì hiện tại cô đang trải qua. Nếu đây không phải là mơ vậy thì còn có một khả năng, chính là người đàn ông này có diện mạo giống với Trần Việt nhưng thật ra là hai người hoàn toàn khác nhau.
Tạ Hoài An dùng sức kéo Giang Nhung một cái, thấp giọng mắng: "Giang Nhung, thế này là thế nào, rốt cuộc cô đang làm trò gì thế?"
Giang Nhung như vừa tỉnh mộng, hơi giận bản thân vì đã mất tập trung.
Tạ Hoài An lại nhỏ giọng quát: "Còn không mau đuổi theo."
Giang Nhung gật đầu, nhanh chóng đi theo sau Tổng giám đốc mới, đồng thời giấu đi cảm xúc cá nhân, dùng thân phận chuyên nghiệp để đối mặt với vị Boss lớn có bề ngoài giống chồng mới cưới kia của cô.
Tạ Hoài An bước nhanh đuổi theo nhóm người Tổng giám đốc mới, thay bọn họ mở cửa phòng tiệc tiếp đãi: "Chào mừng các cổ đông lớn và Tổng giám đốc mới!" Cùng lúc tiếng nói cao vút mạnh mẽ của Tạ Hoài An vang lên, khắp hội trường lớn lập tức vang lên tiếng vỗ tay kịch liệt, tất cả mọi người mở to mắt chăm chú nhìn ra phía lối vào, đợi vị Boss lớn thần bí kia xuất hiện.
Giang Nhung lặng lẽ hít một hơi khí lạnh, theo sát phía sau Boss lớn, sau khi anh ta ngồi xuống, cô nhanh nhẹn đưa tài liệu đã chuẩn bị từ trước lên. Mặc dù trong công việc cô rất chuyên nghiệp, nhưng việc sếp mới của công ty là chồng mới cưới của mình vẫn là một đả kích quá lớn, cô không cẩn thận run tay một cái, khiến hai bản tài liệu trong tay rơi xuống đất.
Giang Nhung đang định ngồi xuống nhặt xấp tài liệu bị rơi thì Trần Việt đã khom lưng nhặt lên trước, ngay sau đó cô nghe thấy anh thấp giọng nói một câu bên tai cô: "Tối về nhà đợi tôi."
Nếu Trần Việt không nói những lời này, Giang Nhung còn có thể miễn cưỡng tin rằng anh ta và chồng mình chỉ trông giống nhau mà thôi. Nhưng một câu nói này, khiến đầu Giang Nhung như bùng nổ, cô bối rối, sững sờ đến quên mất mình phải làm gì.
Cũng may các phóng viên không đặt sự chú ý trên người cô, khiến cô còn có chút thời gian để điều chỉnh lại tâm trạng.
Chỉ là, các phóng viên không hề chú ý tới cô, nhưng các nhân viên nhanh mắt của phòng Ngoại giao thì lại không bỏ lỡ tình tiết này.
Phòng Ngoại giao chuẩn bị ổn thoả, các phòng ban khác phối hợp tốt, Trần Việt lại có đủ uy nghiêm để chấn áp hiện trường, cho nên lần họp báo nhậm chức này đã kết thúc tốt đẹp.
Đoàn người của Tổng giám đốc vừa đi khỏi, Nông Tâm Nhã đã lập tức chen tới: "Giang Nhung, vừa rồi cô "không cẩn thận" làm rơi tài liệu, xem như là thành công thu hút sự chú ý của Tổng giám đốc mới chúng ta rồi."
Giang Nhung hơi cau mày, xoay người nói với Tạ Hoài An: "Giám đốc Tạ, chuyện của phòng Ngoại giao đã xong xuôi, tôi trở về phòng Nghiệp vụ trước."
Nhìn bóng lưng của Giang Nhung, Nông Tâm Nhã tức giận dậm chân: "Cô ta không để ý tới em, cô ta lại dám không để ý tới em. Cô ta dựa vào đâu mà kiêu ngạo như vậy chứ?"
Tạ Hoài An trừng mắt nhìn Nông Tâm Nhã: "Đừng có suốt ngày chỉ biết đi gây sự, em mà còn gây rối nữa thì người tiếp theo phải rời đi chính là em đấy. Em có bản lĩnh thì cũng làm xong việc của mình đi. Chỉ cần em ngồi được vào vị trí cao hơn cô ta, thì em cũng có tư cách để kiêu ngạo."
Nông Tâm Nhã nhìn chằm chằm bóng lưng Giang Nhung đã đi xa, cắn răng oán hận đáp: "Chị, em biết rồi."