CHƯƠNG 2
CHƯƠNG 2
Cao Thanh Thu biết chuyện vay tiền này không thể cưỡng ép được, người ta không muốn cho vay thì cô cũng đành chịu.
"Vâng... Cháu cảm ơn cô..."
Không mượn được tiền, Cao Thanh Thu cũng không tiện ở lại thêm, định chuẩn bị ra về.
Vũ Minh Hân thân thiết khoác tay cô, an ui: "Thanh Thu, cậu đừng lo, cậu về nói chuyện hẳn hoi với mẹ đi, có khi bác ấy lại đổi ý thì sao?"
Trái tim Cao Thanh Thu trĩu nặng, không kiềm được kể cho Vũ Minh Hân biết chuyện mình nghe lén được hôm nay.
"Cái gì? Mẹ cậu muốn gả cậu đi? Nhưng không phải cậu mới mười tám thôi sao?"
Vũ Minh Hân khiếp sợ ra mặt.
Cao Thanh Thu cười đầy chua xót: "Cho nên tớ mới nghĩ tới chuyện tìm cậu vay tiền..."
"Thanh Thu, cậu đừng lo, nhất định là sẽ có cách giải quyết mà..."
"Cho dù thế nào cũng cảm ơn cậu nhé, Minh Hân." Mặc dù không mượn được tiền nhưng sự quan tâm của Vũ Minh Hân dành cho cô đã khiến Cao Thanh Thu cảm thấy ấm lòng vô cùng.
Hai người nói xong, vừa đi tới cửa thì thấy một chàng trai mặc áo sơ mi trắng với vóc người cao ráo đang bước về phía bọn họ.
Cao Thanh Thu ngẩng đầu lên nhìn, đây không phải là bạn trai Đinh Cẩn của cô sao?
Sao cậu ấy lại ở đây?
Tuy có chút nghi ngờ, nhưng cả một mùa hè bận đi làm thuê không liên lạc với Đinh Cẩn nên cô vẫn rất vui vẻ.
"Cẩn!"
Cô vẫy tay với Đinh Cẩn, nhưng không hề phát hiện vẻ chán ghét ánh lên trong đôi mắt cậu ta.
Chỉ thấy Đinh Cẩn đi tới phía cô, cách cô chừng một bước thì dừng lại, nói: "Cao Thanh Thu, rốt cuộc thì cậu cũng biết đường xuất hiện rồi."
"Gì cơ?" Cao Thanh Thu không hiểu. Hai người đã không gặp nhau suốt kỳ nghỉ hè này rồi, cô tưởng Đinh Cẩn sẽ rất vui khi nhìn thấy cô, kết quả là vẻ mặt cậu ấy lại đầy sự chán ghét.
"Đừng giả vờ nữa, nếu muốn chia tay thì nói sớm một chút, cần gì phải trốn tránh không chịu gặp tôi."
"Tớ có trốn tránh cậu đâu..." Hai tháng nay cô bận tối mắt tối mũi làm thêm suốt ngày nên mới từ chối rất nhiều buổi hẹn với Đinh Cẩn. Vì muốn giữ lại chút sĩ diện trước mặt Đinh Cẩn nên cô mới không nói cho cậu ấy biết mình đang làm gì.
Bởi vì như vậy nên Đinh Cẩn mới hiểu nhầm là cô không muốn gặp mình sao?
Cao Thanh Thu ngẩn ra, rồi vội vàng giải thích: "Tớ thật sự không trốn tránh cậu, tớ bận việc mà, không tin thì cậu hỏi Minh Hân đi."
Dứt lời, cô quay sang nhìn Vũ Minh Hân, hy vọng cô ta có thể giải thích giúp mình.
Ai ngờ Vũ Minh Hân lại liếc cô một cái, rồi thản nhiên nói: "Thanh Thu, cậu đừng lừa Cẩn nữa. Lúc trước cậu luôn miệng nói với tớ là muốn chia tay, không muốn gặp Cẩn nữa, nên cả kỳ nghỉ hè cậu mới trốn cậu ấy..."
Đầu óc Cao Thanh Thu mờ mịt.
Cô nói như thế từ khi nào vậy?
"Minh Hân, cậu đang nói linh tinh cái gì vậy? Tớ nói thế bao giờ!"
Vũ Minh Hân biết cô đi làm thuê, tại sao cô ta lại lừa Đinh Cẩn như vậy?
Cao Thanh Thu nhìn khuôn mặt đơn thuần vô tội của Vũ Minh Hân, cõi lòng chợt lạnh lẽo. Trong khoảnh khắc này, cô dường như nhận ra mình chưa từng hiểu rõ Vũ Minh Hân.
Nhớ tới cảnh tượng ngượng ngùng khi vay tiền ở nhà họ Vũ và vẻ mặt lừa người của Vũ Minh Hân lúc này, Cao Thanh Thu chợt hiểu ra điều gì đó.
Quả nhiên Đinh Cẩn tin lời Vũ Minh Hân nói, cậu ta lạnh lùng hỏi cô: "Cao Thanh Thu, cậu còn gì muốn giải thích nữa không?"
"Tớ..." Cao Thanh Thu có rất nhiều lời muốn nói, nhưng ngay lúc này chúng đều mắc lại nơi cuống họng khiến cô muốn nói cũng chẳng thốt nổi nên câu...
"Nếu đã như thế, vậy theo ý cậu đó, chúng ta chia tay đi."
Dứt lời, Đinh Cẩn không thèm nhìn Cao Thanh Thu thêm nữa, quay người đi vào nhà họ Vũ.
Bà Vũ đứng ở cửa đon đả mời cậu ta vào, hiển nhiên đây không phải lần đầu cậu ta tới đây.
Nhìn bóng lưng của cậu ta, Cao Thanh Thu như chết lặng.
Vũ Minh Hân thay đổi vẻ mặt quan tâm lúc trước, bắt đầu giễu cợt cô: "Thanh Thu, nếu Cẩn đã chia tay với cậu rồi thì xin cậu đừng có bám riết cậu ấy không tha. Chắc cậu cũng biết rõ bản thân mình không xứng với Cẩn như thế nào rồi! Loại người như cậu thì nên ngoan ngoãn nghe lời mẹ mình mau chóng lấy chồng sinh con đi, đừng có ảo tưởng ở bên Đinh Cẩn nữa! Cậu với cậu ấy, và với tôi, là những người không cùng một thế giới!"
Nói xong Vũ Minh Hân kiêu căng quay người đi vào nhà.
Để mặc Cao Thanh Thu đứng lặng tại chỗ, không hề động đậy.
Tuy tháng chín sắp tới gần, tiết trời vẫn oi ả như trước, nhưng trong lòng cô lại lạnh lẽo vô cùng.
Cao Thanh Thu biết chuyện vay tiền này không thể cưỡng ép được, người ta không muốn cho vay thì cô cũng đành chịu.
"Vâng... Cháu cảm ơn cô..."
Không mượn được tiền, Cao Thanh Thu cũng không tiện ở lại thêm, định chuẩn bị ra về.
Vũ Minh Hân thân thiết khoác tay cô, an ui: "Thanh Thu, cậu đừng lo, cậu về nói chuyện hẳn hoi với mẹ đi, có khi bác ấy lại đổi ý thì sao?"
Trái tim Cao Thanh Thu trĩu nặng, không kiềm được kể cho Vũ Minh Hân biết chuyện mình nghe lén được hôm nay.
"Cái gì? Mẹ cậu muốn gả cậu đi? Nhưng không phải cậu mới mười tám thôi sao?"
Vũ Minh Hân khiếp sợ ra mặt.
Cao Thanh Thu cười đầy chua xót: "Cho nên tớ mới nghĩ tới chuyện tìm cậu vay tiền..."
"Thanh Thu, cậu đừng lo, nhất định là sẽ có cách giải quyết mà..."
"Cho dù thế nào cũng cảm ơn cậu nhé, Minh Hân." Mặc dù không mượn được tiền nhưng sự quan tâm của Vũ Minh Hân dành cho cô đã khiến Cao Thanh Thu cảm thấy ấm lòng vô cùng.
Hai người nói xong, vừa đi tới cửa thì thấy một chàng trai mặc áo sơ mi trắng với vóc người cao ráo đang bước về phía bọn họ.
Cao Thanh Thu ngẩng đầu lên nhìn, đây không phải là bạn trai Đinh Cẩn của cô sao?
Sao cậu ấy lại ở đây?
Tuy có chút nghi ngờ, nhưng cả một mùa hè bận đi làm thuê không liên lạc với Đinh Cẩn nên cô vẫn rất vui vẻ.
"Cẩn!"
Cô vẫy tay với Đinh Cẩn, nhưng không hề phát hiện vẻ chán ghét ánh lên trong đôi mắt cậu ta.
Chỉ thấy Đinh Cẩn đi tới phía cô, cách cô chừng một bước thì dừng lại, nói: "Cao Thanh Thu, rốt cuộc thì cậu cũng biết đường xuất hiện rồi."
"Gì cơ?" Cao Thanh Thu không hiểu. Hai người đã không gặp nhau suốt kỳ nghỉ hè này rồi, cô tưởng Đinh Cẩn sẽ rất vui khi nhìn thấy cô, kết quả là vẻ mặt cậu ấy lại đầy sự chán ghét.
"Đừng giả vờ nữa, nếu muốn chia tay thì nói sớm một chút, cần gì phải trốn tránh không chịu gặp tôi."
"Tớ có trốn tránh cậu đâu..." Hai tháng nay cô bận tối mắt tối mũi làm thêm suốt ngày nên mới từ chối rất nhiều buổi hẹn với Đinh Cẩn. Vì muốn giữ lại chút sĩ diện trước mặt Đinh Cẩn nên cô mới không nói cho cậu ấy biết mình đang làm gì.
Bởi vì như vậy nên Đinh Cẩn mới hiểu nhầm là cô không muốn gặp mình sao?
Cao Thanh Thu ngẩn ra, rồi vội vàng giải thích: "Tớ thật sự không trốn tránh cậu, tớ bận việc mà, không tin thì cậu hỏi Minh Hân đi."
Dứt lời, cô quay sang nhìn Vũ Minh Hân, hy vọng cô ta có thể giải thích giúp mình.
Ai ngờ Vũ Minh Hân lại liếc cô một cái, rồi thản nhiên nói: "Thanh Thu, cậu đừng lừa Cẩn nữa. Lúc trước cậu luôn miệng nói với tớ là muốn chia tay, không muốn gặp Cẩn nữa, nên cả kỳ nghỉ hè cậu mới trốn cậu ấy..."
Đầu óc Cao Thanh Thu mờ mịt.
Cô nói như thế từ khi nào vậy?
"Minh Hân, cậu đang nói linh tinh cái gì vậy? Tớ nói thế bao giờ!"
Vũ Minh Hân biết cô đi làm thuê, tại sao cô ta lại lừa Đinh Cẩn như vậy?
Cao Thanh Thu nhìn khuôn mặt đơn thuần vô tội của Vũ Minh Hân, cõi lòng chợt lạnh lẽo. Trong khoảnh khắc này, cô dường như nhận ra mình chưa từng hiểu rõ Vũ Minh Hân.
Nhớ tới cảnh tượng ngượng ngùng khi vay tiền ở nhà họ Vũ và vẻ mặt lừa người của Vũ Minh Hân lúc này, Cao Thanh Thu chợt hiểu ra điều gì đó.
Quả nhiên Đinh Cẩn tin lời Vũ Minh Hân nói, cậu ta lạnh lùng hỏi cô: "Cao Thanh Thu, cậu còn gì muốn giải thích nữa không?"
"Tớ..." Cao Thanh Thu có rất nhiều lời muốn nói, nhưng ngay lúc này chúng đều mắc lại nơi cuống họng khiến cô muốn nói cũng chẳng thốt nổi nên câu...
"Nếu đã như thế, vậy theo ý cậu đó, chúng ta chia tay đi."
Dứt lời, Đinh Cẩn không thèm nhìn Cao Thanh Thu thêm nữa, quay người đi vào nhà họ Vũ.
Bà Vũ đứng ở cửa đon đả mời cậu ta vào, hiển nhiên đây không phải lần đầu cậu ta tới đây.
Nhìn bóng lưng của cậu ta, Cao Thanh Thu như chết lặng.
Vũ Minh Hân thay đổi vẻ mặt quan tâm lúc trước, bắt đầu giễu cợt cô: "Thanh Thu, nếu Cẩn đã chia tay với cậu rồi thì xin cậu đừng có bám riết cậu ấy không tha. Chắc cậu cũng biết rõ bản thân mình không xứng với Cẩn như thế nào rồi! Loại người như cậu thì nên ngoan ngoãn nghe lời mẹ mình mau chóng lấy chồng sinh con đi, đừng có ảo tưởng ở bên Đinh Cẩn nữa! Cậu với cậu ấy, và với tôi, là những người không cùng một thế giới!"
Nói xong Vũ Minh Hân kiêu căng quay người đi vào nhà.
Để mặc Cao Thanh Thu đứng lặng tại chỗ, không hề động đậy.
Tuy tháng chín sắp tới gần, tiết trời vẫn oi ả như trước, nhưng trong lòng cô lại lạnh lẽo vô cùng.