CHƯƠNG 28
CHƯƠNG 28
Cho dù cách một lớp màn hình, Cao Thanh Thu vẫn có thể tưởng tượng ra được biểu cảm thảo mai nhưng xuất phát từ nội tâm toan tính của Vũ Minh Hân.
Trước kia, khi hai người vẫn còn là bạn bè, thỉnh thoảng cũng có những lúc xích mích và ầm ĩ không vui, nhưng mỗi lần như thế, Vũ Minh Hân chỉ cần dịu dàng cúi mặt xuống, giả bộ đáng thương, Cao Thanh Thu đã tha thứ cho cô ta rồi.
Cô ta sẽ không cho rằng mình vẫn còn dễ dỗ dành như hồi trước đấy chứ!
Thời gian này, tất cả những hành động của Vũ Minh Hân đã khiến người ta rất phẫn nộ.
Bất kể là chuyện cướp đi Đinh Cẩn hay là chuyện bôi nhọ cô trước mặt Tô Khanh Khanh, từng chuyện một, từng việc một, đều cho thấy Vũ Minh Hân căn bản chưa từng coi cô như bạn bè.
Nếu đã không là bạn bè, cô có tư cách gì để tôi dùng tâm thế đối đãi với bạn bè mà tha thứ cho cô?
Ngón tay thon dài của Cao Thanh Thu gõ ra vài chữ: "Loại bạn cướp bạn trai của bạn mình à?"
...
"Thanh Thu." Hoa Ngọc Thành gọi Cao Thanh Thu đang nói chuyện đến đoạn vui vẻ: "Tôi muốn uống nước."
Cao Thanh Thu vội vàng bỏ điện thoại xuống, đi rót nước cho Hoa Ngọc Thành, Hoa Ngọc Thành thấy cô nói chuyện nghiêm túc như vậy, không khỏi lướt mắt nhìn qua điện thoại của cô, vừa vặn nhìn thấy câu cuối cùng mà Cao Thanh Thu vừa gõ xong.
Bạn trai?
Anh không khỏi nhìn về phía Cao Thanh Thu?
Cô ấy có bạn trai?
Cao Thanh Thu đã đưa nước tới: "Chú ơi, uống nước này."
Hoa Ngọc Thành đưa tay ra, đón lấy cốc nước, ngón tay của anh vừa thon vừa dài vừa đẹp, là bàn tay đẹp nhất mà cô từng được thấy.
Cao Thanh Thu đứng bên cạnh, thưởng thức dáng vẻ của anh khi uống nước, đẹp trai chết người đi được.
Anh uống xong, đưa trả cái cốc cho cô.
Cao Thanh Thu đặt cốc về vị trí cũ, quay lại ghế sô pha, chuẩn bị tiếp tục chiến đấu với Vũ Minh Hân. Cô không giỏi khoản cãi lộn, đứng trước mặt không cãi được với người ta, ở trên Messenger vẫn không đọ nổi à?
Thế mà, mông vừa chạm xuống sô pha đã nghe thấy tiếng Hoa Ngọc Thành hỏi: "Trước kia, em từng có bạn trai à?"
"..." Cao Thanh Thu đang tranh luận với Vũ Minh Hân về vấn đề này, không ngờ ông chú đột nhiên hỏi tới, không hiểu sao có cảm giác hơi chột dạ. Cô nhìn về phía Hoa Ngọc Thành, phát hiện anh đang nhìn mình, ánh mắt rất dịu dàng, dường như chỉ hỏi thăm thôi.
Cao Thanh Thu nói: "Sao đột nhiên chú lại hỏi cái này?"
"Tò mò thôi."
"Không có." Nói xong câu này, Cao Thanh Thu có phần hối hận, hình như không nên nói dối, nhưng mà... cô đã kết hôn với ông chú rồi, nếu như để ông chú biết, chắc chắc sẽ không vui vẻ gì đâu!
Tuy rằng trông ông chú có vẻ không giống người hay ghen tuông, nhưng lỡ ông chú ghen thì... phải làm sao?
Mà lỡ như để ông chú biết được người kia là Đinh Cẩn...
Cho nên, không nói thì tốt hơn.
Hoa Ngọc Thành nhìn vào mắt cô: "Thật sự không có à?"
"Thật sự không có." Ánh mắt của Cao Thanh Thu lướt xuống đĩa hoa quả mà Hoa Ngọc Thành căn bản chưa từng động tới, chuyển đề tài: "Mấy thứ này chú không ăn à? Vậy để tôi ăn nhé!"
Cô nói chuyện một lúc, cảm giác lại đói rồi.
Hoa Ngọc Thành nhìn về phía cô gái ham ăn kia, bất đắc dĩ cười cười: "Ăn đi."
"Ngon lắm." Cao Thanh Thu ăn một miếng, đút cho Hoa Ngọc Thành một tiếng: "Ban nãy lúc ở dưới tầng, mẹ bảo tôi ăn nhiều vào, chú à, người nhà chú đối xử với tôi tốt lắm!"
Ngoại trừ Đinh Cẩn ra, ai cũng rất thân thiện với cô.
Cao Thanh Thu căn bản không thể hiểu được, rõ ràng cô mới đến đây lần thứ hai, lẽ nào họ không soi mói cô một chút nào à?
Hoa Ngọc Thành nói: "Họ rất thích em."
Cao Thanh Thu không hiểu lắm: "Tại sao?"
"Chắc là vì em đáng yêu đấy!" Hoa Ngọc Thành giơ tay xoa đầu cô: "Người khác đối xử tốt với em, em còn phải nghiên cứu lí do à?"
Cho dù cách một lớp màn hình, Cao Thanh Thu vẫn có thể tưởng tượng ra được biểu cảm thảo mai nhưng xuất phát từ nội tâm toan tính của Vũ Minh Hân.
Trước kia, khi hai người vẫn còn là bạn bè, thỉnh thoảng cũng có những lúc xích mích và ầm ĩ không vui, nhưng mỗi lần như thế, Vũ Minh Hân chỉ cần dịu dàng cúi mặt xuống, giả bộ đáng thương, Cao Thanh Thu đã tha thứ cho cô ta rồi.
Cô ta sẽ không cho rằng mình vẫn còn dễ dỗ dành như hồi trước đấy chứ!
Thời gian này, tất cả những hành động của Vũ Minh Hân đã khiến người ta rất phẫn nộ.
Bất kể là chuyện cướp đi Đinh Cẩn hay là chuyện bôi nhọ cô trước mặt Tô Khanh Khanh, từng chuyện một, từng việc một, đều cho thấy Vũ Minh Hân căn bản chưa từng coi cô như bạn bè.
Nếu đã không là bạn bè, cô có tư cách gì để tôi dùng tâm thế đối đãi với bạn bè mà tha thứ cho cô?
Ngón tay thon dài của Cao Thanh Thu gõ ra vài chữ: "Loại bạn cướp bạn trai của bạn mình à?"
...
"Thanh Thu." Hoa Ngọc Thành gọi Cao Thanh Thu đang nói chuyện đến đoạn vui vẻ: "Tôi muốn uống nước."
Cao Thanh Thu vội vàng bỏ điện thoại xuống, đi rót nước cho Hoa Ngọc Thành, Hoa Ngọc Thành thấy cô nói chuyện nghiêm túc như vậy, không khỏi lướt mắt nhìn qua điện thoại của cô, vừa vặn nhìn thấy câu cuối cùng mà Cao Thanh Thu vừa gõ xong.
Bạn trai?
Anh không khỏi nhìn về phía Cao Thanh Thu?
Cô ấy có bạn trai?
Cao Thanh Thu đã đưa nước tới: "Chú ơi, uống nước này."
Hoa Ngọc Thành đưa tay ra, đón lấy cốc nước, ngón tay của anh vừa thon vừa dài vừa đẹp, là bàn tay đẹp nhất mà cô từng được thấy.
Cao Thanh Thu đứng bên cạnh, thưởng thức dáng vẻ của anh khi uống nước, đẹp trai chết người đi được.
Anh uống xong, đưa trả cái cốc cho cô.
Cao Thanh Thu đặt cốc về vị trí cũ, quay lại ghế sô pha, chuẩn bị tiếp tục chiến đấu với Vũ Minh Hân. Cô không giỏi khoản cãi lộn, đứng trước mặt không cãi được với người ta, ở trên Messenger vẫn không đọ nổi à?
Thế mà, mông vừa chạm xuống sô pha đã nghe thấy tiếng Hoa Ngọc Thành hỏi: "Trước kia, em từng có bạn trai à?"
"..." Cao Thanh Thu đang tranh luận với Vũ Minh Hân về vấn đề này, không ngờ ông chú đột nhiên hỏi tới, không hiểu sao có cảm giác hơi chột dạ. Cô nhìn về phía Hoa Ngọc Thành, phát hiện anh đang nhìn mình, ánh mắt rất dịu dàng, dường như chỉ hỏi thăm thôi.
Cao Thanh Thu nói: "Sao đột nhiên chú lại hỏi cái này?"
"Tò mò thôi."
"Không có." Nói xong câu này, Cao Thanh Thu có phần hối hận, hình như không nên nói dối, nhưng mà... cô đã kết hôn với ông chú rồi, nếu như để ông chú biết, chắc chắc sẽ không vui vẻ gì đâu!
Tuy rằng trông ông chú có vẻ không giống người hay ghen tuông, nhưng lỡ ông chú ghen thì... phải làm sao?
Mà lỡ như để ông chú biết được người kia là Đinh Cẩn...
Cho nên, không nói thì tốt hơn.
Hoa Ngọc Thành nhìn vào mắt cô: "Thật sự không có à?"
"Thật sự không có." Ánh mắt của Cao Thanh Thu lướt xuống đĩa hoa quả mà Hoa Ngọc Thành căn bản chưa từng động tới, chuyển đề tài: "Mấy thứ này chú không ăn à? Vậy để tôi ăn nhé!"
Cô nói chuyện một lúc, cảm giác lại đói rồi.
Hoa Ngọc Thành nhìn về phía cô gái ham ăn kia, bất đắc dĩ cười cười: "Ăn đi."
"Ngon lắm." Cao Thanh Thu ăn một miếng, đút cho Hoa Ngọc Thành một tiếng: "Ban nãy lúc ở dưới tầng, mẹ bảo tôi ăn nhiều vào, chú à, người nhà chú đối xử với tôi tốt lắm!"
Ngoại trừ Đinh Cẩn ra, ai cũng rất thân thiện với cô.
Cao Thanh Thu căn bản không thể hiểu được, rõ ràng cô mới đến đây lần thứ hai, lẽ nào họ không soi mói cô một chút nào à?
Hoa Ngọc Thành nói: "Họ rất thích em."
Cao Thanh Thu không hiểu lắm: "Tại sao?"
"Chắc là vì em đáng yêu đấy!" Hoa Ngọc Thành giơ tay xoa đầu cô: "Người khác đối xử tốt với em, em còn phải nghiên cứu lí do à?"