CHƯƠNG 18
CHƯƠNG 18
Kết thúc công việc trước giờ, Cao Thanh Thu trở về chỗ của Hoa Ngọc Thành.
Vừa về cô đã phát hiện Hoa Ngọc Thành có ở nhà.
“Chú về sớm vậy.”
Lúc này Hoa Ngọc Thành mặc suit ngầu vô cùng, vừa thấy đã biết mới về nhà thôi.
“Ừ.” Hoa Ngọc Thành gật đầu. “Em lại đi dạo phố à? Sao không dạo thêm chốc nữa?”
Cao Thanh Thu xấu hổ lè lưỡi: “Đi dạo phố không có gì thú vị cả, chán òm.”
Tuy rằng hôm nay đã xảy ra chuyện rất khó chịu, nhưng cô cũng không muốn để cho anh biết.
“Vậy được rồi, tối nay đi ăn cơm với tôi đi.”
“Dạ vâng!”
Nhắc tới ăn cơm, Cao Thanh Thu lập tức vui vẻ.
Mỗi lần anh dẫn cô đi ăn thì đều rất ngon. Thân là một kẻ tham ăn, có thể không vui được sao?
Cao Thanh Thu ngồi trong phòng ăn, lật menu xem. Mỗi món ăn đều đắt tới mức khiến cô líu lưỡi: “Sao đều mắc quá vậy…”
Mấy lần trước ăn cơm đều là Hoa Ngọc Thành gọi món. Lần này cho cô gọi, mới biết trước đó cô đi ăn với anh đều ăn sơn hào hải vị gì.
“Muốn ăn gì cứ gọi, không cần tiết kiệm tiền cho tôi đâu.” Thấy dáng vẻ rối rắm của Cao Thanh Thu, Hoa Ngọc Thành cười nói.
“Vâng.”
Nghe vậy, Cao Thanh Thu gần như cắm mặt vào menu.
Đúng lúc này, Đinh Cẩn bước vào từ cửa nhà hàng. Nhân viên phục vụ hỏi: “Thưa anh, xin hỏi anh đi mấy người ạ?”
“Tôi đến tìm người.”
Đinh Cẩn nói rồi đi thẳng tới bàn của Cao Thanh Thu.
Đến trước mặt họ, Đinh Cẩn thò tay gõ bàn.
Cao Thanh Thu tưởng là nhân viên phục vụ đến nên không ngẩng đầu lên đưa menu cho cậu ta, nói: “Tôi muốn cái này, cái này cũng muốn, còn có cái này nữa…”
Dứt lời, cô vừa ngẩng đầu lên thì đập vào mắt là khuôn mặt đen thành than đá của Đinh Cẩn.
Cô ngẩn người, thu tay lại.
“Cậu.”
Tuy rằng mặt Đinh Cẩn đen sì, nhưng vẫn giữ đúng lễ phép.
Hoa Ngọc Thành gật đầu.
Có vẻ như không hề bất ngờ vì sự xuất hiện của Đinh Cẩn.
Cao Thanh Thu sửng sốt. Nhìn tình huống này, hai người họ đã hẹn nhau từ trước rồi à?
Quả nhiên, ý tưởng này vừa nhen nhóm trong đầu cô thì đã nghe Đinh Cẩn nói: “Cậu, cậu tìm cháu có việc gì không?”
Nếu không phải Hoa Ngọc Thành gọi thì cậu ta còn lâu mới chịu đến ăn cơm cùng Cao Thanh Thu.
Hoa Ngọc Thành không nói chuyện, chỉ cầm khăn ướt lên, cẩn thận lau tay cho Cao Thanh Thu.
Đinh Cẩn lớn tới từng này rồi, chưa bao giờ từng thấy Hoa Ngọc Thành hầu hạ người khác như vậy.
Không khí nhất thời trở nên gượng gạo.
Mãi cho tới khi cẩn thận lau sạch sẽ một ngón tay cuối cùng cho Cao Thanh Thu, Hoa Ngọc Thành mới dừng lại, nhìn Đinh Cẩn: “Hôm nay cậu gọi cháu lại đây là có việc muốn hỏi cháu.”
“Cậu nói đi ạ.”
Từ nhỏ đến lớn, Đinh Cẩn luôn sợ Hoa Ngọc Thành. Thấy anh đặt câu hỏi một cách nghiêm túc như vậy, cậu ta hơi khẩn trương nuốt nước miếng.
“Nghe nói, hôm nay ở khách sạn, cháu đã sa thải Thanh Thu, đúng không?”
Kết thúc công việc trước giờ, Cao Thanh Thu trở về chỗ của Hoa Ngọc Thành.
Vừa về cô đã phát hiện Hoa Ngọc Thành có ở nhà.
“Chú về sớm vậy.”
Lúc này Hoa Ngọc Thành mặc suit ngầu vô cùng, vừa thấy đã biết mới về nhà thôi.
“Ừ.” Hoa Ngọc Thành gật đầu. “Em lại đi dạo phố à? Sao không dạo thêm chốc nữa?”
Cao Thanh Thu xấu hổ lè lưỡi: “Đi dạo phố không có gì thú vị cả, chán òm.”
Tuy rằng hôm nay đã xảy ra chuyện rất khó chịu, nhưng cô cũng không muốn để cho anh biết.
“Vậy được rồi, tối nay đi ăn cơm với tôi đi.”
“Dạ vâng!”
Nhắc tới ăn cơm, Cao Thanh Thu lập tức vui vẻ.
Mỗi lần anh dẫn cô đi ăn thì đều rất ngon. Thân là một kẻ tham ăn, có thể không vui được sao?
Cao Thanh Thu ngồi trong phòng ăn, lật menu xem. Mỗi món ăn đều đắt tới mức khiến cô líu lưỡi: “Sao đều mắc quá vậy…”
Mấy lần trước ăn cơm đều là Hoa Ngọc Thành gọi món. Lần này cho cô gọi, mới biết trước đó cô đi ăn với anh đều ăn sơn hào hải vị gì.
“Muốn ăn gì cứ gọi, không cần tiết kiệm tiền cho tôi đâu.” Thấy dáng vẻ rối rắm của Cao Thanh Thu, Hoa Ngọc Thành cười nói.
“Vâng.”
Nghe vậy, Cao Thanh Thu gần như cắm mặt vào menu.
Đúng lúc này, Đinh Cẩn bước vào từ cửa nhà hàng. Nhân viên phục vụ hỏi: “Thưa anh, xin hỏi anh đi mấy người ạ?”
“Tôi đến tìm người.”
Đinh Cẩn nói rồi đi thẳng tới bàn của Cao Thanh Thu.
Đến trước mặt họ, Đinh Cẩn thò tay gõ bàn.
Cao Thanh Thu tưởng là nhân viên phục vụ đến nên không ngẩng đầu lên đưa menu cho cậu ta, nói: “Tôi muốn cái này, cái này cũng muốn, còn có cái này nữa…”
Dứt lời, cô vừa ngẩng đầu lên thì đập vào mắt là khuôn mặt đen thành than đá của Đinh Cẩn.
Cô ngẩn người, thu tay lại.
“Cậu.”
Tuy rằng mặt Đinh Cẩn đen sì, nhưng vẫn giữ đúng lễ phép.
Hoa Ngọc Thành gật đầu.
Có vẻ như không hề bất ngờ vì sự xuất hiện của Đinh Cẩn.
Cao Thanh Thu sửng sốt. Nhìn tình huống này, hai người họ đã hẹn nhau từ trước rồi à?
Quả nhiên, ý tưởng này vừa nhen nhóm trong đầu cô thì đã nghe Đinh Cẩn nói: “Cậu, cậu tìm cháu có việc gì không?”
Nếu không phải Hoa Ngọc Thành gọi thì cậu ta còn lâu mới chịu đến ăn cơm cùng Cao Thanh Thu.
Hoa Ngọc Thành không nói chuyện, chỉ cầm khăn ướt lên, cẩn thận lau tay cho Cao Thanh Thu.
Đinh Cẩn lớn tới từng này rồi, chưa bao giờ từng thấy Hoa Ngọc Thành hầu hạ người khác như vậy.
Không khí nhất thời trở nên gượng gạo.
Mãi cho tới khi cẩn thận lau sạch sẽ một ngón tay cuối cùng cho Cao Thanh Thu, Hoa Ngọc Thành mới dừng lại, nhìn Đinh Cẩn: “Hôm nay cậu gọi cháu lại đây là có việc muốn hỏi cháu.”
“Cậu nói đi ạ.”
Từ nhỏ đến lớn, Đinh Cẩn luôn sợ Hoa Ngọc Thành. Thấy anh đặt câu hỏi một cách nghiêm túc như vậy, cậu ta hơi khẩn trương nuốt nước miếng.
“Nghe nói, hôm nay ở khách sạn, cháu đã sa thải Thanh Thu, đúng không?”