Chương 10
Cánh cổng biệt thự tự động mở, Vũ phóng xe vào trong sân, nơi có vườn hoa hồng thơm ngào ngạt. Nhìn xung quanh, tôi e dè nói:
– Tôi chưa có quần áo thay, chốc nữa… anh qua nhà tôi lấy giúp tôi được không, tôi sẽ gọi cho mẹ nhờ mẹ sắp xếp giúp!
Vali quần áo của tôi lẽ ra phải chuẩn bị từ hôm cưới, có điều nhiều việc quá tôi cũng chưa sắp xếp, định cưới xong chiều về lại mặt sẽ đem sang nhà anh, không ngờ lại xảy ra chuyện.
– Bụng mỗi ngày một to, mua đồ mới luôn đi.
Vũ nói vậy tôi cũng không ý kiến gì nữa, đằng nào lúc này tôi cũng cần nằm yên, có muốn làm gì cũng không được, đành theo sự sắp đặt của anh. Vũ bế tôi lên tay, bước vào trong biệt thự. Nơi này tôi từng đến một lần ăn tối cũng là ra mắt với gia đình họ Phạm trước ngày cưới nên không lạ. Khi ngang qua cửa phòng khách, bất chợt bà Thanh quay ra. Thấy anh bế tôi trên tay, khuôn mặt bà ấy nhăn nhúm lại nhìn vừa tức cười lại vừa khiến tôi co rúm lại. Bà ấy lập tức đứng dậy, cơn tức giận như lửa bốc ngùn ngụt trong đầu bà ấy bước nhanh ra ngoài. Vũ mặc kệ thái độ của mẹ, anh thẳng tiến đến chân cầu thang. Bà Thanh gào lên sau lưng anh:
– Vũ, con làm gì thế? Con lại ngu nữa hả con?
Vũ quay người lại, bà Thanh thiếu điều chạy đến lôi tôi khỏi anh. Vũ lập tức nói:
– Linh đang mang thai.
– Cái gì? Nó mang thai?
Bà Thanh nhất thời ngơ ngác, hẳn bà ấy nghĩ tôi và Vũ chưa tân hôn thì lấy đâu ra thai, có điều bà ấy cũng hiểu ma ăn cỗ lúc nào chẳng ai biết, vài giây im lặng bà ấy chỉ cau mày nói:
– Con Linh, có đúng mày mang thai con thằng Vũ không?
– Con đâu dám khác ạ.
– Được rồi, tao tin mày đấy, đẻ con ra rồi tao làm xét nghiệm ADN, không phải thì mày chết với tao!
Bà Thanh cau có trở lại phòng khách. Tôi khẽ thở phào một hơi, dù sao biết tôi mang thai con cháu nhà bà ấy thì bà ấy cũng mát tính hơn hẳn. Nhưng thế này tôi lại dấy lên nỗi sợ hãi, một ngày nào đó phải rời khỏi nơi này, liệu tôi có ôm con theo được không hay lại phải ra đi tay trắng?
Phòng của Vũ nằm trên tầng ba, ở vị trí mặt sau của căn biệt thự rộng lớn, từ khung cửa kính trong suốt nhìn được vườn hoa hồng đua sắc phía dưới. Xem ra trong nhà này Vũ thích cây cối nhất thì phải. Căn phòng phía ngoài nhìn ra cổng cùng thư phòng làm việc là của Phạm Hoàng Bách, em trai út của anh. Từ ngày vợ chồng họ ra ở riêng thì cánh cửa hai phòng này khóa chặt, biệt thự nhiều phòng nên cũng chẳng ai quan tâm đến.
Đẩy cửa bước vào phòng, Vũ đặt tôi nằm lên giường. Từ giờ tôi biết mình nên gắn chặt với chiếc giường này ít nhất một tuần rồi. Tôi chợt nhớ ra, đỏ mặt nói với Vũ:
– Quần tôi… sợ làm bẩn giường…
– Bẩn thì giặt. Nằm yên đi!
Tôi ậm ừ gật đầu. Vũ nói rồi bỏ ra ngoài, lúc này tôi mới có thời gian quan sát kỹ hơn căn phòng của Vũ. Nhìn chung căn phòng hiện đại sáng sủa với tông màu nâu trắng, tủ tường lớn màu nâu trầm hòa hợp với màu sắc căn phòng. Dù sao nơi này thường xuyên có người vào dọn dẹp nên sạch sẽ gọn gàng cũng là dễ hiểu. Giờ là năm giờ chiều, tôi bỏ Sao Việt đi từ ba giờ đến tận lúc này, dù gì cũng phải sớm gọi điện báo cho ba mẹ tôi được rõ tình hình. Nghĩ vậy tôi mở điện thoại bấm gọi cho ba tôi trước, giờ này chắc hẳn ba với anh tôi vẫn còn ở công ty.
– Ba… ba đem túi xách của con về nhà giúp con với nhé, con không quay lại công ty đâu! Con không tiện nói chuyện, có gì mẹ sẽ nói với ba sau ạ!
– Ừ, ba biết rồi, chốc ba qua phòng kế toán lấy túi xách về cho.
Tôi vâng dạ gạt tắt cuộc gọi. Tâm sự dày mỏng với đàn ông, dù có là ba đẻ thì cũng khó nói, tôi để mẹ nói với ba cho thoải mái. Hít một hơi, tôi bấm gọi cho mẹ, âm giọng dịu dàng của mẹ vang lên:
– Linh à con, gọi mẹ có việc gì thế?
– Mẹ, mẹ đang làm gì thế ạ?
– Mẹ đang chuẩn bị nấu cơm đây, tối nay có gà hầm sâm chịu khó ăn con nhé!
– À… tối nay… con không ăn cơm ở nhà đâu ạ.
– Ơ… thế ăn ở đâu hả con?
– Con… ăn ở nhà anh Vũ mẹ ạ.
Đầu dây bên kia im lặng mấy giây, sau đó mẹ nói:
– Nó biết chuyện rồi à con? Sao lại nói cho nó biết thế? Nó nhớ ra con chưa mà nói?
– Anh ấy chưa… nhưng tại hoàn cảnh nên anh ấy biết… Biết rồi, anh ấy muốn chịu trách nhiệm với đứa bé mẹ ạ.
Mẹ tôi im lặng thêm vài giây, bà trầm giọng nói:
– Mẹ cũng nghĩ như thế là tốt nhất con ạ, đứa trẻ nó cần cả cha cả mẹ, hai đứa giờ cứ sống với nhau đi, nhớ ra được thì nhớ mà không thì vợ chồng lâu dần cũng quen hơi bén mùi… Không phải nặng nề chuyện yêu đương lắm đâu con, vợ chồng hơn hết còn là cái nghĩa.
Âm giọng mẹ tôi không giấu được vẻ mừng rỡ cùng nhẹ nhõm, tôi hiểu bao ngày qua bà đã lo lắng cho con gái thế nào. Vũ chịu tin đứa con trong bụng tôi là của anh, cũng có nghĩa là anh tin tôi dẫu chẳng có chút ký ức nào, như vậy là đủ để tôi mỉm cười rồi. Giờ con cái là trên hết, tôi chẳng nên nghĩ nhiều nữa…
Có tiếng cạch cửa, tôi trấn tĩnh lại, quay đầu ra cửa thấy Vũ cầm trên tay ít quần áo mềm mại của phụ nữ, ngạc nhiên tôi hỏi:
– Anh vừa đi mua cho tôi à? Nhanh thế!
– Dậy thay đồ nằm cho thoải mái.
– Vâng… cảm ơn anh.
– …
– Còn đau bụng không?
– Chỉ còn âm ỉ thôi… ban nãy lúc vào phòng cấp cứu bác sĩ cũng cho viên thuốc rồi.
Tôi đón lấy chiếc váy thun mềm cùng đồ lót còn nguyên mác vào nhà tắm. Máu đã ngừng chảy từ lâu, chỉ còn dính dớp một chút nhưng dù sao vẫn cần băng vệ sinh. Vũ không đủ tinh tế trong khoản này, tôi ngài ngại mở cửa phòng tắm nhìn ra bên ngoài, chưa kịp nhờ đã thấy Vũ lột tấm ga trải giường, hơi ngại tôi liền nói: .
||||| Truyện đề cử: |||||
– Anh cứ vứt dưới sàn chốc tôi giặt.
– Để đổi ga rồi nằm, ai giặt chẳng được, giờ việc của cô là nằm.
Vũ cau mày, ôm theo tấm ga bẩn định quay người, tôi nhờ ngay:
– Anh mua giúp tôi gói băng vệ sinh được không?
– Ừm.
– Loại hàng ngày thôi nhá!
– Ừm.
Tôi bĩu môi cười trước vẻ ngoãn ngoãn của Vũ, chẳng biết anh làm những việc thế này bao giờ chưa, nhưng chẳng phải anh chấp nhận sẽ làm tay chân của tôi trong khoảng thời gian này sao? Xem ra Vũ cũng chu đáo phết, nhờ được là tốt rồi!
Tắm rửa sạch sẽ một hồi, mở cửa phòng tắm bước ra tôi thấy ngay tấm ga trải giường mới sạch tinh cùng gói băng vệ sinh nhỏ đặt trên đó. Trái tim tôi bất giác dâng lên niềm ấm áp, có đứa con trong bụng, có cha của con tôi vì trách nhiệm mà chăm sóc hai mẹ con… đâu thể nào chê trách số phận nữa đây?
Thiêm thiếp đi lúc nào chẳng rõ, nghe tiếng gõ cửa tôi mới giật mình. Giọng chị giúp việc vang lên bên ngoài:
– Cô Linh, tôi đem cơm cho cô, tôi vào được chứ?
Tôi nhìn đồng hồ, giờ là sáu rưỡi, liền nói với ra:
– Vâng, chị vào đi!
Chị giúp việc để khay cơm lên bàn gỗ đặt trước chiếc tivi màn hình rộng cỡ một tấm bảng. Xem ra Vũ rất thích xem tivi nên mới sắm nó. Tôi mỉm cười nói:
– Cảm ơn chị nhé, chị cứ để đấy chốc tôi ăn, giờ tôi chưa đói, ở nhà tôi toàn bảy giờ mới ăn.
– Vâng… cô ăn sớm sẽ tốt hơn, đồ ăn này tôi làm tốt cho bà bầu đấy, cô yên tâm nhé!
Nhanh thật, chị giúp việc cũng đã sớm biết tôi mang bầu rồi. Tôi hơi đỏ mặt khi chị ấy nói:
– Cậu Vũ nhờ tôi mua giúp băng vệ sinh cho cô, còn dặn tôi nấu nướng cẩn thận vì cô có bầu, trước đây tôi chưa từng thấy cậu ấy quan tâm ai trong ngôi nhà này đâu. Nói cô không tin chứ trong ngôi nhà này cậu ấy ít khi có nhà nhất đấy, tôi hiểu công việc là một chuyện, cái chính là cậu ấy thích đi thôi. Từ hồi gặp tai nạn thì cậu ấy phải ở nhà, còn không là khuất mặt luôn.
– Vâng… chắc có vợ con rồi anh ấy cũng phải biết quan tâm người khác hơn chị ạ.
– Cô mới về nên không biết chứ ông Nam với cậu Vũ có xích mích đấy, ngày xưa ông Nam từng nghi cậu ấy không phải là con ông ấy, sau này càng lớn cậu ấy càng giống ông ấy nên ông ấy mới thôi nhưng vẫn có vẻ khó chịu lắm. Thế nên cậu ấy mới không vào Kim Thành làm việc như hai cậu kia mà tự kinh doanh bên ngoài, ban đầu cũng vất vả lắm vì cậu ấy tự tay gây dựng. Bà Thanh vì thế mà thương cậu ấy nhất nhà.
Tôi sững lại trước thông tin chị ấy nói, trong lòng bất giác dâng lên niềm thương cảm. Thì ra… Vũ không nhận được tình thương yêu từ cha đẻ, bà Thanh cũng vì điều này mà càng bao bọc cho anh hơn, thậm chí có phần thái quá. Tôi đã lờ mờ cảm nhận được điều này vì những ngày trong bệnh viện hầu như không thấy ông Nam, chỉ mình bà Thanh chăm sóc cho anh. May mắn tôi có cả ba cả mẹ yêu thương, không thể hiểu tâm lý của một đứa trẻ khi có cha ở bên mà không quan tâm đến mình sẽ thế nào. Có phải vì vậy mà… anh nhất nhất quan tâm đến đứa con trong bụng tôi dù có yêu mẹ nó hay không, vì anh không muốn con anh phải chịu đựng những gì giống như anh?
– Tôi chưa có quần áo thay, chốc nữa… anh qua nhà tôi lấy giúp tôi được không, tôi sẽ gọi cho mẹ nhờ mẹ sắp xếp giúp!
Vali quần áo của tôi lẽ ra phải chuẩn bị từ hôm cưới, có điều nhiều việc quá tôi cũng chưa sắp xếp, định cưới xong chiều về lại mặt sẽ đem sang nhà anh, không ngờ lại xảy ra chuyện.
– Bụng mỗi ngày một to, mua đồ mới luôn đi.
Vũ nói vậy tôi cũng không ý kiến gì nữa, đằng nào lúc này tôi cũng cần nằm yên, có muốn làm gì cũng không được, đành theo sự sắp đặt của anh. Vũ bế tôi lên tay, bước vào trong biệt thự. Nơi này tôi từng đến một lần ăn tối cũng là ra mắt với gia đình họ Phạm trước ngày cưới nên không lạ. Khi ngang qua cửa phòng khách, bất chợt bà Thanh quay ra. Thấy anh bế tôi trên tay, khuôn mặt bà ấy nhăn nhúm lại nhìn vừa tức cười lại vừa khiến tôi co rúm lại. Bà ấy lập tức đứng dậy, cơn tức giận như lửa bốc ngùn ngụt trong đầu bà ấy bước nhanh ra ngoài. Vũ mặc kệ thái độ của mẹ, anh thẳng tiến đến chân cầu thang. Bà Thanh gào lên sau lưng anh:
– Vũ, con làm gì thế? Con lại ngu nữa hả con?
Vũ quay người lại, bà Thanh thiếu điều chạy đến lôi tôi khỏi anh. Vũ lập tức nói:
– Linh đang mang thai.
– Cái gì? Nó mang thai?
Bà Thanh nhất thời ngơ ngác, hẳn bà ấy nghĩ tôi và Vũ chưa tân hôn thì lấy đâu ra thai, có điều bà ấy cũng hiểu ma ăn cỗ lúc nào chẳng ai biết, vài giây im lặng bà ấy chỉ cau mày nói:
– Con Linh, có đúng mày mang thai con thằng Vũ không?
– Con đâu dám khác ạ.
– Được rồi, tao tin mày đấy, đẻ con ra rồi tao làm xét nghiệm ADN, không phải thì mày chết với tao!
Bà Thanh cau có trở lại phòng khách. Tôi khẽ thở phào một hơi, dù sao biết tôi mang thai con cháu nhà bà ấy thì bà ấy cũng mát tính hơn hẳn. Nhưng thế này tôi lại dấy lên nỗi sợ hãi, một ngày nào đó phải rời khỏi nơi này, liệu tôi có ôm con theo được không hay lại phải ra đi tay trắng?
Phòng của Vũ nằm trên tầng ba, ở vị trí mặt sau của căn biệt thự rộng lớn, từ khung cửa kính trong suốt nhìn được vườn hoa hồng đua sắc phía dưới. Xem ra trong nhà này Vũ thích cây cối nhất thì phải. Căn phòng phía ngoài nhìn ra cổng cùng thư phòng làm việc là của Phạm Hoàng Bách, em trai út của anh. Từ ngày vợ chồng họ ra ở riêng thì cánh cửa hai phòng này khóa chặt, biệt thự nhiều phòng nên cũng chẳng ai quan tâm đến.
Đẩy cửa bước vào phòng, Vũ đặt tôi nằm lên giường. Từ giờ tôi biết mình nên gắn chặt với chiếc giường này ít nhất một tuần rồi. Tôi chợt nhớ ra, đỏ mặt nói với Vũ:
– Quần tôi… sợ làm bẩn giường…
– Bẩn thì giặt. Nằm yên đi!
Tôi ậm ừ gật đầu. Vũ nói rồi bỏ ra ngoài, lúc này tôi mới có thời gian quan sát kỹ hơn căn phòng của Vũ. Nhìn chung căn phòng hiện đại sáng sủa với tông màu nâu trắng, tủ tường lớn màu nâu trầm hòa hợp với màu sắc căn phòng. Dù sao nơi này thường xuyên có người vào dọn dẹp nên sạch sẽ gọn gàng cũng là dễ hiểu. Giờ là năm giờ chiều, tôi bỏ Sao Việt đi từ ba giờ đến tận lúc này, dù gì cũng phải sớm gọi điện báo cho ba mẹ tôi được rõ tình hình. Nghĩ vậy tôi mở điện thoại bấm gọi cho ba tôi trước, giờ này chắc hẳn ba với anh tôi vẫn còn ở công ty.
– Ba… ba đem túi xách của con về nhà giúp con với nhé, con không quay lại công ty đâu! Con không tiện nói chuyện, có gì mẹ sẽ nói với ba sau ạ!
– Ừ, ba biết rồi, chốc ba qua phòng kế toán lấy túi xách về cho.
Tôi vâng dạ gạt tắt cuộc gọi. Tâm sự dày mỏng với đàn ông, dù có là ba đẻ thì cũng khó nói, tôi để mẹ nói với ba cho thoải mái. Hít một hơi, tôi bấm gọi cho mẹ, âm giọng dịu dàng của mẹ vang lên:
– Linh à con, gọi mẹ có việc gì thế?
– Mẹ, mẹ đang làm gì thế ạ?
– Mẹ đang chuẩn bị nấu cơm đây, tối nay có gà hầm sâm chịu khó ăn con nhé!
– À… tối nay… con không ăn cơm ở nhà đâu ạ.
– Ơ… thế ăn ở đâu hả con?
– Con… ăn ở nhà anh Vũ mẹ ạ.
Đầu dây bên kia im lặng mấy giây, sau đó mẹ nói:
– Nó biết chuyện rồi à con? Sao lại nói cho nó biết thế? Nó nhớ ra con chưa mà nói?
– Anh ấy chưa… nhưng tại hoàn cảnh nên anh ấy biết… Biết rồi, anh ấy muốn chịu trách nhiệm với đứa bé mẹ ạ.
Mẹ tôi im lặng thêm vài giây, bà trầm giọng nói:
– Mẹ cũng nghĩ như thế là tốt nhất con ạ, đứa trẻ nó cần cả cha cả mẹ, hai đứa giờ cứ sống với nhau đi, nhớ ra được thì nhớ mà không thì vợ chồng lâu dần cũng quen hơi bén mùi… Không phải nặng nề chuyện yêu đương lắm đâu con, vợ chồng hơn hết còn là cái nghĩa.
Âm giọng mẹ tôi không giấu được vẻ mừng rỡ cùng nhẹ nhõm, tôi hiểu bao ngày qua bà đã lo lắng cho con gái thế nào. Vũ chịu tin đứa con trong bụng tôi là của anh, cũng có nghĩa là anh tin tôi dẫu chẳng có chút ký ức nào, như vậy là đủ để tôi mỉm cười rồi. Giờ con cái là trên hết, tôi chẳng nên nghĩ nhiều nữa…
Có tiếng cạch cửa, tôi trấn tĩnh lại, quay đầu ra cửa thấy Vũ cầm trên tay ít quần áo mềm mại của phụ nữ, ngạc nhiên tôi hỏi:
– Anh vừa đi mua cho tôi à? Nhanh thế!
– Dậy thay đồ nằm cho thoải mái.
– Vâng… cảm ơn anh.
– …
– Còn đau bụng không?
– Chỉ còn âm ỉ thôi… ban nãy lúc vào phòng cấp cứu bác sĩ cũng cho viên thuốc rồi.
Tôi đón lấy chiếc váy thun mềm cùng đồ lót còn nguyên mác vào nhà tắm. Máu đã ngừng chảy từ lâu, chỉ còn dính dớp một chút nhưng dù sao vẫn cần băng vệ sinh. Vũ không đủ tinh tế trong khoản này, tôi ngài ngại mở cửa phòng tắm nhìn ra bên ngoài, chưa kịp nhờ đã thấy Vũ lột tấm ga trải giường, hơi ngại tôi liền nói: .
||||| Truyện đề cử: |||||
– Anh cứ vứt dưới sàn chốc tôi giặt.
– Để đổi ga rồi nằm, ai giặt chẳng được, giờ việc của cô là nằm.
Vũ cau mày, ôm theo tấm ga bẩn định quay người, tôi nhờ ngay:
– Anh mua giúp tôi gói băng vệ sinh được không?
– Ừm.
– Loại hàng ngày thôi nhá!
– Ừm.
Tôi bĩu môi cười trước vẻ ngoãn ngoãn của Vũ, chẳng biết anh làm những việc thế này bao giờ chưa, nhưng chẳng phải anh chấp nhận sẽ làm tay chân của tôi trong khoảng thời gian này sao? Xem ra Vũ cũng chu đáo phết, nhờ được là tốt rồi!
Tắm rửa sạch sẽ một hồi, mở cửa phòng tắm bước ra tôi thấy ngay tấm ga trải giường mới sạch tinh cùng gói băng vệ sinh nhỏ đặt trên đó. Trái tim tôi bất giác dâng lên niềm ấm áp, có đứa con trong bụng, có cha của con tôi vì trách nhiệm mà chăm sóc hai mẹ con… đâu thể nào chê trách số phận nữa đây?
Thiêm thiếp đi lúc nào chẳng rõ, nghe tiếng gõ cửa tôi mới giật mình. Giọng chị giúp việc vang lên bên ngoài:
– Cô Linh, tôi đem cơm cho cô, tôi vào được chứ?
Tôi nhìn đồng hồ, giờ là sáu rưỡi, liền nói với ra:
– Vâng, chị vào đi!
Chị giúp việc để khay cơm lên bàn gỗ đặt trước chiếc tivi màn hình rộng cỡ một tấm bảng. Xem ra Vũ rất thích xem tivi nên mới sắm nó. Tôi mỉm cười nói:
– Cảm ơn chị nhé, chị cứ để đấy chốc tôi ăn, giờ tôi chưa đói, ở nhà tôi toàn bảy giờ mới ăn.
– Vâng… cô ăn sớm sẽ tốt hơn, đồ ăn này tôi làm tốt cho bà bầu đấy, cô yên tâm nhé!
Nhanh thật, chị giúp việc cũng đã sớm biết tôi mang bầu rồi. Tôi hơi đỏ mặt khi chị ấy nói:
– Cậu Vũ nhờ tôi mua giúp băng vệ sinh cho cô, còn dặn tôi nấu nướng cẩn thận vì cô có bầu, trước đây tôi chưa từng thấy cậu ấy quan tâm ai trong ngôi nhà này đâu. Nói cô không tin chứ trong ngôi nhà này cậu ấy ít khi có nhà nhất đấy, tôi hiểu công việc là một chuyện, cái chính là cậu ấy thích đi thôi. Từ hồi gặp tai nạn thì cậu ấy phải ở nhà, còn không là khuất mặt luôn.
– Vâng… chắc có vợ con rồi anh ấy cũng phải biết quan tâm người khác hơn chị ạ.
– Cô mới về nên không biết chứ ông Nam với cậu Vũ có xích mích đấy, ngày xưa ông Nam từng nghi cậu ấy không phải là con ông ấy, sau này càng lớn cậu ấy càng giống ông ấy nên ông ấy mới thôi nhưng vẫn có vẻ khó chịu lắm. Thế nên cậu ấy mới không vào Kim Thành làm việc như hai cậu kia mà tự kinh doanh bên ngoài, ban đầu cũng vất vả lắm vì cậu ấy tự tay gây dựng. Bà Thanh vì thế mà thương cậu ấy nhất nhà.
Tôi sững lại trước thông tin chị ấy nói, trong lòng bất giác dâng lên niềm thương cảm. Thì ra… Vũ không nhận được tình thương yêu từ cha đẻ, bà Thanh cũng vì điều này mà càng bao bọc cho anh hơn, thậm chí có phần thái quá. Tôi đã lờ mờ cảm nhận được điều này vì những ngày trong bệnh viện hầu như không thấy ông Nam, chỉ mình bà Thanh chăm sóc cho anh. May mắn tôi có cả ba cả mẹ yêu thương, không thể hiểu tâm lý của một đứa trẻ khi có cha ở bên mà không quan tâm đến mình sẽ thế nào. Có phải vì vậy mà… anh nhất nhất quan tâm đến đứa con trong bụng tôi dù có yêu mẹ nó hay không, vì anh không muốn con anh phải chịu đựng những gì giống như anh?